Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 141:




Cố Phi nhìn theo Tưởng Thừa dọc đường vung cánh tay sải bước lớn về phía trước, nhịn không được đuổi theo bóp một cái ở trên mông cậu ta.
""Ui đệt!"" – Tưởng Thừa giật nảy mình, nhảy về trước một bước quay đầu trừng cậu ta.
Động tác này có chút quá táo tợn, mặc dù hai bên không có du khách khác, nhưng người bên mình vẫn có, phía sau có Cố Miểu đối diện với đàn ngựa trầm tư, bên cạnh còn có Triệu Kha.
Cố Miểu vẫn không có phản ứng, Triệu Kha liếc qua hai cậu bên này, hắng hắng giọng: ""Tôi nên xử lý thế nào?""
""Đi về phía trước."" – Cố Phi cười cười.
""Trước tiên đi luyện tập một chút đi, bọn họ đều đang ở sân chơi luyện tập"" – Triệu Kha nói – ""Ông chủ nói sau nửa giờ có thi đấu, trận đấu trước, người đầu tiên bắn trúng ba vòng chín điểm đấy, không biết người của vòng sau trình độ thế nào.""
""Vòng sau có tôi"" – Tưởng Thừa nói – ""Trình độ rất cao.""
Cố Phi đối với sự chuẩn xác của Tưởng Thừa chơi ná thun thì một chút cũng không nghi ngờ, chẳng những không nghi ngờ, chừng như có thể nói là năm, sáu, bảy, tám phục sát đất, căn bản là tay chỗ nào bắn chỗ đó.
Nhưng mà bắn cung... cậu ta dù sao ngay cả cầm cung thế nào cũng không biết, xem ý tứ của Tưởng Thừa đoán chừng là cũng chưa từng chơi.
Chỗ luyện tập có không ít người đang chơi, trong đó chỗ một cái bia bị người của bọn họ chiếm giữ, mấy người luân phiên đối diện với cái bia bắn bậy bạ một trận, một đại ca hướng dẫn bọn họ ở bên cạnh ngậm thuốc, trên mặt treo lên nét cười ""Các bạn vui vẻ là được"".
Lúc bọn họ tới, đúng lúc Phan Trí vừa bắn một tên, mũi tên bay ra cắm ở trên cây gậy dưới bia tên, cậu ta lập tức vung tay một cái, rất tiêu sái mà hô một tiếng: ""Vào bia rồi, tôi đệt!""
""Cái bia cũng có thể bị cậu làm cho tức khóc."" – Tưởng Thừa nói.
""Thừa nhi, cậu tới"" – Phan Trí đem cung đưa qua – ""Cậu thử một chút, tôi cảm thấy cậu chắc được.""
""Tôi cũng chưa từng chơi"" – Tưởng Thừa nhận cung – ""Cũng rất nặng.""
""Ná thun của cậu bên kia kèm hỗ trợ cổ tay cũng không nhẹ, cũng không phải một tay"" – Phan Trí nói – ""Thử một chút.""
""Gọi chỉ đạo X qua đây chỉ điểm một chút."" – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa nghe thoáng qua thấy vui vẻ, liếc cậu ta một cái: ""Cậu muốn bị đánh đấy nhỉ?""
Nhưng mà Tưởng Thừa quả thực ở phương diện này có thiên phú, chỉ đạo X qua dạy cậu mấy phút, đứng thế nào, cầm cung làm sao, ngắm trúng thế nào, lúc cậu cầm cung đứng tới đằng trước bia, kéo cung một cái bắt đầu ngắm chuẩn, cảm giác lập tức liền xuất hiện.
Cố Phi giơ máy ảnh lên, click click click ấn mấy cái.
Tưởng Thừa bắn tên với cậu ta chơi cây ná giống nhau, sẽ không ngắm quá lâu, căn bản giơ lên, ngắm chuẩn, không chờ người bên cạnh nhìn hồi phục tinh thần lại, cậu ta đã buông tay.
Lần này cũng như thế, mấy người còn đang truyền đạt cho cậu ta kinh nghiệm ba phút vừa mới bắn tên của mình, cậu ta đã buông tay một cái, tên vèo một tiếng bay ra.
""Tốt!"" – Chỉ đạo X ở bên cạnh hô to một tiếng.
Theo tiếng tên cắm ở trên bia trước mặt, giữa vòng tám và chín.
""Thế nào"" – Phan Trí rất vui vẻ mà dựa vào trên trụ gỗ ở bên cạnh, nhìn chỉ đạo X, cứ như mũi tên lần này là do mình bắn vậy – ""Đây vừa nhìn thì không phải người bình thường chứ?""
""Chàng trai, trước đây từng chơi phải không?"" – Chỉ đạo X hỏi.
""Chưa từng"" – Tưởng Thừa cười cười – ""Chẳng qua từng chơi ná.""
""Cậu còn chơi bắn ná?"" – Triệu Kha có chút bất ngờ – ""Nhìn không ra nhé.""
""Quả thực là nhìn không ra"" – Tưởng Thừa lại nhấc một mũi tên, kéo cung một cái, ngắm chuẩn – ""Tôi chính là thâm tàng bất lộ như thế.""
Không chờ Triệu Kha nói, cậu lần thứ hai bắn tên ra, cắm vào bên trên mũi tên lần thứ nhất, kề sát vòng mười điểm.
""Lợi hại quá!"" – Mấy người đều có phần giật mình.
Cố Phi nhìn Tưởng Thừa, cứ có chút nhịn không được nghĩ muốn tủm tỉm cười, cũng không biết là làm sao.
Thâm tàng bất lộ, Tưởng Thừa quả là có rất nhiều thứ đều là thâm tàng bất lộ, sự ưu tú của cậu ấy chẳng cần phải đặc biệt bày ra, loại kinh diễm ở trong tình cờ mới phù hợp với tính cách của Tưởng Thừa.
Cố Phi nhìn chỗ cái bia bên cạnh một chút, không ít người cũng rất có hứng thú đang chơi, cậu nhìn hai, ba phút sau đó phát hiện một chỗ cách đó có một cô gái thế mà bắn được chính xác, liền hai mũi tên bay ra, tất cả đều cắm ở trên hồng tâm.
Thế này lát nữa nhất định cũng sẽ thi đấu...
Cậu dịch sang bên kia hai bước, lại nhìn chăm chú một lúc, xác định hai mũi tên mới nãy không phải may mắn.
Lúc đang định rời đi, cô gái này quay đầu qua, cậu không kịp nghiêng đầu đi, đành phải đối mắt với cô gái này.
Cố gái nhìn nhìn cậu, lại nhìn máy ảnh trong tay cậu một chút, cười cười.
Cậu đành phải gượng gạo gật gật đầu.
Cô gái nghiêng đầu một cái, cười làm dấu hiệu chữ V, sau đó nhìn vào cậu.
""Được thôi."" – Cố Phi đành phải giơ máy ảnh lên, hướng về cô gái nhấn nút chụp, sau đó vội vàng quay người rời đi.
Cậu không đi xem Tưởng Thừa bắn tên nữa, trước tiên nhanh chóng đi đến cửa hàng nhỏ của trang trại, tìm ông chủ hỏi một chút.
""Phần thưởng của thi đấu lát nữa là loại rượu nào nhỉ?"" – Cậu nhìn đủ loại bình rượu đặc sắc treo trên tường.
""Loại này"" – Ông chủ cầm một cái túi rượu – ""Rất mạnh, người không thường uống rượu, một ngụm liền gục, nhưng mà thơm.""
""Dạ"" – Cố Phi nhìn xem – ""Cho cháu lấy một bình đi.""
Sau khi mua rượu, cậu trước tiên về nhà bạt để rượu, mới lại quay về trường bắn.
""Đi đâu vậy?"" – Tưởng Thừa không tham gia bắn tên, dựa vào một bên nhìn Trương Tề Tề ôm bạn gái cậu ta chỉ điểm.
Sau đó bắn trượt.
""Nhà vệ sinh."" – Cố Phi nói.
""Cậu chơi một chút không?"" – Tưởng Thừa hỏi cậu.
""Tôi..."" – Cố Phi chần chừ một chút – ""Được thôi.""
""Đưa máy ảnh cho tôi"" – Tưởng Thừa nói – ""Tôi chụp mấy tấm chơi chút, cậu giúp tôi điều chỉnh tự động đi?""
""Không cần tự động"" – Cố Phi mở máy ảnh ra nhìn chút – ""Cứ dùng cài đặt của tôi trước đó đi, lúc tôi dùng chụp cho cậu chính là thế này.""
""Ừ."" – Tưởng thừa gật gật đầu, đem máy ảnh giơ tới trước mắt.
Trước kia cậu chơi máy ảnh, đều nhìn từ màn hình LCD, nhưng Cố Phi vẫn đều nhìn trực tiếp kính ngắm, cậu cũng liền theo đó nhìn như thế.
Ngoài trừ có khi bởi vì ánh sáng quá mạnh, màn hình LCD sẽ nhìn không rõ, Tưởng Thừa cảm thấy thế giới ở kính ngắm là hoàn toàn không giống với trên màn hình LCD.
Đặc biệt yên tĩnh.
Đây là lời của Cố Phi nói.
Tưởng Thừa đối với cách nói này vẫn luôn vô cùng không thể hiểu rõ ràng, hôm nay mới coi như biết cái gì gọi là đặc biệt yên tĩnh.
Trước mắt cậu, chỉ có thứ cậu muốn nhìn thấy.
Không có quấy nhiễu, không có đủ loại trong khóe mắt.
Chỉ có bao la ở giữa tấc vuông này.
Cậu lặng lẽ mà nhìn Cố Phi ở trước mắt.
Sườn mặt điềm tĩnh, vóc dáng thon dài, cầm cung, bắc tên, kéo cung.
Tưởng Thừa nhấn nút chụp.
Click.
Click click click.
Từng động tác của Cố Phi dừng hình ở trước mắt cậu, giữa trời đất chỉ còn một bóng dáng.
Thật đẹp trai quá.
Trong tai cậu nghe thấy tiếng tán thưởng của một đám người, cậu mới để máy ảnh xuống, liếc nhìn mũi tên bên kia, vòng số tám.
Không tệ mà, đối với một người trước giờ chưa từng chơi qua thứ gì cần ngắm trúng mục tiêu mà nói, đây cũng thật là siêu cừ rồi.
""May mắn."" – Cố Phi nói.
""Làm thêm một mũi tên may mắn nữa."" – Phan Trí nói.
""Thử xem chút."" – Cố Phi nói mà lại để cung xuống.
""Này?"" – Phan Trí nhìn cậu ta.
""Chờ chút, tôi lắp trang bị."" – Cố Phi vừa nói, một tay duỗi vào trong áo khoác móc ra.
Mọi người cùng nhau nhìn cậu ta, Tưởng Thừa nhất thời cũng không phản ứng lại cậu ta muốn làm gì, cho tới khi cậu ta từ trong áo khoác lấy ra mắt kính, Tưởng Thừa mới thoáng cái cười rộ lên.
Cả đám người đều rất ngạc nhiên.
""Tôi đệt, cậu cận thị?"" – Phan Trí ngớ ra.
""Ừ, số độ không nặng."" – Cố Phi mang kính lên, lần nữa cầm cung lên.
""Cậu đừng nói với tôi mới nãy cậu bắn đại nha."" – Phan Trí nói.
""Đâu có khoa trương như thế"" – Cố Phi nói – ""Tôi không mang kính cũng nhìn được bia, chỉ là không đủ rõ ràng.""
Tưởng Thừa rất thích nhìn Cố Phi mang kính, mặc dù rất hiếm khi có thể nhìn thấy một lần.
Cậu giơ máy ảnh lên, tiếp tục hướng về Cố Phi.
Cố Phi chính là một người kỳ diệu như vậy, một bộ mắt kính đeo lên, đã có thể đem khí chất cả người đều thay đổi.
Cố Phi bây giờ nhìn ra được lập tức từ tiểu bá vương xưởng thép lãnh tĩnh biến thành một phần tử văn hóa bại hoại.
Tưởng Thừa nghĩ một chút lại cười, đánh giá này không thể để Cố Phi nghe thấy.
Một mũi tên này khi đeo kính lên, chứng mình lời của Cố Phi, cậu ta có mang kính hay không cũng có thể nhìn thấy được, một mũi tên này vẫn là vòng tám điểm.
""Đồ trang bị của cậu không làm bằng đá chứ."" – Phan Trí nói.
""Thừa ca cho thêm BUFF."" – Cố Phi nghiêng đầu nhìn Tưởng Thừa nói một câu.
""Hả."" – Tưởng Thừa ngẩn ra một chút.
Thêm BUFF, thêm BUFF gì, làm sao thêm?
Đối với yêu cầu của Cố Phi đột nhiên đề xuất, cậu sững một hồi, cuối cùng cắn răng một cái, hướng về Cố Phi ném cái hôn gió.
""Tôi đệt"" – Phan Trí hết sức kinh hoàng – ""Điên rồi.""
Mấy người liền la to lên, cười thành một tràng.
Cố Phi không nói, cười cười cầm cung lên, bắc tên lần thứ hai ngắm chuẩn.
Vòng chín điểm.
""Còn thật có tác dụng nha."" – Triệu Kha cười nói.
Sau đó mọi người đều luyện tập một lúc nữa, bên kia đã chuẩn bị bắt đầu thi đấu, Lỗ Thực chuẩn bị đi qua báo danh cho mọi người.
""Phan Trí, Tưởng Thừa, Cố Phi, tôi, còn có ai?"" – Cậu ta hỏi.
""Chỉ mấy người các cậu thôi"" – Bạn gái cậu ta nói – ""Những cái bia ấy, tụi mình đều không lên được, cứ ở bên cạnh cỗ vũ là tốt rồi.""
""Tôi thì... không tham gia."" – Cố Phi nói.
""Hả?"" – Lỗ Thực ngẩn người – ""Cậu lợi hại như vậy, không tham gia?""
Mấy người đều rất bất ngờ nhìn cậu ta.
""Tôi chỉ tùy tiện chơi một chút, thi đấu thì thôi"" – Cố Phi nói – ""Vừa khẩn trương lại bắn trúng người.""
""Không đến nỗi thế chứ."" – Trương Tề Tề cười lên.
""Vậy thì đừng tham gia đi"" – Phan Trí nói – ""Nhà cậu ta cử ra Tưởng Thừa, các cậu mỗi nhà cử một người...""
""Cậu thì với Triệu Kha một nhà à?"" – Bạn gái Trương Tề Tề cười nói.
""Cậu ta cái loại này giả cẩu độc thân"" – Phan Trí nói – ""Tôi với cậu ta phân rõ giới tuyến rồi, Hồng Câu*.""
* 鸿沟 – Hồng Câu: Sự phân chia, kênh đào cổ xưa, ở thành phố Huỳnh Dương ngày nay, tỉnh Hà Nam, lối đi cổ nối giữa sông Hoàng Hà và sông Hoài.
Khi Sở và Hán giằng co, đó là ranh giới tạm thời giữa Lưu Bang và Hạng Vũ. Bây giờ ẩn dụ được xác định rõ ràng. Chẳng hạn như: một khoảng cách không thể vượt qua.
Triều đại Tây Hán (206 TCN ~ 23 sau Công nguyên) còn được gọi là Kênh Sói.
""Tôi đang call video đấy"" – Triệu Kha lắc lắc di động ở trong tay – ""Với Triệu Kình.""
""Chị!"" – Phan Trí lập tức quay đầu gọi to một tiếng.
""Thật không nghĩ tới cậu là loại người này"" – Triệu Kha thở dài – ""Đùa cậu thôi.""
""... Triệu Kha, cậu đúng là lớn lên giống người nghiêm túc đàng hoàng."" – Phan Trí chỉ chỉ cậu ta.
Báo danh xong, mấy người liền đứng ở xung quanh hai bên vừa nhìn người trước mặt thi đấu vừa tán phét banh trời.
""Thật không đi thi một phát hả?"" – Tưởng Thừa nhỏ giọng hỏi Cố Phi.
""Không"" – Cố Phi cười cười – ""Không có thói quen.""
""Vậy cậu chụp hình cho tôi đi."" – Tưởng Thừa vừa nhìn hình chụp trong máy ảnh vừa nói.
""Ừ."" – Cố Phi gật đầu.
Cố Phi không bằng lòng tham gia thi đấu, Tưởng Thừa chẳng hề khó hiểu, trong tính cách Cố Phi có chút thứ sẽ không thay đổi, thí dụ đứng ở trong ánh mắt nhiều người như vậy, cậu ấy sẽ không quen.
Có điều cũng chẳng cần thay đổi, những thói quen này không cách nào thay đổi, là một phần trong khí chất của cậu ấy tương đối hấp dẫn người, từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại.
Chỉ cần cậu ấy đi lên phía trước, dùng loại tư thái gì đều không quan trọng.
Đối với Tưởng Thừa mà nói... Cậu đi về trước, ngón tay lật xem hình khựng lại.
Tôi đệt?
Một cô gái xinh đẹp.
Cô gái xinh đẹp một tay xách cung, một tách ra làm điệu bộ chữ V hướng về ống kính, còn cười rất tươi.
""Cố Phi?"" – Tưởng Thừa quay đầu nhìn Cố Phi, nghiến răng nghiến lợi mà gọi cậu ta một tiếng.
""Hửm?"" – Cố Phi nhìn cậu.
Tưởng Thừa chỉ máy ảnh: ""Cậu cái đồ khốn...""
""Này!"" – Một giọng nữ ở phía sau hai cậu vang lên.
Tưởng Thừa và Cố Phi đồng thời quay đầu, nhìn thấy một cô gái đứng ở phía sau.
À há?
À há!
Tưởng Thừa mặc dù ở phương diện nhớ mặt người có thể gọi là đồ bỏ đi, nhưng mà chỉ trong thời gian trước sau một giây nhìn xong hình chụp lại nhìn người, cậu vẫn có thể nhớ được.
Đây chính là cái cô gái xinh đẹp trong hình chụp.
""Cậu cũng thi đấu à?"" – Cô gái này cười hỏi Cố Phi.
""Không."" – Cố Phi nói.
""À, tôi tham gia, lập tức liền tới tôi rồi"" – Cô gái này nói – ""Tôi còn tưởng rằng cậu cũng tham gia chứ, có thể so một phen.""
So cái rắm.
Tưởng Thừa nhìn cô ta.
Cố Phi cả một ngày này đều ở cùng chỗ với cậu, làm sao liền đột nhiên biết cô gái thế này, trong máy ảnh lại có thể còn có ảnh chụp người ta?
""Chào cậu"" – Cô gái lại nhìn Tưởng Thừa – ""Các cậu cũng là cùng bạn bè tới đây nhỉ, tôi thấy các cậu rất nhiều người.""
""Ừ."" – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
""Vậy cậu tham gia à?"" – Cô gái cười hỏi.
""Ừ, tham gia."" – Tưởng Thừa nói.
""Vậy lát nữa so tài một chút nhé"" – Cô gái nói huơ huơ tay về phía khu thi đấu bên kia – ""Bạn tôi gọi tôi đấy, tới tôi rồi, tôi đi qua trước.""
""Cố lên."" – Cố Phi nói.
""Giúp tôi chụp mấy tấm hình nữa nhé"" – Cô gái vừa chạy hướng bên kia vừa quay đầu lại – ""Lát nữa tôi tìm cậu xin hình chụp nha.""
""Ừ."" – Cố Phi đáp một tiếng.
Tưởng Thừa nhìn cô gái đi qua rồi, quay đầu nhìn Cố Phi: ""Đi đi thôi, theo chụp đi.""
""Thừa ca, cậu nghe tôi giải thích."" – Cố Phi nói.
""Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe"" – Tưởng Thừa lườm cậu ta – ""Không nghe, không nghe, không nghe.""
Cố Phi nhìn cậu, khóe miệng như không nhịn được cười.
""Thế nào"" – Tưởng Thừa nói – ""Tôi không nghe, cậu liền không giải thích hả?""
""Là thế này, thì mới nãy..."" – Cố Phi mở miệng.
""Không nghe, không nghe, không nghe"" – Tưởng Thừa nói – ""Cậu chớ giải thích.""
""Tôi đánh cậu đấy."" – Cố Phi nói.
""Lát nữa hãy giải thích đi"" – Tưởng Thừa chậc một tiếng, liếc nhìn hướng bên kia – ""Cậu trước tiên chờ xem tôi giết cuộc gặp gỡ ướt át của cậu trong vòng vài giây.""
Triệu Kha vẫy vẫy tay bên này.
""Đi, đi qua"" – Tưởng Thừa nói – ""Chụp đặc tả cận cảnh cho tôi.""
""Được."" – Cố Phi gật đầu.
Lúc này đám người bọn họ tham gia ngoại trừ Tưởng Thừa, đều đã thi xong, thành tích thê thảm, về cơ bản bù thêm hai lần mới có thể sánh ngang với thành tích của mỗi một người khác.
""Chúng ta nên tổ chức thành đoàn thể báo danh."" – Phan Trí nói.
""Sau đó đoàn thể so sánh với cá nhân người ta à?"" – Cố Phi nói.
Phan Trí nhìn cậu ta, qua một lúc thở dài, vỗ vỗ vai Tưởng Thừa: ""Thừa nhi, cái này vẫn xem cậu rồi.""
Tưởng Thừa không nói, nhìn xem tỉ số ở sân bãi thi đấu, mặc dù đều là khách du lịch, nhưng thành tích lại có thể đều tốt không ngờ, mỗi người cả mặt nghiêm túc còn rất có bầu không khí thi đấu.
Sau khi liếc qua hai cái, Tưởng Thừa liền nhìn thấy cái cô gái ấy đang thi đấu.
Một tên đã bắn ra cắm trên hồng tâm.
Chậc.
""Cô ta rất lợi hai, Thừa ca, cậu để tâm chút."" – Sau khi Cố Phi chụp cô gái ấy mấy tấm hình, ở bên tai cậu nhỏ giọng nói.
""Khích tôi ư?"" – Tưởng Thừa cũng nhỏ giọng nói – ""Tôi những lúc này, tâm đều rất tĩnh, khích hay không đều giống nhau, hơn nữa tôi bây giờ còn không có thời gian ghen tuông.""
Cố Phi cười cười, tay rất nhanh mà ở trên lưng cậu sờ một cái: ""Cậu mới nãy cũng không thật sự ghen.""
Cô gái ấy bắn xong sau đó Tưởng Thừa nhìn xem thành tích, hai vòng mười, một cái chín chấm bảy.
Tưởng Thừa đối với cuộc thi bắn tên ở một trang trại thảo nguyên, vẫn cần chính xác đến điểm số lẻ phía sau, biểu thị có chỗ phục.
""Thừa nhi, tới cậu rồi!"" – Phan Trí gọi cậu.
""Cố Phi"" – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi – ""Thừa ca bộc lộ tài năng cho cậu xem.""
Cố Phi cả mặt nghiêm túc nhìn cậu: ""Được.""
Tưởng Thừa đi qua ở trong mấy cái cung chọn lấy, đứng tới trên vị trí thuận mắt.
Thực ra cậu bất kể là thi hay là thi đấu, rất ít có mục tiêu xác định gì, muốn thắng hơn ai, muốn so với ai thành tích tốt hơn, cậu thường sẽ không có suy nghĩ như vậy.
Mục tiêu của cậu vĩnh viễn đều là đối với bản thân mình mà nói, tôi muốn lấy hạng nhất, tôi muốn đạt được điểm bao nhiêu, đối với mục tiêu đạt được này và đối thủ cần vượt qua, cậu trước giờ đều sẽ không đi quan tâm, là ai cũng giống nhau.
Cô gái xinh đẹp này thì, thành tích cũng không tệ, điểm số trước mắt là cao nhất.
Tuy rằng ép buộc đem cô ấy xếp với cuộc gặp gỡ ướt át của Cố Phi, nhưng tâm thái của cậu bây giờ vẫn giống với trước kia.
Cậu muốn có bình rượu kia.
Cậu muốn đem Thỏ Phi Phi cưới về nhà.
Bắc tên giương cung, ngắm chuẩn.
Tưởng Thừa phát hiện mặc dù những cái gọi là bắn tên, mục tiêu đều rất lớn, rất gần, có lẽ là để khiến các du khách đều có thể tìm thấy được cảm giác thần xạ thủ.
Nhưng bia của thi đấu này ấy mà xa hơn so với sân bãi luyện tập bên kia.
Chậc chậc.
Nhưng mà đối với tuyển thủ Tưởng Thừa có thị lực hạng nhất mà nói, loại ngắm trúng này gần như là một loại phản xạ có điều kiện của cơ thể, thị lực và cự ly chẳng hề chiếm nhân tố chủ yếu.
Cậu kéo căng cung, bắn ra mũi tên đầu tiên.
Cứ giống như lúc cậu chơi bắn ná, lúc mũi tên vừa bay ra, cậu gần như đã có thể phán đoán ra điểm rơi rồi.
Vòng chín chấm chín.
Tưởng Thừa cảm thấy cách thức thủ công đi qua liếc nhìn liền báo điểm tỉ số thế này quả là quá tùy ý, cậu cũng không biết cái chín chấm chín này, ông chú dựa vào cái gì mà phán ra điểm.
Phía sau truyền tới một trận hoan hô và vỗ tay, đội cỗ vũ của cậu trái lại rất hùng mạnh, dẫu sao cũng nhiều người.
Cậu quay đầu liếc một cái, muốn nhìn Cố Phi kia mà, nhưng lại đột nhiên phát hiện Cố Miểu không biết lúc nào đứng ở bên chân Cố Phi, đang trợn tròn mắt nhìn cậu.
Cố Phi giơ máy ảnh lên hướng về cậu cười cười, cậu cong cong khóe miệng.
Cố Miểu nhanh nhẹn búng tay kêu tách với cậu rồi dựng thẳng ngón cái, Tưởng Thừa đáp trả với cô bé một cái.
Cố Miểu chắc không hiểu thi đấu là ý nghĩa gì, đại khái chính là tới nhìn Thừa ca thể hiện đẹp trai đi.
Vậy thì thể hiện đẹp trai cái nữa.
Cậu kéo cung lần thứ hai.
Mục thứ hai, mở rộng lồng ngực vận động.
Hây ha!
Mũi tên bay ra, tiếng ""vèo"" ấy vô cùng êm tai, Tưởng Thừa ở trong đầu tự vỗ tay sớm cho mình.
Du khách vây xem đều vỗ tay lên.
Chỉ có điều là một tên này, Tưởng Thừa cảm thấy chính giữa hồng tâm, ông chú xem điểm đi qua liếc một cái, vẫn cho chín chấm chín.
Quả là tùy tâm sở dục.
Nếu như đây là bác gái xem điểm, cậu có thể nhất định vòng mười.
Vì bình rượu ấy, không, để cưới Cố Phi, cậu quyết định liều.
Vào lúc Tưởng Thừa bắn mũi tên cuối cùng, Cố Phi hạ máy ảnh xuống, lấy di động ra, hướng về cậu quay một đoạn clip, đây là Tưởng Thừa vì... cưới cậu mà nỗ lực bắn... Mũi tên cuối cùng bắn ra, có thể xuất giá hay không thì xem mũi tên này.
Lúc ông chú xem điểm hô to vòng mười điểm, Tưởng Thừa quay đầu qua.
Cố Phi cười làm dấu chữ V với cậu.
Cho tới khi Tưởng Thừa chạy tới trước mặt cậu ta, cậu ta cũng còn giơ di động lên quay.
""Tôi đi lấy rượu."" – Tưởng Thừa hướng về ống kính nói.
""Ừ."" – Cố Phi gật gật đầu.
Câu lại khom lưng và kéo tay Cố Miểu lên cùng cậu đập tay: ""Nhị Miểu, đây gọi là high five, lúc chúc mừng thắng lợi thì thế này, nhớ được chưa?""
""Cái này cậu phải dạy ít nhất mười lần, tám lần."" – Cố Phi nói.
""Lời tôi vừa mới nói còn nhớ được chứ"" – Tưởng Thừa đứng thẳng lên nhìn cậu – ""Bình rượu này...""
Nói được một nửa, cậu nhìn nhìn sang hai bên, du khách bắt đầu tản ra, nhưng người của bọn họ vây lại đây, Tưởng Thừa đành phải nhìn cậu ta: ""Cậu biết.""
""Biết."" – Cố Phi cười nói.
""Lĩnh thôi, đi lấy rượu."" – Tưởng Thừa nói.
Sau khi cầm được rượu, cô gái xinh đẹp ấy đi qua: ""Cậu thật lợi hại nha soái ca.""
""May mắn thôi."" – Tưởng Thừa nói.
""Ngày mai còn chơi chứ?"" – Cô hỏi.
""Ngày mai chúng tôi có kế hoạch khác rồi."" – Tưởng Thừa nói.
""À như vậy hả"" – cô nhìn Cố Phi – ""Chúng ta thêm bạn bè? Cậu đem hình chụp gửi cho tôi?""
NO!
Cô nghĩ hay lắm!
""Ừ."" – Cố Phi đáp một tiếng, lấy di động ra.
Sau khi thêm bạn tốt, cô gái này cười cả buổi: ""Tên cậu quá buồn cười... Vậy liên hoan lửa trại buổi tối sẽ gặp nhé.""
Cố Phi không nói gì.
Sau khi cô gái rời đi, Tưởng Thừa chỉ Cố Phi một cái: ""Đi, về phòng.""
""Nhị Miểu ở đấy."" – Cố Phi nói.
""Nghỉ ngơi thay quần áo một chút"" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta – ""Cậu muốn cái gì thế?""
""Muốn cậu đó."" – Cố Phi nói.
""Vô ích"" – Tưởng Thừa mắng cậu ta – ""Lúc này lời ngon tiếng ngọt không có tác dụng.""
Cố Miểu đi theo hai cậu cùng nhau về nhà bạt, chắc là có chút mệt mỏi, cô bé vừa vào liền trực tiếp nằm tới trên giường, ôm lấy chăn nhỏ của cô bé nhắm mắt lại giống như muốn ngủ.
Cố Phi vừa muốn đi qua cùng cô bé nói chuyện, bị Tưởng Thừa kéo chặn lại.
""Cố Tiểu Phi"" – Tưởng Thừa một tay túm lấy áo cậu ta đem cậu ta đẩy tới trên tường, một tay khác lắc lắc rượu – ""Cậu rõ là không để tôi bớt lo nha, phải mau chóng cưới về để trong nhà mới yên tâm.""
""Lúc cậu mỗi ngày được treo trên tường bày tỏ, tôi cũng chưa nói cái gì đấy."" – Cố Phi duỗi tay ôm eo cậu, nhỏ giọng nói.
""Đó có thể giống nhau à?"" – Tưởng Thừa hung dữ nhìn cậu ta.
Cố Phi im lặng, sáp qua nhẹ nhàng hôn một cái ở trên khóe miệng cậu.
""Cậu..."" – Tưởng Thừa phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt một chút, lại rất nhanh mà trợn tròn – ""Cậu bớt đi...""
""Tưởng Thừa!"" – Triệu Kha ở bên ngoài gọi to một tiếng – ""Thu dọn xong đi thẳng tới sân nhỏ bên kia nhé, liên hoan lửa trại.""
""Được!"" – Tưởng Thừa đáp một tiếng, quay đầu qua tiếp tục lườm Cố Phi – ""Cậu bớt...""
""Bình rượu mới nãy mang luôn đi, mọi người nếm thử một chút mùi vị gì!"" – Triệu Kha lại nói.
""...Ha"" – Tưởng Thừa lại đáp một tiếng, sau đó ngẩn ra – ""Tôi đệt? Bọn họ muốn uống?""
""Đúng đấy... không ngoài suy nghĩ, ngạc nhiên hay không?"" – Cố Phi cười lên.
""Vậy không được"" – Tưởng Thừa buông cậu ta ra, xách rượu xoay xoay – ""Tôi lại đi mua một bình giống như vậy thôi.""
""Không cần, có"" – Cố Phi kéo cậu lại, ở trên chóp tai cậu cắn một miếng, sau đó từ trong tủ bên cạnh cầm ra một bình rượu giống như vậy đưa cho cậu – ""Buổi tối uống cái này đi.""
""Ở đâu ra?"" – Tưởng Thừa sững sờ.
""Tôi vừa mới mua."" – Cố Phi nói.
""Cậu mua cái này làm gì hả?"" – Tưởng Thừa hỏi.
""Lúc cô gái ấy luyện tập, tôi đã nhìn được lợi hại của cô ấy... Lúc tôi nhìn cô ấy, cô ấy có lẽ tưởng là tôi chụp trộm cô ấy thì phải, cho nên tôi mới lại chụp một tấm cho cô ấy."" – Cố Phi nói.
""Hà"" – Tưởng Thừa cười cười, thực ra cậu căn bản cũng không định hỏi Cố Phi chuyện hồi nãy thế nào – ""Sau đó thì sao?""
""Sau đó tôi liền nghĩ, lỡ như... lúc cậu thi đấu đụng phải cô ấy, lại lỡ như nếu không thắng..."" – Cố Phi nói.
""Sợ tôi thất vọng?"" – Tưởng Thừa ôm ôm cậu ta – ""Làm sao có thể chứ, chỉ là chơi thôi.""
""Không phải"" – Cố Phi nhéo nhéo eo của cậu – ""Tôi là nghĩ nếu như không thắng được bình rượu này, cậu không cưới tôi làm sao đây, tôi phải đi mua một bình.""
Tưởng Thừa đè thấp giọng cười đến cả buổi: ""Má.""
""Tôi có phải suy nghĩ rất chu đáo hay không."" – Cố Phi hôn cậu một cái.
""Phải."" – Tưởng Thừa ôm chặt cậu ta hôn qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.