Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 77:




Bởi vì có Cố Miểu ở đây, sinh nhật này bắt đầu từ buổi chiều liền trở nên nghiêm chỉnh hẳn lên, Tưởng Thừa ngồi ở trong cửa tiệm cả mặt nghiêm túc mà giải thích cho Cố Miểu lần sinh nhật này: "Anh và anh trai của em, ngày hôm nay ăn sinh nhật cùng nhau."
Cố Miểu bởi vì tâm trạng tốt, rất chuyên chú nhìn vào Tưởng Thừa, nhưng mà đoán chừng nghe không hiểu.
"Sinh nhật anh là ngày hôm nay, anh của em đây, còn có một tháng, nhưng mà bọn anh để tiết kiệm thời gian, tiết kiệm tiền" – Tưởng Thừa tiếp tục giải thích – "Liền hợp lại cùng nhau, hiểu không? Hiểu thì gật đầu."
Cố Miểu nhìn cậu, không gật đầu, một lát sau đột nhiên vẫy vẫy tay với cậu, cầm ván trượt quay người liền lao ra ngoài, Cố Phi gõ bàn quầy thu ngân một cái: "Cố Miểu!"
Cố Miểu dừng lại một chút, thế nhưng mặt vẫn hướng ra phía ngoài cửa, không quay đầu lại.
"Ăn cơm trước" – Cố Phi đi qua ngồi xổm tới trước mặt cô bé, nhìn vào cô bé – "Ăn cơm xong nghỉ ngơi nửa giờ lại đi chơi, có được hay không?"
Cố Miểu nhìn cậu một lát, gật gật đầu.
"Em ấy gật đầu" – Tưởng Thừa đang ở một bên nhìn – "Vậy mới nãy em ấy vẫn còn không nghe hiểu tôi nói cái gì đi?"
"Ừm, nó nghe không hiểu" – Cố Phi cười cười – "Giống như là những chuyện hằng ngày này, nó thường làm thì có thể hiểu, như cậu nói vừa rồi, ít nhất phải giải thích nửa giờ, hơn nữa nó phải chịu kìm lại tính khí nghe, dưới tình huống bình thường, nó vài phút đã thất thần rồi."
"Chỗ hôm nay đi đó, có ích hay không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Ít nhiều có chút hiệu quả, lúc trước tôi ở bệnh viện gặp qua một đứa trẻ không khác mấy, hiện tại có tiến triển." – Cố Phi nói.
"Mất thời gian bao lâu?" – Tưởng Thừa lại hỏi.
"Bảy năm." – Cố Phi liếc mắt nhìn cậu, học bá đúng là học bá, nhìn vấn đề vẫn rất có năng lực nhìn được mấu chốt, mấu chốt hiện tại chính là thời gian.
Tình huống của Cố Miểu không phải loại đặc biệt nghiêm trọng kia, tuy rằng không thể khống chế cảm xúc tốt lắm, không thể nhận biết và lý giải cảm xúc của người khác tốt lắm, cũng có tính chất công kích, nhưng chỉ cần có nhẫn nại cùng phương pháp chính xác, cô bé có thể cùng người ta làm trao đổi đơn giản, hơn nữa rất ít bị thương.
Đúng là nếu như muốn nâng cao thêm một bước nữa, thời gian cần là vô cùng dài đằng đẳng, dài đến mức Cố Phi trước giờ không dám nghĩ.
Tưởng Thừa há hốc miệng, không nói nên lời.
"Gọi thức ăn ngoài đi?" – Cố Phi đổi đề tài, lấy điện thoại di động ra – "Chọn vài món chính trở về ăn một chút? Cậu có cái gì muốn ăn hay không?"
"Được" – Tưởng Thừa nói – "Gà, vịt, cá, thịt gì đều được, tôi đặc biệt muốn ăn thịt, à, thịt ba chỉ."
"Tôi xem thử, nếu không thì trực tiếp gọi người đưa chút thịt nướng lại đây, chúng ta có thể dùng chảo..." – Cố Phi đem ghế tựa kéo qua, ngồi xuống, bởi vì đang nói chuyện không có chú ý, trong khoảnh khắc cái mông mạnh mẽ ngồi xuống, cảm giác khó chịu của bộ phận nào đó truyền tới khiến cậu vô cùng muốn cất cao giọng oanh vàng hát một bài, mở miệng một cái nhất định là giọng oanh vàng đúng chuẩn – ""Tới, nướng, thịt.""
Cố Phi cắn răng đem phần sau câu vững vàng mà nói xong.
"Có thể" – Tưởng Thừa vừa nghe cũng rất vui vẻ mà búng tay cái tách, đi qua hướng giá hàng bên kia – "Cố Miểu, em lại đây, chúng ta cùng nhau tìm xem có tương nướng thịt hay không? Em biết không ít chữ rồi, em chỉ cho anh xem?"
"Có, ngay ở... bên kia." – Cố Phi hơi nghiêng người, dùng cánh tay chống vào mặt bàn quầy thu ngân, để giảm bớt áp lực của mông.
Tưởng Thừa trước đó hỏi cậu, thoải mái không?
Chẳng có thoải mái bao nhiêu, mặc dù cũng không thể nói đau bao nhiêu, mà tóm lại chính là không quen, đối với câu hỏi của Tưởng Thừa, cậu rất muốn hỏi ngược lại, với tư cách là một học bá, cậu xem nhiều tài liệu như vậy, có ai có thể lần thứ nhất làm xong sau đó cảm thấy rất thoải mái? Huống hồ, bạn trai phí hết tâm tư sa đọa không biết xấu hổ mà viết ra ghi chép đồi trụy cũng không theo trình tự trên đó để làm.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói, cậu không muốn để cho Tưởng Thừa có áp lực trong lòng, dẫu sao mọi người đều là thiếu niên tình cảm thuần khiết, chuyện như vậy cũng chỉ là theo bản năng, không bỏ cuộc giữa đường đã rất tốt rồi.
Khi nguyên liệu nướng thịt đưa tới, Tưởng Thừa dẫn Cố Miểu từ trên kệ hàng hóa đem các loại tương, nguyên liệu đều chọn xong, dang ra đặt lên bàn.
"Bây giờ chúng ta đem nước tương, nguyên liệu múc ra đổ vào đĩa và bát, có được hay không?" – Tưởng Thừa cầm mấy cái bát và đĩa nhỏ lại, kéo Cố Miểu đến bên cạnh bàn.
Cố Phi vừa chơi điện thoại di động vừa nhìn, buổi chiều giáo viên dẫn dắt Cố Miểu chơi trò chơi nhỏ có nội dung không khác lắm, Tưởng Thừa vẫn luôn đứng bên ngoài cửa sổ, chỉ lộ ra nửa gương mặt, không nghĩ tới còn nhớ rất rõ ràng.
Cố Miểu cầm cái muỗng bắt đầu múc nước tương trong bát và đĩa, nhìn qua rất nghiêm túc.
Nhưng sau khi múc ba loại tương, cô bé bắt đầu có chút không kiên nhẫn, bởi vì dầu trong tương sẽ nhỏ trên bàn, tương trên thìa cũng văng không sạch sẽ.
"Thay cái thìa nhé, em có thích hay không..." – Tưởng Thừa đang muốn đứng dậy đi lấy một cái thìa nữa, Cố Miểu đã ném cái thìa trong tay xuống đất, cậu mới vừa đem thìa nhặt lên, Cố Miểu lại hất đĩa xuống đất, sau đó đối diện với cái bàn bắt đầu ngẩn người, Tưởng Thừa nhìn chằm chằm cô bé thở dài – "Tôi lúc này tính khí bùng nổ này."
Cố Phi cong cong khóe miệng, nhẫn nhịn không cười, những hành vi này của Cố Miểu đối với cậu mà nói đã sớm thành thói quen, không thường có, nhưng mà vẫn luôn không gián đoạn, cậu đối diện với những hành vi này giống như đối diện với con cái gia đình khác thỉnh thoảng cáu kỉnh vậy, tập mãi thành thói quen.
"Cố Nhị Miểu, anh đã nói với em" – Tưởng Thừa đem cái đĩa nhặt lên, cầm tờ giấy chấm từng chấm lau sạch tương trên đất – ""Anh chính là nhìn em lớn lên xinh xắn, đổi lại một đứa xấu chút, anh bây giờ xách em ra cửa rồi.""
"Em cảm thấy anh đẹp trai không?" – Tưởng Thừa đem giấy ném vào thùng rác, sau đó lại gần đến trước mặt Cố Miểu – "Hả?"
Cố Miểu nhìn cậu, nhìn chăm chú gần hơn mười giây, sau đó gật gật đầu.
Tưởng Thừa bỗng chốc hưng phấn, quay đầu cả mặt đắc ý: "Có nghe không? Em gái cậu nói tôi đẹp trai."
"Vốn là đã đẹp trai." – Cố Phi nói.
Khi Tưởng Thừa lại quay đầu nhìn vào Cố Miểu, cô bé giơ tay nâng mặt Tưởng Thừa lên, sau đó bám vào lỗ tai của cậu, kéo kéo cậu hướng về phía gần mình, hôn một cái trên trán cậu.
"Trời?" – Tưởng Thừa ngẩn cả người, cả buổi mới lại mạnh mẽ quay đầu nhìn vào Cố Phi – "Cậu thấy không?"
"Thấy rồi." – Cố Phi cũng có chút giật mình, Cố Miểu rất hiếm có thể biểu đạt chính xác yêu ghét của mình, cô bé rất thích Lý Viêm, trước giờ đều làm mặt lạnh nhạt, nhưng sẽ cho phép Lý Viêm chơi đồ chơi của cô bé thích nhất, đối với Tưởng Thừa, cách thức biểu đạt yêu thích đúng là trước đây chưa từng có.
"Cảm ơn Nhị Miểu." – Tưởng Thừa quay đầu lại cười cười với Cố Miểu, lúc sáp qua cũng muốn ở trên trán cô bé hôn một cái thì Cố Phi đứng lên.
"Thừa ca" – Cố Phi gọi cậu dừng lại – "Đừng hôn nó."
"Hả?" – Tưởng Thừa ngớ ra, nhưng mà dường như rất nhạy bén liền phản ứng lại – "Há, tôi biết rồi."
"Nhị Miểu" – Cố Phi ngồi xổm trước mặt Cố Miểu, ngón tay lắc lư một chút ở trước mắt cô bé – "Nhìn anh."
Cố Miểu nhìn cậu ta.
"Không được hôn con trai, cũng không được để con trai hôn em" – Cố Phi từng chữ từng câu mà nói – "Sau khi em 6 tuổi, anh trai liền không hôn em nữa, có đúng hay không? Bởi vì em lớn rồi, không thể hôn."
Cố Miểu rất chuyên chú nhìn cậu ta.
"Anh đã nói với em, còn nhớ không?" – Cố Phi nói.
Cố Miểu gật gật đầu.
"Thay đổi cách thức có được hay không?" – Cố Phi nói.
Cố Miểu quay đầu nhìn chằm chằm Tưởng Thừa, nhìn khoảng thời gian rất lâu, dường như là đang suy nghĩ, cuối cùng cô bé đưa tay ra, nhắm Tưởng Thừa búng tay kêu cái tách, tiếp đó dựng thẳng ngón tay cái lên.
"Ôi chao!" – Tưởng Thừa cũng nhanh chóng búng tay cái tách, dựng thẳng ngón cái lên với cô bé– "Em soái nhất."
Cố Miểu cười cười, sau đó tiếp tục nhìn vào tương trên bàn.
"Cậu giúp nó làm đi, sự kiên nhẫn và thời gian tập trung lực chú ý của nó chính là giờ này." – Cố Phi nói.
"Ừm." – Tưởng Thừa đem hai loại tương còn lại múc ra, Cố Miểu nhìn thấy trái lại vẫn rất nghiêm túc.
"Có thể ăn" – Cố Phi cầm bếp lò và nồi bỏ lên trên bàn – "Muốn đem bánh kem cầm qua đây không?"
"Không, trước tiên không lấy" – Tưởng Thừa vẫn luôn kiên trì không nhìn bánh kem – "Chờ chúng ta cơm nước xong, bên ngoài tối rồi lại cầm ra, cái bánh kem này phải phù hợp theo bầu không khí, suy cho cùng tôi lớn như vậy, lần đầu tiên được ăn bánh kem của bạn trai... cùng bàn tự tay làm, tôi phải cho mình niềm vui bất ngờ."
"Bạn trai cùng bàn" – Cố Phi chậc một tiếng – "Vậy có bạn nữ cùng bàn đã làm cho cậu?"
"Đừng ép tôi nha." – Tưởng Thừa lườm cậu ta.
Cố Phi cười lên, bật bếp điện từ lên, quét trong chảo chút dầu: "Bắt đầu nướng thịt đi bạn trai cùng bàn."
Tưởng Thừa còn chưa bắt tay vào làm, Cố Miểu đã rất nhanh gắp lên một miếng thịt vào trong chảo, cầm đũa vội vàng đảo lên.
"Một cô gái nhỏ" – Tưởng Thừa thở dài, cũng gắp một miếng thịt bỏ vào đảo cùng một chỗ với cô bé – "Thèm thịt thèm thành như vậy, sau này béo phì làm sao bây giờ."
"Không sao đâu, lượng vận động lớn" – Cố Phi nói – "Nếu cậu không kiểm soát được nó, có thể cả một ngày ở bên ngoài chơi ván trượt."
"Cái ván trượt kia của con bé" – Tưởng Thừa nói – "Tôi hôm nay nhìn qua, phải đổi bánh xe đi, đều mài mòn rồi."
"Ừm" – Cố Phi gật gật đầu – "Phải đổi lúc nó đang ngủ, để cho nó nhìn thấy sẽ nổi giận."
"Con bé không kiểm tra bánh xe sao?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Nó thường dán mắt vào tấm ván, tấm ván không thay đổi thì vẫn được." – Cố Phi đưa đũa đem miếng thịt kia bị Cố Miểu đâm chọc, lật từng cái từng cái.
Ăn cơm như thế kỳ thực so với ra ngoài ăn thoải mái hơn, muốn ăn thế nào liền ăn thế đó, tự tại.
Nhưng mà thỉnh thoảng cũng sẽ có chuyện không quá tự tại như vậy, chẳng hạn như lúc ăn được một nửa, có người tiến vào trong tiệm mua đồ.
"Đang ăn sao?" – Thím Lữ sống ở lầu trên đi vào trước tiên cùng Cố Phi hỏi thăm một chút, lúc nhìn thấy Tưởng Thừa, bà ta ngẩn người – "Đây là... Tưởng Thừa thì phải? Lão Lý..."
Tưởng Thừa quay đầu lại nhìn bà một cái, không nói gì.
Thím Lữ mới vừa muốn mở miệng nói nữa, Cố Phi ngắt lời bà: "Thím Lữ, có phải là mua dầu không?"
"Đúng, mua dầu" – Thím Lữ gật gật đầu, lại nhìn Tưởng Thừa vài lần – "Ôi cháu.."
"Cháu đưa cho thím" – Cố Phi đứng lên đến kệ hàng chỗ kia ôm chai dầu lại – "Lần trước thím mua chính là loại dầu đậu nành này đi?"
"Đúng đúng" – Thím Lữ nói – "Đại Phi, trí nhớ này của cháu đúng thật tốt đấy."
"Bình thường hay đến, cháu gần như có thể nhớ được" – Cố Phi đi tới phía sau quầy thu ngân đứng, báo giá cả, sau đó một bộ dáng chờ bà lấy tiền ra – "Sốt ruột xào rau đấy nhỉ?"
"Đúng đấy" – Thím Lữ đem tiền đưa cho cậu – "Nồi thậm chí đã đặt trên lửa mới phát hiện quên mua dầu."
Cố Phi nhanh chóng tìm tiền lẻ thối cho bà, đưa dầu tới trên tay bà: "Nhanh, cháu trai lớn của thím đói bụng sẽ ầm ĩ."
"Cũng đã ầm ĩ lên rồi" – Thím Lữ lúc này bị cậu liên tiếp dẫn dắt thì cũng gấp, xách dầu liền chạy ra ngoài – "Chết tiệt!"
Lúc Cố Phi một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh bàn, nghe thấy Tưởng Thừa khe khẽ thở dài.
"Ít nhất phải thảo luận một năm, trước mặt sau lưng, không dứt" – Cậu đem thịt chín rồi gắp một miếng thả vào trong bát của Tưởng Thừa – ""Nếu thấy khó chịu có thể đáp trả lại trước mặt.""
"Ừm" – Tưởng Thừa cười cười – "Còn sẽ thêm mắm muối phải không?"
"Khẳng định sẽ thêm đấy" – Cố Phi nói – "Dạng cuộc sống này, không cho mình thêm trò chơi không cho người khác thêm mắm muối, cuộc sống không thú vị biết bao, cậu có muốn tôi đi giúp cậu hỏi thăm thử xem hiện tại truyền thành dạng gì rồi hay không?"
"Không cần" – Tưởng Thừa chậc một tiếng – "Tôi có thể đoán ra được, trước đây tôi đúng là không cách nào tưởng tượng, hiện tại cũng có kinh nghiệm rồi."
"Coi như một loại trải nghiệm đi" – Cố Phi nói – "Người sống cả đời, nói chung sẽ có rất nhiều trải nghiệm, những việc trải qua muôn màu muôn vẻ là chứng minh cậu đã sống."
"Lại sáng tác thơ" – Tưởng Thừa nở nụ cười – "Vậy cậu cũng coi như là bằng chứng tôi đã sống nhỉ?"
"Tôi là chứng nhận mà cậu đã thích" – Cố Phi cong cong khóe miệng – "Chứng cứ đã làm."
"Mịa!" – Tưởng Thừa hấp tấp nhìn thoáng Cố Miểu.
Nhưng mà so với lời nói của Cố Phi, rõ ràng câu nói ""Mịa"" này của cậu càng có thể khiến Cố Miểu dễ hiểu hơn, Cố Miểu đối với lời nói của Cố Phi không có phản ứng gì, lúc nghe thấy cậu mở miệng nói mới ngẩng đầu lên nhìn cậu.
"Nói thô tục là không đúng." – Tưởng Thừa lập tức nói.
Cố Miểu gật gật đầu, búng ngón tay ‘tách’ một cái lại dựng thẳng ngón tay cái lên.
"Tay trái cũng có thể búng kêu?" – Tưởng Thừa hơi kinh ngạc mà nhìn Cố Phi – "Vừa nãy là tay phải búng thì phải?"
"Ừ, nhưng mà rất hiếm thấy con bé như thế, bình thường con bé thích huýt sáo." – Cố Phi cười nói.
Cố Miểu để đũa xuống, hai cái tay đồng thời búng kêu, sau đó duỗi tới trước mặt cậu, dựng lên hai cái ngón tay cái.
"Ai, tay trái của anh không có khả năng" – Tưởng Thừa cười lên – "Em cừ quá, soái Miểu."
Cơm nước xong nghỉ ngơi một lát, Cố Phi muốn đưa Cố Miểu trở về đi ngủ, cậu vẫn muốn ở lại với Tưởng Thừa, hai người ăn bánh kem, nhưng bởi vì trước đó đồng ý Cố Miểu cơm nước xong nghỉ ngơi nửa giờ lại để cô bé chơi ván trượt, cậu đành phải ngồi xổm ở cửa tiệm nhìn Tưởng Thừa cùng Cố Miểu ở trên hai con đường chạy tới chạy lui mà chơi.
Thời gian vẫn còn dư, cậu nhìn nhìn điện thoại di động, chơi trong chốc lát, đưa Cố Miểu về nhà, trở về cửa tiệm ăn bánh kem, sau đó... buổi sáng ngày mai mẹ cậu sẽ lại đây trông tiệm, có thể ngủ thẳng tới buổi trưa giống như ngày hôm nay, buổi chiều dẫn Cố Miểu tới chỗ huấn luyện vẫn được.
Chuyện ngày mốt sẽ không thoải mái như vậy, công việc nhận rồi đã bắt đầu, còn có giúp giới thiệu công việc chụp ảnh cho Tưởng Thừa cũng là ngày mốt bắt đầu, nghỉ hè lần này có lẽ so với bình thường còn ngắn hơn... rất bận đấy...
Lúc Cố Phi phát hiện mình nghĩ về hoạt động đùa giỡn lưu manh từ tối hôm nay liên tiếp không có kẽ hở, hoạt động kiếm tiền kỳ nghỉ hè đáng ghét, có chút phiền muộn, "chậc" một tiếng, đem tâm tư lại quanh quẩn trở về. 
Từ trong túi lại lấy ra tờ giấy kia của Tưởng Thừa.
... Chữ thật xấu quá.
"Cố Phi!" – Lúc Tưởng Thừa đạp ván trượt lướt qua trước mặt cậu rống lên một tiếng, đoán chừng là thấy được tờ giấy trong tay cậu, khi cậu giương mắt nhìn sang, Tưởng Thừa dựng thẳng ngón tay giữa lên với cậu.
Cố Phi kéo dài âm thanh huýt sáo.
Ghi chép trên giấy, có một phần vẫn hữu dụng, bỏ đi chữ viết khó coi, trình độ làm bút ký của học bá vô cùng cao, rõ ràng xúc tích, vừa nhìn liền hiểu, vừa học liền biết, bảo đảm trị bách bệnh, bảo đảm giúp đỡ trên trăm...
Cố Phi hắng giọng một cái, kìm chế tâm tư quay cuồng của mình một chút.
Nhưng mà vào lúc Tưởng Thừa lần thứ hai đi qua trước mặt cậu, áo bị gió cuốn lên, eo phía dưới lướt qua một cái, tức thì khiến cậu "kiếm củi ba năm thiêu một giờ".
Vậy... vừa lúc, Cố Phi đứng lên, quay người trở về trong tiệm, vào phòng nhỏ đóng cửa lại.
Cái giường này trong phòng nhỏ thông thường đều là Cố Phi dùng ngủ trưa, trước giờ chưa từng ở trong này tuốt qua, ngày hôm nay xem như là chiêm nghiệm.
Cố Phi mở tệp tin trong điện thoại di động ra, tìm đoạn... video của Tưởng Thừa ra.
Cái video này là cậu quay trộm, nội dung thực ra rất bình thường, cũng rất vô vị, là video của Tưởng Thừa ôn tập đến một nửa nằm sấp trên bàn ngủ.
Có điều là bộ dáng của Tưởng Thừa ngủ rất đẹp mắt, nhất là khi ôn tập được một nửa thì ngủ mất, cứ dường như muốn tranh thủ ngủ trộm một chút là đủ khỏe tiếp tục ôn tập, ngủ đến vô cùng nghiêm túc, trông rất gợi cảm.
Lúc Tưởng Thừa dẫn theo Cố Miểu chơi đủ rồi trở lại trong tiệm, cậu đã thu dọn xong chiến trường, đem chén ăn cơm rửa sạch, bàn cũng đều thu dọn xong rồi.
"Cậu ở trong tiệm chờ tôi một lát" – Cố Phi lấy khăn mặt chùi hết mồ hôi trên mặt Cố Miểu – "Tôi đưa con bé trở về rồi lại đây."
"Ừm" – Tưởng Thừa ngồi vào trên ghế, duỗi dài chân – "Mệt chết tôi rồi, thể lực này của em ấy thật không bình thường nha."
"Đừng hâm mộ" – Cố Phi cười cười – "Nó căn bản là không biết có mệt hay không."
Bình thường đưa Cố Miểu trở về, Cố Phi đều là đi bộ, Cố Miểu đạp ván trượt, ngày hôm nay vì tiết kiệm thời gian, cậu bồng Cố Miểu lên chỗ ngồi phía sau xe đạp.
Đạp xe đem Cố Miểu quăng về nhà, giao cho mẹ cậu trông coi con bé tắm rửa, sau đó trở lại trong cửa tiệm, đại khái tổng cộng cũng không vượt quá nửa giờ.
Tưởng Thừa đã tựa lưng vào lưng ghế ngồi ngủ mất, ngẩng đầu, chân duỗi dài ra.
"Thừa ca?" – Chân Cố Phi rón rén đi tới, nhỏ giọng kêu cậu một tiếng, Tưởng Thừa không có phản ứng.
Cậu đứng ở sau người Tưởng Thừa, nhìn một chút bên ngoài cửa tiệm, xác định không có người đi qua sau đó cúi đầu cắn nhẹ nhàng một miếng ở trên môi Tưởng Thừa, cùng lúc bắt được cánh tay của cậu ta.
Phản xạ có điều kiện này của Tưởng Thừa quả là có thể cải tạo một chút đem đi giết người, lúc môi Cố Phi hạ xuống lại tách ra, cánh tay cậu ta mặc dù không thể hất lên được, nhưng mà độ cao của chân đá lên vẫn rất kinh người.
"Tôi đệt!" – Tưởng Thừa thấy rõ là cậu sau đó bất đắc dĩ rũ trở về trên ghế – "Cố Phi, loại trò chơi buồn chán này, cậu muốn chơi đến khi nào hả..."
"Không biết" – Cố Phi cười buông lỏng cánh tay của cậu ra, lại sáp đến bên tai cậu nhỏ giọng nói – "Tính dẻo dai của cậu rất tốt nhỉ."
"Hả?" – Tưởng Thừa ngẩn người – "Đệt ông nội câu, cậu thật là thanh niên tốt của thời đại mới."
"Ăn bánh kem?" – Cố Phi hỏi.
"Đánh trống lảng cái gì!" – Tưởng Thừa nói.
"Vậy không gián đoạn" – Cố Phi đi tới bên cạnh tủ lạnh nhìn cậu – "Tiếp tục thảo luận tính dẻo dai của cậu?"
"Ăn bánh kem." – Tưởng Thừa chỉ chỉ tủ lạnh.
Cái bánh kem của Cố Phi làm này, phải chưa đến một cân, so với cái một cân hôm qua Tưởng Thừa mua thì nhỏ hơn một vòng, nhưng mà rất đẹp, có chocolate.
Bên ngoài toàn bộ là lớp vỏ chocolate trắng, trên mặt toàn bộ tràn đầy hoa hồng, từng bông từng bông chen nhau lấp đầy bánh kem, ở giữa đặt hai quả cherry nhỏ.
Lớp nền đơn giản, hoa văn chẳng giản đơn, còn có hai viên nhỏ màu đỏ đập vào mắt.
"Tay nghề không tồi nhỉ Cố Phi Phi!" – Tưởng Thừa phát biểu chân thành mà cảm thán – "Tôi cho là cậu nhiều nhất có thể làm ra mấy cái hoa vặn vẹo đấy, lại còn có thể làm ra hoa hồng?"
"Trước đây đã từng dẫn Nhị Miểu tới chơi mà." – Cố Phi cười cười.
"Chữ đâu?" – Tưởng Thừa nhìn hoa trên bánh ngọt – "Cậu không phải nói có chữ viết sao, cái này cũng không có chỗ mà viết đi?"
"Có." – Cố Phi đem bánh ngọt xoay nửa vòng đối diện với cậu.
Tưởng Thừa lúc này mới nhìn thấy trên lưng chừng bánh có một chỗ không có hoa hồng, phía trên viết một câu nói.
Câu nói này Tưởng Thừa từng thấy, hơn nữa vẫn luôn ghi nhớ.
Điều này được viết trong tin nhắn mà Cố Phi gửi cho cậu.
– Tôi muốn, một ánh mắt, liền đến già
"Đệt." – Tưởng Thừa bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên một hồi.
Tin nhắn này cậu xem qua rất nhiều lần, khi mỗi lần cậu lật lại history đều sẽ thấy được, nhưng mà cũng không có giống như bây giờ thế này, đột nhiên liền có chút không khống chế được tâm trạng.
"Làm sao vậy." – Cố Phi hỏi.
"Không" – Tưởng Thừa hít một hơi, dừng một chút sau đó chậc một tiếng – "Chữ là tự viết sao?"
"Đúng đấy." – Cố Phi trả lời.
"Viết... cũng rất đẹp" – Tưởng Thừa nhìn dòng chữ này – "So với tôi... viết đẹp hơn."
"Đây là đang khen tôi sao?" – Cố Phi hỏi.
"Chẳng lẽ không phải đang khen cậu sao?" – Tưởng Thừa giương mắt nhìn cậu.
"So với cậu viết đẹp hơn" – Cố Phi cũng nhìn cậu – "Cái này lại có thể là khen ngợi?"
"Phắn đi, tôi phát hiện con người cậu chính là khá khiếm khuyết, sớm muộn chỉnh lý cậu cho đàng hoàng" – Tưởng Thừa lấy ra điện thoại di động – "Cậu cầm bánh kem lên đi, tôi muốn chụp hình."
Cố Phi cười cầm bánh kem lên, nâng ở trước mặt mình: "Như vậy được không?"
"Cười một cái." – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi bên trong màn hình.
Cố Phi nhe răng.
"Có thể cười uyển chuyển hàm xúc một chút hay không?" – Tưởng Thừa nhíu nhíu mày.
Cố Phi một lần nữa cười một cái.
Tưởng Thừa chụp một tấm, Cố Phi vừa muốn đem bánh đặt xuống, Tưởng Thừa khoát tay một cái: "Đừng nhúc nhích, tôi còn muốn quay một video ngắn."
Cố Phi một lần nữa nâng bánh kem.
"Nói." – Tưởng Thừa bấm máy bắt đầu.
"Nói cái gì?" – Cố Phi hỏi – "Thừa ca sinh nhật vui vẻ."
"Nói" – Tưởng Thừa đem ống kính zoom gần lại – "Thích Thừa ca không?"
"Thích" – Cố Phi cười lên – "Đặc biệt vô cùng thích."
Hết chương 77.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.