Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 124:




Edit: Crime
Tưởng Thừa mạnh mẽ làm chính mình tin tưởng rằng, con người thực sự là cần thổ lộ hết.
Dù rất nhiều lúc sẽ cảm thấy tôi không muốn nói chuyện, không muốn di chuyển, tôi chỉ muốn đau buồn, nghẹt thở, sợ hãi như vậy, cho dù là một chút động tĩnh rất nhỏ, đều sẽ đem bùn sa dưới mặt nước tĩnh lặng một lần nữa quấy lên.
Nhưng cùng một câu một ý niệm, ở trong đầu lặp đi lặp lại vứt đi không được, đụng tới mỗi một chỗ sẽ liền lưu lại một dấu vết, cứ tới tới lui lui, chậm rãi chồng chất lên, cuối cùng sẽ biến thành một ngọn núi đè xuống không thoát ra được.
Mở miệng, nói ra, nghe thanh âm của chính mình, rành mạch mà nghe được trong lòng chính mình mỗi một câu nói, mỗi một chữ thốt ra, nhớ nhung suy nghĩ, oán giận, uỷ khuất, phẫn nộ, khó hiểu... Vào một khắc cậu mở miệng nói, cứ một câu một câu mà nói ra, điều cuối cùng còn lưu lại phía sau là phương hướng cậu bị chôn sâu nhất.
Trong tuần cuối trước kỳ thi cuối cùng, Tưởng Thừa liên tục ba lần đến khu B tìm Hứa Hành Chi.
“Cũng không tính là tư vấn tâm lý, cậu có thể tìm tôi nói chuyện” – Hứa Hành Chi nói – “Cậu nói, tôi nghe.”
Có vài lời nói, khi đối mặt với một người tài năng tương đối xa lạ nói ra đến miệng, Tưởng Thừa nhất thời phát tiết nói hết ra, còn Hứa Hành Chi là một người lắng nghe hoàn hảo.
Anh ta thậm chí còn không đưa ra bất cứ lời khuyên nào, chỉ là lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên ứng đối một hai tiếng mà thôi.
Tưởng Thừa cảm thấy rằng những gì nói trong một tháng qua, đều không có nhiều bằng mấy ngày này, cậu chưa từng nghĩ rằng chính mình lại nghẹn trong lòng nhiều thứ như vậy.
“Em không sợ bị người ta phủ nhận, từ nhỏ đến lớn em cũng không được khẳng định gì, việc khẳng định bản thân này, vẫn là phải lắng nghe chính mình, em nói mình tốt, thì em chính là tốt” – Tưởng Thừa ôm con mèo, ở trên bụng mèo nhẹ nhàng vuốt ve – “Em vì cậu ấy đã làm bao nhiêu, nếu có một ngày phải xoá bỏ đi, vậy xoá sạch sẽ đi, em không quan tâm, em làm những cái đó cũng không phải muốn cậu ấy nhớ kỹ em, biết em tốt thế nào, làm tốt như thế nào tự em biết, em không cần cậu ấy biết em đã làm những gì, những gì em làm, chỉ đơn giản là em nguyện ý muốn làm.”
“Ngàn vàng khó mua em cũng nguyện ý.” – Hứa Hành Chi nói 
“Đúng” – Tưởng Thừa nhéo nhéo vuốt mèo – “Nhưng em biết cậu ấy vì cái gì, em lúc ấy vẫn luôn muốn hỏi vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì chứ? Về sau ngẫm lại, không có vì cái gì cả, cậu ấy lớn lên như thế nào, trong hoàn cảnh nào mà lớn lên, cậu ấy sợ nhất chính là cái gì cũng không thể có, bởi vì bản thân cậu ấy biết rõ ràng nhất cái gì cũng không thể có là cảm giác gì, từ bỏ chính mình là phương thức bảo vệ cậu ấy am hiểu nhất, cho dù là bảo vệ chính mình, hay là bảo vệ người khác... Lời này em đã nói đến lần thứ mấy rồi? Em cảm giác giống như mình đã nói rất nhiều lần?”
“Không để ý” – Hứa Hành Chi cười cười – “Chuyện quan trọng nói ba lần, đặc biệt quan trọng luôn phải nói... Hôm nay giọng nói của cậu thật ra tốt hơn chút rồi.”
“Là tốt hơn rất nhiều, giờ giọng đã trở thành giọng của vịt đực” – Tưởng Thừa uống một ngụm trà, cúi đầu nhìn bé mèo đang híp mắt lại – “Đợi khi nghỉ học... Lúc đó hẳn sẽ tốt rồi.”
“Hôm đó cậu nói là muốn cho tôi đi theo gặp em gái ấy, đúng không?” – Hứa Hành Chi duỗi tay ra từ trên cửa sổ một đường đem mèo đen ôm lấy, đặt lên trên đùi mình vuốt vuốt lông nó.
“Ừm, em biết chuyện này, thực sự... Rất làm khó anh” – Tưởng Thừa cắn cắn môi – “Nhưng hiện tại em thật sự cũng không có biện pháp khác, em rất thích tiểu nha đầu ấy, hơn nữa, cho dù là có một chút tiến bộ nhỏ nhoi, cũng có thể làm anh trai em ấy nhìn thấy được hy vọng.”
“Anh tuy là có thể đi, nhưng nếu như anh đi, cậu ta không đồng ý thì sao? – Hứa Hành Chi nói – “Rốt cuộc hiện tại hai người các cậu như thế này, là bởi vì cậu ấy không nghĩ cậu có thể làm được.”
Những lời này làm Tưởng Thừa nhíu mày.
Cậu mỗi lần gặp mặt Hứa Hành Chi đều lo chính mình lúc nói sẽ giống như nước sông cuồn cuộn, kỳ thật đều cố tình tránh đi chi tiết này.
Không, cái này không phải là chi tiết, đây là ngọn nguồn của tất cả cuộc nói chuyện của cậu.
Cậu cố tình tránh đi, tuy rằng cậu không muốn cố tình lảng tránh, nhưng sâu trong ý thức cậu vẫn là làm như vậy.
Cậu nói về chính mình, nói về Cố Phi, cậu có thể giải thích là tại vì sao, cậu là vì cái gì, Cố Phi lại là vì cái gì.
Phảng phất như trải qua nhân thế hiểu rõ hết thảy chuyện thần tiên.
Nhưng lúc lại nghe Hứa Hành Chi nói ra câu “Hiện tại hai người các cậu như thế này” cậu đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lại một lần nữa phải đối mặt với thực tế chuyện của cậu và Cố Phi.
Vô luận là nói nhiều bao nhiêu, chính mình giải thích nhiều bao nhiêu.
Bọn cậu chung quy vẫn là chia tay.
Từ ngày đó đến bây giờ, bọn cậu đều không có đến một giây đồng hồ liên lạc cho nhau.
Vòng bạn bè của Cố Phi không có cập nhật gì mới.
Vòng bạn bè của Tưởng Thừa thì vẫn được cập nhật thường xuyên, chỉ là không có nội dung chỉ có Cố Phi có thể hiểu được tầng nghĩa thứ hai.
Và cũng không có ảnh tự chụp.
Tưởng Thừa tựa lưng vào ghế ngồi, tuỳ tay chạm màn hình điện thoại di động làm nó sáng lên.
Màn hình khoá và máy tính để bàn vẫn luôn để ảnh Cố Phi, nền trò chuyện WeChat cũng là hình Cố Phi, nhưng cậu vẫn luôn làm như không thấy.
Tầm nhìn quen thuộc của Cố Phi trong ảnh chụp, gương mặt quen thuộc của Cố Phi, đều bị cậu vô ý thức che lại, trong di động lưu trữ tràn ngập ảnh chụp cùng video, cậu cũng không có click mở xem qua.
Mãi cho đến bây giờ, cậu lại bị một cơn đau đớn mới mẻ nổi lên, khe khẽ thở dài, những chiêu ngược cẩu độc thân kia, hiện tại lại đang là ngược chính mình.
“Tôi cảm thấy cậu cần có nhận thức rõ ràng về vài vấn đề.” – Hứa Hành Chi nhìn cậu mà nói.
“Ừm.” – Tưởng Thừa đem điện thoại để lên trên mặt bàn.
“Thứ nhất, Cố Phi có khả năng từ chối điều trị; thứ hai, điều trị không nhất định có hiệu quả, bởi vì phán đoán trước đó đều là không có thấy người” – Hứa Hành Chi thanh âm phát ra nhẹ nhàng không nhanh không chậm nói – “Thứ ba, khi nào cậu có thời gian cùng sự sẵn sàng thì hãy nói, tôi cho cậu làm một bài thử nghiệm về sự lo lắng......”
“Anh là sợ em chán nản sao?” – Tưởng Thừa cười cười.
“Không đến mức ấy” – Hứa Hành Chi nói – “Nhưng là hiện giờ cảm xúc lo âu của cậu rất nghiêm trọng.”
“Vậy sao.” – Tưởng Thừa thở dài.
“Còn có điều quan trong hơn một chút” – Hứa Hành Chi nói – “Xem như tôi đang lấy thân phận bạn bè nhắc nhở cậu, không cần đem tất cả hy vọng đặt lên trên người em gái ấy, loại trao đổi nhận thức tâm lý học này đối với hai người đều không tốt.”
“Em hiểu rồi” – Tưởng Thừa gật đầu – “Cảm ơn anh.”
Chính cậu cũng đã liều mạng cố gắng nghiên cứu trên các cuốn sách tâm lý học trong một thời gian dài, ngày thường có cái gì không rõ đều hỏi Hứa Hành Chi một chút, anh ta cũng đều sẽ hỗ trợ giải thích cho cậu.
Tưởng Thừa biết trạng thái của chính mình đang không tốt, tất cả chuyện này cậu đều đè ở trong lòng, ngay cả khi cậu nói chuyện với Hứa Hành Chi đến một giờ.
Hiện tại trạng thái đại khái chính là —— đạo lý ta đều hiểu, nhưng vì cái gì lòng ta rất đau.jpg.
Bất quá đối với cậu mà nói, cổ họng giờ có thể nói chuyện rồi, ngủ có thể ngủ rồi, đã thỏa mãn rồi.
Đặc biệt là về điểm có thể đi ngủ này, liên tục mất ngủ thật sự có thể làm con người ta hỏng mất.
“Viên thuốc con nhộng kia cậu vẫn là dùng đi, chờ giấc ngủ điều chỉnh lại thì nói tiếp.” – Triệu Kha nói.
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp lời.
Triệu Kha nói muốn ngủ yên giấc thì dùng chút thuốc viên con nhộng đó, hồi trước cậu ta thi đại học bị mất ngủ, liền dùng thuốc này, giờ Tưởng Thừa mất ngủ, cậu ta liền đưa cho.
Trước khi đi ngủ dùng một viên, loại dược phẩm bảo vệ sức khoẻ, cũng không phải thuốc ngủ linh tinh, nhưng không biết là do tác dụng của tâm lý hay là thật sự có chút tác dụng, dù sao thì Tưởng Thừa có thể rơi vào giấc ngủ trước hai giờ.
Chỉ cần cậu có thể ngủ là được, trong khoảng thời gian này sắc mặt của cậu kém đến phụ đạo viên phải tìm cậu nói chuyện, hỏi cậu có phải áp lực học tập quá lớn hay không.
Đến tết cậu còn muốn quay trở lại xưởng thép, cậu không muốn để cho mọi người thấy cậu thất tình liền đánh mất chính mình, thật quá mất mặt.
Không biết Cố Phi tình hình hiện tại thế nào. 
Ở trường học thế nào.
Ở nhà thế nào.
Liệu ống kinh máy ảnh có đổi mới hay không, còn có tiền để mua cái mới hay không?
Còn điện thoại di động thì sao? Vẫn luôn không có gì ở vòng tròn bạn bè, là tâm tình không tốt, hay là di động thật sự hỏng rồi vẫn chưa mua cái mới?
Còn chụp ảnh không? Còn dẫn Cố Miểu đi ra ngoài chơi ván trượt không?
Có đang cười không?
Chỉ cần có một chút suy nghĩ này trong đầu, nó sẽ nhanh chóng lây lan ra thành một khu vực rộng lớn, giống như virus đang sinh sôi nảy nở không thể nào ngăn cản được.
Tưởng Thừa nhảy xuống giường, từ lọ kẹo đường trên bàn, lấy ra một viên kẹo đường mát lạnh nhét vào trong miệng mình.
Viên kẹo đường the mát này sức mạnh toả lạnh thật sự đáng nói, một đường cho vào trong miệng, trong vòng hai giây liền tinh thần sảng khoái mũi họng thông khí hẳn, làm tinh thần con người ta run lên.
Bất quá so với lúc trước Cố Phi cho cậu ăn loại này, vẫn là chưa đủ sức lan toả đó.
Cố Phi.
Cố Phi Cố Phi Cố Phi.
Đệt.
Tưởng Thừa có chút bực bội mà lại lột tiếp một viên kẹo nhét vào trong miệng, không ngậm nữa, mà cắn nát ra, từ cổ họng đến đỉnh đầu dường như tức khắc đều bị xốc lên mùi vị.
Tưởng Thừa lau lau nước mắt đã lạnh rơi.
Thoải mái.
“Các cậu nghỉ sớm vậy sao? Sớm hơn người khác một tuần a?” – Lý Viêm ngồi xổm ở bậc thang cửa tiệm chơi di động.
“Ừm” – Cố Phi ngậm thuốc lá – “Nếu như học kín lịch như các trường khác, tôi có thể nghỉ vào tháng trước rồi.”
“Tiết ít cũng khá tốt mà” – Lý Viêm cầm di động hướng về cậu chụp một bức ảnh – “Áp lực không lớn.”
“Đừng lấy ảnh chụp tôi đăng lên vòng bạn bè.” – Cố Phi nói.
“Yên tâm đi” – Lý Viêm nói – “Tôi muốn đăng cũng là đăng trong nhóm, sẽ không để... nhìn thấy.”
“Ừm.” – Cố Phi đáp một tiếng.
Tuy rằng đây là cậu yêu cầu, nhưng không biết vì cái gì, thời điểm Lý Viêm làm như vậy cậu lại có mất mát mờ nhạt nào đó, những liên hệ như có như không giữa cậu và Tưởng Thừa, giờ đây liền như vậy một chút một chút mà cắt đứt.
“Tâm tỷ có phải đặc biệt giới thiệu cho cậu một nhiếp ảnh gia thời trang hay không?” – Lý Viêm tiếp tục chơi game – “Cô ấy nói cậu còn muốn suy nghĩ, suy nghĩ cái gì vậy? Nhiều tiền như vậy, bảo tôi phải cởi hết ra để chụp ảnh tôi cũng không suy nghĩ.”
Cố Phi liếc mắt nhìn nhìn cậu ta.
“Làm sao nào? Tôi dáng người không phải là xấu, tôi không sợ lộ.” – Lý Viêm nói.
Cố Phi phun điếu thuốc, tiếp túc liếc mắt nhìn cậu ta.
“Tôi biết trong mắt cậu đang liên tưởng dáng người của Tưởng Thừa...” – Lý Viêm nói còn chưa dứt lời, sau khi cùng Cố Phi nhìn nhau trong chốc lát thì xê dịch qua bên cạnh – “Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi.”
Cố Phi nhìn cậu ta không đáp lại, nhìn chằm chằm trong chốc lát mới quay đầu lại tiếp tục nhìn tuyết đọng trên mặt đường vẻ mặt xuất thần.
“Đại Phi” – Lý Viêm nói – “Tôi vẫn luôn cho rằng, những thứ gì đó viết trong sách, ánh mắt có thể giết người, đều là vô nghĩa.”
“Vốn dĩ chính là vậy.” – Cố Phi nói. 
“Không phải” – Lý Viêm nói – “Tôi mới vừa thấy được, cảm giác cậu có thể liếc mắt một cái là giết chết tôi rồi, phi thường...... doạ người.”
“Cậu không phải bị ánh mắt của tôi doạ chết” – Cố Phi yên lặng một chút – “Cậu chết là vì nói quá nhiều.”
“Cậu căn bản là không làm được” – Lý Viêm có lẽ là lại không qua được màn này, có chút khó chịu mà quay đầu nhìn cậu – “Cậu mấy hôm nay như bị nhập hồn vậy.”
“Cậu đừng có mỗi ngày đều nói về cậu ta là được” – Cố Phi nói – “Quàn không được cái miệng thì cũng đừng cả ngày chạy đến nơi này tìm tôi, cậu không phải đang yêu đương sao, nhanh chạy đi yêu đương đi.”
“Tuần trước tôi đã nói hai lần rồi, hôm ăn xương ống cũng nói nữa” – Lý Viêm vẫn luôn trừng mắt nhìn cậu – “Tôi hiện tại đang độc thân.”
“A!” – Cố Phi lên tiếng.
“Đệt” – Lý Viêm xem thời gian – “Tôi đi đây, tìm bữa ăn, cậu cứ chết tiếp đi.”
“Lượn đi.” – Cố Phi nói.
Sau khi Lý Viêm đi rồi, Cố Phi lại thất thần trong chốc lát, xoay người vào trong tiệm.
Lưu Lập ở bên bếp lò cạnh cửa phía sau, đang đốt than để nướng khoai, Cố Miểu thì chăm chú mà ở bên cạnh nhìn chằm chằm khoai lang đang nướng.
Cố Phi cảm thấy người này thật thần kỳ, trong tiệm không cho hút thuốc, nhưng lại có thể nổi lửa bếp lò nướng khoai.
Bất quá cửa hàng hiện giờ là của người ta, vậy thì tuỳ người ta định đoạt.
“Cầm lấy.” – Lưu Lập cầm một cái đĩa nhỏ đựng một củ khoai lang nướng ngon ngon đưa cho Cố Miểu.
Cố Miếu đến nhận lấy, cúi mình chào một cái với Lưu Lập, xoay người liền chạy ra ngoài, trực tiếp đụng vào người Cố Phi.
“Em chậm một chút.” – Cố Phi đỡ cô bé một phen.
Cố Miểu đưa đĩa khoai cho cậu.
“Em ăn đi” – Cố Phi nói – “Anh bây giờ không thấy đói, không muốn ăn.”
Cố Miểu không nhúc nhích, cố chấp mà giơ đĩa ra, mãi cho đến khi Cố Phi cầm lấy củ khoai lang, cô bé mới bưng cái đĩa trở lại bên cạnh bếp lò chờ củ khoai tiếp theo.
“Cố Miểu thật là hiểu chuyện.” – Lưu Lập nói.
Cố Phi không lên tiếng, dựa người vào quầy thu ngân vừa thổi khoai lang nóng trên tay, vừa nhìn bóng dáng Cố Miểu.
Tuy rằng đã cùng Tưởng Thừa cắt đứt quan hệ lâu rồi, cậu vẫn chưa thể quay lại cuộc sống như trước đây.
Cậu nhìn Cố Miểu, nhìn Lưu Lập, nhìn mẹ, nhìn xưởng thép, nhìn người ở xung quanh, cảm giác so với trước kia đều không hề giống nhau.
Quên đi thôi Thừa ca.
Cậu đã quên hết tâm tình của mình lúc cậu nói ra những lời này.
Phản ứng của Tưởng Thừa ra sao cậu cũng không biết.
Có lẽ Tưởng Thừa muốn đánh cậu đi.
Cậu còn chưa từng cùng Tưởng Thừa thật sự đánh nhau, theo lý luận mà nói, Tưởng Thừa không phải đối thủ của cậu, nhưng dưới tình hình như vậy, tuyển thủ Tưởng Thừa có lẽ sẽ bộc phát ra sức mạnh cường đại cũng không chừng.
Đúng không?
Không nhất định là thế.
Tưởng Thừa mạnh mẽ như vậy, phách lối như vậy, kiêu ngạo như vậy, lúc đối mặt với một đao cứng nhắc lại không để lại lối thoát này của cậu, có lẽ căn bản là không thèm động tay chân.
Cố Phi cười cười.
“Đúng không?” – Lưu Lập nói – “Cậu có phải cũng cảm thấy thú vị hay không?”
“A” – Cố Phi lên tiếng, cậu cũng không biết Lưu Lập nói gì – “Tôi ra ngoài đi dạo.”
“Bên ngoài lạnh lắm a” – Lưu Lập nói – “Tôi phát hiện thể chất cậu thực sự tốt, cả ngày đi lại ở bên ngoài.”
Cố Phi không nói chuyện, quấn khăn quàng cổ lên rồi đi ra ngoài.
Cậu thật sự đúng là cả ngày đều ở bên ngoài.
Nhưng lại là lang thang đi mà hoàn toàn không có một mục tiêu nào.
Cậu không cho bất luận ai ở trước mặt cậu nhắc đến Tưởng Thừa, nhưng ở trong đầu mình thời thời khắc khắc đều là Tưởng Thừa.
Cậu tựa như động vật mà nôn nóng, không thể ở bất luận một chỗ nào trong thời gian dài được, cậu không ngừng đi tới đi lui, bởi vì mỗi một cái liếc mắt nhìn đến, đều là Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa chỉ ở chỗ này trong hai năm, nhưng lại để lại vô số dấu vết, cậu vô luận là nhìn nơi nào, đều là Tưởng Thừa,
Trong tiệm, trong nhà, trên đường, địa phương này nơi cậu sinh sống hai mươi năm qua, hiện tại mỗi một chỗ, đều tràn ngập hơi thở của Tường Thừa.
Những hồi ức tốt đẹp mà cậu đã từng nỗ lực muốn cho Tưởng Thừa, hiện tại toàn bộ lưu lại nơi này, đã trở thành đau đớn khiến cậu không thể hô hấp nổi.
Cậu không thể ở lại trong cửa tiệm, cậu đi lại khắp nơi, nhưng chính mỗi một bước chân đều tràn đầy hồi ức.
Cậu đột nhiên cảm thấy thực sợ hãi, không dám suy nghĩ chính mình phải làm thế nào để đi tiếp với những hồi ức này.
Phía trước là căn nhà Tưởng Thừa đã thuê, cậu thả chậm bước chân, ngẩng đầu nhìn cửa sổ.
Như thường lệ, cửa sổ đóng lại, bức màn cũng được kéo cẩn thận, chỗ trống trên cửa sổ cũng còn chậu hoa nhỏ, cậu còn có thể nhớ lại bộ dạng Tưởng Thừa lấy hòn đá nhỏ từ chậu hoa nhắm chuẩn vào cậu ra sao.
Ở dưới lầu đứng trong chốc lát, cậu đi vào hàng lang nhà, chậm rãi từng bước một mà đi lên trên lầu.
Cho đến khi đi lên cửa phòng, cậu luôn có ảo giác Tưởng Thừa sẽ đột nhiên xông ra ở trên mông cậu véo một phen rồi chạy biến.
Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, đồ đạc hàng hoá chất đầy hàng lang không có một bóng người, cậu lấy chìa khoá mở cửa ra.
Ngày thường cậu mỗi ngày đều sẽ đến đây dọn dẹp, lau bàn lau nhà, phun một ít nước chanh.
Nhưng từ lần trước nói chuyện điện thoại cùng Tưởng Thừa xong, sau đó cậu không lại tới đây, hiện tại lúc mở cửa ra, trong phòng đã có thể ngửi được mùi nhàn nhạt cô quạnh.
Cậu vào phòng bếp, vắt giẻ lau, trở lại phòng khách đứng một lúc lâu, bắt đầu chậm rãi lau bàn.
Sô pha cũng một tầng bụi hôi, cậu đem giẻ lau trải ở trên sô pha vỗ từng cái, không tới một phút đồng hồ liền có chút không chịu được nữa.
Ôm
Tới rồi tới rồi, Thừa ca ôm một cái.
Cậu nhanh chóng cầm lấy giẻ lau xoay người lau vài cái ở trên bàn, lúc muốn tiến vào phòng ngủ thì dừng lại.
Ở cửa phòng ngủ đứng không biết bao lâu, cậu mới đẩy cửa đi vào.
Thừa ca ở khắp mọi nơi.
Thừa ca ở khắp mọi nơi.
Thừa ca ở khắp mọi nơi.
Thừa ca sẽ không trở lại nữa.
Cố Phi mở cửa sổ ra để hít thở, gió lạnh ở ngoài cửa sổ lùa vào thổi qua bàn làm việc của Tưởng Thừa.
Cố Phi, tôi không có nhà.
Cậu nhíu nhíu mày.
Nhà của Tưởng Thừa không phải là ở đây, và nhà của Tưởng Thừa cũng không nên là cậu.
Một ngày nào đó Tưởng Thừa sẽ có nhà mới, một ngôi nhà chân chính.
Cậu hung hăng chà bàn, nhưng không được vài cái liền cảm thấy mệt, rất mệt.
Cậu ngồi xuống, vặn mở đèn bàn.
Một chút ánh đèn vàng ấm áp trải xuống mặt bàn.
Chính mình vì cái gì muốn chạy đến nơi này để dọn dẹp, nơi đến chính mình cũng không dám lại tiến vào này, dọn dẹp nào có ý nghĩa gì, Tưởng Thừa có lẽ cũng sẽ không xuất hiện ở đây nữa...
Bây giờ đang là lúc ăn tết, Tưởng Thừa sẽ đi đâu?
Sự đau lòng đột nhiên xuất hiện thế này, nó như một cây kim đâm vào trong lòng, thật đau đớn.
Vấn đề này ngay từ lúc bắt đầu cậu đã nghĩ tới, nhưng vẫn luôn không dám nghĩ kỹ, hiện tại đã sắp nghỉ học, mọi người đều bắt đầu cân nhắc chuyện về nhà, cậu đột nhiên liền đau lòng đến muốn thở một chút cũng không thở nổi.
Tưởng Thừa có thể đến nhà Phan Trí, là bạn bè thân thiết như vậy, Phan Trí khẳng định sẽ lôi kéo cậu ta ở lại ăn tết một thời gian.
Nhưng Cố Phi biết Tưởng Thừa không muốn lại trở lại cái thành phố kia...... Vậy cậu ta sẽ đi đâu?
Dạ dày đau.
Bị tuyển thủ Tưởng Thừa lây bệnh rồi sao?
Cố Phi cong lưng ôm lấy dạ dày, đầu cúi dựa vào mép bàn, cắn răng thở hổn hển nửa ngày, hô hấp mới bình ổn hơn một chút.
Cậu cảm thấy chính mình không nên dông dông dài dài như vậy, nói thì cũng nói ra rồi, không nên lại quấy rầy Tưởng Thừa, Tưởng Thừa cũng chưa chắc lại muốn cậu quan tâm.
Nhưng từ khi đi ra khỏi phòng trọ, cậu vẫn là nhanh chóng về nhà, từ trong ngăn kéo lôi ra chiếc di động của mình, lắp thẻ vào, cắm đồ sạc vào và bật máy.
Thời điểm mở ra WeChat tay cậu có chút phát run, con số màu đỏ góc trái bên dưới là bao nhiêu cũng không dám xem, càng không dám click mở, cậu sợ nhìn thấy tên của Tưởng Thừa, cũng sợ không nhìn thấy tên của Tưởng Thừa.
Cậu trực tiếp vào phần liên hệ tìm tên Phan Trí rồi click mở.
Sau đó liền không biết nên nói cái gì.
Tưởng Thừa thế nào, Tưởng Thừa sẽ ăn tết thế nào, Tưởng Thừa đến nhà cậu nghỉ đông sao, Tưởng Thừa sắp xếp nghỉ đông như thế nào... Trong đầu loạn thành một vòng, vô luận như thế nào cũng không tìm được một câu thích hợp.
Cuối cùng cậu chỉ gửi qua bốn chữ.
– Có ở đó không?
Không chờ cậu nghĩ ra câu tiếp theo nên nói gì, liền thấy được phía trước bốn chữ vừa gửi có một dấu chấm than màu đỏ hiện lên. 
– Nam thần của bạn đã bật chế độ xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn của anh ấy (cô ấy). Vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè trước và sau khi bên kia xác minh xong mới có thể trò chuyện. 
Cố Phi nhìn chằm chằm thông báo đó, nhìn đến hơn nửa ngày, mới rốt cuộc phục hồi lại tinh thần.
Phan Trí đã xoá bạn bè với cậu.
Không hổ là bạn tốt nhất của Tưởng Thừa.
Cố Phi tắt điện thoại tiện tay ném trở về trong ngăn kéo, ngồi dựa lưng vào ghế, ngửa đầu thở dài một trận.
Khoé mắt trái có chút ngứa, cậu mau chóng dùng tay đè lên mắt.
“Tôi thật sự không có mua vé” – Phan Trí ngồi ở trên ghế Tưởng Thừa – “Cậu chắc chắn xe của anh ta có thể ngồi đủ không, không còn người khác sao.”
“Không còn người khác” – Tưởng Thừa nói – “Cậu và tôi, còn có Hứa Hành Chi.”
“Không phải nói còn có...” – Phan Trí quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Kha – “Chị cậu ta sao?”
“Chị của tôi còn chưa quyết định, chị ấy đi cũng không giúp được gì, thuần tuý là đi du lịch xem náo nhiệt thôi” – Triệu Kha nói – “Hứa Hành Chi còn đang nghĩ có nên dẫn chị tôi đi cùng hay không.”
“A” – Phan Trí nghĩ nghĩ – “Đi đi, dù sao tôi cũng là đi du lịch xem náo nhiệt a.”
Triệu Kha cười cười, bò đến trên giường dọn dẹp đồ của mình.
Tưởng Thừa dùng ngón tay chọc chọc trên cánh tay Phan Trí.
“Sao?” – Phan Trí quay đầu lại nhìn cậu.
“Có mặt mũi một chút được không?” – Tưởng Thừa thấp giọng nói.
“Tôi sao lại không biết xấu hổ? Mặt tôi tầng tầng lớp lớp thế này, đều là tôi phi thường tích luỹ đó” – Phan Trí cũng hạ thấp giọng nói – “Với lại tôi nói với cậu này Thừa nhi, giọng nói của cậu còn chưa tốt lên sao?”
“Sao?” – Tưởng Thừa nói.
“Bây giờ thanh âm quá có từ tính tôi có chút không quen.” – Phan Trí nói.
“Phải xem thời gian” – Tưởng Thừa thanh thanh giọng nói – “Tôi cũng không biết sao thời gian dai như vậy cũng không tốt lên, có lẽ ôn tập vốn dĩ cũng mệt mỏi.”
“Đúng rồi còn có chuyện này” – Phan Trí nói – “Tôi không ở cùng khách sạn với Hứa Hành Chi kia nha, tôi muốn ở cùng cậu.”
“Ừm” – Tưởng Thừa lên tiếng. 
“Hoặc là......” – Phan Trí do dự một chút, nhỏ giọng nói – “Hai chúng ta cùng ở trong khách sạn đi?”
“Không cần” – Tưởng Thừa nói – “Phòng trọ còn chưa trả, tôi luôn muốn tới đó, đồ của tôi đều còn ở bên đó, muốn đến lấy quần áo.”
“Tôi là có chút lo lắng.” – Phan Trí nhìn cậu.
“Nên đối mặt thì phải đối mặt thôi” – Triệu Kha ở trên giường vừa thu dọn đồ đạc vừa nói – “Trốn tránh vô dụng.”
“Không hổ là người chưa yêu đương bao giờ.” – Phan Trí thở dài.
“Xem ra là người từng trải a” – Triệu Kha ló đầu ra nhìn cậu ta – “Khẩu khí này ít nhất hai mươi lần trở lên đi?”
“Tôi đệt, người này có người quản hay không?” – Phan Trí hỏi.
“Không có.” – Tưởng Thừa nói.
Trong ký túc xá mọi người đều mua vé chuẩn bị về nhà, Tưởng Thừa không mua vé, Hứa Hành Chi muốn lái xe tới đó, anh ta rời nhà đi xa đều mang theo boss mèo của mình.
Tất cả hành trình đều đã sắp xếp xong, nhưng Tưởng Thừa vẫn có chút hoảng hốt.
Trong ký túc xá đợi không được, ra khỏi ký túc xá đi đi lại lại trong trường học cũng không tốt hơn bao nhiêu, Phan Trí đến cậu mới bình tĩnh lại một chút.
Lần đầu tiên cậu sâu sắc cảm nhận được rằng không có chỗ để đến, cũng không có nơi để thuộc về như thế này, là khiến lòng người ta chột dạ như thế nào.
HẾT CHƯƠNG 124.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.