Ngã Rẽ Hôn Nhân

Chương 94: Điều linh tinh




Sau khi hai người tắm rửa xong, Đường Cảnh Nghi đỡ Tần Tử Văn nằm xuống giường, rồi bản thân mới nằm xuống vùi vào trong lòng anh ôm lấy.
Nắm lấy bàn tay Tần Tử Văn khẩy khẩy, Đường Cảnh Nghi nhỏ giọng:"Tử Văn, việc chúng ta gặp tai nạn cũng đã qua hơn hai tháng rồi anh tính để yên như vậy sao?"
Mắt nhắm lại Tần Tử Văn hôn nhẹ lên đỉnh đầu của Đường Cảnh Nghi dịu giọng:"Nghi Nghi, việc hai người đàn ông kia ở trong tù cắn lưỡi tự tử chắc em cũng biết rồi phải không?" Nằm trong lòng anh Đường Cảnh Nghi liên tiếp gật đầu.
Tần Tử Văn nói tiếp:"Chắc em cũng đoán được người có động cơ trong chuyện lần này là ai rồi?"
Đường Cảnh Nghi lại tiếp tục gật đầu.
Tần Tử Văn:"Ngày mai anh đưa em đến một nơi"
Mắt mở to đầy kinh ngạc Đường Cảnh Nghi ngước mặt lên ngã người về phía sau:"Anh định đưa em đi đâu?"
Lần nữa cúi đầu chạm nhẹ vào đỉnh đầu Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn nhắm mắt:"Ngoan ngủ đi. Ngày mai em sẽ biết"
"Tử Văn" Mắt Đường Cảnh Nghi vẫn tò mò mà mở to, cô chăm chăm nhìn Tần Tử Văn mè nheo.
"Nghi Nghi ngoan nào, anh mệt rồi"
Nghe Tần Tử Văn nói mệt, Đường Cảnh Nghi buông bỏ lòng hiếu kì trong mình mà không hỏi nữa. Tần Tử Văn ôm chặt người Đường Cảnh Nghi vào cơ thể mà đắm chìm trong một giấc ngủ say.
......
Sáng hôm sau, Đường Cảnh Nghi thức giấc trước, cô chuẩn bị sẵn quần áo thật đẹp, tuy không biết Tần Tử Văn định đưa mình đi đâu nhưng ít nhất cô cũng phải thật lộng lẫy.
Đường Cảnh Nghi đang ngồi ở bàn trang điểm dặm phấn, bất ngờ một vòng tay từ phía sau vòng tới trước ôm lấy người cô. Mi mắt nhắm hờ, gục đầu vào hõm cổ Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn thầm thì:"Sao không ngủ thêm"
Bông phấn trên tay bị cánh tay Tần Tử Văn chạm phải mà rơi xuống, bột phấn bay tung tóe ra khắp người Đường Cảnh Nghi, cô cau có nhìn chiếc váy mình vừa thay xong, nhưng rồi vừa xoay đầu lạinhìn thấy khuôn mặt của Tần Tử Văn mà lòng cô mềm đi:"Không phải em xem trọng lời anh nên mới dậy sớm chuẩn bị sao?"
"Lời nào?"
Đường Cảnh Nghi xụ mặt, nhìn anh buồn bã:"Tử Văn, anh quên rồi sao? Hôm qua anh nói sẽ đưa em đến một nơi"
Mi mắt khẽ giật, môi bạc cong lên Tần Tử Văn đưa tay lên véo nhẹ vào má của Đường Cảnh Nghi:"Nơi định đưa em đến không cần phải nhọc lòng thế đâu"
"Tử Văn...."
"Nào đi ngủ" Tần Tử Văn không nói thêm lời nào thẳng người nắm lấy bàn tay của Đường Cảnh Nghi kéo cô đứng lên.
Lòng đúng là không vui nhưng Đường Cảnh Nghi vẫn thuận theo lực kéo của Tần Tử Văn mà đứng lên. Nhưng thay vì theo Tần Tử Văn lên giường ngủ cô kéo thẳng anh vào nhà vệ sinh đánh răng. Đứng trước gương Tần Tử Văn cau mày, xoay lưng, Tần Tử Văn định quay trở về giường, nhưng tay lại bị Đường Cảnh Nghi nắm lấy:"Tử Văn mới chỉ ba tháng thôi anh đã bắt đầu lười lắm rồi đó"
Khoảng cách hai khuôn mặt kéo gần, Tần Tử Văn áp sát:"Không phải tại em chăm kĩ quá sao?"
Hai má ửng hồng, tay Đường Cảnh Nghi chống lên vòm ngực của Tần Tử Văn đẩy nhẹ người anh ra:"Anh nhanh đi, còn ăn sáng rồi đến nơi anh cho là không nên nhọc lòng kia nữa"
Nói rồi Đường Cảnh Nghi xoay lưng một mạch ra khỏi nhà vệ sinh, để lại mình Tần Tử Văn đứng đó ngây ngốc cười.
Sau khi vệ sinh xong, từ trong nhà vệ sinh Tần Tử Văn đi ra, anh vẫn thấy Đường Cảnh Nghi đang ngồi ở bàn trang điểm, nhưng trên người thì đã thay một bộ đầm mới. Đi đến Tần Tử Văn khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào tường, anh nhìn cô:"Sao lại thay đầm mới nữa rồi"
Xoay người Đường Cảnh Nghi ngước lên nhìn anh:"Bẩn rồi"
Nhìn cô Tần Tử Văn mỉm cười:"Vẫn nhất quyết phải trang điểm sao?"
Đường Cảnh Nghi cầm cây cọ trong tay huơ huơ miệng nhanh nhạy:"Đúng vậy....Em suy nghĩ kĩ rồi dù không quan trọng cho lắm thì em vẫn phải xinh đẹp" Gục đầu Đường Cảnh Nghi lí nhí trong miệng:"Dẫu sao anh cũng hoàn hảo đến như thế, em lại không giỏi giang, đến ngay cả bản thân cũng xấu xí nốt thì làm sao xứng để sánh vai cùng anh chứ?" Bĩu môi Đường Cảnh Nghi nói tiếp:"Ở bên ngoài biết bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp hơn em giỏi giang hơn em. Nhỡ họ cướp mất anh thì sao?"
Tuy Đường Cảnh Nghi nói có hơi nhỏ thật nhưng Tần Tử Văn vẫn nghiêng đầu lắng nghe, cố không để bỏ xót bất kì từ nào của cô.
Sau khi Đường Cảnh Nghi ngưng không nói nữa, Tần Tử Văn đứng đó liền phì cười, đi đến anh ôm lấy người cô vuốt vuốt đỉnh đầu:"Ngốc quá! Em đối với anh thế nào còn cần anh phải nói nữa sao? Sau này đừng nghĩ những điều linh tinh như thế nữa, nhớ chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.