Ngang Nhau

Chương 2:




Thân thể Tiêu Thanh Ngạn vẫn không chuyển biến tốt, hắn cũng không để ý lắm.


Vừa có thể bước đi, thời tiết đang đầu xuân, Tiêu Thanh Ngạn liền la lớn muốn trồng cây đào trong sân viện Thẩm Triệt.


Thẩm Triệt cũng không biết hắn tìm cây non ở đâu, khi trở về nhìn thấy tên kia mang theo một đám hạ nhân đào một cái hố to trong sân viện, đang cầm cây non trồng xuống.


Tiêu Thanh Ngạn cũng vội vàng lấp đất, đầu đầy mồ hôi, không còn biết trời đất gì nữa.


“Làm cái gì vậy?” Thẩm Triệt cau mày nhìn sân viện rối tung rối mù, liền liếc nhìn Tiêu Thanh Ngạn, “Trồng cây?”


Sân viện Thẩm Triệt không giống với sân viện của phủ đệ khác, rường cột đình đài lầu các này nọ cũng không có tỉ mỉ chạm khắc, chỉ dùng một vài loại đá hoa cương trang trí hòn non bộ. Tiêu Thanh Ngạn nhìn thấy Thẩm Triệt, liền lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Ta thấy sân viện này của người vô cùng quạnh quẽ, đúng lúc bây giờ đang đầu xuân, có thể tăng thêm một chút ý xuân!”


Thẩm Triệt không để ý hắn hồ đồ, dặn dò hạ nhân thu dọn đồ đạc linh tinh trong sân, rồi mang Tiêu Thanh Ngạn trở về phòng. Khí trời đầu xuân hơi lạnh, hơn nữa thân thể Tiêu Thanh Ngạn chưa khỏi hẳn, lại chỉ mặc áo đơn, giờ khắc này đã lạnh cóng cả người. Thẩm Triệt ném cho hắn một cái áo choàng, kêu hắn mặc vào, rồi nói: “Thân thể ngươi còn chưa khỏe, không nên vận động quá nhiều.”


Tiêu Thanh Ngạn hấp háy mắt, hì hì cười nói: “Thẩm đại hiệp đau lòng cho ta hả?”


Thẩm Triệt ngẩn người, ho khan một tiếng, nói: “Thân thể ngươi bây giờ không thể như trước.”


Tiêu Thanh Ngạn ngược lại dửng dưng như không, chỉ có con mắt óng ánh sáng lên mà nhìn cây đào ngoài cửa sổ nói: “Ngươi nói xem, năm sau có thể ngắm hoa đào không?” Hình như hắn cũng không muốn chờ Thẩm Triệt trả lời, tự mình rót chén trà uống, rồi đánh giá xung quanh gian phòng Thẩm Triệt.


Gian phòng này hắn quá quen thuộc, đã nhiều năm như vậy, cũng không xa lạ. Thẩm Triệt vốn dĩ cũng không phải là người thích thay đổi, bày trí trong phòng này cũng không khác xưa.


Tiêu Thanh Ngạn bận bịu một buổi sáng, không chống đỡ nổi nữa, nhoài người ở trên bàn, chống đầu buồn ngủ. Thẩm Triệt thấy thế liền nói: “Ta gọi Doanh Tụ đưa ngươi về phòng.” Tiêu Thanh Ngạn lắc đầu một cái, trầm mặc một hồi rồi nói: “Thẩm đại hiệp, thực ra Quân Hoài chưa chắc sẽ vì ta mà tới.” Lưng Thẩm Triệt cứng đờ, xoay người lại nhìn hắn.


Tiêu Thanh Ngạn giật giật khóe miệng, nhưng cuối cùng cũng không bật cười: “Ngươi cho rằng giữ ta ở lại đây, Quân Hoài sẽ vì ta mà tự chui đầu vào lưới?” Đôi mắt hắn trong trẻo sáng lên nhìn Thẩm Triệt, rồi dời mắt thật nhanh, “Giang hồ đồn đại, không thể tin hết. Chuyện trong nhân thế này, có mấy phần là thật đây.”


Tiêu Thanh Ngạn hiếm khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, Thẩm Triệt nghe, rồi lại không khỏi dâng lên một trận chua xót trong lòng. Tiêu Thanh Ngạn thuở nhỏ vào Hoa Điêu lâu, cực khổ không chỗ nương tựa, tại Hoa Điêu lâu sờ soạng lần mò tập võ luyện công, chắc chắn thấy nhiều cảnh sinh tử, ngươi lừa ta gạt. Sát thủ Hoa Điêu lâu xưa nay đều là nghe lệnh mà làm, cho dù là chuyện nguy hiểm nhất xấu xa nhất, khi Tiêu Thanh Ngạn tiến vào Hoa Điêu lâu, tuổi đời còn nhỏ, thực sự là khó có thể tưởng tượng hắn đã trải qua những gì.


Quân Hoài là lâu chủ Hoa Điêu lâu, giang hồ đồn đại người này rất âm hiểm, bên người luôn có một sát thủ che mặt. Mà sát thủ này, chính là Tiêu Thanh Ngạn.


“Hắn không tệ với ta.” Tiêu Thanh Ngạn hừ lạnh một tiếng, “Nếu là vì giết ta, nói không chừng sẽ đến.”


Thẩm Triệt nhìn hắn một cái, thấy hắn mỉm cười, lại nói: “Bất quá ta yêu ngươi, muốn ta làm mồi nhử, ta cũng cam tâm tình nguyện.” Thẩm Triệt vừa nói vừa nhìn Thẩm Triệt, sóng mắt lưu chuyển, càng khiến cho Thẩm Triệt giật mình trong lòng.


Thẩm Triệt lấy lại bình tĩnh, thở dài nói: “Chắc chắn ngươi ở đó chịu khổ không ít.”


Tiêu Thanh Ngạn không tỏ rõ ý kiến, chỉ chậm rãi xoay người leo lên giường Thẩm Triệt, cười hì hì nói: “Không bằng hôm nay ta ngủ ở đây, nếu Quân Hoài thật sự đến, ngươi có thể tóm lấy hắn.” Hắn dứt lời liền ngáp một cái, vô cùng buồn ngủ, lập tức lăn ra ngủ.


Thẩm Triệt trố mắt mà nhìn bộ dáng không hề phòng bị của Tiêu Thanh Ngạn, rốt cục có thể nhìn thấy thân ảnh thiếu niên bướng bỉnh trong trí nhớ của hắn, nhưng nghĩ lại Hoa Điêu lâu toàn làm việc xấu, trong lòng hơi rùng mình.


Hoa Điêu lâu không chỉ có thâm cừu đại hận với Trầm gia, mà toàn bộ giang hồ đều muốn thanh lý môn hộ, là thế hệ tuổi trẻ kiệt xuất, Thẩm Triệt vẫn luôn được mọi người chú ý.


Bây giờ đối phó Hoa Điêu lâu chính là một tảng đá lớn trong lòng Thẩm Triệt, mà cứu Tiêu Thanh Ngạn không thể nghi ngờ càng làm cho người ngoài ngờ vực, tiếng gió nổi lên bốn phía.


Tiêu Thanh Ngạn ngủ một giấc không quá thoải mái, nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy Thẩm Triệt hình như ngồi bên cạnh mình một hồi lâu, khi tỉnh lại, gian phòng trống không.


Co rút khóe miệng.


Sau khi hắn tự bi thương xong, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật gì, vào lúc này tỉnh lại mới thấy trăng đã lên giữa trời. Dự định xuống giường, thì cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Triệt bưng một mâm đồ ăn tiến vào: “Đoán ngươi đã tỉnh, ta có đem một ít cháo tới.”


Tiêu Thanh Ngạn trùm áo choàng ngồi trên thành giường, lắc đầu nhìn Thẩm Triệt bước vào cửa, ý cười dịu dàng nói: “Ngươi đặc biệt nấu cho ta sao?”


Thẩm Triệt không thèm nhìn tới hắn, đặt xuống mâm đồ ăn, nói: “Đầu bếp làm.”


Tiêu Thanh Ngạn bĩu môi, ngóng cổ về phía đó ngửi một cái, nháy mắt cười: “Ngươi không gạt được ta đâu. Món nào do ngươi nấu, ta vừa ngửi liền biết.”


Hắn cũng không chờ Thẩm Triệt tiếp lời, tự nhiên bưng cháo ăn. Mấy năm trước, hắn đều ăn sáng trong Thẩm phủ. Tiêu Thanh Ngạn buồn phiền, cổ họng cảm thấy hơi khó chịu.


Hai người có tâm sự, nên không nói lời nào, nhất thời trong phòng chỉ có tiếng Tiêu Thanh Ngạn ăn cháo, có chút lúng túng.


Mãi đến tận khi hắn cơm nước xong xuôi dựa vào đầu giường, Thẩm Triệt mới trù trừ mở miệng: “Ngươi ở Hoa Điêu lâu, có từng gặp qua người quen không?”


Tiêu Thanh Ngạn mở miệng giễu cợt nói: “Chẳng lẽ còn có người quen nào bán mạng cho Hoa Điêu lâu sao? Thẩm đại hiệp không biết nhân gian khó khăn sao, nói ra có thể khiến cho người giang hồ chê cười.”


Lời này ra khỏi miệng, giống như đang giễu cợt Thẩm Triệt, nhưng cũng giống như đang nói vận mệnh của mình. Tiêu Thanh Ngạn không khỏi cười nhẹ, bỗng nhiên nhấc mắt nhìn về phía Thẩm Triệt, ánh mắt sâu thẳm: “Thẩm đại hiệp ném người nào trong nhà vào đó vậy?”


Thẩm Triệt nói: “Ngươi biết, Lục Lẫm.”


Lục Lẫm.


Tiêu Thanh Ngạn nghe đến cái tên này, ngơ ngác, chợt trầm thấp nở nụ cười chua chát, nửa ngày mới dừng lại hỏi: “Thẩm đại hiệp thật sự là, tình cảm sâu đậm.” Hắn nói xong, nở nụ cười giễu cợt nhìn Thẩm Triệt, “Vốn dĩ ban đầu ta… Khụ khụ khụ… Thiên đạo luân hồi không ép được người, Lục Lẫm hắn cũng có ngày hôm nay…”


Hắn vốn dĩ khí tức bất ổn, giờ khắc này tâm tình chập trùng, sắc mặt liền có chút đỏ lên, không nhịn được ho nhẹ. Thẩm Triệt tuy nghe hắn giễu cợt Lục Lẫm, nhưng chỉ thở dài, nhẹ nhàng giúp hắn vỗ ngực thuận khí.


Thẩm Triệt bất đắc dĩ, hắn đoán không ra trong lời nói của Tiêu Thanh Ngạn câu nào là thật, câu nào là giả.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.