Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 128:




Edit: Crime
“Chị có thể giúp em nói với bên kia một chút là thời gian đều sẽ sửa đến buổi chiều buổi tối” – Đinh Trúc Tâm nói ở trong điện thoại – “Bất quá chiều nay em lại đây trước tìm bọn họ nói một chút với ba đơn vị nhiếp ảnh chịu trách nhiệm khác nhau.”
“Được, có nhiếp ảnh nào em không biết không?” – Cố Phi ngậm thuốc lá dựa vào bên cửa sổ, liếc nhìn về Cố Miểu đang vẽ tranh trên bàn trà.
Từ lúc cơm nước xong về nhà đến bây giờ, em ấy vẫn luôn ngồi vẽ tranh, vẽ rất nhiều con thỏ xanh lá.
Bất quá cậu có nhớ Hứa Hành Chi nói, nét vẽ mèo đã rất đơn giản, Cố Miểu có thể theo đó vẽ một con, nhiều nhất là bốn nét bút có thể vẽ ra, nếu em ấy sẵn sàng vẽ Cừu múp, có thể học vẽ, nhưng trước mắt thấy thì, Cố Miểu vẫn tiếp tục vẽ con thỏ xanh lá.
“Hẳn là không có quen biết, bất quá không ảnh hưởng, cũng không hợp tác với bọn họ” – Đinh Trúc Tâm nói – “Việc này em có thể làm tốt đến cuối, về sau sẽ lại giới thiệu việc lớn tốt hơn.”
“Cảm ơn.” – Cố Phi nói.
“Giữa chúng ta đừng có nói vậy đi” – Đinh Trúc Tâm cười cười – “Còn có, nếu em có thiếu thiết bị gì thì nói cho chị biết, chị giúp em mượn.”
“Em cũng không phải cần nhiều thiết bị” – Cố Phi nói – “Hiện tại chỗ này của em đủ dùng, ống kính ngắm em cũng không có mua nhiều.”
“Em căn bản làm gì có tiền.” – Đinh Trúc Tâm nói thẳng.
“Có cũng không chi tiêu vào chỗ thiết bị đó” – Cố Phi nói – “Có nhiều chỗ khác cần dùng nhiều tiền hơn.”
“Đại Phi” – Đinh Trúc Tâm chợt dừng lại – “Chị vẫn là câu nói kia, nếu cần giúp đỡ, thì phải nói chị biết, cái khác chị không giúp được gì, nhưng muốn chị hỗ trợ tiền thì không thành vấn đề.”
“Chị giúp em tìm việc đã là đại ân rồi” – Cố Phi – “Thật sự đó.”
“Nghỉ đông này Tưởng Thừa đã trở lại sao?” – Đinh Trúc Tâm hỏi – “Có ông khách hàng cũ vì cậu ta làm tốt quá nên còn muốn tìm cậu ta, cậu ta có thời gian không?”
“Chắc là... không có thời gian” – Cố Phi nói – “Cậu ấy cùng nhóm bạn học về đây chơi, thời gian nghỉ đông cũng ngắn.”
“Vậy thôi, về sau có cơ hội thì nói tiếp” – Đinh Trúc Tâm nói – “Lát nữa em nhớ qua gặp mặt người chỗ kia đấy.”
“Ừm.” – Cố Phi cúp điện thoại sau đó xoay người, khuỷu tay chống ở trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay cậu thật ra rất mệt, nếu không phải việc lần này không riêng gì có thể kiếm được nhiều tiền, hơn nữa đối với sau này sẽ giúp phần lớn công việc, thì cậu thật không nghĩ sẽ lại bước ra bên ngoài lần nữa.
Buổi sáng cùng Hứa Hành Chi nói chuyện hơn hai giờ, cậu cảm thấy thực sự mỏi mệt.
Không phải bởi vì nói quá nhiều.
Mà là bởi vì khi nghe Hứa Hành Chi phân tích tình huống của Cố Miểu, mở ra trong đó quá nhiều ký ức đã bị cậu nhiều năm khoá chặt.
Đó là tất cả những điều mà cậu nỗ lực không muốn nghĩ nhiều.
Không thể không nói, Hứa Hành Chi là một người rất lợi hại, mỗi một vấn đề của cậu, đều có thể bị anh ta hỏi tới đến điểm mấu chốt nhất của mỗi vấn đề, làm cậu không mở miệng không được.
Lại còn phải mở miệng nói, bởi vì đều liên quan đến Cố Miểu.
Có rất nhiều chuyện, rất nhiều suy nghĩ, Cố Phi chưa từng cùng ai nói chuyện qua, bạn bè cậu không biết, Tưởng Thừa cũng không biết.
Mà quá trình khiến người mệt mỏi không chịu nổi như thế này... Cậu nhả ra một ngụm khói thuốc, nhìn khói thuốc ở trong gió thậm chí không kịp thành hình dạng gì đã tan biến, cậu xoay người đem tàn thuốc dập tắt ở gạt tàn thuốc trên bàn, đóng cửa sổ lại.
Cậu thế nhưng lại không có kháng cự quá trình như vậy, cõ lẽ là vì Cố Miểu, có lẽ là vì Tưởng Thừa, có lẽ là bởi vì Hứa Hành Chi trông đáng tin cậy.
“Phương thức cậu và Cố Miểu ở cạnh nhau có vấn đề” – Hứa Hành Chi nói – “Cậu dùng hành động của cậu cùng phản ứng cho cô bé một cái ám chỉ, cô bé là trung tâm của cậu, cậu tồn tại xoay quanh cô bé, cậu dùng thời gian nhiều năm như vậy thể hiện với cô bé rằng, tất cả những nỗ lực đang có mà anh trai dành cho cô bé là hợp lý và sẽ không biến mất, một khi cô bé hình thành dạng nhận biết này, như vậy bất luận có điểm gì thay đổi, đều sẽ khiến cô bé sụp đổ.”
Cố Phi nhìn về Cố Miểu bên cạnh bàn trà nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Tuy rằng Hứa Hành Chi nói làm cậu có chút mờ mịt, nhưng cẩn thận ngẫm lại, từ một khắc Cố Miểu cự tuyệt nói chuyện bắt đầu, sinh hoạt của cậu cũng tựa hồ thay đổi hoàn toàn.
Cậu vẫn đang tiêu hoá dần những nội dung mà Hứa Hành Chi nói đến đó, căn bản đều là những gì từ trước đến nay cậu không nghĩ tới.
Điều cậu muốn làm chính là bảo vệ Cố Miểu không bị bất cứ thương tổn gì, em ấy không thể biểu đạt cái gì, cậu liền nỗ lực lý giải nó, trong thế giới của em ấy chỉ có anh trai là cậu, vậy cậu liền đi làm người duy nhất đó.
Nhưng Cố Miểu với trẻ bẩm sinh mắc chứng tự kỷ không có giống nhau, vấn đề của em ấy có nguồn gốc từ chấn thương thời thơ ấu, em ấy trong rất nhiều tình huống có thể cảm nhận được tình cảm cảm xúc, nhưng em ấy không có khả năng để tập trung, hơn nữa không có ai hướng dẫn em ấy phương pháp giao tiếp chính xác cùng liên hệ ra sao...
“Mà cậu thời gian vừa lúc lại ở bên cạnh cô bé dùng phương thức biểu đạt sai không chính xác thoả mãn nhu cầu của cô bé, cho nên, thay đổi và tiến bộ, đều phải từ chính cậu làm người khởi xướng.”
Cố Phi xoa xoa mặt mình, nhìn thoáng qua thời gian, lúc này cậu đến cửa đi ra ngoài, đi gặp mặt với người ta, tìm hiểu một chút muốn chụp cái gì cùng ý tưởng thế nào.
“Nhị Miểu” – Cố Phi ngồi xổm bên cạnh Cố Miểu – “Anh hai hiện tại muốn đi ra ngoài.”
Cố Miểu nhìn cậu một cái, gật gật đầu.
“Nghe hiểu mới gật đầu.” – Cố Phi nói.
Cố Miểu lại gật gật đầu.
“Lý Viêm ca ca tối nay sẽ qua chơi với em” – Cố Phi nói – “Nếu em muốn đi chơi ván trượt, thì đi cùng anh ấy.”
Cố Miểu gật đầu.
Cố Phi lấy ra bức tranh vẽ một con mèo do chính mình vẽ lúc trước, ở trên tờ giấy vẽ một loạt mèo, sau đó đưa tới trước mặt Cố Miểu –“Của anh hai vẽ đó.”
“Cừu.” – Cố Miểu nhẹ giọng nói.
Cố Phi nghĩ em ấy gọi chính là tên của con mèo mới gặp vừa rồi tên Cừu múp, vì thế cười cười nói: “Cừu múp.”
Cố Miểu nhìn cậu.
“Tên của nó là Cừu múp.” – Cố Phi nói.
Cố Miểu tiếp tục nhìn cậu, qua hơn nửa ngày mới nói lại một lần nữa – “Cừu.”
Cừu thì cừu đi, ít nhất em ấy nhớ được nửa cái tên Cừu múp.
Ra cửa một lúc sau cậu lấy di động ra, cảm thấy nên gọi điện thoại cho Tưởng Thừa, rốt cuộc Tưởng Thừa vì Cố Miểu mà trở về, Hứa Hành Chi cùng cậu nói chuyện cả một buổi sáng, lúc này hẳn là nên liên lạc một chút, vạn nhất buổi chiều người ta có sắp xếp cái gì cậu lại không có ở đây.
Nhưng cậu lại cảm thấy mình gọi cuộc điện thoại này, trong lòng chính mình lấy lý do đó, tất cả đều sẽ biến thành là lấy cớ.
Do dự đại khái năm phút đồng hồ, từ trong nhà đi đến giao lộ, cậu vẫn là bấm gọi dãy số của Tưởng Thừa.
Thời điểm ấn số điện thoại gọi đi, cậu phát hiện động tác này thế mà lại từ quen thuộc thành ra xa lạ.
Phảng phất có ảo giác đã rất nhiều năm không có ấn số điện thoại của Tưởng Thừa.
“A lô?” – Tưởng Thừa tiếp nhận điện thoại.
“Là tôi.” – Cố Phi nói.
“Ừm.” – Tưởng Thừa lên tiếng, thanh âm lại hơi khó nghe.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với giọng của cậu?” – Cố Phi thật sự là có chút nhịn không được nữa.
“Thời kỳ vỡ giọng của tôi tới rồi.” – Tưởng Thừa nói.
“... A” – Cố Phi ngẩn người – “Vậy thời kỳ của cậu đến có chút muộn a.”
“A.” – Tưởng Thừa lên tiếng.
Trầm mặc trong chốc lát, lúc sau Cố Phi nghe được tiếng cười của Tưởng Thừa, loại quen thuộc này, khống chế không được cảm giác muốn cười ngây ngô đang bùng lên.
Cậu cười ngây ngô theo Tưởng Thừa hơn nửa ngày.
“Việc kia” – Cố Phi rốt cuộc ngưng cười – “Tôi muốn nói một chút với cậu, không phải tôi có nhận một công việc sao, bây giờ tôi đi tìm gặp bọn họ nói chuyện... Buổi chiều vẫn cần phải tiếp xúc với Nhị Miểu đúng không?”
“À, đúng lúc Hứa Hành Chi muốn tiếp xúc riêng với em ấy một chút” – Tưởng Thừa nói – “Cậu có ngại không?”
“Không ngại” – Cố Phi nói – “Buổi chiều Lý Viêm tới đây, muốn đi đâu thì cậu nói Lý Viêm dẫn em ấy qua đó là được.”
“Được.” – Tưởng Thừa lên tiếng.
“Ừm.” – Cố Phi cũng lên tiếng.
Sau đó hai người đồng thời trầm mặc.
Nụ cười ngây ngô lúc nãy mang đến cảm giác nhẹ nhàng chỉ tạm duy trì nói được ba câu, giờ lại về không khí nặng nề.
Cúp điện thoại được một lúc sau, Cố Phi vẫn đứng yên ở ven đường thật lâu.
Điều này làm cho cậu phi thường khó có thể chịu đựng, so sánh với loại cảm giác lúc trước không còn được gặp lại Tưởng Thừa, và cảm giác hiện tại người đó ở ngay chỗ này, bọn cậu đã từng cùng ở nơi đây cùng nhau sinh hoạt, nhưng lại chạm không được, sờ không tới, càng làm cho cậu thở không nổi.
Nhưng nếu bây giờ Tưởng Thừa đi, cậu có lẽ sẽ trực tiếp ngạt thở.
Hứa Hành Chi muốn cùng Cố Miểu tiếp xúc riêng trong chốc lát, nhìn xem cô bé trong hoàn cảnh không có Cố Phi, sẽ có phản ứng như thế nào.
“Em ấy hiện giờ chắc đang ở cùng bạn của Cố Phi” – Tưởng Thừa nói – “Em đi gọi điện thoại?”
“Ừm” – Hứa Hành Chi gật gật đầu – “Ở chỗ này của các cậu có nơi nào vui chơi được không?”
“Em... Em cũng không biết, bình thường em thấy mấy đứa nhóc đều chơi ở chỗ có dụng cụ tập thể dục, cùng các ông bà già giành tập” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – “Nếu không để em hỏi Lý Viêm một chút, khoản này cậu ta biết rõ lắm.” 
“Tốt” – Hứa Hành Chi nói – “Nơi có những trẻ em khác thì càng tốt.”
Tưởng Thừa gọi điện thoại cho Lý Viêm.
“A có, dẫn các bạn cậu đi cửa hàng bánh nướng... Không, cạnh cửa hàng bánh có một sân chơi nhỏ, có rất nhiều thang trượt, đồ chơi linh tinh tụi trẻ con đều thích chơi, bây giờ tôi có thể dẫn em ấy qua đó” – Lý Viêm nói –“Chỉ là ở ngay bên ngoài, lúc này trời vẫn còn sáng, đến chiều tối tắt nắng thì tụi trẻ con đều trở về nhà hết.”
“Thế bây giờ đi đến đó trước nhìn thử xem, không có trẻ con ở đó thì đổi địa điểm.” – Tưởng Thừa nói.
Lúc ra cửa Hứa Hành Chi vừa chỉnh khăn quàng cổ vừa nói: “Ngày thường Cố Phi không dẫn theo em ấy đi đến những sân chơi đó chơi trò chơi sao? Nhà banh hay đại loại cái nào đó như thế.”
“Em ấy có mặt đường bằng phẳng liền muốn chơi ván trượt, đến cửa hàng cơm cũng muốn chơi” – Tưởng Thừa nói – “Cố Phi rất ít khi để em ấy chơi trong phòng, nếu không được chơi ván trượt thì em ấy sẽ bực bội mà thét lên.”
“Ừm.” – Hứa Hành Chi gật gật đầu.
“Hai người có thể đi dạo xung quanh đây” – Tưởng Thừa nhìn Phan Trí cùng Triệu Kình –“Bên kia có một con phố ăn uống đó.”
“Đừng có dẫn dụ tôi” – Triệu Kình nói – “Tôi đang giảm béo nha.”
“Một mình tôi đi thì không còn thú vị” – Phan Trí khoát khoát tay – “Tôi theo mấy người làm trợ thủ đi.”
Lúc sau bọn họ ngồi trên xe Hứa Hành Chi, Lý Viêm đã dẫn Cố Miểu tới nơi rồi, gửi cho Tưởng Thừa vị trí định vị chỗ đó, Tưởng Thừa vốn là dân mù đường, căn bản xem cũng không xem, trực tiếp thiết lập dẫn đường – “Hình như không có xa lắm?”
“Đúng vậy, gần lắm, khoảng cách chỉ như một ngón tay thôi.” – Phan Trí nhìn thoáng qua bản đồ.
“Hả?” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
“Cùng đi với loại người mù đường như cậu thì tôi thật không biết phải nói gì luôn” – Phan Trí thở dài – “Chỗ này là đi qua tiệm bánh nhân thịt nhà Vương Húc, cậu đối với khoảng cách này có thể có cái khái niệm ước lượng được không?”
“A” – Tưởng Thừa nói – “Học trưởng lái xe đi.”
Một đường xe đi qua, mỗi một cái liếc mắt đều thấy chỗ quen thuộc, nhưng lại bởi vì tâm trạng mà đều bao trùm lên hoảng hốt cùng xa lạ.
Tưởng Thừa không có nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ là nhìn chằm chằm cái điều hoà không khí.
Mãi cho đến khi hệ thống định vị nhắc nhở đã tới nơi cần đến, cậu mới giương mắt ra bên ngoài nhìn nhìn.
“Kia là Cố Miểu phải không?” – Hứa Hành Chi chỉ chỉ phía trước.
Một bóng dáng màu đỏ như lửa từ phía trước bậc thang trên cao nhảy xuống, rơi xuống trên mặt đất lúc sau lại nhanh chóng xông ra ngoài.
“Đúng, em tin ở chỗ này không có người thứ hai chơi ván trượt có trình độ này là một cô nhóc nhỏ đâu.” – Tưởng Thừa nói.
“Kỹ thuật này của cô bé... nếu về sau có thể bồi dưỡng một chút” – Triệu Kình vừa xuống xe vừa nói – “Hẳn là rất có hướng phát triển.”
Tưởng Thừa ra khỏi xe, huýt sáo một tiếng về phía bên kia.
Cố Miểu liền quay đầu, nhìn bên này trong chốc lát, dẫm lên ván trượt vọt lại đây.
Đầu tiên là còn cách vài mét liền giơ tay, búng ngón tay chào hỏi với Tưởng Thừa, sau đó dừng một cái, đứng ở trước mặt Hứa Hành Chi.
“Tìm Cừu múp ở đâu sao?” – Triệu Kình nhỏ giọng nói.
“Ừm” – Hứa Hành Chi ngồi xổm xuống – “Chào em, Nhị Miểu.”
Cố Miểu nhìn anh ta.
“Hứa ca ca, còn nhớ không?” – Tưởng Thừa nói – “Nhị Miểu chào hỏi một cái với Hứa ca ca đi.”
Cố Miểu nhìn Hứa Hành Chi, một lát sau cúi mình chào anh ta.
Lúc Lý Viêm từ xa xa đi đến, Tưởng Thừa gần như còn không nhận ra cậu ta đến, dường như toàn thân bọc lại như một cục bông gòn, trên mặt còn đeo khẩu trang.
“Đây là Lý Viêm, bạn của Cố Phi.” – Tưởng Thừa giới thiệu một chút cho Triệu Kình và Hứa Hành Chi, lại nhìn sang Lý Viêm – “Đây là chị của bạn tôi, Triệu Kình, còn người này chính là Hứa Hành Chi học trưởng.”
“Có nghe Cố Phi nói” – Lý Viêm kéo khẩu trang xuống – “Vất vả cho anh rồi.”
“Không vất vả” – Hứa Hành Chi cười cười – “Cố Miểu thực sự đáng yêu.”
“Em ấy không qua chơi sao?” – Tưởng Thừa nhìn thang trượt bên kia có bốn năm đứa trẻ con đang chơi.
“Không có ai thì em ấy sẽ đi qua chơi một chút” – Lý Viêm nói – “Khi có người thì em ấy không qua chơi nữa, trước kia lúc ở trường học cũng không chơi cùng bạn học.”
Nói xong những lời này được một lúc, vài người bọn họ vẫn đứng tại chỗ trong chốc lát.
Tưởng Thừa cảm thấy hiện tại mình nhìn Lý Viêm đều có chút lúng túng khó xử.
“Đi qua đó” – Hứa Hành Chi nói – “Trước nhìn xem đã.”
“Được.” – Tưởng Thừa nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh về hướng bên kia.
Lý Viêm nói không sai, sau khi bọn họ đi qua đó, đầu tiên thì Cố Miểu dẫm lên ván trượt ở bên cạnh chơi trong chốc lát, sau thì nhìn thấy một cái xích đu, cô bé mới đứng lên trên.
Cố Miểu vận động cơ thể tựa hồ thực sự khoẻ, đu vài cái là có thể đu đưa lên cao, hơn nữa là vô cùng cao.
Nhưng lúc có cậu trai tiến lại đây nhìn cô bé chơi, thì cô bé lại nhanh chóng ngừng lại, nhảy xuống xích đu tránh đi.
Cậu trai kia đại khái năm sáu tuổi, trước đó vẫn luôn xem cô bé chơi ván trượt, lúc này thấy cô bé chơi xích đu, sau đó vẫn luôn đi theo.
Hứa Hành Chi cầm di động, hướng về phía Cố Miểu bắt đầu quay video.
“Em ấy từng có bạn cùng tuổi không?” – Hứa Hành Chi nhìn nhìn Lý Viêm.
“Không có, từ ngày tôi gặp em ấy thì em ấy chỉ có một mình thôi” – Lý Viêm nói – “Em ấy lại không nói, cũng không để ý tới mọi người, ở trường học cũng là bị cô lập.”
“Ừm.” – Hứa Hành Chi gật gật đầu.
Ghi lại một ít video sau đó Hứa Hành Chi cất di động đi, Cố Miểu trước sau đối với cậu trai vẫn đi theo mình luôn nhìn như không thấy, dẫm lên ván trượt lang thang không có mục tiêu mà trượt tới trượt lui.
“Em ấy ngày thường lúc tự đi ra ngoài chơi ván trượt” – Hứa Hành Chi hỏi – “Chính là như vậy sao?”
“Ừm” – Lý Viêm nói – “Có tuyến đường cố định, phóng vèo vèo, ai cũng không để ý đến, cứ như vậy mà trượt từng vòng liền.”
Tưởng Thừa ngồi ở một bên, trầm mặc mà nhìn Cố Miểu.
Tiểu cô nương này chạy như bay trong gió lạnh.
Không biết cô bé có thể cảm giác được hay không, một số thay đổi đang diễn ra lặng lẽ xung quanh mình, bạn mới mà anh hai mang đến, Cừu múp...
“Kỳ thật em ấy có không ít suy nghĩ, tôi cảm giác vậy” – Lý Viêm nghiêng đầu hắt xì hơi hai cái – “Tôi đệt!”
Hứa Hành Chi nhìn cậu ta một cái, cười cười.
“Không được cười” – Lý Viêm nói – “Nếu không phải vì phối hợp với anh, tôi sẽ không dẫn em ấy đến đây, ngay bên cạnh đường kia, em ấy tự chơi, tôi đợi trong tiệm mèo là được rồi.”
“Xin lỗi, vất vả cho cậu.” – Hứa Hành Chi nói.
“... Không cần khách khí.” – Lý Viêm nói.
“Tiếp tục đi.” – Hứa Hành Chi nói.
“Tiếp tục cái gì?” – Lý Viêm nhìn anh ta – “Không cần khách khí, không cần, không...”
“Vừa rồi trước khi cậu hắt hơi mới nói được có một nửa, tiếp tục chuyện kia đi.” – Hứa Hành Chi nói.
“A, đầu óc có chút đóng băng luôn” – Lý Viêm hắng giọng – “Ý tôi là, tôi tiếp xúc với Cố Miểu thời gian cũng không phải ngắn, nhưng em ấy lại rất thích Tưởng Thừa, không biết vì cái gì.”
“Có chính xác không?” – Hứa Hành Chi cười cười.
“Tưởng Thừa và em ấy lần đầu tiên gặp nhau, em ấy liền đi theo Tưởng Thừa luôn” – Lý Viêm nói – “Nếu gặp Tưởng Thừa là tay buôn người, em ấy sẽ bị bán đi ngay, không có vấn đề gì đi.”
Tưởng Thừa cười cười, không nói chuyện.
Hứa Hành Chi lần này đến đây không có gì thay đổi thì cũng chỉ có một tuần, thời gian như vậy thực sự quá gấp gáp, anh ta yêu cầu Cố Miểu có thể chịu đựng tiếp thu trong phạm vi quan sát, cùng cô bé tiếp xúc, giao tiếp.
“Cảm ơn.” – Tưởng Thừa chỉ có thể không ngừng mà lặp lại.
“Trước khi đi tôi sẽ viết cho Cố Phi một phương pháp chỉnh lý hành vi kỹ càng tỉ mỉ” – Hứa Hành Chi nói – “Phương án trị liệu cụ thể thế nào thì tôi phải trở về nghiên cứu lại.”
“Được” – Tưởng Thừa gật gật đầu – “Đàn anh, anh cho tôi viên thuốc an thần đi.”
Hứa Hành Chi nhìn cậu một cái: “Tình huống của Cố Miểu không có nghiêm trọng như các cậu tưởng tượng đâu, chỉ cần Cố Phi có thể phối hợp, bởi vì trong quá trình này Cố Miểu sẽ có rất nhiều phản ứng, nếu cậu ta đau lòng, sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả... Còn có, lúc trước tôi có nói qua, Cố Miểu đã bỏ qua giai đoạn trị liệu tốt nhất, cho nên không có khả năng sẽ khôi phục về làm đứa trẻ bình thường.”
“Tôi biết.” – Tưởng Thừa nói, đáp án của Hứa Hành Chi, đối với cậu và Cố Phi mà nói, vậy đã là đủ rồi.
Thời gian có mấy ngày thật sự trôi quá nhanh, Tưởng Thừa thậm chí không có cảm giác gì nhiều, trong đầu đều là chuyện của Cố Miểu mà bận bận rộn rộn đi qua như vậy.
Đến lúc Hứa Hành Chi và Triệu Kình chuẩn bị rời đi, cậu mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
Bắt đầu từ ngày cậu trở về, liên lạc giữa cậu và Cố Phi đều là bởi vì chuyện của Cố Miểu, bọn cậu gọi điện thoại, bọn cậu gặp mặt, tất cả đều nói về Cố Miểu, mà khi Hứa Hành Chi vừa đi, cậu với Cố Phi bởi vì Cố Miểu mà hình thành liên lạc cũng sẽ tự nhiên mà cắt đứt.
Điều này làm cho cậu có chút bất an.
Mấy ngày nay cậu thường xuyên sẽ rơi vào những hồi ức, tuỳ tiện nói một câu, tuỳ tiện nhìn một người, tuỳ tiện thấy một cảnh tượng, đều sẽ nhanh chóng đem cậu kéo vào hồi ức.
Từng li từng tí, cậu cho đến bây giờ cũng chưa nghĩ tới ký ức của mình lại tốt đến thế, nhiều chi tiết như vậy, cậu cho rằng mình căn bản không nhớ kỹ những những chi tiết đó, thế mà tất cả lại ở trong đầu.
Mà những chi tiết này, khiến cậu có thể xác định một chút, vô luận là cậu đối với Cố Phi có tình cảm thế nào, hay là Cố Phi đối với cậu có tình cảm ra sao, thực tế so với tưởng tượng khó dứt bỏ hơn nhiều.
“Có bất cứ vấn đề gì đều có thể gọi điện cho tôi” – Hứa Hành Chi nhìn Cố Phi – “Tôi có phát hiện mới gì sẽ liên lạc với cậu, tôi có viết cho cậu những phương pháp dùng để trị liệu cho em ấy quan trọng nhất là cậu phải kiên trì, em ấy làm loạn bực tức, cậu vẫn phải kiên trì, nếu cậu buông lỏng một lần, mười lần cố gắng trước đó đều uổng phí.”
“Được” – Cố Phi nói – “Cảm ơn.”
“Còn có...” – Hứa Hành Chi đi hai bước về một bên khác, Cố Phi liền đi theo.
Tưởng Thừa biết Hứa Hành Chi muốn nói chính là vấn đề của bản thân Cố Phi, ánh mắt cậu nhìn theo bóng dáng của Cố Phi.
Vấn đề của Cố Phi.
Kỳ thật chính là vấn đề giữa hai người bọn cậu.
Hứa Hành Chi và Triệu Kình lái xe đi được một lúc rồi, bọn họ vẫn đứng ở tại chỗ không di chuyển, nhìn hướng chiếc xe rời đi đến xuất thần.
Tình cảnh này nhìn qua giống như là lưu luyến không rời vậy.
“Đưa chìa khoá cho tôi” – Phan Trí duỗi tay – “Tôi lên nhà trước.”
Tưởng Thừa đem chìa khoá đưa cho cậu ta.
Phan Trí xoay người đi được một lúc rồi, cậu vẫn đang cùng Cố Phi tiếp tục đứng tại chỗ.
“Có điều này” – Cố Phi rốt cuộc mở miệng – “Tôi muốn... mua cho Nhị Miểu một con mèo.”
“Sao?” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi.
“Em ấy thực sự thích Cừu múp” – Cố Phi nói – “Tôi cảm thấy em ấy ở bên động vật thì luôn thoải mái vui vẻ, cho nên... Tôi muốn mua một con mèo cho em ấy.”
“A” – Tưởng Thừa gật gật đầu – “Đúng.”
Cố Phi trầm mặc trong chốc lát: “Cậu.... Có thời gian không? Đi cùng đi.”
“A” – Tưởng Thừa lúc này mới phản ứng lại với ý của Cố Phi – “Đồng ý.”
“Vậy ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu được chứ?” – Cố Phi nói.
“Ừm.” –Tưởng Thừa đáp lời.
“Còn có” – Cố Phi cắn cắn môi – “Sắp đến lúc... ăn Tết.”
“Còn bốn ngày nữa” – Tưởng Thừa cười cười – “Hôm nay Phan Trí cũng nhắc tôi mãi.”
“Hai người nếu không...” – Cố Phi nói một cách khó khăn – “Đến nhà tôi ăn cơm đi, cho náo nhiêt.”
Tưởng Thừa nhìn Cố Phi, một lát sau mới nói một câu – “Được.”
“Tôi đi về trước đây” – Cố Phi nói – “Cậu... nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay quá vất vả cho cậu.”
“Không có việc gì.” – Tưởng Thừa cười cười.
Sau khi Cố Phi xoay người đi, Tưởng Thừa vẫn chưa đi, vẫn luôn đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng Cố Phi.
Lúc này đây Cố Phi không có quay đầu lại xem, chỉ là theo đường đi bước nhanh về phía trước, giống như là muốn chạy trốn vậy.
Trước đây Tưởng Thừa chưa từng thấy Cố Phi hoảng loạn như vậy.
Nhìn đến khi Cố Phi quẹo vào chỗ rẽ, cậu mới xoay người đi vào hành lang, ngậm lấy một điếu thuốc, chậm rãi đi lên nhà trên.
Cậu đối với câu nói “Quên đi thôi” của Cố Phi, vô luận là nói muốn đi cùng nhau mua mèo, hay là nói muốn cùng ăn tết, chuyện này đều thực khó khăn.
Nhưng hai lời mời khó khăn, cảm giác như đến giây tiếp theo sẽ không thể nói được nữa mà Cố Phi nói ra, và bộ dạng hoảng sợ chưa từng có trước đây lúc Cố Phi xoay người rời đi, đột nhiên khiến Tưởng Thừa thấy được hy vọng.
Thực sự hy vọng.
Chúng ta bên nhau lần nữa đi.
Tưởng Thừa biết, nếu bây giờ chính mình nói ra những lời này, Cố Phi nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng cho dù cậu rất muốn nói ra, cậu cũng không thể nói ra điều đó, cậu không thể để hai người bọn cậu quay trở về quá khứ như trước.
Câu nói này, cậu cần phải chờ đợi Cố Phi tự mình nói ra.
Chúng ta bên nhau lần nữa đi.
Câu nói này do cậu nói ra, hay là Cố Phi nói ra, ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
HẾT CHƯƠNG 128.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.