Ngang Nhau

Chương 7:




Phương thuốc kéo dài tính mạng của Ninh Giang cũng có chút tác dụng, thân thể Tiêu Thanh Ngạn chuyển biến tốt hơn một chút, thường ngày an phận nhìn Thẩm Triệt luyện kiếm, hoặc là chăm sóc các loại hoa hoa thảo thảo trong sân.


Giống như đang tu thân dưỡng tính.


Thẩm Triệt lại không quá thoải mái như vậy.


Hắn nhận được một ít tin tức của Lục Lẫm, nhưng không xác thực, khiến cho hắn đêm không thể chợp mắt.


Tiêu Thanh Ngạn thấy hắn trằn trọc mấy đêm, rốt cục không nhịn được nữa, ném cái gối vào người Thẩm Triệt: “Ngươi nướng bánh tráng mặn không nhân ở trên giường mấy đêm liền rồi, chỉ sợ đã khét từ lâu!”


Cơ thể Thẩm Triệt khựng lại, lập tức bất động: “Làm phiền đến ngươi, thật xin lỗi.”


Tiêu Thanh Ngạn liếc mắt: “Phí lời, chuyện gì khiến cho ngươi tâm thần không yên như thế.”


“Có tin tức của Lục Lẫm.”


Gian phòng đột nhiên yên lặng trong nháy mắt.


Tiêu Thanh Ngạn ngẩn người, mới nói: “Ồ? Hắn trốn ở đâu rồi?”


Thẩm Triệt nói: “Có người nói, từng gặp hắn bên trong Hoa Gian giáo.”


Tiêu Thanh Ngạn nhướng nhướng mày, ngược lại có mấy phần hiếu kỳ nói: “Đây không phải là ma giáo nổi danh sao.” Hắn dứt lời bỗng nhiên nở nụ cười, “Thẩm đại hiệp, thì ra trong ba người chúng ta, chỉ có ngươi là chính đạo.”


Thẩm Triệt nhất thời không nói nên lời, chỉ thở dài. Trong phòng cũng không có thắp nến, nên không thấy rõ biểu tình của nhau.


Tiêu Thanh Ngạn thấy hắn không nói lời nào, nghiêng người, hai tay chắp sau gáy: “Xem ra Lục Lẫm đã đoạn tuyệt quan hệ với ngươi rất lâu rồi nhỉ.”


Thẩm Triệt nói: “Ngươi đã sớm biết?”


Tiêu Thanh Ngạn không trả lời, trong bóng tối Thẩm Triệt nghe tiếng cười khẽ của hắn, giống như đang khoe khoang, nhưng cũng giống như đang trào phúng.


Thẩm Triệt bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn, đứng dậy đi tới trước giường của hắn: “Trước đây tại sao ngươi không nói?”


“Một người lớn sống sờ sờ lại sống rất tốt, hắn không chịu liên hệ với ngươi, thì ta còn có thể làm gì?” Tiêu Thanh Ngạn quay đầu không thèm nhìn Thẩm Triệt, hắn dừng một chút rồi trầm thấp nói, “Ta ở Hoa Điêu lâu lâu như vậy, ngươi cũng biết, vậy thì sao?”


Lời này như cây gai, đâm trúng đáy lòng Thẩm Triệt, cho dù chanh chua, cũng không thể phản bác.


Tiêu Thanh Ngạn vô ý nhắc lại chuyện xưa, trở mình quay lưng về phía Thẩm Triệt, nửa ngày mới nói: “Hắn ở Lăng Tiêu Phong, là đường chủ Lăng Tiêu đường của Hoa Gian giáo.”


Thẩm Triệt đứng một hồi, “Ừ” một tiếng, lại nghe Tiêu Thanh Ngạn nói: “Ngươi muốn đi tìm hắn, phải mang ta theo.”


Tiêu Thanh Ngạn không lên tiếng nữa.


Hắn nghe thấy tiếng Thẩm Triệt nằm xuống giường, mở mắt ra, trong bóng tối hô hấp của hai người rõ ràng như thế, nhưng không cùng tần suất.


Lục Lẫm.


Tóm lại vẫn phải gặp mặt.


Lăng Tiêu Phong là đường khẩu cấp cao của Hoa Gian giáo, địa thế phức tạp, cơ quan ngầm dày đặt.


Hai ngày trước, Thẩm Triệt đã thu xếp hành trang xong.


Tiêu Thanh Ngạn ngồi ở một bên nhìn, nhàn nhạt nói: “Thẩm đại hiệp muốn gặp tình nhân cũ, nên vội vã không thể nhịn nổi?”


Thân thể Thẩm Triệt dừng lại, trên mặt có chút nóng lên, im lìm không lên tiếng.


“Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể dẫn hắn trở về?” Tiêu Thanh Ngạn có chút buồn cười mà nhìn hắn, “Thẩm đại hiệp, ngươi thật là ngây thơ.”


Thẩm Triệt biết lời nói của hắn có thâm ý, thả bao quần áo trong tay xuống rồi nói: “Ngươi từng gặp hắn rồi?”


Tiêu Thanh Ngạn cụp mắt xuống, tự mình rót một chén trà .


Hắn bàng quan mà nhìn Thẩm Triệt xưa nay chính trực nhưng trở nên bị động luống cuống khi đụng phải chuyện liên quan đến Thẩm Triệt,  điều này khiến cho tình cảm tuyệt vọng của mình có một tia an ủi.


Đầu ngón tay xẹt qua miệng chén, cảm nhận nhiệt độ của chén sứ.


Tiêu Thanh Ngạn há miệng, nhưng lại không nói ra vấn đề luôn nấn ná trong đáy lòng bấy lâu nay, hắn thấy Thẩm Triệt đang lo lắng thu xếp hành lý, chỉ cảm thấy buồn cười.


Không biết là cười Thẩm Triệt, hay là cười chính mình.


Liên tiếp mấy ngày, hình như Thẩm Triệt có ý tránh né Tiêu Thanh Ngạn, hắn không biết làm sao đề cập vấn đề khởi hành đến Lăng Tiêu Phong với Tiêu Thanh Ngạn, lòng như lửa đốt.


Tiêu Thanh Ngạn lại lặng thinh không đề cập tới việc này, thờ ơ nhìn Thẩm Triệt muốn nói lại thôi, có cảm giác sảng khoái khi thấy người khác đau khổ.


Khi màn đêm buông xuống, liền nghe thấy tiếng Thẩm Triệt trằn trọc trở mình, Tiêu Thanh Ngạn trầm mặc lắng nghe, không nói một lời.


Giống như một tảng đá bịt miệng giếng, càng thêm thâm trầm.


Cắn chặt môi, nuốt xuống một tiếng thở dài.


Lăng Tiêu Phong.


Tiêu Thanh Ngạn nhắm mắt lại, ngăn chặn hồi ức cuồn cuộn trong lòng.


Khi Thẩm Triệt tỉnh lại, nhìn thấy Tiêu Thanh Ngạn đã ngồi ở bên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, thần sắc cũng có chút uể oải, lại cố nói: “Chuẩn bị ngựa xe đi thôi.”


Thẩm Triệt sững sờ, thần sắc Tiêu Thanh Ngạn lãnh đạm: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta cưỡi ngựa đi đến Lăng Tiêu Phong?”


Biết được Tiêu Thanh Ngạn đồng ý đi tìm Lục Lẫm, Thẩm Triệt khó nén mừng rỡ trong lòng, liên thanh đáp: “Được được, ta sẽ sai người đi chuẩn bị.”


Tiêu Thanh Ngạn nhìn bộ dáng vui mừng của hắn, chỉ dặn dò một câu: “Nhớ chuẩn bị đệm lót mềm mại trong xe, ta sợ không thoải mái.”


Mấy ngày trước Thẩm Triệt đã chuẩn bị xe ngựa xong, chỉ là không biết làm sao mở miệng với Tiêu Thanh Ngạn, bây giờ hắn đã chủ động, dĩ nhiên là thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi xoay người lại nhìn thấy Tiêu Thanh Ngạn lộ vẻ mệt mỏi, cảm thấy hổ thẹn trong lòng.


Tiêu Thanh Ngạn không nói thêm gì nữa.


Thẩm Triệt thấy thân thể hắn ngày càng suy yếu, vì đề phòng bất ngờ, nên xin Ninh Giang một ít thuốc bảo mệnh, rồi dìu Tiêu Thanh Ngạn lên xe ngựa.


Khi chạm vào bàn tay của Tiêu Thanh Ngạn, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến, tinh thần Thẩm Triệt chìm xuống, hỏi: “Ngươi… Thân thể vẫn khỏe chứ?”


“Không sao.”


“Hay là — “


“Phí lời làm gì, không muốn đi hả?”


Thẩm Triệt cười khổ một tiếng, gật gật đầu, đỡ hắn nằm xuống bên trong xe: “Nếu thân thể ngươi không thoải mái, nhớ gọi ta.”


Tiêu Thanh Ngạn nhắm nửa con mắt, thuận miệng “Ừ” một tiếng, tựa đầu vào thành xe, có chút buồn ngủ.


Bên tai nghe một tiếng ngựa hí, toa xe chậm rãi di chuyển, móng ngựa đắc đắc vang vọng.


Sương sớm đọng lại trên đường, xe ngựa chạy ngang vũng nước, bọt nước nhỏ bốc lên.


Hai người trên xe, mỗi người một ý.


Xe ngựa một đường đi về hướng nam, mãi đến tận giữa trưa, Thẩm Triệt mới dừng xe ngựa trong rừng trúc, xoay người lại mới nhìn thấy Tiêu Thanh Ngạn còn đang ngủ, liền nhẹ nhàng gọi hắn tỉnh lại, nói: “Ăn chút lương khô đi.”


Tiêu Thanh Ngạn mệt mỏi mà mở mắt ra, giơ tay che ánh sáng mặt trời chiếu vào trong xe, nhíu mày.


Thẩm Triệt vào trong xe, dùng thân thể che chắn ánh sáng, dìu hắn ngồi dậy: “Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”


Tiêu Thanh Ngạn ngước mắt nhìn hắn: “Có thể chống đỡ đến Lăng Tiêu Phong, dẫn ngươi đi gặp tình nhân cũ.”


Trên mặt Thẩm Triệt nóng lên, vẫn cứ nghiêm mặt nói: “Rất muốn gặp hắn, nhưng không thể khiến cho ngươi mạo hiểm.”


Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng nở nụ cười, nhướng nhướng mày, mang theo một chút trêu tức: “Nếu như nguy hiểm đến tính mạng của ta, ngươi có còn muốn gặp hắn nữa không?”


Thẩm Triệt không ngờ hắn hỏi trực tiếp như vậy, nhất thời nghẹn họng, Tiêu Thanh Ngạn lắc đầu cười cười, vỗ vỗ vai hắn, thở dài: “Thôi.”


Không đợi hắn giải thích gì, Tiêu Thanh Ngạn đã nhắm mắt lại: “Ta không đói bụng, ngươi ăn xong rồi gấp rút lên đường đi.”


Hắn thật sự mệt mỏi, thân thể dựa vào thùng xe cũng có chút không tự chủ trượt xuống, Thẩm Triệt duỗi tay vịn hắn, cảm thấy quần áo hắn đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt một mảng, sợ hết hồn, vội vàng nói: “Ngươi như vậy không được, ta đi tìm đại phu.”


Tiêu Thanh Ngạn kéo hắn lại, trầm thấp nói: “Đừng đi, ta ngủ một hồi. Nếu không vội vã gấp rút lên đường, thì ở cạnh ta một hồi đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.