Ngã Rẽ Hôn Nhân

Chương 70: Không vội (H nhẹ)




Nói liền một mạch xong xui nhưng thấy Tần Tử Văn vẫn nằm đó chăm chăm nhìn mình mà không có thêm một phản ứng nào khác, lòng khó hiểu Đường Cảnh Nghi cau mày:"Tử Văn, em không nói dối"
Môi cong nhẹ, Tần Tử Văn dũi thẳng cánh tay mình ra, người hơi nghiêng anh dùng tay còn lại vỗ vỗ vào cơ bắp của cánh tay kia:"Nào nằm xuống đây"
Đường Cảnh Nghi sửng người tự hỏi vậy là Tần Tử Văn có tin mình không? Tại sao anh không nói gì, không mắng cô, cũng chẳng nổi giận nhắc đến Phương Tiểu Kiều?
Thấy Đường Cảnh Nghi vẫn cúi đầu suy nghĩ Tần Tử Văn vươn ray xoa xoa cần cổ trắng ngần của cô kiên nhẫn:"Nghi Nghi nằm xuống đây"
Giật mình Đường Cảnh Nghi dũi thẳng cơ thể, đầu gối lên cánh tay của Tần Tử Văn, tay vòng qua eo anh:"Tử Văn...."
Tay giữ chặt người Đường Cảnh Nghi, môi chạm nhẹ lên vầng trán cô Tần Tử Văn nhỏ giọng:"Anh biết rồi, anh sẽ tìm người xử lí"
Môi cười hài lòng, Đường Cảnh Nghi vờ ngây ngốc hướng mắt lên nhìn chằm chằm Tần Tử Văn mà hỏi lại lần nữa:"Anh thật sự tin lời của em sao?"
Tay hơi xiết bã vai của Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn kéo gần khoảng cách về chiều cao của cô và bản thân mình, đầu hơi cúi, môi anh chạm nhẹ lên môi cô:"Em là vợ anh"
Lòng vui đến độ không thể tả, Đường Cảnh Nghi thẹn thùng vùi đầu vào người của Tần Tử Văn.
Niềm vui vừa tan, trong đầu Đường Cảnh Nghi liền nhảy chữ, Phương Tiểu Kiều cô ta đang làm loạn ở bệnh viện, có thể là cô ta muốn Tần Tử Văn đến, vậy nếu cứ trốn tránh không phải cô ta cũng sẽ tiếp tục bày trò đến khi nào gặp được anh mới thôi sao? Vậy nên nhân cơ hội này Đường Cảnh Nghi cô phải đến tận nơi xem xem cô ta tính dở trò gì mới được.
Tay nhẹ vỗ vỗ vào ngực Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi mở lời:"Tử Văn, hay là chúng ta tới bệnh viện đi"
Bàn tay to lớn phủ lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Cảnh Nghi đang không ngừng làm loạn ở ngực mình, anh suy tư nhìn cô:"Suy nghĩ kĩ rồi"
Gật nhẹ đầu Đường Cảnh Nghi xác định lại lần nữa:"Kĩ rồi"
Có lẽ đây không phải là thời điểm thích hợp để giải quyết được hết tất cả mọi việc, nhưng ít nhất Tần Tử Văn có thể khiến Đường Cảnh Nghi thêm phần tin tưởng ở anh hơn, Tần Tử Văn không suy nghĩ gì thêm mà gật đầu đồng ý:"Được"
Từ trong vòng tay của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi bật người dậy, khuôn mặt có chút rạng rỡ cô vội vã:"Đi thôi"
Tần Tử Văn nhìn cô thở dài, anh thật không hiểu cô vợ nhỏ này lại nghĩ cái gì nữa. Rõ ràng là đi gặp tình cũ của chồng mình nhưng lại rất vui. Có lẽ cái đầu nhỏ của cô lại bắt đầu tính toán nữa rồi:"Nghi Nghi đến cả quần áo em còn chưa kịp mặc" Nói xong Tần Tử Văn đang nằm cũng dứt khoát ngồi dậy, chăm chú nhìn Đường Cảnh Nghi một lượt anh ghé vào tai cô:"Hay là chúng ta vận động thêm một chút rồi hẳn đi?"
Theo phản xạ tự nhiên Đường Cảnh Nghi đưa mắt xuống đám lông đen xì của Tần Tử Văn, quả thật nơi đó đã dựng đứng phất cờ muốn khởi nghĩa thật rồi, tuy đã nhìn qua không ít lần nhưng không hiểu sao Đường Cảnh Nghi cô vẫn không tránh khỏi được việc có chút ngượng ngùng, cả khuôn mặt của cô cũng bắt đầu chuyển đỏ.
Ngay lập tức Đường Cảnh Nghi loi xuống giường hai chân lảo đảo chạy thẳng vào nhà vệ sinh khóa chặt cửa, Tần Tử Văn nhìn theo bóng lưng của cô mà cười khổ, xong lại nhìn xuống hạ thân của mình mà thở dài, xem ra anh phải tự mình giải quyết thật rồi.
Sau khi mọi thứ đều trở lại bình thường, Tần Tử Văn đứng lên lấy ít khăn giấy lau sơ qua cơ thể mình, tiện tay anh thay luôn cả ga giường bám đầy chất lỏng.
Đường Cảnh Nghi sau khi ngâm mình trong bồn tắm một lúc lâu, tinh thần dần sảng khoái, toàn bộ cơ thể như được tiếp thêm năng lượng. Nhưng khi vừa bước ra khỏi bồn tắm Đường Cảnh Nghi mới chợt nhớ ra mình không hề đem theo quần áo.
Vặn cửa, Đường Cảnh Nghi thò đầu ra bên ngoài:"Tử Văn, lấy giúp em chiếc váy"
Ngồi trên giường lướt điện thoại, vừa nghe Đường Cảnh Nghi gọi mình, Tần Tử Văn liền đặt điện thoại xuống, đi đến tủ đồ mở ra, tất cả đều trống rỗng, thoáng giật mình Tần Tử Văn kịp nhớ ra, tay đóng tủ lại anh nói vọng tới nhà vệ sinh:"Nghi Nghi, đồ của em ở dưới nhà cả rồi. Giờ phải làm sao?"
"Anh có thể xuống dưới lấy mà" Đường Cảnh Nghi cau mày.
Môi nhếch lên Tần Tử Văn vòng qua khỏi giường, đi đến trước cửa nhà vệ sinh:"Em xem, chồng em thế này em thật sự muốn anh đi sao?"
Mắt trợn ngược Đường Cảnh Nghi nhìn thân thể không mảnh vải che thân của Tần Tử Văn mà lòng không khỏi tức:"Tử Văn, từ nảy đến giờ rõ ràng anh có thể mặc đồ vào mà, tại sao lại không mặc?"
Cả người chòm tới hai khuôn mặt áp sát nhau Tần Tử Văn khẽ cười:"Anh chưa tắm"
Trông thật đáng sợ!
Đường Cảnh Nghi nương theo nụ cười của Tần Tử Văn, chân rón rén lùi về phía sau, tay vơ vội chiếc khăn tắm quấn quanh người mình, mắt chú ý đến một khoảng trống ở bên hông, Đường Cảnh Nghi lách người môi cười tươi định chuồn:"Vậy anh tắm đi"
Nào ngờ đâu mới chỉ đi được mấy bước Đường Cảnh Nghi đã bị Tần Tử Văn tóm gọn, anh liền ấn cô lên tường mà hôn xuống.
"Tử Văn....Lúc nãy....Làm thực nhiều lần.......Anh đừng..." Đường Cảnh Nghi thở không xong mà đẩy anh ra.
Tần Tử Văn túm hai tay cô ấn nó lên đỉnh đầu:"Một lát nữa thôi, được không?"
Cơ thể Đường Cảnh Nghi run lên dữ dội cô cố vùng vằng:"Tử Văn....Bệnh viện...."
"Không vội"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.