Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 31:




Tưởng Thừa thấy mình tiện tay bốc đại một cái lại trúng ngay một bộ kỳ quái thế này quả đúng là có bản lĩnh.
Bộ đồ này nếu không bàn tới áo khoác bên ngoài thì trông rất được, quần ôm vừa vặn, một cái T-shirt đen rộng thùng thình, tuy cũng là đan nhưng ít ra có mặc vào đi ra đường cũng không bị người khác đổ xô ra nhìn.
Nhưng ngay khi mặc xong áo khoác vào, cậu liền sững sờ quay đầu nhìn Cố Phi: “Ày~, chắc tôi không cầm lộn đồ đâu nhở?”
“Không đâu” – Cố Phi vẫn ở sau máy ảnh nhìn cậu – “Sao rồi?”
“Không phải chứ, cậu không thấy bộ này giống The Matrix phiên bản đan len à? Không không, cái dây cỏ trên lưng thế này là của mục sư à?” – Tưởng Thừa kéo kéo áo, nhỏ giọng nói – “Có gương không? Tôi thấy mình trông như thầy pháp….. ”
Cố Phi không nói, vừa cười vừa chỉ về bức tường phía sau.
Áo khoác này thiết kế rất dài, dài sắp tới bắp chân, chất liệu khá mềm mỏng, mặc lên người mang theo vài phần chìm nghỉm, chính là kiểu lười biếng tùy tiện tùy ý trong truyền thuyết, có điều mình mà đổi sang một cái nhỏ hơn, thấp hơn chút, mặc ra đường chắc chắn sẽ bị người khác tóm lấy quăng trở về rừng xanh núi thẳm.
“Bộ quần áo này cần khuôn mặt, cần thân hình, cần chiều cao, cần hơn cả là khí chất.” – Đinh Trúc Tâm dựa bên cửa – “Em mặc cái này nhìn phong độ hơn hẳn Đại Phi, em ấy mà mặc vào là y chang lưu manh.”
“Ờ, cậu ấy không cần mặc cũng giống lưu manh rồi.” – Tưởng Thừa đứng trước gương nhìn ngó, thật ra… cũng được. Mặc dù Tưởng Thừa chắc chắn sẽ không mua kiểu quần áo thế này, nhưng hiện tại cậu cũng không phải đang đi lựa đồ – “Không biết ai thiết kế ra bộ này, phải đi tặng cho ổng một nụ cười nhẹ.”
“Là chị.” – Đinh Trúc Tâm nói.
“…….Hả?” – Tưởng Thừa sững sờ, lại nhìn qua Đinh Trúc Tâm đang bày ra bộ mặt “chị thừa biết em đang nghĩ gì”, sự ngượng ngùng quen thuộc lại tự nhiên nảy sinh, đột ngột từ mặt đất chui lên, cùng với dáng đi không được tự nhiên của Đinh Trúc Tâm đi vào phòng.
Lúc Đinh Trúc Tâm bôi vẽ trên mặt Tưởng Thừa, Cố Phi bật đèn trợ sáng lên.
“Không cần lo lắng, tùy ý cử động là được.” – Đinh Trúc Tâm lại cầm cọ trang điểm quẹt mấy cái lên mặt Tưởng Thừa – “Xong rồi.”
Tưởng Thừa theo chỉ thị đứng dậy đi đến chỗ chụp hình,thật ra bối cảnh cũng rất ngầu, có điều đi đến đứng ở đó xong Tưởng Thừa lại không biết mình nên làm gì.
“Đi qua đi lại mấy bước đi.” – Cố Phi nâng máy ảnh chĩa vào cậu – “Từ trái qua phải, từ phải qua trái.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa gật đầu, xoay người đi qua bên kia, vừa di chuyển máy ảnh trong tay Cố Phi đã vang lên mấy tiếng tanh tách, cậu chịu không được phải nghiêng đầu – “Chụp rồi à? Tôi thấy mình đi như lúc nãy vẫn còn ngượng mà?”
“Lo đi đi, đừng quan tâm tôi có chụp hay không.” – Cố Phi lại nhấn nút chụp.
Tưởng Thừa thở dài, từ bên trái đi qua phải.
Chỗ lắp phông màn cũng chỉ có mấy mét vuông, đi chưa được mấy bước đã tới đích, Tưởng Thừa lại xoay người, từ phải đi về trái.
“Cúi đầu đi.” – Cố Phi vừa chụp vừa nói – “Đi nhanh một chút, bước chân rộng.”
Tưởng Thừa hơi hơi cúi đầu, đi lại lần nữa.
Cố Phi nhìn cậu chằm chằm qua màn ảnh, tay nhấn nút liên tục.
Hình dáng của Tưởng Thừa ngưng đọng trong máy ảnh, cúi đầu, bước chân dang rộng, góc áo phía sau bay bay…….. đẹp trai, còn rất sống động.
“Đội nón lên đi.” – Đinh Trúc Tâm nói – “Nón cũng được thiết kế đặc biệt đó.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa đem nón phía sau áo đội lên, vừa sửa lại vừa đi về phía trước – “Em thấy mình bây giờ cứ như thần chết vậy….. ”
“Tưởng Thừa.” – Cố Phi gọi cậu.
“Hả?” – Tưởng Thừa xoay đầu.
Cố Phi nhấn nút.
Vẫn là tư thế bước về phía trước, tay đang nâng lên cùng mũ che đi nửa phần khuôn mặt, chỉ có thể thấy được ánh mắt cùng sóng mũi thẳng tắp trong bóng tối mờ mờ.
“Bức này quá tuyệt.” – Cố Phi nói.
“Chụp chính diện.” – Đinh Trúc Tâm uống xong cốc trà hoa quả nói.
“Không cần cười, không cần biểu hiện gì hết.” – Cố Phi nhìn Tưởng Thừa – “Cũng không cần làm bất kỳ động tác gì.”
Tư thế đứng đờ ra không làm bất cứ động tác gì cũng không có biểu hiện trên mặt, chỉ đơn giản rũ hai tay xuống, người bình thường mà đứng như vậy trông không ngốc mới lạ, Cố Phi không hiểu sao bản thân lại yêu cầu Tưởng Thừa làm thế, đừng nói tới chuyên nghiệp, căn bản đây phải là người không liên quan một đồng một cắt nào đến nghề người mẫu mới làm ra được tư thế như vậy.
“Nhìn không ngu à?” – Tưởng Thừa thở dài, đứng lại như Cố Phi nói.
“Không.”- Cố Phi đơn giản trả lời, nhấn nút.
Tưởng Thừa chắc chắn từ nhỏ tới lớn chưa từng phải cố làm ra vẻ đẹp trai, thế mà tư thế đứng ngốc như thế này, cậu ta có thể nắm chắc trong lòng bàn tay.
Không hề căng thẳng hay cứng đơ như chào cờ, cũng không có cảm giác quá buông lỏng hay không tự nhiên.
Trọng tâm có hơi nghiêng về đùi phải, vai cũng trong trạng thái rất tự nhiên mà thả lỏng, những điều nhỏ như vậy rất quan trọng, người không biết cách đứng không phải gồng phía sau cũng là gồng phía trước….
Tên nhóc này chắc chắn có tập qua dáng đứng trước ống kính, kiểu tay dài chân dài vừa mạnh mẽ lại tùy ý thế này… nhìn qua rất thoải mái mà dễ chịu.
“Nâng cằm lên một chút.” – Đinh Trúc Tâm nói – “Ra chiều xấc xược tí.”
“Làm sao mà……. xấc xược được?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Lần đầu tiên cậu bước vào lớp 8.” – Cố Phi nói – “Chính là vậy đó”.
“Cái đó là do tôi cảm thấy bực mình thôi” – Tưởng Thừa vừa nghĩ lại lúc đó bị cả lớp xem mình một đứa lỗ mãng liền cảm thấy không thoải mái.
Cố Phi nhấn nút, sau mấy tiếng tanh tách lại để máy ảnh xuống: “Nếu như có một ngày cậu lăn lộn không nổi nữa, có thể cân nhắc tới nghề này.”
“Nói như vậy nghĩa là phải đợi tới lúc lăn lộn không nổi mới được làm hả?” – Đinh Trúc Tâm cười nói.
“Người ta là học bá, không giống với đám nhóc bỏ học các chị đâu.” – Cố Phi nói.
“Qua bên kia” – Đinh Trúc Tâm vỗ vỗ tay, đập một cái lên tay cậu – “Tưởng Thừa đổi y phục, chụp cái áo đơn kia.”
“Cái nào?” – Tưởng Thừa cởi áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa nói.
“Cái áo chui đầu dài dài đó.” – Đinh Trúc Tâm nói.
Tưởng Thừa đi ra ngoài, Cố Phi vẫn đứng nguyên tại chỗ cúi đầu lật xem từng tấm ảnh mới chụp.
Nếu nói trên người Tưởng Thừa có thứ gì hấp dẫn Cố Phi nhất… ngoại trừ việc là tên học bá biết thổi sáo ra chính là loại khí chất dù thế nào đi nữa vẫn giữ nguyên được phong độ của cậu ta, nói là bad kid cũng được, cáu kỉnh cũng được, xem thường cũng được, loại tự tin sâu thẳm trong nội tâm thế này lại khiến người khác phải khuất phục, kiểu như “ông đây mới là ngầu nhất”.
So sánh với những thứ khác, sức hấp dẫn từ ánh nhìn trực tiếp thế này mới là mãnh liệt nhất. Không cần mình cảm thấy, cũng không cần mình nhận ra, chỉ cần nhìn vào đó thôi là được.
Chỉ cần nhìn là được.
Thị giác động vật vốn là nông cạn như thế.
Cố Phi khẽ thở dài, cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Cố Phi nhớ không ra đã bao lâu rồi kể từ khi bản thân mình đối với những người bên cạnh vốn lui lui tới tới, người đi kẻ ở cũng đều không có tâm tình nhìn kỹ hơn một chút.
Hoàn toàn cự tuyệt chuyện yêu sớm.
Không có tâm tình, cũng không dám, tất cả những gì Cố Phi đang gìn giữ đều không thể chịu nổi bất kỳ biến động nào.
“Thật ngại quá” – Tưởng Thừa mang theo chiếc áo màu nâu sẫm đi vào – “Là cái này à?”
“Đúng vậy” – Đinh Trúc Tâm gật đầu.
“Em muốn hỏi xíu, cái áo này mặc  ra sao?” – Tưởng Thừa cầm hai vai áo rung rung – “Bên trong mặc gì?”
“Quần lót.” – Đinh Trúc Tâm nói.
Tưởng Thừa lại cầm áo trong tay rung rung, biểu tình trên mặt mang đầy dấu chấm hỏi to nhỏ.
Cố Phi dời đầu sang chỗ khác, dùng máy ảnh che mặt lại cố nén cười, cảm giác có thể nghe được tiếng gầm thét trong lòng Tưởng Thừa.
Đây là một chiếc áo chui đầu dài tay có đường đan rất thưa thớt, lại rất dài, đoán chừng có thể thấy được đầu gối của Tưởng Thừa, cổ áo rất rộng, Cố Phi lúc trước có thấy qua thiết kế này, còn cho rằng Đinh Trúc Tâm tự thiết kế cho bản thân, không ngờ lại là đồ nam.
“Thay đi.” – Đinh Trúc Tâm nói – “Em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Bên trong không mặc thêm gì sao?” – Tưởng Thừa chưa từ bỏ ý định.
“Đúng đó, em có cơ bụng mà phải không? Nếu không có chị giúp em vẽ thêm.”
Tưởng Thừa vẫn mang bộ mặt khó có thể miêu tả.
“Em nó có không?” – Đinh Trúc Tâm quay qua hỏi Cố Phi.
“Hả?” – Cố Phi quay mặt lại, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại – “Hình như là có.”
“Thay đi, chị còn tưởng em sợ không có cơ bụng nên mới ngại.” – Đinh Trúc Tâm nói với Tưởng Thừa.
“Ừm.” – Tưởng Thừa dường như hạ quyết tâm gật gật đầu, đi ra ngoài rồi, lại quay lại thăm dò – “chị Tâm, em muốn hỏi một chút, đồ thế này có người mua không?”
“Có chứ.” – Đinh Trúc Tâm uống ngụm trà – “Thiết kế của chị lần nào cũng bán rất chạy.”
“Thật vi diệu! Người nào mua vậy?” – Tưởng Thừa nhỏ giọng nói.
“Thì là mấy người bệnh thần kinh.” – Đinh Trúc Tâm nói.
Cởi ra chỉ còn lại cái quần lót, đem cái áo không khác gì lưới đánh cá bị thủng mặc vào, Tưởng Thừa cảm thấy bản thân không khác gì đang cởi trần, cậu vội vàng chạy đến trước gương nhìn lướt qua.
Mẹ ơi!
Tưởng Thừa một lòng tin tưởng, nếu như cái áo này có thể bán hết hàng, chỉ có thể là do thân hình của mình đẹp xuất cmn sắc…
Tưởng Thừa cắn răng đi vào.
Cố Phi đang cúi đầu chuẩn bị máy ảnh, vừa ngẩng đầu lên thấy cậu lập tức huýt sáo.
“Cậu ngậm miệng lại cho tôi” – Tưởng Thừa chỉ chỉ cậu ta.
“Quần lót đen càng tốt.” – Đinh Trúc Tâm quan sát Tưởng Thừa một chút, rất hài lòng mà nói – “Chị còn nghĩ nếu không phải màu đen sẽ đi tìm cái khác cho em thay……. Bắt đầu đi.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa đi tới trong phông màn, bối cảnh đã đổi một phần, nhìn qua thoải mái hơn hồi nãy nhiều.
“Cởi giày đi, chân trần.” – Đinh Trúc Tâm nói.
Tưởng Thừa đang mặc đồ thế này, cũng không còn sức lực phản kháng nữa, một lời cũng không nói, đem giày và vớ lột ra, chân trần đứng ở giữa.
“Lần này không cần quá nhiều động tác.” – Đinh Trúc Tâm nói – “Cái áo này tên là ‘im ắng’*, em cứ tìm cảm giác đi.”
Câm nín.
Căn cứ vào thời khắc hiện tại mà nói, đây là từ duy nhất Tưởng Thừa có thể nghĩ tới.
(*哑có thể hiểu là im ắng hoặc câm điếc)
Về phần cảm nhận.
Thấy có chút lạnh, dù sao đồ mặc trên người cũng toàn là lỗ, đừng nói đến việc Đinh Trúc Tâm thấy được cả quần lót đen, không chừng đến nhãn hiệu cũng mẹ nó bị thấy rõ luôn rồi.
Nhưng vẫn là phải tìm ra tâm trạng, Đinh Trúc Tâm trả tiền mời cậu đến chụp hình, là chủ mướn của cậu, Tưởng Thừa phải tìm ra được tâm trạng, hơn nữa Cố Phi nãy giờ vẫn đang nâng máy ảnh chờ cậu.
Câm nín
Được rồi, không phải là câm nín. Là im ắng.
Không có âm thanh.
Rất yên tĩnh.
Cậu không hiểu sao lại nhớ đến một bài hát tiếng Nga.
вночп …
(Em mò không ra nó là bài gì các bác ạ…Chỉ mò ra bài Вечер на рейде nghĩa là “chiều hải cảng” thôi)
Cả bài hát này đều làm người ta cảm thấy thật yên tĩnh.
Ngày trước, sau mỗi khi cãi nhau với người nhà, cậu thường đeo tai nghe vào để lắng nghe bài hát này.
Nhắm mắt lại, nghe lời bài hát mình không hề hiểu ý nghĩa, lại có thể nghe ra được tiếng lòng của bản thân.
Nghĩ con mẹ nó quá xa rồi, tìm cảm giác lại có thể tìm tới tận Siberia*…
(*vùng đất nước Nga)
Trong máy ảnh Tưởng Thừa nhắm hai mắt lại, tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực lệch sang bên trái.
Cố Phi nhấn nút.
Khoảnh khắc này Tưởng Thừa làm người khác cảm thấy thật xa xôi, bao bọc toàn thân là một bức tường cách ly mãnh liệt.
Mê mang và quật cường ở giữa bầu không khí im ắng không một tiếng động.
Cố Phi nhấn nút xong, cũng không hề động đậy, nâng máy ảnh trong tay, yên lặng nhìn khuôn mặt Tưởng Thừa qua ống kính.
Cứ nhìn như vậy cho tới khi Đinh Trúc Tâm hắng giọng.
Tưởng Thừa bây giờ như mới thức tĩnh lại mở mắt ra, lúc để tay xuống, ngón trỏ lại gạt phải cổ áo, nhẹ nhàng kéo xuống một chút, cổ áo bị kéo xuống lại bắn trở về.
Tiếng kêu tanh tách của máy ảnh trong tay Cố Phi liên tục vang lên.
Ánh mắt Tưởng Thừa có phần vô định, môi hơi hé mở, cổ áo bị ngón tay kéo xuống, đầu ngón tay xẹt qua thân thể…
“Chị thấy rất tốt, rất gợi cảm, cũng rất tâm trạng”.
Cố Phi không nói gì, cúi đầu nhìn máy ảnh nửa ngày trời, cuối cùng hít vào rồi thở ra một hơi, dường như là thở dài, chậm rãi hô lên.
“Em đi… ” – Cố Phi để máy ảnh xuống – “nhà vệ sinh một chút.”
Ngồi trên bồn cầu đậy nắp, Cố Phi châm một điếu thuốc ngậm vào miệng.
Nhìn dòng khói bay ra ngoài cửa sổ nhỏ.
Cuộc đời luôn tràn đầy những chuyện ngoài ý muốn.
Ví dụ như là Cố Miểu vô tình được Tưởng Thừa nhặt phải, Tưởng Thừa vô tình lại hôn mặt đất trước cửa tiệm nhà cậu, lại ngoài dự định mà trở thành bạn cùng bàn của cậu…
Những điều ngoài ý muốn này cũng quá mức chịu đựng rồi, cái ngoài ý làm Cố Phi cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là, cậu luôn cảm thấy bản thân mình luôn kìm chế mọi việc rất tốt, thế mà lại ngay lúc chụp hình nổi dậy phản ứng.
Chuyện như thế này thật sự quá ngoài ý muốn rồi.
Quá ngoài ý muốn rồi.
Ngay cả người luôn ‘không sao cả’ như cậu cũng phải trốn trong wc hồi phục tâm tình.
Nghĩ tới đây, cậu lại nhịn không được mà nghĩ, chuyện này nếu đổi lại Tưởng Thừa… chắc đoạn tuyệt luôn với cái bồn cầu quá.
Lúc Cố Phi hút xong điếu thuốc ra khỏi nhà vệ sinh, Tưởng Thừa đang đứng trước giá quần áo liều mạng vật lộn với một chiếc áo.
Tình hình chiến đấu còn rất gay go, Tưởng Thừa cố gắng kéo áo xuống, cái áo lại cứ không nghe lời kẹt trên cổ cậu ta.
Lúc nghe thấy tiếng cửa ở phía sau, Tưởng Thừa nâng cánh tay từ khe hở của áo nhìn ra thấy Cố Phi, cũng không để ý tới ngượng ngùng gì nữa, đè nén âm thanh: “Đệt! Mau lại đây giúp tôi.”
“……. Làm sao vậy?” – Cố Phi vội vàng gạt đi điếu thuốc, đi tới, vươn tay ra mấy lần nhưng lại không biết nên nắm chỗ nào mới giúp cậu thoát ra được.
“Không phải.” – Tưởng Thừa vẫn nâng tay lên, từ giữa cánh tay và cổ áo thò ra nửa cái đầu, một mặt căm phẫn và bất đắc dĩ – “Cái áo này đúng là không phải cho người mặc, cổ áo thế này, trẻ sơ sinh còn chui vô không lọt!”
“Cậu đợi chút.” – Cố Phi đi vòng quanh người cậu mấy vòng – “Để tôi xem đã.”
“Cậu còn ra trễ một chút tôi đã đem nó xé banh rồi, bồi thường tôi cũng chịu.”
“Tôi thấy…… ” – Cố Phi nhấc góc áo ở bên trái lên nhìn nhìn – “Cậu chui lộn vào ống tay áo rồi phải không?”
“…… Cậu nói như vậy” – Tưởng Thừa cừng đờ tại chỗ – “Tôi tự nhiên cảm thấy rất có lý.”
Cố Phi không nói, cậu cũng không lên tiếng.
Hai giây trôi qua, cậu biết màn cười ngốc của cả hai lại sắp sửa bắt đầu.
Lúc Đinh Trúc Tâm từ trong đi ra, hai người đang cười xoắn xuýt cả lên, Cố Phi cười tới nỗi muốn giúp Tưởng Thừa kéo áo ra nhưng tay lại mềm nhũn, muốn giúp mấy lần cũng không thành công.
Mà bản thân Tưởng Thừa lại cười tới sắp bị nghẹt thở trong ống tay áo rồi vẫn không dừng lại được.
“Thật ngại quá” – Đinh Trúc Tâm lấy điện thoại ra chụp hai người họ một tấm – “Chị phải đăng lên vòng bạn bè (WeChat).”
“Cái gì?” – Cố Phi dựa vào giá quần áo hỏi.
“Người kiêm chức nhiếp ảnh gia cùng người kiêm chức người mẫu của chị” – Đinh Trúc Tâm nói – “Bị điên rồi.”
“Sắp xong rồi, cậu ấy chui lộn vô ống tay áo.” – Cố Phi cuối cùng cũng cười bớt lại, cầm cái áo kéo đi, Tưởng Thừa lùi về phía sau, cố gắng để đầu cùng cánh tay ở một chỗ, cuối cùng cũng cởi cái áo ra được.
“Ày~!” – Tưởng Thừa ngồi xổm trên mặt đất – “Mệt chết tôi rồi!”
“Tranh thủ thời gian đi, bữa tối chị kêu đồ ăn tới đãi hai đứa.” – Đinh Trúc Tâm xoay người lại đi vào bên trong.
Lúc bắt đầu Tưởng Thừa còn nghĩ 30 bộ đồ có là bao, cuối cùng khi ra khỏi cửa cậu còn phải bị dày vò bởi hai ba bộ đồ phối.
Hôm nay coi như biết được là mặc đồ với cởi đồ có thể mệt người tới mức nào.
Không ngừng cởi ra, không ngừng mặc vào, đứng trước bóng đèn tìm đủ loại cảm giác, chân đau nhức sau trận đấu chắc cũng qua không nổi rồi, mỗi lần mặc đồ vào, cậu đều muốn xé banh ra cho rồi.
Quan trọng là đồ của Đinh Trúc Tâm đều luôn phối thành bộ, không phải 30 bộ kiểu như mặc hai ba cái quần phối thêm mấy cái áo là xong, mà là mỗi lần thay đều phải mặc lại từ đầu tới cuối.
Lúc trời đã dần tối, Đinh Trúc Tâm nói cứ ăn cơm trước đi, Tưởng Thừa một mực từ chối, cậu cảm thấy nếu thật sự dừng lại để nghỉ ngơi ăn xong bữa cơm rồi thì có đánh chết cậu cũng không muốn tiếp tục nữa, được cho thêm tiền đi nữa cũng không kích thích được nhiệt tình của cậu.
Thế là ba người ai cũng không ăn gì, chật vật tới 9 giờ hơn mới coi như hoàn thành xong nhiệm vụ hôm nay.
“Đói rồi phải không?” – Đinh Trúc Tâm chuyển khoản tiênc cho Tưởng Thừa – “Đi xuống lầu ăn chút đồ đi, muồn ăn gì?”
“Em… không ăn đâu.” – Sau khi Tưởng Thừa mặc lại bộ đồ của mình liền cảm thấy hết sức quen thuộc thoải mái, toàn thân đều thả lỏng ra, sau đó là buồn ngủ. – “Em đi về ngủ, buồn ngủ chết rồi.”
“Không đói sao?” – Đinh Trúc Tâm nói – “Ăn qua loa chút gì đi, nếu không tối đói rồi em tính sao.”
“Cảm ơn chị Tâm.” – Tưởng Thừa ngáp một cái – “Em thật sự buồn ngủ tới hết đói luôn rồi, dù tối có đói đi nữa chắc cũng không phát hiện được.”
Đinh Trúc Tâm cười lên: “Vậy được rồi, mai còn sức lực tới nữa không?”
“Ngủ một giấc là được.” – Tưởng Thừa nói.
“Vậy em gọi xe về đi, tiền xe chị thanh toán.”
“Không cần.” – Tưởng Thừa lập tức nói – “Thật sự không cần, cũng không bao nhiêu tiền, em tự trả được.”
Đinh Trúc Tâm còn muốn nói gì đó, bị Cố Phi ngừng lại: “Tiền cứ giao cho em, em với cậu ấy đón xe về.”
“Em cũng không ăn à?” – Đinh Trúc Tâm có chút bất ngờ nhìn cậu.
“Ừm.” – Cố Phi châm điếu thuốc – “Hôm nay mẹ em nấu cơm, có chừa phần lại, phải về nhà ăn hết mới được, nếu không mẹ lại khóc.”
“Vậy được rồi.” – Đinh Trúc Tâm gật đầu.
“Đại Phi.” – Lúc thấy taxi sắp đi tới, Đinh Trúc Tâm lên tiếng.
“Ừm.” – Cố Phi đáp lại.
“Chị lần đầu tiên thấy em cười sảng khoái như vậy.” – Đinh Trúc Tâm nhìn bóng lưng Tưởng Thừa – “Chị từ nhỏ nhìn em lớn lên, đây là lần đầu tiên được thấy.”
“Cái gì mà nhìn em lớn lên?” – Cố Phi cười cười, tránh đi lời của Đinh Trúc Tâm – “Lớn hơn em có mấy tuổi thôi mà nói chuyện cứ như mẹ người ta, em cũng nhìn chị lớn lên đó.”
“Lên xe đi.” – Đinh Trúc Tâm nói – “Ngày mai chị có chuyện không ở đây được, đồ chụp chị sẽ chuẩn bị sẵn, trợ lý sẽ tới trang điểm, những cái khác em giúp chị xử lý đi.”
“Được.” – Cố Phi quăng điếu thuốc, vào trong xe.
Tưởng Thừa lên xe đã lăn ra ngủ, bản thân cũng thấy mình cũng sắp ngủ cũng sắp như lợn, Cố Phi đẩy cậu tới mấy lần, Tưởng Thừa cuối cùng mới phản ứng lại, cảm nhận xe đã không còn lắc lư nữa, mở mắt ra.
“Tới rồi?” – Tưởng Thừa chà chà mặt, mở cửa chuẩn bị xuống xe – “Tôi ngủ tới sắp nằm mơ rồi.”
“Cái kia…… ” -Cố Phi kéo tay cậu.
Tưởng Thừa định hỏi cậu ta làm sao rồi, lại nghe thấy tiếng ầm ĩ phía trước truyền tới, nam hô nữ quát, còn có tiếng khóc của phụ nữ.
Lúc theo hướng âm thanh đó mà nhìn qua, Tưởng Thừa bị nhấn chìm vào buồn bực vô tận, uể oải nguyên buổi chiều cộng thêm nửa buổi tối ngay tại phút này quả thực muốn đều muốn phun trào trên đầu Tưởng Thừa đều.
Lý Bảo Quốc, Lý Huy, còn có Lý Sảnh. Là cha ruột, anh ruột và chị ruột của cậu, Tưởng Thừa vừa nhìn đã nhận ra ngay, còn có một người đàn bà chân hơi khập khiễng, không biết là ai.
Người đàn bà khập khiễng này đang cùng Lý Bảo Quốc kéo nhau vừa khóc vừa mắng, nhưng có lẽ là tiếng địa phương, khẩu âm rất nặng, không nghe ra được là đang nói cái gì.
Lý Bảo Quốc ngày hôm đó bộ dạng kinh hãi nằm dưới đất ôm đầu bị người ta đấm đá, hiện tại lại đang đánh nhau rất thô bạo cùng người đàn bà kia, Lý Huy và Lý Sảnh ở một bên kéo ra thế nào cũng kéo không được.
“Bà tin tôi đánh chết bà không!” – Lời nói của Lý Bảo Quốc ngược lại rất rõ ràng mạnh mẽ – “Chưa bị ông đây chỉnh đốn đủ phải không! Hôm nay chống mắt lên xem tôi không cho bà con đường sống nào!”
Tưởng Thừa đột nhiên cảm thấy thở cũng không nổi nữa, chợt ngã lại vào trong xe, làm Cố Phi đang nghĩ muốn cùng cậu xuống xe cũng lùi lại, đóng cửa xe.
“Sao rồi? Không xuống à?” – Tài xế hỏi.
“Trước tiên chở cậu về trước đã” – Tưởng Thừa thấp giọng nói với Cố Phi, cổ họng hơi nghẹn lại.
“Được.” – Cố Phi không hỏi nhiều – “Bác tài, làm phiền anh quẹo sang con phố nhỏ phía bắc.”
“Được.” – Tài xế quay đầu, lái tới con phố bên cạnh.
Đi ngang qua cửa tiệm nhà Cố Phi, lại đi vào một con phố nhỏ, tới chỗ mấy tòa nhà chung cư Cố Phi kêu tài xế dừng xe lại.
“Còn đi đâu nữa không?” – Tài xế hỏi.
“Đến đây được rồi.” – Cố Phi lắc đầu đưa tiền cho tài xế, đẩy Tưởng Thừa một cái – “Xuống xe.”
Tưởng Thừa xuống xe, đầu hơi đau, nhìn tòa nhà phía trước: “Nhà cậu à?”
“Ừm.” – Cố Phi nói, đi vào cửa chung cư – “Vào xem tôi edit hình đi.”
“Hình gì?” – Tưởng Thừa do dự một chút, đi theo phía sau cậu ta.
“Hình của cậu đó, không muốn xem hả? Đẹp troai như vậy cơ mà”.
(那么帅 – Nàme shuài, Cố Phi lại đọc là 辣么suai – Làme suai)
“Được.” – Tưởng Thừa cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.