Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 6:




Tưởng thừa ôm cánh tay, duỗi chân, không thấy vui sướng cho lắm.
Trước đó trình độ của mấy cậu trên sân chơi bóng chẳng ra làm sao cả, nếu như cậu mang giày chơi bóng, cùng Phan trí xông lên thì hẳn là hai chọi năm cũng không thành vấn đề, nhưng xem bọn họ chơi bóng vẫn thấy rất thú vị, có loại cảm giác ít ra mình hơn người làm sao.
Giờ thì Cố Phi cùng hai người bạn của mình vào sân, tức khắc bầu không khí thay đổi ngay.
Bởi vì Cố Phi chơi bóng…… rất giỏi. Người này mà ở trường học cũ của cậu, đảm bảo là siêu sao bóng rổ làm đông đảo chị em hú hét mỗi khi thi đấu, mấy tên chơi cùng cậu ta cũng rất khá,  không còn mang phong thái lưu manh ngồi một cục như hôm bữa, đánh phối hợp rất đẹp, làm cho hai người bên cậu cảm thấy mình thừa thải.
Thế trận này đối với Tưởng Thừa mà nói thì xem đấu lại chẳng mang cho mình cảm giác hơn người tí nào.
Cậu không phải là ghét bỏ gì Cố Phi nhưng tuyệt đối cũng không có thiện cảm, lúc này trong bụng cứ đá nhau, phần thì thật cậu ta đánh đẹp quá đi, phần lại bác bỏ mãnh liệt, đẹp cái quái gì mà đẹp, làm bộ soái ca thôi…
“Tên này chơi bóng khá quá nha”. Phan Trí lại chẳng tinh ý chút nào mà lên tiếng. “Mày quen biết ra sao”
“Cho vào đội bên mình cũng thường thôi mà”. Tưởng Thừa nói.
“Hả, cậu ở đội bóng rổ à?”. Không đợi Phan Trí nói, Lý Viêm bên cạnh đã mở miệng, giọng nói mang ý khiêu khích. “Không thì kêu đội bên kia đổi người thay cậu vào đi nha?”.
Tưởng thừa quay đầu nhìn cậu ta một cái: “Không”.
“Không?”. Lý viêm ngẩn người, hẳn là cho rằng cậu sẽ vui vẻ mà ra đấu, không nghĩ cậu sẽ từ chối. “Tại sao?”
“Cậu đoán xem”. Tưởng Thừa đứng dậy, bước đến cửa sân vận động.
Phan Trí duỗi người uể oải đi theo, kệ xừ mấy tên đang ngẩn ngơ.
“Tự dưng mày lên cơn vậy hả”. Ra khỏi sân bóng xong Phan trí rụt cổ một cái. “Mày có thù với thằng kia sao?”
“Tao mới đến ngày thứ ba”. Tưởng Thừa nói.
“Thời gian quá ngắn, không kịp gây thù kết oán đâu”. Phan Trí thở dài. “Dù sao mày bây giờ nhìn ai cũng thấy không vừa mắt”.
“Với mày cũng vậy đó”. Tưởng Thừa nhìn nó một cái.
Phan Trí bật cười: “Ày, thật đó, mày quen thằng kia ra sao? Cùng lớp mười một?”
“…. Hàng xóm”. Tưởng Thừa nói.
“Chung một tòa nhà với mày?”. Phan Trí hỏi.
“Phố kế bên”. Tưởng thừa trả lời đơn giản.
“À”.. Phan Trí lên tiếng.
Thật ra cậu thấy Phan Trí phản ứng không kịp cho lắm với khái niệm kiểu này, các cậu đều lớn lên ở khu chung cư, hàng xóm có hai loại, cùng tòa nhà hoặc chung cư, loại đầu là quen sơ, loại sau quét mắt quen một vòng cho biết.
Phố kế bên, kiểu hàng xóm này hai cậu đều không có tiếp xúc qua.
Tưởng Thừa khẽ thở dài, cũng có tuýp như vậy nhưng nó không in trong tiềm thức của cậu
“Leo núi không, đi ngắm tuyết”. Phan Trí vỗ tay một cái
“Trời lạnh vậy mà đòi đi leo núi? Không sợ não mày bị đông lạnh luôn sao, vốn đã không xài được bao nhiêu rồi”. Tưởng Thừa nói. “Chưa  từng thấy tuyết à?”.
“Tuyết lớn hơn so với chỗ bọn mình”. Phan Trí quàng tay qua vai cậu. “Thừa à, anh dẫn mày đi hít thở không khí, chẳng qua là đổi chỗ ở thôi mà, có gì ghê gớm đâu, chẳng qua đổi ba mẹ thôi mà, có gì…… à đây thì có hơi ghê, tao ngẫm lại xem phải nói thế nào……”
“Được thôi, đi leo núi”. Tưởng Thừa bị nó chọc cười, vung cánh tay một chút. “Mẹ nó có gì ghê gớm đâu”.
Chơi bóng xong một trận, Cố Phi thấy toàn thân ấm áp dễ chịu, cảm giác suốt hai ngày buồn ngủ không tỉnh nổi cuối cùng đã biến mất, cậu mặc áo khoác vào, quay đầu nhìn về mấy người trên trận đấu, nhờ có họ mà cậu đi về trong vui sướng tràn ngập. “Cảm ơn”.
“Không đánh à?” Có người hỏi một câu theo thói quen.
“Không thì đến đánh một trận nhé”? Cố Phi nói.
Mấy người này đều câm nín, đồng loạt thấy xấu hổ.
Cố Phi mỉm cười, kéo khóa áo lên. “Đi đây”.
Đi ra khỏi sân bóng, Lưu Phàm nhảy hay cái. “Không có vui gì hết, tao đã nói mày ra trung tâm thể thao thuê cái sân để chơi đi, mày cứ phải mò đến trường mày”.
“Mày dư sức quá ha”.  Cố Phi nói.
“Chơi bóng với học sinh cấp 3 có gì vui”. Lưu Phàm nói.
“Mày cách học sinh cấp ba cũng có hai năm chứ bao nhiêu”. Lý Viêm nghiêng qua cậu ta một chút.
Cố Phi giơ ngón giữa vào mặt Lưu Phàm: “Mày chơi một đối một thắng được tao rồi muốn nói gì thì nói”.
Cả đám đều phá lên cười.
“Đệt”. Lưu Phàm đẩy tay cậu ra. “Đi ăn chút gì coi, tao đói bụng”.
“Tao không đi”. Cố Phi nhìn qua điện thoại một chút. “Tao về nhà”.
“Về tiệm à?”. Lý Viêm hỏi. “Không phải hôm nay mẹ mày ở trong tiệm sao?”.
“Tao đưa Nhị Miểu đi khám sức khoẻ, hôm trước lấy đơn rồi, hẹn hôm nay đi”. Cố Phi nói. “Lôi nó đi bệnh viện phải dỗ dành nửa ngày, mất thời gian lắm.”
“Tối đến bọn tao qua chơi một chút”. Lưu Phàm nói.
“Nói sau đi”. Cố Phi lấy chìa khóa xe ra. “Tao đi đây”.
“Không phải mày toàn nói đi là đi sao”. Lý Viêm nói. “Hôm nay nhiệt tình như vậy thấy không có quen”.
“Mày kém quá thôi”. Cố Phi xoay người đi.
Thời gian thật yếu sức, trôi qua hết sức chậm, mà khi mình có chút hứng lại trôi vèo vèo như dòng thác không thể ngăn được.
Một chút niềm vui và thả lỏng mà Phan Trí mang đến lại rất nhanh mà trôi đi
“Mấy đống đồ ăn kia mày không mang về à?”. Tưởng Thừa đứng trong phòng chờ đợi xe, xem thông tin hiện trên bảng điện tử.
“Tao nói mang theo thì màyvề phòng khách sạn lấy đưa cho tao à”. Phan Trí nói.
“Đừng tưởng coi là thật, tao kiếm chuyện nói qua loa vậy thôi”. Tưởng thừa nhìn nó một chút.
“Mấy đồ ăn liền kia là mang tới cho mày, sợ mày nhất thời không tìm được chỗ ăn”. Phan Trí thở dài. “Nói đi, ngày 1/5 là mày đi về, hay tao lại tới thăm mày?”
“Tao không về”.Tưởng Thừa nói. “Tao đã nói tao sẽ không bao giờ trở về”.
“Không biết là mày lại cứng đầu như vậy”. Phan Trí nói. “Vậy thì tao tới, đến lúc đó cả đám trong lớp muốn chơi chung thì rủ cả đám cùng đi, thấy sao?”.
“Đến lúc đó thì tính sau”. Tưởng Thừa nương dựa vào tường, lúc đầu cũng không tính đến chuyện mình có bao nhiêu người quen, mấy tháng không thấy mặt ai, chắc cũng chẳng sẵn lòng đến đâu, chỗ này lại không phải địa điểm du lịch gì cho cam.
“Ừ,đến lúc đó rồi tính”. Phan Trí gật đầu.
Hai người trầm mặc một hồi lâu, Phan Trí đang ngồi đột nhiên đứng lên, mặt đối mặt trừng mắt với Tưởng Thừa.
“Làm gì đó!”. Tưởng Thừa bị nó làm giật mình, chỉ vào nó. “Đừng mở miệng à! Tao đập mày đó”.
“Ôm một cái”. Phan Trí dang tay.
“Đệt”. Tưởng Thừa có hơi câm nín, dang tay cùng nó ôm nhau.
“Đừng quên tao”. Phan Trí nói. Tao nói thật đó”.
Tưởng thừa khẽ thở dài. “Ngày 1/5 đến thăm tao là tao không quên…”
Phan Trí bật cười: “Được”.
Suốt mấy ngày trước khi vào học, Lý Bảo Quốc làm được một bữa cơm, phần thời gian còn lại ổng đều không có mặt ở nhà.
Ban đầu Tưởng Thừa còn muốn thử nấu chút mì gói, bước vào phòng bếp nhìn thấy một mớ nồi niêu chén đĩa chất đống bên bồn rửa, mấy lọ gia vị dính một mớ cặn dầu, lập tức mất hết tâm tình.
Mấy ngày nay cậu đều dùng phần mềm gọi lần lượt các quán ăn trong phạm vi một cây số đến thử, rốt cục ăn đến tận ngày khai giảng.
Đầu ngày chủ nhiệm lớp mới gọi điện thoại đến, Tưởng Thừa thấy khá bất ngờ..
“Điện thoại của ba em gọi mãi không có người nghe máy”. Chủ nhiệm lớp nói.
Thế này cũng không quá bất ngờ, tai không tốt, còn ở miết chỗ sòng bài, Tưởng Thừa đi từ nhà Lý Bảo Quốc ra sòng bài ở chỗ lầu dưới, mỗi lần bước ngang là nghe được tiếng người lao nhao huyên náo.
Thầy chủ nhiệm họ Từ, nghe giọng nói thì hẳn là ông chú, rất nhiệt tình, khiến cho bất an khi Tưởng Thừa đối mặt với hoàn cảnh mới đã giảm đi đôi chút.
Ngày vừa bắt đầu học trời đổ tuyết hoàn toàn chính xác như lời Phan Trí nói, trước đây chưa nhìn thấy tuyết lớn như thế.
Vẫn rất thoải mái.
Lúc đi đến cổng trường cậu nhìn sang các học sinh ở bốn phía, nhìn lướt qua chẳng có gì khác biệt, đều là học sinh cấp 3 như nhau thôi, đều là những gương mặt mình không quen biết, cảm giác xa lạ lại trỗi lên mãnh liệt.
Cậu còn lưu ý xem có thấy mặt Cố Phi không, chẳng thấy đâu.
“Tưởng Thừa, tên hay đó”. Thầy chủ nhiệm Từ quả thật là một ông chú, mà như còn là một ông chú hừng sáng có uống chút rượu. “Thầy họ Từ, gọi là Từ Lâm, chủ nhiệm lớp em, thầy dạy ngữ văn, học sinh lớp đều gọi thầy là thầy Từ, Từ tổng”
“Thầy Từ…… Tổng”.Tưởng thừa rất quy củ khom người chào thầy một cái, cảm giác cách gọi này kiểu nào cũng nghe không có hợp.
“Thầy trò mình tâm sự chút, một hồi sẽ xong Chương 01: khóa ngữ văn, thầy đưa em đến”. Thầy Từ chỉ vào cái ghế bên cạnh. “Ngồi đi”.
Tưởng Thừa ngồi xuống.
“Lớp 11 chuyển trường quả đúng là không nhiều”. Thầy Từ cười cười. “Đặc biệt là chuyển đến trường này…… Thầy đã nhìn qua phiếu điểm của em, thành tích học tập của em rất tốt”
“Tạm được ạ”. Tưởng Thừa nói.
“Không phải tạm đâu, rất giỏi, đừng khiêm tốn”. Thầy Từ nở nụ cười, cười xong lại thở dài, nhỏ giọng nói. “Chuyển đến trường này có hơi đáng tiếc”.
Tưởng thừa không lên tiếng, nhìn thầy Từ.
Lời này chủ nhiệm lớp cậu trước đây đã nói qua, “đáng tiếc, trường kia từ giáo viên đến chất lượng giảng dạy đều không tốt……”. Nhưng khi thầy Từ cũng nói như vậy, Tưởng Thừa vẫn rất bất ngờ
“Thầy thấy điểm số bên ban khoa học tự nhiên của em tốt hơn bên khoa văn (ban D)”. Thầy Từ nói. “Sao lại chuyển sang khoa văn?”
Tưởng Thừa cảm thấy vấn đề này không trả lời cho suông được, vì ba mẹ đều mong cậu vào ban khoa học tự nhiên, cảm giác ngớ ngẩn này mà dùng để trả lời thì càng khiến cậu phải câm nín, dù là cậu đã làm xong chuyện rồi, nhưng nói ra càng khiến bản thân thấy mình ngớ ngẩn.
Do dự cả buổi xong cậu mới chốt được một câu. “Em thích thầy chủ nhiệm cũ của em, thầy ấy ở khoa văn”.
“Là vậy à”. Thầy Từ ngẩn người. “Vậy thì hi vọng em cũng sẽ thích thầy, giờ mà muốn chuyển sang ban khoa học tự nhiên thì có hơi phiền”.
“Dạ”. Tưởng Thừa nhìn mặt ông.
Thầy Từ và cậu nhìn mặt nhau một hồi rồi bật cười, cậu cũng cười theo, vị chủ nhiệm này dẫu sao cũng rất thú vị.
Chuông đã reo báo tiết 1 tự học kết thúc, thầy Từ cầm mớ giáo án lên, lại mò cái USB trong túi ra.”Đi thôi, thầy dẫn em đến lớp”.
“Ừm”. Tưởng Thừa mang cặp lên vai, đi theo ông ra khỏi văn phòng.
Theo ý của thầy Từ thì cái trường trung học số 4 chẳng ra sao cả, nhưng là khuôn viên trường lại lớn, bố trí các khu dạy học có hơi độc đáo. Các ban khác đều chia theo năm, năm hai năm ba của khoa văn (lớp 11,12) đều ở tầng 3 một tòa nhà cũ kỹ, lấy cầu thang ở giữa làm ranh giới, bên trái năm hai (lớp 11), bên phải năm ba (lớp 12).
Tưởng Thừa cảm thấy mình chắc sắp thành fan của chủ nghĩa định (cmn) mệnh, chuyển lớp xong cũng lại được xếp vào trong một tòa nhà cũ kỹ, thế nào mà sàn cũng lát ván gỗ, không còn thấy nổi lớp hoa văn trên mấy tấm ván, khiến cho người ta sợ là đạp mạnh hai phát có thể từ lầu 3 xuyên được xuống lầu 1 luôn.
“Lầu này cũ lắm rồi”. Thầy Từ giới thiệu sơ lược cho cậu nghe. “Đừng thấy nó cũ mà coi thường, thiết kế đặc biệt khoa học đấy, thầy cô trong phòng học khi lên lớp không cần micro, cũng không cần lớn giọng, chỉ cần đứng một chỗ nói, học sinh ở miết phía xa cũng có thể nghe được rất rõ ràng”.
“Dạ”.Tưởng Thừa nhẹ nhàng gật đầu.
“Lớp mình ở lầu ba”. Thầy Từ nói tiếp, lên cao nhìn không được bao xa, nhìn sang sân vận động thì thấy rõ.
“Vâng”. Tưởng thừa tiếp tục gật đầu.
“Trường của mình…”. Thầy Từ vừa đi vừa nói, lúc đi qua lối rẽ cầu thang, nhìn ngang lại đột nhiên thấp giọng hét một tiếng. “Cố Phi! Em lại đi trễ!”.
Cái tên này làm lông mày Tưởng Thừa không nhịn được phải nhíu lại tí xíu, ngẩng đầu nhìn theo một chút, người phía trước đang thong thả lên lầu chậm rãi quay đầu lại, trên miệng còn ngậm một túi sữa bò.
Dù là khuất bóng, Tưởng Thừa vẫn chỉ cần liếc mắt một xíu là nhận ngay người này chính hiệu là Cố Phi, không phải trùng tên trùng họ.
“Chào buổi sáng Từ tổng”.  Cố Phi ngậm túi sữa, nói nghe không rõ, nhìn lướt qua mặt Tưởng Thừa, căn bản là cũng y như Tưởng Thừa, giật mình không tin nổi với lần đối mặt này.
“Đi trễ còn ung dung, sao em còn chưa đi lên nữa”. Thầy Từ chỉ vào cậu. “Mới khai giảng đã lười biếng như vậy”.
Cố Phi không lên tiếng, quay người đi mấy bước lên cầu thang, biến mất khỏi hành lang lầu ba.
Cái trường trung học số 4 này chính hiệu là hoàn toàn không so được với trường học trước của mình, lúc chuông vào học vang lên, giáo viên cũng đều bước vào phòng học, hành lang bên trên còn rất nhiều học sinh hoàn toàn không có ý định vào học, tựa lan can đứng tán gẫu.
Lớp 11 biếng nhác đã đành, Tưởng Thừa quay đầu nhìn sang lớp 12 phía bên kia, cũng y chang luôn. Cậu lại thử quan sát, không thấy Cố Phi mới vừa đi lên lúc nãy.
Thầy Từ bước vào phòng học sát bên cầu thang, Tưởng Thừa đi theo phía sau nhìn lên khung cửa có tấm bảng viết, lớp mười một (8).
8, xong rồi, cuối cùng cũng có con số làm cậu thấy vừa ý, mặc dù cậu không biết một con số 8 có làm cậu phát tài nổi hay không đây.
(Số 8 đọc thành “Bát”, đọc lên na ná chữ “Phát”)
Phía ngoài hành lang bên lớp (8) cũng có không ít người đứng, nhìn thấy thầy Từ vào phòng học không nhúc nhích, nhìn thấy Tưởng Thừa cũng đi theo vào phòng học, bọn họ hẳn cũng vì muốn xem thử mới đi vào.
Thầy Từ đứng trên bục giảng, nhìn xuống đám học sinh mấy chục đứa lao nhao ở phía dưới, như là rất có kiên nhẫn muốn chờ tất cả mọi người im lặng.
Trong suốt quá trình này, Tưởng Thừa vẫn đứng sát bên bục giảng, nhận lấy hết những ánh mắt cùng lời bàn luận xì xào.
Cậu thấy rất khó chịu, dù là nếu có người nhìn cậu chằm chằm, bình thường cậu cũng sẽ nhìn chằm chằm đáp lại, người ta nhìn cái gì đối với cậu không hề có bất kỳ sự uy hiếp nào. Nhưng bây giờ một lớp mấy chục người đều nhìn chằm chằm vào cậu, cậu thấy có chút mờ mịt, mục tiêu có quá nhiều sẽ mất đi mục tiêu, tất cả khuôn mặt đều hợp thành một mảng.
Bực bội nơi tâm cảm quằn quại trong thân thể, cậu nén giận nhìn thoáng qua thầy Từ, ông vẫn là giữ sự bình thản nhìn về mấy chục người không cách nào trật tự nổi
Đột nhiên cậu cảm thấy phán đoán của mình về thầy chủ nhiệm này có chút sai lầm, ông ấy không phải là hiền lành, có lẽ là người đối với học sinh sẽ không có sự bức ép nào thôi.
Một lát sau, tình trạng này hoàn toàn không có dấu hiệu chấm dứt, Tưởng Thừa đứng tại ranh giới đau khổ giãy dụa một hỏi nhịn không được hỏi một câu. “Phải chờ đến lúc tụi nó im lặng hết hay sao ạ?”
Thầy Từ quay đầu nhìn cậu.
Mà cùng lúc đó, mấy chục người mới nãy còn lao nhao đột nhiên đều im lặng.
Tưởng Thừa phừng phừng lửa giận, bình thường trước khi giận cậu cũng hay thử kìm chế lại, kìm một hồi không xong lại đến mức “mẹ nó, tao kệ mày là thằng nào”.
Giờ đứng ở chỗ này như thằng đần ngơ ngơ suốt 3 phút, bị mấy chục người nhìn chằm chằm bàn tán xôn xao, đối với cậu mà nói, quả thật là như ôm bao thuốc nổ tại giữa hai chân.
Trứng cũng phát nổ luôn, thế gian này không có ta.
“Tốt, thầy giới thiệu nhé……”. Thầy Từ cười, vỗ tay một cái.
“Tưởng Thừa, mới chuyển trường”. Tưởng Thừa trầm giọng ngắt lời ông. “Em có thể ngồi được không”.
Thầy Từ ngẩn người.
Trong phòng học có người huýt sáo, lập tức một tiếng hú hét rộ lên, xen lẫn vài đứa reo hò. “Trâu dữ ta!”.
“Vậy em ngồi đi, chỗ của em ở……”. Thầy Từ nhìn về sau lo xếp chỗ. “Đằng kia, Cố Phi em lấy tay ra ngay”
Từ hàng thứ nhất đến hàng cuối cùng, từng cái đầu đều đặn lách sang như đánh trống, ánh mắt Tưởng Thừa nhìn một đường về sau.
Nhìn thấy Cố Phi ngồi ở hàng cuối cùng, lấy chân gác lên bàn trên, trên miệng còn cắn nửa cái bánh quẩy.
Tưởng Thừa đột nhiên thấy trong thân thể có một thế lực đang reo hò, thúc giục cậu đi viết một bản tiểu thuyết, tên là 《Vị vua mẫu mực—— Trùng hợp là trên thế giới này, tất cả đều thuộc về ta 》.
Cố Phi hờ hững lấy tay ra.
Trước đây ở trường cũ Tưởng Thừa cũng ngồi phía sau, cuối mỗi tuần cả lớp đều đổi chỗ ngồi một lần để cam đoan là tất cả mọi người có thể ngồi vào hàng đầu, dù là mỗi lần cậu đều xin đổi cho mình ngồi hàng cuối.
Cậu thích hàng cuối, yên tĩnh, không bị quấy rầy, ngủ một giấc xong là dễ dàng đẩy cửa ra ngoài luôn.
Nhưng cái hàng cuối lúc này lại khiến cậu không thấy dễ chịu chút nào.
Cái bàn bừa bộn hết chỗ nói, chỗ cũng nhỏ, phía sau lưng không có sắp cho dựa tường, lại không có đứa nào chịu im lặng.
Tám nhảm, chơi điện thoại di động, còn có tên ngồi cạnh thong thả ăn bánh quẩy.
Tưởng Thừa có phần câm nín, mặc dù trước đây cậu chẳng có giá gì ở trường học ngoại trừ thành tích, không phải thể loại có thể khiến cho giáo viên vừa lòng đẹp ý, nhưng dù sao cũng là một cây đinh ở trường chuyên có tỉ lệ đối chọi cao, giờ bị quăng vào một cái lớp có bầu không khí như đang ở tiệc trà, thật tình là cậu chưa từng được trải nghiệm.
Lúc cậu lấy sách ra, lật các trang chuẩn bị nghe thầy Từ giảng bài cũng cảm thấy như mình là một đứa thần kinh trong mắt đám người lao nhao này.
Cố Phi không trò chuyện với ai, cũng không ngủ, chỉ là cúi đầu xuống cầm tai nghe nhét vào tai, bắt đầu nghe nhạc.
Cậu học sinh bàn trước đẩy bàn, đẩy một hồi lại quay đầu xuống la lớn. “Đại Phi”
Cái bàn lúc lắc.
“Đại Phi”
Cái bàn lắc một tí.
“Ày Đại Phi”
Cái bàn cứ lúc lắc.
“Đại Phi?”
Tưởng Thừa nhìn chằm chằm vào chữ trong sách, giữa lựa chọn là lấy tay đập vào đầu tên này hoặc lấy sách đập vào đầu, cuối cùng cậu lại đưa tay gỡ tai nghe của Cố Phi ra.
Cố Phi nhìn cậu một cái, cậu nhìn chằm chằm Cố Phi, không nói gì.
“Đại Phi à, Đại Phi”. Người phía trước lại ủi một chút cái bàn.
“Ừ”. Cố Phi lên tiếng, vẫn lo nhìn Tưởng Thừa.
Tưởng thừa cũng thờ ơ, cùng cậu nhìn nhau.
“Mày cho tao mượn máy ảnh một ngày thôi, mai tao trả lại mày”. Người phía trước nói.
“Không cho mượn”.  Cố Phi quay mặt sang.
“Đệt, đừng có keo vậy, tao chụp hai tấm thôi mà”. Người kia nói.
“Cút”. Cố Phi nói gọn xong lại đeo tai nghe vào nghe nhạc tiếp.
“Dùng một đêm thôi”. Cậu kia lại đẩy cái bàn. “Sáng mai trả cho mày mà”.
Cái bàn lung lay một chút.
“Ts mày, Đại Phi, Đại Phi”…… Cậu kia tiếp tục đẩy bàn.
Tưởng Thừa thực sự không hiểu vì sao phải nói chuyện này lúc đang học, vì sao cần phải đẩy cái bàn mà nói, bị từ chối mà còn dai, cũng không hiểu vì sao Cố Phi không chịu cho mượn máy ảnh, sao mà thái độ lại vậy, mà vì sao cái bàn phải co giật như thế.
Cậu nhấc chân đạp mạnh về ghế cậu kia
Tiếng động rất lớn, rầm một phát
Người bị đạp ngã sấp về mặt bàn phía trước.
“Đệt?”. Cậu kia chợt quay đầu lại.
Học sinh bốn phía cũng đều nhìn sang.
“Xin bạn đừng đụng đến cái bàn”. Tưởng Thừa nhìn cậu ta, giọng điệu bình thản. “Cảm ơn”.
Cậu kia vẫn còn chưa lấy lại được bình tĩnh, miệng há hốc không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.