Ngang Tàng Cùng Anh

Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt




Buổi tối khi Trần Hoa Vinh về, phát hiện trên tầng ba bình thường không mấy ai lui tới giờ này đang sáng đèn, có có tiếng lạch cạch phát ra. Anh tò mò đi lên lầu, căn phòng chứa đồ cuối hành lang đang được hé cửa. Trần Hoa Vinh mở cửa ra, phát hiện Lý Tử Thất đang khệ nệ đặt một thùng đồ lên trên cái giá cao ở trong góc tường. Thùng đồ có vẻ khá nặng, ngay khi nó đang nghiêng ngả chuẩn bị rớt xuống thì anh đã nhanh chóng lại gần đỡ được.
“Cảm ơn. Ơ, anh về rồi hả!!!”
Nhìn Lý Tử Thất tóc tai rối bù, lại nhìn cái giẻ đang được đặt một bên, nhất thời anh liền cảm thấy vô cùng đau đầu.
“Cô đang làm gì??” - Lý Tử Thất vừa nói vừa phủi phủi tay.
“Dọn dẹp đó, sắp xong rồi. Tôi dọn xong thì anh phải giữ lời hứa bỏ qua chuyện cái sô pha hôm qua đấy nhé!!!”
Trần Hoa Vinh thực sự đã quên mất chuyện cái sô pha, cũng quên luôn hôm qua mình đã nói gì, bây giờ nghe thấy cô nói vậy thì nhất thời sửng sốt.
“Cô dọn cả biệt thự??”
“Chứ sao?? Tôi cũng không phải là người nói mà không giữ lời”
Trần Hoa Vinh nhìn thấy băng gạc trên tay trái của cô lại đang rơm rớm đỏ, liền cảm thấy tức muốn xì khói.
“Cô bị ngốc hả?? Cô có nhìn tay cô không?? Tay đã đến cái nông nỗi này rồi còn dọn dọn cái gì hả??”
Lúc chiều, cánh tay của cô quả thực có hơi nhức, nhưng một lúc sau liền hết nên cô cũng không để ý đến nó nữa. Bây giờ Trần Hoa Vinh nói cô mới để ý cánh tay mình đã bắt đầu tê rần, dường như nó không phải không đau mà là đã mất cảm giác luôn rồi.
“Không phải anh bảo tôi dọn dẹp hả?? Tôi cũng chỉ là nói lời giữ lời thôi”
“Tôi nói gì thì cô liền làm cái đó hả?? Ít nhất cũng phải nhìn tay mình chứ. Tôi còn cho là cô thông minh lắm, không ngờ còn ngốc như vậy”
Lý Tử Thất cảm thấy bực mình vô cùng. Người bảo cô dọn dẹp là anh ta, nói cô không được dọn cũng là anh ta, dựa vào cái gì mà vô lý ngang ngược chỉ biết ra lệnh cho cô vậy chứ!!!
Mặc kệ Trần Hoa Vinh đang giận tím mặt, Lý Tử Thất bỏ về phòng. Không dọn nữa càng tốt, đỡ mệt thân cô.
Vì quá mệt, vừa về đến phòng cô liền ngã vật ra tấm thảm lông trắng, đầu còn gối lên chiếc đệm lười đặt cạnh cửa sổ sát đất. Vốn dĩ chỉ định nghỉ ngơi một lát, ai ngờ ngủ thiếp đi luôn.
Nửa đêm, Lý Tử Thất cảm thấy cả người nóng bức, khó chịu vô cùng, liền đứng dậy định đi vào nhà tắm. Nhưng vừa mới đi được vài bước liền thấy cả người quay cuồng, sau đó ngã xuống sàn nhà.
Trần Hoa Vinh sau khi tức giận với Lý Tử Thất, thấy cô chẳng nói gì bỏ về phòng thì cũng mặc kệ. Vốn dĩ không muốn quan tâm đến cô nhóc cứng đầu này, nhưng từ thư phòng đi ra nhìn thấy cánh cửa đối diện, lại nghĩ đến tay cô còn đang bị thương liền muốn đi xem một chút. Anh tự nhủ mình cũng chỉ là áy náy vì vết thương kia là do mình mà ra thôi. Nhưng vừa mở cửa liền thấy Lý Tử Thất ngã xuống sàn, Trần Hoa Vinh liền giật mình, sau đó vội vàng tiến lại gần. Anh phát hiện mặt cô đỏ đến lợi hại, trong phòng bật máy lạnh mà lại chảy rất nhiều mồ hôi, băng gạc thấm đỏ còn chưa được thay. Trần Hoa Vinh vội vàng cho người gọi bác sĩ.
Sau khi khám xong, kết luận là cảm lạnh cộng với vết thương bị nhiễm trùng. Trần Hoa Vinh cạn lời. Lý Tử Thất mệt mỏi cả ngày, vào phòng liền nằm ra sàn, vết thương trên cánh tay vì vận động mạnh mà lại bị hở dẫn đến nhiễm trùng. Quản gia Trần đứng một bên cũng vô cùng lo lắng. Để cô bị như vậy cũng một phần do ông tắc trách, nếu khuyên cô nhiều hơn thì có thể cô đã nghe lời mà đi nghỉ ngơi rồi. Bây giờ ông còn sợ tất cả người làm trong biệt thự đều sẽ bị Trần Hoa Vinh rống giận đây.
Nhưng thực tế thì Trần Hoa Vinh vẫn còn đang tự tức giận chính mình. Anh biết cô rất cứng đầu còn trêu chọc cô, nếu không phải hôm qua anh nổi hứng muốn trêu cô thì hôm nay cô cũng không thực sự đi dọn cả cái biệt thự này. Thế là sau khi khám cho Lý Tử Thất xong, cả bác sĩ và quản gia Trần đều được mời đi, chỉ có mình Trần Hoa Vinh ở lại chăm sóc cô.
Sáng hôm sau, Lý Tử Thất tỉnh lại phát hiện bên ngoài đã nắng chói chang rồi. Cô không khỏi giật mình bật dậy tung chăn xuống đất. Đúng lúc này cửa mở ra, bác gái làm bếp đi vào, trên tay còn bưng theo một tô cháo thơm nức mũi.
“Tiểu thư dậy rồi?? Cô đã đói bụng chưa?? Đây có cháo, cô lại ăn một chút”
“Tôi… Trần Hoa Vinh đâu??”
“Cậu chủ đã đi làm rồi”
“Rất muộn rồi sao??” - Bình thường Trần Hoa Vinh cũng rời đi vào buổi sáng nhưng anh không bao giờ ra khỏi nhà sớm cả. Bây giờ nghe thấy người nọ nói vậy thì nhất thời ngây ngẩn.
“Đã mười một giờ trưa rồi. Cô bị ốm, cậu chủ cả đêm qua đều ở trong này chăm sóc cô, sáng nay mãi đến chín giờ thấy cô chưa tỉnh, cậu chủ dặn chúng tôi phải để ý cô rồi mới rời nhà”
“Anh ta?? Chăm sóc tôi?? Khoan, tôi bị ốm ư??” - Lý Tử Thất giật mình. Lúc này cô mới nhớ ra tối hôm qua mình dọn dẹp còn chưa xong đã ôm một bụng tức trở về phòng. Sau đó cô nằm trên sàn nhà, định một lát sau mới tắm rửa và khử trùng lại vết thương - “Quần áo tôi??”
“Cô hôm qua bị cảm lạnh, vết thương bị nhiễm trùng, nhưng cũng không nghiêm trọng. Quần áo là cậu chủ nhờ tôi thay cho cô”
Lý Tử Thất thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ mình cũng thật ngu ngốc, không lẽ còn nghĩ anh ta sẽ thay quần áo cho mình Nhưng nghĩ đến Trần Hoa Vinh cả đêm qua chăm sóc mình, cô cũng hơi hơi cảm động, cảm thấy người kia bớt đáng ghét hẳn.

Lý Tử Thất nghĩ chỉ còn một ngày là quay trở lại trường liền đem bản thiết kế ra vẽ nốt. Ngày mai trở lại cô sẽ tranh thủ đi báo danh đăng ký thi tuyển thực tập sinh luôn. Nghỉ ngơi hết một buổi sáng cô cũng không còn thấy mệt mỏi nữa, trái lại còn vô cùng sảng khoái. Không cần tập súng lại được ngủ nướng, hứng chí bừng bừng.
Buổi chiều, cuối cùng bản thiết kế cũng được hoàn thành. Không chỉ phần thân ngoài, ngay cả nội thất bên trong xe cũng đã được cô tính toán tỉ mỉ. Thực ra những cô gái khác khi học thiết kế sẽ thường chọn ngành thời trang, đồ họa hoặc một số đi theo kiến trúc. Nhưng Lý Tử Thất rất thích xe. Cô chưa từng được lái xe bao giờ, nhưng cảm thấy tốc độ là một thứ rất kích thích, khiến cô vô cùng tò mò. Ban đầu khi chọn chuyên ngành, Lý Tử Thất cũng thật phân vân, cuối cùng cô cũng chọn thiết kế công nghiệp, sau đó mong muốn trở thành kỹ sư thiết kế ô tô. Mặc dù công việc này cạnh tranh cao, lại nhiều người nói con gái không hợp, nhưng Lý Tử Thất cảm thấy những điều đó chỉ như một sự khiêu chiến, đánh thẳng vào sự hiếu thắng của cô.
Lý Tử Thất tính toán đã đến giờ cơm, liền xuống tầng một. Dưới nhà, một đám người đang theo sự chỉ đạo của quản gia Trần, kê bộ sô pha mới tinh thay cho bộ sô pha hôm qua. Ngay khi cô còn đang cho rằng do mình nên bộ sô pha cũ mới bị đổi thì không ngờ lại nghe thấy hai người làm nói chuyện với nhau
“Bộ sô pha này đẹp thật nhỉ!!!”
“Chứ sao, quản gia Trần bảo đây là đồ thủ công phải đặt rất lâu đó. Hình như do cậu chủ thiết kế hay sao ấy”.
Đồ thủ công?? Đặt rất lâu?? Lý Tử Thất lập tức nhớ lại vẻ mặt của Trần Hoa Vinh lúc mình làm rớt đồ uống xuống bộ sô pha, xem ra đó không phải là khó chịu mà là bộ dáng trên ngươi thì có!!! Cái tên chết tiệt này lừa cô. Xem ra đêm qua cũng chẳng phải lòng tốt gì, không chừng còn vừa nhìn cô vừa cười nhạo cô ngu ngốc đi tin lời anh ta thì có.
“Quản gia Trần, bộ sô pha này được đặt từ khi nào vậy??”
Quản gia Trần quay lại thấy Lý Tử Thất vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm bộ sô pha mới thì nhớ ra hôm kia Trần Hoa Vinh đã lừa cô. Ông chỉ nghĩ cô đang tức tối vì bị Trần Hoa Vinh trêu, lại còn phải cọ bộ sô pha cả một buổi tối.
“Bộ sô pha này đã được đặt làm cách đây nửa tháng rồi”
“Bác nói sao?? Thế tối hôm kia là anh ta lừa cháu?? Hại cháu dọn dẹp cả một ngày hôm qua mệt chết rồi!!!”
Quản gia Trần sửng sốt. Vụ gì thế này, hôm qua cô dọn dẹp thì lại liên quan gì đến bộ sô pha??
“Tiểu thư nói vậy là sao??”
“Anh ta lừa cháu, nói rằng bộ sô pha kia rất đắt, bảo cháu dọn biệt thự sẽ miễn cưỡng bỏ qua” - hừ, xem ra anh ta đã tính kế cô cả rồi.
Trần quản gia vừa buồn cười vừa thấy tội nghiệp Lý Tử Thất. Bộ sô pha kia xác thực rất đắt, nhưng cũng là đồ sắp bỏ, không ngờ Trần Hoa Vinh trêu chọc còn trêu đến mức cô ôm luôn.
Buổi tối sau khi dùng bữa, Lý Tử Thất cũng không lên phòng. Cô cố tình nán lại chờ Trần Hoa Vinh về để tính sổ với anh.
Trần Hoa Vinh về đến nhà, thấy Lý Tử Thất ngồi trên bộ sô pha mới, đang xem tivi và ăn hoa quả. Xem ra cô nhóc đã biết bị anh lừa rồi, không thèm sợ sẽ làm bẩn bộ sô pha mới luôn. Nhưng Trần Hoa Vinh cũng không quá để ý, anh còn có chuyện khác cần thông báo.
“Lý Tử Thất, tôi đã cho người bảo lưu giúp cô kỳ học này rồi. Tạm thời cô ở lại đây một thời gian, sau khi hết nguy hiểm lại tính tiếp”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.