Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 147: Phiên ngoại 2:Đây là ba năm sau




Phan Trí nói đến liền đến thật, khi Tưởng Thừa ở trạm xe đón cậu ta đến thì cẩn thận kiểm tra một chút mặt cậu ta, hoàn hảo vô khuyết, xem ra khoảng thời gian này ở nhà không có bị mẹ tát tai.
"Không phải cậu nói mẹ cậu mỗi ngày đều canh cậu sao?" – Tưởng Thừa nhận lấy cái túi cậu ta đưa qua.
"Không nhịn được muốn đi đánh bài" – Phan Trí nói – "Thật ra tôi rất đau lòng cho mẹ tôi, mỗi ngày vì canh chừng tôi, bài cũng không đánh được, cũng không thể kêu người ta mỗi ngày đến nhà đánh."
"Mẹ cậu bây giờ chắc là phát hiện rồi phải không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Ừm, nhưng tôi bỏ số mẹ tôi vào danh sách đen rồi, tạm thời gọi không được đâu" – Phan Trí dựng cánh tay lên vai cậu – "Đi, Cố Phi tới giờ nghỉ chưa, gọi cậu ta đi cùng đi, buổi trưa đi ăn thịt nướng."
"Buổi trưa?" – Tưởng Thừa ngẩn người.
"Buổi tối đi ăn thịt cừu nướng" – Phan Trí nói – "Tôi đều lên kế hoạch tốt rồi."
"Hành lý của cậu muốn để..." – Tưởng Thừa vừa cầm điện thoại vừa nhìn thoáng qua trên người Phan Trí, phát hiện cậu ta chỉ đeo một cái túi nhỏ – "Cậu không mang đồ theo?"
"Mang đồ theo tôi chạy thế nào? Cũng không phải cái gì cũng không mang" – Phan Trí chỉ chỉ cái túi trong tay cậu – "Mang theo cái kia rồi, tặng cho Miểu Miểu.”
"Cậu còn mua đồ cho Nhị Miểu?" – Tưởng Thừa ngẩn người – "Sao tự nhiên cậu lại khách khí như vậy? Mua cái gì hả?"
"Tai nghe chụp tai và MP3” – Phan Trí nói – "Cậu nghĩ xem, con bé đứng trên ván trượt vèo vèo, sau đó mang tai nghe càn quét đường phố, phong cách biết bao."
"Không nghe được âm thanh nguy hiểm lắm." – Tưởng Thừa nói.
"Ai mang trên lỗ tai chứ" – Phan Trí nói – "Cái này là đeo trên cổ."
“... Ờ" – Tưởng Thừa nhẹ gật đầu – "Vậy cậu mua tai nghe nhét tai không được sao, còn mua thêm MP3 Làm gì."
"Ông nội, tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa, cậu thấy được chưa?" – Phan Trí nhìn cậu – "Lúc con bé không chơi có thể nghe nhạc mà, bình thường Cố Phi ở nhà không phải cũng bật nhạc cho con bé à, cái này âm thanh tốt."
"Mới vừa rồi không phải cậu nói không muốn nói chuyện với tôi sao?" – Tưởng Thừa hỏi.
Phan Trí dời đầu đi chỗ khác, nhanh chân đi ra phía trước.
Buổi trưa Cố Miểu chơi ở sân câu lạc bộ, không trở về ăn cơm, Cố Phi lái tiểu màn thầu lôi kéo Phan Trí và Tưởng Thừa cùng đi ăn thịt nướng.
"Xe này bảo dưỡng tốt thật" – Phan Trí và Tưởng Thừa chen ở chỗ ngồi phía sau giơ cánh tay lên, bỏ tay xuống hai người liền chen không đủ – "Là muốn làm bảo vật gia truyền sao?"
"Không có gia để truyền." – Tưởng Thừa nói.
"Chưa chắc" – Cố Phi cười cười – "Mẹ tôi đang suy nghĩ muốn sinh thêm một đứa."
"Cùng Lưu lập?" – Phan Trí hỏi.
"Chứ với ai nữa." – Cố Phi nói.
"Hai người họ còn chưa làm giấy tờ gì mà muốn sinh con rồi?" – Phan Trí nói – "Với lại hơn bốn mươi tuổi có thể có nguy hiểm gì không."
"Nói là năm mới đi làm giấy tờ, nhưng mà sinh con thì Lưu lập không đồng ý, sợ thân thể mẹ tôi không được, để hai người bọn họ tự giày vò đi" – Cố Phi nói – "Đều là người trưởng thành rồi."
"Cũng đừng có sinh" – Phan Trí thở dài – "Không phải tôi nói chứ, cậu cứ xem bà ấy nuôi anh em hai cậu, tôi thấy mẹ cậu không quá thích hợp làm mẹ, làm cô vợ trẻ được rồi."
Cố Phi cười gật gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Đến tiệm thịt nướng, vẫn là thói quen cũ, Cố Phi phụ trách nướng, Tưởng Thừa phụ trách lấy đồ ăn.
Phan Trí cũng thích ăn thịt, cầm cái đĩa đi theo Tưởng Thừa một hồi kẹp lấy: "Vẫn là bên này lợi ích thực tế, chủng loại coi như không nhiều, nhưng chúng ta ăn cũng chỉ có mấy thứ này."
"Đúng." – Tưởng Thừa cười gật đầu.
"Nghỉ hè có phải còn muốn đưa Cố Miểu qua bên đó?" – Phan Trí hỏi.
"Ừm." – Tưởng Thừa kẹp một chút chân gà.
"Hai cậu lúc nào sống với nhau" – Phan Trí nói – "Cũng đã bốn năm rồi."
"Chờ cậu ta làm xong học kỳ này đi, năm sau là lớp 9 rồi" – Tưởng Thừa nói – "Vốn không phải nói sẽ nhanh chóng qua sao, nhưng chỗ tôi vẫn chưa định được, cậu ta trước hết cứ đi làm đi, lãnh đạo còn rất coi trọng cậu ta."
"Trường học đó của cậu ta không phải cũng rất tệ sao, cứ cảm thấy cậu ta ngày nào đó sẽ ép không nổi linh hồn lão đại xưởng thép của mình mà đi đánh học sinh " – Phan Trí nói – "Cậu ta vẫn là làm thợ chụp hình tự do gì đó tương đối tốt, trước đó không phải có biên tập ảnh gì đó rất coi trọng cậu ta sao?"
"Ừm, cứ liên lạc mãi, người kia cứ muốn cùng cậu ta hẹn bản thảo" – Tưởng Thừa kẹp một chồng lớn thịt ba chỉ xếp ở trong đĩa – "Cố Phi ổn định hơn tôi, cân nhắc cũng nhiều, cậu ta đi lần này, đoán chừng ngoại trừ ngày lễ tết cũng sẽ không trở lại nữa, ổn định một chút cũng là nên, với lại tụi tôi mang theo Cố Miểu đi, không phải du lịch mà là sinh sống, phải cân nhắc kỹ."
"Cũng đúng" – Phan Trí cảm khái thở dài – "Trong một chớp mắt liền không phải thiếu niên nữa."
"Cậu vẫn còn duy trì trái tim của thiếu niên đấy" – Tưởng Thừa nói – "Cậu vừa bỏ nhà đi."
"Xéo đi" – Phan Trí cười lên – "Tôi thật sự là ở chỗ này mấy ngày liền trở về trường học, sau đó tìm công việc gì đó liên quan đến tiệm sách."
"Thật sự quyết định mở một tiệm sách sao?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Quyết định rồi" – Phan Trí nói – "Tôi hả, không thích đọc sách, nhưng tôi thích dùng sách ra vẻ, tôi thấy người giống tôi rất nhiều."
Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
"Thật đó" – Phan Trí cười nói – "Địa điểm tôi cũng đều nghĩ kỹ rồi, chờ trở về trường học tôi liền tìm xem có mặt tiền phù hợp không."
"Bên cạnh “Bất ngờ” sao?" – Tưởng Thừa híp mắt một chút.
Phan Trí không lên tiếng, nhìn cậu, qua hơn nửa ngày mới nói một câu: "Được nha ông nội, còn thật để ý đến tôi?"
"Nói nhảm" – Tưởng Thừa nói – "Tôi nhìn cậu lớn lên đấy."
"Ai da!" – Phan Trí cười vui vẻ – "Sao cậu không nói cậu dùng phân, nước tiểu nuôi tôi lớn đi!"
"Đang là giờ ăn" – Tưởng Thừa chậc một tiếng – "Văn minh một chút đi."
Tưởng Thừa cảm thấy giữa trưa ăn tự phục vụ thịt nướng thật ra rất thiệt thòi, bởi vì thời gian hạn chế, cậu không thể ăn thỏa thích, không thể nỗ lực ăn đủ vốn.
"Buổi tối á" – Khi ra khỏi tiệm thịt nướng, Phan Trí sờ bụng nói – "Buổi tối hai cậu mời tôi thịt cừu nướng, khỏi cần lái xe, đi uống chút rượu."
"Được” – Cố Phi nói – "Hai cậu ở đây đợi tôi chút, tôi đi lái xe tới."
"Lời này nói giống như thật vậy." – Phan Trí nói. 
Cố Phi nhìn cậu ta không nói chuyện, dừng lại một hồi, ba người cùng cười lên.
"Xem thường xe điện nhỏ của chúng ta à, cậu cũng lái không lại đâu." – Cố Phi ở bên cạnh vừa cười vừa nói.
"Đời này tôi cũng sẽ không đụng nó nữa, duyên phận tôi và nó vẫn là điểm cạn mà." – Phan Trí nói.
"Chờ đi, tôi đi..." – Cố Phi xoay người, dừng một chút vẫn là đem lời nói kiên cường nói lại một lần – "Đi lái xe tới đây."
"Chúng tôi có thể qua bên đó chờ không?" – Phan Trí nói – "Một nơi hẻo lánh không quá rõ ràng."
"Các cậu có thể đến giao lộ bên kia..." – Cố Phi đưa tay chỉ vào giao lộ bên kia, nói được nửa câu lại ngừng, nhìn đường phố đối diện.
"Sao vậy?" – Tưởng Thừa hỏi, khi thuận mắt nhìn sang, thấy được ở đường phố đối diện có mấy cậu nhóc ôm eo khoác lưng chen tới chen lui đang đi, nhìn qua tuổi tác cũng không lớn – "Học sinh của cậu?"
"Lúc này cũng chưa tới thời gian lên lớp mà, thầy Cố, cậu có phải quản có hơi nhiều rồi hay không?" – Phan Trí nói.
Cố Phi không lên tiếng, từ trong túi áo khoác lấy ra kính mắt đeo lên, lại nhìn qua bên đó: "Tôi đi một chuyến."
Dù sao cũng đã từng là tiểu cao thủ đánh nhau, lúc Cố Phi đi qua đường đối diện, Tưởng Thừa và Phan Trí cũng đều đã nhìn ra, trong những nam sinh nhìn qua rất thân thiết này, có một người là bị kẹp ở giữa mà dắt đi về phía trước.
Hai người cũng lập tức đi theo qua đó.
"Là học sinh của cậu ta sao?" – Phan Trí hỏi.
Tưởng Thừa nhìn mấy người đó: "Tối thiểu trong đó ít nhất có một người, nếu không sao Cố Phi lại quản loại chuyện này."
"Cậu ta cũng không phải chủ nhiệm lớp." – Phan Trí nói.
"Phó chủ nhiệm lớp" – Tưởng Thừa nói – "Chủ nhiệm lớp... Là sư phụ cậu ta, rất tốt với cậu ta, cậu ta chắc chắn để bụng."
"Vậy được." – Phan Trí xắn tay áo.
"Cậu làm gì?" – Tưởng Thừa nhìn Phan Trí – "Chuẩn bị đánh nhau à?"
"Ai biết được" – Phan Trí xoa xoa đôi bàn tay – "Lỡ như khống chế không nổi liền phải..."
"Trương Hiểu Phi!" – Cố Phi hô về phía trước.
"Ai da" – Phan Trí ngẩn người – "Đặt cái tên này thật là."
Mấy nam sinh đều ngừng lại, cùng quay đầu qua.
Lúc người ở giữa tên là Trương Hiểu Phi kia nhìn thấy Cố Phi, toàn bộ nét mặt đều thay đổi, trong ánh mắt lập tức tràn đầy chờ mong, vừa giãy dụa muốn rút ra khỏi cánh tay người bên cạnh, vừa đáp: "Thầy Cố!"
Mấy nam sinh bên cạnh rõ ràng ngơ ngác một chút.
"Muốn đi đâu đấy." – Cố Phi đi qua, đứng lại trước mặt mấy người bọn họ.
"Quản được sao?" – Một nam sinh to con dắt khóe miệng nói một câu, lại nhìn Trương Hiểu Phi, rất khinh thường hỏi – "Thầy giáo mày?"
“... Phải." – Trương Hiểu bay gật gật đầu, nhìn ra được nhóc con có chút sợ hãi, lời này nói xong lại lập tức quay đầu nhìn Cố Phi.
"Qua đây." – Cố Phi nhìn nhóc con.
Trương Hiểu Phi bỗng nhúc nhích, nhưng người của hai bên không buông tay, nhóc con nhìn đứa to con kia, muốn nói cái gì đó nhưng không nói ra, thế là lại quay đầu trở lại, nhìn Cố Phi.
Tưởng Thừa và Phan Trí cách xa mấy mét nhìn cảnh tượng này, Phan Trí nhỏ giọng mắng một câu: "Đệt, thật mẹ nó muốn gây sự."
"Con nít mà." – Tưởng Thừa nói.
So với sự quan tâm của Phan Trí, cậu càng muốn xem thử Cố Phi sẽ xử lý tình huống trước mắt như thế nào.
Nói thật thì, từ lúc vượt vách trở đi, Cố Phi không lại thật sự động thủ với ai lần nào, sống một cuộc sống bình thường của học sinh, đi làm hơn nửa năm này, đối với lớp nát nhất toàn trường, cậu ta cũng từ đầu đến cuối duy trì trạng thái phó chủ nhiệm lớp phổ thông.
Tưởng Thừa không hi vọng cậu ta giống như trước đây, vừa nghĩ tới dáng vẻ cậu ta cầm ống thép, Tưởng Thừa liền có chút phát sầu, cuộc sống nhìn qua rất có cảm giác an toàn lại tuyệt đối không an toàn.
Nhưng mà, nghe Cố Phi bình tĩnh nói "Qua đây", cậu thế mà có chút ẩn ẩn kích động.
Bá khí đó, một ánh mắt liền có thể làm cho người ta ngậm miệng, khí chất bên trong trầm ổn mà chơi liều giao thoa của Cố Phi, cậu đã rất lâu chưa thấy.
Chậc.
Tưởng Thừa cảm thấy mình quả thực mâu thuẫn.
Thật ra cũng không phải mâu thuẫn, lúc này nhìn dáng vẻ của Cố Phi, cùng năm đó nhìn Cố Phi, cảm thụ đã hoàn toàn khác biệt.
Cho dù bây giờ Cố Phi cùng người khác đánh nhau, cậu cũng sẽ không cảm thấy không an toàn.
Rất nhiều thứ đều đã thay đổi.
Cố Phi cũng đã sớm không còn là Cố Phi năm đó.
"Qua đây." – Cố Phi lặp lại lần nữa, lần này giọng của cậu ta trầm xuống.
"Tôi..." – Trương Hiểu bay nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn mở miệng – "Thầy tôi... Kêu tôi qua... Tôi..."
"Qua mẹ nó cái gì" – To con ngắt lời – "Có chuyện gì chứ! Đi!"
Mấy người dắt Trương Hiểu Phi liền muốn đi về phía trước.
"Tôi" – Trương Hiểu Phi lập tức luống cuống, vùng vẫy hai lần, khẩn cầu quay đầu nhìn Cố Phi – "Thầy Cố, Cố..."
"Đi!" – To con có lẽ thấy Cố Phi luôn không có động tĩnh nên khí thế rất tràn đầy.
"Tôi xem ai dám đi." – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa cảm thấy lông tơ trên người mình dựng lên, đung đưa qua lại vù vù một mảnh, giống như cánh tay dưới võ đài huy động.
Đơn giản năm chữ, bị Cố Phi nói đến không khí đều sắp đọng lại.
Mà sau khi cậu nói xong thì lấy mắt kiếng xuống, động tác chậm rãi cọ xát thấu kính trên áo mới đem kính mắt thả lại bên trong túi này làm Tưởng Thừa muốn bổ nhào qua cắn cậu ta hai cái.
Mắt kính này là cậu mua cho Cố Phi, rất đắt, mặc dù lúc này cậu có chút muốn nói cậu giả bộ như vậy sẽ xoa mờ thấu kính đó! Nhưng không thể không thừa nhận bộ dạng ra vẻ này cũng rất có khí phách.
"Thầy nói một lần chót" – Cố Phi rủ xuống cánh tay, nhìn Trương Hiểu Phi – "Qua đây."
Trương Hiểu Phi ở đó không nhúc nhích, khóe miệng đứa to con mang theo nụ cười khinh bỉ, liếc mắt mà nhìn cậu.
Cố Phi đợi vài giây, rồi mới xoay người đi, nói với Tưởng Thừa và Phan Trí: "Đi thôi."
Hai người bọn họ đang chuẩn bị cùng quay người đi thì Trương Hiểu Phi đột nhiên rống lên: "Thả tôi ra!"
Cố Phi ngừng bước chân.
Trương Hiểu Phi một cuống họng này làm đám to con đều sửng sốt, mặt nhóc con đỏ lên, hung hăng quăng hai lần cánh tay, tránh thoát tay đang nắm lấy mình, nhanh chân đi tới bên Cố Phi.
Phía sau đứa to con lập tức cũng theo tới.
Cố Phi xoay nhanh thân một phát bắt được cánh tay Trương Hiểu Phi kéo nhóc con qua rồi mới một cước đạp lên chân đứa to con đã đạp sau eo Trương Hiểu Phi, chân của đứa to con rơi xuống, lảo đảo một bước.
Cố Phi ném Trương Hiểu Phi ra trước mặt Tưởng Thừa và Phan Trí, lần nữa xông tới đứa to con, nắm chặt cổ áo nhấc lên, hung hăng đẩy vào một người phía sau đang xông lên muốn giúp một tay kia, đầu của đứa to con ngã ra sau, đâm vào trên mũi người phía sau kia. 
"Cho nhóc mười giây." – Cố Phi chỉ vào đứa to con.
To con nhìn thoáng qua phía sau cậu, tay Phan Trí bỏ vào trong túi liền đi qua.
"Buông tay." – To con nhìn Cố Phi.
Cố Phi buông lỏng tay, to con hơi lườm bọn cậu, quay người vẫy tay một cái: "Đi."
Sau khi nhìn mấy đứa nhóc không quay đầu lại mà đi mất, Cố Phi nhìn Tưởng Thừa: "Tôi đưa nhóc con này về trường học, hai cậu... tự đón xe?"
"Ừm" – Tưởng Thừa gật gật đầu, ngẫm lại lại có chút muốn cười – "Cậu dùng tiểu màn thầu chở nó sao?"
"Ha" – Cố Phi cười cười – "Đừng có học theo Phan Trí ngại bần yêu giàu."
Phan Trí ở bên cạnh một chuỗi chậc chậc.
Cố Phi lái tiểu màn thầu tới, Trương Hiểu Phi đi theo cậu lên xe, Cố Phi nhìn Tưởng Thừa: "Vậy tôi đi trước."
"Ừm" – Tưởng Thừa đáp – "Buổi chiều tan làm gọi điện đi, đi ăn thịt nướng."
"Được." – Cố Phi mở máy xe, lái đi.
Trương Hiểu Phi ngồi ở sau cứ im lặng mãi, sau khi lái qua hai con đường, nhóc con mới nói: "Phi ca."
"Hả?" – Cố Phi lên tiếng.
"Cảm ơn." – Nhóc con nói.
Học sinh này là trùm lớp của lớp cậu, so với Vương Húc ngụy trùm lớp năm đó thì hàng thật giá thật hơn nhiều, nhưng dù sao chỉ là một học sinh lớp bảy, so sánh với mấy "Thanh niên lêu lổng" thường xuyên xuất hiện trong tin tức kia thì chính là vô cùng phế vật.
"Cũng không cần cảm ơn" – Cố Phi nói – "Em tự nghĩ xem mình có xứng với thầy Vu không."
Thầy Vu là sư phụ Cố Phi, chủ nhiệm lớp, rất có trách nhiệm với học sinh, nhưng tính tình rất nôn nóng, giống như sự kết hợp của Lão Từ và Lão Lỗ.
"Đừng nói với thầy ấy." – Trương Hiểu Phi nói.
"Nếu không gặp thầy sẽ không nói" – Cố Phi nói – "Nhưng đã gặp rồi nhất định phải nói."
"Thật không nể mặt." – Trương Hiểu Phi có chút không vui.
"Nể mặt thì em cảm kích sao? Thầy Vu đối với em đủ nể mặt đi" – Cố Phi nói – "Em nhận tình cảm của thầy ấy sao? Hôm nay giúp em, em quay đầu lại gây thêm phiền phức, em nể mặt tôi sao?"
“... Em nói không lại thầy." – Trương Hiểu Phi nói.
"Miệng không được tay chân cũng không được" – Cố Phi nghiêng nghiêng đầu – "Nghe thầy một câu, loại tư chất này cũng đừng học người ta làm lão đại."
Trương Hiểu Phi sửng sốt một hồi thì cười: "Đệt."
"Miệng sạch sẽ một chút." – Cố Phi nói.
"Thầy chưa từng nói tục sao?" – Trương Hiểu Phi hỏi.
"Em đưa ra bằng chứng, một lần là được." – Cố Phi nói.
Trương Hiểu Phi đơ nửa ngày: "Sau lưng chắc chắn có nói, ai cũng biết thầy trước đây là lão đại xưởng thép, thầy mà chưa từng nói tục?"
"Thầy chưa từng nói trước mặt em, em trước mặt thầy nên sạch sẽ một chút." – Cố Phi nói.
"Biết rồi!" – Trương Hiểu Phi thở dài.
Tưởng Thừa và Phan Trí gọi xe tới khách sạn, đặt phòng xong, rồi mới đi dạo định nán lại phòng thuê một lúc.
Khi còn cách một hai trăm mét thì thấy Cố Miểu.
Nhưng Cố Miểu không phải chỉ một mình, bên cạnh còn có một người con trai đi theo, cách khá xa cũng không thấy rõ tuổi tác và tướng mạo.
"Tôi đệt!" – Tưởng Thừa đột nhiên liền gấp, chỉ vào bên kia – "Phan! Cậu nhìn xem đó có phải một đứa con trai hay không!"
"Đúng đó" – Phan Trí nhìn một chút – "Sao vậy?"
"Là con trai ư!" – Tưởng Thừa nhìn cậu chằm chằm, lên giọng – "Một đứa con trai!"
"Ờ!" – Phan Trí cũng cất cao giọng lên tiếng, rồi mới tiếp tục hỏi – "Thì sao?"
"Chắc chắn không phải thứ tốt lành gì!" – Tưởng Thừa bước nhanh hơn, nửa chạy đuổi qua bên kia.
"Không phải, Thừa nhi” – Phan Trí theo sát cậu – "Cố Miểu coi như là học sinh cấp hai, xinh đẹp như vậy lại còn ngầu, có người theo đuổi có cái gì ghê gớm chứ?"
"Con bé không giống!" – Tưởng Thừa nói – "Con bé...”
"Hứa Hành Chi nói, không được để con bé cảm thấy mình không giống người khác" – Phan Trí nói – "Con bé là một cô gái ít nói học cấp hai, Hứa Hành Chi nói..."
"Tôi ở trước mặt con bé đương nhiên sẽ không để nó cảm thấy mình khác người! Nhưng có ai muốn lừa con bé thì làm sao hả!" – Tưởng Thừa nói.
"Tôi thấy việc này cậu không cần lo lắng" – Phan Trí thở dài – "Tôi thấy cậu không bằng lo lắng một chút cho đối phương đi, vũ lực con bé như vậy, đụng vào một cọng lông liền bị ăn ván trượt, đến mấy lần liền ăn mấy lần."
Tưởng Thừa bị cậu ta nói đến có chút muốn cười, tâm tình lo lắng cũng hơi bình tĩnh một chút, cậu thả chậm bước chân, cảm thấy mình so với Cố Phi có lẽ còn quan tâm hơn.
Chậm rãi đi đến chỉ cách xa một con đường, Tưởng Thừa thấy rõ kia là một nam sinh trông có vẻ mười bảy, mười tám tuổi, đang vừa nói vừa cười mà nhìn Cố Miểu.
Cố Miểu dựa vào cột đèn, một chân giẫm trên ván trượt, hai tay đút túi mặt không thay đổi nhìn nam sinh này.
Tưởng Thừa và Phan Trí ngừng lại, muốn đợi bọn họ nói chuyện xong lại đi qua, nhưng Cố Miểu vừa nhấc mắt thấy được bọn cậu, lập tức mũi chân nhất câu, kẹp lên ván trượt, đưa tay đẩy ra nam sinh còn đang nói chuyện, đi qua bên này.
Nam sinh trực tiếp bị đẩy một cái lảo đảo.
"Thấy không!" – Phan Trí nói – "Một chưởng này, kiếm khí bức người."
Tưởng Thừa nhìn cậu ta: "Một chưởng đánh ra kiếm khí?"
"Thì là ý giống vậy" – Phan Trí cười cười với Cố Miểu – "Hi! Miểu Miểu!"
"Cố Miểu!" – Nam sinh kia đột nhiên ở đối diện hô một tiếng.
Cố Miểu tựa như không nghe thấy, bước chân cũng không có ngừng lại một chút.
"Anh rất thích em! Anh yêu em!" – Nam sinh kia lại hô.
"Yêu cái trứng gà lớn mi!" – Tưởng Thừa quả thực muốn nổ, chỉ vào nam sinh kia – "Con mẹ nó thử yêu một cái nữa coi!"
Hết phiên ngoại 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.