Ngang Nhau

Chương 12:




Khi Lục Lẫm nhìn thấy Thẩm Triệt, vẻ kinh ngạc chỉ thoáng qua một chút, đến khi nhìn thấy rõ người bên cạnh Thẩm Triệt là Tiêu Thanh Ngạn, ý cười dưới đáy mắt càng đậm.


Thẩm Triệt rốt cục gặp lại Lục Lẫm.


Nhưng chưa từng nghĩ, gặp lại trong cảnh binh đao đối chiến như bây giờ.


Cuộc đối chiến vừa rồi khiến cho Thẩm Triệt ngứa ngáy, nhắc nhở Thẩm Triệt, bây giờ Lục Lẫm đã hoàn toàn thay đổi.


Thẩm Triệt nhìn hắn ở xa xa đi tới, trường bào nguyệt sắc đứng trong một đám trang phục đen vô cùng bắt mắt.


Đó chính là người mở ra mối tình thiếu niên hồ đồ của hắn.


Khi gặp lại, hắn có chút ngây dại.


Tiêu Thanh Ngạn nhìn thần sắc của Thẩm Triệt, hắn chưa bao giờ thấy Thẩm Triệt nhìn mình như vậy.


Lục Lẫm chậm rãi đến gần, khuôn mặt tràn đầy ý cười, khuôn mặt hắn xưa nay ôn hoà, bây giờ mang theo ba phần ôn nhu, càng làm Thẩm Triệt giật mình trong lòng, những kỉ niệm ngày xưa, chỉ trong chốc lát cuồn cuộn ùa về, chỉ hận không thể lập tức ôm hắn vào trong ngực.


“Đại ca đường xa đến đây, là đệ không chu đáo.” Lục Lẫm cho thủ hạ lui xuống, dẫn hai người vào trong phòng. Ánh mắt thoáng nhìn vết máu trên người Tiêu Thanh Ngạn, nhíu chặt lông mày: “Thanh Ngạn bị thương? Là thủ hạ nào không có mắt…”


“Chỉ là vết thương nhỏ, không cần đường chủ quan tâm.” Tiêu Thanh Ngạn tự nhiên ngồi xuống một cái ghế, giọng nói miễn cưỡng, giống như việc không liên quan tới mình, quan sát cách bày trí trong phòng.


Thẩm Triệt biết hắn biệt nữu*, lắc đầu bất đắc dĩ. Đi tới trước mặt hắn ngồi xổm xuống, xé xuống một mảnh vải trên tay áo, tỉ mỉ băng bó cho hắn. Tiêu Thanh Ngạn cúi đầu nhìn Thẩm Triệt, lại nghĩ đến thần sắc hắn nhìn Lục Lẫm vừa rồi, đắng chát trong lòng dâng lên cuồn cuộn không ngừng.


*Biệt nữu: nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo; thích che dấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động ngược với điều mình nghĩ.


Lục Lẫm nhếch khóe môi.


Thẩm Triệt đứng thẳng lên, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Lẫm đang nhìn mình, mơ hồ vẫn là bóng dáng trước đây, tâm tình khuấy động, bật thốt lên: “A Lẫm…”


“Đại ca, ta rất nhớ ngươi.” Tình cảm nồng đậm trong mắt Lục Lẫm không hề giả tạo, đôi mắt nhạt màu chiếu lên mặt Thẩm Triệt có chút si mê, khiến cho Thẩm Triệt khó có thể dời ánh mắt.


“A Lẫm, cùng ta trở về nha.”


Lục Lẫm nhìn Thẩm Triệt một chút, lại nhìn người ngồi bên kia một chút,  Tiêu Thanh Ngạn đang đong đưa hai chân, cười khổ nói: “Đại ca, các ngươi phí hết tâm tư đến đây, là muốn đưa ta trở về?”


Thẩm Triệt thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía Tiêu Thanh Ngạn, theo bản năng ngăn cản trước người Tiêu Thanh Ngạn, gật đầu nói: “Đúng vậy. Ta từng gửi danh thiếp bái phỏng đến, nhưng không nhận được hồi âm, chỉ có thể ra hạ sách này. A Lẫm, nơi này tuyệt đối không phải là nơi tốt lành gì, không thích hợp ở lâu.”


Lục Lẫm trầm ngâm một chút, giữa lúc Thẩm Triệt cùng Tiêu Thanh Ngạn đều cho là hắn muốn cự tuyệt, lại nghe hắn nhẹ nhàng mà phun ra một chữ.


“Được.”


Thẩm Triệt vui mừng khôn xiết, nhìn về phía Lục Lẫm, chỉ thấy hắn nở nụ cười, mắt sáng như sao.


Trái tim liền được lấp đầy.


Tiêu Thanh Ngạn lạnh lẽo nhìn hai người, đáy lòng mơ hồ cảm thấy không ổn, lại không nghĩ ra lý do.


Lục Lẫm đáp ứng quá dễ dàng.


Đáng tiếc Thẩm Triệt bị mừng rỡ làm cho đầu óc choáng váng, hắn quá nóng lòng gặp mặt Lục Lẫm, quá khát vọng gặp lại.


— cho nên mất đi bình tĩnh.


Hắn đụng chuyện của Lục Lẫm, đều như vậy.


Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng ngáp một cái, đứng lên nói: “Ta mệt rồi, Lục đại ca, có phòng khách nghỉ ngơi không?”


“Dĩ nhiên.” Lục Lẫm cười cười, phân phó hạ nhân, “Người đâu, mang khách quý đến phòng khách nghỉ ngơi, phải chiêu đãi chu toàn.”


Tiêu Thanh Ngạn đi theo người chỉ dẫn, đi đến cửa phòng khách liền dừng chân.”Đây không phải là phòng Lục Lẫm sao?” Chỗ này hắn không thể quen thuộc hơn, hắn từng mai phục ở đây mấy ngày, suýt nữa bị huynh trưởng đánh rớt xuống vách núi.


“Sao công tử biết?” Hạ nhân thoáng kinh ngạc, “Mấy năm trước, đường chủ từng bị thương ở đây, sau đó đã chuyển đến nơi khác.”


Tiêu Thanh Ngạn “Ừ” một tiếng, bước vào cửa, trong phòng vẫn trang trí như trước, dựa vào ánh trăng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy trên khung cửa sổ, vết máu năm xưa hắn đã lưu lại.


Đã bị gió bụi che lấp, mơ mơ hồ hồ, chứng tỏ hắn đã từng tới đây.


Tiêu Thanh Ngạn đứng trước cửa sổ, nhìn cách đó không xa chính là phòng khách dành cho Thẩm Triệt, bóng dáng hai người trong phòng mơ hồ.


Quay người lại, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, mờ nhạt lấp loé.


Vết thương dưới bụng hơi đau, Tiêu Thanh Ngạn cũng không để ý, nằm xuống giường, lắng nghe tiếng gió gào thét.


Giống như tiếng nất nghẹn ngào.


Không biết hắn đã ngủ bao lâu, trong mộng, hắn thấy Thẩm Triệt cùng Lục Lẫm đang đi về phía hắn, Thẩm Triệt cười ôn hòa thỏa mãn, Lục Lẫm thì chắp tay sau lưng. Hắn đang muốn tiến lên nói chuyện, bỗng nhiên hai người đánh về phía hắn, đao kiếm giao nhau, hắn né tránh không kịp, trơ mắt nhìn mình bị đâm mấy lỗ thủng, máu chảy ồ ạt. Dưới sự sợ hãi, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Triệt, Thẩm Triệt lại hoàn toàn không thèm để ý đến mình, trong mắt chỉ có Lục Lẫm, yêu thương khó nén.


“Ta giết hắn, ngươi sẽ trách ta sao?”


“Không.” Thẩm Triệt trả lời không chút do dự nào.


Thẩm Triệt nói xong, liền ôm vai Lục Lẫm, mà hai mắt Tiêu Thanh Ngạn đã bị máu che khuất, trong một màu đỏ sẫm, bóng lưng hai người ngày càng xa.


“Thẩm Triệt!”


Hắn giật mình tỉnh dậy, đụng đến vết thương dưới bụng, hắn không nhịn được kêu rên một tiếng.


Ánh trăng như nước, sương sớm càng thêm lạnh giá.


Tim đập mãnh liệt, như muốn xông ra khỏi lồng ngực.


Muốn đóng cửa sổ lại, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân.


Người đến cũng không che giấu hành tung, nhẹ nhàng gõ cửa: “Ta biết ngươi đã tỉnh, ta nghe được.”


Hắn vừa mới tỉnh dậy đã gọi tên Thẩm Triệt, lại bị Lục Lẫm nghe được.


Tiêu Thanh Ngạn mở cửa, dựa vào cửa, “Lục đại ca, lâu ngày gặp lại, sao không ở trong phòng tâm sự, lại đến chỗ này làm gì.” Hắn nhíu nhíu mày, “Ngươi đâu có hứng thú với ta.”


“Ta rất hứng thú với ngươi.” Lục Lẫm vỗ vỗ bờ vai của hắn, đi thẳng vào phòng, đánh giá trên dưới, nhẹ giọng cười nói, “Như thế nào, ngủ không tốt? Ngươi còn nhớ căn phòng này không?”


Tiêu Thanh Ngạn cũng không để ý, đưa lưng về phía Lục Lẫm mà nhìn gian phòng của Thẩm Triệt: “Ngươi thật sự muốn đi cùng hắn?”


“Sao ta phải lừa hắn.”


“Không dự định trở lại đây nữa sao?”


“Không hẳn.” Lục Lẫm đi tới bên người Tiêu Thanh Ngạn, hứng thú nhìn hắn, “Ngươi sợ ta cùng hắn quấn quít bên nhau?”


Tiêu Thanh Ngạn cười ha ha, không tỏ rõ ý kiến.


Nở nụ cười gian xảo, bỗng nhiên Lục Lẫm ra tay, Tiêu Thanh Ngạn có đề phòng, lập tức triển khai cầm nã thủ*, tránh một đòn của Lục Lẫm, Lục Lẫm dĩ nhiên thuần thục chưởng pháp, trở tay dùng nội lực đẩy cánh tay Tiêu Thanh Ngạn ra, trong thời gian ngắn đã chụp lên mạch đập của Tiêu Thanh Ngạn.


*Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay. Khác với chỉ công khi đánh phải giương thẳng ngón tay ra, trong phép đánh cầm nã thủ, ngón tay phải khum lại. Yếu chỉ của cầm nã thủ thu gọn trong tám chữ: câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy.


Tiêu Thanh Ngạn không có nội lực nên thiệt thòi, đành phải chịu thua, cười khinh thường: “Đường chủ, cần gì phải như vậy.”


Lục Lẫm kiểm tra kinh mạch của hắn, “Ồ” một tiếng, “Ngươi không giải độc, sao có thể chống đỡ đến bây giờ?”


“Gieo họa di ngàn năm.” Tiêu Thanh Ngạn nháy mắt một cái, “Ta nào dễ dàng chết như vậy. Ngược lại là ngươi, Lục đại ca, người sống không lâu đâu, nên cẩn thận.”


Lục Lẫm nở nụ cười, gật gật đầu nói: “Nếu ngươi có mạng sống đến lúc đó cũng tốt, tận mắt chứng kiến Thẩm đại ca của ngươi lương duyên đã thành, ra đi cũng an tâm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.