Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 132:




Edit: Crime
Vào buổi sáng lúc Cố Phi tỉnh lại, là do tiếng mấy ông lão đang tập thể dục sớm ở dưới lầu đánh thức.
Mỗi lần ở bên phòng trọ này ngủ, cậu sẽ đều ngủ rất ngon, vào buổi sáng nếu không có động tĩnh gì, cậu sẽ tỉnh giấc muộn hơn so với ngày thường.
Cậu cầm điện thoại lên nhìn thời gian một chút, đứng dậy xuống giường, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Bên dưới lầu ở ven đường tụ tập mấy ông lão, hẳn là muốn chiếm trước mấy thiết bị tập thể hình ở bên cạnh đó, thiết bị tập thể hình ở nơi này không nhiều lắm, ở dưới lầu có mấy cái, lẽ ra bọn họ mỗi người một cái cũng đủ rồi, nhưng hiện tại hai ông lão đang tranh nhau dùng một cái...
Cố Phi rất có hứng thú mà ở cửa sổ nhìn đến nửa ngày, người ở nơi này đều như vậy, một đám người lửa giận bốc lên trên đầu, vốn là tập thể dục sáng sớm để rèn luyện thân thể cho tốt, bây giờ lại đang rèn luyện cãi nhau đến nửa giờ chắc phải giảm thọ mất vài tháng.
Bất quá trước đó có cùng Hứa Hành Chi trò chuyện về con người nơi đây, Hứa Hành Chi có nói qua, tuy rằng không phải mỗi người đều là như thế này, nhưng đối với rất nhiều người mà nói đây cũng coi như là một loại phương thức phát tiết, sinh hoạt thông thường không được như ý, có thứ mình không chiếm được, trước là mắng chửi một trận phát tiết ra ngoài, về sau có đi mua đồ ăn rồi về nhà thì vẫn là như thế nào bỏ qua thì bỏ qua.
Hôm nay đại khái Hứa Hành Chi lúc giữa trưa sẽ tới, Cố Phi rửa mặt xong rồi chuẩn bị dẫn Cố Miểu chờ trong tiệm trước.
Lúc ra cửa thì cậu ngừng lại, do dự một chút, lại trở về phòng ngủ, từ trên bàn sách kia rút ra một cuốn sách bìa da bản mềm, mở ra, lấy tờ giấy bên trong đó ra.
Hy vọng chúng ta đều có thể dũng cảm như đối phương.
Nhìn cái này chính là chữ của Tưởng Thừa, mà lại là trước khi thi đại học thậm chí là còn viết sớm hơn lúc đó nữa, bởi vì lúc ôn luyện thi đại học Tưởng Thừa đã bắt đầu luyện chữ, chữ lúc đó so với chữ trong đây viết đẹp hơn nhiều, tuy rằng chữ trong đây có thể nhìn ra được là viết rất cẩn thận, nhưng vẫn thực sự rất là xấu.
Cái này được viết khi nào?
Là khi nào, Tưởng Thừa đã có ý nghĩ như vậy.
Cố Phi lại mở cuốn sổ ghi chép, là một bản bút ký chính trị, nội dung phía trên... Giống như thiên thư, nếu không phải Tưởng Thừa có thói quen ghi ngày tháng bút ký, cậu thật sự là không thể hiểu được.
Cái này là bút ký học kỳ sau của lớp mười một.
Cư nhiên lại sớm đến như vậy.
Cố Phi yên lặng nhìn chữ bên trên giấy.
Cậu không có cách nào phán đoán chuẩn xác thời gian Tưởng Thừa viết những lời này, cũng không có cách nào suy đoán được Tưởng Thừa sẽ viết những lời này, là bởi vì chuyện gì, hay là bởi vì những ý nghĩ gì.
Nhưng vô luận ban đầu những lời này là vì cái gì, bây giờ trước mắt nhìn vào nó thực sự tồn tại trong đây, có một ý nghĩa mới.
Cố Phi đem trang giấy gấp lại gọn gàng, bỏ vào trong ví tiền của mình, xoay người đi ra ngoài.
Hứa Hành Chi có lái xe đến, trực tiếp chạy xe đến trước cửa tiệm nhà cậu.
“Tôi còn nghĩ chờ điện thoại của anh để đón anh trên đường tới đây.” – Cố Phi nói.
“Tôi biết đường mà” – Hứa Hành Chi ra khỏi xe – “Giờ tôi có thể biết đường đi ở đây.”
“Nhị Miểu!” – Cố Phi quay đầu lại kêu một tiếng vào trong tiệm.
Cố Miểu ôm mèo ngó đầu ra, nhìn thấy Hứa Hành Chi đứng ở ngoài cửa, rất vui vẻ mà cúi chào anh ta một cái.
“Đây là mèo của em sao?” – Hứa Hành Chi ngồi xổm xuống cười cười.
Cố Miểu gật gật đầu, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua trên xe anh ta.
“Cừu múp ở trên xe” – Hứa Hành Chi nói – “Em muốn cùng chơi với Cừu múp sao?”
Cố Miểu lại gật gật đầu.
Hứa Hành Chi mở cửa xe ra để cô bé lên xe, trước tiên để hai con mèo nhìn nhau một lúc để có phản ứng, sau đó đem Cừu múp từ trong lồng mèo ra.
Cừu múp đối với mèo nhỏ không có nhiệt tình quấn quýt như với người, tuy rằng không có cào mèo nhỏ, nhưng cũng hờ hững không thèm để ý tới, nằm ở ghế sau bộ dạng như một nữ hoàng.
So với bên này, Thừa ca lại hết sức nhiệt tình, lon ton lại gần liền chụp lấy cái đuôi.
Cố Miểu ở một bên nhìn đến mức xuất thần.
“Lần này thời gian tương đối căng thẳng” – Hứa Hành Chi nói – “Phải làm kiểm tra toàn diện thân thể, sau đó còn đánh giá tâm lý, tôi với cậu sẽ nói một chút về mục tiêu của giai đoạn tiếp theo.”
“Được” – Cố Phi gật gật đầu, trước kia cậu có dẫn Cố Miểu đi kiểm tra thân thể, nhưng đều là bình thường, cũng không rõ lắm đến cùng là nên làm kiểm tra như thế nào – “Vậy... Anh đi đến chỗ Tưởng Thừa đem đồ cất đi trước, ở chỗ đó rất thuận tiện.”
“Tôi ở khách sạn” – Hứa Hành Chi cười cười – “Thế giới nhỏ của hai người vẫn nên chỉ để hai người các cậu ở thôi.”
“A” – Cố Phi cũng cười cười – “Chỗ đó tôi cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, có nói chuyện gì đó thì đều thuận tiện.”
“Đi thôi.” – Hứa Hành Chi gật gật đầu.
Có mèo làm bạn, cảm xúc của Cố Miểu trong khoảng thời gian này đều rất bình ổn, nhưng là đi bệnh viện vẫn là một trở ngại rất lớn.
Ngày thường đi bệnh viện đều là ở đây, trong phạm vi hoạt động Cố Miểu có thể tiếp thu, nhưng bệnh viện ở đây không có thiết bị, hôm nay phải làm chụp cộng hưởng từ não, do đó phải đi ra khỏi phạm vi của cô bé, đi tới trung tâm thành phố so ra thì xa với địa phương.
Ngồi ở trên xe Hứa Hành Chi, khi chạy đến quảng trường trung tâm thành phố, tâm tình của Cố Miểu cũng không tệ lắm, nhưng tiếp tục đi về phía trước, cô bé bắt đầu biểu hiện bất an, tay vẫn luôn đập lên trên cửa kính xe.
“Nhị Miểu” – Cố Phi giữ chặt vai cô bé – “Chúng ta đi kiểm tra thân thể, nếu sức khoẻ tốt, em cũng cảm thấy vui mà.”
Cố Miểu dường như không thể nghe được lời cậu nói, ánh mắt cô bé vẫn luôn có chút mơ hồ, thân thể như căng ra hết sức, nhưng điều khiến Cố Phi có chút ngoài dự đoán chính là cô bé không có thét lên.
“Nhị Miểu” – Hứa Hành Chi cho xe dừng lại ở ven đường, quay đầu lại nhìn cô bé – “Em có nhớ Thừa ca không?”
Cố Miểu không có phản ứng.
“Thừa ca” – Cố Phi lặp lại một lần nữa – “Em có nhớ Thừa ca không?”
Trôi qua một thời gian rất lâu Cố Miểu mới gật gật đầu, tiếp đó lại để tay lên chỗ ngồi, không ngừng mà vỗ từng cái xuống.
“Chúng ta sẽ gặp Thừa ca ngay bây giờ.” – Hứa Hành Chi nói.
Cố Phi quay đầu nhìn anh ta, nhỏ giọng hỏi – “Cái gì?”
“Gọi điện thoại cho Tưởng Thừa, để cậu ấy gọi video với Cố Miểu trong chốc lát” – Hứa Hành Chi nói – “Các cậu trước kia không có làm như vậy sao?”
“Không có.” – Cố Phi lấy ra di động.
“Hiện tại thử một chút, để cô bé biết vượt qua một khó khăn trở ngại sẽ có được niềm vui bất ngờ.” – Hứa Hành Chi nói.
Lúc di động vang lên, Tưởng Thừa đang cùng một vài người trong ký túc xá đi bộ đến lớp học.
Tiếng chuông làm cậu sững sờ, vì đây là tiếng chuông cậu thiết lập dành riêng cho số điện thoại của Cố Phi gọi tới, mà cậu đã một thời gian rất dài không có nghe tới, trong lúc nhất thời thực sự không thể xác định có phải di động của mình đang đổ chuông hay không.
“Điện thoại của cậu kìa.” – Triệu Kha dùng cánh tay đụng đụng cậu.
“A!” – Cậu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lấy di động từ trong túi ra, trên màn hình hiện lên chính là ảnh chụp Cố Phi, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình ít nhất hai giây mới ấn nhận cuộc gọi – “A lô?”
Thật tuyệt a...
“Thừa ca” – Bên kia truyền đến giọng nói của Cố Phi – “Cậu còn chưa có đi học sao? Bây giờ có thời gian không?”
“Có, có chuyện gì vậy?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Tôi cùng đàn anh dẫn Nhị Miểu tới bệnh viện kiểm tra, em ấy chưa từng tới nơi này” – Cố Phi nói – “Hiện tại có chút căng thẳng, cậu gọi video với em ấy một chút được không?”
“Được” – Tưởng Thừa lập tức nhìn nhìn bốn phía – “Tôi tìm chỗ nào vắng người đã.”
Sau đó cúp điện thoại, cậu vỗ vỗ Triệu Kha: “Giúp tôi tìm một chỗ ngồi yên tĩnh chút đi, tôi với Cố Miểu gọi video nói chuyện chút, hiện giờ em ấy cảm xúc có chút căng thẳng.” 
“Được.” – Triệu Kha gật gật đầu.
Tưởng Thừa tìm được ở gần đó có cái ghế dựa chưa có ai ngồi, lúc Cố Phi gọi video tới, cậu nhấn chọn trả lời cuộc gọi thực sự có chút lo lắng. 
“Nhị Miểu” – Khi nhìn thấy trên màn hình hiện lên mặt Tưởng Thừa, trong lòng Cố Phi đè nén lại sự kích động, kéo Cố Miểu ôm lại nhìn tới – “Em xem, Thừa ca đó.”
“Nhị Miểu!” – Tưởng Thừa cười vẫy vẫy tay.
Cố Miểu sau khi nghe được giọng nói của Tưởng Thừa, đem tầm mắt từ nhìn ra ngoài cửa sổ xe thu trở về, quay đầu nhìn về phía di động.
“Nhị Miểu à, em có nhìn thấy anh không?” – Tưởng Thừa nói.
“A!” – Cố Miểu khi nhìn thấy mặt Tưởng Thừa trên màn hình, có chút bất ngờ mà quay đầu nhìn Cố Phi hô một tiếng.
Đây là tiến bộ rõ ràng nhất, từ ngày bắt đầu nhìn thấy Cừu múp, Cố Miểu bắt đầu dùng “A” để biểu đạt niềm vui, sự bất ngờ của mình.
Cho tới nay, cô bé chỉ nói chuyện với Cố Phi dưới tình huống bên cạnh không có những người khác, hơn nữa số lần rất ít, lượng từ ngữ cũng rất ít, thêm một chút cũng sẽ không vượt quá hai mươi từ đơn.
Nhưng thời điểm nói “A” này, cô bé lại không cần tránh người.
“A!” – Tưởng Thừa cũng hô lên một tiếng, sau đó ở trước camera mà búng tay một cái, dựng thẳng ngón cái lên – “Nhị Miểu!”
Cố Miểu cũng lập tức búng tay một cái, dựng ngón tay cái lên với Tưởng Thừa.
Xe chạy đến bệnh viện đại khái mất mười phút, lực chú ý của Cố Miểu vẫn luôn ở trên người Tưởng Thừa, nghe Tưởng Thừa nói chuyện, bế lên Thừa ca cùng Cừu múp để cậu nhìn tụi nó, đã không còn sự căng thẳng lo lắng lúc trước.
Sau khi kết thúc gọi video, Cố Phi dẫn cô bé xuống xe.
Xuống xe nhìn nhìn bốn phía, cô bé lập tức lại bắt đầu căng thẳng, xoay người muốn trở lại trong xe.
“Thừa ca đang đợi em” – Cố Phi giữ chặt lấy cô bé – “Kiểm tra thân thể xong, em lại có thể cùng Thừa ca nói chuyện, được không?”
Điều này với Cố Miểu mà nói, là một biến hoá rất lớn, vô luận là nói từ phương diện nào, đều là một thách thức mà cô bé phải đối mặt.
Hứa Hành Chi nói thời gian này không thể ép buộc cô bé, cảm xúc sợ hãi sẽ làm cô bé về sau sẽ không thể tiếp thu những sự thay đổi này, cho nên Cố Phi chỉ có thể không ngừng nói.
Cứ như vậy ngồi xổm ở bậc thang trước cửa bệnh viện, Cố Phi kiên nhẫn mà nói lặp đi lặp lại, dùng ngôn từ đơn giản nhất mà Cố Miểu có thể hiểu được.
Hứa Hành Chi ngồi ở bậc thang bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở Cố Phi nên biểu đạt như thế nào.
Bốn mươi phút sau, Cố Phi cảm giác nếu không đi vào trong, ba người bọn họ sẽ bị đông lạnh rồi cảm mất thôi, Cố Miểu lúc này cuối cùng cũng gật đầu một cái.
Cố Phi như được cứu mà thở ra một hơi thật dài.
“Đây mới chỉ là một đoạn đường ngắn” – Cậu cảm giác cổ họng mình có chút đau – “Trong đầu em ấy, nơi này cách quảng trường bên kia hẳn là rất gần, cứ như vậy thì...”
“Không có việc gì” – Hứa Hành Chi nói – “Bước đầu tiên đều là khó nhất.”
Trong sự sắp xếp của Hứa Hành Chi, Cố Miểu còn có rất nhiều bước đầu tiên phải đi, rời khỏi khung cảnh sinh hoạt quen thuộc kỳ thật chỉ là một bước trong số đó.
“Chậm rãi dẫn cô bé mở rộng phạm vi” – Hứa Hành Chi ngồi trên sô pha ở phòng trọ, nhìn tới Cố Miểu một tay ôm Thừa ca một tay giữ Cừu múp ở phòng khách đi tới đi lui – “Bước tiếp theo chính là hiểu được tình cảm và cảm xúc, bắt đầu từ việc tiếp xúc với động vật.”
“Ừm” – Cố Phi gật gật đầu, ngẫm lại lại hỏi một câu – “Anh so ra có kinh nghiệm nuôi dưỡng mèo, con mèo nhỏ kia có thể tắm không? Tôi ngửi thấy có chút mùi hôi.”
“Khi được nửa năm tuổi là có thể tắm được rồi” – Hứa Hành Chi cười cười – “Quan trọng là lúc tắm xong phải lập tức sấy khô lông, nếu không sẽ dễ bị bệnh.”
“Được” – Cố Phi nói – “Cũng không có gì khác lắm, tôi mấy ngày tới sẽ tắm rửa cho nó, Nhị Miểu cả ngày ôm nó, có đôi khi đều có thể ngửi được trên người em ấy có mùi mèo.”
“Có thể cho em ấy cùng cậu giúp tắm rửa cho mèo.” – Hứa Hành Chi nói.
“Có thể được sao?” – Cố Phi ngẩn người, có chút do dự - “Em ấy... có đôi lúc sợ nước, rửa tay rửa chén còn đi, nếu muốn em ấy tắm cho mèo...”
Hứa Hành Chi cười cười: “Vấn đề này chúng ta lúc trước thực sự đã nói qua.”
“Vâng?” – Cố Phi nhìn anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.