Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 22:




Edit: Minh Phương + Bích Phượng
Beta: Kiara
~o0O.O0o~
Mặc dù Tưởng Thừa đã vào một pha bóng cực kì phong cách hơn nữa kỹ thuật còn tuyệt vời, sau đó còn gào lên một tiếng rất có khí thế.
Nhưng cuối cùng thì trình độ chơi bóng phối hợp lâu năm của ‘không phải người tốt’ cùng với Lý Viêm vẫn cao hơn cậu và Cố Phi. Vả lại kĩ thuật của bọn họ so với 3 người còn lại trong đội của Tưởng Thừa cũng mạnh hơn nhiều. Nửa trận đấu, đội Cố Phi cùng Tưởng Thừa cũng chỉ ghi được 15 điểm.
Tưởng Thừa vào hai trái 3 điểm, còn lại đều là Cố Phi vào bóng. Chỉ có 1 điểm là do Vương Húc ném phạt có được. Về việc Vương Húc tư thế cong mông kì quái cùng hai tay nhìn như trẻ tiểu học cũng có thể cho bóng vào rổ làm Tưởng Thừa có chút kinh ngạc.
Nghỉ giữa trận, Tưởng Thừa xem qua bảng tỷ số, 29:15. Điểm số hiện giờ thật sự có chút đáng thương. Cách biệt như vậy, với kỹ thuật cùng phối hợp của hiện tại, chắc chắn không thể nào đuổi kịp. Nếu như đây là thi đấu chính thức, nửa hiệp sau cũng chỉ có thể ấp ủ hi vọng “không để cho điểm số càng thêm cách biệt quá lớn” mà liều mình chơi tiếp.
“Đổi hai người vào” – Lý Viêm ngồi ở sân bóng nghiêm túc nói – “La Vũ, Triệu Nhất Huy vô nghỉ, đổi hai người dự bị ra luyện tập một chút.”
“Tôi thấy được đó” – đội trưởng Vương Húc gật đầu – “Không đổi người cũng không thể nào chơi tiếp được nữa, tôi thấy trình độ của lớp 2 cũng không tới mức này đâu, mấy người giỏi vãi rồi, chơi tới lòng tự tin cũng biến mất hết.”
Tưởng Thừa ngồi một bên không lên tiếng. Lúc nãy nhảy lên ném rổ chỉ cảm thấy vết thương đau nhức, lúc bóng rơi xuống cũng không còn cảm giác gì. Hiện tại ngồi nghỉ hai phút, vết thương lại đau như lửa đốt.
Cậu nhìn qua đồng đội của mình đang ở bên đó nhiệt huyết dâng trào, cũng không nói tới việc mình muốn đổi người. Nếu bây giờ cậu nghỉ, một mình Cố Phi chắc chắn phối hợp không nổi, như vậy cũng không cần phải luyện tập nữa rồi.
Vả lại cậu cũng không muốn để Vương Húc biết trên người mình bị thương. Tưởng Thừa có chút chịu không nổi việc Vương Húc cứ chấp nhất về chuyện “cậu lại cùng Hầu Tử đánh một trận”.
“Muốn đổi người để cậu nghỉ ngơi không?” – Cố Phi ở trước mặt nhỏ giọng hỏi.
“Không cần.” – Tưởng Thừa nói, đứng dạy lắc lư cánh tay – “Chơi xong rồi nói tiếp.”
“Được” – Cố Phi nhìn cậu, kêu đồng đội tới – “Chơi nửa trận có chút cân nhắc rồi phải không, hiệp sau tôi từ biên tuyến (sideslide) tới dưới rổ, các cậu kèm chặt bọn họ, chuyền bóng thật nhiều, đừng giữ bóng mãi, bọn họ cắt bóng rất lợi hại, đưa bóng cho Tưởng Thừa, tôi phụ trách cho vào rổ.”
“Được, làm theo Cố Phi nói.” – Vương Húc làm đội trưởng lại không thể phân công nhiệm vụ, chỉ còn biết mạnh mẽ nói câu tổng kết.
Lúc hơn nửa hiệp, Tưởng Thừa cảm thấy Cố Phi như có chút kiềm hãm, tựa như đang thăm dò kỹ thuật của Vương Húc. Bắt đầu từ nửa hiệp sau, Cố Phi không còn như ban nãy mà chạy rất sung.
Tưởng Thừa hiện tại mới phát hiện tốc độ của Cố Phi thật kinh người. Bọn Lưu Phàm mặc dù đã quá quen thuộc với Cố Phi nhưng giờ phút này vẫn là không thể giữ nổi cậu ta.
Lối đi của Cố Phi rất đơn giản, từ biên tuyến đi thẳng tới dưới rổ, có người ngăn cản liền đem bóng chuyền cho Tưởng Thừa hoặc những đồng đội khác. Cuối cùng vẫn là Tưởng Thừa đem bóng chuyền lại cho cậu ta.
Lối chơi này trái lại Cố Phi chơi tới thật thoải mái, Tưởng Thừa lại có chút lao lực, mỗi lúc đều phải chú ý tới vị trí của người khác, còn phải coi chừng Cố Phi đang bên kia nhìn cũng không thèm nhìn cứ thế chuyền bóng tới.
Tỷ số thế nhưng chỉ một chút đã tăng lên 5, 6 điểm. Nhưng Tưởng Thừa vẫn là không nhịn nổi: “Lúc cậu chuyền bóng xem coi tôi đang ở đâu được không?”
“Tôi xem rồi.” – Cố Phi nói.
“Tôi còn cách tận mười bước cậu đã con mẹ nó ném rồi.” – Tưởng Thừa gằn giọng nói.
“Cậu không phải đều chạy tới kịp sao? – Cố Phi nói – “Đâu có chuyền ra ngoài đâu.”
“……Bị chuyền ra ngoài rồi sao?” – Tưởng Thừa có chút không nói nên lời.
“Cứ tính cho tôi.” – Cố Phi bình tĩnh trả lời.
“Cái rắm.” – Tưởng Thừa nói – “Chuyền ra ngoài xong tính cho cậu thì không chuyền ra ngoài nữa à?”
“Thừa ca,” – Cố Phi cười cười nhìn cậu – “Cậu lúc trước là đội trưởng đội bóng của trường đi?”
“Liên quan gì cậu” – Tưởng Thừa cũng nhìn Cố Phi – “Tôi chính là nói cậu chú ý nhìn xem một chút.”
“Biết rồi.”
Cố Phi nói xong câu biết rồi liền có chút thay đổi, sẽ quét mắt qua nhìn tổng thể vị trí của Tưởng Thừa đứng. Nhưng dù có quét mắt đi nữa vẫn là cái cách chuyền bóng đó. Cậu kêu tôi nhìn, tôi liền nhìn, nhưng nhìn xong rồi chuyền bóng thế nào vẫn y nguyên thế đó.
Tưởng Thừa cũng lười nói nữa. Dù sao Cố Phi cùng bọn ‘không phải người tốt cũng là chơi ở đường phố, không có khuôn phép, hầu hết đều phải nhờ vào sự ăn ý của đồng đội đến 100%, còn phải chạy rất sung. Lúc nãy thay vào 2 dự bị vẫn là như cũ, mới vào 10 phút đã phạm lỗi ba lần.
“Chú ý chừng mực” – Tưởng Thừa có chút bất đắc dĩ – “Mấy đứa tụi mình cứ như vậy, tốt nghiệp xong là để thầy Từ tự thi đấu luôn phải không?”
“Sáng suốt!” – Quách Húc chạy qua người Tưởng Thừa vẫy vẫy cánh tay.
Trận đấu vẫn tiếp tục, Tưởng Thừa không rảnh lo nhiều như vậy, cũng chạy qua theo.
Vương Húc từ tay dự bị mới vào đoạt được bóng, liền như thiên thần mới hạ cánh hét lên một tiếng: “A—–”
Tưởng Thừa nhìn Vương Húc lấy được bóng đang đắm chìm trong hạnh phúc, nhưng lại không có ý định chuyền bóng hay tấn công, đành vỗ tay mấy phát: “Con mẹ nó chuyền bóng đi!”
Vương Húc hoàn hồn, lấy tay đem bóng quăng ra.
Tưởng Thừa nhất thời có ảo giác như sắp nhồi máu cơ tim đến nơi, dễ dàng thoát khỏi Trần Kiệt đang quấn bên người mịn. Bây giờ không còn ai kèm cậu. Vào lúc này người bình thường sẽ nghĩ rằng đây là bóng chuyền cho cậu.
Không nghĩ đến Vương Húc vung tay lại chuyền qua cho Cố Phi. Cố Phi lúc này đang bị Lưu Phàm quấn lấy cũng đã nhanh chóng nhảy lên chụp lấy bóng.
Tưởng Thừa chỉ có thể không nói nên lời nhìn một màn này.
Cố Phi cũng không đoán được Vương Húc thế nhưng trong tình huống này lại chuyền bóng cho mình. Trong lúc gấp gáp Cố Phi phản ứng vẫn khá nhanh, lập tức vươn tay tới bóng đang bị Lưu Phàm ở phía trước đụng tới, một phát hất văng ra. Bóng liền thay đổi quỹ đạo bay về phía mặt của Tưởng Thừa.
“Đệt!” – Tưởng Thừa giật bắn mình, cảm giác như tim cũng muốn từ nơi vết thương nhảy vọt ra luôn.
Cũng may Tưởng Thừa theo phản xạ đưa tay lên kịp, bóng liền vào lòng bàn tay.
“Con mẹ nó bị mù à!” – Tưởng Thừa mắng, chụp được bóng cũng lười quản chuyện khác, liền tức giận đem bóng xông thẳng tới dưới rổ.
Dù sao thời gian cũng sắp hết rồi, cậu cũng không còn thời gian để điều chỉnh.
Sau khi xông tới dưới rổ, cậu lại phát hiện không có cơ hội ghi bóng. Kỹ thuật kèm người của Lưu Phàm quả thật quá mức thuần thục, nãy giờ vẫn cùng cậu chạy qua đó, chỉ thoáng chốc lại vây chặt lấy Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa không nhìn thấy Cố Phi, chỉ thấy Vương Húc cùng Lư Hiểu Bân đang bị kèm chặt bên đó. Trong lúc này Tưởng Thừa cũng không có cách nào để quay đầu. Lưu Phàm đang lắc lắc tay trước mặt cậu, chỉ lơ là một phút nữa, bóng chắc chắn sẽ bị đoạt lấy.
“Không còn thời gian rồi——-” – Bên ngoài có người hô lên.
Không ra tay, 2 phút nữa cũng không còn kịp, Tưởng Thừa không còn cách nào, chỉ có thể đoán Cố Phi trong lúc này nhất định sẽ tới tiếp ứng. Cố Phi hiện giờ không thể nào đang ở dưới rổ, chắc đang ở sau lưng.
Thế là Tưởng Thừa liền đem bóng chuyền ra phía sau, vừa theo sát Lưu Phàm, vừa quay đầu lại.
Cố Phi một bước vọt tới vững vàng chụp lấy bóng, chạy tới vạch ba điểm nhảy lên, bóng trên không trung liền tạo thành một đường vòng cung dài.
“Vào rồi! Đệt!” – Vương Húc rống lên – “Ba điểm đó!”
Tưởng Thừa dựng lên ngón cái. Tuy rằng quả này cũng không thể thay đổi cục diện hiện tại, nhưng thật sự là ném vào rất đẹp mắt.
Tiếng còi vang lên, kết thúc trận đấu.
“Rất tốt, rất tốt! Tôi cảm thấy rất tốt, mặc dù tỷ số…” – Vương Húc lau lau mồ hôi trên trán nhìn qua bảng tỷ số – “Đệt! Còn kém tới 11 điểm? Ai~ Nhưng vậy cũng rất tốt rồi!”
Mọi người vừa rối rít lau mồ hôi vừa biểu hiện tán thành.
“Phối hợp hơi tệ” – Tưởng Thừa kéo kéo quần áo, cảm giác vết thương có vẻ vì mồ hôi mà lại có chút đau đớn – “Không nhìn đồng đội cũng không nhìn đối thủ, chỉ lo nhìn bóng. Cái này cần phải thay đổi.”
“Ồ, nói rất đúng” – Vương Húc gật đầu, nhại lại lần nữa – “Phải xem người của mình, cũng phải xem đối thủ, không nên chỉ xem bóng.”
Bên ‘không phải người tốt’ hoàn thành xong nhiệm vụ giúp luyện tập liền rời đi. Đám người còn lại cao hứng bàn luận tới khi thầy Từ đến.
“Tranh thủ dọn đồ đạc đi thay đồ đi” – thầy Từ nói – “Lớp chính trị thầy đã xin vào trễ 10 phút rồi, đi vào đừng làm ảnh hưởng tới các bạn học khác.”
Mọi người tới WC của sân vận động rửa mặt, đi tiểu một chút.
Tưởng Thừa đợi đến khi mọi người đều ra hết rồi mới vào trong, rửa mặt xong, đứng trước gương vén áo lên nhìn nhìn.
“Đệt! Ông nội nó!” – thấy trên băng gạc đã có máu chảy ra, cậu nhịn không được lại mắng tiếp – “Ông, nội, nó.”
Bây giờ Tưởng Thừa không có đồ xử lý vết thương bên người, cũng không muốn tới phòng y tế. Bị thương như vậy lên phòng y tế chắc chắn bị hỏi, thầy Từ mà biết được không biết lại dùng tình yêu gì cảm hóa cậu….
Sau lưng chuyền tới âm thanh huýt sáo.
Tưởng Thừa vội vàng đem áo vén xuống nhìn qua gương, Cố Phi đang đi tới.
“Có băng cá nhân không?” – Tưởng Thừa thở phào nhẹ nhỏm.
“Bị thương như vậy mà dùng băng keo cá nhân?” – Cố Phi nói – “Tôi…… đi tới phòng y tế giúp cậu lấy chút băng gạc.”
“Không được.” – Tưởng Thừa – “Phòng y tế hỏi thì sao?”
“Tôi đi lấy sẽ không ai hỏi” – Cố Phi lại nhìn lên vết thương cậu – “Hôm qua tại sao không nói cậu bị thương thành thế này?”
“Có gì đáng để nói.”
“Đợi tôi một chút.” – Cố Phi xoay người đi ra ngoài.
Tưởng Thừa chống tay trên bồn rửa mặt thở dài. Lúc đầu chơi bóng, lực chú ý phân tán nên không thấy đau gì. Bây giờ thanh tĩnh lại liền cảm nhận từng trận đau nhức truyền tới, ở giữa cột sống còn chuyền lên cơn đau gay gắt.
Tưởng Thừa cẩn thận vén băng gạc nhìn xuống, có chút đỏ lên, có máu chảy ra, nhưng nhìn chung vẫn còn khá tốt.
Đã rất lâu rồi không bị thương tới ra máu như vậy. Trước khi lên cấp 3 cũng có đánh nhau mấy lần, phần lớn trên người chỉ có chút bầm tím. Đột nhiên bây giờ thấy trên người mình có máu, vẫn là có chút buồn bực.
Đây tính là vì Lý Bảo Quốc sao?
Không phải vậy đi! Lý Bảo Quốc hiện giờ tình hình thế nào cậu cũng lười đi hỏi.
Quan trọng là từ hôm qua tới giờ, Lý Bảo Quốc cũng không hề liên lạc cho cậu, chắc lại đang đi đánh bài, hoặc lại bị đám người đó chặn rồi cũng không biết được.
Nghĩ lại Tưởng Thừa có chút hoảng hốt, Lý Bảo Quốc rốt cuộc là đang làm gì? Phiền phức này đã giải quyết xong chưa? Sau này có còn người tới gây phiền phức nữa không?
Đập tới long trời lở đất hay là đánh tới đầu rơi máu chảy?
Nghĩ tới trên người lại rét run.
Cố Phi trở về rất nhanh, lúc vào WC tay cầm cái túi nhỏ, bên trong chứa rượu cồn, băng gạc cùng mấy thứ tương tự.
“Tôi giúp cậu?” – Cố Phi hỏi.
“Tôi… tự mình đi.” – Tưởng Thừa lấy bông y tế đổ lên chút rượu cồn.
Kể từ khi biết mình có hứng thú với con trai hơn con gái, Tưởng Thừa cũng không tình nguyện cùng người khác tiếp xúc thân thể, trừ Phan Trí, những người khác Tưởng Thừa đều cảm thấy không được thoải mái.
Đặc biệt là Cố Phi lại đẹp trai như vậy, tay còn rất đẹp, cuối cùng vẫn là sợ bản thân sẽ có ý nghĩ gì đó thừa thãi.
Nhưng một tay vén áo, một tay đặt bông y tế lên vết thương có chút bất tiện. Lúc đổi tay, áo lại tuột xuống tới vết thương.
“Vương Húc nói cậu thích đi kiếm chuyện.” – Cố Phi ở kế bên nhìn.
“Ờ” – Tưởng Thừa đáp – “Làm sao? Cậu muốn khen cậu ta à?”
“Đúng nha! Cậu thật sự rất thích đi kiếm chuyện” – Cố Phi nói – “Muốn thể hiện bản thân rất cố gắng không biết mệt mỏi phải không?”
Tưởng Thừa thở dài, đưa rượu cồn tới trước mặt Cố Phi: “Tôi sợ tay cậu không biết cân nhắc, cậu lúc chơi bóng đều không có cân nhắc như vậy.”
“Tôi bốn tuổi đã tự mình xử lý vết thương.” – Cố Phi cầm lấy bông y tế, đổ rượu cồn lên – “Việc quen thuộc thôi.”
Tưởng Thừa không nói.
Bốn tuổi?
Là đang nói quá đi? Cậu lúc bốn tuổi còn không nhớ được chuyện gì.
Nhưng động tác của Cố Phi thật sự rất thành thục, bông y tế đụng tới vết thương rất nhẹ còn rất nhanh, cậu chưa cảm thấy gì liền xong xuôi rồi.
Tưởng Thừa đưa mắt nhìn cái vòi nước kế bên.
“Cậu bị thương như vậy đi thi đấu, vết thương không tốt lên nổi đâu” – Cố Phi đem băng gạc đắp lên vết thương của Tưởng Thừa – “Cậu giữ băng gạc lại một chút.”
“Cũng không ảnh hưởng quá lớn” – Tưởng Thừa đè lên băng gạc, thật nhanh lướt nhìn ngón tay của Cố Phi. Ngón tay Cố Phi rất dài, nhất là ngón út, rất hợp để chơi piano… Tưởng Thừa lại tiếp tục nhìn vòi nước phía trên.
Cố Phi rất nhanh đã đem băng keo dán lên băng gạc: “Xong rồi, cái này cậu cầm về đi, sau này tự mình thay băng.”
Lúc trở về phòng học, cô giáo Chính trị đang phát hỏa trên bục giảng.
Bên dưới ồn ào cũng không vì lửa giận của cô giáo mà tiết chế. Đám người “thành viên đội bóng rổ” vừa đấu xong một trận, lúc này đúng là thời gian không thể nào vui nổi.
“Từ tổng thật không biết phân nặng nhẹ!” – Bà đập lên bục giảng – “Xem ra thành tích giữa kì cũng không thèm tính tới rồi! Mấy người đi thi bóng rổ là được rồi! Còn đang giờ học lại đi chơi bóng rổ cái gì! Không phải tôi không coi trọng lớp các em, tôi thấy lớp các em thế này………”
Tưởng Thừa cuối đầu phóng nhanh tới chỗ ngồi của mình. Cậu là một học bá thế này, thường vẫn sẽ nể mặt giáo viên. Giáo viên tức giận mắng người, cậu đều sẽ biểu hiện đàng hoàng một chút.
Nhưng Cố Phi không phối hợp như vậy, trong lúc cô giáo đang lửa sôi hùn hụt trên bục giảng, Cố Phi cũng chỉ chậm rì rì đi về chỗ của mình, còn bày ra dáng vẻ sửa sang lại áo khoác rồi mới ngồi xuống.
“Ê Đại Phi” – Chu Kính nghiêng đầu thấp giọng kêu – “Ê Đại……”
Lời còn chưa dứt, cô giáo đã mạnh mẽ đập một phát lên bục giảng: “Chu Kính! Em ra ngoài cho tôi!”
“Hả?” – Chu Kính sửng sốt.
“Đi ra ngoài!” – Cô giáo chỉ lên người Chu Kính, tiếp tục rống.
Chu Kính do dự một chút mới đứng lên mặc áo khoác, từ cửa sau đi ra đứng ngoài hành lang.
“Hai cậu ngồi phía sau! Cũng đi ra ngoài cho tôi!” – Giáo viên lại chỉ lên người Tưởng Thừa cùng Cố Phi – “Những người khác đều về rồi, chỉ có hai cậu là chậm nhất! Tôi thấy hai cậu cũng không muốn học rồi! Không muốn học thì ra ngoài đứng!”.
Tưởng Thừa nhìn giáo viên. Mặc dù trong giờ học cậu cũng không để ý mấy, còn sẽ trốn học. Nhưng đây là lần đầu tiên bị giáo viên chỉ thẳng mũi đuổi ra ngoài.
Cố Phi trái lại rất nghe lời, chịu nghe hơn nhiều lúc giáo viên trên bục giảng bài. Cô giáo vừa nói xong, Cố Phi liền đứng dậy cầm áo đi ra, cùng Chu Kính đứng dựa lan can ngoài hành lang.
“Cậu!” – Giáo viên lại chỉ vào Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa không nói nên lời, thở dài một cái, cũng đứng lên đi ra ngoài. Tưởng Thừa cũng không cần cầm theo quần áo, áo khoác khi nãy còn chưa kịp cởi ra.
“Kiêu ngạo cái rắm.” – Tưởng Thừa nói.
Đội trưởng Vương Húc yêu cầu đội viên mình diễn màn “tiền đồ vô vọng khổ bức đội viên”, kết quả bản thân lại không nhịn được đi thổi gió rồi.
“Đại Phi ra sân rồi sao?” – Chu Kính hỏi – “Vương Húc nói thầy Từ xin cậu cũng đều không nhận lời.”
Tưởng Thừa nghe xong xém chút nữa nhịn không được cười lên. Vương Húc coi như giữ vững được màn Cố Phi không muốn thi đấu, nhưng một màn đó cũng không làm người ta muốn chạy tới hỏi chuyện Vương Húc.
“Ừ” – Cố Phi xoay đầu – “Tôi là một người không có tinh thần tập thể vậy đó.”
Cố Phi đứng bên phải Tưởng Thừa, lúc xoay đầu qua, hơi thở liền quét lên mặt Tưởng Thừa. Cố Phi nhanh chóng né đi một chút, ở tại chổ nhảy hai cái, tỉnh bơ vòng người qua Chu Kính, để tay lên lan can nhìn xuống lầu.
“Thật hả?” – Chu Kính có chút nghi ngờ nhìn qua Tưởng Thừa – “Không có gạt tôi?”
Tưởng Thừa nhìn cậu ta, Chu Kính cũng không phải người xấu gì nhưng cứ nhìn cái tính này của cậu, miệng không khác gì cái loa phát thanh. Nói chuyện với Chu Kính còn chưa kịp xoay người đã bị truyền ra ngoài khi nào không biết.
“Ừ.” – Tưởng Thừa gật gật đầu.
“Nhưng Vương Húc cũng nói các cậu bây giờ rất lợi hại……… Làm sao có thể? Tôi cũng không phải chưa từng xem bọn họ chơi bóng” – Chu Kính cau cau mày, nghĩ một chút mắt lại sáng lên – “Đệt! Đây là chiến thuật của các cậu? Nói người ta biết các cậu rất lợi hại!”
Mặc dù Tưởng Thừa rất muốn hỏi Chu Kính, đi nói khoác bản thân mình rất lợi hại, hành vi đe dọa đối thủ này rốt cuộc có tác dụng ở chỗ nào, nhưng vẫn là gật gật đầu.
“A…” – Chu Kính còn nghĩ muốn nói gì đó, chuông điện thoại Cố Phi đã reo lên ngắt ngang.
Là mẹ Cố Phi gọi tới, cậu tiếp điện thoại: “A lô?”
“Con tan học chưa?” – Thanh âm sốt ruột truyền tới – “Nhị Miểu không biết làm sao….”
Cố Phi nghe được tiếng thét chói tai của Cố Miểu, tim lập tức co rút một cái: “Con về liền.”
Cúp máy xong Cố Phi liền xoay người trực tiếp lao xuống cầu thang.
Nguyên nhân Cố Miểu thét lên như vậy có vài cái, hai năm nay thường là bởi vì nước, nhưng không nhất định sẽ luôn phản ứng như vậy, chỉ thỉnh thoảng, vả lại mẹ Cố Phi cũng biết, lúc bình thường cũng sẽ chú ý tới.
Bây giờ Cố Miểu như vậy chắc chắn không phải vì nước rồi, vậy là cái gì đây?
Cố Phi xông ra cửa trường học, bảo vệ muốn ngăn lại hỏi còn chưa kịp ra tay.
Lúc đạp xe vội vàng về nhà, Cố Phi cảm thấy thật mệt mỏi, loại cảm giác uể oải này mỗi lần đều là đột nhiên đánh úp tới. Cứ như vậy trong nháy mắt Cố Phi cảm thấy bản thân mình nhắm mắt lại liền có thể ngủ một giấc tới thiên trường địa lão luôn rồi.
Mệt mỏi trên người, Cố Phi không cảm thấy gì, vả lại bây giờ thân thể cũng không có gì mệt mỏi, chỉ có mệt mỏi trong tim là cậu không cách nào giải quyết được. Mẹ cậu có thể không quản, rống lên mấy tiếng coi như là phát tiết, nhưng Cố Miểu không phải như vậy.
Cố Phi cẩn thận từng li từng tí, vừa để cho Cố Miểu có thể tự mình chống lại các loại thương tổn có thể xảy ra với bản thân, vừa phải mỗi thời bảo vệ, phòng bị mỗi khi đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lúc chạy lên lầu, ở ngoài cửa đã nghe được tiếng thét chói tai của Cố Miểu.
Ở đối diện, một bà cụ cũng mở cửa ra, một mặt lo âu nhìn cậu: “Nhị Miểu nó…”
“Không có gì” – Cố Phi mở cửa vào trong.
Mẹ cậu đang ôm lấy Cố Miểu ngồi trên sô pha, Cố Miểu chôn mặt mình trong ngực mẹ không ngừng thét lên.
“Nhị Miểu, Nhị Miểu, đừng la nữa, con xem anh trai con về rồi” – Mẹ cậu vỗ vỗ lưng Cố Miểu – “Cố Phi đã về rồi…”
Cố Phi đi đến đem Cố Miểu trong tay mẹ cậu ôm ra, một tay trên lưng Cố Miểu xoa xoa, một tay nhẹ nhàng nắm sau cổ: “Không có gì rồi, Nhị Miểu, không có gì rồi.”
Cố Miểu ôm cổ Cố Phi, vẫn còn thét, trên người có chút phát run.
Cố Phi nhíu mày, Cố Miểu thế này không phải đang sợ hãi mà là tức giận.
“Sao rồi?” – Cố Phi nhẹ giọng nói – “Nói anh hai nghe, em tại sao tức giận?”
“Tức giận?” – Mẹ Cố Phi có chút không hiểu nhìn cậu.
Cố Phi chỉ chỉ lên cặp của Cố Miểu, mẹ cậu liền đem tới. Cậu lấy ra sách vở, vừa lật vừa hỏi: “Là sách phải không? Hay là vở? Có người xé sách của em phải không?”
Tiếng thét của Cố Miểu nhỏ xuống, nhưng vẫn là còn hét, trong hỗn tạp mơ hồ nghe được một chữ: “Vẽ.”
Cố Phi lật ra quyển vở tập viết, chưa lật tới hai trang đã thấy bên trong bị vẽ tới lộn xộn xà ngầu: “Tiểu nhân bị ngã”, kế bên còn thấy được vẽ thêm cái ván trượt, hai bên còn có viết mấy chữ.
Heo, đồ câm, đần độn….
“Nhị Miểu, dừng lại” – Cố Phi thả tập xuống, vịn lên vai Cố Miểu – “Nhìn anh, nhìn anh nè.”
Tiếng thét của Cố Miểu cuối cùng cũng dừng lại, ngước đầu nhìn Cố Phi, hai mắt mở ra thật to.
“Biết ai làm không?” – Cố Phi hỏi.
Cố Miểu gật gật đầu.
“Chuyện này” – Cố Phi nhìn vào mắt Cố Miểu – “Anh trai giúp em xử lý được không? Anh trai đi tìm bạn học này nói chuyện một chút.”
Cố Miểu nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu lại lắc lắc đầu.
“Không muốn?” – Cố Phi hỏi.
Cố Miểu lại lắc đầu.
“Vậy em nghĩ thế nào?” – Cố Phi hỏi – “Nói anh trai nghe.”
Cố Miểu qua một khoảng thời gian thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Tự mình.”
Cố Phi không biết Cố Miểu sẽ tự mình xử lý việc này thế nào, nhưng dù Cố Phi có hỏi tới đâu, Cố Miểu cũng không chịu nói tiếp, cũng không đáp lại câu nào, xoay người chạy vào phòng mình khóa cửa lại.
“Cuộc đời tôi lại làm sao nữa rồi…” – mẹ cậu ôm mặt ngồi trên sô pha thấp giọng khóc – “Gả cho một kẻ khốn kiếp, không dạy nổi con mình… Tôi đã làm nên chuyện xấu xa lắm hay sao…. muốn tìm một người bầu bạn cũng….”
“Mẹ về phòng trước đã.” – Cố Phi nói.
“Con trai cũng nhẫn tâm với tôi như vậy…” – Mẹ cậu ôm mặt khóc đi vào phòng.
Cố Phi xoa xoa mi tâm.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, âm thanh gì cũng đã không còn.
Cố Phi lặng lẽ từ khe cửa nhìn Cố Miểu. Cố Miểu đang ôm chăn nằm trên giường, hình như đã ngủ rồi, mẹ cậu bên kia cũng không còn động tĩnh.
Cố Phi trở về ngồi trên sô pha nhắm mắt lại.
Nghỉ ngơi chưa tới nửa tiếng lại lấy điện thoại ra gọi cho Đinh Trúc Tâm: “Chị Tâm, buổi tối có rảnh qua đây ngồi chút không?”
HẾT CHƯƠNG 22.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.