Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 26:




Tiếng sáo nghe rất hay, cộng hưởng cùng không gian trong phòng lúc này khiến cho âm thanh nghe thật du dương mà linh hoạt.
Cố Phi không biết tại sao lại có người cảm thấy loại nhạc cụ này có gì không bằng piano, Tưởng Thừa đứng chống bàn tay cầm ống sáo nhỏ màu đen như vậy, rất có phong cách.
Bài Tưởng Thừa thổi nghe rất vui tai, nhưng không hiểu sao Cố Phi lại nghe được chút cô đơn, không biết do âm thanh vốn có của loại nhạc cụ này hay là do người thổi nó.
Khi âm thanh của sáo đang nhảy múa trong đám lửa cuối cùng cũng tan biến mất, tay cầm sáo của Tưởng Thừa buông xuống, cả hai đều không nói gì.
Qua một lúc, Tưởng Thừa mới ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo một nụ cười không rõ ràng: “Làm sao đấy?”
“Quá đỉnh nhở.” – Cố Phi trả lời, vỗ tay bộp bộp.
“Nói chuyện bình thường thôi không được sao?” – Tưởng Thừa cầm miếng vải nhung lau lau miệng sáo – “Vừa mở miệng ra đã như muốn ăn đòn.”
“Rất đỉnh.” – Cố Phi trả lời lại lần nữa – “Chắc học lâu rồi phải không?”.
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp lại một tiếng, nghĩ nghĩ lại lắc đầu – “Hình như cũng không lâu lắm, không lâu bằng lúc tôi học piano.”
“Không lâu lắm lại thổi hay như vậy. Không hổ danh là….”
Cố Phi nói nửa chừng lại không nói nữa, Tưởng Thừa thở dài: “Đúng đó, học bá mà, khúc gỗ như cậu học tới khi nào mới xong.”
Cố Phi cười lên một hồi mới nói một câu: “Thật sự là thổi rất hay.”
“Thật ra không khó, nhập môn rất dễ.” – Tưởng Thừa cầm sáo trên tay quay quay mấy vòng, lại chuyển qua hướng Cố Phi – “Có muốn thử không?”
“…..Vậy tôi thử một chút.” – Cố Phi đi tới trước mặt cậu cầm lấy sáo – “Cứ vậy mà thổi à?”
“Không phải thì sao?”.
“Ý tôi là cậu có bị bệnh sạch sẽ không?”.
Tưởng Thừa cười phá lên, cảm thấy tối hôm nay mình thật sự nhịn không nổi nữa rồi, cười tới nửa ngày trời mới chỉ tay bốn phía nói: “Xung quanh thế này đây, ai mà bị bệnh sạch sẽ đã sớm không xong rồi”.
“Cũng đúng, hồi nãy còn cầm giẻ có chuột chết.” – Cố Phi cầm ống sáo nhìn nhìn, học theo Tưởng Thừa đặt tay lên lỗ khí – “Như vậy đúng không?”
“Ừm.” – Tưởng Thừa nhẹ nhàng đẩy đẩy ngón tay Cố Phi – “Nhấn chặt, âm thanh lọt ra ngoài rồi.”
Sau khi Cố Phi nhấn chặt, thử nhẹ nhàng thổi một hơi.
Cây sáo liền phát ra âm thanh lạc điệu còn rít lên chói tai, Cố Phi cau mày xoay đầu sang một bên: “Ai, sao lại có âm thanh như vậy, làm hết hồn.”
Tưởng Thừa nhịn cười: “Thổi buông lỏng một chút, hơi thổi ra đừng thu vào, âm thanh phải thả ra hết mới hay được.”
“Được.” – Cố Phi lấy hơi, sau đó lại thổi lần nữa.
Lần này đã tốt hơn nhiều, thanh âm vừa vang vừa dài, nhưng nghe vẫn….
“Thôi bỏ đi.” – Cố Phi buông sáo xuống – “Nhập môn có dễ cũng không phải tùy tiện thổi hai cái là nghe được ngay, âm thanh thế này không biết có nên kêu vài con Husky tới luôn không.”
“Gấp gáp quá.” – Tưởng Thừa cầm lại sáo, cầm miệng ống lau lau vài cái trên quần – “Cậu xem mặt tôi, phải thả lỏng một chút.”
Cố Phi thật nghiêm túc nhìn cậu, Tưởng Thừa thổi lên: “Hiểu chưa?”
“Nếu tôi nói chưa hiểu” – Cố Phi bật cười – “Cậu có mắng tôi không?”
Tưởng Thừa không nói, cầm sáo tiếp tục thổi đoạn nhỏ. Thổi một hồi rồi, Cố Phi lại lấy ngón tay chọt chọt lên mặt cậu: “Cậu nói thả lỏng thế này….”
Tiếng nhạc đột ngột dừng lại, Tưởng Thừa tức khắc cầm sáo quất lên tay cậu ta.
“Móa!” – Cố Phi rụt tay về, vừa vung vung tay vừa xoa xoa, mắng một câu – “Cậu mắc bệnh gì vậy?”.
Tưởng Thừa đột nhiên có cảm giác ngượng ngùng như muốn leo từ cửa sổ nhảy lầu một phát cho rồi. Không biết có phải do uống quá nhiều hay không, hay là khoảng cách mặt đối mặt gần như vậy, làm cậu cảm thấy không khí bốn phía đều lộ ra sự mờ ám.
Giọng nói của Cố Phi, hơi thở khi chuyện trò của cậu ta, đều khiến cậu cảm thấy có phần choáng váng.
Đầu ngón tay đụng vào mặt cậu cũng chỉ nhẹ chút xíu, tới mức không hề đáng kể, nhưng động tác này vẫn làm Tưởng Thừa có chút phản ứng quá khích.
Giờ phút này Tưởng Thừa không phân rõ được đây là phản xạ có điều kiện hay là theo bản năng tránh né của bản thân.
Quan trọng nhất là Cố Phi bị cậu dùng ống sáo quất một cái còn không hiểu vì sao, cậu cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Chào cậu, tôi không quá thích bị người khác đụng vào.
Bởi vì tôi thích con trai, nên tôi càng không muốn bị con trai đụng tới.
Chào cậu, Vương Chín Ngày nói tôi là người thích kiếm chuyện, thật ra đó là một nhận định hoàn toàn chính xác…
“Vương Húc nói cậu là người thích kiếm chuyện không cho người khác đụng lên vai.” – Cố Phi nhìn Tưởng Thừa, đoạt trước lời cậu – “Cậu đúng là thích kiếm chuyện thật nha.”
“Ờ” – Tưởng Thừa cũng nhìn cậu ta – “Giờ cậu mới biết sao?”.
Cố Phi không nói nữa, nhìn cậu chằm chằm.
Tưởng Thừa cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể đứng đó cùng Cố Phi bốn mắt trừng nhau.
Nhìn chằm chằm chưa tới mười giây, Tưởng Thừa lại cảm thấy đại sự không ổn, cậu lại buồn cười.
Cực kỳ buồn cười.
Quất lên tay Cố Phi xong, sau đó còn cười như điên không ngừng, nếu chuyện này thực sự xảy ra, Cố Phi có lẽ sẽ tới đánh nhau với cậu một trận.
Bởi vậy mới nói, rượu không thể tùy tiện uống nhiều, dễ làm hỏng chuyện.
Ngàn vạn mạch suy nghĩ trong đầu, Tưởng Thừa cắn răng cố nhịn cười, Cố Phi đại khái là nhìn chằm chằm cậu tới mệt rồi, lại chà chà tay: “Cũng may là cậu không phải con gái, không thì chả ai thèm lấy đâu”.
Tưởng Thừa ngay tại phút này bạo phát cười một trận như điên.
Cười con mẹ nó! Cười cái rắm a!
Rốt cuộc có cái gì buồn cười sao!
Một ly Ngưu Nhị lại có thể biến mày thành thằng thiểu năng trí tuệ!
Tưởng Thừa, mày có bị ngu hay không? Có nha.
Cậu một mặt mang cuồng phong bão táp trong lòng tự giáo huấn bản thân, một mặt cười đến nỗi cái bàn phía sau cũng run run theo.
“Cậu tin tôi đánh cậu không?” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa che lại vết thương ở xương sườn tiếp tục cười, Cố Phi cuối cùng lần nữa bị tinh thần thiểu năng của cậu lây nhiễm, cũng cười phá lên.
Có điều trận cười này ngoài chuyện rất thiểu năng trí tuệ ra, thật ra cũng có chỗ tốt, ngượng ngùng bao trùm Tưởng Thừa khi nãy cũng bị cười tới không còn gì nữa.
Cười đến mức thắt lưng cũng đau.
“Ày —” – Tưởng Thừa ngã lên sô pha – “Thật ngại quá, tôi chắc uống nhiều rồi.”
Cố Phi thở phào một hơi, hình như đang đợi tràng cười qua đi, sau đó đi qua ngồi cái phạch xuống sô pha kế bên Tưởng Thừa: “Vương Húc nói, cậu ta vỗ lên vai cậu một cái, cậu đã muốn động thủ ngay?”.
Mặc dù sô pha đã cũ, nhưng độ đàn hồi vẫn còn tốt tới kinh người, Cố Phi ngồi cái phạch xuống, y như đạn pháo bay, Tưởng Thừa liền bị xốc lên một cái, choáng váng đầu óc, cảm thấy bản thân mình như muốn bay lên luôn rồi.
“Tôi không có hứng thú động thủ với tên nhát gan như cậu ta” – Tưởng Thừa vỗ vỗ cái sô pha, cũng đứng dậy nhảy xuống phạch một cái.
“Cậu sao mà trẻ con thế không biết?” – Cố Phi nói, sau đó đứng dậy làm tương tự.
“Là cậu bày đầu trước… ” – Tưởng Thừa lần này bị xốc tới có chút lệch ra, ngã qua bên người Cố Phi.
Sô pha này không lớn, một cái sô pha cho hai người, xốc lên lần này, cả hai liền trực tiếp chen chúc ở một chỗ, đầu cũng xém va vào nhau.
“Đệt.” – Tưởng Thừa nhỏ giọng mắng một tiếng, chống tay lên sô pha định đứng dậy.
Tay vừa ấn xuống liền trực tiếp ấn lên tay của Cố Phi.
Tay Cố Phi rất ấm, xúc cảm lòng bàn tay cậu đặt lên đốt ngón tay Cố Phi thật quá rõ ràng.
Nhưng lần này Tưởng Thừa cũng không làm theo phản xạ có điều kiện như lúc nãy, bản thân cũng không hiểu tại sao cứ như vậy đứng tại chỗ cũ như bị điểm huyệt.
Cố Phi không nói cũng không động đậy, lúc quay đầu qua, hơi thở quét qua bên tai Tưởng Thừa.
“Cậu…” – Tưởng Thừa mở miệng, cũng không biết mình đang định nói gì.
“Cái gì?”.
Hai chữ đơn giản này, dưới tác dụng của cồn cùng khoảng cách gần như vậy, giống như dòng điện chích lên đóm lửa, âm thanh vừa phát ra, Tưởng Thừa liền cảm thấy các lỗ chân lông nửa thân mình cũng sắp sửa nổ tung.
Cậu xoay mặt qua, hôn một cái lên mặt của Cố Phi.
Điên rồi.
Đây là nội dung duy nhất còn sót lại trong đầu Tưởng Thừa lúc này, còn lại đều đã hóa thành trống rỗng.
Não con mẹ nó cũng không còn rồi.
Cố Phi vẫn không động đậy cũng không nói gì. Giờ phút này cả hai như pho tượng, đứng hình ngưng đọng trong không gian.
Cố Phi cũng không có phản ứng lại, mà bởi vì đầu rất choáng váng, Tưởng Thừa cũng không nhìn rõ được ánh mắt cậu ấy, chỉ còn biết hi vọng giờ phút này sấm sét đánh một phát cho cậu với Cố Phi đều hết mất trí nhớ.
***
Buổi sáng khi Tưởng Thừa tỉnh dậy, điện thoại hiện lên đã mười giờ rưỡi, còn có ba cuộc gọi nhỡ của thầy Từ.
Đây là lần đi trễ đầu tiên từ lúc khai giảng tới giờ của Tưởng Thừa, còn trễ chút nữa không chừng bị gọp thành trốn học nửa ngày trời.
Tưởng Thừa chống giường ngồi dậy, gục đầu nhắm nửa con mắt.
Cậu không muốn tới trường.
Cực kỳ không muốn.
Bởi vì chuyện tối hôm qua.
Ký ức cuối cùng của cậu chính là đặt môi lên mặt Cố Phi.
Khúc sau là gì cũng không hề nhớ.
Cứ cho là có thể nhớ, cũng không còn nhớ nữa rồi.
Cưỡng ép bản thân mình uống tới say mèm, ép bản thân mình phải mất trí nhớ.
Nếu không phải vì không đủ công lực, cậu cũng đã đem hết một màn này xóa sạch ra khỏi đầu luôn rồi.
Cả một đêm Tưởng Thừa ngủ không được thoải mái, mơ thấy rất nhiều mộng, giờ cũng không còn nhớ nữa, nghĩ lại cũng chỉ còn là đám sương mù trắng đen hỗn tạp.
Làm cậu cảm thấy rất uể oải.
Mà cảm giác đầu tiên sau khi thanh tĩnh lại chính là mất mặt.
Cùng với bất an.
Biết Cố Phi cũng đã nửa kỳ nghỉ đông cộng thêm nửa học kỳ, uống rượu xong phát điên hôn lên mặt người ta…. Đã mượn rượu làm càn rồi.
Đúng, là mượn rượu làm càn! Giải thích này rất tốt!
Tửu lượng của cậu không đủ để chống đỡ trong thời gian ngắn như vậy uống hết một ly Ngưu Nhị lớn, cho nên là do cậu uống say rồi.
Uống say rồi nên mới ngang ngược.
Một giải thích thật hoàn hảo.
Tưởng Thừa xuống giường mặc đồ, giải thích hợp lý như vậy làm cậu đột nhiên có chút an tâm, rửa mặt xong, gọi điện lại cho thầy Từ rồi mang cặp chạy tới trường.
Lúc tới trường đúng lúc đang là giờ học, Tưởng Thừa mang cặp từ cửa sau đi vào.
Lúc đầu trên đường tới trường còn đang khí định thần nhàn, nhưng vừa bước chân vào lớp đã thấy Cố Phi thế mà lại không trốn học, đang cúi đầu chơi trò cùi bắp Yêu tiêu trừ, cậu đột nhiên cảm thấy có chút không thực tế.
Cậu lấy tinh thần của một học bá xin thề, trước khi hôn lên mặt của Cố Phi, cậu đối với cậu ta không hề có bất kỳ tư tưởng gì, ngoại trừ việc cảm thấy Cố Phi rất đẹp trai, tay cũng rất đẹp các loại thường thức của quần chúng ra, cậu không còn có ý nghĩ gì khác.
Nhưng Tưởng Thừa không biết Cố Phi có để bụng hay không.
Mặc dù cậu không muốn thừa nhận cho lắm nhưng ở cái thành phố này trải qua nhiều ngày như vậy, Cố Phi là người duy nhất cậu muốn ở cạnh bên, một người cậu có thể trở thành “bạn bè”.
Tưởng Thừa mơ hồ có chút sợ hãi, nếu như đoạn tuyệt quan hệ với Cố Phi, cậu còn có thể cùng ai trò chuyện đây?
Chu Kính?
Vương Chín Ngày?
Loại mờ mịt đột nhiên xuất hiện này làm cậu không hiểu vì sao mình lại có phần hoảng hốt.
Nếu như chưa từng kết giao với Cố Phi, cậu từ đầu đến cuối đã ở bên ngoài đám người này, cảm giác ngược lại sẽ không rõ ràng tới vậy.
“Cho tôi vào.” – Tưởng Thừa đá lên chân ghế của Cố Phi.
“Hả?” – Cố Phi ngẩng đầu lên thấy cậu có chút bất ngờ – “Tưởng hôm nay cậu không đi học.”
“Ngủ quên.” – Tưởng Thừa từ sau ghế chen vào ngồi xuống, Cố Phi nhìn qua rất bình thường, làm cậu yên tâm không ít.
Cố Phi từ học bàn lấy ra cây sáo: “Hôm qua cậu không mang về.”
“Ồ” – Tưởng Thừa cầm sáo về, hai từ “hôm qua” như vậy làm tay cậu cũng muốn run run.
“Chìa khóa kia cậu còn muốn lấy không?” – Cố Phi vừa quét tay trên màn hình điện thoại vừa nói.
“…… Muốn” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – “Mấy cậu không phải người tốt có ý kiến không?”
“Có ý kiến gì?” – Cố Phi móc chùm chìa khóa của mình ra, lấy một cái đưa cho cậu – “Dù sao cũng không phải người tốt, có ý kiến gì có thể không cần để ý.”
Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
“Tụi nó sẽ không có ý kiến, cũng không phải người không quen.”
“Cảm ơn.” – Tưởng Thừa nhận lấy chìa khóa.
“Có thời gian mời tôi một bữa.” – Cố Phi tiếp tục chơi game – “Bánh nhân thịt nhà Chín Ngày là được.”
“….. Tại sao?” – Tưởng Thừa ngẩn người.
“Tôi cho cậu chìa khóa, cậu còn đang cầm trên tay.”
“Cái gì?” – Tưởng Thừa xoay người qua.
“Không mời tôi một bữa, tôi sẽ nói với Chín Ngày là cậu giở trò lưu manh với tôi.”
“Tôi …….móa?” – Tưởng Thừa cảm thấy vạn nhất kinh hãi, cũng không để ý tới ngượng ngùng gì nữa – “Tôi con mẹ nó là uống nhiều thôi được chưa!”
“Cậu thử đi hỏi người ở đây, coi có ai uống hai lượng rưỡi Ngưu Nhị mà say chưa.” – Cố Phi cười lên.
“Tôi uống hai lượng đã say đó.” – Tưởng Thừa cảm thấy thật vi diệu – “Mấy người không cho người khác tửu lượng thấp à? Còn có lượng đồ nhắm bài ngoại các thứ?”
“Cũng đúng, cậu người phương Nam mà.” – Cố Phi nói.
“…… Tôi không phải người phương Nam.” – Tưởng Thừa nhắc cậu ta.
“Ở nơi này” – Cố Phi để điện thoại xuống, tay trong không khí trước mặt vẽ một đường – “Tới từ phía Nam đều là người Nam.”
“Thả rắm.” ( ý chửi Cố Phi làm phách)
“Mới thả rồi, tôi đồng ý cho cậu tửu lượng không tốt, cậu có thể không đồng ý cho tôi thả rắm sao?”
“Tôi…” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
“Đừng cười” – Cố Phi chỉ chỉ cậu – “Tôi nói thật đó, cậu còn cười cái nữa tôi cũng muốn hẹn cậu ở cổng sau trường.”
Lời này không nói thì tốt, nói xong Tưởng Thừa lại cảm thấy mắc cười.
Cũng may Chu Kính lúc này quay đầu xuống: “Tưởng Thừa, Tưởng Thừa? Tưởng…. Ày, bàn với cậu chuyện này.”
“Chuyện gì?” – Tưởng Thừa thở dài.
“Sắp thi giữa kỳ rồi, lúc thi cậu cho tôi xem đáp án đi.”
“Ở đây thi ngồi thế nào?” – Tưởng Thừa hỏi, thỉnh cầu này lúc trước cậu đã nghe quá nhiều rồi, nhưng trường học lúc trước, khi thi luôn sắp lại chỗ ngồi, phân ra nửa lớp tới phòng thí nghiệm gì đó làm bài, còn đảo lộn thứ tự, không theo số báo danh, đụng phải ai coi đáp án cũng coi như là người hữu duyên.
Bây giờ nghĩ lại quan hệ của cậu với Phan Trí tốt như vậy, có thể là do mỗi lần thi đều ở cùng một phòng, bài thi cũng có thể giống nhau.
“Kéo bàn ra một chút là xong, cậu còn muốn thi như thế nào?” – Chu Kính hỏi.
“Ờ, có chia đề A, B không?” – Tưởng Thừa lại hỏi.
“Không.” – Chu Kính nói.
“….. Ồ.” – Tưởng Thừa cảm thấy Phan Trí chắc chắn rất muốn tới Cao trung số 4 thi, đây quả là không quay cóp thật quá uổng phí.
“Cậu cứ để trên bàn, tôi tự coi là được.” – Chu Kính nói.
“Ờ.” – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
Chu Kính hài lòng nằm lại trên bàn mình.
Tưởng Thừa quay đầu nhìn Cố Phi, cậu nhớ trước khi Chu Kính ngắt ngang, cậu đang cùng Cố Phi nói chuyện, nhưng lúc quay đầu qua cậu chợt quên mất mình muốn nói gì.
“Tôi không quay cóp.” – Cố Phi nhìn cậu.
“Ờ” – Tưởng Thừa xoay đầu lại, nghĩ nghĩ lại quay đầu nhìn cậu ta – “Cậu khi thi đều tự làm?”
“Ừm.” – Cố Phi gật gật đầu.
“Có viết ra gì không?” – Tưởng Thừa thấy Cố Phi đó giờ sách trên bàn đều chưa lật qua, lúc giảng bài không ngủ thì xem video, nghe nhạc, nếu không thì chơi trò cùi bắp Yêu Tiêu Trừ.
“Viết tất nhiên viết được, chọn đại cái đáp án vừa mắt điền vào là xong, có gì viết không được?” – Cố Phi đem ra đống kẹo – “Ăn không?”
Tưởng Thừa vừa nhìn liền thấy viên kẹo tròn nhỏ ngày hôm qua: “Không ăn!”
Cố Phi cầm viên kẹo sữa bỏ vào miệng, cười nửa ngày.
Từ hôm đó qua mấy ngày, Cố Phi cũng không nhắc tới việc uống rượu tối đó, mỗi ngày đều gần như nhau, trễ học, lên lớp chơi điện thoại, một đám người đi luyện bóng.
Thỉnh thoảng cậu ta cũng trốn học hay không xin phép, Tưởng Thừa cảm thấy được nỗi thất vọng sâu đậm trong thầy Từ.
Chìa khóa phòng ở xưởng thép, Tưởng Thừa đã gắn vào xâu chìa khóa của mình.
Chùm chìa khóa của cậu thật lớn, chìa khóa nhà trước kia, chìa khóa xe, chìa khóa phòng, chìa khóa học tủ một đống lớn, sau khi tới nơi này vẫn còn mang theo.
Đang định gắn chìa khóa kia vào, Tưởng Thừa lại do dự một chút, gỡ xuống mấy chiếc chìa khóa kia đi, nhìn vòng chìa khóa chỉ còn lại cô đơn một chiếc, cậu lại thở dài.
Nhà Lý Bảo Quốc chỉ có một chìa này, phòng có ổ khóa, chìa khóa cũng sớm đã không biết đi đâu, tủ hay ngăn kéo đều không có ổ khóa.
Sau khi gắn vào chìa khóa căn phòng ở xưởng thép Cố Phi đưa, cầm trên tay quơ quơ một chút, thật không có mùi vị, nhưng so với loại cô đơn cùng mù mịt trước kia, đã không còn mãnh liệt như vậy.
Thời gian luôn trôi, con người luôn thay đổi, cậu không biết mình đã quên đi hay là đã thích ứng được.
Cố Miểu sau chuyện đánh người đã không tới trường một tuần, Tưởng Thừa biết rất rõ vì Cố Miểu mỗi ngày tới tiết ba đều tới Cao trung số 4 chạy tới đứng ở hành lang trước cửa lớp bọn họ.
Mà hôm nay còn tới rất sớm, tiết thứ hai còn mấy phút nữa mới kết thúc, Tưởng Thừa đã thấy nửa đầu Cố Miểu đang ôm ván trượt ở trước cửa lớp lộ ra.
Cố Phi ra dấu tay, ra hiệu Cố Miểu đi lên chỗ hành lang.
Cố Miểu xoay người bước lên lan can đến rìa hành lang.
Tưởng Thừa cảm thấy chuyện đánh nhau hôm đó cùng chuyện không thể tới trường đối với Cố Miểu không hề ảnh hưởng gì, vẫn một dạng như cũ.
Cậu nằm dài trên bàn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa chừng lại bị gò má của Cố Phi che lại.
Cố Phi cũng đang nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiếu vào, gò má cậu ta hiện lên một vầng sáng thật nhạt.
Tưởng Thừa chợt nhớ lại buổi tối hôm đó.
Vốn đã cực kỳ mơ hồ, ngay cả lúc hôn lên mặt Cố Phi là cảm giác thế nào cũng không còn nhớ rõ, nhưng chỉ cái nhìn này lại đem toàn bộ chuyện tối đó nhớ lại hết.
Đệt!
Cậu sao đó mà lúng túng ngồi lại bên kia ghế sô pha, Cố Phi làm sao đó lại bình tĩnh như cũ đốt điếu thuốc, còn đưa cho cậu một điếu, cả hai đã như thế nào hút thuốc xong, lại bằng cách kỳ diệu nào đó cùng nhau ăn hết nồi canh gà… Những điều này Tưởng Thừa rõ ràng nhớ, nhưng lại ép buộc bản thân mình quên đi, bây giờ ký ức lại lần nữa chạy loạn ngay trước mắt.
Dạo này đầu óc thật không biết nghe lời!
“Bánh nhân thịt.” – Cố Phi xoay đầu nói.
“Ừm.” – Tưởng Thừa hoàn hồn đáp một tiếng – “Hả?”
“Khi nào mời tôi đi ăn? Ngày mai thi đấu rồi.”
“Hôm nay đi. Mang Cố Miểu theo nha?”
“Ừm.” – Cố Phi gật gật đầu.
Ngày mai đã là thi đấu?
Tưởng Thừa lấy điện thoại ra xem ngày tháng, thật đúng là, quãng thời gian này trôi qua dường như rất nhanh nhưng lại không hề chú ý tới, biểu ngữ thi đấu đỏ thẫm của trường cũng đã treo lên mấy ngày rồi.
Tâm tình Cố Miểu hôm nay rất tốt, đạp ván chạy vòng vòng bọn họ.
“Tôi phải gọi điện trước” – Vương Húc vừa đi vừa móc điện thoại ra – “Nhân thịt lừa phải để cho ba tôi làm trước cho tụi mình… Đúng rồi, chiều nay cũng qua nhà tôi đi, còn có thành viên đội bóng tụi mình, thầy Từ giúp mượn đồng phục chia ra rồi, tới thảo luận chiến thuật một chút.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa nhìn Cố Miểu, tóc cô nhóc dài ra rất nhanh, bên mép mũ cũng đã thấy tóc lòi ra, cũng chả có kiểu dáng gì, Cố Phi hớt tóc nhúm ở trên thì lung tung hai bên đầu còn cạo hình này nọ, đầu em gái cậu ta cũng không phải đầu trọc, mà là loạn xà ngầu…
“Vết thương của cậu đỡ rồi phải không?” – Cố Phi ở kế bên nhỏ giọng hỏi.
“Ừm.” – Tưởng Thừa sờ sờ xương sườn – “Cơ bản không còn vấn đề gì.”
Cố Phi không nói, đột nhiên vươn tay vỗ vỗ lên vai cậu.
Tưởng Thừa nhìn cậu ta: “Làm gì đó?”
“Phản xạ có điều kiện ngủ đông rồi?” – Cố Phi lại vỗ một cái.
Tưởng Thừa bây giờ mới phản ứng lại, nửa ngày cũng không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.