Tiêu Thanh Ngạn ngơ ngác nhìn Thẩm Triệt một hồi, rồi lại nhẹ nhàng thở phào một cái, “Ta thật muốn mỗi ngày đều mơ thấy ngươi.”
Hắn vừa nói, vừa mơ màng ngủ, cánh tay mềm mại truỵ xuống.
Vành mắt Thẩm Triệt đỏ hoe, nhẹ nhàng đặt tay hắn vào trong chăn, sửng sốt nửa ngày, cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Tiêu Thanh Ngạn.
Ngày hôm sau, khi Tiêu Thanh Ngạn tỉnh lại, ngồi bên giường chính là Tôn Hiệp. Hắn có chút mất mát, rồi lại cười rộ lên: “Gần đây ngươi dậy sớm ghê.”
“Lớn tuổi rồi không ngủ nướng được.” Tôn Hiệp cũng không tức giận lắm, “Muốn đứng lên hả?”
“Ừm.”
Thân thể hắn mềm nhũn dựa vào Tôn Hiệp mới có thể ngồi dậy, Tôn Hiệp đỡ hắn đơn giản rửa mặt, nhìn khí sắc của hắn không tệ mới có chút yên tâm. Tiêu Thanh Ngạn ngây ngốc nhìn Tôn Hiệp thay thuốc cho mình, rồi nói: “Cho hắn vào đi.”
Tôn Hiệp nhất thời không phản ứng lại: “Hắn… còn quỳ ngoài cửa, ngươi muốn gặp hắn sao?”
Tiêu Thanh Ngạn cười cười: “Cũng không còn bao lâu, nên kết thúc mọi chuyện rồi.”
Tôn Hiệp phi phi phi ba tiếng, tức giận nói: “Hắn là một kẻ bạc tình, không muốn gặp cũng được!”
Tiêu Thanh Ngạn chỉ mỉm cười, mặt mày như tranh vẽ, khiến Tôn Hiệp nhìn mà mềm lòng.
Thẩm Triệt thấy Tôn Hiệp hầm hừ vọt ra, đạp mình một cước: “Lăn vào, tiểu tử điên kia muốn gặp ngươi!”
Thẩm Triệt có chút không thể tin mà ngẩng đầu nhìn hắn, Tôn Hiệp lại nói: “Sững sờ cái gì? Hắn muốn gặp ngươi không phải là điên rồi sao! Ta nói cho ngươi biết, không được kích thích hắn, không được làm tổn thương hắn!”
Thẩm Triệt liên tục đáp ứng.
Khi đi đến cửa, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lại không dám cất bước.
“Thẩm Triệt?”
Ngược lại là Tiêu Thanh Ngạn mở miệng trước, ánh mắt ra hiệu hắn tiến vào, ánh mắt mềm mại ôn hòa.
Thẩm Triệt nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng rối tinh rối mù, đi vào trong phòng ngồi xuống bên giường Tiêu Thanh Ngạn.
“Xin lỗi,để ngươi ở bên ngoài…”
“A Ngạn.” Thẩm Triệt ngắt lời hắn, “Là ta không đúng, là ta không tốt…”
Tiêu Thanh Ngạn nhìn hắn chằm chằm, lắc lắc đầu, “Trước đó ta muốn rất nhiều thứ, muốn ngươi ở bên cạnh ta thật lâu, nhưng mà, bây giờ ta không muốn nữa.” Hắn nhìn ra bên ngoài một chút, bây giờ đã là giữa hè, có chút hứng thú dạt dào, “Ta muốn đến phía bên kia Dược Vương cốc, trước đây lão đầu nhi có nói, bên kia có một thác nước, còn có một cây cổ thụ ngàn năm. Ta còn muốn đi đến bến đò kia, ngươi đã nói, đi xuôi dòng, cảnh sắc rất đẹp.”
“Ta dẫn ngươi đi.”
“Tốt nhất rồi.” Hắn nhếch khóe miệng, cười rất hài lòng, “Thời gian còn lại của ta không nhiều, cũng không biết có thể đi hết những chỗ này hay không.”
“A Ngạn.” Thẩm Triệt có chút nghẹn ngào mà nhẹ nhàng ngắt lời hắn, “Ngươi sẽ không sao, ta bảo đảm.”
Tiêu Thanh Ngạn cười rộ lên: “Ngươi cái gì cũng không biết, ngươi mới là tên ngốc. Ta đã sớm nói với lão đầu nhi, ta không muốn ngươi thay máu cho ta.” Hắn nghiêm túc hẳn lên, nhìn thẳng Thẩm Triệt, “Nếu vậy ta sống cũng không vui.”
“Ta… Ta không thể để cho ngươi chết…”
“Đại ca, người đều phải chết, trước khi chết có ngươi ở bên cạnh ta, ta rất vui vẻ.” Tiêu Thanh Ngạn nói một hồi lâu, có chút mệt, lại không chịu nằm xuống, chỉ là có chút si ngốc nhìn Thẩm Triệt, “Ta biết ngươi không muốn ta chết, ta rất vui vẻ.”
Thẩm Triệt đau đớn trong lòng, thấp giọng mà trịnh trọng nói: “Ta không muốn, ta tình nguyện thay ngươi chết, A Ngạn, trong lòng ta có ngươi.”
Tiêu Thanh Ngạn ngẩn người, nháy mắt một cái, bỗng nhiên cười rộ lên: “Tối hôm qua ta mơ thấy ngươi nói như vậy.”
Thẩm Triệt không phản bác, giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn.
Thẩm Triệt không muốn lãng phí thời gian, thừa dịp Tiêu Thanh Ngạn mê man, thu xếp một chiếc xe ngựa, ở trong xe trải một lớp chăn mềm mại, bảo đảm Tiêu Thanh Ngạn ngồi ở trong xe sẽ không bởi vì xóc nảy mà bị thương hoặc đụng đau, chuẩn bị dược phẩm và lộ phí đầy đủ, Tôn Hiệp ở một bên im lặng đứng nhìn không lên tiếng, suy nghĩ một chút, bỏ một vò rượu nhỏ vào trong xe.
Tinh thần Tiêu Thanh Ngạn không hề tốt đẹp gì, nhưng có thể đi ra ngoài một lát, trong lòng vẫn có chút hưng phấn, khi tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ tràn đầy mong đợi.
Thẩm Triệt mặc áo khoác cho hắn, buộc tóc gọn gàng, thoạt nhìn rất có tinh thần, nhẹ nhàng ôm hắn lên xe ngựa, nhìn thấy hắn dựa vào đệm lưng ngồi vững vàng, mới chậm rãi điều khiển xe ngựa chạy ra khỏi sơn cốc.
Ninh Giang nhìn xe ngựa càng đi càng xa, hỏi: “Sư phụ, ngươi cứ như vậy để cho bọn họ đi?”
“So với quãng đời còn lại bất hạnh, không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt.” Tôn Hiệp trầm giọng nói, “Đau khổ của quãng đời còn lại, cứ để Thẩm Triệt một mình chịu đựng đi.”
Dọc theo đường đi thời gian Tiêu Thanh Ngạn thanh tỉnh cũng không nhiều, phần lớn đều là ngủ mê man, khi Thẩm Triệt quay đầu lại, thấy hắn dựa gối mềm, cau mày ngủ.
Đến bến đò Lăng Giang, gió có chút lớn.
Lão lái đò nhận ra Thẩm Triệt, cười híp mắt nói: “Đây không phải là tên tiểu tử Thẩm phủ kia sao, đã lớn như vậy!”
Thẩm Triệt cười: “Hà bá, ta muốn thuê thuyền của ngươi được không?”
“Không thành vấn đề, một mình ngươi?” Hà bá nhìn ngó xe ngựa sau lưng Thẩm Triệt, “Đi đâu a?”
“Còn có A Ngạn, ngài còn nhớ hắn không?”
“A Ngạn! Nhớ chứ, tiểu quỷ gây sự, khi còn bé đã đập hư mái chèo của ta nha!”
Hà bá nhớ tới dáng dấp ngoan liệt của Tiêu Thanh Ngạn khi còn bé, cười đến mặt mũi nhăn nheo, nhưng Thẩm Triệt lại có chút khổ sở, cười khổ nói: “Hắn… Hắn bị bệnh, thân thể không tốt. Muốn tới đây ngắm cảnh, ta liền dẫn hắn đến đây. Chúng ta cứ đi dọc theo con sông một chút, đến Khải Thủy trấn rồi về, ngài thấy có được không?”
“Được, nghe lời ngươi.”
Lúc Thẩm Triệt dìu Tiêu Thanh Ngạn xuống xe, nhìn thấy Hà bá, song phương đều là sững sờ. Tiêu Thanh Ngạn cả người mềm nhũn dựa vào Thẩm Triệt, thân thể không còn chút sức lực, dựa vào Thẩm Triệt mới miễn cưỡng chống đỡ. Hà bá vừa thấy hắn, còn đâu tiểu quỷ hăng hái gây sự ngày xưa? Trong lòng cũng đau xót, lẩm bẩm: “Ai u, tên tiểu tử này, bị bệnh gì mà nghiêm trọng đến nông nỗi này vậy…”
Trên sông gió lớn, thuyền của Hà bá cũng đã cũ kỹ, Tiêu Thanh Ngạn ở trên thuyền loạng choà loạng choạng, có chút buồn ngủ.
Thẩm Triệt ngồi ở mũi thuyền, Tiêu Thanh Ngạn dựa vào trong lồng ngực hắn, đầu gác lên bả vai của Thẩm Triệt. Thẩm Triệt ôm lấy hắn, nắm tay hắn, nhẹ nhàng chà xát, sưởi ấm những ngón tay lạnh lẽo của Tiêu Thanh Ngạn.
“Khi còn bé chúng ta từng đến đây, Lục Lẫm muốn đi xuống hạ du, nên lén lút cởi dây thừng cột thuyền của Hà bá. Ta cũng la hét đòi đi, nhưng hắn nói ta quá nhỏ, không chịu mang ta đi.” Tiêu Thanh Ngạn bĩu môi, giống như trong lòng vẫn còn oán niệm đối với chuyện này, “Ta dễ gì nghe theo hắn! Nên lén lút đập phá mái chèo của Hà bá, khiến cho hắn không thể đi.” Hắn nói nhẹ giọng rồi cười rộ lên, sau đó ho khụ khụ, “Ngươi nói xem, có phải từ nhỏ thì ta đã rất xấu?”
Thẩm Triệt dựa cằm lên đầu hắn, trầm thấp nói: “Ngươi không xấu, nhưng Hà bá lại xui xẻo rồi, vô duyên vô cớ bị người đập phá mái chèo, tức giận đến giơ chân.”
“Nhưng Hà bá cũng không có trách ta, hắn rất tốt. Khi ta chạy đây chơi, hắn còn cho ta quýt ngào đường.”
Thẩm Triệt cúi đầu nhìn hắn, trong lòng đau đớn.
.||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Tâm Tiêu Thanh Ngạn không hề xấu xa, hắn rất thiện lương, mọi người đối xử tốt với hắn, hắn đều nhớ.
Hắn thậm chí chỉ nhớ rõ điểm tốt của bọn họ.