Nhưng anh cũng phải thừa nhận ánh mắt của Đường Cảnh Nghi thật sự rất mê người. Nó dường như có một sức hút vô hình nào đó chỉ cần khi một ai đó nhìn vào liền bị lạc trong đó mà chẳng bao giờ tìm thấy lối ra.
Bước chân khựng lại, Tần Tử Văn đắm đuối mà nhìn vào đôi mắt ấy, hàng trăm kí ức giữa anh và cô ùa về, bất giác trên môi anh lại treo ý cười, nhưng rồi trước mặt anh hình ảnh của Đường Cảnh Nghi bỗng dưng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt đằng đằng sát khí của Triệu Minh chắn trước người cô, dang tay che chở khiến cô lọt tõm ở phía sau lưng anh ta.
Đôi mày Tần Tử Văn kéo gần khoảng cách, ánh mắt bao bọc bởi một màn sương dày đặc. Anh có thể nghe thấy tiếng của Triệu Minh năm đó vọng về.
"Tử Văn, nếu cậu đã quyết định chọn Phương Tiểu Kiều rồi thì đừng bao giờ gặp Mặt Trời Nhỏ nữa"
"Cậu rõ em ấy thích cậu mà phải không? Nếu đã không thể cho em ấy trái tim của mình thì cậu cũng đừng vò nát nó, em ấy cũng cần được yêu thương"
"Cậu yêu Phương Tiểu Kiều lắm mà không phải sao? Đến cả việc cô ta muốn gì thích gì cậu còn không biết à? Tại sao lại đến đây dày vò Mặt Trời Nhỏ như thế?"
"Cậu chỉ là người mang lại đau khổ cho em ấy mà thôi"
"Nếu cậu đã không thể yêu em ấy thì hãy để tôi yêu em ấy"
"Sau này nụ cười của em ấy trái tim của em ấy đều do tôi phụ trách, cậu đừng mơ tưởng tôi sẽ để cậu lần nữa bước đến một lần nữa mà phá nát nó"
Tần Tử Văn nhớ lần cuối mình và Triệu Minh gặp nhau là sau khi anh và Phương Tiểu Kiều quen nhau được một thời gian, lần đó là lần sinh nhật đầu tiên của Phương Tiểu Kiều sau khi cả hai chính thức đến với nhau.
Vì không biết cô thích gì mà Tần Tử Văn đã tìm đến Đường Cảnh Nghi nhờ giúp đỡ vì nghĩ rằng dù sao con gái cũng hiểu nhau hơn. Nào ngờ lại để Triệu Minh phát hiện mà phản đối.
Cũng là lần đó Triệu Minh đã nói với anh những lời này. Nhưng lúc đó anh chỉ cười mà khẳng định chắc nịch với Triệu Minh rằng:"Cậu yên tâm tôi không bao giờ giành Mặt Trời Nhỏ của cậu đâu, tôi có Tiểu Kiều là đủ rồi".
Nhưng trớ trêu thay ý trời lại không để mọi chuyện kết thúc như vậy, cuối cùng Đường Cảnh Nghi lại trở thành vợ của Tần Tử Văn. Lần nữa tất cả đều quay trở về quỹ đạo cũ vốn có của nó.
Nhớ lần đó, Triệu Minh là người phản đối rất dữ dội, nhưng kết quả chẳng thể thay đổi được gì cả.
Mặt Trời Nhỏ của anh ta vẫn quyết định kết hôn cùng Tần Tử Văn, ba năm anh ta ở bên cạnh bầu bạn cùng Mặt Trời Nhỏ giúp cô xoa dịu đi thứ tình cảm ngu ngốc dành cho tên Tần Tử Văn đó đổi lại vẫn không bằng một phút anh đau đớn bị người con gái kia bỏ rơi.
Ngày cưới của họ, Triệu Minh không đến, đó cũng là lần anh ta thấy hối hận nhất trong cuộc đời mình. Nếu hôm đó anh chịu đến, có lẽ Mặt Trời Nhỏ đã không phải cô đơn một mình giữa đám đông rồi.
Anh hối hận lắm!
Từ ngoài cửa Triệu Minh đi vào, vẫn thấy Tần Tử Văn bế Đường Cảnh Nghi trên tay đứng ở giữa phòng khách thì bước đến.
Tiếng va chạm của gót giày vào sàn nhà tạo ra âm thanh cộc cộc khiến Tần Tử Văn thức tỉnh, từ trong cơn hoài tưởng quay trở về hiện thực.
Triệu Minh định xem xem Đường Cảnh Nghi thế nào rồi, thì lại lần nữa bị Tần Tử Văn cướp đi cơ hội, anh ôm người Đường Cảnh Nghi lùi ra phía sau, từ chối cánh tay vươn tới của Triệu Minh, rồi một mạch đi thẳng lên phòng của cô.
Cánh tay trong không trung bất lực mà buông thỏng. Mông lung, mơ hồ mà nghĩ về tương lai sau này của Mặt Trời Nhỏ.
Anh gọi cô là "Mặt Trời Nhỏ" vì cô đối với anh chính là thứ ánh sáng rực rỡ nhất, tỏa sáng nhất và lung linh nhất mà anh từng được chiêm ngưỡng. Chỉ cần nhìn thấy cô anh như nhìn thấy cả thế giới, anh yêu thế giới đó, muốn ôm thế giới đó vào lòng, muốn là bờ vai vững chắc bảo vệ cho thế giới đó.
Nhưng đến tận bây giờ anh vẫn không thể làm được, nhưng chính xác thì là anh không có tư cách để yêu thương và bảo vệ cô.
Anh trai thì không thể vì anh đâu còn là con của nhà họ Đường nữa, người yêu thì cũng chẳng phải, còn một kẻ đơn phương thì lại càng không. Chung quy anh vẫn là một kẻ ngoài cuộc.
Vậy cuộc sống sau này có lẽ cô phải tự mình gánh vác rồi. Nhưng nhất định chỉ cần cô mở miệng anh liền sẽ chạy đến cạnh bên để yêu thương và bảo vệ cho cô thật chu toàn.
Còn bây giờ anh chỉ có thể mong rằng Mặt Trời Nhỏ của mình sẽ không phải chịu quá nhiều tổn thương với sự lựa chọn của cô.
Triệu Minh, xoay lưng hướng về cửa phòng của Đường Cảnh Thanh, sáng nay vừa nghe quản gia gọi bảo ông Đường bỗng dưng lại lên cơn đau tim cho nên anh mới tức tốc sắp xếp công việc mà chạy qua đây thăm, không ngờ lại gặp Mặt Trời Nhỏ ở đây, lại còn được nhận thêm ưu đãi mà chứng kiến vài cảnh tượng đau lòng.
Định hình lại cảm xúc, Triệu Minh thở phào một hơi, vặn tay nắm cửa bước vào.
Thì ra ông Đường vẫn còn đang ngủ.
Đứng ở cửa nhìn ông một hồi lâu, Triệu Minh lần nữa vặn tay nắm cửa, ý định ra về. Thì lại nghe tiếng ông Đường:"Minh Minh, con đến sao không gọi ta"
Thu cánh tay về, Triệu Mình xoay lại nhìn ông gãi gãi đầu khó xử:"Con làm người thức giấc sao?"
Bao năm vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh cậu bé của cậu bé năm nào, Đường Cảnh Thanh hài lòng lắm, ông cười hiền từ, vén chăn ngồi dậy, thấy thế Triệu Minh liền nhanh chân chạy qua đỡ lấy ông:" Người cẩn thận thôi"
"Ta không sao, con cũng biết mà bệnh cũ tái phát thôi"
"Sao lại qua đây?"