Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Úc Tình tới, nhưng lại rất thoải mái, chỉ chốc lát sau liền nói chuyện phiếm với Long Tiềm một cách vui vẻ.
Long Tiềm cùng Trương Hải Dương đều có học vị thạc sĩ, bình thường cũng thích đọc sách, đối với hiện tượng sự vật cũng có cái nhìn riêng, rất trưởng thành, nên dễ kết thân với Úc Tình.
Úc Tình là bị Long Kỳ ép tới, nhưng cảm giác lúc này lại thấy rất vui, không khỏi cảm khái, quân nhân hiện giờ khác xa thời xưa nhiều.
Lôi Hồng Phi đang học thạc sĩ nghiên cứu sinh qua internet tại đại học quốc phòng, cũng đã từng xem qua khá nhiều loại sách. Y nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng cũng thêm vào vài câu, từng câu chữ cũng có ý nghĩa riêng, nhất thời khiến Long Tiềm cùng Trương Hải Dương phải nhìn y bằng cặp mắt khác xưa. Đọc truyện hay, truy cập ngay # 𝖳 rUm𝖳ruy𝙚n.ⅴn #
Long Tiềm đột nhiên hỏi y: “Hiện tại không dùng tục ngữ nói loạn xà ngầu lên nữa à?”
Lôi Hồng Phi vừa nghe, cười ha ha.
Úc Tình không rõ ý của bọn họ là gì, hơi chút khó hiểu nhìn Lôi Hồng Phi.
Long Kỳ vừa cười vừa nói với cô: “Lúc trước Hồng Phi ca rất thích dùng danh ngôn để nói, câu cửa miệng chính là ‘tục ngữ nói’.”
Úc Tình cũng cười.
Vui vẻ hòa thuận bữa cơm cũng kết thúc, Tiểu Tiểu Long đã ngủ hồi lúc nào.
Úc Tình ngồi uống trà một chút, liền muốn chào tạm biệt.
Long Tiềm nhìn đồng hồ trên tường, ôn hòa cười nói: “Được rồi, trời tối lắm rồi, không còn sớm đâu. Hồng Phi, cậu đưa Úc Tình về đi. Tiểu Kỳ đêm nay sẽ ở lại đây, khỏi về, thuận tiện thay anh chăm thằng nhóc luôn.”
Những người khác đều nở nụ cười. Lôi Hồng Phi liền đứng dậy, rất có phong độ lấy áo khoác giùm Úc Tình.
Úc Tình mỉm cười với y: “Cám ơn.” Sau đó cùng y ra cửa.
Bên ngoài không có tuyết rơi, nhưng lạnh đến nỗi nước đóng thành băng. Lôi Hồng Phi lái xe từ trên Ngũ Hoàn xuống, chạy về hướng đông, sau đó mới ra khỏi cảng, vào doanh trại phồn hoa, dừng lại trước tòa nhà.
Dọc theo đường đi, bọn họ cũng không có nói chuyện với nhau, trong xe rất an tĩnh, dường như có thể nghe được tiếng bánh xe lăn trên mặt đất đầy tuyết.
Đợi xe dừng lại, Úc Tình mỉm cười nói với y: “Cám ơn.”
Đèn chiếu hậu của các xe khác chạy đến, hướng ánh đèn chiếu vào lúm đồng tiền mỹ lệ động nhân của cô, khiến tim y đột nhiên nhảy dựng lên. Y cảm thấy hơi kinh ngạc với phản ứng của mình, nhưng không nghĩ nhiều, nhanh chóng cười nói: “Đừng khách khí, đưa phái nữ về nhà, là nhiệm vụ của phái nam chúng tôi mà.”
Úc Tình nghe kiểu nói có tính gia trưởng của y, nhưng không giống lúc trước sẽ chặn đầu cãi lại, mà chỉ đơn giản mỉm cười, liền mở cửa xuống xe.
Lôi Hồng Phi nhìn cô bước vào cửa tòa nhà, xác nhận là cô an toàn, lúc này mới quay đầu lại lên Ngũ Hoàn, chạy đến Áo Vận Thôn.
Nhìn ngọn đèn sáng trưng từ các tòa nhà hai bên, y cảm thấy tâm hoảng ý loạn, y thật sự rất nhớ Lăng Tử Hàn, rồi vô thức cầm lấy điện thoại, nhấn đến dãy số nhà cậu.
Hai năm qua, y đã vô số lần gọi vào dãy số đó, nhưng đều chỉ nghe được lời nhắn của Lăng Tử Hàn: “Chào bạn, hiện tại tôi không có ở nhà, xin bạn hãy nhắn lại, tôi sẽ mau chóng liên hệ với bạn.”
Dần dà, y thường hay gọi vào số đó, chỉ đơn giản để nghe thanh âm của Lăng Tử Hàn.
Thông thường, điện thoại reng lên 3 cái sẽ có thanh âm tin nhắn, thế nhưng hôm nay lại reng thêm vài tiếng nữa, sau đó có người bắt máy: “Alô!” Chính là thanh âm có chút mệt mỏi của Lăng Tử Hàn.
Lôi Hồng Phi cảm thấy vô cùng bất ngờ, kích động đến nỗi tay run lên, đảo tay lái, khiến xe gần như đụng vào bức tường bên đường chính. Y vội vã phanh xe, quay lại tay lái, trở lại đường chính. May là trời giá rét đông lạnh, lại đang khuya, nên đường có rất ít xe cộ qua lại, bằng không với tay lái hồi nãy, nhất định gặp tai nạn xe cộ liên hoàn.
Lăng Tử Hàn không nghe có người trả lời, nên nhìn màn hình điện thoại, mệt mỏi rã rời hỏi: “Là Hồng Phi à?”
“Đúng đúng, là anh.” Lôi Hồng Phi mừng rỡ. “Tử Hàn, em đã về rồi?”
“Ừ!” Lăng Tử Hàn không khích động giống y, có vẻ vô tình. “Vừa về tới nhà.”
“Ai nha, vậy coi như chúng ta có duyên rồi.” Lôi Hồng Phi cao hứng thiếu chút nữa hoa chân múa tay vui sướng. “Anh hiện đang ở Bắc Kinh, sẽ lập tức tới nhà em liền.”
Lăng Tử Hàn do dự một chút, ôn hòa mà nói: “Hồng Phi, em đang rất mệt.”
“Không sao, anh chỉ muốn gặp em mà thôi.” Lôi Hồng Phi cười ha ha. “Hơn hai năm không gặp rồi, thật sự nhớ muốn chết anh luôn. Tử Hàn, ngày mốt anh phải về đơn vị, em không định tuyệt tình thế chứ?”
Lăng Tử Hàn rốt cục cũng mỉm cười. “Được rồi, anh tới đi!”
Lôi Hồng Phi cúp điện thoại, lập tức nhấn ga, chạy thẳng đến Long Quan.
Máy vi tính nghiệm chứng tròng đen con mắt cùng vân tay của y, liền tự động mở cửa cho y.
Y vui vẻ đi vào, nhưng đã thấy Lăng Tử Hàn ngủ trên giường rồi.
Rèm cửa sổ dày che kín cửa sổ, bên trong đen kịt, hệ thống sưởi hơi mở vừa đủ. Lôi Hồng Phi không có đánh thức Lăng Tử Hàn, liền vào phòng tắm tắm rửa, sau đó mới kéo chăn bước bên giường.
Lăng Tử Hàn luôn luôn rất dễ tỉnh, lúc này dường như biết là y, không có phản ứng gì nhiều, chỉ là xê dịch người vào sát tường, chừa chỗ cho y.
Lôi Hồng Phi nhưng lại xoay người, áp lên thân người cậu.
Lăng Tử Hàn mơ mơ màng màng mà nói: “Hồng Phi, em thật sự rất mệt.”
Bàn tay Lôi Hồng Phi tiến vào áo ngủ của cậu, ôm lấy thắt lưng, vừa hôn cậu vừa nói: “Thế nào lại gầy như thế? Tử Hàn, anh thật sự rất nhớ em, nhớ muốn chết luôn ấy.”
Lăng Tử Hàn “Ừ” một tiếng, cũng không lên tiếng cản y nữa, nhưng cũng không phản ứng gì thêm, chỉ đơn giản nằm một chỗ mặc y hôn môi, vuốt ve.
Lôi Hồng Phi nhiệt huyết dâng lên, quên mất sự mệt mỏi của cậu, chút bất tri bất giác liền cởi bỏ quần áo của cậu. Nhưng dù sao y vẫn còn lại một chút lý trí, mò trên tủ đầu giường, mở đèn đầu giường, lấy ra áo mưa cùng dầu bôi trơn.
Vẻ mặt Lăng Tử Hàn ủ rũ, cằm nhọn ra, càng nhìn càng thấy ốm hơn trước nhiều. Cậu không mở mắt, nhưng cũng cảm nhận được Lôi Hồng Phi nhất định làm đến cùng, không thể ngăn cản, liền xoay người nằm úp sấp, dùng tư thế dùng ít sức nhất.
Lôi Hồng Phi vừa hôn lên lưng cậu, vừa làm công tác chuẩn bị. Bọn họ đã hơn hai năm không có thân thiết, y sợ làm Lăng Tử Hàn bị thương, nên vẫn cố gắng nén nhịn.
Trong lúc luống cuống tay chân, rốt cục y vẫn đem dục vọng nóng rực của mình tiến vào thân thể Lăng Tử Hàn.
Hai người đều rên rỉ một tiếng.
HẾT CHAP 2
Mục lục