Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
10 ngày sau, truyền thông các quốc gia đều cực lực đưa thông tin: “Kế hoạch bài trừ ma túy Quốc tế đã quét sạch Kim Tân Nguyệt thành công, thiêu hủy tòan bộ ruộng thuốc phiện cùng hơn 1000 tấn nha phiến, cùng lúc đó, tiểu tổ Alpha của nước Nga phá hủy thành công khu chế xuất số 7 gồm 1 xưởng gia công thuốc phiện cùng 3 xưởng chế tạo vũ khí ngầm. Còn đội đột kích Thiểm Điện của Trung Quốc không chỉ san bằng mấy sào huyệt bí mật của ‘Tướng quân’ Guzman Kusconkun, còn thành công chặn đứng được đường lui của bọn khủng bố, bắn chết đầu lĩnh dẫn đầu phần tử khủng bố Irene cùng Guzman, còn hủy diệt nhóm tội phạm quốc tế đang chiếm giữ khu Kim Tân Nguyệt.”
Người phát ngôn của Liên Hợp Quốc cũng là đại biểu bí thư trưởng phát biểu, đánh giá cao độ hành động của Trung Quốc cùng Nga. Người lãnh đạo các quốc gia cũng đều nhiệt tình ca ngợi hành động lần này, khen không dứt miệng đội đột kích Thiểm Điện cùng tiểu tổ Alpha.
Không lâu sau, đội đột kích Thiểm Điện dùng máy bay vận tải quân dụng từ Pakistan về tới Bắc Kinh. Tuy rằng là vinh quanh, nhưng toàn bộ bọn họ đều không đánh trống khua chiêng mà chỉ lặng yên không một tiếng động đáp xuống sân bay quân dụng, lập tức bí mật về tới doanh địa, người bị thương ngay lập tức đưa tới Bệnh viện lục quân trị liệu.
Tuy rằng quân đội không tuyên dương, nhưng trong hệ thống Quốc Phòng cùng Bộ Quốc Gia An Toàn, đội đột kích danh tiếng vang dội. Nhanh chóng trong nội bộ quân đội cử hành một buổi khen thưởng biểu dương.
Lôi Hồng Phi lập được đại công, được trao tặng huân chương hạng nhất, quân hàm thăng thượng úy.
Không ít tướng lĩnh cao cấp trong quân đội gọi điện cho Lôi Chấn – cha y, cười nói: “Tôi đã nói là con trai anh có tiền đồ mà, quả thật hổ phụ không sinh khuyển tử.”
Lôi Chấn khiêm tốn nhận lời khen, nhưng trong lòng vô cùng vui sướng.
Một tháng sau, truyền thông Trung Quốc chính thức đưa ra một tin làm chấn động toàn bộ các mặt báo thế giới. Người đứng đầu các vụ khủng bố đầy máu me, nhưng lại ẩn nấp suốt thời gian qua được toàn bộ các quốc gia ra lệnh truy nã, đầu lĩnh quân cách mạng Thánh Nguyệt Shafula đã được Bộ An Toàn Quốc Gia Trung Quốc bắt giữ. Căn cứ theo khẩu cung của gã mà từ đó Bộ Quốc An, Bộ Quốc Phòng cùng Bộ Cảnh Sát liên hợp hành động, đem người lẻn vào cảnh nội Trung Quốc, rải người vào các tụ ổ phân bố tại Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Tây, Cam Túc, Tân Cương, Thanh Hải một lưới bắt hết toàn bộ phần tử khủng bố của quân cách mạng Thánh Nguyệt. Bọn chúng đang chuẩn bị len lén thu nhập một số lượng lớn súng ống đạn dược, tiến hành một loạt hành động tập kích khủng bố, bao gồm trung tâm thương mại, xe buýt công cộng, lắp bom vào trong các Bộ chính phủ, ám sát cảnh sát, quan viên chính phủ cùng quan ngoại giao nước khác cư trú tại Trung Quốc. Khi những tên này bị bắt, cũng đã điều tra ra được các hành động giết người ác tính lúc trước. Trong lúc nhất thời, truyền thông trong ngoài nước, Bộ Tình Báo cùng nhân viên liên quan đều suy đoán, rốt cuộc người nào trong Bộ Quốc An bắt được tên đầu lĩnh phân tử khủng bố thần bí mà hung ác này? Bắt được ở đâu? Nhưng đối với mấy vấn đề này, Bộ Quốc An giữ kín như bưng, không nói rõ.
Không ít bạn bè cùng quan lớn chính phủ gọi điện thoại cho phó chủ tịch uỷ ban Quốc Gia An Toàn, ủy viên cục chính trị, uỷ viên quốc hội kiêm bộ trưởng Bộ An Toàn Quốc Gia – Lăng Nghị, chúc mừng cùng khen ngợi ông không ngừng, nhưng ông vẫn bình tĩnh thong dong như nước hồ, bình thường nói hai từ “Cảm ơn”, còn với những câu hỏi khác đều bảo trì trầm mặc.
Không ai biết con ông đã cống hiến ra sao, và ông vĩnh viễn sẽ không nhắc tới.
Không lâu sau, Bắc Kinh cử hành đại hội công thẩm long trọng, nhân viên công tố quốc gia đưa ra nhiều chứng cứ, chứng minh một loạt hoạt động khủng bố cùng sự kiện tập kích Kunduz ở Pakistan đều là do Shafula lãnh đạo, tổ chức thực thi, thậm chí tự mình tham gia. Đó là sự thật, không thể cãi lại, Shafula cùng vài tên nồng cốt trong quân cách mạng Thánh Nguyệt đều bị phán xử tử hình, lập tức chấp hành.
Rất nhiều gia quyến của người bị hại tới Bắc Kinh, tham gia đại hội công thẩm, nào là nước mắt của người nhà, cùng tiếng khóc thê lương của vợ con những người đó, chấn động lòng người.
Những người nhân viên công trình Trung Quốc bị thương tại sự kiện tập kích Kunduz đều lên làm chứng, kể lại trong đêm khuya bọn họ bỗng nhiên bị một đám phân tử khủng bố chạy ào đến, dùng súng tự động điên cuồng bắn phá xung quanh.
Nhân viên công tố quốc gia ngày hôm sau đưa ra vô số hình ảnh cùng thước phim về hiện trường lúc đó, vô số vết đạn cùng vết máu hiện ra trước mặt mọi người, trên mặt đất cùng trên giường đều là người chết, người bị thương thống khổ rên la. Tình cảnh phảng phất như địa ngục nhân gian.
Thế nhưng thái độ của Shafula vẫn lạnh lùng, không hề cất lời.
Truyền thông phát sóng trực tiếp cho thế giới toàn bộ quá trình công thẩm, đến tận khi mấy tên phần tử khủng bố bị đưa ra pháp trường, chấp hành xử bắn.
Shafula đền tội, quân cách mạng Thánh Nguyệt bị diệt triệt để, không chỉ Trung Quốc, ngay cả Pakistan, năm nước Trung Á cùng Nga đều thở phào nhẹ nhõm.
Truyền thông cảm thấy vô cùng hưng phấn, đối với hai sự kiện của đội đột kích Trung Quốc càn quét Kim Tân Nguyệt, đánh gục Guzman cùng Bộ Quốc An bắt sống Shafula đều tuyên dương. Truyền thông nước ngoài cũng đều phân tích, khen ngợi năng lực tác chiến của bộ đội đặc chủng cùng sự thần bí của đặc công Trung Quốc. Trung Quốc trong mặt trận chống khủng bố quốc tế mờ mờ đứng lên vị trí lãnh đạo, tại các sự kiện khác, tiếng nói cũng vang dội hơn.
Lôi Hồng Phi không thèm để tâm đến việc bình luận của người ngoài, một lòng lo lắng cho Lăng Tử Hàn. Trong lúc dưỡng thương nhiều lần y muốn chuồn khỏi viện, kết quả bị y tá bắt gặp, nên phải đành ngoan ngoãn ở lại. Chờ vết thương toàn thân lành hẳn, y mới được phép trở về đơn vị. Bởi vì y từng bị bắt, nên phải chờ Bộ Chính Trị điều tra qua, rồi phải làm cuộc trắc nghiệm tâm lý. Chờ tất cả xong xuôi, đội mới cho y nghỉ nửa tháng, để y về nhà nghỉ ngơi.
Sau thời gian bị hành hạ, đợi khi y về tới nhà cũng đã tháng 12 rồi.
Khắp nơi tuyết trắng bay bay, nào là ông già Nô-en, cây thông Nô-en cùng các biển quảng cáo, tựa như đang ăn tết vậy. Vừa vào thành Bắc Kinh, Lôi Hồng Phi liền lấy điện thoại, mớ máy, nhấn đến dãy số mà y ngày đêm thương nhớ đến đau cả lòng.
Cuối cùng cũng có tín hiệu nhận máy, khiến y vô cùng mừng rỡ.
Thanh âm Lăng Tử Hàn ôn hòa: “Alô!”
Lôi Hồng Phi vui mừng nói: “Tử Hàn, em đi du lịch về rồi sao?”
Lăng Tử Hàn nhịn không được cười rộ lên: “Ừ, về rồi.”
Lôi Hồng Phi khẩn cấp nói: “Anh đến chỗ em được không?”
Lăng Tử Hàn thoải mái nói: “Được, đến đi.”
Lôi Hồng Phi đi xe điện ngầm, rồi đổi sang đường sắt, cuối cùng đến Long Quan, kêu một chiếc taxi hướng thẳng đến khu nhà của Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn đã đem thông tin ADN của y nhập vào hệ thống vi tính, chỉ cần y nhấn chuông cửa, cửa lập tức tự động mở ra. Y từ thang máy đi ra, đến thẳng nhà Lăng Tử Hàn.
Hệ thống nhập vân tay cùng tròng đen con mắt, rồi mở cửa, y tự nhiên bước vào.
Phòng khách không có ai, Lôi Hồng Phi đứng ở trước cửa, nhanh chóng cởi áo ba-đơ-xuy trên người ném qua một bên, lắng nghe một chút rồi cười rộ lên, bước vào nhà bếp.
Trong bếp rất ấm áp, Lăng Tử Hàn mặc một chiếc áo sơmi lông cừu màu nâu nhạt cùng quần vải thô, đang xào rau, thấy y mặc quân phục thượng úy lục quân, áo sơmi xanh lá mạ cùng cravat màu xám, nhìn qua vô cùng oai hùng dũng mãnh, nở nụ cười: “Mỗi lần gặp anh đều là bộ dáng cà lơ phất phơ, làm cho người ta cứ nghĩ là dạng lưu manh, đây là lần đầu tiên thấy anh đàng hoàng đến vậy.”
Lôi Hồng Phi đắc ý dào dạt nói: “Cố ý mặc cho em xem đấy, thế nào? Anh tuấn tiêu sái anh minh thần võ không?”
Lăng Tử Hàn buồn cười, liên tục gật đầu: “Phải phải!”
Lôi Hồng Phi nghe mùi hương bay ra từ nồi, nhất thời thèm nhỏ dãi, khen ngợi: “Không nghĩ là em lại biết nấu ăn.”
Lăng Tử Hàn đuổi y ra ngoài: “Ra ngoài, đừng có nhiễu nước miếng của anh vào nồi, em có mua cho anh một món quà, đặt trên giường trong phòng ngủ ấy, đi xem đi.”
Lôi Hồng Phi cười hì hì chạy đến phòng ngủ, cởi hết quân phục ra, thay bộ áo ngủ bình thường ở đây, sau đó đi cầm lấy món quà được đóng gói đặt trên giường.
Sang năm chính là ăn mừng 100 chiến thắng chiến tranh chống phát xít, toàn bộ thế giới đều đang chuẩn bị long trọng chúc mừng. Các loại sản phẩm ăn mừng chiến thắng bắt đầu đưa ra. Lăng Tử Hàn tặng cho Lôi Hồng Phi một bộ mô hình xe tăng số lượng có hạn, do Đức sản xuất, đều là dựa theo xe tăng trong cuộc Thế giới thứ II, đóng gói rất đẹp, mang phong cách lục quân.
Lôi Hồng Phi ngồi hẳn lên giường, đem chiếc xe tăng từng cái từng cái một cầm lên xem, yêu thích không nỡ buông tay.
Y cực kỳ yêu thích mấy bộ mô hình vũ khí, tất nhiên là cũng biết giá của nó, món quà này thật sự rất quý, chỉ sợ rẻ nhất cũng phải 50.000. Trước đây, Lăng Tử Hàn nói là tiền nhuận bút, rất dễ mà có, nhưng hiện tại y đã biết, tiền này có lẽ là tiền trợ cấp cho cậu, dùng chính tính mạng của cậu đổi lấy.
Nghĩ như vậy, y bỗng nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài.
Nhìn bầu không khí ấm áp trong phòng bếp, Lăng Tử Hàn an tĩnh mà mở nắp nồi lên, khiến y cảm thấy sự việc xảy ra tại nơi chốn xa xôi kia như một giấc mơ, hoàn toàn không tồn tại, liền quên mất câu mà y định hỏi.
Lăng Tử Hàn đem con cá trong nồi ra để trong một cái tô, nói với y: “Đứng đó làm gì vậy? Đem ra ngoài đi.”
“Yes, sir!” Lôi Hồng Phi lập tức đáp, đưa tay bưng cái tô ra ngoài, để trên bàn trà đặt trong phòng khách.
Căn phòng này vốn không lớn lắm, phòng khách cũng nhỏ, nên Lăng Tử Hàn cũng không phân ra nhiều khu. Bình thường cậu vốn rất đơn giản, nếu như Lôi Hồng Phi không ở đây thì sẽ về nhà cha cậu ăn chung. Mà ngoại trừ Lôi Hồng Phi ra cũng không có ai đến đây, nên cậu luôn ngồi trên sofa mà ăn, không hề mua bàn ăn.
Một lát sau, Lăng Tử Hàn đem dĩa thủy tinh đựng tôm luộc đã bóc vỏ cùng một dĩa rau xà lách bưng ra, nói với y: “Đi múc canh đi.”
Lôi Hồng Phi mừng rỡ chạy vào nhà bếp, vừa lẩm nhẩm một bái hát vừa múc canh cải ra tô.
Hai người đều mới khỏi thương, nên không thể uống rượu, Lăng Tử Hàn đem ra hai chén cơm, nói với y: “Đói bụng chưa? Ăn đi.”
Lôi Hồng Phi lúc này mới chậm rãi ngồi xuống sofa, cầm lấy đôi đũa gặm vào miệng.
Lăng Tử Hàn vui vẻ nhìn động tác của y, chậm rãi ăn.
Lôi Hồng Phi vừa ăn thuận miệng hỏi: “Lần này đến đâu chơi vậy?”
Đây là câu mà lúc trước mỗi lần gặp nhau y đều hỏi, Lăng Tử Hàn mỉm cười đáp: “Thành phố Tahiti (1).”
Lôi Hồng Phi đem một con tôm bỏ vào miệng, hài hước hỏi: “Chơi vui không?”
“Vui.” Lăng Tử Hàn cũng vui đùa nói. “Biển xanh, hoa đỏ, những cô gái Bohemia (2) nhiệt tình.”
Động tác Lôi Hồng Phi dừng lại, chậm rãi đưa mắt nhìn cậu, mở miệng ra thốt lên hai chữ: “Cô gái?”
Lăng Tử Hàn chẳng hề để ý gật đầu, buông chiếc đũa, chuẩn bị cầm muỗng múc canh.
Lôi Hồng Phi cầm lấy cái chén trong tay cậu bỏ qua một bên, đem cậu áp lên sofa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói, em cùng với mấy cô gái đó làm cái gì?”
Lăng Tử Hàn buồn cười: “Quên mất rồi, hình như không làm gì hết thì phải.”
Lôi Hồng Phi nhìn cậu, đưa tay cởi quần áo của cậu.
Lăng Tử Hàn phản đối, đưa tay ngăn y lại: “Hồng Phi, ăn cơm trước.”
Lôi Hồng Phi trở nên đứng đắn, năn nỉ: “Tử Hàn, anh chỉ muốn xem vết thương của em thôi, lần này em bị tai nạn giao thông mà, anh muốn coi chúng lành hết chưa?”
Lăng Tử Hàn buông cổ tay y ra, nhẹ giọng nói: “Đều lành hết rồi.”
Vết sẹo của bọn họ đều có thể dễ dàng biến mất, bất quá phải đợi thời gian, chờ cơ thể bên trong, da cùng biểu bì tất cả đều lành hẳn, mới có thể xóa thật sự vết sẹo đi. Lúc này, vết thương của cả hai đều mới khỏi, nên vết sẹo rất rõ.
Lôi Hồng Phi cởi toàn bộ quần áo của cậu, tinh tế nhìn vết thương, miệng lẩm bẩm: “Sau này có ra ngoài du lịch thì cũng phải cẩn thận một chút, đừng gây họa hoài như thế. Hiện tại, anh lúc nào cũng nghĩ tới em cả, lo lắng muốn chết đi được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc anh bạc đầu mất.”
Lăng Tử Hàn cũng cởi quần áo của y: “Để cho em xem, vết thương do tai nạn giao thông của anh như thế nào rồi?”
Lôi Hồng Phi chẳng hề để ý mà nói: “Lúc đó da thịt bị thương ngoài thôi, không động xương cốt, sớm lành rồi.”
Lăng Tử Hàn nhìn làn da trên người y, có một đóa hoa tựa như cây hoa thuốc phiện còn lưu lại sẹo, không khỏi đau lòng nói: “Anh cũng thật là, sau này đừng có lỗ mãng như vậy nữa. Cái này gọi là tham công liều lĩnh, là điều kỵ nhất trong binh quyền.”
“Ừ, anh biết, chuyện lần này đối với anh cũng là một bài học quý mà. Chuyện khác không quan trọng, bị thương chút cũng chẳng hề gì, thế nhưng mỗi lần vừa nghĩ đến chuyện vì cứu anh mà xém chút nữa em bị lộ thân phận, toàn thân anh đều đổ mồ hôi lạnh.” Lôi Hồng Phi nhìn cậu chăm chú. “Tử Hàn, coi như là vì em, anh chắc chắn sẽ không lỗ mãng như vậy nữa.”
“Vậy là tốt rồi, em yên tâm.” Lăng Tử Hàn ôn nhu lấy tay ôm thắt lưng y, nhẹ giọng hỏi. “Còn không ăn cơm tiếp đi?”
Lôi Hồng Phi cảm xúc dâng trào, không thể kiềm được, nói rằng: “Ăn em trước đã, cơm nước để sau đi!” Liền mạnh mẽ hôn cậu.
Ngoài cửa sổ, tuyết lớn bay đầy trời, tràn ngập ý thơ.
Trong tiểu khu từng nhà đều thắp đèn, khắp nơi đều là pháo hoa làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
HẾT CHAP 24
Mục lục
(1) Tahiti là đảo lớn nhất của Polynésie thuộc Pháp, nằm ở phía nam Thái Bình Dương. Đây là trung tâm kinh tế văn hóa và chính trị của Polynésie thuộc Pháp. Hòn đảo được hình thành từ hoạt động của núi lửa với các rạn san hô bao quanh. Dân số là 178.133 (tổng điều tra 2007), đây là đảo đông dân nhất của Polynésie thuộc Pháp và chiếm 68,6% của tổng dân số của vùng lãnh thổ. Tahiti là trước đây gọi là Otaheite.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Tahiti
(2) Bohemia hay Čechy là một khu vực lịch sử nằm tại Trung Âu, chiếm hai phần ba diện tích của nước Cộng hòa Séc ngày nay. Čechy có diện tích 52.750 km², chiếm khoảng 6,25 triệu trong tổng số 10,3 triệu dân của Cộng hòa Séc.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%8Cechy
CHÍNH VĂN HOÀN
HOÀN