Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 27:




Tưởng Thừa và Cố Miểu ở phía trước, Cố Phi với Vương Húc đạp xe theo phía sau.
Vương Húc nãy giờ vẫn nói về vụ bày trí trận đấu của mình, Cố Phi cũng không thèm nghe. Dù sao thì điều Vương Húc muốn cũng chỉ là được nói, người ta có nghe hay không cũng không quan trọng.
Cố Phi nãy giờ cầm điện thoại chơi game, Yêu tiêu trừ của cậu đã chơi tới cửa cuối cùng, muốn được qua cửa ải mới lần sau phải qua được màn này nhưng ba ngày rồi vẫn chưa thành công.
“Gửi tim cho tôi.” – Cố Phi nói.
“Sau đó cậu có thể dẫn bóng…” – Vương Húc dừng lại – “Cái gì?”
Cố Phi cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Vương Húc.
“Ờ, đợi chút.” – Vương Húc móc điện thoại ra gửi cho cậu, lại nhìn về phía trước – “Ai dô, Tưởng Thừa đứa thích gây chuyện này lại dụ được con nít ngon ơ, em gái cậu còn chưa nhìn thẳng tôi lần nào còn gì?”
“Thời buổi này cái gì cũng phải nhìn mặt.” – Cố Phi tiếp tục chơi game – “Dụ dỗ con nít cũng phải nhìn mặt.”
“Phải không đó?” – Vương Húc đứng lên bàn đạp, đạp tới trước cửa kính một cửa hàng, soi soi kính – “Tôi thấy mình cũng không kém Tưởng Thừa, chỉ là không có lực xúc tác*”. (*Ý chỉ người dễ làm người khác có hảo cảm, có nhân duyên tốt)
“Ừm.” – Cố Phi đáp một tiếng.
Thực ra Vương Húc cũng rất có lực xúc tác, việc này đại khái vì trước nay cậu ta cứ làm ra bộ dáng lão đại cool ngầu gì đó, có điều từ đầu tới cuối cũng chẳng làm sao thành công nổi.
Muốn nói tới không có lực xúc tác, bộ mặt đó của Tưởng Thừa mới là không có lực xúc tác.
Cố Phi luôn cảm thấy người có khóe mắt hơi rũ xuống có hai tuýp, một là rất đáng thương, hai chính là như Tưởng Thừa, kiêu ngạo làm người khác muốn đánh, cộng thêm bộ mặt không kiên nhẫn thường ngày, nhìn qua thấy khó chơi hơn Vương Húc nhiều.
Có điều… ngày hôm đó uống rượu ở xưởng thép, Tưởng Thừa trong một lúc đã biến thành loại thứ nhất, uống say thành một bộ dạng hưng phấn, trông rất biết nghe lời.
Tiếc là trạng thái này lại rất ngắn, hút xong điếu thuốc liền trở lại y như cũ.
Cố Phi nhìn bóng lưng của Tưởng Thừa cùng Cố Miểu thay phiên nhau nhảy lên nhảy xuống lướt trên ván trượt… Hôm đó Tưởng Thừa hôn, cảm giác như thế nào cũng đã quên sạch, hay có thể nói là lúc đó còn chưa kịp có cảm giác gì, Tưởng Thừa đã đột nhiên nhảy qua ngồi lại bên kia sô pha, một bộ dạng như chưa có gì xảy ra, cái gì cũng không nhớ, rất buồn cười.
Nếu Tưởng Thừa không có động tĩnh gì, cậu cũng không muốn nghĩ nhiều, không phải người….thôi được, mấy đứa không phải người tốt uống nhiều còn khoa trương hơn thế, Lưu Phàm còn có ý đồ muốn trước mặt mọi người sóc lọ, Cố Phi cũng chuẩn bị xong máy quay rồi, tiếc là thằng nhãi này quần còn chưa cởi đã lăn xuống đất ngủ.
Phản ứng của Tưởng Thừa hôm đó có chút thái quá, nhưng xét thấy cậu ta thường ngày có người vỗ bả vai, kéo y phục, đụng lên mặt một chút đã bày ra tác phong muốn đánh người, cũng không thể nói rõ điều gì.
Cố Phi không tính sẽ lại suy nghĩ quá nhiều, người muốn thể hiện ra, không ai sẽ cố giấu diếm hay không muốn bị phát giác, biết được rồi đối với Cố Phi cũng không vui vẻ gì.
Loại cảm giác bị đào bới lên để thăm dò, bị một lần sẽ nhớ cả đời.
Cậu đối với Tưởng Thừa cũng không có ý nghĩ gì khác, có tò mò, có thưởng thức, có hảo cảm, nguyện ý đi gần một chút, mà cô nhóc Cố Miểu này cũng rất thích Tưởng Thừa… lúc Cố Miểu mới biết Tưởng Thừa chỉ mới hai ngày đã biểu lộ ra hảo cảm, thật sự làm Cố Phi rất ngạc nhiên.
Có người thu hút được mèo, có người thu hút được chó, Tưởng Thừa lại thu hút được đứa trẻ kì quái…
Việc kinh doanh của Bánh Thịt Vương Nhị rất tốt, trưa tới tối đều chật kín người lui tới.
Hôm nay không có buồng ăn riêng, mẹ Vương Húc sắp xếp cho bọn họ vào gian phòng thường ngày gia đình cậu ta ăn.
“Bên ngoài rất loạn, các con ngồi đây ăn là được, còn có thể nói chuyện.” – Bà nói.
“Cảm ơn dì.” – Tưởng Thừa đáp lại.
Vương Húc bởi vì phải đi ra đi vào lấy đồ nên ngồi phía sát cửa, cậu cùng Cố Phi ngồi bên trong, Cố Miểu ngồi giữa hai bọn họ.
“Lau tay” – Tưởng Thừa lấy từ cặp ra bịch khăn giấy ướt, rút một tờ đưa cho Cố Miểu – “Lòng bàn tay đen hết rồi, hôm nay bị ngã phải không?”
Cố Miểu lắc đầu, cầm lấy khăn giấy lung tung chà mấy cái liền để xuống.
Tưởng Thừa thở dài, nhìn qua Cố Phi: “Cậu lấy không?”
Cố Phi cười lên: “Thật ra, tư tưởng của tôi là không sạch không sẽ ăn vào không bị bệnh…”
Tưởng Thừa không để ý cậu ta, rút ra miếng khăn giấy chuẩn bị lau tay mình, vừa rút ra còn chưa cầm chặt, tay Cố Phi đã vươn qua, dùng ngón tay kẹp một cái đem đi mất.
“Cậu có thể đừng khẩu thị tâm phi như vậy được không?” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta – “Thành thực một chút thế giới sẽ thêm tốt đẹp.”
“Có nghe chưa?” – Cố Phi nhìn qua Vương Húc, vừa lau tay vừa nói – “Thành thực một chút.”
“Tôi không muốn!” – Vương Húc lập tức rất thành thực mà nói.
Tưởng Thừa thở dài.
Cố Miểu không phải lần đầu tới ăn bánh nhân thịt, Vương Húc đem cái sọt nhỏ đựng bánh nhân thịt trước mặt Cố Miểu, Cố Miểu chuẩn xác lấy ra cái bánh nhân lừa.
“Em lần nào cũng ăn mỗi loại này” – Vương Húc cười – “Có muốn đổi nhân khác thử một chút không?”
Cố Miểu không để ý cậu ta, cuối đầu thở dài một hơi.
“Nói cám ơn.” – Cố Phi nói.
Cố Miểu nhanh chóng đứng dậy, vừa ăn vừa cúi người xuống với Vương Húc.
“Ai ai ai— Không cần cảm ơn.” – Vương Húc vừa mới ngồi xuống lại từ ghế phóng ra, cũng cuối người xuống với Cố Miểu – “Nữ vương cứ từ từ ăn.”
“Có tiền đồ đó.” – Cố Phi nói.
“Nó thật lãnh khốc.” – Vương Húc nói – “Tôi là từ tận đáy lòng đó.”
“Quy tắc lão đại thường ngày cũng không cần nữa rồi à?” – Tưởng Thừa nói.
“Hai người các cậu cứ ở đây đâm chọt, còn lão đại cái gì?” – Vương Húc liếc cậu – “Có điều chiều nay bày binh bố trận, các cậu đừng hòng kéo chân tôi xuống.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa cuối xuống dưới bàn nhìn nhìn.
“Tìm gì đó?” – Vương Húc hỏi.
“Tìm chân sau của cậu đó.” – Cố Phi vừa ăn vừa nói. (Ý nói Vương Húc có 4 chân:))
“Đệt!” – Vương Húc không thoải mái kêu một tiếng – “Bạn cùng bàn đúng là có khác, luyện tập với nhau mấy ngày đã phối hợp ăn ý tới vậy.”
Tưởng Thừa hôm nay không quá đói, ăn chưa bằng lần trước đã nấc cục rồi, cũng không ăn nhiều được như Cố Miểu.
Cố Miểu ăn tới mức mặt mày đỏ rực, một trán đầy mồ hôi.
“Ày–” – Tưởng Thừa tháo nón Cố Miểu xuống, nhìn đầu tóc rối nùi – “Tóc em như vậy…. ”
Cố Miểu bỏ xuống bánh nhân thịt đang cầm trong tay, giơ tay lên gãi gãi tóc.
“Ai!” -Tưởng Thừa bắt lấy tay Cố Miểu – “Toàn là dầu!”
“Không sao đâu.” – Cố Phi ở một bên nói.
“Dù sao nó cũng là con gái mà?” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
“Cậu cứ coi nó như con trai là được.” – Cố Phi cầm nón Cố Miểu lên nhìn – “Rách rồi à? Bị rơi phải không?”
Cố Miểu nhìn lỗ thủng trên mũ, gật gật.
“Làm cho em một cái mới được không?” – Cố Phi hỏi.
Cố Miểu nghĩ nghĩ, cầm góc áo len của mình đưa cho Cố Phi nhìn.
“Muốn màu vàng hả? Được thôi.”
“Cậu… đan cho nó?” – Tưởng Thừa nhịn không được hỏi một câu.
“Đúng.” – Cố Phi nhìn cậu.
Cố Miểu đối việc việc mình sắp có nón mới rất kích động, từ nhà Vương Húc đi ra đã lôi Tưởng Thừa muốn đi mua len.
“Anh dẫn em đi, Tưởng Thừa ca không đi nữa rồi.” – Cố Phi nói.
Cố Miểu không phản ứng, vẫn nắm lấy tay Tưởng Thừa không buông, nửa nghiêng người lôi kéo.
“Thừa ca mỗi ngày đều phải nghỉ trưa, phải đi ngủ rồi.” – Cố Phi ngồi xổm trước Cố Miểu nhẹ giọng nói.
Cố Miểu cũng nhìn Cố Phi, mắt trừng ra thật to, nhưng vẫn như cũ không phản ứng.
“Không sao.” – Tưởng Thừa nói – “Đi thì đi thôi, hôm nay tôi không ngủ nữa.”
Cố Miểu vẫn giữ nguyên tư thế cũ như thể chưa nghe Tưởng Thừa nói.
“Cậu… ” – Cố Phi ngẩng đầu vẫy vẫy tay với cậu – “Để nó thấy cậu, rồi nói.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa ngồi xổm xuống ở trước mặt Cố Miểu – “Anh đi cùng em, hôm nay buổi trưa không ngủ nữa.”
Cố Miểu lúc này mới phản ứng lại, lôi người cậu đi về phía trước.
Cố Phi ở kế bên khẽ thở dài.
“Đi đâu mua?” – Tưởng Thừa hỏi cậu ta.
“Qua cầu có một phố bán len.” – Cố Phi nói, nghĩ nghĩ lại hỏi – ” mỗi ngày cậu đều đi ngủ trưa?”
“Cái đó là cậu nói thôi.”
“Ờ.” – Cố Phi cười cười – “Tôi mỗi ngày đều phải ngủ trưa, nếu không sẽ buồn ngủ.”
“Cậu có thể ngủ trong lớp, dù sao cậu cũng đâu có nghe giảng.” – Tưởng Thừa dắt lấy Cố Miểu đang ở trên ván trượt đi về phía trước.
“Không được.” – Cố Phi nghiêm trang nói – “Tôi muốn qua cửa Yêu tiêu trừ đó, tôi đang cạnh tranh với Lý Viêm, phải qua được trước cậu ta.”
“Bệnh hả.” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ, vươn tay ra – “Đưa đây, để tôi thử.”
“Không phải cậu không chơi sao?” – Cố Phi đưa điện thoại ra.
“Tôi chơi chán rồi mới không chơi nữa.” – Tưởng Thừa cầm lấy điện thoại – “Hơn nữa vận khí tôi rất tốt, một học bá vừa có vận khí, vừa có chỉ số thông minh, hiểu mà phải không?”
“Bây giờ trở ngại này là của cậu hết rồi, đừng nói với tôi.” – Cố Phi nói – “Tôi hình như còn ba tim, đủ không?”
Tưởng Thừa không nói, cuối đầu bắt đầu chơi.
Từ tiệm nhà Vương Húc tới chỗ bán len là một quãng đường rất dài, Tưởng Thừa vẫn cứ cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại.
Cố Phi chơi trò này không có kiên nhẫn gì cả, lười tới từng bước một suy nghĩ, thường thấy ở đâu có thể tiêu trừ là tiêu trừ ngay, nhưng Tưởng Thừa không giống cậu ta, nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày trời mới tiêu trừ một chút.
Tốn gấp ba lần thời gian Cố Phi chơi một ván mới ngẩng đầu lên một chút.
“Qua rồi?” – Cố Phi hỏi.
“Không.” – Tưởng Thừa tiếp tục cúi đầu nhìn điệm thoại – “Chết rồi.”
Cố Miểu túm góc áo Tưởng Thừa, hưng phấn nhìn đông nhìn tây cũng không nhìn đường, Tưởng Thừa cũng không nhìn đường, mang theo Cố Miểu đi về bậc thang cây cầu phía trước.
Cố Phi nhanh chóng đạp xe đi qua kéo cánh tay Tưởng Thừa lại.
Tưởng Thừa chợt cứng đờ, tay liền vung về phía sau, Cố Phi đang ngồi trên xe không kịp tránh, nhìn nắm đấm cậu ta mang theo gió đang hướng về mũi mình.
Phản xạ có điều kiện hết ngủ đông rồi?
Nhưng khi cách mặt cậu chỉ còn một cự ly, tay Tưởng Thừa dừng lại.
“Cánh tay không để cậu phanh lại thì lộn nhào rồi nha?” – Cố Phi buông lỏng tay cậu.
“Thật ngại quá.” – Tưởng Thừa xoay đầu xem bậc thang trước mặt – “Đệt.”
“Nhị Miểu giúp Thừa ca nhìn đường, dẫn anh ấy đi.” – Cố Phi vỗ vỗ đầu Cố Miểu.
Cố Miểu gật đầu, một tay ôm ván, một tay nắm lấy góc áo Tưởng Thừa tiếp tục đi.
Qua cầu, tới con phố Cố Phi thường mua len, Tưởng Thừa vẫn nhìn chằm chằm điện thoại.
“Ba tim chơi lâu như vậy?” – Cố Phi nói – “Tới rồi, không qua được thì thôi đi, dù không thành công đi nữa, cậu vẫn là một học bá như thường.”
“Nhìn này” – Tưởng Thừa đem điện thoại đến trước mắt Cố Phi, chỉ còn lại một nước.
“Hả?” – Cố Phi nhìn màn hình.
Tưởng Thừa vươn một ngón tay, quét lên màn hình một chút, một hồi nổ lốp bốp và tiêu trừ xong, đã qua cửa ải.
“… Lợi hại.” – Cố Phi từ đáy lòng cảm thán một câu.
“Không vỗ tay?”
Cố Phi vỗ tay bộp bộp bộp một tràng dài.
“Cái kia… ” – Tưởng Thừa đưa điện thoại cho cậu ta – “Hồi nãy có tin nhắn tới.”
“Ừm.” – Cố Phi cuối đầu đem điện thoại bỏ vào túi.
Tưởng Thừa còn muốn nói là mình chưa có xem, nhưng lại cảm thấy có phần hơi quá tận tâm rồi, dù sao thì lúc tin nhắn tới cậu cũng có nhìn qua, còn thấy người gửi và nội dung…
Trúc Tâm: Hôm nay tới nghe chị rap đi.
Phía sau còn cái gì cậu chưa xem được.
Tưởng Thừa luôn cảm thấy Cố Phi và Đinh Trúc Tâm là có quan hệ yêu đương, điều đó cậu cảm giác ra từ sự quen thuộc và ăn ý của cả hai, hơn nữa hai người đều rất am hiểu về âm nhạc, hôm đó gọi điện báo ‘miễn làm phiền’ xong, cũng là cùng Đinh Trúc Tâm cùng nhau tới bệnh viện.
Nhưng bây giờ nhìn thấy tin nhắn của Đinh Trúc Tâm, một chữ “đi” (吧) kia lại có vẻ quan hệ hai người dường như có chút khoảng cách.
Những người có quan hệ rất thân với nhau, hầu hết sẽ trực tiếp nói tới nghe tôi rap. (tiếng Trung thì nó là vậy đó)
Cậu cùng Cố Phi bước vào tiệm bán len, Tưởng Thừa lại cảm thấy bản thân không có chuyện gì lại đi lo chuyện riêng tư của người khác thật là không đúng đắn, người ta có là một đôi hay không cũng không phải chuyện của cậu.
“Lại tới chọn len a?” – Bà chủ vừa thấy Cố Phi liền chào hỏi – “Đúng lúc hai ngày này có len mới, sợi không quá dày, vừa hay mùa xuân có thể dùng, màu sắc lại đa dạng, màu xanh lá cây cũng có.”
“Nó không muốn màu xanh nữa rồi.” – Cố Phi cười cười, vỗ vỗ vai Cố Miểu – “Đi lựa màu đi.”
Cố Miểu chạy tới mấy kệ hàng xếp len ở phía trước xem.
Tưởng Thừa đối với len hoàn toàn mù tịt, trước đây ở nhà cũng chưa từng thấy qua ai đan len cả, hiện tại nhìn từng đoàn từng cuộn len, lại cảm thấy thật thú vị, Tưởng Thừa cũng đi qua, lấy tay sờ sờ.
Len vừa dày vừa mềm, còn bông bông mềm mại, sờ rất…
“Sờ rất đã phải không?” – Cố Phi ở kế bên hỏi.
“Ừm.” – Tưởng Thừa gật gật đầu – “Cuộn len cùng áo len sờ vào không giống nhau.”
“Len đan bằng tay sờ vào sẽ giống thôi.” – Bà chủ cười nói – “Máy làm không tốt được như tự tay đan.”
“Phải không?” – Tưởng Thừa có chút mù mịt – “Con chưa từng mặc áo tự đan.”
“Để bạn con đan cho một cái đi.” – Bà chủ cầm lên một cuộn màu xanh dương đậm, bỏ vào tay Tưởng Thừa vỗ vỗ – “Len này mặc thoải mái lắm, màu sắc còn hợp với con trai.”
“Hả?” – Tưởng Thừa ngẩn ra, cảm thấy cách bà chủ chào hàng lại dứt khoát như vậy.
“Muốn không?” – Cố Phi dựa cái bàn kế bên cười hỏi.
“Không không không, không cần.” – Tưởng Thừa nhanh chóng đẩy ra đoàn len kia – “Áo len con có rất nhiều, trời đã ấm rồi, cũng không cần nữa.”
“Năm sau vẫn có thể mặc mà” – Bà chủ lại cầm lên một đống len – “Cái này rất là hợp… ”
“Đừng đừng đừng đừng… ” – Tưởng Thừa mặt cũng sắp đỏ, giống như đang trốn, chân cũng sắp lùi ra tới ngoài cửa – “Con thật sự không cần.”
Cố Phi ở kế bên cười nãy giờ, cũng không lên tiếng, chỉ ở đó cười xem màn hay trước mắt.
“Bạn con cũng không nói sẽ không giúp con đan.” – Bà chủ cực kỳ thiết tha, cầm len trên tay dí theo Tưởng Thừa – “Con xem loại này nè… ”
“Cô, cô, bác, dì cả,” – Tưởng Thừa thành thật nhìn bà chủ – “Thật sự không cần cậu ấy đan, cái kia, con… con đi, con cũng cũng biết đan.”
Cố Phi thật hứng thú nhướng nhướng lông mày.
“Thật sao?” – Bà chủ thật kinh ngạc, lại xoay đầu nhìn qua Cố Phi – “Con biết đan, bạn con cũng biết đan, các cậu trai bây giờ thật không đơn giản nha.”
“Ừm, đúng đó.” – Cố Phi gật gật đầu – “Tụi con là những chàng trai thế hệ mới.”
“Vậy con không mua gì sao?” – Bà chủ lại nhìn Tưởng Thừa – “Ai dô, cô nói con nghe, người biết đan nha, một ngày không đan sẽ ngứa ngáy tay chân.”
Tưởng Thừa nói xong câu đó cũng không muốn nói nữa, trong lòng đang cực không hài lòng với hành vi tự đào hố chôn thân của mình.
Cách chào hàng của bà chủ thật không đỡ nổi, Tưởng Thừa vì muốn thoát thân, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Được, vậy con… lấy một cuộn.”
“Một cuộn?” – Bà chủ nhìn cậu – “Một cuộn đan áo?”
“Không phải, con đan… ” – Tưởng Thừa thực sự không biết một cuộn đan được cái gì, chỉ có thể quét mắt qua nhìn Cố Phi cầu cứu, Cố Phi giơ giơ tay, cậu vội vàng nói – “Bao tay.”
Từ tiệm đi ra, Tưởng Thừa cảm thấy mệt tới nỗi toàn thân đầy mồ hôi.
“Cậu còn không thèm nói giúp tôi một lời.” – Tưởng Thừa thở dài – “Bà chủ này thật quá dứt khoát.”
“Cậu tự nói mình biết đan.”
“Cậu nhìn tôi,” – Tưởng Thừa chỉ chỉ bản thân – “Tôi thế này, giống người biết đan không?”
“Cậu thấy tôi giống hả?” – Cố Phi hỏi.
“… Được rồi.” – Tưởng Thừa không còn lời nào để nói lại, đem túi len cùng bộ kim tre đưa cho cậu ta – “Cái này cho cậu, tôi đem về cũng không dùng, cậu lấy làm cho Cố Miểu bao tay, khăn quàng cổ gì đó đi.”
Cố Phi cười cười, cầm túi: “Cám ơn.”
Mua len xong cũng không còn thời gian về nhà, Cố Phi ở trên đường đã để Cố Miểu về tiệm luôn, sau đó cầm theo túi len cùng Tưởng Thừa đi tới trường.
“Cái này không để Cố Miểu đem về sao?”
“Không cần, trò cùi bắp Yêu tiêu trừ cậu chơi dùm xong rồi, chiều này không có gì làm, đúng lúc… ”
“Cậu muốn trong lớp đan len?” – Tưởng Thừa kinh ngạc.
“Có gì sao?” – Cố Phi nói – “Cậu muốn học tôi có thể dạy cho.”
“Không cần!” – Tưởng Thừa nhanh chóng nói.
Cố Phi quả thật là một con người thần kỳ, cả một buổi chiều cuối đầu đan nón cho Cố Miểu.
Tiết buổi chiều Tưởng Thừa đều không quá chú ý lắng nghe, lại nhịn không được muốn nhìn xem Cố Phi ở kế bên, vừa kinh ngạc bởi trình độ kỹ thuật điêu luyện không thua kém gì các bác gái mang theo cháu trai vừa đan len vừa tám chuyện của cậu ta, vừa kinh ngạc bởi tay của Cố Phi…. Một người với đầu tóc cắt ngắn ngủn còn cạo hình, một tay có thể ném người khác văng lên cây, tay lúc cầm kim đan lại có thể đẹp tới như vậy.
Điều thần kỳ hơn nữa là, người ở bốn phía đều không vì việc này mà kinh ngạc, đoán chừng đã sớm bị hết hồn rồi, bây giờ cũng đã quen.
“Ai—” – Cố Phi nhỏ giọng than.
“Sao rồi?”
“Lọt mũi rồi.” – Cố Phi vừa nói vừa lùi mũi kim – “Phải….. ”
“Móa.” – Tưởng Thừa nhịn không được hô một tiếng – “Đan nhiều vậy rồi còn muốn làm lại từ đầu? Cái đó cũng nhìn không ra mà phải không?”
“Cậu thì nhìn không ra.” – Cố Phi thấp giọng nói – “Nhị Miểu khá chú trọng, mũi to một chút cũng không chấp nhận, sẽ tức giận, dỗ cũng dỗ không nổi.”
“… Ừm.” – Tưởng Thừa nghĩ tới ngày hôm đó Cố Miểu điên cuồng la hét, cảm thấy Cố Phi làm anh thật không dễ dàng.
Tốc độ của Cố Phi rất nhanh, buổi chiều tan học đã đan được một mảnh, lại còn có hoa ở trên, Tưởng Thừa có loại kích động muốn chắp tay trước Cố Phi nói một tiếng giỏi vãi.
“Hồi nữa đừng đi đâu.” – Vương Húc nói – “Tôi tới chỗ thầy Từ lấy quần áo, các cậu đợi một lát, tối nay tới nhà tôi ăn bánh nhân thịt, sẵn thảo luận chiến thuật ngày mai.”
Một đám người của đội bóng tới bốn phía bàn của Cố Phi nói chuyện, đợi xem quần áo mà thầy Từ mượn được.
“Tôi thấy hay là đừng quá mong đợi thì tốt hơn.” – Quách Húc nói – “Nhớ lại quần áo năm ngoái đi.”
“Quần áo năm ngoái thế nào?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Đệ Tứ Ngục Giam Đội bóng 2.” – Cố Phi vừa đan vừa nói.
“… Cái này cũng mượn được?” – Tưởng Thừa sửng sốt.
“Năm nay chúng ta có hi vọng tới vậy, chắc không đến nỗi vẫn mặc áo nhà tù phải không?” – Lư Hiểu Bân nói.
“Ai biết được, khiếu thẩm mỹ của thầy Từ đó giờ không giống người thường mà.”
Mọi người nói chuyện một hồi, Vương Húc đã mang về hai túi quần áo vào lớp, vừa thấy biểu hiện trên mặt cậu ta, liền đoán được quần áo này cũng không tốt hơn Đệ Tứ Ngục Giam là bao.
“Tôi thấy chúng ta chủ yếu vẫn là phải dựa vào thần thái.” – Vương Húc đem túi đặt lên bàn.
Mọi người lấy quần áo ra xem, tức khắc đồng loạt đều tan vỡ.
“Năm Sao… Nông Mậu?” – Quách Húc đọc chữ phía sau áo – “Năm Sao Nông Mậu không phải là chợ nông nghiệp cách hai trạm về phía Bắc của trường sao?”
“Phải.” – Cố Phi cất đồ đan vô, nhìn đống quần áo thở dài một cái.
“Thật con mẹ nó còn quảng cáo nữa.” – Vương Húc chỉ vào bộ quần áo – “Mì sợi tươi.”
Tưởng Thừa thực sự nhịn cười không nổi, vừa cười vừa lấy điện thoại ra chụp một tấm gửi cho Phan Trí.
– Cháu trai, ngày mai bọn ông thi đấu bóng rổ, để con thưởng lãm đồng phục một chút.
“Bỏ đồ vô đi.” – Cố Phi nói – “Mai tôi đem đồ tới cho các cậu.”
“Tốt quá rồi.” – Vương Húc nhanh chóng bỏ đống quần áo vào túi – “Nhìn như thế nào?”
“Của đội bóng bạn tôi, cũng có tên đội này nọ, nhưng ít ra không phải đội bóng chợ nông nghiệp.”
“Đệt, nói sớm ghê, nói sớm đã không để thầy Từ đi làm rồi.” – Vương Húc đem quần áo nhét vào bàn – “Đi đi đi, đi ăn đi, thảo luận chiến thuật.”
Tưởng Thừa cất đồ xong, cùng đám người ra khỏi lớp học.
Lúc xuống lầu, tin nhắn Phan Trí gửi tới.
– Ông nội, tôi cảm thấy thật vui mừng nha, nước mắt sắp chảy đầy mặt luôn rồi, T* như cậu cuối cùng cũng trở lại làm ông nội như trước đây rồi.
(*Mình tìm trên mạng thì T để chỉ Tomboy, bên Trung Quốc hiểu từ tomboy này thêm nghĩa là đồng tính nữ luôn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.