Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Nhờ có sự trợ giúp của “Kỹ sư Thiên tài Trung Quốc” mà con đường cao tốc Karakoram đã được dựng nên, được xem là kỳ tích trong ngành xây dựng đường cái của thế giới, là công trình vĩ đại nhất từ khi Kim Tự Tháp được kiến thành cho đến nay. Tất cả những ai từng đi ngang qua đều biết, dùng bất kì từ ngữ mỹ lệ nào để miêu tả cảnh đẹp nơi này cũng đều không đủ.
Từ năm 1959, Pakistan bắt đầu xây dựng một con đường núi từ vùng núi phía Bắc, muốn liên thông giữa Gilgit (1) và các địa phương khác của Pakistan, có thể tăng sự liên hệ với Kashmir (2). Nhưng công trình này cực kỳ gian nan, đến tận năm 1965 mới có thể mở ra được một con đường nhỏ trên vùng đất núi gồ ghề kia.
Năm 1966, sau khi Trung Quốc cùng Pakistan họp một cuộc họp hữu nghị bàn về vấn đề này, liền quyết định hợp tác khởi công tu sửa một con đường tốc hàng từ Kashgar (3) nối thẳng đến Pakistan, dài 1200km. Pakistan phụ trách xây dựng đường xe chạy, Trung Quốc phụ trách các nhịp cầu bắc ngang, trong đó có một đoạn đường gian nan qua Gilgit dài đến 100km, cùng một đoạn đường xuyên qua ngọn núi Khunjerab Pass (4) thông với biên giới Trung Quốc.
Công trình này cần đến 15.000 công nhân xây dựng trong 12 năm, đến tận năm 1978 mới có thể thông xe, đến năm 1986 mới cho du khách đến tham quan. Đường cái này có đi xuyên qua Karakoram, được đặt tên là đường cao tốc Karakoram, tiếng Anh viết tắt là KKH. Tại Trung Quốc cũng được xưng là con đường Pamir (5).
Chỗ thấp nhất của đường cao tốc Karakoram so với mặt nước biên cao hơn 700m, chỗ cao nhất so với mặt nước biển cao hơn 5000m. Từ thành phố [Tề Lạp Tư] () của Pakistan bắt đầu tính, tại Gilgit và [Tô Tư Đặc] () đường cao tốc có những quảng gọi là “Bậc thang”, mỗi “bậc thang” cao hơn mực nước biển 100m. Trên con đường ấy có 24 cây cầu lớn, 70 cầu loại nhỏ, cống máng hơn 1700 cái, xài gần 8000 tấn thuốc nổ, 80.000 tấn xi măng, đất đá hơn 30 triệu mét khối. Trong 400 công nhân xây dựng bị thiệt hại có hơn 88 là người Trung Quốc hy sinh thân mình, 318 trọng thương. Có một số chuyên gia xưng tặng con đường cao tốc là kỳ quan thứ 8 của thế giới, là công trình đứng hàng 17 trong các công trình cực lớn của thế giới cận hiện đại.
Đường cao tốc Karakoram chạy ngang qua phần đất do khối lục địa Ấn Độ và khối lục địa Âu Á va chạm nhau từ mấy ngàn năm trước. Nơi này là một trong những vùng có cảnh vật khiến người ta tôn kính trên đại cầu, cũng là nơi mà các nhà địa chất, nhà leo núi hay người thích thám hiểm muốn đến qua. Rặng núi Karakoram này có sự cấu thành của một trong những ngọn núi cao nhất thế giới, tính luôn cả ngọn Chogori (K2) cao 8611m – mệnh danh là ngọn núi cao thứ hai trên thế giới cùng với hơn 100m ngọn núi cao hơn 7000m, đến ngày nay nhiều ngọn núi còn chưa được đặt tên. Trong dãy núi còn có hơn 5 dòng sông băng, mỗi dòng dài hơn 50m, trong đó có một dòng sông băng dài nhất ngoài vùng địa cực.
Ngoại trừ dãy Karakoram đi qua các ngọn núi cao, đường cao tốc còn đi qua Hindu Kush (6), cao nguyên Pamir, dãy Himalayas ở phía Tây. Một nhà địa chất học người Ấn Độ gọi nó là “Vòng cung” của 4 ngọn núi cao. Suốt đường đều là phong cảnh núi tuyết xen lẫn với cảnh đồng cỏ xanh ngát, trong núi còn có thể thấy được nhiều ruộng hoa đầy màu sắc chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.
Hàng năm từ tháng 5 đến tháng 11, con đường này có không ít người đến du hành, hoặc lái xe, hoặc đi bộ, hoặc chạy xe đạp, đi từ đầu đường đến cuối đường, dọc đường xem cảnh đẹp.
Từ thế kỷ này trở đi, Trung Quốc bắt đầu liên hợp với 4 quốc gia Trung Á, bắt đầu xây dựng lại “Con đường tơ lụa” (7), nỗ lực làm thông con đường xuất cảnh từ Tân Cương qua Âu Châu, kỳ thực chính là muốn làm giảm bớt mầm mống tai hoạ có thể có tại vùng eo biển phía Nam Trung Quốc. Ngày nay, chiến lược này đã đạt được hiệu quả. Kazakhstan tu kiến lại tuyến đường sắt thông đến Âu Châu. Lấy Kashgar làm trung tâm, Trung Quốc thành lập đặc khu kinh tế Tây Bộ, nhanh chóng thu hút sự đầu tư tài chính của khắp các miền vùng của Trung Quốc cùng các quốc gia ở Trung Á, đem nơi này nhanh chóng phát triển, trở thành đầu mối then chốt của “Con đường tơ lụa mới”.
Cũng chính vì nguyên nhân đó, hiện tại trên con đường này người qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt, một chiếc xe tải mang biển số Pakistan hòa vào dòng xe cộ vận chuyển trên đường, không có gì khác thường.
Trong xe, Mai Lâm đang lái xe thay cho Vệ Thiên Vũ. Anh mệt mỏi rã rời tựa ở một bên nghỉ ngơi, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Lăng Tử Hàn đang mê man.
Hiện tại độ cao so với mặt biển càng ngày càng cao, La Hãn đề phòng bất trắc nên cho cậu mang mặt nạ dưỡng khí. Cậu ngủ rất yên bình, so với lúc đầu bị mất máu thì giờ đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn trắng bệt. Mái tóc đen mềm mại theo sự xóc nảy của xe mà nhẹ bay, khiến cho bất kì ai nhìn qua cũng thấy cậu chẳng khác gì một thiếu niên yếu đuối.
Vệ Thiên Vũ lấy tay chùi mặt, trong lòng đau khổ đến muốn chết đi.
Nghĩ đến việc tình cảm của mình chẳng thể nào bày tỏ, nhớ lại sự thân mật khi còn trong ổ địch, tưởng đến việc khi về đến nhà tất cả chỉ còn lại sự xa lạ, trong lúc nhất thời anh cảm thấy tâm loạn như ma, không khỏi cúi thấp đầu xuống.
Bỗng nhiên, thanh âm nhẹ nhàng của Lăng Tử Hàn vang lên: “Thiên Vũ.”
Vệ Thiên Vũ ngẩng đầu lên.
Lăng Tử Hàn vẫn nằm ở đó, rõ ràng không nhìn thấy anh, nhưng có thể cảm thấy được anh ở bên cạnh, vì vậy liền mở miệng gọi.
Vệ Thiên Vũ nhanh chóng đứng dậy, ngồi ngay bên cạnh cậu, nắm lấy bàn tay trái không bị thương của cậu.
Lăng Tử Hàn mỉm cười với anh, ý nói muốn anh tháo mặt nạ dưỡng khí trên mặt cậu xuống.
Vệ Thiên Vũ thay cậu tháo xuống, cúi người, ôn nhu hỏi cậu: “Muốn gì?”
Lăng Tử Hàn ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: “Thiên Vũ, xin lỗi!”
Trong mắt Vệ Thiên Vũ nóng lên, thiếu chút nữa không thể khống chế chính mình. Anh biết rõ hai từ “Xin lỗi” mang ý nghĩa gì. Lăng Tử Hàn biết rõ tình cảm của anh, nhưng không cách nào đáp lại, nên chỉ có thể nói được hai từ “Xin lỗi”.
Anh đau khổ lắc đầu, nhưng tận lực thoải mái mà cười nói: “Đừng nói như vậy, Tử Hàn, tôi … tôi thật sự cảm thấy rất vui. Cậu không cần nói thêm gì cả, tôi hiểu mà, không cần buồn lòng đâu. Sau này, tôi cũng sẽ như cũ đối cậu, xin cậu cũng đừng để tâm gì nhiều. Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn là chiến hữu, anh em, bạn bè, phải không?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười an ủi: “Phải!”
Vệ Thiên Vũ thay cậu kéo lại cái chăn, nhẹ giọng nói: “Cậu tiếp tục ngủ đi. Sắp tới cửa khẩu của Khunjerab rồi, độ cao so với mặt biển hơn 5000m, chắc cậu sẽ cảm thấy khó chịu đấy, hiện tại cần tịnh dưỡng nhiều vào.”
Lăng Tử Hàn lại cười cười với anh, lúc này mới an tĩnh mà nhắm mắt lại.
Vệ Thiên Vũ ngồi ngay bên người cậu, vẫn nắm chặt tay cậu.
Trong xe còn có Du Dặc, La Hãn, Tác Lãng Trác Mã, ba người bọn họ cũng đã trưởng thành, từ lúc trước cũng đã nhìn thấy được tình cảm của anh đối với Lăng Tử Hàn, giờ đây thấy vậy cũng đều hiểu rõ. Bọn họ chẳng ai nói gì, chỉ đơn giản vỗ vỗ vai Vệ Thiên Vũ, muốn anh thấy thoải mái hơn.
Vệ Thiên Vũ mỉm cười với bọn họ, không nói gì.
Xe của bọn họ trong suốt hành trình không gặp phải biến cố hay trở ngại nào, chạng vạng ngày thứ hai đã đến được bến cảng Khunjerab của Trung Quốc. Cục trưởng Cục Quốc An Tân Cương – Triệu An – trực tiếp cầm giấy phê chuẩn đặc biệt cho phép miễn bất kì thủ tục nào đứng đây chờ, xe vừa đến liền đóng dấu cho đi.
Những người khác đang chờ qua cửa khẩu thấy sự đãi ngộ đặc biệt này dành cho một chiếc xe tải bình thường liền tỏ ra phẫn nộ, nghị luận: “Hừ, không biết là tên tham quan nào lại có được sự đặc cách như thế?”
“Đúng vậy, nói thẳng ra cũng là loại thái tử ỷ quyền tước mà bắt công thành tư thôi …”
Bỏ qua mấy lời nghị luận đó, Triệu An lên xe việt dã của chính mình, cùng bọn họ đến thẳng sân bay. Vài người dùng cáng cứu thương đem Shafula đang mê man cùng Lăng Tử Hàn bị trọng thương ra, La Y cõng Du Dặc, cùng lên chiếc chuyên cơ chờ sẵn tại đó. Máy bay lập tức cất cánh, hướng thẳng Bắc Kinh.
Tất cả đều có sự sắp đặt trước, tiến hành đâu vào đấy. Nửa đêm máy bay đáp xuống sân bay quốc tế ngay thủ đô, sớm đã có vài chiếc xe chờ sẵn tại sân bay.
Vài người trong Bộ Quốc An liền tiến đến đem Shafula đi, đặc cảnh Bộ Quốc An bảo vệ phía trước và sau xe, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Lăng Tử Hàn cùng Du Dặc sau đó liền được đưa lên xe cứu thương, lập tức đưa đến bệnh viện 743 trực thuộc Bộ Quốc An.
6 người khác trong tiểu tổ liệp nhân tất nhiên đều muốn đi cùng, đưa bọn họ đến phòng giải phẫu.
Mặc một bộ blouse nhanh chóng đi vào phòng phòng giải phẫu là một bác sĩ rất nhã nhặn thanh tú, phía sau là mấy y tá cùng vài bác sĩ trẻ tuổi khác. Đó là viện trưởng của bệnh viện 743 – Đồng Duyệt. Thấy hắn tự mình phẫu thuật cho Lăng Tử Hàn, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Vết thương của Du Dặc nhanh chóng được xử lý xong, đẩy ra ngoài, đưa đến phòng bệnh. Thần chí của hắn rất thanh tỉnh, khoái trá nhìn La Y, cười nói: “Không có di chứng, để khỏe rồi anh với em đấu tiếp.”
La Y nhẹ nhàng mà cười, nói với hắn: “Em chờ đến khi anh khỏe, sau đó sẽ nhắm vào vết thương của anh mà đánh.”
Du Dặc nhất thời kêu thảm thiết: “Thực sự độc nhất chính là trái tim đàn bà.”
Mấy liệp thủ khác nhìn thấy hai người họ có thể dễ dàng mồm mép bịp người như vậy, liền lui ra, chờ ở bên ngoài.
Hơn 3 tiếng sau, Lăng Tử Hàn được đẩy ra. Cậu vẫn đang trong trạng thái gây mê, không hề hay biết gì đưa thẳng vào phòng bệnh.
Nơi này là khu phòng bệnh đặc thù của bệnh viện 743, canh giữ nghiêm mật, người không phận sự miễn tiếp. Từ bên ngoài nhìn qua, trông chẳng khác gì là khu phòng bệnh của các cán bộ cao cấp trong những bệnh viện khác, trong sân có hoa viên cùng hồ nước, khung cảnh thanh tĩnh, trong tòa nhà thanh tĩnh ưu nhã, hơn nữa các phục vụ chu đáo, hoàn toàn không cần người nhà chăm nom. Mấy liệp thủ khác ngây người trong phòng bệnh được một chốc, liền bị y tá đuổi ra.
Mấy ngày qua bọn họ liên tục tác chiến, lại trèo đèo lội suối, vạn lý bôn ba, lúc này nhìn qua rất bẩn thỉu, người đầy bịu bặm, vị y tá ăn mặc sạch sẽ kia nhìn bọn họ với ánh mắt đầy nghi ngờ, tự hỏi không hiểu tại sao những người như vậy lại có thể bước vào khu này, trong lòng thấy không thoải mái, thuần túy bởi vì phép tắc trong bệnh viện nên mới phải mới miễn cưỡng mỉm cười với bọn họ. Bọn họ nhìn cô, cô nhìn bọn họ một hồi, rốt cuộc không ai dám chống lại lệnh của cô, liền phải ngoan ngoãn mà rời khỏi đó.
Nửa đêm, sau khi hoàn thành công tác thẩm vấn Shafula xong, Lăng Nghị mới vội vã chạy tới bệnh viện, đến phòng bệnh thăm Lăng Tử Hàn.
Nơi này có hệ thống quản chế an toàn cùng giám sát bệnh viện toàn diện, Đồng Duyệt còn chưa rời khỏi đó, vừa thấy ông xuất hiện trong phòng bệnh liền đi đến đó.
Lăng Nghị nhìn hắn với ánh mắt đầy nhu hòa, không hề biểu hiện trạng thái bất nộ tự uy, như những vị cán bộ cấp cao mà khiến cho kẻ thù vừa nghe qua liền sợ mất mật.
Trên mặt Đồng Duyệt tràn đầy thoải mái, ôn hòa nói: “Tử Hàn lần này trúng 13 phát súng, bất quá không nguy hiểm tính mạng.”
Lăng Nghị nghe thấy vậy, gật đầu, rồi nhìn về phía con trai đang nằm trên giường.
Đồng Duyệt đứng ở bên cạnh ông, khe khẽ thở dài: “Anh đối với Tử Hàn yêu cầu có phải chăng là cao quá rồi không? Thằng bé năm nay chưa đến 20, vậy mà hết lần này đến lần khác xuất sinh nhập tử, em vừa nghĩ tới là thấy đau lòng rồi. Nếu là một người bình thường, có lẽ giờ nó đang học đại học, sống một cuộc sống bình lặng, thoải mái mà sống, gặp thử thách, và có tình yêu.”
Lăng Nghị lẳng lặng mà nói: “Cuộc sống như vậy cần phải có người hi sinh, dù không phải Tử Hàn, cũng sẽ có người khác. Lẽ nào anh để con trai anh hưởng hết vinh hoa phú quý, rồi để con của người khác hi sinh?”
Đồng Duyệt biết rõ tính tình của ông, không hề khuyên răn gì, chỉ ôn hòa nói: “Anh yên tâm đi, em nhất định chăm sóc nó thật tốt.”
Lăng Nghị nhẹ nhàng kéo người hắn qua, ôm chặt vào trong ngực, đầy tình cảm mà nói: “Trong suốt cả đời này, anh chưa từng làm phụ kì vọng của quốc gia, không phụ kì vọng của nhân dân, chỉ có phụ lòng ba người, mẹ Tử Hàn, Tử Hàn, còn em nữa.”
Đồng Duyệt tựa ở trong lòng ông, nhẹ nhàng cười: “Anh không cần cảm thấy có lỗi với em, bên anh nhiều năm như vậy, em cảm thấy rất hạnh phúc. Bất quá, người anh cần cảm thấy có lỗi là Tử Hàn. Nếu muốn nói thẳng ra thì, đứa trẻ nào mà có người cha như anh, không phải uống rượu chơi gái, ăn chơi trác táng, thì cũng là thiếu gia trời đất không sợ, muốn cái gì có cái gì, bao nhiêu người nịnh bợ, nhất định cuộc sống hằng ngày so với người thường càng tốt hơn nhiều. Nhưng nhìn Tử Hàn đi, thật là, thật không biết phải nói làm sao luôn.”
Lăng Nghị không nói gì thêm, chỉ là ôm lấy hắn, lẳng lặng nhìn đứa con trai đang nằm trên giường.
HẾT CHAP 23
Mục lục
() Cả phủ nhà không biết tên tiếng Anh của cụm từ này, và cũng không biết đang ám chỉ đến địa danh nào. Bạn nào hảo tâm tìm giùm Mai đi, chân thành cảm ơn!!!
(1) Gilgit-Baltistan (trước đây gọi là Các khu vực phía Bắc (Shumālī Ilāqe Jāt)), là thực thể chính trị nằm ở vùng Kashmir do Pakistan kiểm soát. Gilgit-Baltistan có diện tích 72.971 km² (28.174 mi²) chủ yếu là những vùng núi cao. Dân số của khu vực ước tính là 1.000.000 người. Trung tâm hành chính là thành phố Gilgit (dân số 216.760).
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Gilgit-Baltistan
(2) Kashmir là khu vực phía Tây Bắc của Ấn. cho đến giữa thế kỉ 19, thì vị trí địa lý của ‘Kashimir’ ám chỉ đến thung lũng giữa dãy núi Himalayas và rặng Pir Panjal.
Nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/Kashmir
(3) Địa khu Kashgar là một địa khu thuộc Khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Địa khu này có diện tích 139.077 km2, dân số năm 2000 là 3,405 triệu người.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Kashgar
(4) Khunjerab Pass (độ cao 4.693 m hay 15.397 feet) là ngọn núi cao nhất thuộc dãy núi trực thuộc Karakoram. Được xem là vị trí chiến lược vì nó vừa nằm sát rìa Bắc của vùng Gilgit–Baltistan (Pakistan) vừa nằm sát rìa Nam của vùng Xinjiang (Trung Quốc).
Nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/KhunjerabPass
(5) con đường Pamir: vùng núi miền Trung Á, chủ yếu ở Taijikistan, ngọn núi cao nhất là Ismail Samani cao 7495m.
(6) Hindu Kush là một dãy núi nằm giữa Afghanistan và Pakitan. Tên gọi Hindu Kush có nguồn gốc từ tiếng Ả Rập và có nghĩa là “Các ngọn núi của Ấn Độ”. Nó là phần kéo dài nhất về phía tây của dãy núi Pamir, rặng Karakoram và là phần kéo dài của dãy núi Himalaya. Nó cũng được tính toán như là trung tâm dân cư địa lý của thế giới.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/HinduKush
(7) Con đường tơ lụa (phồn thể: 絲綢之路 giản thể: 丝绸之路 Hán-Việt: Ti trù chi lộ bính âm: sī chóu zhī lù) là một hệ thống các con đường buôn bán nổi tiếng đã từ hàng nghìn năm nối châu Á với châu Âu (cách hay nói là giữa Đông và Tây).
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Con%C4%91%C6%B0%E1%BB%9Dngt%C6%A1l%E1%BB%A5a