Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 44:




Cậu vừa dứt lời, Sầm Căng đã ngây ngốc: “Bận cái gì?”
Lý Vụ vẫn giả bộ thần bí: “Tôi không biết.”
Sầm Căng trực tiếp cầm túi xách nện vào lưng cậu, sức lực cũng không nhỏ.
Không hiểu sao bị đánh một cái, Lý Vụ giả vờ né tránh, ý cười càng sâu hơn: “Được rồi. Thi cũng khá tốt.”
Nghe được câu trả lời thỏa đáng, trái tim treo lơ lửng mấy ngày cũng theo đó mà lắng xuống, mặt Sầm Căng lập tức giãn ra: “Ừm, vậy chờ tin tốt của cậu.”
Họ cùng nhau đi bộ đến bãi đậu xe gần đó, xung quanh là dòng học sinh và phụ huynh nối tiếp nhau.
“Lý Vụ!” Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng kêu gọi.
Lý Vụ và Sầm Căng cùng quay đầu lại, là một nam sinh đeo kính gọng đen, chạy một mạch tới rồi dừng lại trước mặt bọn họ.
Lý Vụ nhíu mày: “Thành Duệ?”
Thành Duệ thở hổn hển không ngừng: “Tớ vừa nhìn bóng lưng liền biết là cậu!”
Cậu ta lại nhìn Sầm Căng, lễ phép gọi: “Chào chị!”
Sầm Căng gật đầu, mỉm cười: “Ừm, chào cậu.”
Thành Duệ vốn quen nói ngon nói ngọt, không ngại dùng bạn bè tốt làm bàn đạp để nịnh nọt: “Chị thật sự là quá xinh đẹp, quá bắt mắt. Nếu lúc đầu không phải chú ý đến chị, thì em còn không biết có Lý Vụ đi bên cạnh chị.”
Lời hay thì có ai mà không thích, Sầm Căng cười ra tiếng: “Cảm ơn cậu nhé, cậu cũng rất đẹp trai.”
Ánh mắt Lý Vụ hơi trầm xuống, ngắt lời: “Cậu thi ở phòng nào?”
Thành Duệ nói: “Tớ 24, cậu thì sao?”
Lý Vụ nói: “26.”
Thành Duệ ngạc nhiên: “Vậy mà chúng ta chỉ cách nhau có một gian phòng học! Thế thì cho tớ lây chút may mắn trong kỳ thi đi.”
Nói xong, cậu ta giơ tay lên cào loạn trên người cậu.
Lý Vụ sợ ngứa, cúi người rụt vai né tránh đủ kiểu, mặt đỏ bừng.
Nhìn hai thiếu niên tràn đầy sức sống, Sầm Căng bật cười lắc đầu.
Nhóm nam sinh đã náo loạn đủ rồi, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lý Vụ hỏi: “Ba mẹ cậu đâu?”
Thành Duệ hất cằm chỉ về một phía: “Tớ muốn uống trà sữa, mẹ tớ đi mua cho tớ rồi.”
Sầm Căng nhìn theo hướng cậu ta chỉ, hỏi Lý Vụ: “Muốn uống trà sữa không?”
Lý Vụ lắc đầu.
Thành Duệ hâm mộ nhìn hai người bọn họ, lẩm bẩm: “Tớ cũng muốn có chị gái tốt như thế…” Sau đó lại hỏi: “Lý Vụ, nghỉ hè cậu có kế hoạch gì không? Nhớ phải đến tìm tớ nha, năm lớp 12 này chúng ta còn chưa nói chuyện được bao nhiêu. Tớ nhớ cậu muốn chết.”
Lý Vụ gật đầu: “Được.”
“Nhất định phải tìm tớ đấy!” Thành Duệ quay đầu lại, chắc là nhìn thấy mẹ mình từ trong cửa hàng đi ra: “Tớ đi trước đây.”
“Ừm.”
Nhìn Thành Duệ rời đi, Sầm Căng hỏi: “Cậu ấy là bạn thân nhất của cậu từ khi đến Nghi Trung phải không?”
Lý Vụ đáp: “Xem là vậy đi.”
Sầm Căng nói: “Tôi rất thích câu ấy.”
Lý Vụ dừng một chút: “Bởi vì cậu ta rất giỏi ăn nói?”
Sầm Căng suy nghĩ một chút: “Vừa nhìn đã biết cậu ấy là kiểu con trai rất dễ kết thân.”
“À.” Cậu trả lời cứng ngắc.
Vai của bọn họ song song với nhau, cùng bước đi với tốc độ không đổi giữa các đốm sáng giữa những tán cây, Lý Vụ đột nhiên nói: “Tôi có dễ gần không?”
“Cậu?” Sầm Căng lạnh lùng nói: “Cậu là người khó gần nhất mà tôi từng gặp.”
“Thật sao?” Câu trả lời của cô không phải là bất ngờ, nhưng lại khiến người ta thất vọng.
Sầm Căng không chút nghĩ ngợi than thở: “Cậu không biết lúc mới đến, tính tình của cậu có bao nhiêu xa cách đâu. Mỗi lần nói với cậu một câu là đầu tôi lại đau như búa bổ.”
Lý Vụ không phục: “Hiện tại chắc chắn đã tốt hơn rồi.”
Điểm này Sầm Căng không phủ nhận nữa: “Ừ.”
Cô không tiếc lời khen ngợi cậu: “Bây giờ cậu vừa cao ráo, vừa đẹp trai, vừa ngoan ngoãn lại học giỏi. Là người em trai hoàn hảo nhất trong lòng của chị đây.”
Lý Vụ nghe xong liền mở cờ trong bụng, không tự chủ được mà cong môi: “Ừm.”
“Em trai hoàn hảo.” Sầm Căng nhiệt tình mời: “Muốn ăn gì, cứ việc nói ra, hôm nay chị mời cậu.”

Sầm Căng đưa cậu đến một cửa hàng đồ ăn Nhật Bản Michelin, khung cảnh yên tĩnh, ánh đèn vàng nhạt, các gian hàng được ngăn cách bằng những tấm mành tre, bảo vệ hoàn hảo sự riêng tư của thực khách.
Đầu bếp áo trắng đang thái cá ở một bên, Sầm Căng rót cho Lý Vụ một ly rượu nhỏ màu trắng đục như sữa: “Uống thử đi, nồng độ không cao đâu.”
Lý Vụ cầm lấy nhấp một ngụm.
Sầm Căng hỏi: “Thế nào, người trưởng thành cuối cùng cũng có thể chạm vào cồn rồi.”
“…” Lý Vụ lại nhấp thêm một ngụm: “Có chút vị trái cây.”
“Ừm, vẫn còn nữa.”
Cậu rối rắm hồi lâu, sau đó vẫn trực tiếp nói ra cảm nhận của mình: “Giống như cơm nếp lên men vậy.”
Sầm Căng cười, không làm khó cậu nữa, cúi đầu ăn đồ ăn trong cái đĩa nhỏ trước mặt, chuyển đề tài: “Cậu đã quyết định sẽ ghi nguyện vọng vào đâu chưa?”
Lý Vụ ngẩn ra một chút: “Vẫn chưa.”
“Không phải có trường học đã liên lạc trước với cậu sao?” Sầm Căng nhớ rõ cậu đã từng nói với mình.
Lý Vụ: “Đúng vậy.”
Sầm Căng chống má: “Không có trường nào mà cậu rất muốn học sao?”
“Cũng không phải, chỉ là còn chưa nghĩ xong.” Lý Vụ hỏi cô: “Chị học đại học ở đâu?”
“Ngay trong thành phố Nghi thôi.” Nhắc đến trường học cũ, Sầm Căng tự nhiên lại thấy tự hào: “Học viện báo chí của Nghi Đại, khoa của chúng tôi là tốt nhất thế giới.”
Lý Vụ đăm chiêu.
Sầm Căng hỏi: “Nghi Đại đã tìm cậu chưa?”
Lý Vụ gật đầu: “Tìm rồi. Họ muốn tôi tham gia kỳ thi của trường bọn họ trước, nếu như thông qua, thì kỳ thi đại học chỉ cần đạt được vị trí đầu tiên là có thể đi học ngay.”
Sầm Căng kinh ngạc chớp mắt hai cái: “Lợi hại như vậy sao?”
“Ừm.”
Người phụ nữ từng tự nhận mình là cao thủ về học tập lập tức bị kí,ch thích, cười cứng ngắc: “Cậu không đồng ý, là vì không thích Nghi Đại sao?”
Lý Vụ nói: “Không.”
Sầm Căng phớt lờ sự phủ nhận của cậu: “Nhưng nếu tôi là cậu, tôi cũng sẽ chọn trường tốt hơn, tiếp xúc với những người tốt hơn.”
Lý Vụ nhìn cô một hồi, lại cụp mắt một lát, mới khó khăn mở miệng: “Nếu như tôi đi Bắc Kinh, thì sau này có lẽ sẽ rất ít về nhà.”
Sầm Căng khẽ trợn tròn mắt, nghiêm túc nói: “Đó là chuyện đương nhiên rồi, ai lên đại học còn suốt ngày chạy về nhà nữa.”
Cô đột nhiên ý thức được: “Có phải là cậu không nỡ xa tôi không?”
Giữa mày Lý Vụ căng thẳng, chóp mũi bị một sự chua xót nồng đậm xiết chặt, đành phải vội vàng cúi đầu.
Nhìn thấy cậu như vậy, Sầm Căng cũng có chút khó chịu.
Vành mắt cô hơi nóng lên, vẫn là giọng điệu của phụ huynh, thân thiết an ủi: “Ai da, trước sau gì cũng phải trải qua thời khắc này mà. Dù sao cũng phải trường thành đi đây đi đó, cũng không phải là vĩnh viễn không trở lại.”
“Cậu còn nhớ không, khi đó tôi chỉ bảo cậu kỳ thi phải đạt trên 211 điểm, nhưng cậu lại vượt xa mong đợi, điều đó chứng tỏ có tài năng của cậu cần một thế giới lớn hơn để phát triển.” Cô mặc sức tưởng tượng tương lai cho cậu, cố gắng mượn cơ hội này để giúp tinh thần cậu phấn chấn hơn: “Không biết cậu có ý định học vật lý hay không, nhưng lúc trước tôi có kiểm tra rồi, vật lý của Bắc Đại là tốt nhất cả nước. Lúc tôi đi du học có quen một người bạn học ở Bắc Đại, bây giờ được thuê về nước để làm giáo viên. Nếu cậu muốn đi, tôi có thể hỏi giúp cậu.”
Sầm Căng an ủi đâu vào đấy, nhưng cô không biết rằng, mỗi một chữ nói ra từ miệng mình đều giống đang như đẩy một người chân tay tê cứng, đau nhức không thể cử động.
Lý Vụ phiền muộn không chịu nổi, phát tiết nhét từng miếng sushi trong đĩa nhỏ vào miệng: “Tạm thời không cần.”
“Ăn từ từ thôi.” Sầm Căng thấy tâm trạng cậu không ổn, sợ sẽ kí.ch thích tâm trạng lo lắng sau khi thi của cậu nên thôi không nói nữa, chỉ gật đầu: “Dù sao tôi cũng chỉ góp ý một chút thôi. Vẫn còn hai mươi ngày nữa, cậu cứ từ từ suy nghĩ.”

Hai ngày tiếp theo, Sầm Căng vẫn đi làm như bình thường, còn Lý Vụ ở nhà rảnh rỗi lại kiếm việc để làm. Quét dọn, chạy bộ, nghịch vòng thể dục của Sầm Căng, giống như chỉ có hoạt động cường độ cao đến mức đổ mồ hôi mới có thể khiến cậu tạm thời quên đi việc mình sắp phải đối mặt với một sự lựa chọn lớn đầy lo lắng trong đời.
Học tập đã trở thành một thói quen khuôn mẫu đối với cậu, bây giờ thả lỏng ra, cậu lại vô cùng buồn chán, đột nhiên có chút không biết phải đối phó với chính mình như thế nào.
Cậu cũng không ước lượng điểm số, nhưng thời điểm vừa bước ra khỏi phòng thi kia, trong lòng cậu đã có kết quả.
Trong nhóm lớp, tất cả mọi người đều đang phàn nàn nói rằng đề thi khoa học tổng hợp năm nay quá khó, nhưng Lý Vụ lại thờ ơ. Đối với cậu, bài khoa học tổng hợp là một mặt phẳng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, cho dù dạng câu hỏi có khó nắm bắt đến đâu.
Thầy Tề trò chuyện riêng với cậu trên QQ, hỏi xem cậu đã ước tính được điểm của mình chưa.
Lý Vụ đáp: [Chưa ạ.]
Thầy Tề nói: [Sao em không ước lượng thử xem. Thầy đã hỏi mười người đứng đầu trong lớp, mà chỉ có mỗi em là người duy nhất không ước lượng.]
Lý Vụ hỏi: [Bọn họ thế nào ạ?]
Thầy Tề nói: [Bình thường như thế nào, thì hiện tại cũng như thế.]
Lý Vụ chớp lấy thời cơ: [Thì em cũng y như vậy.]
Thầy Tề lão sư cười mắng: [Thằng nhóc thối.]
Lý Vụ cũng nhếch khóe môi dưới.

Chiều ngày 10 tháng 6, Sầm Căng xin nghỉ phép để cùng Lý Vụ trở lại trường thu dọn đồ đạc.
Đầu mùa hè ánh nắng chói chang, mặt đất bốc lên hơi nóng. Khi bước đến ký túc xá nam, mặt Sầm Căng đã hiện ra chút đỏ nhạt.
Lý Vụ rũ mắt nhìn cô một cái, đi vào bật điều hòa lên.
Cậu lại đi đóng cửa sổ, Sầm Căng cũng đưa mắt nhìn theo cậu, cẩn thận miêu tả ký túc xá một vòng. Từ sau khi cậu đổi ký túc xá, cô cũng chưa từng đến đây lần nào.
Quả nhiên, bàn học và giường của Lý Vụ vẫn là chỗ sạch nhất trong phòng.
Mặt bàn sạch sẽ không dính một hạt bụi nào, sách giáo khoa trong giá sách được sắp xếp theo kích thước hướng chiều dọc, chăn trên chiếu được xếp chồng lên nhau vuông vắn đối xứng bốn góc, như thể chúng mới vừa chuyển đến từ một giờ trước.
Lý Vụ trở lại, kéo ghế dựa của mình ra: “Chị ngồi đây đợi tôi.”
Sầm Căng đứng bất động: “Không cần tôi giúp sao?”
Hôm nay cô mặc một chiếc váy không tay màu trắng, làn váy rủ xuống dài qua đầu gối, giống như một đóa sơn chi thanh khiết kiêu ngạo.
Lý Vụ liếc mắt nhìn quần áo của cô: “Không cần.”
“Vậy hôm nay tôi vẫn là tài xế đưa đón cậu à?”
“…” Lý Vụ nghẹn lời: “Vậy chị cất sách trên bàn đi giúp tôi.”
Sầm Căng gật đầu, lần lượt lôi từng cuốn sách ra ngoài. Sách của thiếu niên cũng được giữ gìn cẩn thận, gọn gàng như bài thi của cậu, nhưng sờ vào trang tiêu đề lại mềm mại cũ kỹ, vừa nhìn là biết ngày thường chắc cũng thường xuyên lật ra xem.
Thiếu niên tay dài chân dài, cởi giày hai cái liền trèo lên giường, động tác của cậu rất mạnh mẽ, mắt cá chân dưới ống quần gầy gò rõ ràng, trắng nõn đến có chút chói mắt.
Đúng vậy, rất trắng, nếu không Sầm Căng cũng sẽ không chú ý tới.
Cô có chút ngoài ý muốn: “Lý Vụ, chân cậu trắng như vậy sao?”
“Hả?” Lý Vụ đang vén chiếu lên, không hiểu vì sao cô đột nhiên chú ý tới nơi này.
Sầm Căng nhớ lại một chút: “Năm ngoái, tôi thấy người cậu không được trắng như vậy.”
Một khung cảnh tưởng chừng chỉ thuộc về bọn họ đột nhiên hiện ra, Lý Vụ dừng tay lại, lúng túng “à” một tiếng rồi tiếp tục thu dọn chiếu, sắc mặt càng ngày càng nóng.
Lý Vụ cởi vỏ gối ra, Sầm Căng cũng sắp xếp từng quyển sách giáo khoa một cách ngăn nắp trật tự.
Sầm Căng hài lòng nhìn mấy “lâu đài sách” mà mình vừa xây dựng, phủi phủi tay hỏi: “Trong ngăn kéo của cậu còn sách không?”
Lý Vụ đột nhiên cứng đờ.
Một tia sáng trắng ập đến, đại não cậu ong ong, như muốn nổ tung.
Phía dưới truyền đến tiếng đường ray trượt ngăn kéo, sau đó là tiếng ván giường cọt kẹt, Lý Vụ hoảng sợ thất thố lao tới một bên lan can, tim đập loạn xạ.
Cùng lúc đó, bàn tay kéo ra một nửa ngăn kéo của Sầm Căng cũng giật mình dừng lại.
Trong tầm nhìn hạn hẹp, cô nhìn thấy chính mình, chính xác hơn, đó là hình ảnh của chính cô.
Bức ảnh này không còn xa lạ, nhưng cũng khá lâu rồi, là ảnh chụp chân dung để đi xin phỏng vấn của cô hai năm trước.
Nó được đặt ở chính giữa ngăn kéo, với nền toàn màu trắng nên đặc biệt dễ thấy.
Nhìn chằm chằm một hồi, Sầm Căng có chút khó có thể tin mà chậm rãi duỗi tay lấy nó ra, xác nhận nó thật sự tồn tại, chứ không phải ảo giác.
Cũng chính hành động này, khiến Lý Vụ mất hết hy vọng.
Mí mắt mỏng manh của cậu dùng sức nhắm lại, ngồi phịch xuống, chỉ hận không thể biến mất từ nay về sau.
Giữa mày Sầm Căng hơi nhíu lại, hít sâu một hơi, đặt lại tấm ảnh hai inch này lên chỗ cao nhất của cuốn sách trên bàn, sau đó ngước mắt lên, đi tìm Lý Vụ ở trên giường tầng hai.
Góc độ của cô cũng không thể hoàn toàn nhìn rõ cậu, nên khó có thể phân tích được trạng thái hiện giờ của cậu. Sầm Căng chỉ có thể lùi về phía sau hai bước, cuối cùng cũng tìm được mặt cậu.
Thiếu niên ngồi nghiêng ở đó, không nhúc nhích, quai hàm căng ra, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, như thể đang trốn sau một căn hầm không tồn tại một cách bướng bỉnh và buồn cười.
Hai tay cậu nắm chặt đến trắng bệch, lồng ngực phập phồng kịch liệt, phản ứng mạnh mẽ đến mức mọi thứ giờ đã quá rõ ràng.
Toàn bộ ký túc xá chìm trong giấc ngủ say, ngoại trừ tiếng điều hòa và tiếng gió giống như tiếng ngáy, thì không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Sầm Căng ngẩng mặt lên, nhìn cậu chằm chằm một lúc, rồi sau đó thu hồi tầm mắt.
Cô khẽ mím môi dưới, lại ngước mắt lên, lạnh giọng nói ra bốn chữ: “Xuống dưới nói chuyện.”

Thiếu niên vẫn không nhúc nhích, vì cậu căn bản không động đậy được, toàn bộ tay chân xương cốt đã bị đóng băng.
Vài giây sau, cậu mới giống như thoát thân ra khỏi khối băng, bắt đầu di chuyển. Nhưng bởi vì tâm tư không yên, nên động tác không quá dứt khoát, bước chân trên thang suýt chút nữa giẫm hụt vào khoảng không. Lý Vụ vội vàng ổn định chính mình, tâm trí lúc này cũng trở lại thân thể. Cậu nhảy xuống, dừng ở trước mặt người phụ nữ, thở d.ốc liên hồi.
Cậu lén nhìn bức ảnh được đặt ở vị trí cao nhất trên mặt bàn, như thể đang bị kết án công khai.
Giống như có thể đồng tình được với nó, trong lòng Lý Vụ tràn ngập xấu hổ, ảo não đến thở không nổi.
Cậu nhíu mày, xấu hổ cụp mắt xuống, vẻ mặt càng ngày càng u ám, thậm chí còn có chút bi thương.
Vẻ mặt Sầm Căng cũng nghiêm nghị không kém, nhưng cô to gan hơn nhiều.
Ít nhất, trong lần đối đầu này, cô còn dám nhìn thẳng vào đối phương. Cô liếc nhìn đôi chân dài gầy gò của nam sinh trên nền gạch lát: “Mang giày vào trước.”
Ánh mắt Lý Vụ khẽ động, liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng rút lui, ngồi xổm xuống xỏ giày.
Chờ cậu một lần nữa đứng thăng người lên, Sầm Căng cũng lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Ảnh từ đâu ra vậy?”
Đôi mi dài của Lý Vụ khẽ run rẩy một chút, cố gắng lảng tránh ánh mắt phán xét sắc bén của cô. Cậu không có cách nào nói dối, gân xanh trên trán nổi lên: “Tôi tự mình lấy.”
Nếu như nhấn nút tạm dừng, giữa bọn họ cũng sẽ im lặng không tiếng động.
Một lúc sau, Sầm Căng mím môi, tiếp tục hỏi: “Khi nào?”
“Năm trước, buổi tối ngày 22 tháng 11.” Lý Vụ nhớ rõ ngày đó, ngày cậu thành lập khu vườn bí mật của mình. Nhưng lối ra lại chậm chạp lạ thường, cổ họng cậu bị tắc nghẽn đến khó chịu, mỗi lần nặn ra hai ba chữ, đều phải dừng lại một lúc, giống như quên mất cách nói.
“Lấy ảnh của tôi làm gì?” Buổi tối trong miệng cậu hoàn toàn không có ấn tượng trong đầu Sầm Căng, nhưng cô cơ bản có thể đoán được đáp án.
Nhưng không biết vì sao, cô đột nhiên sợ đối mặt, thậm chí trong lòng còn tồn tại một lý do cố chấp.
Ý cô là, nếu, nếu cậu có thể cho cô một lý do cơ bản đạt tiêu chuẩn để lừa gạt thoát tội, vậy cô cũng có thể đi theo bước xuống bậc thang, từ đó làm ngơ coi như không thấy.
Dù sao, sau khi kỳ nghỉ này kết thúc, cậu ra ngoài học đại học, cô tiếp tục cuộc sống của mình, sự liên quan giữa bọn họ về cơ bản cũng sẽ bị cắt đứt bởi khoảng cách thời gian và các yếu tố khác.
Áp lực cao mang đến sự bình tĩnh lạ thường, Sầm Căng cũng không bao giờ tưởng tượng được, chỉ trong hai phút ngắn ngủi, mà cô đã có thể dọn dẹp xong tình huống lộn xộn và khó giải quyết này trong lòng.
Bây giờ, cô giao chìa khóa cho cậu, hy vọng cậu ngoan ngoãn, chủ động đóng cánh cửa không nên mở.
Nhưng ngay sau đó, thiếu niên trước mặt đột nhiên ngước mắt nhìn thẳng tới. Ánh mắt của cậu vô cùng sắc bén dưới tình cảnh tuyệt vọng, giống như đang cầu cứu, nhưng lại tràn ngập cảm giác áp bức.
“Tôi thích chị.” Cậu nói.
Trong giọng nói run rẩy của cậu, tim Sầm Căng đập nhanh hơn, mà cậu cũng không chút do dự lặp lại: “Chị, tôi thích chị từ rất lâu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.