Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 150.2: Phiên ngoại 5:Đi theo ánh sáng (2)




Phong cảnh ven đường từng chút từng chút thay đổi đến quen thuộc, trong bỡ ngỡ hiện ra chút quen thuộc xa lạ.
Rời đường cao tốc, nhìn theo biển số xe ở trên đường, loại hiểu rõ này từng chút một chậm rãi lan ra ở bên mình.
Tưởng Thừa đóng laptop lại, lười biếng duỗi lưng: ""Tới rồi.""
Cố Miểu mặc dù đã thích ứng cuộc sống và phương thức sinh hoạt mới, nhưng lúc trở về nơi cô bé lớn lên từ nhỏ, cô bé vẫn sẽ vô cùng phấn khích, nhoài người trên cửa sổ, ngón tay vẫn luôn gõ nhè nhẹ ở trên kính.
Cố Phi lái xe đến cửa tiệm trước, bây giờ mẹ Cố Phi trông coi nơi này gọi là tiệm cũ, cái siêu thị mini của Lưu Lập mới mở gọi là tiệm mới.
""Nhị Miểu!"" – Từ xa đã nhìn thấy mẹ cậu đứng ở cửa tiệm vẫy tay nhảy lên.
Cố Phi nhấn còi một cái trả lời.
""Mẹ."" – Cố Miểu vỗ vỗ cửa sổ xe.
Cố Phi kéo cửa sổ sau xuống, cô bé duỗi cánh tay ra vẫy vẫy.
Xe ngừng lại, Cố Miểu ôm mèo nhảy xuống xe, mẹ cậu chạy lao qua ôm ấy cô bé: ""Ui chao, cũng đã mấy tháng không gặp rồi, con gái tôi lại trở nên xinh đẹp quá! Ngay cả Nhục Nhục cũng trở nên đẹp rồi!""
""Lưu Lập đâu?"" – Cố Phi hỏi một câu.
""Tiệm mới bên kia đấy, buổi chiều thêm hàng, anh ấy đi qua rồi, lát nữa liền qua đây"" – Mẹ cậu nói – ""Các con dọn dẹp trước một chút, buổi tối thì ở đây ăn nhé?""
""Dạ."" – Cố Phi gật gật đầu.
""Dì gầy rồi ạ."" – Tưởng Thừa nói.
""Nhìn ra?"" – Mẹ cậu có chút mừng rỡ – ""Dì đang giảm béo đó, xem ra vẫn có chút hiệu quả ha?""
""Hiệu quả rất rõ ràng."" – Tưởng Thừa cười cười.
""Nhị Miểu cứ ở đây đi"" – Cố Phi nói – ""Chúng ta cất hành lý, tắm rửa, lát nữa qua lại.""
""Được, Nhị Miểu, đi"" – Mẹ cậu ôm lấy Cố Miểu – ""Đi nhìn xem quần áo mẹ mới mua cho con, mẹ cầm tới tiệm rồi...""
Trở về phòng thuê nhỏ vẫn luôn không trả lại, Tưởng Thừa ngã tới trên ghế sô-pha một phát, nhắm mắt lại chậm rãi thở ra một hơi.
""Có bụi không?"" – Cố Phi hỏi, đi qua nằm sấp lên người cậu, hôn hôn mắt của cậu.
""Không có"" – Tưởng Thừa nói – ""Lý Viêm thật đúng là bạn tốt, cậu ta cuối tháng đã qua đây, tôi phải chơi với cậu ta thật tốt.""
""Trước tiên tắm rửa"" – Cố Phi nói – ""Cậu ngủ một lát, vành mắt đen cũng xuất hiện rồi, tôi lát nữa ra ngoài một chuyến, Lý Viêm cầm thịt bò khô đi đến tiệm.""
""Ừm"" – Tưởng Thừa gật gật đầu – ""Cậu tắm rửa rồi lại đi đi.""
""Có mùi mồ hôi à?"" – Cố Phi cười cười.
""Tôi lúc nào ngửi cậu đều là mùi Cố Phi"" – Tưởng Thừa nói – ""Người khác thì không nhất định.""
""Vậy tôi tắm trước."" – Cố Phi vỗ vỗ mặt của cậu.
Tưởng Thừa nằm ở trên sô-pha, lúc Cố Phi tắm rửa xong đi ra, cậu thậm chí cảm thấy mình đã bắt đầu nằm mơ rồi.
Cưỡng ép chống người dậy đi tắm rửa, rồi về phòng đi ngủ.
Trong phòng ngủ, cái giường này rất lâu không có ai ngủ qua, lúc Tưởng Thừa nằm lên có loại cảm giác xuyên vào trong ký ức.
Trên trần nhà có hai mảng nước đọng quen thuộc, hình dạng thậm chí vẫn giống như trước đây, bên cạnh còn có một đoạn dây điện nhỏ cũ, trên đầu sợi quấn băng dính màu đen.
Tưởng Thừa nhắm mắt lại, những thứ này đều là cậu trước đây trước khi ngủ sẽ nhìn thấy, trước giờ không chú ý tới, nhưng mà lại nhớ kỹ.
Rất nhiều chi tiết nhỏ chính là tồn tại như vậy mà không phát hiện, có một ngày sẽ đột nhiên nhảy ra, câu lên hồi ức.
Một giấc này, cậu ngủ thẳng tới trước bữa cơm chiều, Cố Phi qua gọi cậu.
""Mịa nó"" – Tưởng Thừa nhảy xuống giường, chạy lao vào phòng tắm rửa mặt – ""Cậu sao không gọi tôi dậy sớm chút? Không tốt lắm đâu, cơm làm xong mới thức dậy.""
""Lại không phải ngày đầu tiên gặp người ta, đâu còn coi trọng những cái này"" – Cố Phi nói – ""Mẹ tôi cũng biết cậu nhất định là thức cả đêm rồi.""
""Bao lì xì đưa chưa?"" – Tưởng Thừa vừa xách quần vừa hỏi.
""Đưa rồi."" – Cố Phi nói.
"Ừ"" – Tưởng Thừa cầm di động – ""Đi thôi, tôi chợt cảm thấy đói bụng rồi.""
Thực ra cứ giống như Cố Phi nói, mặc dù thời gian mà Tưởng Thừa chân chân thực thực ở với mẹ Cố Phi và Lưu Lập không nhiều, nhưng nhiều năm trở lại đây, quả thực cũng là rất quen thuộc rồi.
Vào trong tiệm chào hỏi liền đi sân sau rửa tay, sau đó bưng thức ăn, cầm chén ngồi tới cạnh bàn, hết sức tự nhiên.
Có lúc, Tưởng Thừa sẽ cảm giác có chút phảng phất, Cố Phi và Cố Miểu là người nhà của cậu, còn hai con người vẫn luôn chìm trong bể ái tình này, cũng có lẽ coi như là người nhà.
Không quá gần gũi, nhưng lúc chung sống lại thả lỏng, thỉnh thoảng còn sẽ cảm thấy thân thiết.
""Lại lớn thêm một tuổi rồi"" – Lưu Lập nói – ""Liền sắp trung niên rồi nhỉ."" (trung niên: tuổi từ 40–50)
""Có biết nói chuyện hay không đấy anh!"" – Mẹ Cố Phi kêu một tiếng – ""Con trai em tuổi gì chứ, con trai em trung niên, em làm sao đây chứ!""
""Em mãi mãi trẻ trung nha."" – Lưu Lập nói.
""Bây giờ sáu mươi tuổi mới là trung niên, anh biết chưa!"" – Mẹ Cố Phi nói.
""... Sáu mươi à?"" – Lưu Lập ngây ngốc, nhìn bà.
""Phải đó, sáu mươi, sang năm chính là tám mươi!"" – Bà nói.
""Em nói sao thì là vậy."" – Lưu Lập gật gật đầu.
""Chẳng thèm để ý anh"" – Mẹ Cố Phi quay đầu qua – ""Hai đứa ăn Tết ở bên đó, hay là trở về bên này hả?""
""Chưa nghĩ xong đâu, xem tình hình đi."" – Cố Phi nói.
""Các cậu nếu như không trở về, chúng ta liền qua đó, đúng lúc muốn dẫn mẹ cậu đi du lịch, lại đi xung quanh chơi hai ngày."" – Lưu Lập nói.
""Cũng được đó"" – Cố Phi nói – ""Hai người cũng nên ra ngoài chơi chút.""
""Tưởng Thừa này"" – Mẹ Cố Phi nhìn Tưởng Thừa – ""Con... có muốn hay không... chính là, có muốn trở về bên kia hay không, chính là nhà ban đầu của con, xem thử?""
Tưởng Thừa ngây ra một chút, qua một lúc mới lắc lắc đầu: ""Không đâu.""
""Mãi vẫn chưa từng trở về nhỉ?"" – Mẹ Cố Phi hỏi.
""Dạ."" – Tưởng Thừa cười cười.
""Bọn họ phải nhìn thấy con có tiền đồ như vậy"" – Bà thở dài – ""Vẫn nên để bọn họ nhìn thấy!""
""Nhìn thấy cũng không có ý nghĩa gì"" – Tưởng Thừa vừa gặm xương sườn vừa nói – ""Con sống rất tốt, con tự mình biết là được, người khác thấy thế nào, nghĩ thế nào, con cũng không sao cả.""
""Đây chính gọi là khí phách, tâm thái rộng lớn... là nói như thế nhỉ."" – Lưu Lập nói.
""Ngài hiểu biết nhiều thật."" – Mẹ Cố Phi liếc xéo anh ta một cái.
Ăn cơm xong lại nói chuyện một lúc, trời đã đủ tối rồi, Cố Phi đứng lên, đá đá giày của Tưởng Thừa: ""Đi dạo đi Thừa ca.""
""Ừ."" – Tưởng Thừa đứng lên đi theo.
Hai người cùng nhau đi ra cửa tiệm.
Đêm mùa hè của xưởng thép rất mát mẻ, mặt trời vừa xuống núi, gió thổi qua người liền rất thoải mái.
""Đi đâu?"" – Cậu hỏi một câu.
Cố Phi bảo cậu về xưởng thép ăn sinh nhật, nhất định sẽ không chỉ cùng người trong nhà ăn bữa cơm, nói chuyện luyên thuyên đơn giản như vậy.
Bây giờ gọi cậu ra đây tản bộ, khẳng định cũng không chỉ là tản bộ.
""Theo tôi đi đi."" – Cố Phi cười cười.
Đã rất nhiều năm rồi, cậu không cùng Cố Phi tản bộ thế này, hai người đều rất bận, Cố Phi còn thường xuyên phải chạy bên ngoài, vừa ra ngoài, có lúc một tuần lễ cũng không gặp được người.
Bình thường buổi tối cũng chỉ là nói chuyện một lúc rồi mỗi người tự bận việc của mình.
Bây giờ đi ở trong gió đêm mùa hạ mát mẻ, lần theo những con đường nhỏ rất nhiều năm trước đã trải qua tình cảnh đặc biệt, sẽ khiến con người cảm thấy được loại hưởng thụ.
Cố Phi dẫn cậu loanh quanh mấy vòng sau đó rẽ lên một con đường đất nhỏ.
Tưởng Thừa vừa nhìn đã cười: ""Là muốn đi nhà trẻ bên kia à?""
""Ừ"" – Cố Phi liếc nhìn cậu – ""Cậu vậy mà không lạc đường? Trên lý thuyết, cậu không phải nên đối với con đường này không có ký ức mới đúng chứ?""
""Trước sinh nhật năm ấy đúng là nhớ không được, sau đó liền sẽ không quên"" – Tưởng Thừa lười biếng duỗi lưng – ""Cậu có phải đem quà tặng để ở chỗ đó hay không?""
""Ừ"" – Cố Phi thở dài – ""Cậu đoán được rồi cũng không cần nói nó ra, cậu rốt cuộc có thể có một hạt tế bào lãng mạn hay không hả?""
""Không có nhá"" – Tưởng Thừa vỗ vỗ tay – ""Tôi cũng biết đây là sinh nhật đặc biệt, cũng không chuẩn bị quà... Quả thật là không biết tặng cái gì.""
Cố Phi cười đi lại gần hôn cậu một cái: ""Lễ vật của cậu tặng tôi, cả đời này cũng dùng không hết.""
Sau khi tới phía trước lại đi một đoạn, Cố Phi lách tới phía sau cậu, một tay ôm eo của cậu, một tay che mắt cậu lại: ""Tôi dẫn cậu đi tới phía trước.""
""Phía trước có cái gì?"" – Lúc tay Cố Phi che trên mắt cậu, Tưởng Thừa đột nhiên có chút hồi hộp và hưng phấn.
""Trong chốc lát cậu liền có thể nhìn thấy rồi"" – Cố Phi dẫn cậu từ từ đi về phía trước, ở bên tai cậu nhẹ giọng gọi một tiếng – ""Thừa ca.""
""Hửm?"" – Tưởng Thừa đáp theo.
""Sinh nhật vui vẻ, Thừa ca"" – Cố Phi nói – ""Hy vọng cậu mãi mãi đều hạnh phúc như vậy.""
""Ừm."" – Tưởng Thừa cười cười.
""Sinh nhật vui vẻ, Thừa ca"" – Cố Phi tiếp tục nhỏ giọng nói – ""Hy vọng cậu mãi mãi đều cười thoải mái giống như một chùm ánh sáng mặt trời, cậu là ánh nắng của tôi.""
Tưởng Thừa cười không nói gì.
""Sinh nhật vui vẻ, Thừa ca"" – Cố Phi hôn hôn ở trên tai cậu – ""Tôi trước đây, hy vọng cậu nghĩ tới khoảng thời gian lúc ở xưởng thép không có hối hận, bây giờ tôi hy vọng, chờ có một ngày, cậu già rồi, quay đầu nhìn lại, cả đời này ở cùng một chỗ với tôi, cũng không có tiếc nuối.""
""Sinh nhật vui vẻ, Cố Phi"" – Tưởng Thừa cười nhẹ giọng nói – ""Đi theo ánh sáng.""
Cố Phi ngừng bước chân, cầm tay che trên mắt của cậu mở ra.
Tưởng Thừa mở to mắt nhìn.
Trên mặt đất, một dải quầng sáng đủ sắc màu, từ dưới chân bọn họ, dấu hiệu vô cực kéo dài tới phía trước.
Tưởng Thừa nhìn chằm chằm vào những khối gạch màu huỳnh quang quen thuộc này, trong tầm mắt từ từ dâng lên chút bóng chồng.
Cậu chớp chớp mắt, nhưng bóng chồng càng đậm nét.
Cậu đành phải giơ tay lên chùi nước mắt rơi ở khóe mắt.
""Gạch ở đâu làm?"" – Cậu mang theo âm mũi hỏi một câu.
""Chính là những thứ trước đây đó"" – Cố Phi ôm lấy cậu – ""Ngày thứ hai tôi đã đi thu hồi về, vẫn luôn để ở trong tủ nhà tôi, nhưng mà màu sắc là bôi lại lần nữa, màu sắc trước đây phai đi rất nhiều rồi.""
""Cậu có khùng không?"" – Sự kinh ngạc của Tưởng Thừa cũng không ngăn được nước mắt, chỉ có thể vươn tay lại chùi một cái.
Cố Phi cười cười không nói, đi qua ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đẩy ngã khối gạch đầu tiên.
Quầng sáng rực rỡ từ chấm tới đường, cứ giống như hình dạng năm đó, đập vào phía trước kéo dài, ở trong đêm sáng lên một bức tranh sắc màu.
Hết phiên ngoại 5. 
Tác giả có lời muốn nói: Được rồi, phiên ngoại cũng xong xuôi toàn bộ rồi.
Vô cùng cảm ơn mọi người đi cùng tôi qua nửa năm này, tôi yêu các bạn. Cuối cùng tác giả đứng dậy xoa đầu gối, mỉm cười nói rằng.
Không có cuộc sống của ai sẽ mãi luôn hoàn mỹ, nhưng bất luận lúc nào, đều phải nhìn về phía trước, tràn đầy hy vọng thì sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.