"Ừm....Có muốn lên đây với anh không? Anh bảo Vệ An về đón em"
Đường Cảnh Nghi ngồi đó cứ đưa tới đưa lui mảnh giấy trong tay ngây ngốc mà cười, đến cả lời của Tần Tử Văn cũng không nghe thấy.
Tần Tử Văn ở đầu giây bên này không nghe Đường Cảnh Nghi nói gì thì lòng bất an sợ rằng cô lại xảy ra chuyện gì mà lo lắng:"Nghi Nghi, em nghe anh nói gì không?"
Vì giọng của Tần Tử Văn có hơi lớn, tai thu được âm lượng vượt qua sức chịu đựng của màng nhĩ, Đường Cảnh Nghi giật mình tách chiếc điện thoại ra xa tai mình, ổn định lại tinh thần Đường Cảnh Nghi đặt điện thoại về vị trí cũ:"Anh nói cái gì cơ? Em không nghe rõ"
"Nghi Nghi, em đang làm anh lo lắng đó. Em có bị làm sao không?" Tần Tử Văn cau mày.
"Không có, em đang suy nghĩ xíu thôi. Vừa nảy anh nói gì đó?"
Thở phào nhẹ nhõm Tần Tử Văn dịu giọng:"Anh hỏi là em có muốn lên đây với anh không để anh bảo Vệ An về đón"
Lần này Đường Cảnh Nghi đã nghe rõ, cô thoáng nhìn xuống cơ thể đầy vết thương của mình thì cau mày, ở Tần thị nhiều người như thế, lại có rất nhiều cô gái rất xinh đẹp, cô như thế này không phải sẽ bị người ta nhìn vào và đánh giá hay sao?
Tuyệt đối không thể đến trong tình trạng này!
Miệng định nói lời từ chối nhưng lòng liền nghĩ lại. Nhưng mà ở đó có nhiều người đẹp như thế nhỡ đâu mấy ả ta lại tìm cách dụ dỗ chồng cô thì sao?
Cho nên nhất định cô phải đi!
Đúng vậy không đi quả là không được!
"Em tự mình đến" Dứt khoát Đường Cảnh Nghi quả quyết.
"Không được, em đang bị thương đi một mình nhỡ có chuyện gì thì sao? Em cứ thay đồ trước đi, anh bảo Vệ An về liền"
"Em tự đi được"
"Nghi Nghi"
Sắc giọng của Tần Tử Văn đã thay đổi, Đường Cảnh Nghi liền không dám trái lời, cô biễu môi miễn cưỡng:"Biết rồi" Nói xong cô liền ngắt máy ngang.
Tần Tử Văn nhìn vào màn hình điện thoại mà không khỏi lắc đầu.
Sau khi Vệ An lấy xe đi đón Đường Cảnh Nghi một lúc thì cánh cửa phòng của Tần Tử Văn liền có tiếng gõ cửa.
Biết rằng người gõ cửa không thể là vợ mình vì khoảng cách giữa biệt thự và Tần thị không gần đến mức đó, nếu là Đường Cảnh Nghi thì cô cũng sẽ không lịch sự mà gõ cửa thế này. Nhưng phòng làm việc của Tần Tử Văn anh ngoài Vệ An ra thì không một ai được lên đây cả.
Không có ý định mời người đó vào Tần Tử Văn vẫn cắm đầu vào chiếc laptop, nhưng tiếng gõ cửa dường như rất kiên nhẫn, nó đã làm phiền tới anh hơn mấy phút rồi và vẫn chưa hề có ý định sẽ ngừng lại. Bực mình Tần Tử Văn mặt mày cau có, tay thẳng gọi cho bảo vệ.
Rất nhanh bảo vệ đã có mặt trước cửa phòng của Tần Tử Văn, khống chế người trước cửa định đưa đi không ngờ người đó lại giãy giụa mà la lên:"Tử Văn, anh cho người đuổi em sao? Không phải trước kia anh nói em có thể đến đây khi nào em muốn à"
Cách một cánh cửa tiếng nói của một người phụ nữ vọng vào, Tần Tử Văn cũng rất rõ đó là giọng của ai, anh đứng lên đi ra mở cửa, nhìn hai tên bảo vệ:"Để cô ấy lại, hai cậu xuống dưới trước đi"
Lướt qua người Phương Tiểu Kiều một lượt Tần Tử Văn để cửa mở mà quay lại ghế của mình ngồi xuống, chân vắt chéo hai tay đan vào nhau, anh quan sát từng hành động nhỏ của cô ta.
Thấy cô ta bẽn lẽn từ từ đi vào Tần Tử Văn liền cau mày:"Sao lại lên được đây?"
Đáng nhẽ ra cô ta cũng chẳng đến tận đây để làm gì đâu nhưng cô ta thắc mắc là mình đã bỏ đi từ đêm qua đến sáng nay trong tình trạng bệnh tình như thế tại sao Tần Tử Văn không đi tìm cô, thậm chí đến cả lo lắng cũng không có.
Đành phải mạo mụi đến đến một chuyến xem sao nào ngờ kết quả cũng chỉ có vậy.
Đứng trước mặt Tần Tử Văn, ả ta đảo mắt vài cái đã khiến cho bờ mi ươn ướt lệ. Làm cho người ta sinh ra cảm giác vừa đáng thương, vừa tội nghiệp. Khi đã chuẩn bị xong xui cô ta mới uất nghẹn mà nói trong làn nước mắt:"Tử Văn không phải trước kia anh anh nói nơi này em có thể tùy ý đến sao?"
Tần Tử Văn vẫn không nói gì, anh ngồi đó tay cầm điện thoại, cẩn thận chụp một tấm ảnh, sau đó khi gửi đi kèm theo dòng tin nhắn:"Nghi Nghi chồng của em sắp bị người ta chiếm lợi rồi! Mau đến cứu anh"
Xong việc Tần Tử Văn mới đặt chiếc điện thoại lên bàn bấy giờ anh mới nhìn lên Phương Tiểu Kiều với ánh mắt xa cách mà nói:"Đó là trước kia thôi. Nhưng hôm nay đến cũng đến rồi, có chuyện gì thì nói luôn đi"
Khuôn mặt thoáng chóc đã tối sầm lại, Phương Tiểu Kiều cố trấn an bản thân, cô ta vòng qua khỏi bàn làm việc đi đến bên cạnh Tần Tử Văn, người vừa khom người xuống, tay vươn ra định ôm lấy cổ Tần Tử Văn, nhưng Tần Tử Văn anh sớm đã đoán được ý đồ của cô ta mà liền xoay chiều ghế đứng phắt dậy, tay chỉnh lại cổ áo trên người mình khó chịu:"Tiểu Kiều, có chuyện gì cứ đứng đấy nói là được rồi, không nhất thiết phải động tay động chân đâu"