Ngày thứ hai của kì nghỉ phép, Sầm Căng đã xem liên tục năm bộ phim.
Cô đem rèm cửa phòng ngủ kéo thật chặt chẽ, không cho bất kỳ tia sáng nào lọt qua. Cả căn phòng tối om, u ám, chỉ có màn hình laptop lập loè ánh sáng, giống như cánh cửa đường hầm không gian - thời gian, có thể kéo cô đến những thế giới khác nhau bất kì lúc nào.
Hơn mười tiếng đồng hồ không ăn cơm, Sầm Căng tê liệt tựa lên gối, giống như một kẻ nghiện nghập, bóp một thanh dinh dưỡng không có nhiều năng lượng, xác nhận không hút ra được thứ gì, cô mới đem nó ném trở lại giường.
Sầm Căng chưa từng thất tình, mối tình đầu của cô chính là chồng mình.
Nhưng cô lại gặp phải vấn đề nghiêm trọng, chồng của cô đề nghị ly hôn.
Mọi chuyện xảy ra tuy đột ngột nhưng lại không bất ngờ. Bởi vì từ nửa năm trước, cô đã mơ hồ nhìn thấy manh mối.
Mới đầu là việc Ngô Phúc thay đổi thái độ, cô tự an ủi mình đây là chuyện bình thường, nùng tình mật ý rồi cũng sẽ phai nhạt, bắt đầu bắt bẻ lẫn nhau. Nhưng hạt giống nghi ngờ một khi đã mọc rễ, thì chỉ có thể ngày càng nghiêm trọng, Sầm Căng đã quen với thế giới hai người, cũng từng muốn lừa mình dối người, cố gắng không đề cập tới điểm đau ấy, nhưng dường như cô đang đứng dưới chiếc quạt trần đã hỏng nhiều năm.
Lung lay sắp đổ, tràn ngập nguy cơ.
Cho đến cuối tháng trước, chiếc quạt trần cuối cùng đã rơi xuống đầu cô. Vào bữa tối, Ngô Phúc đem đơn ly hôn đặt trước mặt cô.
Hơi thở hắn bình tĩnh, đôi môi chậm rãi mấp máy, tựa như đang trần thuật điều gì đó.
Trong nháy mắt, mọi thứ xung quanh vỡ tan, sấm sét rền vang, đại não Sầm Căng hoá thành chân không, biến thành vỏ sò nát vụn. Một chữ cô cũng không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm hắn một cách vô hồn, cuối cùng, miệng hắn bất động, cô mới chậm chạp "A?" một tiếng.
Nhớ đến đây, Sầm Căng bỗng nhiên hồi thần, cô cảm giác mặt thật lạnh, nâng tay lau, bàn tay lại chạm phải nước mắt.
Mấy ngày nay, cô thỉnh thoảng sẽ rơi vào loại trạng thái này, sau đó không kiểm soát được mà bật khóc.
Sầm Căng dùng mu bàn tay chùi thật mạnh, rút ra khăn giấy nằm bên gối, lau khô mắt. Sau khi làm xong, cô đem thanh tiến độ của bộ phim kéo trở về.
Nhìn thấy cảnh ấy, cô lại hồi tưởng, người lại đần độn mịt mù như bị cuốn vào lỗ đen.
Trong khoảng thời gian này, những cảm xúc tiêu cực như dòng nước xiết có thể khiến cô dễ dàng tan rã, Sầm Căng dùng sức mím môi, hít mũi, cuối cùng dừng ở địa phương chính cô cũng không xác định.
Khi bộ phim gần tới kết cục, điện thoại của cô rung lên.
Sầm Căng cầm lên xem, là bằng hữu nhắn tin tới: "Cô xin nghỉ phép?"
Sầm Căng trả lời ân, vừa định bỏ xuống, thì cô ấy lại nhắn đến: "Thảo nào không ai tìm cô ăn cơm."
Bằng hữu: "Rất khó chịu đi, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nếu là tôi tôi cũng xin nghỉ phép."
Sầm Căng không hé răng, nghĩ muốn gõ xuống vài chữ thể hiện mình thờ ơ, không sao cả, nhưng rõ ràng cô không kiên cường như vậy, cũng không định sẽ nguỵ trang, liền thừa nhận: "Đúng vậy."
Bằng hữu: "Ở nhà làm gì, tan ca tôi đi cùng với cô."
Sầm Căng nói: "Không cần."
Bằng hữu không thuận theo: "Bất tiện sao, cô với Ngô Phúc còn ở cùng nhau?"
Sầm Căng: "Ly thân."
Bằng hữu: "Hiện tại đang ở nhà của cô?"
Sầm Căng: "Phải."
Bằng hữu có chút giật mình: "A, chuyển đi từ lúc nào thế?"
Sầm Căng: "Ngay sau hôm hắn đề nghị ly hôn."
Bằng hữu: "Hiệu suất của cô cũng quá cao đi."
Cô ấy không quên trêu chọc: "Nữ cường nhân, tôi vẫn nên đi thăm cô đi."
Sầm Căng một mực cự tuyệt: "Thực không cần."
Bằng hữu: "Cô xác định sẽ không chết chứ?"
Sầm Căng: "Không đến mức đó, đừng lo lắng."
Bằng hữu: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Bỏ xuống điện thoại, Sầm Căng ấn chuột, phim tiếp tục chiếu, diễn viên tiếp tục diễn, lần nay cô nhấn tạm dừng trước, không cần bởi vì phân tâm mà tua lại.
Nhưng điều tồi tệ chính là, cuộc sống không giống như phim, buồn vui đã thành kết cục chắc chắn, không có biện pháp hối hận, hay một lần nữa quay lại thời điểm ấy và bắt đầu lại.
"Nếu có thể, mình tuyệt đối sẽ không cùng Ngô Phúc yêu đương kết hôn."
Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, ý niệm này đã lặp đi lặp lại trong đầu Sầm Căng hàng trăm vạn lần. Cô lặng lẽ chửi rủa trên phố như người đàn bà chanh chua, ban đêm lại tinh thần sa sút, say xỉn, tủi thân - nhưng tất cả đều chỉ là tưởng tượng của chính cô.
Những cảnh tượng mà cô tự sắp đặt cho mối tình tan vỡ của mình như xem phim, tuyệt thực, rơi lệ, tự mình diễn kịch, không cần người xem, kể cả bạn bè và người thân.
Bởi vì cô thật sự rất chật vật. Cuộc trốn chạy trong thế giới người trưởng thành, nhìn qua thì tiêu sái, thật ra cũng chỉ là hoảng loạn bỏ chạy.
Có điều vẫn cảm ơn tin tức của người bạn này, nó đã kéo Sầm Căng trở về thế giới thực, cuối cùng cô cũng cảm thấy buồn ngủ.
Sau một hồi kiên cường chống đỡ mí mắt, Sầm Căng ngừng vật lộn với cơn buồn ngủ của chính mình, đem laptop đặt sang một bên và nằm xuống.
Cô trở mình, tìm tư thế thoải mái nhất, rồi kéo chăn che lên đỉnh đầu.
Khi cơn buồn ngủ bao trùm đang được giải toả thì di động trên tủ đầu giường mạnh mẽ reo lên.
Sầm Căng xốc lên một góc chăn, đem thiết bị điện tử phiền phức kia cầm trong tay, căm giận nói: "Không phải đã nói với cô không cần đến đây sao..."
Bên kia nhất thời không vang lên âm thanh gì, thậm chí còn nín thở.
Không giống như người bạn kia, nhưng lại không lập tức ngắt kết nối.
Sầm Căng nhíu mày, đổi tư thế nằm thẳng, liếc nhìn chiếc điện thoại, một dãy số lạ, còn không phải là số địa phương, cô đoán có lẽ là khách hàng đã đổi số, im lặng chờ đợi.
Bất đắc dĩ giằng co một hồi cũng không thấy động tĩnh, Sầm Căng kiên nhẫn cạn kiệt, quyết định giải quyết cuộc gọi rác rưởi, vừa định cúp máy, bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng: "Xin hỏi."
Là giọng nam, cách điện thoại, không chuẩn xác lắm, chỉ cảm thấy đặc biệt trẻ trung, như một giọt nước trong vắt, nhỏ xuống căn phòng ngủ tồi tàn này.
Sầm Căng đặt điện thoại trở lại tai, thanh âm đối phương cũng vì thế mà phóng đại, rõ ràng, tầng tầng lớp lớp: "Có phải là Sầm Căng nữ sĩ không?"
Cậu giữ lời nói chuẩn mực, ngữ khí lại lộ ra cẩn thận.
Sầm Căng ừ một tiếng, bình đạm hỏi: "Đúng vậy, cậu là ai?"
"Tôi." Việc tự giới thiệu đối với cậu mà nói có chút khó khăn, sau vài giây chần chờ cùng im lặng, cậu mới nói ra tên của mình: "Tôi là Lí Vụ."
- ----
Lễ vật?(1)
Phản ứng đầu tiên của Sầm Căng là điều này, sau đó liền liên tưởng đến loại hình bạn trai ảo phổ biến trên internet, theo bản năng tưởng là trò đùa dai của bạn bè.
Nhưng thái độ của nam sinh thật sự nghiêm túc, không có chút láu cá nào, Sầm Căng nghe không giống, liền tiến thêm một bước xác nhận hỏi: "Ai?" . Ngôn Tình Hài
Đối phương im lặng giây lát mới mở miệng: "Ngài còn nhớ tôi không? Tôi là học sinh do ngài và chồng ngài giúp đỡ."
Sầm Căng giật mình,một bóng dáng lướt qua đầu cô, thiếu niên gầy gò đứng sau cánh cửa quan sát cô và Ngô Phúc, cô không còn nhớ rõ hoàn cảnh của cậu, chỉ nhớ được ánh mắt sáng ngời quật cường, giống như chú nghé con hay nai con im lặng ngủ đông trên núi.
Sầm Căng ngữ khí nhu hoà vài phần: "Là cậu a, tìm tôi có chuyện gì không?"
Thiếu niên nói: "Tôi muốn tiếp tục đến trường, ngài có thể giúp tôi không?"
Sầm Căng nghi hoặc, nhíu mày: "Cậu không phải vẫn đang đi học sao, cậu đã nhận được tiền học phí kỳ này chưa? Theo tôi nhớ số tiền đó đã được chuyển tới tài khoản ông nội cậu vào khoảng tháng tám."
Giọng nói thiếu niên trở nên nặng nề: "Ông ấy qua đời vào đầu tháng mười."
"A..." Sầm Căng im lặng, trong lòng trào lên một cỗ thương xót: "Hiện tại trong nhà chỉ có mình cậu sao?"
Tôi đến ở nhà cô, mỗi ngày... không có biện pháp học tập." Cậu lại nói: "Tôi gọi cho Ngô tiên sinh, anh ấy bảo tôi tới tìm chị."
Sầm Căng bị nửa câu sau chọc giận, bật người dậy: "Anh ta có ý gì?"
Thiếu niên có vẻ thực am hiểu trầm mặc kiểu này, yên tĩnh giây lát, cậu nói: "Tôi cũng không biết, anh ấy nói hai người đã ly thân, sau đó cho tôi phương thức liên lạc của chị."
"..."
Sầm Căng co chân lại, dùng một tay vén tóc ra sau tai, giọng điệu trở nên lạnh lùng, u ám: "Thế nên cậu đến tìm tôi?"
Cậu nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của cô biến hoá, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."
Sự yếu đuối của đứa trẻ làm cho Sầm Căng đổi chiều mũi nhọn: "Cậu chờ một lát."
Thiếu niên có chút khó xử: "Tôi mượn điện thoại." Sau này có lẽ cậu không trả lời được.
Sầm Căng: "Hai phút."
"Được."
Cắt đứt điện thoại, Sầm Căng lập tức gọi cho Ngô Phúc, cô đã không còn liên lạc với anh ta từ khi dọn ra khỏi nhà.
Cuộc gọi đầu tiên, Ngô Phúc cự tuyệt nghe máy, cô lại gọi lần hai, lần này rốt cuộc đã được kết nối.
Bên tai không còn là biệt danh quen thuộc, chỉ có đi thẳng vào vấn đề thật mới lạ: "Chuyện gì."
Sầm Căng tay đặt trên chăn hỏi: "Đứa trẻ hai chúng ta cùng giúp đỡ, anh bây giờ liền giao cho một mình tôi?"
"Đây là chủ ý của ba mẹ cô."
Sầm Căng môi mím chặt, hít thở trở nên gấp gáp: "Cho nên?"
"Người nào bắt đầu, người đó đi thu thập cục diện rối rắm."
"Anh không phải người tham dự sao?"
"Chúng ta đều phải." Ngô Phúc dù bận vẫn ung dung: "Cho nên tôi đem quyền chấm dứt giao cho cô,, đương nhiên cô cũng có thể tiếp tục làm người tốt. Sự thật chứng minh, những hoạt động mê tín và tư duy phong kiến của cha mẹ cô không có tác dụng, hôn nhân của chúng ta cũng tồi tệ như thế."
Sầm Căng lồng ngực phập phồng, hốc mắt tràn ra hơi nước: "Anh đang nói cái gì?"
"Tôi đang nói sự thật."
Sầm Căng bị hoá khí làm cho căng trướng: "Không quan tâm cậu ấy? Anh không thấy tàn nhẫn sao?"
"Nó là con ruột của chúng ta sao, Căng Căng." mỗi khi xúc động, Ngô Phúc vẫn theo bản năng gọi nhũ danh của cô, bởi vì thói quen lâu ngày không thể thay đổi trong phút chốc: "Tôi đã xem qua hợp đồng, nếu nhà tài trợ xảy ra biến cố, có thể sớm kết thúc tài trợ. Tôi với cô mặc kệ, tự nhiên sẽ có người khác tiếp nhận."
Hoá ra anh ta cùng với cô, anh ta cùng với bọn họ, những dòng giấy trắng mực đen từng tràn đầy tình cảm, bây giờ chỉ như tờ khế ước lạnh băng có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.
Sầm Căng liên tưởng đến chính mình, thân thể phát lạnh, lời nói gần như run rẩy: "Ngô Phúc, anh thật không phải là người."
Ngô Phúc: "Tôi còn đang bận, không rảnh cãi nhau, cúp máy trước."
Cạch một tiếng, không còn âm thanh, Sầm Căng giận đến tức ngực, siết chặt nắm đấm, khoang mũi co rút, ép buộc chính mình điều chỉnh cảm xúc, sau đó gọi lại cho Lí Vụ.
Người bên kia nhanh chóng trả rời, nhưng đã thành người khác, nghe lớn tuổi hơn rất nhiều, có chút thô ách, cô gần như không nghe rõ đối phương nói gì.
Sầm Căng ảo não đứng lên, lo lắng hỏi: "Đứa nhỏ mượn điện thoại của anh đâu rồi?"
"Đi rồi." Người đàn ông nói: "Còn việc gì nữa không?"
Sầm Căng liếc mắt nhìn thời gian, như bị phiền muộn đánh một cái, nước mắt không kìm được lăn xuống, chỉ nói "không có việc gì." rồi tắt máy.
Sau một hồi ngây ngốc, Sầm Căng nằm ngửa lại, đem cảm giác muốn khóc nuốt xuống.
Cô chắp tay, đặt điện thoại trước ngực, vừa đau lòng lại vừa bối rối.
Hai năm trước, khi hai người vừa định ngày kết hôn, thì Ngô Phúc xảy ra tai nạn xe, tuy có kinh vô hiểm (2), nhưng cũng làm cho người lớn trong nhà lo lắng không thôi, sợ ngày kết hôn xảy ra sự việc tương tự.
Mới đầu cô cùng Ngô Phúc không để ý, sau đó, lần đầu tiên mang thai cô đã để mất đứa nhỏ, cha mẹ cô mất ăn mất ngủ, bắt đầu chi giá cao xin sự giúp đỡ của cái gọi là đại sư đoán mệnh, mà Ngô Phúc cũng trở nên nghi thần nghi quỷ, liền thuận theo ý hai ông bà.
Đại sư đưa ra một phương pháp, chính là để hai vợ chồng đến phía nam giúp đỡ một đứa nhỏ.
Sầm Căng bất đắc dĩ, bị nài ép lôi kéo, theo đến ngôi làng Thăng Châu miền núi hẻo lánh.
Trong thôn có một học sinh nghèo dành riêng cho họ, đứa nhỏ đó vừa mới tốt nghiệp sơ trung, không đủ khả năng đóng học phí cho trường cao trung trong thị trấn. Gia cảnh cậu khốn khó, cha mẹ mất sớm, cậu cùng ông nội liệt nửa người sống nương tựa lẫn nhau, một bên chăm sóc người già một bên đọc sách, là người có khả năng chịu cực chịu khổ phi thường.
Thấy có quý nhân chủ động tìm tới, chủ nhiệm thôn tha thiết không thôi, nói thẳng Lí Vụ thành tích rất tốt, người lại hiểu chuyện, liền dẫn bọn họ đi xem nhà cậu,
một căn nhà bằng đất thấp và thô sơ, chỉ có bốn bức tường, bóng đèn tren lơ lửng trên trần là thiết bị điện duy nhất trong nhà.
"Đứa bé đâu rồi?" Ngô Phúc hỏi.
Chủ nhiệm thôn cũng buồn bực, phun một hơi tiếng phổ thông vụng về: "Tôi cũng không biết, Lí Vụ đâu, Lí Vụ!" Hắn gọi tên rồi bước vào phía trong: " Lão Lí đầu - cháu của ông đâu...Sao cháu lại trốn ở đây?"
Sầm Căng quay đầu lại, vào lúc này, cô bắt gặp một đôi mắt trong khe cửa.
.....
Toàn bộ quá trình được xác định nhanh chóng.
Cuối cùng chủ nhiệm thôn còn lôi kéo đưa nhỏ cùng hai người chụp ảnh chung, đứng trước căn nhà nhỏ bằng đất không cao hơn Ngô Phúc bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Sầm Căng mở ra album điện thoại, lật xem ảnh chụp năm 17, không bao lâu, cô đã tìm thấy bức ảnh đó.
Ngày hôm đó mặt trời như thiêu đốt, cô cùng Ngô Phúc đứng hai bên trái phải, khuôn mặt tươi cười của Ngô Phúc bị nắng chiếu đến trắng bệch, còn cô hai mắt híp lại, cũng loan ra ý cười.
Đứa nhỏ mang tên Lí Vụ kia, đứng ở giữa bọn họ, thấp hơn cô nửa cái đầu, mặt không biểu tình, là người duy nhất không cười. Cằm của cậu hơi thu lại, nhưng không sợ hãi máy quay, đôi mắt thẳng tắp nhìn qua, trắng đen rõ ràng, ẩn chứa sắc bén không phù hợp với lứa tuổi, giống như có thể cách màn hình đem suy nghĩ của mọi người nhìn thấu.
Ánh mắt thiếu niên quá mức mạnh mẽ, giống như có thể đem người nhấc khỏi hồ băng, Sầm Căng phóng to ảnh nhìn, cũng bị thiêu đốt, trong thân thể một đoàn nhiệt nóng tụ lại. Cô ấn tắt màn hình, xoay người xuống giường, đi về phía nhà vệ sinh, buộc lại mái tóc dài tán loạn bằng dây chun.
Cô muốn đi đến ngọn núi đó, cô sẽ giúp cậu ấy một tay.
(1): Lễ vật [Lǐwù] đồng âm với Lí Vụ [Lǐ wù]
(2): Có kinh vô hiểm: có kinh hoảng nhưng không nguy hiểm.
Tác giả có điều muốn nói: Lại viết về tình chị em! Nhưng lần này sẽ chậm và nóng hơn, nam nữ chính cũng không hoàn hảo, hy vọng mọi người cho họ thêm chút thời gian!!