Đường Cảnh Nghi ngồi trên phòng đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được Tần Tử Văn trở về, cô đứng lên chạy đến trước mặt Tần Tử Văn định ôm lấy cánh tay anh thì bị ngăn lại:"Nghi Nghi nóng lắm kẻo bỏng, em qua sofa ngồi trước đi"
Lưỡng lự nhìn hộp súp đang bốc khói nghi ngút trên tay Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi xoay lưng đi về phía trước, ngoan ngoãn ngồi xuống sofa.
Đặt hộp súp trên bàn, Tần Tử Văn thụt tay về nắm lấy hai vành tai. Đường Cảnh Nghi thấy hành động nắm tai của Tần Tử Văn, liền nắm lấy hai tay anh xem qua, quả thật hai tay đã đỏ ửng bên vì nóng, còn có cả mấy bọc nước li ti nổi lên, lòng xót đến độ khó chịu Đường Cảnh Nghi không ngừng thổi khí vào tay anh thút thít:"Đau lắm không?"
Rụt tay về Tần Tử Văn đỡ khuôn mặt đã chèm nhem nước mắt của Đường Cảnh Nghi lên, hai tay quệt khô chúng đi:"Nghi Nghi, đây không phải là vết thương bình thường mà nó là tình yêu của anh dành cho em, hiểu không?"
"Tử Văn anh cứ dẻo miệng như thế" Đường Cảnh Nghi cười trong nước mắt đấm nhẹ vào lòng ngực Tần Tử Văn.
Môi cong lên Tần Tử Văn xoa lấy đỉnh đầu cô:"Nào, ăn súp" Nói rồi anh bê hộp súp đã nguội đi mấy phần lên tay múc một muỗng đưa đến trước mặt của Đường Cảnh Nghi:"Há miệng ra"
Nghe lời Đường Cảnh Nghi liền há miệng, ngoan ngoãn mà nuốt từng ngụm súp xuống bụng cho đến khi no mới lắc đầu từ chối. Cô ngã người nằm dài ra sofa xoa xoa cái bụng đã căng lên của mình mắt chăm chăm hướng lên trần nhà. Nhìn cô Tần Tử Văn liền lắc đầu, thở dài anh rót cốc nước đi đến đỡ lấy người cô lên:"Uống nước đã rồi nằm"
Uống nước xong, Tần Tử Văn thả người Đường Cảnh Nghi xuống sofa, dùng gối kê cao đầu cô lên, anh đứng dậy đi đến cầm hộp súp lên lủi thủi ăn hết phần súp mà Đường Cảnh Nghi vừa ăn còn thừa lại, sau đó mới dọn dẹp gọn gàng. Xong xui cầm theo chiếc áo vest Tần Tử Văn phủ lên người Đường Cảnh Nghi sau đó mới bế cô lên đi xuống sảnh lái xe trở về biệt thự.