Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 12:




Tưởng Thừa cảm thấy mình cũng là thể loại biết chừng mực, trốn học đánh nhau đi kiếm chuyện vốn không hiếm, nhưng chưa từng có chuyện đánh người ta xỉu trong tuyết xong lại quay vào nhà ăn cơm.
“Này, ” cậu theo Cố Phi vào trong cửa hàng, trừng mắt nhìn Cố Phi ngồi trở lại trên ghế, ở trước mặt Cố Miểu không tiện nói thẳng, chỉ có thể nhắc hờ. “Người kia… bỏ mặc à?”
“Yên tâm, không sao đâu”. Cố Phi liếc mắt nhìn cậu, “Xíu nữa là tự mình bò dậy à, quá lắm là đi chỉnh sống mũi thôi… Cậu vẫn là hiền lắm, lúc đụng bọn Hầu Tử thế kia, sao không thấy cậu lo kìa”.
“Tôi có làm bọn họ…” Tưởng Thừa chỉ vào cạnh cửa, đắn đo một hồi mới kiếm được từ.  “Xỉu luôn sao?”
Cố Phi nhìn cậu không lên tiếng, nhưng thấy được một nụ cười gượng gạo.
“Được rồi”.Tưởng Thừa ngồi xuống, “Cũng không phải chuyện của tôi”.
Cố Phi tiếp tục cắm đầu ăn, cậu cũng không nói thêm gì, tuy rằng cậu thật không dám chắc là vị kia  “bò dậy” được không, nói chi đến “tự mình”.
Có thể là hoàn cảnh không giống nhau, từ nhỏ đến lớn cậu toàn làm chuyện khiến người ta không thể an lòng nổi, nhưng cho đến cùng vẫn có “mức độ”, mà Cố Phi thì… nhìn cái khu phố rách nát cũ kỹ này, nhìn những người xung quanh, hẳn là chẳng ai để tâm đến những chuyện như thế.
Cậu nghĩ  đến chuyện này xong, quả thật cũng biết ơn Cố Phi, hôm đó nhờ cậu ta mở cửa mang cậu vào nên mới không bị chết cóng.
Cậu đã khá quen với việc dùng bữa trong yên lặng với hai anh em Cố Phi, hai lần trước đều như vậy, Cố Miểu không nói, cậu không có gì để nói, nhìn mặt Cố Phi xong càng không muốn nói.
Ăn như vậy rất tiết kiệm thời gian, vèo 10 phút đã xong.
Lúc định buông đũa xuống nói lời cảm ơn, từ ngoài cửa vọng đến tiếng chửi rủa một cách khó khăn, nghe ra thì người kia đã tỉnh dậy.
Tưởng Thừa thở phào nhẹ nhõm, lóng tai nghe.
Người này chửi rất khó nghe, chắc là bị gãy sống mũi hoặc gãy mất khúc xương nào đó rồi, lời lẽ tùy tiện không xuôi tai nổi này mang phong cách na ná hàng xóm nhà Lý Bảo Quốc.
Căn bản là toàn dân chợ búa.
Có điều trong đó có một câu khá là vang dội, làm cậu không nhịn được phải quay đầu nhìn Cố Phi một chút.
“Tao *** mẹ mày rồi đó thì sao?”. Người kia chửi đến nói câu chữ lộn xộn, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được.
Cố Phi nhìn lại cậu,  nhấp thêm một ngụm canh nữa mới nói. “Bạn trai của mẹ tôi…”.
“Cái gì?” Tưởng Thừa không chờ cậu nói xong nhảy dựng, thằng cha kia nhìn mắc ói thật, nhưng chỉ khoảng 30, cứ xem mẹ Cố Phi sinh cậu ta lúc 20 tuổi, giờ cũng phải gần 40.
“Một trong số đó”. Cố Phi nói xong lời.
“A?”. Tưởng Thừa sửng sốt.
“Ăn no chưa?”. Cố Phi hỏi. “Thịt vẫn còn, không no thì ăn thêm”.
“No rồi no rồi.” Tưởng Thừa vội gật đầu.
“Nhị Miểu dọn chén”. Cố Phi bỏ đũa xuống.
Cố Miểu lập tức đứng dậy, gom chén đĩa lại rất nhanh gọn, gộp hết đũa về một bên, bưng lên hết ra sau cửa.
Tưởng Thừa vừa nhìn đã thấy có chút khó chịu, nghĩ tới câu nói của Lý Bảo Quốc “việc này là để đàn bà con gái làm”, cậu đưa tay chuẩn bị giúp thu dọn.
“Cậu ngồi đi”. Cố Phi cản cậu. “Nó dọn là được rồi”.
“Chuyện này nên để con gái làm đúng không?”. Tưởng Thừa liếc mắt nhìn Cố Phi.
Cố Phi ngẩn người nở nụ cười. “Tôi có nói gì sao?”.
“Không phải ai cũng nói huỵch toẹt ra đúng không?”. Tưởng Thừa vừa nghĩ đến bữa tối loạn xà ngầu của người nhà Lý Bảo Quốc, không kìm được cơn giận lại muốn trút lên đâu đó.
“Tôi”. Cố Phi chỉ vào mình. “Nấu cơm.”
Tưởng Thừa nhìn cậu.
“Cố Nhị Miểu”. Cố Phi chỉ vào Cố Miểu vừa trở về từ cửa sau. “Rửa chén”.
Tưởng Thừa vẫn nhìn cậu
“Có gì không đúng sao?” Cố Phi hỏi.
“À”. Tưởng Thừa nhìn cậu, thoáng giận dữ trong ánh mắt đã biến thành lúng túng.
“Hả?” Cố Phi cũng nhìn cậu.
“… Ừm”. Tưởng Thừa thực sự không biết nên nói gì.
Cố Phi không để ý đến cậu, đứng dậy đi ra ngoài, ngồi vào phía sau quầy thu tiền lấy điếu thuốc ra.
Cậu muốn đi, nhưng mà ai đời lại có chuyện ăn uống no nê ở nhà người ta xong lại buông đũa đi luôn, cậu chỉ có thể ngồi một cục tại bàn, nhìn Cố Miểu chạy ba vòng đã dọn xong tất cả.
Đang muốn hỏi xin Cố Phi điếu thuốc, Cố Phi đã ngậm điếu thuốc đứng dậy, theo Cố Miểu đi ra cửa sau.
Trong cửa hàng chỉ mình cậu đối mặt với cái bàn trống không.
Đệt.
Cậu lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Phan Trí cái tin
Cháu trai 
Ông nội! Tám chuyện xíu nha
Không có rãnh.
Phan Trí gửi tin nhắn thoại đến. “Con mẹ nó mày rãnh quá kiếm chuyện chọc tao hả! Tao mới bị mẹ tao chửi nát nước xong không cho tao ăn cơm đây nè!”
Tưởng Thừa nghe xong nhắn trả lại, cười đủ 20 giây (trên sự đau khổ của thằng bạn thân).
Cười xong cậu đứng dậy, định ra đằng sau nhìn xem hai anh em Cố Phi đang làm gì, không có gì thì cậu phắn luôn.
Từ cửa sau ra ngoài là một khu nhà nhỏ, chắc là mấy nhà dùng chung, có WC với một nhà bếp be bé.
Tưởng Thừa vừa ra khỏi cửa đã bị gió quất vào mặt, nhanh chóng băng qua nhà bếp.
Cố Phi đứng quay lưng về phía cửa, Cố Miểu đứng ở ao nước, đang dùng nước nóng rửa chén dĩa.
Cô bé rửa chén rất thành thạo, vẻ mặt còn tập trung vô cùng.
Tưởng Thừa nhìn một hồi cảm thấy không hiểu nổi Cố Phi đứng ở đây làm gì, Cố Miểu không phải là bé tí, nếu đã bảo nhỏ đi rửa chén thì cứ lấy đồ tẩy rửa là xong rồi, còn đứng nhìn làm chi.
“Việc kia…”. Cậu hắng giọng một cái.
Cố Miểu không biết là do quá tập trung rửa chén hay là do không nghe thấy cậu, vẫn tập trung chuyên môn tẩy rửa.
Cố Phi quay đầu lại: “Hả?”
“Tôi chuẩn bị đi”. Tưởng Thừa nói, “Cậu có áo khoác này không hay mặc hay không? Cho tôi mượn một cái.”
“Không có.” Cố Phi nói.
“Đệt?”. Tưởng Thừa nhìn cậu. “Cậu có ý gì?”
“Thường xuyên mặc không à”. Cố Phi nói. “Ngăn kéo trong buồng, cậu tự lấy đi”.
“… Ờm, cảm ơn”. Tưởng Thừa xoay người chuẩn bị đi lấy quần áo.
“Thừa ca.” Cố Phi gọi cậu lại.
Tưởng Thừa dừng lại, Cố Phi hùa theo Cố Miểu gọi cậu là Thừa ca làm cậu thấy hơi kỳ, thế mà không hiểu sao lại cảm thấy rất thoải mái, xém xíu nữa đã trả lời, “thế chú em đây muốn gì”.
“Để nó rửa xong hết hãy đi, nói tạm biệt với nó”. Cố Phi nói.
“Ừm”. Tưởng Thừa gật gật đầu. “Cậu… cho tôi điếu thuốc đi.”
Cố Phi lấy bật lửa và hộp thuốc lá từ trong túi ra đưa cậu, quay đầu lại tiếp tục nhìn Cố Miểu rửa chén.
Tưởng Thừa châm lửa, lùi về cạnh cửa, cũng đứng yên nhìn Cố Miểu rửa chén.
Tuy là không chắc chắn, cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng cậu nghi là Cố Miểu không giống với những đứa trẻ bình thường, vì lẽ đó nên chuyện rửa chén Cố Phi cũng phải trông chừng…
Chỉ là…nếu sốt ruột như vậy, làm sao lại để cô bé trượt ván vèo vèo, cả chuyện bắt nạt cũng không can vào.
Thật là hay
Người ở nơi này đều rất là hay.
Có lúc cậu thấy sao mà huyền ảo, bao phố xá bao cảnh tượng, bao con người, bao sự việc, tất cả đều không mang cảm giác chân thực, chỉ có khi liên hệ với Phan Trí, cậu mới trở về lại bên trong một thế giới chân thực.
Xuyên không rồi ư?
Một thời đại khác? Một không gian khác?
Thế giới ngầm?
Tự mình làm mình lạnh sống lưng.
Cố Phi chợt quay lại nhìn cậu. “Cậu định trò phòng tầm bao nhiêu?”
Tưởng Thừa không để ý đến cậu.
Cố Miểu rửa chén xong, cầm lên thu dọn từng cái cẩn thận, mới xoay người ra khỏi bếp, đi qua Tưởng Thừa thì như không nhìn thấy cậu, Tưởng Thừa đi theo nhỏ vào trong tiệm, lúc nhỏ muốn quay đầu tìm người mới nhìn thấy Tưởng Thừa…
“Em giỏi lắm” Tưởng Thừa giơ ngón cái với nhỏ.
Cố Miểu xoa xoa mũi, có vẻ ngại ngùng.
“Có việc này”. Tưởng Thừa khom người xuống nói chuyện với nhỏ. “Anh phải đi”.
Cố Miểu nhìn Cố Phi một lúc, sau đó gật đầu với cậu.
“Tạm biệt nhé?” Tưởng Thừa giơ tay vẫy vẫy với nhỏ.
Cố Miểu cũng vẫy tay với cậu.
Tưởng Thừa cười cười, vốn là mong câu “Tạm biệt” có thể khiến nhỏ nói chuyện, không ngờ vẫn là câm lặng.
Cố Phi vào phòng cầm quần áo ra đưa cậu.
“Cảm ơn.” Tưởng Thừa cầm lấy quần áo nhìn một chút.
“Mũ, găng tay, khăn quàng cổ, khẩu trang?” Cố Phi hỏi.
“… Không cần, ” Tưởng Thừa nói, đi có mấy trăm mét thôi chứ bao nhiêu mà. “Đồ sạc… cậu có bao nhiêu cái?”
Cố Phi lại vào nhà cầm đồ sạc điện đi ra đưa cho cậu.
“Cảm ơn.” Tưởng Thừa nhận lấy bỏ vào trong túi.
“… Người ta đánh cậu một phát xong cậu cũng bị liệu, nói cảm ơn phải không?” Cố Phi nói.
“Không thì cậu thử đi?” Tưởng Thừa mặc áo khoác vào, vén màn đi ra ngoài.
Cố Phi chậm rãi xoay người, cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, vỗ nhẹ lên đầu Cố Miểu. “Đi, bọn mình về nhà.”
Cố Miểu nhanh chóng chạy đi đóng cửa sổ thật kỹ, ôm ván trượt đứng ngoài cửa tiệm chờ cậu.
Cậu đóng thật kỹ két tiền ở quầy thu ngân, tắt đèn.
“Hôm nay mình đi bộ về, chị Tâm lái xe của bọn mình rồi”. Cố Phi khóa cửa tiệm lại. “Lát nữa về nhà em nhớ phải làm bài tập ngay, làm xong mới được ra ngoài.”.
Cố Miểu gật đầu, bỏ ván trượt xuống đất, đạp chân lên phóng đi, trượt được chừng mười mấy mét lại không biết bị gì đó chặn lại làm nhỏ ngã từ trên xuống.
Cố Phi cười, huýt sáo một hơi.
Cố Miểu không ngó đến cậu, đạp lên ván trượt phóng ra ngoài.
Lúc về đến nhà đã qua tám giờ, đèn trong phòng khách và TV đều được mở, mẹ khóa cửa phòng lại, chẳng qua là có lộ ra ánh đèn dưới khe cửa.
Sau khi Cố Miểu vào trong lo làm bài tập, Cố Phi bước qua gõ cửa phòng một cái.
Bên trong không  đáp lại.
“Một phút sau con đi vào.” Cố Phi nói một câu.
Sau khi vào bếp đun nước, rót cho mình một tách trà, cậu lại quay về bên ngoài cửa phòng mẹ, gõ hai lần xong đẩy cửa vào luôn.
Cửa không có khóa trái, mà muốn khóa trái cũng không được, lần trước khi mẹ làm ầm lên đòi tự tử cậu đã phá hư cửa, đến giờ vẫn chưa sửa.
“Đi ra ngoài”. Mẹ ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ, cầm điện thoại trong tay, ánh mắt nhìn cậu như bốc lửa. “Đi ra ngoài! Ai cho mày bước vào!”.
“Nói chuyện điện thoại với thằng cha kia hả?”. Cố Phi lên giọng, “Mẹ đi mà nói với ổng, không cúp điện thoại thì ngày mai con đến gặp ổng, sau đó người đưa ổng vào làm ở cái tiệm kia cũng sẽ đá đít ổng đi không cho làm nữa”.
“Mày…”. Mẹ lườm cậu một cái, đưa điện thoại vào sát bên tai. “Tao đã nói với mày… A lô? A lô? Nè! Khốn kiếp!”
Mẹ ném mạnh điện thoại vào ghế sô pha. “Không phải chứ, mày bị cái tật xấu gì! Mẹ mày đi yêu đương mà mày cũng không để yên sao, can thiệp quá mức mày biết không! Nhà mình có tài sản gì đâu! Mày sợ có ai cướp của hai anh em mày sao?”
“Trong số những thằng bồ nhí của mẹ, mẹ chọn một thôi, một thằng đáng tin ấy”. Cố Phi nhấp ngụm trà. “Rồi mẹ thử xem con có thèm can thiệp không”.
“Ai là không đáng tin hả?”.  Mẹ cau mày. “Phiền chết tao”.
“Có thằng cha nào đáng tin à?”. Cố Phi nhìn bà. “Mẹ thử không cho tiền đi rồi biết, chống mắt lên coi có thằng nào nhìn tới mẹ không?”
“Tại sao không nhìn tới!”. Mẹ vỗ lên sô pha một cái. “Tao xấu lắm hả? Nếu như tao xấu xí, làm sao mà mày từ nhỏ đến lớn toàn được người ta khen đẹp trai”.
“Ừm”. Cố Phi lôi một cái gương nhỏ từ  tủ đầu giường, đưa lên mặt mình soi. “Đẹp thiệt”.
“Mày…”. Mẹ vừa mở miệng đã bị cậu ngắt lời.
“Ai cũng kêu với con là hồi còn trẻ mẹ mày đẹp lắm”. Cố Phi thả tấm gương xuống. “Biết cái gì gọi là hồi còn trẻ không? Thời bây giờ thiếu gì mấy đứa con gái ngốc nghếch còn xinh đẹp trẻ trung hơn mẹ nhiều, không ngó đến tiền của mẹ thì mắc gì mấy tên trai trẻ hai ba chục tuổi chịu yêu đương với bà cô bốn chục tuổi…”
“Đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài!” Mẹ nhảy từ trên ghế sô pha xuống, đẩy cậu ra khỏi phòng. “Tao không có gì để nói với mày hết, đi ra ngay!”
Cố Phi nắm lấy cổ tay bà. “Đừng lấy tiền ở quầy thu ngân nữa, mẹ lấy bao nhiêu con đều biết hết”.
Mẹ không lên tiếng, quay vào trong đóng sầm cửa lại.
Cố Phi ra phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, uống hai hớp trà, cầm remote đổi qua mấy đài, giờ này toàn phim kiểu mẹ chồng ức hiếp nàng dâu trẻ, không thì nữ chính thánh mẫu bỏ qua hết hiềm khích khi xưa gương vỡ lại lành cùng một tên khốn nạn.
Chuyển kênh mấy lượt xong cậu tắt TV luôn, đi vào phòng mình.
Sau khi mở máy vi tính lên, trong lúc làm bài tập và chỉnh sửa ảnh của hôm nay, cậu do dự khi chọn ảnh.
Bài tập mà, viết ra được hay không, cũng như một cuộc thi mà làm hay không cũng thất bại vậy thôi.
Cậu chép ảnh trong máy ảnh ra máy vi tính, trước tiên xóa đi mấy tấm không hợp, lấy phần còn lại ra xem xét.
Nhị Miểu cũng khá lắm, cô bé này thấy máy ảnh là không cười, nghiêm túc như sắp đi bỏ bom trường học, nhưng mà trông rất ngầu.
Mấy tấm phong cảnh không được, loạn quá, background cũng xấu, mấy tấm tà dương này thì được, gam màu đỏ dát trên chiếc cầu người người qua lại trông cực kỳ đẹp… Tưởng Thừa, Tưởng Thừa, Tưởng Thừa…vài tấm của cậu ta.
Cậu nhíu mày hồi lâu, lưu lại tấm đầu tiên, xóa hết những tấm kia đi.
Đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa chỉnh sửa ảnh
Edit ảnh là công việc phiền phức, nhưng cậu cảm thấy rất thú vị khi xoắn tay lên làm, thú vị hơn lúc lên lớp học nhiều.
Dạo gần đây loa máy thu âm bị cậu chỉnh quá tay, tiếng trong radio đập vào như búa bổ, làm cậu lúc nhấp chuột bị run tay, thành ra khá là luống cuống.
Cậu mở phần nhạc trong ổ cứng của mình, thế là dịu đi rất nhiều.
Sau hai bài random, một giai điệu quen thuộc cất lên, sau đó là tiếng piano, rồi một giọng ca nữ.
“Giậm chân một bước tôi nhảy lên không trung, tôi như bay trên cao….Trên đó là những mơ hồ, nhìn về bên dưới tôi lại nghe em nói rằng thế giới này trống rỗng…”
Cố Phi giật giật con chuột, nhấp xuống.
Đã mấy năm qua rồi, hồi trước viết xong không thấy gì, giờ nghe lại thấy hơi trẻ con, giọng nữ là Đinh Trúc Tâm, đúng là nắm bắt tốt, giọng hát trầm khàn mang theo sự hoài nghi và giãy giụa…
Chỉnh xong bức ảnh cho Tưởng Thừa, cậu liếc sang nhìn thời gian, đã mười một giờ, thời gian là thế đấy, lúc cần thì đào không ra nó, lúc không cần thì dù đuổi đánh thế nào nó cũng không chịu đi nhanh cho.
Cậu chậm rãi xoay người, nhìn gương mặt mang sự không cam tâm của Tưởng Thừa, ánh sáng vừa đủ, giai điệu vừa đủ, cậu thiếu niên mang theo vẻ mặt khinh bạc cũng hay, ánh mắt không nhìn vào ống kính kia cũng rất đắt.
So với lần chụp thử người mẫu ở cái tiệm vật vờ của Đinh Trúc Tâm hồi trước thì mang lại cảm giác mãnh liệt trước ống kính hơn nhiều.
Cậu resize tấm ảnh lại một chút, kiểm tra một lượt thấy không có vấn đề xong mới lưu lại, mở photoshop ra.
Lên màu, làm mờ, lọc ảnh, thêm ánh sao…
Cuối cùng thêm vào vài chữ —— tiếng ca bi thương, niềm kiêu hãnh xoay tròn, đêm lại càng tĩnh lặng.
Làm xong hết rồi, gửi cho Tưởng Thừa thôi.
Last Of The Wilds, ID của Tưởng Thừa ngầm nói rằng cậu là học bá, có  tuy rằng tiếng Anh thế này đối với Cố Phi mà nói cũng không khác chi ghép chữ, những cậu đã nghe qua ca khúc này, lại còn rất thích,tiếng kèn túi (*) kim loại.
[(*): Nghe thử bài này các bạn sẽ biết nó là loại nhạc cụ gì]
Lại nhìn ảnh avatar của Tưởng Thừa, bóng tối in trên gò má, rất mơ hồ, nhưng nhìn mũi có thể nhận ra là chính Tưởng Thừa… bức ảnh này chụp không tệ chút nào.
Chưa đầy hai phút Tưởng Thừa trả lời cậu.
Cậu bị bệnh lâu năm mà giấu hả…
Cậu nở nụ cười.
Sao cơ?.
Thiệt tình cậu là đồ tác giả nửa mùa! Sao cậu không chỉnh cho mặt tôi thành ông trung niên luôn đi? Rồi kêu là ‘đêm nay hãy cạn chén vì tình bằng hữu của chúng ta’.
Cậu muốn à? Tôi làm ngay và luôn.
Dẹp đi.
Cố Phi tựa lưng vào ghế cười cả buổi, sau đó lại gửi một tin.
Sao thế, không thích à?
Còn nhân tính không?
Cố Phi vừa cười vừa đưa ảnh gốc cho Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa không có động tĩnh, qua mấy phút mới trả lời một câu.
Một tấm thôi à? Mấy tấm khác còn không?
Không còn, mấy tấm kia chụp không đẹp, tôi xóa rồi.
…Cậu có yêu cầu quá khắc khe với chuyện chụp ảnh nha, không để tôi tự xóa sao.
Hồi chiều cậu bảo không muốn xóa mà.
Tưởng Thừa không trả lời.
Cố Phi bỏ điện thoại di động xuống, đứng dậy vươn vai duỗi người một chút, bước ra khỏi phòng.
Cố Miểu đã tắt đèn trong phòng, cậu bước qua, nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn, cô bé đã làm bài tập xong, cũng đã rửa mặt xong, hiện đang nằm ngủ ngoan trong chăn.
Khi cậu đang làm việc, tuyệt đối sẽ không để ai quấy rối, việc này không chỉ Cố Miểu biết, người thiếu căn cứ như mẹ cũng biết… Mẹ đã ra ngoài từ lúc nào, lặng yên không một tiếng động, chẳng phiền hà gì đến cậu.
Cố Phi nhíu mày, túm lấy áo khoác đang treo cạnh cửa của mình, lấy bóp tiền ra nhìn, bên trong không còn tờ tiền lớn nào.
“Đệt”.  Cậu nhỏ giọng nói một câu.
Về phòng xong cậu gọi điện thoại cho Lưu Phàm.
“Đại Phi? Đi đâu không? Bọn tao đang nhậu nè”. Đầu dây bên kia là giọng nói hớn hở của Lưu Phàm. “Lý viêm đãi tụi tao”.
“Tao không đi, mệt quá muốn đi ngủ”. Cố Phi nói. “Ngày mai ra ngoài với tao một chuyến”.
“Đi đâu?” Lưu Phàm lập tức hỏi.
“Tiệm bán đĩa tao nói lần trước”. Cố Phi nói
“Là cửa tiệm mà từ ông chủ đến nhân viên đều bị ép theo một gu âm nhạc à?”. Lưu Phàm hỏi.
“Ông chủ thì quá dữ rồi”. Cố Phi nói. “Tao muốn tìm thằng cha cẳng châu chấu thôi”.
“Tao biết rồi, không cần tới mày “. Lưu Phàm chép miệng. “Mày đi không có hợp, tao dẫn người qua, muốn sao?”
“Muốn mẹ tao xoay người bỏ chạy”. Cố Phi nói.
“Tới luôn”. Lưu Phàm đáp.
Cúp điện thoại xong điện thoại di động vang lên một tiếng,Tưởng Thừa nhắn cho cậu cái tin –
Cảm ơn.
Cố Phi liếc mắt nhìn avatar của cậu, nhận ra là đã đổi thành tấm ảnh vừa gửi qua.
Đổi avatar à? –
Ừ, rất là có khí chất.
Cố Phi cười cười, bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị đi rửa mặt, vừa đi tới cửa điện thoại lại vang lên một tiếng.
Cậu lấy ra nhìn một chút.
Chắc là mai tôi phải mặc quần áo cậu thêm ngày nữa  , tan học tôi mới đi mua đồ mới được.
Cậu không định giặt xong đưa tôi liền sao
Cậu bị bệnh sạch sẽ à?
Không có, cứ bỏ đồ của tôi với đồ mới của cậu vào giặt chung đi.
Tôi sẽ giặt sạch quần áo cho cậu.
Cố Phi ngáp dài một hơi, không biết có phải do hồi tối ăn quá nhiều thịt hay sao mà buồn ngủ dã man.
Rửa mặt xong cậu nhào lên giường ngủ luôn, nửa đêm thấy lạnh mới tỉnh dậy đắp chăn lên.
Sáng thức dậy nhà chẳng còn ai, mẹ đi suốt đêm không về, Cố Miểu đã tự đến trường, cậu nhìn đồng hồ, đừng nói đi học sớm, tiết thứ nhất đã qua hết nửa…
“Ày ——” cậu nghiến răng, gắng sức chậm rãi xoay người, ì ạch dọn đồ đi ra ngoài.
Vừa đi xuống lầu đã nhận được cuộc gọi của thầy Từ. “Học kỳ này em cũng y như vậy sao, muốn bị đuổi học à?!”
“Em ngủ quên.” Cố Phi nói.
“Thầy không quan tâm hôm nay em viện cớ gì”. Thầy Từ nói, “Trưa hôm nay thầy muốn nói chuyện với em một chút! Thầy muốn lo cho em”
“…Sao thầy lại muốn lo cho em?”. Cố Phi hỏi
“Em bỏ lỗi cho sơ sót của thầy”.  Thầy Từ nói. “Trước đây thầy không biết chuyện của em, thầy tắc trách! Giờ biết rồi thầy muốn lắng nghe!”
Cố Phi dừng chân lại. “Chuyện gì của em?”
“Chuyện của ba em”. Thầy Từ nói rất thành khẩn. “Thầy là chủ nhiệm của em,  hi vọng là em chịu mở lòng với thầy…”
“Chuyện của em không cần thầy quan tâm”. Cố Phi nói. “Em không cần biết thầy là ai, thầy có tin là em đánh thầy luôn không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.