Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 71:




Một bát mỳ Cố Phi ăn thấy không tư không vị, lúc đầu nói muốn tới nhà Vương Húc ăn bánh nhân thịt, bây giờ cũng đi không được, mỳ ăn liền này so với bánh nhân thịt heo, nó rõ là cực kỳ vô vị. 
Nhất là nhấc mắt một cái liền có thể nhìn thấy Tưởng Thừa đực người ra ngồi ở đối diện mình, mỳ này liền trở nên vô vị hơn.
Cố Phi có chút lo lắng, tình trạng của Tưởng Thừa bây giờ, nhìn thật không giống là thật sự bình tĩnh sau khi hòa hoãn lại mà là hoàn toàn vẫn còn hoảng hốt chưa tỉnh.
Tối hôm nay, cậu không muốn để Tưởng Thừa ở lại một mình, nhưng mà bây giờ lại không dám tùy tiện mở miệng nói Tưởng Thừa lưu lại hoặc là mình đến chỗ của Tưởng Thừa qua đêm, chung quy sợ một câu nói nào đó, một chút gì đó, liền khiến Tưởng Thừa bộc phát.
Ăn mỳ xong, cậu cầm bát đi rửa, khi trở lại trong cửa tiệm, Tưởng Thừa còn ngồi ở chỗ đó không động đậy.
Cậu đi qua đem cái bàn dọn qua một bên, đứng ở bên cạnh Tưởng Thừa.
"Gian phòng kia của xưởng thép" – Tưởng Thừa qua rất lâu mới hỏi một câu – "Tối hôm nay có người ở không?"
"Không có." – Cố Phi trả lời.
"Cùng tôi đi tới đó ở lại một đêm đi" – Tưởng Thừa nói – "Tôi không muốn ở chỗ quen thuộc qua đêm."
"Được." – Cố Phi gật đầu.
Nhưng đứng một lúc, Tưởng Thừa cũng không nhúc nhích, Cố Phi cũng không giục cậu, đi tới phía sau quầy thu ngân ngồi xuống, mở điện thoại di động lên.
Trong vòng bạn bè, thời gian này đã bùng nổ tối đa, nói là bên này có người nhảy lầu, mỗi một người có đang nghe ngóng, có nói đến có cái mũi, có con mắt dường như rớt ở phía dưới với ông ta.
Cố Phi thoát khỏi vòng bạn bè đang muốn chơi game để bình tĩnh lại đầu óc, Vương Húc gửi một tin nhắn tới.
– Nghe nói người nhảy lầu là ở con phố bên cạnh các cậu?
Cố Phi không trả lời.
Vương Húc gửi một tin tới.
– Có người nói là cha của Tưởng Thừa, cậu ta có phải vẫn ở con đường bên cạnh nhà cậu hay không?
Cố Phi nhíu nhíu mày, hàng xóm láng giềng truyền miệng, ở trong thời đại này do cộng thêm đủ loại phương tiện truyền tin lập tức mà trở nên nhanh chóng kinh khủng, khiến người ta sợ hãi.
– Việc này ngày mai nếu có người mù quáng truyền đi, tôi liền tìm cậu tính sổ
– Tôi cũng không mù quáng truyền đi nha, tôi đây không phải là ngay đầu tiên tìm cậu hỏi sao, tôi cũng không có hỏi Tưởng Thừa
– Dù sao nếu tôi nghe có người nói, tôi liền tìm cậu
– Mịa kiếp! Được được được, tôi đi cảnh cáo một chút, được chưa
Cố Phi không để ý tới cậu ta, tắt điện thoại di động, lúc này Yêu tiêu trừ cũng không còn muốn chơi.
"Mấy giờ rồi?" – Tưởng Thừa hỏi một câu.
"Hơn tám giờ, tám giờ hai mươi sáu" – Cố Phi liếc mắt nhìn cậu ta – "Cậu..."
"Ngồi một lát nữa đi" – Tưởng Thừa nói – "Tôi hiện tại không biết tại sao, chỉ là không muốn động, chỉ muốn ngây ra trong chốc lát như thế này."
"Ừm." – Cố Phi đáp một tiếng, một lần nữa cầm điện thoại di động lên, mở Yêu tiêu trừ ra.
Trạng thái Tưởng Thừa lúc này, cậu hiểu rất rõ, không muốn động, không chỉ là thân thể không muốn động, đầu óc cũng không muốn động, cứ cuộn người vào như vậy, ngẩn ra, trống rỗng, chỉ là hình như bất luận một chút động tĩnh gì đều sẽ khiến cho bản thân kéo trở về trong hiện thực, những sợ hãi phải đối mặt đó, đủ loại rối rắm cùng hoảng hốt, cứ thừa cơ theo nhất cử nhất động rất nhỏ của bản thân, giống như thủy triều dâng lên.
Trong khoảng thời gian đó, nhìn thấy cha cậu chết trong dòng sông, cậu không biết có bao nhiêu buổi tối cứ ngồi sững người trôi qua như vậy.
Tưởng Thừa cho dù ngồi ở trên ghế nhỏ đó đến một ngày một đêm, cậu cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.
Chỉ là rõ ràng toàn bộ việc này, Tưởng Thừa đều không đáng phải đối mặt, phải trải qua, phải gánh vác, lại không hiểu ra sao cả mà bị đưa trở về nơi này.
Tưởng Thừa nghĩ muốn rời khỏi, cho dù cậu ta sinh ra ở nơi này, cha mẹ cậu ta đều mang đặc trưng của nơi này, cậu ta vẫn như cũ không thuộc về nơi này, Cố Phi có lúc sẽ sợ, sợ Tưởng Thừa sẽ chìm xuống.
Cũng may phần ""Kiêu ngạo"" trong xương tủy của Tưởng Thừa vẫn luôn chống đỡ cậu ta, bất kể ở trong hoàn cảnh thế nào, cậu ta đều đứng vững.
Trên tường trong tiệm nhà Cố Phi có một cái đồng hồ nhỏ, mỗi lần qua một giờ mới, kim giờ chạy tới phía trước một vạch, đều có thể nghe thấy khe khẽ ken két một tiếng.
Sau khi vang lên tiếng thứ ba, Tưởng Thừa biết đã 11 giờ rồi.
Cậu rất buồn ngủ, vô cùng buồn ngủ, cảm giác mình nhắm mắt một cái liền có thể ngủ luôn, mà nhắm mắt lại thật rồi, đôi mắt vẫn luôn nhắm lại cũng đều đã đau nhức, nhưng vẫn ngủ không được.
Loại trạng thái này rất đày đọa người.
Cảnh Lý Bảo Quốc phi thân nhảy xuống lầu, cậu không có nhìn thấy, nhưng mà âm thanh lúc rơi xuống đất, chỉ có giày kia quét trước mắt, lại giống như giấc mộng xóa đi không sạch, nửa rõ ràng nửa mơ hồ mà không ngừng lay động ở trước mắt, trong hốt hoảng, đến nỗi cậu có chút không phân rõ đó là giấc mộng, hay là đã thực sự trải qua.
Trời rất nóng, buổi chiều lúc xăm mình, cậu còn ra mồ hôi, lúc này lại cảm thấy tay phát lạnh, cả người đều phát lạnh, từng trận da gà nổi lên khó chịu.
Chỗ duy nhất còn nóng bỏng là đôi mắt của cậu, như là một loại lửa đốt phát bỏng, chẳng hề có kích động rơi nước mắt, cho dù sau khi cậu đến nơi này, tuyến lệ có chút khai thông, nhưng cậu rất hiểu rõ bản thân sẽ không vì cái chết của Lý Bảo Quốc mà rơi nước mắt, giữa cậu và Lý Bảo Quốc không có phần tình cảm đó, chỉ là đôi mắt phát nóng, e là lại tiếp tục nóng tiếp nữa, cậu sẽ phải đau đầu, cậu không thể không dùng tay ấn suốt vào đôi mắt, khiến bản thân dễ chịu một chút.
Cuối cùng cậu thở dài một hơi đứng lên, lúc quay đầu qua nhìn về phía Cố Phi, Cố Phi cũng đã đứng lên, đem điện thoại di động ngừng gạt, bỏ vào trong túi.
"Màn này qua không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Qua rồi." – Cố Phi nói.
"Xạo lìn" – Tưởng Thừa nói – "Tôi vẫn không nghe thấy âm thanh qua màn, đều là thua, màn này còn chưa chơi xong."
Cố Phi cười lên: "Lỗ tai thật tốt, tôi đã điều chỉnh âm lượng đến một nấc."
"Đưa cho tôi" – Tưởng Thừa chìa tay – "Tôi chơi thử."
Cố Phi lấy điện thoại di động ra đưa cho cậu, trên màn hình quả nhiên là màn đó chưa vượt qua, có điều là mặc dù số nước còn lại chỉ có 7 nước, nhưng mà có hy vọng, cậu cúi đầu nhìn màn hình: ""Đi thôi, đến phòng nhỏ.""
Khi Cố Phi kéo cửa của cửa tiệm ra thì liếc nhìn bên ngoài một chút, đèn đường đã sáng, cửa hiệu trên phố đều đóng cửa rồi, cả một con phố không có người lạnh lẽo vắng lặng, ồn ào ầm ĩ trước đó đã bị màn đêm xóa sạch.
Trong phút chốc này, cậu có một loại cảm giác kỳ dị, chuyện đáng sợ như vậy, chuyện kinh hoàng như thế, chuyện khiến mấy người của con phố đều hành động điên cuồng la hét, chỉ mấy tiếng đồng hồ mà thôi, hết thảy đều đã tan biến không thấy nữa.
Tất cả đều đã biến thành món ăn cao cấp được nhai đi nhai lại từng khúc dưới ánh đèn sáng lên ở từng hộ gia đình lúc này, lại qua vài tháng nữa, qua vài năm, liền giống như Cố Phi giết cha ruột, biến thành một đoạn truyền thuyết phố phường kiểu tam sao thất bản.
Thật kỳ diệu và đáng sợ.
Tưởng Thừa cúi đầu dán mắt vào hình ảnh trò chơi trên màn hình điện thoại, góc nhìn khép lại, trạng thái như vậy có thể khiến bản thân như là một cái lòng đỏ trứng gà bị vỏ trứng bao bọc vào.
Cố Phi cùng cậu sóng đôi đi đến xưởng thép bên kia, một cánh tay ở trên lưng phía sau cậu đang nhẹ nhàng đẩy, khi có chướng ngại vật sẽ hơi hơi dẫn dắt một chút, cậu liền có thể theo lực đạo này tránh hòn đá, viên gạch và trở ngại ở trên mặt đất.
Cho đến khi Cố Phi mở cửa phòng nhỏ của xưởng thép kia, cậu ngồi xuống trên ghế sô pha, mới thả lỏng thở ra một hơi, nhấc mắt lên nhìn nhìn chung quanh, cầm trò chơi đã qua hai màn xong đưa cho Cố Phi.
"Cừ thật nha" – Cố Phi nói – "Tôi cần phải thay đổi nickname gọi là Phía sau tôi có người."
"Thay đổi đi." – Tưởng Thừa dựa vào sô pha bật cười.
Nệm và vải bố lót trên ghế sô pha này trước đó đều đổi thành chất liệu vải mịn, mát mẻ không dính da, rất thoải mái, cậu lại bắt đầu cảm thấy điên cuồng mệt rã rời. 
"Cậu trước tiên... đứng dậy" – Cố Phi quay ghế sô pha định kéo ghế sô pha ra gác lại bằng phẳng – "Cả tôi và cậu cùng nhau nằm như thế, ghế sô pha này liền phải rã ra rồi."
Tưởng Thừa đứng lên, chậm rãi đi tới phía trước hai bước, nghĩ nghĩ liền thở dài: "Cần phải tắm lại nữa, ít nhất là bàn chải đánh răng gì gì đó."
"Có" – Cố Phi đem ghế sô pha kéo ra, thả lưng dựa vào – "Cậu xem thử cái hộp nhỏ trong nhà vệ sinh, Lý Viêm chắc để bàn chải đánh răng ở bên trong, khăn mặt dùng một lần gì gì đó, đánh một chút đi, dù sao chân kia của cậu cũng không thể dính nước."
Tưởng Thừa vào nhà vệ sinh nhìn thử, trong nhà vệ sinh cái gì cũng không có, mà trong góc đang để một cái hộp nhựa, đồ đạc còn rất đầy đủ, có điều là trên bao bì khăn mặt và đồ dùng đánh răng một lần đều in tên đủ loại tiệm rượu.
""Cậu ta từ đâu có nhiều đồ của cửa tiệm như vậy?"" – Tưởng Thừa vừa đánh răng vừa đi ra ngoài nhà vệ sinh hỏi một câu.
"Mẹ cậu ta chính là làm cái này, đều là còn dư trong nhà, ngày trước cầm tới, trời lạnh vẫn luôn không có ai dùng" – Cố Phi nói – "Một đám người đều không chú trọng."
Tưởng Thừa cười cười.
Chỉ cùng Cố Phi nói chuyện phiếm mấy câu, nội dung không có gì như vậy, là cách duy nhất trước mắt cậu có thể làm, có thể xoa dịu nỗi buồn, cũng sẽ không dẫn tới phiền muộn gì.
Hai người tùy tiện súc miệng sửa soạn một chút, nằm lên sô pha, sau đó tắt đèn, trong phòng liền chỉ còn ánh trăng bên ngoài xuyên vào, vừa tối vừa sáng, do bên ngoài cửa sổ không có treo màn cửa, mang đến một loại cảm giác không tên không chân thật.
Tưởng Thừa trở mình một cái, đối diện với mặt nghiêng của Cố Phi.
"Muốn ôm sao?" – Cố Phi quay mặt qua hỏi một câu.
"Biến" – Tưởng Thừa nói – "Nóng."
"Vậy cứ thế này đi" – Cố Phi nắm lấy tay của cậu – "Ngủ sớm một chút, ngày mai lên lớp."
"Ngủ ngon." – Tưởng Thừa nói.
"Ngủ ngon." – Cố Phi miết miết lòng bàn tay của cậu.
Tưởng Thừa nhắm mắt lại, ngón tay của Cố Phi vẫn luôn miết từng cái rất nhịp nhàng ở trong lòng bàn tay của cậu, mặc dù Tưởng Thừa cảm thấy kiểu này giống với biện pháp dỗ trẻ con, có chút buồn cười, nhưng mà như thế này lại cảm thấy an ổn chân thật.
Chẳng qua là Cố Phi ngủ sớm hơn so với cậu, tốc độ của ngón tay trở nên chậm từng chút một, sau đó ngừng hẳn, Tưởng Thừa cười cười, nghe thấy hô hấp đều đặn của Cố Phi thả từ từ, theo nhịp điệu hít thở của cậu ta, trong chốc lát không bao lâu cũng ngủ mất.
Sáng sớm lúc tỉnh lại, Cố Phi đã rời giường, Tưởng Thừa nghe thấy được hương vị của mỳ thịt bò.
"Tỉnh rồi?" – Cố Phi ở phía sau hỏi một câu.
"Ừm." – Tưởng Thừa quay đầu qua, nhìn thấy hai chén mỳ thịt bò được đóng gói lại đặt trên bàn nhỏ sứt mẻ ở bên cạnh ghế sô pha, cậu ngồi dậy, xoa xoa mặt.
Một đêm ngủ đủ, trái lại không có giật mình tỉnh giấc, nhưng mà lại nằm mơ không dứt, cho đến lúc cậu bây giờ tỉnh lại, đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua, hoàn toàn không có một quá trình nghĩ tới đồng thời kinh hoàng lại thích ứng lần nữa.
Lý Bảo Quốc chết rồi, trước mắt của ba đứa con ông ta cùng với rất nhiều khuôn mặt của láng giềng mà từ trên tầng thượng nhảy xuống, kết liễu rồi không biết rốt cuộc cả đời có ý nghĩa hay không.
Trong giấc mơ cả một đêm này của cậu đều lập lòe cảnh tượng như vậy, bây giờ tỉnh lại, cảnh tượng càng trở nên rõ rệt một chút mà thôi.
"Không có ai gọi điện thoại tới cho tôi" – Tưởng Thừa lấy điện thoại di động qua nhìn một chút – "Chuyện của Lý Bảo Quốc... Có cần tôi tham gia xử lý không?"
"Khi muốn lấy tiền, Lý Huy sẽ tìm cậu" – Cố Phi nói – "Còn có lúc phân chia tài sản."
"Lý Bảo Quốc có tài sản sao?" – Tưởng Thừa lơ đễnh quẹt quẹt trên điện thoại di động.
"Không biết" – Cố Phi cầm bàn chải đánh răng nặn kem đánh răng xong đưa đến trước mặt – ""Ít nhiều có chút chứ, nói không chừng có mấy nghìn đồng tiền.""
""Ông ta nếu như thật có thể có mấy nghìn đồng tiền, cũng sẽ không đòi tiền khắp nơi đi"" – Tưởng Thừa cầm lấy bàn chải đánh răng đút vào trong miệng – ""Song cũng không quan trọng, ông ta có một trăm vạn đối với tôi cũng không liên quan, tôi một đồng cũng sẽ không muốn.""
"Phí mai táng thì đưa một chút, cái khác thì khỏi cần quan tâm đến." – Cố Phi nói.
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp một tiếng, từ từ đánh răng.
Thông thường cha đẻ chết rồi, thế nào cũng được phép xin nghỉ mấy ngày, Tưởng Thừa lại không biết mình có cái gì cần thiết xin nghỉ phép, xin nghỉ rồi thì nên làm chút gì.
Lúc đi vào cổng trường học, vừa vặn chạm mặt với Lão Từ đứng ở cửa, tuần này đoán chừng là thầy ấy trực nhật.
"Chào Từ Tổng." – Tưởng Thừa chào thầy ấy.
"Tưởng Thừa à... Chào buổi sáng" – Lão Từ hình như là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói – "Vào đi, vào học cho tốt."
"Chào Từ Tổng." – Cố Phi đi theo ở phía sau cũng chào một tiếng.
"Đứa trẻ ngoan! Ngày hôm nay không đến muộn!" – Lão Từ rất cao hứng vỗ vỗ vai của cậu – "Lát nữa lên lớp có thể nghe thầy cô giảng bài một chút thì càng tốt!"
"Ôi." – Cố Phi đáp một tiếng.
Khi Tưởng Thừa đi tới phòng học trên lầu, không biết có phải hơi nhạy cảm hay không, cậu có thể cảm giác được ánh mắt bốn phía, nhưng mà không nghe thấy bàn tán, dĩ nhiên, theo trạng thái ngày thường của cậu, cũng sẽ không có người đến hỏi, mặc dù có thoáng không dễ chịu, song như vậy rất tốt, khiến cho thần kinh căng thẳng của cậu hơi thả lỏng một chút.
"Tưởng Thừa" – Vào tới phòng học mới vừa ngồi xuống, Vương Húc đã đẩy Chu Kính một cái, đặt mông ngồi xuống – "Buổi trưa tới nhà tôi ăn bánh nhân thịt? Tôi nói mẹ tôi để lại thịt lừa."
"Hả?" – Tưởng Thừa sững ra.
"Có đi hay không hả?" – Vương Húc hỏi – "Các cậu lâu lắm không đi ăn rồi, chủ nhật tuần trước mẹ tôi còn hỏi, cho rằng tôi lại làm mất lòng bạn học nữa."
"Đi" – Tưởng Thừa cười lên – "Có canh thịt cừu không?"
"Nhất định phải có chứ, bánh nhân thịt và canh thịt cừu đều lo đủ" – Vương Húc nói – "Vậy nói xong rồi nhé, buổi trưa cùng nhau đi."
"Ừm." – Tưởng Thừa gật gật đầu, lại liếc nhìn Cố Phi.
"Đại Phi chắc chắn cũng đi" – Vương Húc đứng lên, đi về chỗ ngồi của mình – "Cậu đi rồi, cậu ta còn có thể không đi sao."
"Đệt" – Cố Phi nhìn bóng lưng của Vương Húc, cực kỳ nhỏ giọng mà nói – "Tôi thật muốn nói tôi không đi đấy."
Tưởng Thừa cười lên, cúi đầu dựa vào bàn gõ nhịp hồi lâu: ""Vậy cậu đừng đi."
"Làm sao có thể" – Cố Phi thở dài – "Cậu cũng đi rồi, tôi hiện tại chính là mua một tặng một, gói chặt một bó ấy."
"Thế..." – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta – "Tôi nói cùng nhau chơi một trận bóng với Hà Châu, cậu liền không mua một tặng một như vậy?"
"Cái đó không giống nhau." – Cố Phi nói.
Cái đó không giống nhau, có cái gì không giống nhau, Tưởng Thừa không rõ ràng lắm, nhưng mà cũng không tâm tình hỏi kỹ.
Tay Cố Phi đưa tới trước mặt cậu, ở trên bàn cậu để xuống một viên kẹo sữa.
"Chỉ một viên hả?" – Tưởng Thừa nhìn cậu.
"Chỉ còn một viên này thôi, tôi lấy từ trong miệng xuống đấy" – Cố Phi lục lọi túi – "Túi áo khoác mùa đông có vẻ lớn hơn nhiều, bây giờ tổng cộng cũng chỉ có thể để đến mười viên, hôm qua còn quên không bỏ vào."
"Vậy nếu như hôm nay Nhị Miểu lại đòi cậu kẹo thì sao?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Lát nữa ra căn tin mua cho nó một cây kẹo que là được, loại năm hào đó." – Cố Phi nói.
"Chăm sóc tốt thật." –Tưởng Thừa cười lên, cầm kẹo sữa qua lột ra bỏ vào trong miệng.
"Con bé chính là thích trong miệng có kẹo vừa cứng vừa ngọt, mùi vị ngon hay không, không quan trọng" – Cố Phi lấy điện thoại di động ra, vuốt mở ra nhược trí Yêu tiêu trừ – "Đệt, Lý Viêm có phải là mời luyện dùm hay không?"
"Một cái trò chơi bằng tay nhược trí, mời luyện dùm cái rắm." – Tưởng Thừa nói.
"Cậu ta thế nào lại vượt qua trước tôi rồi, hôm qua không phải chỉ kém một màn đuổi kịp cậu ta sao?" – Cố Phi không phục lắm – "Buổi trưa làm cho tôi đuổi kịp cậu ta nhé?"
"Gọi ca." – Tưởng Thừa nói.
"Thừa Thừa ca ca" – Cố Phi khẽ nói – "Giúp tôi đuổi theo nhé."
"Được rồi." – Tưởng Thừa cười gật gật đầu.
Mặc dù vẫn luôn cảm thấy bản thân phải không bị ảnh hưởng gì, Lý Bảo Quốc và mình không có tình cảm bao nhiêu, bất kể từ phương diện nào mà nói, cái chết của ông ấy, mình cũng không nên có cảm xúc gì quá khó chịu.
Nhưng thực tế chứng minh, Tưởng Thừa nhắm mắt nằm sấp trên bàn, thực tế chứng minh hoàn toàn không hề như thế, Lý Bảo Quốc dùng một loại cách thức chấm dứt mạng sống đối với bất kỳ ai mà nói đều sẽ lưu lại ám ảnh vĩnh viễn, loại kích thích này không thể chỉ dùng một câu ‘Tôi với ông chẳng có liên quan nhiều lắm, cho nên tôi liền có thể yên tâm không sao cả’ mà qua được. 
Tưởng Thừa không hề đau buồn, cũng không hề thống khổ, mà cả một buổi sáng, cảm xúc của cậu đều giảm sút, lúc Lão Lỗ lên lớp rống đến vôi tường trên trần nhà đều chấn động rớt xuống, lúc cả lớp cười ầm lên, cậu ngay cả mắt cũng lười mở ra. 
Loại trạng thái này rất đáng sợ, đối với tất cả sự việc đều không xốc lên trạng thái hoạt bát được. 
Cậu chính là sợ nhất loại trạng thái mà cảm xúc rơi vào khe sâu, một khi mất khống chế, thì sẽ càng không thể cứu vãn, thời gian dài muốn hăng hái trở lại đều rất khó khăn.
Một tiết cuối cùng vẫn là giờ dạy của Lão Lỗ, cậu dùng trọn thời gian một tiết học trong tiếng rống của Lão Lỗ để bản thân điều chỉnh tâm tình, không ngừng cổ động cho chính mình.
Lúc chuông tan học vang lên, cậu không nằm sấp trên bàn nữa, thẳng lưng dậy dựa vào lưng ghế hít sâu vài hơi, chậm rãi thở ra.
Không có gì ghê gớm cả, từ ngày đó bắt đầu tới nơi này, nhiều người và sự việc như thế, cậu cảm thấy khó chịu, hiện tại không phải từng vụ từng vụ giải quyết rồi sao, không có gì ghê gớm cả, tiềm năng của con người là bản thân không cách nào biết trước được, chỉ cần bắt đầu đi xử lý, đi giải quyết, thì không có gì ghê gớm cả.
Cậu tiếp tục hít thở sâu, mới vừa hít vào một hơi chuẩn bị thở ra, Vương Húc đi qua đập một cái lên bàn của cậu: ""Đi đi đi!""
Tưởng Thừa xém chút nữa một hơi nén từ trong mắt phun ra, ho sặc sụa cả buổi: ""Tôi đệt.""
Lúc đi ra cổng trường, Tưởng Thừa cảm thấy tâm tình của mình ít nhất biểu hiện ở bên ngoài có lẽ tốt lên không ít, khi di động vang lên, cậu mặc dù trong lòng siết chặt một trận, nhưng vẫn có thể bình tĩnh mà cầm ra nhận cuộc gọi số lạ này.
Số điện thoại thì cậu không lưu lại, nhưng mà dùng dấu răng cũng có thể đoán được, cuộc gọi này là Lý Huy gọi tới, lúc cậu nhận cuộc gọi tới thậm chí còn muốn nói cảm ơn anh không gọi cho tôi trong giờ học.
"Tưởng Thừa" – Giọng Lý Huy có chút khàn khàn, nhưng vẫn hung hăng như trước, giống như Tưởng Thừa thiếu nợ tiền của hắn, cái giọng điệu này, ít nhất cũng phải là mười ngàn – "Mày thật nhàn nhã ha, ba chết rồi, mày ngay cả tới cũng không tới một lần? Cũng không tới liếc mắt một cái?"
"Nói đề tài chính." – Tưởng Thừa cũng lạnh giọng.
"Ơ! Đề tài chính đúng không! Đi thẳng vào vấn đề đúng không! Dù sao mày cùng cái nhà này cũng không có quan hệ gì, không cần biết đến cái khác đúng không!" – Lý Huy nói liên tiếp.
"Không nói tôi cúp." – Tưởng Thừa không tiếp lời của hắn.
""Mày ít giở trò ngang ngược với tao!"" – Lý Huy nổi nóng – ""Mày có phải cho là lần trước mày với tao đánh nhau, tao không đánh trả là sợ mày phải không? Mày có tin hôm nay tao tìm người chỉnh chết mày không?""
"Tôi đã hỏi anh tìm tôi có chuyện gì, nếu anh không nói, tôi liền cúp, anh sau này lại muốn nói, tôi cũng sẽ không nghe" – Tưởng Thừa vẫn lạnh giọng – "Tôi chờ anh tìm người chỉnh chết tôi, nếu như anh chỉnh chết tôi không được, thì chờ tôi chỉnh anh."
"Tao đệt! Con mẹ nó mày..." – Lý Huy đoán chừng là bỗng chốc không biết nói cái gì, nội dung tiếp theo một câu cũng không có, tất cả đều là chửi đổng, tập hợp lại một chút có thể đạt đến một bài văn tám trăm chữ.
Tưởng Thừa nghe học hỏi một chút sau đó chuẩn bị cúp điện thoại, giọng của Lý Huy bên kia nhỏ dần, truyền đến một giọng nữ: "Tưởng Thừa hả? Chị là chị dâu em, em đừng nghe anh của em nói bậy, anh ấy tâm tình không tốt đấy."
Chị dâu? Tưởng Thừa đối với chị dâu này hoàn toàn không có ấn tượng, thế là chỉ đáp một tiếng.
"Là như thế này, ba của em qua đời rồi, mọi người đều rất buồn, còn em... Chúng ta cũng có thể hiểu được, thế nhưng chuyện bây giờ một đống, chỗ dùng tiền cũng một đống, em cái gì cũng không lo... Cái này không thể nào nói nổi đi?" – Chị dâu nói.
"Chị dâu" – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn Cố Phi đang kéo Vương Húc đi theo ở phía trước, bước chân chậm lại – "Tôi trước tiên nói một điều, tôi là một học sinh, tôi không có việc làm, không có nguồn thu nhập, bình thường trong nhà ai cần chi tiền, đều sẽ không đòi một người còn đang học cấp 3 mà phải không, việc thế này cũng không thể nào nói nổi."
"Ôi lời này ư, không thể nói như vậy..." – Chị dâu vừa nghe, có chút lúng túng mà hơi cuống lên.
"Tôi vẫn nói như vậy" – Tưởng Thừa ngắt lời chị ta – "Tôi có thể đưa tiền, ba ngàn, lúc trước muốn đưa cho Lý Bảo Quốc nhưng mà chưa kịp cho, bây giờ có thể dùng trên hậu sự của ông ấy, nhưng mà chị phải viết biên nhận cho tôi, thu được bao nhiêu tiền viết rõ ràng, dùng chỗ nào tôi không quan tâm, nhưng tôi chỉ đưa cho một lần này thôi, nhiều hơn không có."
"Ba ngàn hả..." – Chị dâu do dự, đoán chừng là cảm thấy ít.
"Lý Bảo Quốc có tài sản hay không, có bao nhiêu, với tôi đều không quan trọng, giống như thế, tôi cũng sẽ không hỏi" – Tưởng Thừa nói – "Nhưng mà tôi để lời này ở đây, ai cũng đừng tới tìm tôi rầy rà nữa, tôi quậy lên các người không chắc có thể chịu nổi đâu, biên nhận chuẩn bị xong thì đến trường học của tôi, gọi điện cho tôi."
Tưởng Thừa nói xong, cũng không đợi bên kia trả lời, liền cúp điện thoại.
Trong giây lát thả điện thoại di động lại vào trong túi, cậu từ từ thở ra một hơi thật dài.
Đằng trước, Cố Phi cũng vừa nhận điện thoại đang nói gì đó, quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Thừa bên này gọi điện thoại xong rồi, cậu ta chỉ chỉ Vương Húc, quay người đi lại tới trước mặt Tưởng Thừa.
"Không phải chứ" – Vương Húc rất khó chịu mà đứng tại chỗ – "Hai cậu có chuyện gì có thể ăn xong lại nói được không hả, tôi mẹ nó mời khách một lần, lại bị các cậu gạt qua một bên, thói đời gì đây hả!"
"Hả?" – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi.
"Tôi phải hỏi trước cậu ta một chút, việc này tôi không bảo đảm cậu ta có thể đồng ý, không phải... Mẫu môi kiểu này không phải đều tìm con gái sao? Chị mời một chàng trai trưởng thành đi bôi đầy môi đỏ chụp hình... Em biết tốt xấu, chủ yếu là cậu ta lớn lên không giống con gái giống như Lý Viêm, cậu ta thì... Được được được em hỏi thử trước." – Cố Phi cúp điện thoại, nhìn Tưởng Thừa.
"Mẫu môi là cái trò gì?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Chính là, trưng bày một ít bộ sản phẩm dưỡng môi và son môi gì đó" – Cố Phi nhỏ giọng nói – "Bạn của Đinh Trúc Tâm, xem qua ảnh của cậu, cảm thấy miệng của cậu... rất đẹp."
"Tôi đệt?" – Tưởng Thừa sửng sốt, dán mắt vào đôi môi của Cố Phi.
Môi của mình có hình dạng gì, cậu không để ý tới lắm, thông thường đứng trước gương thưởng thức khuôn mặt đẹp trai soái khí của mình đều là nhìn tổng thể... Nhưng mà môi của Cố Phi trái lại cậu luôn cảm thấy rất gợi cảm, mỗi lần nhìn thấy đều muốn hôn một cái hoặc là liếm tới, nếu không chính là cắn một cái...
Không biết có phải là vừa mới thả lời hung hãn xong với Lý Huy bên kia hay không, tâm tình cậu lúc này có chút lơ đễnh, lúc nhìn chằm chằm vào môi của Cố Phi cũng không nghe thấy cậu ta còn nói cái gì nữa, trong đầu toàn là nội dung có thể quay số 110*. (số cảnh sát)
Chú Cảnh sát! Chính là người này! Chính là tôi!
"Lúc sinh nhật, tôi muốn chơi lớn." – Tưởng Thừa nói.
"Ý của bên kia chính là muốn đánh vào thị giác, nhưng mà nếu như cậu không muốn..." – Cố Phi nói chưa dứt lời đã ngẩn ra – "Cái gì?"
"Không có gì" – Tưởng Thừa nói – "Mẫu môi sao? Nếu là cậu chụp thì mẫu cái rắm đều được."
"Cái gì?" – Cố Phi lần thứ hai sửng sốt.
"Ồ, không phải mẫu cái rắm, là mẫu mông." – Tưởng Thừa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.