Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 8:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay cả hồi tiểu học, Tưởng Thừa cũng không có được chọn kẹo như thế, trong nhà không cho ăn kẹo, cũng không được ăn uống mấy đồ linh tinh. Cậu vẫn luôn thấy mình như tu hành vậy, do đó mà cho đến giờ cậu cũng chẳng mấy khi ăn đồ ngoài đường phố, những lần ăn như thế đều là do Phan Trí  rồi thấy ngon nên lôi cậu theo.
Giờ đây Cố Phi đem cả đống kẹo rải lên bàn cho cậu chọn, đột nhiên cậu thấy trỗi dậy một cảm giác rất mới mẻ
Kẹo cà phê, kẹo sữa , kẹo bạc hà , kẹo trái cây ……còn chia ra kẹo mềm kẹo cứng, cậu nhìn chằm chằm hồi lâu, sau cùng chọn một viên kẹo sữa.
Vừa mới lột kẹo ra, Cố Phi lại đưa tay lấy hết đống kẹo còn lại đi
“Đệt”. Tưởng Thừa ngẩn  người, nhớ lại thì Cố Phi nói là “tự chọn đi” chứ không phải là “cho cậu hết”, suy luận vô cùng chặt chẽ, thật lòng bái phục, không nhịn được phải nhìn cậu ta, “cậu tiết kiệm vậy là để cho mai sau này Vương Kiện Lâm (*) phải ôm đùi cậu đúng không?”
[(*): Tỷ phú Trung Quốc, xuất thân con ông cháu cha, gia đình có truyền thống cách mạng, túm lại là cơ ngơi khủng, giàu nhất châu Á cho đến tận năm 2016]
Cố Phi không lên tiếng, cúi đầu nhìn mấy viên kẹo trong tay mình, lựa ra hai viên kẹo sữa cùng loại thả xuống trước mặt cậu, mấy viên còn lại bỏ hết vào túi.
…… bệnh thần kinh!
Tưởng Thừa lột hết ba viên kẹo sữa bỏ vào miệng, bây giờ hết biết phải biểu lộ gì luôn.
Thầy dạy tiếng  Anh họ Lỗ, so với thầy Từ thì sẽ khiến đám học sinh tập trung chú ý và ngoan như lũ gà, vì ổng hay thét vô mặt người ta,  làm lớp học chịu yên hơn thầy Từ nhiều.
Dù là Tưởng Thừa cảm thấy mấy thầy hôm không bằng được giáo viên cũ của mình nổi, nhưng  một tiết thầy Lỗ cũng kích động lắm, thấy đứa nào cựa mình là ổng vụt thước hỏi ngay em ngứa hả cần thầy gãi cho không, lâu lắm rồi Tưởng Thừa không có tập trung tinh thần nghe giảng như thế, vừa mới thất thần xong đã bị ổng hù cho chột dạ mà chú ý trở lại.
Chuông tan học vang lên là trong nháy mắt cả đám nhảy dựng hú hét, làm như đã kìm hết nổi, có đứa vừa vặn eo vừa hét hùa mấy tiếng.
“Em! ”. Thầy Lỗ  đột nhiên dùng cây thước chỉ về phía sau phòng học mà la lên. “Đi theo thầy chút xíu” .
Cái câu chỉ định “ em”  này có phạm vi rộng quá, cả đám lại hoang mang láo nháo, Tưởng Thừa chẳng thèm lo nhìn xem là nói ai, cậu là học sinh mới chuyển tới, thầy làm gì biết mặt đặt tên để mà kêu réo …….
“Cố Phi!”. Thầy Lỗ lại rống lên một tiếng.
“…… Ài”. Cố Phi đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, thầy vừa gào một tiếng, điện thoại di động rớt thẳng xuống đất luôn , cậu ngẩng đầu nhìn thầy Lỗ xong lại nghiêng đầu sang nhìn Tưởng Thừa. “Kêu cậu đó”.
“Dạ? ” Tưởng Thừa sửng sốt. “gọi em sao? ”.
“Là em đó! Ngồi cùng bàn với Cố Phi!”. Cây thước của thầy Lỗ lại chĩa sang cậu, mấy đứa ngoài vòng thước  nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Tưởng Thừa đành phải đứng lên, không biết ông thầy dạy tiếng Anh này tìm cậu có chuyện gì.
Chẳng qua thì lúc rời phòng học cậu có quay đầu lại nhìn Vương Húc, cũng đã đứng lên luôn, nếu mà không phải thầy vừa gọi cậu, hẳn là  lúc này hai bên đã nhào vào đập nhau.
“Tên là Tưởng Thừa đúng không?”. Thầy Lỗ xoay người xuống lầu dưới.
“Dạ”. Tưởng Thừa đáp một tiếng, theo ổng  đi xuống. “Thầy tìm em có chuyện gì ạ? ”.
“Hôm trước khi bọn em vào học thầy có nói chuyện với thầy Từ, nói đến cậu học sinh giỏi có điểm thật là cao, chính hiệu ……”. Thầy Lỗ nói.
“Cái gì? Chính hiệu? ”. Tưởng Thừa nghe không hiểu.
“Chính hiệu là điểm cao lắm, học bá”. Thầy Lỗ nhìn cậu một cái, giải thích cho cậu nghe.“ em nghe vậy mà cũng không hiểu sao? ”
Học bá· chính hiệu .
“…… Giờ thì đã hiểu. ” Tưởng Thừa lần đầu tiên biết cái kiểu nói chuyện này có liên quan.
“Trường này trước kia là trường thường, sau đó đổi thành trường chuyên, về sau lại đổi  lại thành trường thường ”. Thầy Lỗ nói. “Nên không so được với trường cũ của em, hy vọng là em không thấy bị ảnh hưởng, trước kia học thế nào, giờ cứ lo học như thế đó thôi. ”.
“À”. Tưởng Thừa ngẫm lại xem trước đây mình học thế nào, cảm thấy ông thầy này hẳn là không hiểu mình cho lắm.
“Mấy đứa như là Vương Húc với Cố Phi ấy, em không nên chọc vào tụi nó, đều là mấy đứa long nhong không lý tưởng ”. Thầy Lỗ nói. “Nếu thầy không gọi em ra ngoài thì lúc này nó đã gây sự với em, không đánh cho ra trò sẽ không chịu thôi, trên mình nó đầy thành tích bất hảo”.
“….À ”.Tưởng Thừa gật đầu, cảm giác thầy Lỗ này rất chịu để ý  bọn học trò .
“Không cám ơn thầy à?”. Thầy Lỗ có chút hơi bất mãn, nhìn cậu một cái.
“Cảm ơn ạ”. Tưởng Thừa nói.
“Điểm tiếng Anh của em là cao nhất, làm đại biểu bên thầy đi”. Thầy Lỗ nói ngay. “Hiện giờ  đại biểu tiếng Anh của ban tụi em là là Dịch Tĩnh, em ấy là lớp trưởng, còn kiêm luôn đại biểu môn Ngữ Văn……”.
“Dạ?”. Tưởng Thừa ngẩn người, nhanh chóng lắc đầu. “Không được”.
“Sao lại không”. Thầy Lỗ có hơi bất ngờ.” Thầy nghe thầy Từ nói trước đây em có làm lớp trưởng mà, làm đại biểu môn học sẽ không khiến em mệt đâu ”.
“Em làm lớp trưởng chỉ một học kỳ là thôi luôn”. Tưởng Thừa nói.
“Tại sao? ”. Thầy Lỗ  hỏi.
Tưởng Thừa nhìn ổng một cái.“Đánh nhau với cúp cua”.
Thầy Lỗ trợn mắt, miệng há hốc không nói nên lời.
“Vậy em trở về lớp nhé? ”. Tưởng Thừa nói.
“Em …… đợi đã”. Thầy Lỗ suy nghĩ một chút. “Khi nào rãnh em làm đại biểu môn của thầy xíu đi”.
Tưởng Thừa  thở dài trong bụng, rất muốn nói giờ em không có máy vi tính, nhưng lại cảm thấy cái này thầy Lỗ này là người rất tốt, đã từ chối một lần rồi mà lại từ chối lần nữa thì kỳ quá, do đó gật đầu một cái.
“Được”. Thầy Lỗ cười. “ Về lớp đi ”.
“Đệt, lâu quá rồi mà chưa thấy trở lại, ” Vương Húc ngồi lên bàn Tưởng Thừa.“ Có phải nó định trốn ông đây không, cho nó trốn sao! ”
“Thầy Lỗ tìm nó có chuyện mà”. Chu Kính nói.
“Có chuyện con khỉ á, lâu nay mày có thấy thầy Lỗ muốn tìm đứa nào nói chuyện chưa! Chính là muốn hỏi nó chuyện chuyển trường này nọ thấy sao, bị hỏi xong nó quéo quá không thèm vô lớp thì có!”. Vương Húc nói.
“Mày muốn giải quyết ở đây sao? ” Cố Phi đang một mực chơi game điện thoại tự dưng hỏi một câu.
“Nói nhảm!”. Vương Húc giận mà không có chỗ trút, đành đưa tay bức tóc mình. “Đệt! ”
Cố Phi bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.
“…… không thì giải quyết ở đâu đây”. Vương Húc hơi do dự ……
“Tao cho mày hay”. Cố Phi nói. “Đừng có giỡn mặt chỗ tao, có thấy phiền không? ”.
“Không thì bỏ đi”. Chu Kính nói. “ Hai đứa mày đều chơi nhau một cú, vậy là huề rồi ”.
“Mắc cái gì mà huề”. Vương Húc quay đầu lại nhìn Chu Kính chằm chằm.
“Hoặc là ở sân vận động, ra ngoài trường cũng được”. Cố Phi tiếp tục chơi game. “ Đừng có lảng vảng bên chỗ tao, phiền lắm”.
“Nó trở lại kìa”. Chu Kính nói một câu.
Cố Phi đưa mắt nhìn lướt về phía trước, nhìn thấy Tưởng Thừa hai tay vào túi ung dung bước đến, nhìn về phía Vương Húc.
“Trốn tao hả?”. Vương Húc cười lạnh một tiếng. “Chuông vào học chưa vang đã dám lại à?”
“Có ba chuyện”. Tưởng Thừa nói.
Vương Húc nhìn cậu, như là chưa kịp phản ứng xem cậu nói gì.
“Một, đi xuống”. Tưởng Thừa đưa ra một ngón tay nói một câu, xong lại đưa ra hai ngón. “Hai, mày chơi mất dạy trước”.
Vương Húc phục hồi tinh thần trở lại xong trợn mắt định nói chuyện, bị cậu ngắt lời, đưa ra ba ngón tay. “Ba, giải quyết thế nào mày cứ nói thẳng, nếu đấu võ mồm thì tao xin thua”.
Cậu vừa nói xong, bọn hóng chuyện trong lớp đang ồn ào chợt yên tĩnh lại
Tất cả đều chờ phản ứng của Vương Húc.
Cố Phi lui đầu về phía sau , dựa vào tường huýt gió.
Những lời này của Tưởng Thừa kèm với thái độ khi nói khiến cho nhiều năm kinh nghiệm làm quần chúng xem trò vui của cậu nói rằng sẽ khiến tên làm dáng anh đại Vương Húc câm nín một hơi.
Biểu cảm trên mặt Vương Húc có chút biến ảo khó lường, đang nghĩ cái gì trong bụng thì Tưởng Thừa không đoán ra được, nhưng lại lướt mắt sang nhìn Cố Phi trước , Tưởng Thừa đã thấy quá rõ.
Vương Húc sợ Cố Phi, hoặc là trong vô thức cậu ta muốn Cố Phi làm chỗ dựa cho mình.
Từ lúc nhìn thấy mấy tên không-phải-người-tốt trong tiệm nhà Cố Phi, cậu cũng biết thừa thái độ ôn hòa chừng mực của Cố Phi, làm như “mọi chuyện đều chẳng liên quan đến tôi ”, vốn chỉ là giả tạo.
Móa .
Vờ vịt như ta đây là lão tiên đi du ngoạn.
“Buổi trưa tan học tao chờ mày”. Vương Húc nhảy xuống  bàn, vừa đi về chỗ vừa chỉ vào cậu.“Đến lúc đó đừng có chạy. ”
“Ừ ”. Tưởng Thừa đáp một tiếng, ngồi xuống.
Suy nghĩ một hồi cậu lại quay đầu hỏi Cố Phi một câu. “Thằng đó là anh đại ban này sao?”
Lúc này cậu bỗng dưng đột để ý đến nốt nhạc bên đầu trái Cố Phi là một dấu lặng, nốt dấu lặng móc ba (1/32).
(Nó như thế này)
Music-thirtysecondrest
“Cũng không sai lắm”. Cố Phi nói.
“Cái gì gọi là cũng không sai lắm? ” Tưởng Thừa nói.
“Chính là ai nói nó không phải anh đại thì nó sẽ lôi ra đòi đánh tay đôi”. Cố Phi vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, ngón tay lia tới lia lui khí thế.
Tưởng Thừa thấy rõ cậu ta chơi trò bắt quỷ mà hồi cấp 2 khi hết còn trò gì chơi mà bất đắc dĩ phải giết thời gian cậu mới lôi ra.
Cố Phi thế mà lại không xem video thì lo chơi cái này, còn chơi rất tập trung, non phết.
“Cậu còn chơi cái này sao?”.Tưởng Thừa nhịn không được nói một câu.
“Ừ, không tốn nơ ron” Cố Phi nói. “ Tôi đâu có phải học bá”.
Tưởng Thừa mới sáng sớm đã bị nói câu này làm tâm tình không vui rồi, nghe lại lần nữa thấy ngứa trong mình, xém xíu đã nhào đến đấm một cú cho nát cái nốt lặng 1/32 đó luôn.
Cắn răng nhịn không ra tay là vì lúc cậu ngất xỉu Cố Phi đã giúp, thêm nữa mới ăn xong ba viên kẹo sữa của Cố Phi…… cùng lắm cũng ra được lý do nhở?
“Có thể tự đối mặt với khả năng dùng não của mình xem như cũng là có dũng khí”. Cậu nói. “Tôi đánh giá cao cậu”.
Cố Phi nghiêng đầu liếc nhìn cậu, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói khá là thiếu đòn. “Buổi trưa nhớ cố gắng lên nha. ”
Móa, thằng chó, ông nội mày.
Đệt.
Mấy tiết còn lại  Tưởng Thừa chẳng nghe ra thứ gì, trong bụng rất khó chịu, nhịn không được lại gỡ ẩn bên cái hình gia đình bốn người kia mà vào xem.
Rõ là quan hệ không tốt, còn hay tương khắc, nhưng đó vẫn là “nhà” của cậu suốt mười mấy năm, mỗi ngày trong trí nhớ cậu vẫn hồi tưởng về “ người nhà ” này, vẫn là thứ tình cảm này mà nhất thời cậu vẫn không dứt bỏ được……
Nhưng có vẻ như chẳng có ai  vì sự vắng mặt của cậu, hay thậm chí là có thể mãi mãi không gặp nữa làm ảnh hưởng …… hay là do không biểu hiện ra?
Cảm nhận được sự bình tĩnh đó cùng với việc  bị đẩy khỏi ngôi nhà suốt mười mấy năm nhà kia càng làm cậu thấy mất mát.
Cậu nằm dài trên bàn, lấy mũ lưỡi trai kéo xuống trán, nhắm hai mắt lại, quên đi, ngủ một chút đi, dù cho cậu không lạ chỗ nhưng từ lúc về đây cho đến giờ vẫn chưa lúc nào được ngủ cho đàng hoàng.
Nhà của Lý Bảo Quốc quá cũ, thêm nữa ổng quá ở dơ, nên không chỉ gián với nhện, còn thêm chuột nữa, một đêm nghe tiếng chuột chạy vèo ra phòng sẽ luôn có ảo giác mình nằm ngủ trong đống rác.
So với trường cũ thì giáo viên bên trường trung học số 4 rất hiểu ý,  cậu ngủ thẳng giấc đến hết giờ cũng không có ai đến quấy rầy.
Mãi cho đến khi chuông reo báo tan học, Vương Húc đến vỗ cái rầm lên bàn cậu, cậu mới ngáp dài một cái, ngồi ngay ngắn lại, eo cũng đau luôn.
“Đi thôi. ” Vương Húc mắt liếc nhìn cậu.
Tưởng Thừa không lên tiếng, đem hết sách giáo khoa ra bỏ vào cặp sách, đứng dậy.
Vương Húc rất có phong cách mà xoay người một cái, đi ra cửa sau lớp học, nếu mà cậu ta không mặc áo bông dày cộm mà cũng không có gió lạnh, nhất định sẽ mang bầu không khí “ai cha anh đại đến rồi”
Còn ba bốn đứa đi theo cậu ta, nhìn dáng vẻ hưng phấn thì chắc là đàn em , mấy đứa muốn hóng chuyện vui còn lại đuổi theo không kịp.
“Ày”. Tưởng Thừa đi sau lưng cậu ta, kêu lên một tiếng.
“Sợ à”. Vương Húc nhanh chóng đáp lời.
“Mày mang theo cả băng,  hay là đội cổ động? ” Tưởng Thừa hỏi.
Vương Húc nhìn qua mấy đứa  bên cạnh xong lại nhìn chằm chằm Tưởng Thừa. “Thế nào, quéo rồi?”.
“Theo cổ vũ cũng không sao”. Tưởng Thừa nhìn lướt qua cả đám , vừa đi về phía trước vừa nói. “Muốn ra tay thì tụi bây thương lượng với nhau, xếp số cho nó thứ tự”.
“Tụi mày đừng có theo”. Vương Húc vung tay lên.
“Đi xem không?”. Chu Kính lại lắc cái bàn.
Cố Phi vẫn còn còn chơi cái game không cần đến cái đầu của học bá, chơi hết màn mới đứng dậy, “ không đi. ”
“Đi xem chút xíu đi, mày không sợ có chuyện sao?”. Chu Kính nói.
“Xảy ra được chuyện gì đến được đầu tao sao?”. Cố Phi thả máy vào túi, xoay người đi.
Lúc đi xuống lầu, mấy đứa đàn em của Vương Húc kia đang đứng ở sau cười nhìn lấm lét, không còn thấy bóng dáng của Tưởng Thừa với Vương Húc..
“ Đại Phi ……”. Có đứa thấy cậu xong liền nhào đến
“Suỵt”. Cố Phi đặt ngón trỏ lên miệng. “Đừng phiền tao”.
Hôm nay học sinh tiểu học chưa đi học, đảm bảo Cố Miểu đã ở cổng chờ cậu từ một tiếng trước, cậu không có hơi sức đi xem Vương Húc bị đánh.
Không sai,  nhìn qua thế trận đã thấy Vương Húc mà đấu với Tưởng Thừa thì chính là sẽ bị đánh cho tơi tả
Trong ánh mắt Tưởng Thừa có thứ mà Vương Húc không có, hơn nữa từ trên xuống dưới cậu ta đều mang theo khó chịu khó chịu khó chịu khó chịu, dễ bề hù chết đứa bị chứng sợ lỗ tròn, nếu như không phải là gần đây có chuyện buồn bực thì người này có thần kinh không bình thường suốt một khoảng thời gian dài.
Trong hai kẻ cùng bệnh, Vương Húc mang bệnh ôm  mộng giang hồ làm sao có thể đấu lại kẻ mang bệnh thần kinh mà tâm trạng còn không tốt.
Vừa ra đến cổng trường,  một cái đầu xanh biếc xoẹt qua như gió trước mặt cậu, làm xung quanh hú hét “ woa ——” một trời.
Cố Phi dừng xe đạp lại, mới vừa phóng lên yên, Cố Miểu lại vèo qua như gió, ngừng hai giây bên cạnh xong lại móc một viên kẹo từ túi cậu.
Lúc cậu đạp xe đến đầu đường, Cố Miểu đứng ở bên lề bóc vỏ kẹo, kẹo trái cây bị nhỏ lựa ra.
“Anh chở em về?”. Cố Phi hỏi. “Hay là em đi theo.
Cố Miểu ôm ván trượt, lúc lui về sau chuẩn bị nhảy lên bị cậu ngăn lại,  nắm cằm Cố Miểu nhìn lướt qua vết thương nhỏ bên khóe mắt cô bé. “Bị xước hay đánh lộn?”
“Bị xước”. Cố Miểu nói.
“Lên xe. ” Cố Phi không hỏi tiếp.
Cố Miểu ôm ván trượt ngồi ghế sau, ôm eo cậu.
Có lẽ là bị xước, có lẽ là đánh lộn, dẫu sao con bé này có chết cũng cứng đầu,  hỏi cũng vô ích, vẫn không thể lo hết được, chuyện của nó phải để nó tự xử lý, bị đòn cũng chịu.
“Dẫn em đi mua đồ bảo hộ nhé ”. Cố Phi đạp xe đi. “Lần trước em muốn có cái bao tay da đó mà”.
Cố Miểu lấy ra cái bao tay bông rách bẩn của mình, giơ ngón cái lên.
So với cổng trước thì cổng sau trường trung học số 4 rất nhộn nhịp, quá thần kỳ.
Căn bản thì cửa sau trường là hẻm nhỏ, công tác quản lý khá là loạn, mấy cái hàng quán nhỏ cứ thông với nhau liên tiếp, chủ yếu là bán đồ ăn, thật sôi nổi.
Theo Vương Húc  một hồi, bị các loại mùi thơm tấn công dồn dập, thiếu chút nữa Tưởng Thừa đã tuôn ra một tràng, hay là giờ để tao mời mày ăn một bữa trước đã……
Chẳng qua thì Vương Húc mặt mày quạu quọ, ánh mắt rất là kiên nghị, cậu không mở miệng được, sợ người ta tức phát khóc luôn.
Thôi thì lo việc trước rồi xíu nữa đi ăn.
Lúc ăn phải ăn nhiều vào , đồ nướng các loại, gầu bò (*), thịt dê, cật, gân.
[(*): Note vào đây vì nó là chi tiết rất quan trọng, trong bản tiếng Trung nó là 牛五花, món bạn Thừa thích nhất, là phần thịt ở ức và bụng bò, nhiều mỡ trắng với gân, ăn rất là thơm]
Tưởng Thừa nuốt một ngụm nước bọt.
Đi hết con phố nhỏ, mùi thơm đã tan biến, cũng không biết Vương Húc rốt cuộc muốn đi chỗ nào.
“Này là tao với mày đi tản bộ hả”. Cậu hỏi một câu, đói quá nên rầu não nề.
Vương Húc không thèm để ý đến cậu, nhưng đi về phía trước mấy bước xong đột nhiên dừng lại, nhìn về phía trước nhíu mày một cái.
Tưởng Thừa cũng đưa mắt nhìn về phía trước.
Có ba người đứng phía bên kia đường cách bên cậu mấy mét , cũng hai tay đút vào túi nhìn về bên này , cậu với Vương Húc nhìn qua xong, mấy người này từ từ đi tới..
Vương Húc đưa tay vào túi sờ một cái.
“Sao vây?”.  Một tên cao gầy nhìn như thiếu đói 10 năm đứng đối mặt cười cười. “Gọi điện cho Cố Phi hả? Nó mới vừa đi về với em gái, không rãnh hơi lo chuyện của mày đâu”.
“Muốn làm gì! ” Vương Húc đè giọng, không nhịn được hỏi 1 câu.
“Ai cha”. Tên cao gầy nặn ra vẻ mặt bất ngờ nói một câu.”Bữa nay cứng dữ ta, không chạy à? ”.
Rồi lại nhìn lướt qua mặt Tưởng Thừa. “Mới vào nhóm hả? đảm bảo rất trâu, có thằng này đi chung mày không thèm lo chạy”
“Trước kia toàn kéo cả đám chạy trối chết”. Tên cao gầy cười nói với mấy đứa phía sau.
Cao Gầy mặt mày mang vẻ cười cợt bảo bọn họ. “ Không thì tao đếm ba tiếng tụi mày……”.
Tưởng Thừa đấm một cú vào mũi nó.
Một cú đấm này không chỉ làm lời của thằng kia bị ngắt ngang, hai đứa đồng đảng kia cũng phải ngỡ ngàng.
Tưởng Thừa không  dừng tay, chuyện đã vậy rồi phải thừa thế xông lên.
Một cú đấm xoẹt ngay làm mũ trên đầu nó bị rớt xuống, cậu nắm lấy đầu nó, lấy đầu gối thụi vào mũi nó thêm lần nữa.
Sức của hai lần đều không quá lớn, theo kinh nghiệm của Tưởng Thừa, sống mũi sẽ không bị sao, nhưng nhất định máu mũi sẽ phun trào như suối.
Quả nhiên là khi cậu hung hăng đẩy tên cao gầy ra, máu mũi nó tuôn trào, nó cúi xuống lau đi.
Tưởng Thừa nhìn Vương Húc một cái, đi phía trước đụng vai một đứa, đập vào cánh tay đứa có vẻ như định móc dao ra, theo thế lấy đầu đập vào mũi thằng này một phát.
Thằng này “á” một phát, ôm mũi.
“Chạy đi đồ ngu!”.Tưởng Thừa hét với Vương Húc một tiếng, xoay người chạy về trước.
Vương Húc ngẩn người xong mới vội vàng chạy theo.
“Bên này nè”. Chạy đến đầu đường Vương Húc mới chỉ về bên trái.
Tưởng Thừa cùng cậu ta quẹo bảy tám bận vào hẻm, vòng qua hai vách tường sân sau nhà người ta, đến mảnh đất trống mới  dừng lại.
“Đây là chỗ nào”. Tưởng Thừa nhìn chung quanh, đây là một ngõ cụt, ba mặt đều là tường nhà người ta, rách nát , trên đất đống  là tuyết đọng cùng nhánh cây khô, còn có đủ loại rác rưởi.
“Là ……”.Vương Húc thở hổn hển một hồi. “Chỗ mà tao muốn cùng mày so kè”
“Gu thưởng thức thật là đặc biệt”. Tưởng Thừa nói.
“Việc kia”. Vương Húc nhìn cậu , do dự rất lâu mới nói được một câu. “Mới nãy …… cám ơn. ”
“Cám ơn tao làm gì”. Tưởng Thừa móc điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa. “ Tao cũng đâu phải là giúp mày”.
Vương Húc nhìn cậu chằm chằm. “ Đệt, mày thiệt là học bá sao? ”.
“Giải quyết chuyện cho xong đi”. Tưởng Thừa nhìn đồng hồ. “Tao đói, làm cho nhanh, tao phải đi ăn  nữa.
“Giải quyết à”. Vương Húc ngồi lên một món đồ rách nát trông giống ghế ba chân, có vẻ vốn là đạo cụ nhà ma. “Hai đứa mình không có chuyện gì hết”.
Tưởng Thừa tặc lưỡi một tiếng. “Tao đi đây ”.
“Đợi xíu đã” Vương Húc gọi cậu lại. “Hầu tử vẫn còn quanh chỗ này, tụi nó đông người, ra ngoài thế nào cũng đụng. ”
Tưởng Thừa không lên tiếng.
“Thiệt đó, mới nãy có ba đứa , mày đánh cho Hầu tử mặt máu không, lát nữa ra ngoài mà đụng thì đảm bảo không phải chỉ ba đứa đâu, tao…… gọi người tới đây giúp một tay ”. Vương Húc lấy điện thoại ra .
Tưởng Thừa nhớ lại lời nói mới này của tên cao gầy, cau mày hỏi: “ Kêu ai?”.
“Đại Phi. ” Vương Húc nói.
“Cái gì? Cố Phi?”.Tưởng Thừa nhất thời cảm thấy da mặt mình rớt lả tả xuống đất hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.