Ngân Tích (Dấu Vết) – Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhất

Chương 5.1:




rước khi đọc xin lưu ý đây là part NC 13 nha… Hôm qua ‘hun hụt’, nên cố lết thêm đoạn này đền bù. Độc giả đang ăn hoặc cho bé bú cần cẩn thận kẻo mẹ con đều sặc.
Ôi, dịch giả đau bụng quá chịu hết nổi rồi… =))))) Tại sao ngược tâm ko ngược hẳn luôn mà lại như thế nàiiiii, hở 2 thằng nhỏ ham hố!!!!!?
Tác giả tự dưng hứng chí miêu tả cái “moak” – “ba nhi” (tiếng Trung) này hơi bị… XXOO. Trẻ em cấm đọc tiếp đó! >^< === Chương thứ năm – a Y rất muốn nếm, nếm thử đôi môi mềm mại này của hắn, nếm thử mùi vị của hắn. Mười ba năm trước đây, y cũng đã từng nếm qua, đôi môi mềm mại này của hắn, mùi vị của hắn, mùi vị trẻ trung, thanh thuần, ôn nhu. Ngày hè năm ấy, cái ngày mùa hè mà y suốt đời cũng khó có thể lãng quên. Tiếng ve kêu râm ran như thế của tuổi thơ, vẫn mãi lưu lại trong nội tâm sâu thẳm. Ngày hè nóng nực, gió nhẹ vần vũ. Trác Lập Phàm, mười bốn tuổi, Văn Hiểu, mười ba tuổi. Trường tiểu học Tùng Hồ, phòng bảo vệ. “Chạy mau chạy mau…” Hai cậu bé chạy nhanh ra từ phòng bảo vệ vắng ngắt không có lấy một người, vừa liếc đông ngó tây, vừa chạy giống như bay ra ngoài cổng trường. Chạy trốn đến một con đường tắt do bị vô số dấu chân giẫm lên mà thành ở bên trái cổng trường, đỡ nhau vượt qua dây kẽm gai, vụt chạy lên trên, không quá lâu, liền leo đến đỉnh núi. Cực mục* chung quanh, dưới chân núi là một loạt những dãy chè xanh dày đặc chi chít, toàn bộ là màu xanh màu mỡ. “Nhanh lấy ra đi.” Văn Hiểu hưng phấn lấy ra một chai bia trong cặp sách vừa ‘thuận tay dắt dê’ mà “chôm” từ phòng bảo vệ không ai coi ngó, toét miệng cười nói, “Mở được không đó?” “Coi anh nè.” Trác Lập Phàm người có chiều cao không tương xứng với tuổi tác, đem nắp chai bia gác lên tảng đá, mặt không đổi sắc dùng tay cố sức bật một phát, nắp chai rơi xuống theo tiếng bật. “Thật lợi hại!” Văn Hiểu vừa vỗ tay, vừa cướp lấy uống một ngụm, “Ặc, đắng quá!” Cậu nôn mạnh bia ra, một khuôn mặt nhỏ nhăn nhó nói: “Vẫn là coca uống ngon.” “Ấu trĩ!” Hạ một cái định ngữ, Trác Lập Phàm ngửa cổ rót xuống một ngụm lớn. Tư thế vừa khốc vừa suất, Văn Hiểu nhìn đến mức hai mắt phát trừng. “Em cũng muốn uống… Để em uống mà…” Em đến anh đi, chẳng mấy lần, đáy chai liền thấy trống không. Hai má Văn Hiểu đã phiếm hồng, Trác Lập Phàm mặc dù vẫn còn rất trấn định, nhưng dù sao vẫn chỉ là một cậu bé mười mấy tuổi, một chai xuống, mặc dù là bia, cũng có hơi ngà ngà say. La hét vui vẻ mà xông vào giữa đồi chè, một phát ập vào trên cây chè xanh tươi xum xuê, Văn Hiểu giống như con mèo nhỏ lăn một cái, sau đó mở rộng tứ chi nằm ở giữa bụi chè được cắt tỉa bằng phẳng như thảm lông. Trọng lượng của trẻ con dù sao cũng là hữu hạn, bụi chè mặc dù ngã oặt xuống một mảng, nhưng vẫn giống như là nệm nước lắc lư hai đứa rồi nâng lên. Ngập mũi đều là hương lá trà thơm mát. “Anh thích nhỏ hở?” “Ai?” Trác Lập Phàm quay mặt qua, xuyên qua cành lá nhìn sườn mặt Văn Hiểu. “Gọi cái gì… Trương Khả Hân, chính là nhỏ hoa hậu giảng đường suốt ngày theo anh đó, chắc là anh không có ghét.” Văn Hiểu nghiêng người qua, đè lên người Trác Lập Phàm. “Không ấn tượng, ai mà nhớ nổi chứ.” Trác Lập Phàm nhíu mày nói. “Nói dối!” Mặc dù ngọt ngào trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu tha cho người. “Anh rõ ràng nhìn nhỏ chăm chăm suốt, còn thường xuyên nói chuyện với nhỏ.” “Không có chuyện đó.” Trác Lập Phàm quả quyết phủ nhận. “Trung thực khai mau, rốt cuộc anh thích ai?” Văn Hiểu cố sức chọc ***g ngực Trác Lập Phàm, một khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng. “Em cũng sắp bị phiền chết rồi, những nữ sinh kia thấy anh với em hơi bị thân, mấy nhỏ không dám trực tiếp tới tìm anh, thế là suốt ngày quấn lấy em không ngừng hỏi chuyện của anh, thực là có đủ bà tám, hừ!” Càng nghĩ càng tức, càng cố sức chọc. “Em đang ghen sao?” Trác Lập Phàm mỉm cười bắt lấy ngón tay cậu. “Em mới quá lười ăn dấm của mấy nhỏ!” Văn Hiểu đỏ bừng má, khả ái cực kì. “Người mà anh thích ấy…” Trác Lập Phàm chậm rì rì nói rằng: “Là một tên tiểu quỷ cực kỳ khiến người ta thấy ghét, quỷ đáng ghét thường thường uy hiếp nếu như không đáp ứng liền vẫn khóc cho anh xem.” “Hì hì…”Văn Hiểu cười ngây ngốc, hơi rượu phun hết lên khuôn mặt hắn. “Em thích anh…” Cậu cảm thấy có chút váng đầu, liền dứt khoát cả thân mình đều dựa vào trên người Trác Lập Phàm. Lồng ngực anh thật là rắn chắc, ấn một cái còn có tính đàn hồi, nương theo nhịp thở một lên một xuống phập phồng… Cậu đem khuôn mặt nhỏ vùi thật sâu vào ***g ngực hắn, ở trong đó cọ cọ, cảm thấy thật thoải mái. “Nhìn mấy nữ sinh kia tìm anh nói chuyện, trong lòng em thấy rất ghen tị. Sau này không cho phép anh nói chuyện với mấy nữ sinh kia, cả cười một cái thôi cũng không được.” Vừa ngoan độc nói, vừa lưu luyến cọ vài cái nữa vào ***g ngực hắn. “Anh cũng thích em.” Trác Lập Phàm nhẹ nhàng nói, ôm chặt cậu, mái tóc mềm mại của cậu lướt qua cổ hắn, có một chút lướt qua chóp mũi, nhột nhột ngứa ngứa, rất muốn hắt xì, nhưng hắn nhịn xuống không làm. Gió mát, tiếng chim, hương trà, còn có… mặt trời màu xanh nhạt nhìn xuyên qua lá trà. Thật thoải mái, cảm giác toàn thân đều sắp trở nên lơ lửng, như là đang bay lượn trong thiên đường. “Anh đã từng “moak” chưa?” Một lúc lâu một lúc lâu, Văn Hiểu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Trác Lập Phàm nói. “Moak?” “Chính là hôn môi đó! Kiss! Trên TV thường diễn đó!” “Không có.” “Em cũng không có.” “Vậy…” Văn Hiểu lén nhìn hắn, “Anh muốn không?” “Muốn.” Trác Lập Phàm nhìn cậu chăm chú. “Vậy anh có muốn hôn em hay không?” “Muốn!” “Vậy…” Văn Hiểu cắn môi, “Vậy anh liền hôn là được rồi.” Nói xong, cậu liền lấy tâm tình bi tráng của dũng sĩ chặt tay*, nhắm mắt thật chặt. Đối phương chỉ là nhắm mắt lại, một bộ dạng mặc cho hắn xâm lược. Như vầy, nên làm sao xuống tay đây? Nan đề đáp xuống trên người Trác Lập Phàm. Rất chi là hiển nhiên, một đứa mười ba tuổi, một đứa mười bốn tuổi, hai đứa đều là tờ giấy trắng, không có một chút kinh nghiệm. Miệng thật khô, hắn nuốt một ngụm nước bọt, hơi hơi nhổm người lên. Nên hôn sao đây? Tựa như trong phim diễn thôi! Liều mình điều động tất cả những cảnh phim đàm tình thuyết ái mà hắn xem được trên TV, hắn ngừng thở, ***g ngực phập phồng lên xuống, từng chút từng chút sát gần đôi má non mềm dường như khẽ động liền vỡ của cậu. “Nhột ghê…”Văn Hiểu đột nhiên nhẹ nhàng mở mắt, cười lên. Thì ra là tóc hắn lướt qua má cậu. Trác Lập Phàm vậy mà phát giác ra sự run rẩy trong giọng cậu, mới hiểu được cậu là đang cố ý giả vờ ra bộ dạng như không có gì, kỳ thật so với hắn còn lo lắng hơn. Điểm nhận thức này làm hắn cảm giác hơi hơi nhẹ nhõm một chút. Đối chuẩn mục tiêu, hắn đặt đôi môi mình lấn lên đôi môi cậu, trước tiên liếm một cái, thấy cậu nhắm mắt, không có cự tuyệt, hắn can đảm hơn chút, lại liếm sâu vào, nhưng ngoài ý muốn đụng phải răng cậu. “Nhột ghê…”Văn Hiểu lại khẽ kêu lên. Lần này là cậu thực sự nhột, bởi vì đầu lưỡi mềm ấm của hắn du di ở trên môi cậu, tựa như con kiến nhỏ đang bò vậy. Cậu vừa mở miệng cười, thế nhưng làm đầu lưỡi hắn vô tình trượt đi vào, hai bên đầu lưỡi tiếp xúc, hai đứa đồng thời chấn động, giống như là bị kích điện vậy. Hai đứa đều hết hồn, nhưng lại có chút lĩnh ngộ được nguyên lý, thì ra là như vậy! Thế là hai đứa đồng thời mở miệng, lần này nguyên cả lưỡi Trác Lập Phàm đều tuyệt không khách khí mà đi vào dò xét, tuân theo cảm xúc kêu gọi của bản năng, mặc dù khi đó căn bản vẫn chưa hiểu cái cảm xúc kêu gọi đó chính là “khoái cảm”. Giống như tất cả trẻ con đơn thuần vậy, vĩnh viễn chỉ trung thực với phản ứng nguyên thủy nhất của mình. Hắn nhẹ nhàng đùa nghịch cậu, truy đuổi cậu, dần dần sau khi quen thuộc, hắn dùng lực vây lấy cậu, giống như liếm một viên kẹo mềm mà liếm, không ngừng mút vào… Hai người vong tình nằm cuộn giữa bụi chè, chẳng biết hôn bao lâu, chỉ cảm giác cả miệng đều là mùi vị của đối phương, cả khoang miệng đều đầy ắp thóa dịch của nhau, cảm giác thật ngọt ngào. Hôn mệt mỏi, liền dừng lại nghỉ ngơi chút xíu, nhìn nhau mỉm cười, sau đó tiếp tục hôn môi… Vẫn cứ thế hôn đến bầu trời tối đen, hai đứa mới tay dắt tay, ý do vị tẫn* mà đi về nhà. Ngày hè năm ấy, ngày mùa hè khó quên nhất trong cuộc đời y. Ngày mùa hè cỡ nào mỹ lệ, tiếc rằng nó đã đi qua, mà sau này cũng vĩnh viễn sẽ không có lại nữa. Nhưng y sẽ nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ – y đã nếm mùi vị đôi môi hắn. Y đã ôm ấp hắn, ôm thân thể thon gầy của hắn, hôn đôi môi đỏ mềm mại của hắn, ở trong đôi mắt sáng trong đến mức cơ hồ có thể giọt ra nước đó, y nhìn thấy ảnh ngược của mình… Khi đó trong lòng y là tràn đầy tràn đầy, cơ hồ muốn chảy xuôi ngọt ngào và hạnh phúc. Đã từng, y đã hạnh phúc biết bao! * * * ===chap5 con’t=== * cực mục: nhìn hết tầm mắt * dũng sĩ chặt tay: dũng sĩ bị rắn cắn vào bàn tay, liền lập tức chặt đứt cổ tay, để tránh khỏi độc tính lan truyền toàn thân, chỉ hành động dứt khoát không chần chờ. * ý do vị tẫn: ý chưa thỏa mãn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.