Cánh tay chơi vơi đầy hụt hẫn, Phương Tiểu Kiều nhìn sự xa cách của Tần Tử Văn mà khóc nất lên:"Tử Văn anh nhất thiết phải đối xử với em như vậy sao? Em biết anh còn giận việc em đã bỏ anh đi nhưng anh nghe em giải thích lí do được không? Anh có biết em đã phải đấu tranh rất nhiều để đến đây ngày hôm nay hay không? Anh có biết....."
Nhìn thấy những giọt nước mắt của Phương Tiểu Kiều bỗng dưng lòng của Tần Tử Văn lại thấy giễu cợt, không chịu được anh liền lên tiếng cắt ngang lời cô ta:"Tiểu Kiều, nếu cô nói những lời này với mong muốn tôi quay lại với cô thì cô lầm rồi. Hiện tại tôi đã có vợ, hơn hết tôi lại rất yêu vợ của mình, tôi không muốn phản bội tình yêu của cô ấy. Quá khứ thế nào cũng đã qua cả rồi, bây giờ cô cũng nên quên chuyện cũ đi"
Phương Tiểu Kiều ngạc nhiên đến há hốc mồm khó lòng chấp nhận, làm sao mà Tần Tử Văn có thể vô tình với cô đến mức như thế chứ?
Tâm trí đảo điên không thể tin vào sự thật, Phương Tiểu Kiều đưa tay kéo khóa váy của mình xuống, thân thể trần truồng cô đi đến trước mặt Tần Tử Văn:"Tử Văn em biết những lời anh nói chỉ là trách nhiệm đối với cô ấy mà thôi, người anh yêu người anh muốn chung chăn gối chỉ có mình em thôi phải không?"
Phương Tiểu Kiều cố chấp nắm lấy bàn tay của Tần Tử Văn, gót chân nhón lên, hai mắt nhắm thẳng vào đôi môi của Tần Tử Văn, người áp sát định lên định hôn rồi, nhưng lần nữa bị Tần Tử Văn cự tuyệt đẩy ra, mi mắt chớp chớp đầy khó xử Tần Tử Văn xoay lưng với Phương Tiểu Kiều, anh gằng giọng:"Cô không còn là Phương Tiểu Kiều người mà tôi từng yêu nữa rồi. Cô ấy trong mắt tôi rất thánh thiện rất trong sáng, cô ấy sẽ không bao giờ đứng trước mặt một người đàn ông mà tùy tiện cởi đồ của mình ra cả"
"Tử Văn chúng ta không phải người lạ" Phương Tiểu Kiều nghiêng đầu chất vấn Tần Tử Văn.
"Cô mặc đồ lên trước đi rồi nói chuyện"
Phương Tiểu Kiều vừa đi đến định vòng tay ôm lấy eo của Tần Tử Văn thì cánh cửa phòng vừa lúc lại mở ra, Đường Cảnh Nghi khập khiểng bước vào. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là thân thể không mảnh vải che thân của Phương Tiểu Kiều. Nếu khi nảy cô không nhận được dòng tin nhắn cùng tấm ảnh mà Tần Tử Văn gửi đến cho mình có lẽ cô còn tưởng cả hai đang dang díu với nhau nữa cơ đấy.
Nhưng Phương Tiểu Kiều thì lại tưởng Đường Cảnh Nghi cô sẽ nghi ngờ mà cố tình đá mắt khiêu khích sự giận dữ trong cô.
Phì cười khinh bỉ, lướt ngang qua Phương Tiểu Kiều, Đường Cảnh Nghi bình tĩnh đi đến trước mặt Tần Tử Văn, tay chỉ vào đôi môi đang chu ra của mình. Hiểu ý Tần Tử Văn liền mỉm cười, tay véo nhẹ gò má của cô rồi sau đó cúi người đặt lên môi một nụ hôn. Hài lòng Đường Cảnh Nghi vòng tay ôm lấy eo của Tần Tử Văn một lúc.
Sau đó miệng liền nhếch lên, Đường Cảnh Nghi kéo Tần Tử Văn ra phía sau lưng mình nói với anh nhưng mục đích chính là châm chọc người nào đó không biết xấu hổ:"Chồng à, anh đừng mở mắt ra đó, những thứ bẩn thỉu thế này không nên nhìn"
Mắt chăm chăm Đường Cảnh Nghi nhìn lên khuôn mặt đã tái xanh vì tức giận của Phương Tiểu Kiều cợt nhã:"Ô.....Phương tiểu thư đó à, xem ra mấy tháng ở Anh cô đã phóng khoáng hơn rồi thì phải....Việc cởi đồ trước mặt của một người đàn ông có lẽ đã trở thành thói quen rồi nhỉ? Nhưng tôi khuyên cô trước khi quyết định leo lên giường của người ta thì cũng nên tìm hiểu xem đối tượng của mình là ai, gia cảnh thế nào. Đừng mặt dày mà đi quyến rũ người đã có vợ"
Miệng thì cười đắc ý, tay điểm lên cằm vờ suy tư Đường Cảnh Nghi ôn tồn:"Việc hôm nay tôi không trách cô vì tôi cũng không có sở thích tính toán với những kẻ không có đầu óc cho lắm, nhưng còn những người vợ khác nghĩ thế nào hành động ra sao thì tôi không đoán được. Đừng để đến lúc thương tích đầy mình rồi mới khóc lóc van xin"
Hai mắt đỏ hoe tức giận, răng lợi va vào nhau ken két, Phương Tiểu Kiều cố nuốt cục tức trong người mình xuống vươn tay kéo chiếc váy lên, trước khi đi cô ta còn không quên ghé sát vào tai Đường Cảnh Nghi:"Cô đợi đấy mọi việc chưa xong đâu, đừng đắc ý quá sớm. Kẻo có ngày chết không toàn thay" Xoay người Phương Tiểu Kiều rời đi, tay đóng sầm cánh cửa lại như cảnh cáo.
Sau khi căn phòng đã trở lại bình thường, trong phòng cũng chỉ còn lại Tần Tử Văn và Đường Cảnh Nghi, bấy giờ cô mới quay người lại đối diện với Tần Tử Văn lạnh giọng:"Mở mắt ra đi"
Nói xong cô đi thẳng đến sofa ngồi xuống khoanh tay trước ngực mặt uất ức khó chịu.
Tần Tử Văn liền đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, tay đặt ở đùi bóp bóp chân cho cô, miệng mỉm cười nịnh nọt:"Nghi Nghi, anh với cô ấy không có gì cả, anh rõ ràng đã đẩy người cô ấy ra rồi, em đừng giận nữa được không?"
Thấy Đường Cảnh Nghi vẫn ngồi im, Tần Tử Văn khép ba ngón tay đưa lên trời:"Anh thề, nếu anh và cô ấy có gì anh sẽ bị....."
Tần Tử Văn chưa thề thốt xong, Đường Cảnh Nghi đã chòm người tới bịt chặt miệng anh lại:"Được rồi"