Đường Cảnh Nghi cả người mềm nhũn, cô ngã người nằm dài trên cơ thể của Tần Tử Văn, đầu vùi vào lòng ngực anh, mi mắt khép hờ miệng lẩm bẩm:"Tử Văn, khi nảy Vệ An....?"
Đầu hơi cúi, môi chạm vào đỉnh đầu của Đường Cảnh Nghi, tay Tần Tử Văn còn vuốt vuốt sống lưng của cô mà trầm giọng:"Cậu ấy nói Tiểu Kiều đang làm loạn ở bệnh viện còn đòi tự tử"
Sau lời nói của Tần Tử Văn, dường như lòng Đường Cảnh Nghi cô lại dâng lên một nỗi sợ vô hình nào đó, cô nhẹ giật mình, mắt mở to sau đó liền rủ xuống giọng điệu ỉu xìu thiếu sức sống:"Anh không tới xem tình hình của cô ấy sao?"
Tần Tử Văn có lẽ cũng đoán được lòng Đường Cảnh Nghi đang nghĩ gì, hai tay chạm nhẹ vào má, anh nâng cằm cô lên đối diện với mình, nhẹ cười:"Em muốn anh đi sao?"
Tâm tư bị nhìn thấu, mi mắt chớp chớp, Đường Cảnh Nghi cựa quậy, tránh khỏi sự khống chế từ bàn tay của Tần Tử Văn, lần nữa vùi vào lòng ngực anh:"Cô ấy thế nào?"
Mắt hướng thẳng lên trần nhà, Tần Tử Văn cố nhớ lại lời bác sĩ:"Người có nhiều vết thương do việc bạo hành, còn có triệu chứng chướng ngại tâm lí"
Đầu bỗng nhiên ngước lên, cằm chống ở vòm ngực của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi tròn xoe mắt mong chờ: "Anh tin cô ấy sao?"
Có thể Đường Cảnh Nghi cô không biết hết về con người Phương Tiểu Kiều thật, nhưng cô chắn chắc Phương Tiểu Kiều không phải là một người yếu đuối đến mức độ để người khác bắt nạt mình đến nổi như vậy mà không phản kháng. Cô chính là nghi ngờ Phương Tiểu Kều nói dối.
Đường Cảnh Nghi cô nhớ rất rõ ràng là cách đây ba năm khi mà Phương Tiểu Kiều và Tần Tử Văn chỉ mới vừa biết nhau một thời gian ngắn. Hôm đó là sinh nhật của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi cô có đến trường đại học tìm anh để chúc mừng sinh nhật, thì cô có đi qua một con hẻm nhỏ, và vô tình cô lại nhìn thấy Phương Tiểu Kiều bị bao quay bởi rất nhiều tên đàn ông cao to bặm trợn hình xăm phủ kín người.
Đường Cảnh Nghi cô ban đầu ngây thơ lo lắng cô ta bị bắt nạt, còn định đi đến giúp đỡ một tay nhưng nào ngờ cô ta chẳng hề núng hay sợ sệt, ngay giây sau đó, cô ta chỉ dựa vào bản thân mình mà có thể xử lí gọn hết bọn chúng. Thì bây giờ cô ta lấy đâu ra việc bị người ta bạo hành.
Nhưng có một việc Đường Cảnh Nghi cô vẫn thắc mắc là tại sao cô ta lại luôn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác như vậy? Thật không hiểu cô ta như vậy để làm gì? Cô thật không thể hiểu được lòng của cô ta!
Thấy Đường Cảnh Nghi bày ra vẻ mặt suy tư, Tần Tử Văn cố quan sát cô một lúc xem sao, nhưng thấy cô vẫn cứ cau mày mà nghĩ, anh vỗ nhẹ vào lưng cô:"Nghi Nghi, em đang nghĩ gì vậy?"
Đường Cảnh Nghi đang chú tâm thì bị đứt đoạn, cả người ngơ ngác:"Hả..."
"Anh hỏi em đang nghĩ gì mà có vẻ chăm chú vậy?" Tần Tử Văn kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.
Đường Cảnh Nghi nhìn tần Tử Văn một lúc, sợ anh lại cố chuyển chủ đề, cô thẳng thừng từ chối trả lời câu hỏi của anh mà thay vào đó là hồi tưởng lại lời mình đã nói:"Anh vẫn chưa trả lời em....Anh tin cô ấy sao?"
Thật ra thì Phương Tiểu Kiều chưa hề nói với Tần Tử Văn anh bất kì một điều gì cả, nên việc nói tin hay không tin Phương Tiểu Kiều thì anh cũng không thể rõ.
Vốn dĩ những chuẩn đoán ấy đều là bác sĩ cung cấp cho anh, nhưng sau khi nghe Đường Cảnh Nghi nói vậy, thì Tần Tử Văn anh cũng liền suy nghĩ lại, nếu nói thật lòng có lẽ anh cũng không hoàn toàn tin lời của bác sĩ cho lắm nhưng cũng không có nghĩa là anh coi nhẹ lời của bác sĩ.
Theo như Tần Tử Văn anh được biết về Phương Tiểu Kiều thì bề ngoài của cô tuy rất mỏng manh vô tư nhưng anh có thể thấy được ẩn sâu bên trong con người cô là một cô gái hết sức mạnh mẽ, nghị lực cũng rất phi thường, và còn có cả nhưng nổi đau chất chứa lâu ngày không thể bọc lộ.
Dù gì Phương Tiểu Kiều lúc ấy cũng là bạn gái anh, nếu nói anh không hề tìm hiểu về cô thì không đúng, theo như những gì anh tìm hiểu được về Phương Tiểu Kiều thì từ nhỏ cô đã sống ở cô nhi viện, tuy xinh đẹp là thế nhưng tính tình lại trầm uất lại không thích tiếp xúc với mọi người, nên đâm ra việc cô chỉ có một mình, ai ai cũng đều châm chọc cô, nhưng cô chưa bao giờ bị những lời nói đó tác động, có lần anh còn nghe được cô đã đánh lại một đứa bạn cùng lớp khi dám trêu cô là đứa trẻ không cha không mẹ.
Nhưng lúc đó anh cũng chỉ nghĩ đơn giản thôi dù sao cũng là trẻ con việc phản kháng khi chịu uất ức bị người ta chà đạp cũng là việc hết sức bình thường thôi.
Có lẽ Phương Tiểu Kiều cũng không phải là kiểu người yếu đuối tới mức độ bị người ta ức hiếp. Nhưng nếu xét về lời nói của Vương Tuấn Kiệt lúc trước, thì Phương Tiểu Kiều dù gì cũng là một cô gái, vậy làm sao cô có thể chống lại được với một đường dây lừa đảo cỡ lớn?
Suy cho cùng anh cũng không thể đoán bừa, Tần Tử Văn mơ hồ mở miệng:"Lời bác sĩ nói thế"
Đường Cảnh Nghi có vẻ không được hài lòng mà bĩu môi, cô chống tay leo xuống khỏi người Tần Tử Văn, tay kéo chăn phủ lấy người cô ngồi bên cạnh anh trầm ngâm một lúc, từng lời phát ra Đường Cảnh Nghi đều rất cẩn thận, rất dè chừng mà quan sát biểu cảm của Tần Tử Văn:"Tử Văn nếu em nói ngày cô ấy rời đi, em đã thấy một số việc không mấy hay ho gì về cô ấy, anh có tin em không?"
Tần Tử Văn im lặng một lúc, tay vươn cao anh xoa lấy đầu Đường Cảnh Nghi:"Em cứ nói đi"
Có vẻ Tần Tử Văn không gắt gao khó chịu như những gì mà trong lòng mình đang lo sợ, Đường Cảnh Nghi tranh thủ cơ hội liền nhanh miệng:"Mấy tháng trước em với Minh Minh có phát hiện ra một quán ăn mới mở nghe nói rất ngon, nên tụi em đã quyết định đi đến đó để dùng thử xem thế nào, trong lúc lái xe bọn em có vô tình lướt ngang qua một chiếc xe đang đậu ở bên vệ đường, em thoáng thấy được một khuôn mặt trong giống hệt với cô ấy, tay lại còn đang ôm một người đàn ông, ban đầu em cũng sợ là mình nhìn nhầm nhưng trùng hợp nơi đó lại là nơi cô ấy ở, nên em nghĩ em không thể nào nhìn nhầm được, còn về người đàn ông kia thì em không thể nhìn rõ được bởi vì lúc ấy anh ta đang xoay lưng về phía em"