Ngài 779 Và Ngài 773

Chương 1:




Vài người bạn nói với tôi, thật lâu trước đây khi ngài 773 còn chưa được gọi là ngài 773, thời điểm cậu ấy chỉ vừa nhập học. Trong suốt ba năm cậu khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ. Cậu ấy là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, cũng có thể nói là hơi khép kín. Cậu là người Triều Châu, có một gia đình Triều Châu giống như trong tưởng tượng của mọi người. Ba mẹ bận rộn công việc. Trong bốn chị em, cậu là con út, ba người trên đều là con gái nên từ nhỏ cậu đã luôn được nâng niu chiều chuộng mà lớn lên.
Ba mẹ ngài 773 dạy cậu từ bé rằng cậu chính là niềm hi vọng của gia đình này. Các chị không đi học cũng là vì cậu. Ngài 773 từ khi ấy đã cõng trên lưng sự áy náy đối với những người chị chưa gặp được mấy bận đã kéo nhau ra ngoài đi làm nên rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ làm ba mẹ lo lắng. Sau này nhờ có thành tích tốt nên cậu được trường tiểu học đề cử vào một trường miễn thi. Mà cái trường đó lại tự tung hô ba hoa thiên địa, ba mẹ ngài 773 nghe như bị ma xui quỷ khiến lập tức cho ngài 773 đến học ở ngồi trường có học bổng kếch xù và ba năm miễn học phí đó.
“Này là lừa người mà, cái trường đó không phải đồ bỏ đi sao?” Tôi hỏi bạn mình.
“… Trường cũ của tớ đấy, thử nói câu nữa xem?”
Tôi ngậm miệng lại.
Ngôi trường này thật ra không tồi. Nhờ có một đống lí lẽ thuyết phục cùng tài lực kinh tế hùng hậu mà nó đã tuyển được rất nhiều giáo viên và học sinh ưu tú.
Ngài 773 lòng ngập tràn ước mơ hoài bão đến nhập học. Khi đó cậu đang ngồi một mình trong góc lớp, ngài 779 quay lưng về phía ánh nắng đi về phía cậu, đúng vậy, đưa lưng về phía ánh nắng, hệt như trong phim điện ảnh.
“Trùng hợp thế?” Tôi lại hỏi.
“Chắc là anh ta đoán ra được, chứ tớ cũng không nghĩ trùng hợp vậy đâu.” Bạn tôi trả lời.
Thời điểm ấy vẫn chưa phát đồng phục cho học sinh. Ngài 779 mặc nguyên một bộ đồ của hãng cỏ ba lá, sau này cậu mới biết đây gọi là Adidas, nhưng vẫn thích gọi là cỏ ba lá hơn. Ngài 779 đi đến bên cạnh cậu rồi cười nói, xin chào.
Ngài 773 gật đầu nhưng không nói gì. Hồi nhỏ cậu vẫn thường bị bạn bè cười nhạo giọng điệu khó nghe. Dù là tiếng phổ thông hay tiếng Quảng, cậu vẫn chỉ có thể dùng ngữ điệu đặc sệt vùng Triều Châu để nói. Thế nhưng cậu vẫn rất vui vẻ vì có người chủ động bắt chuyện với mình.
Ngài 779 hỏi, tôi ngồi cạnh cậu được không?
Ngài 773 tròn mắt nhìn ngài 779. Ngài 779 thấy biểu cảm của ngài 773 lập tức cho là mình bị từ chối. Vì vậy anh nhún vai rồi nói, thôi được rồi, tôi đổi chỗ khác.
Ngài 779 vừa xoay người đi thì bị người kia nắm quai cặp kéo lấy. Anh quay đầu lại thấy 773 vẫn giương đôi mắt to tròn yên lặng nhìn mình, tự dưng thấy hơi ngớ ngẩn, không biết người kia có ý gì.
“Cậu muốn tôi ngồi ở đây hả?” Ngài 779 hỏi.
Ngài 773 gật đầu, hai tai ửng hồng lên. Ngài 779 đặt cặp sách đeo trên lưng xuống ghế rồi ngồi xuống, mỉm cười nhìn ngài 773 rồi lấy quyển vở đặt lên bàn, hạ bút viết xuống hai chữ “Huyên Hạc” nguệch ngoạc đúng chất nam sinh. Ngài 773 nghiêm túc cầm lấy quyển nháp được đối phương viết tên lên kia. Đây là một quyển nhật ký in hình Doraemon nhìn qua có hơi ấu trĩ vì cậu xưa giờ rất hâm mộ Nobita muốn gì được nấy. Sau đó cậu viết “Dụ Lâm” lên quyển vở, chuyển sang cho ngài 779 xem.
Ngài 779 nhìn thật lâu, hết nhìn chữ lại ngẩng lên nhìn cậu nhưng không nói gì. Ngài 773 hơi hốt hoảng, cậu sợ mình viết rối quá ngài 779 đọc không hiểu, vội vàng lấy vở định viết lại lần nữa.
“Thôi thôi thôi, thôi khỏi, tôi đọc hiểu mà.” Ngài 779 đoán được cậu định làm gì liền giữ lại vở, miệng thán phục, “Trời ạ, bàn tay này của cậu khai quang1 luôn được đấy.”
Chữ của ngài 773 cực kỳ đẹp. Hẳn là vì khi hồi nhỏ thầy dạy Văn phát cho lớp quyển chữ mẫu tập viết, chỉ có ngài 773 là nghiêm túc ngồi viết từng nét một. Nguyên nhân rất đơn giản, quyển chữ mẫu này không bao gồm trong chi phí phụ ở trường mà phải ra ngoài mua, ba cậu nói nó rất đắt. Đối với mấy thứ đồ đắt tiền này cậu vẫn luôn rất nhạy cảm, đó là lí do cậu cứ viết đi viết lại ở quyển tập này, luyện đến văn hay chữ tốt. Giữa thời đại mà chữ viết của nam thanh niên càng ngày càng như gà bới thì ngài 773 chính là hạc giữa bầy gà này.
Song bản thân ngài 773 lại không nhận thức được điều đó, cậu không biết thế nào là chữ đẹp, chỉ cố gắng chép lại cho giống chữ mẫu thôi. Hơn nữa cậu cũng không biết giao lưu với người khác trừ người thầy mỗi ngày lên lớp đều khen cậu. Nhưng tâm lý thích những học sinh ngoan ngoãn của thầy Thành thì cậu hiểu, bởi bạn học chưa ai nói vậy với cậu bao giờ.
Khoảnh khắc ngài 779 nói ra những lời ấy, cậu giật mình, sau đó lại thấy hơi vui vui, ngày xưa được ba mẹ khen cũng không có cảm giác như thế này. Rất kỳ diệu. Thế rồi cậu mỉm cười, mắt cong lại một đường trăng lưỡi liềm, dịu dàng lay động mặt nước.
Sau này, trong phòng thi đại học môn Văn năm 2018, ngài 779 không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ đến khuôn mặt tươi cười của ngài 773 lần đầu gặp gỡ liền viết vào bài thi: Chỉ có quốc gia tốt đẹp nhất với khí hậu tốt đẹp nhất mới có thể nuôi dưỡng ra người tốt đẹp nhất.
Thế nhưng ngài 779 khi đó lại không có tình cảm phức tạp đến vậy. Anh chỉ đơn giản là thấy ngài 773 trông rất đẹp trai nên mới đưa tay véo lên khuôn mặt mềm mềm của cậu, sau đó nhanh chóng rút tay về, tai cũng đỏ lựng lên.
(1) Khai quang điểm nhãn (Gọi tắt là khai quang) là nghi thức thổi linh khí vào linh vật trong đạo Phật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.