Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 90:




“Thừa ca, vỗ tay đi.” – Cố Phi trong máy quay đứng trước “micro” gỗ nói một câu.
Tưởng Thừa lúc này mới hoàn hồn lại, một tay giữ điện thoại, một tay ở trên đùi vỗ bộp bộp mấy cái, sau đó lại lấy tay đặt lên miệng huýt sáo một tiếng thật vang.
Cố Phi xách ghi ta từ trên sân khấu nhảy xuống, đi về bên cậu, lúc cậu định ngừng quay, Cố Phi nói: “Đừng gấp.”
“Hả?” – Tưởng Thừa đơ ra.
Cố Phi đi thẳng tới trước mặt cậu mới dừng lại, ôm lấy ghi ta: “Còn một đoạn nữa.”
Tưởng Thừa không lên tiếng, video trong điện thoại vừa hay có thể quay thấy tay của Cố Phi, ngón tay của cậu ta đặt lên dây đàn, tiếp đến là một đoạn reo dây.
Rất chậm, mỗi một nốt nhạc đều có thể nghe thấy thật rõ ràng.
Tốc dộ tăng dần lên, từng tầng nốt nhạc rành mạch từ ngón tay cậu ta nhảy ra, từ từ kết hợp thành một.
Với tốc độ reo dây ngày càng nhanh, khi tay trái Cố Phi trượt qua trên dây đàn mang theo nhịp điệu hài hòa kết hợp hoàn hảo với nhau.
Tâm tình vốn dĩ không hoàn toàn yên tĩnh của Tưởng Thừa lại lần nữa dâng lên, trong lơ đãng nhìn thấy tàn ảnh dưới ngón tay của Cố Phi, ngoại trừ âm nhạc tuyệt vời của ghi ta, còn có bàn tay đẹp tới chói mắt của Cố Phi ở trước mắt.
Khi âm nhạc cuối cùng cũng dừng lại, Tưởng Thừa vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu, cho đến khi Cố Phi vươn tay qua khỏi điện thoại, nhẹ nhàng chà trên mặt cậu, cậu mới chợt phát hiện bản thân không biết tại sao lại khóc rồi.
Không, đây không phải gọi là khóc.
Đây chỉ là rơi lệ.
Bởi vì kinh ngạc, bởi vì cảm động, bởi vì không thể tin được, bởi vì sân khấu mục nát mang theo ánh nắng mặt trời này, bởi vì những điều này cả đời đều phải ghi vào trong tim… 
Chủ yếu cũng bởi vì Cố Phi quá đẹp trai.
Đẹp trai tới khóc luôn.
Đây là Cố Phi nói.
“Đệt” – Tưởng Thừa tắt video, vươn tay lau sạch nước mắt trên mặt – “Cuối cùng còn phải khoe khoang kỹ thuật nữa chứ.”
“Bình thường đều là biểu diễn lúc mở đầu, bên dưới sẽ hét lên” – Cố Phi cười – “Tôi khi nãy quên mất, quá căng thẳng.”
“Cậu căng thẳng cái gì?” – Tưởng Thừa kéo vạt áo thun mình lên nhấn nhấn vào mắt, xác định trên mặt không còn dấu nước mắt nào nữa mới đứng dậy – “Cậu cũng biết căng thẳng à.”
“Còn xem là ai nữa” – Cố Phi nói – “Ngồi ở đây là bạn trai tôi đó.”
Tưởng Thừa hít hít mũi, ôm lấy Cố Phi hôn tới.
Ở giữa hai người cách một cây đàn ghi ta, trên đỉnh đầu là bầu trời bày ra một nửa, dưới chân là tạp vật gạch nát, sau lưng còn có khán đài bị chôn vùi một nửa.
Hôn dưới loại tình huống này một tí cảm xúc cũng không có, tư thế không thoải mái, hoàn cảnh cũng hơi quái lạ.
Nhưng Tưởng Thừa vẫn cảm thấy giống như khi nãy nghe Cố Phi hát, khoảnh khác chạm vào môi Cố Phi liền chìm xuống, trầm mê.
Bên cạnh truyền đến “bành” một tiếng, Tưởng Thừa đang bồng bềnh trôi nổi bị lôi trở về, trước tiên là ngẩn ra, tiếp đến là kinh hãi, suýt chút cắn vào môi Cố Phi.
Âm thanh là từ bên trái truyền tới, bên trái là tường vỡ, sẽ không có người từ đó leo vào, hơn nữa động tĩnh này cũng không phải người có thể leo vào làm ra được…
Lúc quay đầu qua thì không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy bụi từ mặt đất bay lên hơn hai mét.
“Đi đi đi đi…” – Cố Phi vừa nhìn thấy liền lập tức đẩy cậu qua bên kia, có chút nôn nóng – “Đi nhanh, nhanh!”
Bụi đã bao trùm tới, Tưởng Thừa cảm thấy bản thân có thể ngửi ra được mùi bụi vụn nghẹt thở, lại thấy dáng vẻ căng thẳng của Cố Phi, nhất thời bị giật mình: “Tôi đệt, sắp sập rồi sao!”
“Mau ra ngoài!” – Cố Phi la lên.
“Tôi đệt đệt đệt… Sao nói sập là sập vậy!” – Tưởng Thừa nhanh chóng chạy ra cửa – “Đây mẹ nó là lầu thời đại nào vậy…”
Chạy ra tới cửa cậu quay đầu lại, phát hiện Cố Phi không có ở sau lưng, nhất thời sợ tới một thân toàn mồ hôi, nghĩ cũng không nghĩ, quay đầu liền xông vào.
“Cố Phi! Cố…” – Vừa hô lên, cậu và Cố Phi đã va vào nhau.
Cố Phi tiện tay ôm lấy cậu, đẩy ra ngoài.
Trở về dưới ánh nắng không khí trong lành, Tưởng Thừa mới phát hiện vẻ mặt Cố Phi mang ý cười.
“Đệt?” – Cậu nhìn Cố Phi, sau đó chợt xoay đầu lại nhìn vào tòa nhà đó – “Đệt!”
Tòa nhà rõ ràng không có sập, đừng nói là sập, sau khi trận bụi đất bị gió cuốn đi xong, tất cả đều đã khôi phục lại yên tĩnh, vẫn là nửa cái lễ đường bình yên đứng đó.
“Tường vỡ ngã xuống một mảnh.” – Cố Phi cười nói.
“Cậu mẹ nó gấp như vậy tôi còn tưởng sắp sập nhà đó!” – Tưởng Thừa trừng Cố Phi, cảm thấy mình bị một mảnh tường nát dọa sợ thành như vậy hết sức mất mặt.
“Bụi lớn tới vậy, tôi muốn ra ngoài nhanh một chút” – Cố Phi nói – “Sau đó tự nhiên muốn chọc cậu.”
“…Xem tôi không thấy cậu ra ngoài sẽ nôn nóng thành dạng gì sao.” – Tưởng Thừa chậc một tiếng.
“Không có, chỉ muốn dọa cho cậu chạy ra thôi”- Cố Phi cười cười – “Tôi đi được phân nửa phát hiện không lấy bao đàn, nên đi lấy, có điều…”
Cố Phi ôm lấy cậu: “Thấy cậu nôn nóng thành như vậy tôi cũng rất…”
“Đừng có xúc động” – Tưởng Thừa nói – “Tôi thấy nó không sập nên mới đi vào đó, thật sự sập rồi tôi chắc chắn lùi ra sau một trăm mét gọi 119.”
“Ừm.” – Cố Phi cười lên.
“Cười đi” – Tưởng Thừa nói – “Cười lớn thêm chút.” 
“Ha ha ha!” – Cố Phi ngửa đầu lên cười ba tiếng – “Đủ lớn chưa?”
“… Đủ rồi, thu lại đi.” – Tưởng Thừa thở dài.
Lúc thuận đường quay về, Tưởng Thừa nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Từ góc độ này đã không còn thấy được sân khấu, chỉ có thể thấy những cục đá và cây cỏ tạp loạn ở bên ngoài, còn có bức tường vỡ trên đỉnh đã bị sập.
Nếu Cố Phi không đưa cậu tới đây, có lẽ mãi mãi cũng không tưởng tượng nổi, tại một nơi có vẻ ngoài tồi tàn này, để lại một đoạn ký ức đẹp đẽ như vậy.
“Chút nữa tôi phải trở về tiệm, mẹ tôi giờ này chắc lại muốn đóng cửa chạy đi rồi.” – Cố Phi nhìn điện thoại.
“Tôi cũng đi” – Tưởng Thừa nói – “Tối nay tôi ăn ở tiệm nhé, gọi Cố Miểu tới cùng.”
“Ừm” – Cố Phi gật đầu – “Muốn ăn gì?”
“Không biết” – Tưởng Thừa lắc đầu, xoa xoa bụng, nói thật thì, một buổi chiều này thật sự là chuyện này nối tiếp chuyện khác, cậu bây giờ đã cảm thấy bình tĩnh lại, nhưng trong đầu vẫn là trống rỗng, đừng nói là muốn ăn cái gì, lúc này đọc sách cũng không thể vô nổi – “Tôi cũng không biết mình có đói hay không nữa.” 
“Chúng ta gói sủi cảo ăn đi?” – Cố Phi nói.
“Được.” – Tưởng Thừa gật đầu.
Mẹ Cố Phi không ở trong tiệm, nhưng cửa tiệm cũng không đóng, lúc Tưởng Thừa theo Cố Phi đi vào, thấy được Lý Viêm đang ngồi ở quầy thu ngân chơi điện thoại.
“Sao cậu lại tới?” – Cố Phi nói.
“Thế giới này thật sự thay đổi rồi” – Lý Viêm nói – “Cậu lại có thể hỏi tôi câu hỏi này.”
“Tùy tiện hỏi một chút.” – Cố Phi đem ghi ta cất vào phòng nhỏ.
“Cậu đang cầm ghi ta sao?” – Lý Viêm vừa liếc mắt qua liền ngẩn người – “Tôi đệt, cậu đã chơi ghi ta, tôi không có nhìn nhầm chứ?”
“Là đàn cello.” – Cố Phi đi ra, tới giá hàng nhìn nhìn, lấy một bịch bột – “Lát nữa gói sủi cảo, cậu cùng ăn đi.”
“Không” – Lý Viêm lướt nhìn qua Tưởng Thừa – “Tôi đi ngay đây.”
“Cùng nhau ăn đi” – Tưởng Thừa nói – “Đã giờ này rồi.”
“Cậu tưởng cậu ta thật tâm muốn tôi ở lại ăn sao?” – Lý Viêm nói – “Cậu ta đang tìm người giúp mình làm việc đó.”
“Ăn hay không?” – Cố Phi nhìn Lý Viêm.
“Ăn! Cậu muốn tôi làm nhân hay nhào bột?” – Lý Viêm hỏi.
“Cậu cán bột.” – Cố Phi nói.
“Được” – Lý Viêm gật đầu, tiếp tục cuối đầu chơi điện thoại – “Vậy tới lúc cán bột kêu tôi, tôi chơi một chút trước.”
Cố Phi lấy thịt trong tủ lạnh ra đi xuống nhà bếp, Tưởng Thừa cầm bịch bột chuẩn bị cùng đi xuống bếp nhào bột, lúc đi qua Lý Viêm, cậu do dự một chút, lướt mắt nhìn qua điện thoại Lý Viêm.
Quả nhiên là nhược trí Yêu tiêu trừ.
“Mấy màn rồi?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Nhanh hơn Cố Phi 3 màn” – Lý Viêm nhướng lông mày với cậu – “Thế nào, tối nay cậu lại giúp cậu ta đuổi theo sao?”
“Tôi không có giúp cậu ta chơi.” – Tưởng Thừa nói.
“Bỏ đi, cậu không giúp cậu ta chơi, bây giờ cậu ta ít nhất chậm hơn 7 màn rồi” – Lý Viêm cuối đầu tiếp tục chơi – “Từ lúc biết cậu tới giờ, tốc độ qua màn nhanh như bạo phát rắm vậy, không phải cậu thì còn ai.”
“Thật sự không phải tôi, tôi chưa từng bạo phát rắm.” – Tưởng Thừa nói.
Lý Viêm để điện thoại xuống, nhìn cậu: “Hầy, phát hiện miệng cậu còn khó nghe hơn Cố Phi nữa?”
Tưởng Thừa cười, cầm bịch bột muốn đi xuống nhà bếp.
“Này, Tưởng Thừa” – Lý Viêm đè thấp giọng gọi cậu – “Khi nãy hai cậu đi làm gì vậy?”
Tưởng Thừa quay đầu lại nhìn Lý Viêm, không nói, câu hỏi này của Lý Viêm không cẩn thận liền bị lòi đuôi, hai chúng tôi khi nãy làm gì hả, đi đàm luyến ái đó, còn sờ tới sờ lui hôn nhau nữa.
“… Tôi là nói” – Lý Viêm có lẽ cũng phát hiện góc độ câu hỏi này không chuẩn xác lắm, nên điều chỉnh lại – “Cậu ta chơi ghi ta?”
Tưởng Thừa vẫn không nói, sau chuyện “sáng tác Cố Phi”, cậu đối với bất cứ chuyện gì của Cố Phi đều rất mẫn cảm, cậu không biết Cố Phi có muốn Lý Viêm biết hay không, cho dù cậu biết bọn người Lý Viêm và Cố Phi quan hệ rất thân thiết.
“Cậu ta ít nhất hai năm rồi chưa công khai chơi ghi ta.” – Lý Viêm nhìn quét qua phía nhà bếp.
Lời này có lẽ là thật, suy cho cùng thì người bình thường ghi ta nếu như không phải thời gian dài không xài thì nhiều nhất là nới lỏng dây đàn, Cố Phi là trực tiếp tháo dây ra luôn.
“Công khai?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Đúng đó, sau lưng có người trong đêm tối ôm ghi ta độc tấu dưới ánh trăng gì đó hay không cũng không biết được.” – Lý Viêm nói.
“Ồ.” – Tưởng Thừa cười.
“Đang hỏi cậu đó?” – Lý Viêm nhìn cậu.
Tưởng Thừa nhìn nhau với Lý Viêm một hồi lâu, xoay người bước nhanh tới nhà bếp.
“Đệt” – Lý Viêm có chút khó chịu – “Chạy nhanh tới vậy!”
“Đang mắc rắm.” – Tưởng Thừa nói.
“Hai cậu đang nói gì đó?” – Cố Phi ở trong nhà bếp hỏi.
“Nói chuyện rắm đó” – Tưởng Thừa nói, xách bịch bột đi vô nhà bếp, Cố Phi đưa cái thao tới, cậu vừa đổ bột vào vừa nói – “Cậu rất lâu không chơi ghi ta à?”
“Lý Viêm hỏi cậu?” – Cố Phi nhìn bột.
“Ừm” – Tưởng Thừa tiếp tục đổ bột – “Tôi không nói với cậu ta, nhưng cậu ta chắc cũng đoán ra mà phải không?”
Cố Phi vươn tay đỡ bịch bột lại: “Được rồi.”
Tưởng Thừa đặt bịch bột sang một bên, Cố Phi đi tới hôn bên tai cậu: “Không cần cẩn thận như vậy đâu, mệt.”
“Vậy tôi không phải là sợ cậu…” – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua Cố Phi, tay chống lên trên bàn, nhìn vào tường, đè giọng xuống bắt chước ngữ khí của Cố Phi – “Sau đó thì sao? Thừa ca, sau đó thì sao?”
Cố Phi ở một bên cười lên, Tưởng Thừa xoay người qua, cùng Cố Phi cười một hồi xong lại thở dài, sờ sờ mặt cậu ta: “Cố Phi à.”
“Hả.” – Cố Phi đáp.
“Tôi thật sự không biết, tôi cũng thật sự không cố ý làm trái ý cậu” – Tưởng Thừa nắm cằm Cố Phi – “Xin lỗi.”
“Đừng nói chuyện này” – Cố Phi nói – “Tôi thật sự không trách cậu, chỉ là cách nghĩ của riêng tôi mà thôi.”
“Dù sao thì” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – “Cậu nói ra rồi, tôi liền hiểu, tôi chỉ là muốn nói thôi…”
Cậu khựng lại một chút, sau đó xích tới trước mặt Cố Phi, gần như là mũi đối mũi: “Cố Phi.”
“Này.” – Mắt Cố Phi trong phút chốc nhìn lé vào một chỗ, lại rất nhanh tách mắt ra nhìn phía sau.
“Không phải muốn hôn cậu, nghĩ nhiều quá rồi” – Tưởng Thừa nhịn không được cười vui vẻ - “Tôi có lời rất nghiêm túc muốn nói với cậu.”
“Nói đi.” – Cố Phi cười cười.
“Nhắm mắt” – Tưởng Thừa nói, Cố Phi nhắm mắt lại, cậu lại nói – “Mở ra.”
“Cậu muốn nhắm mắt, tôi liền sẽ cùng cậu, cậu muốn mở mắt, tôi liền có thể nghe thấy” – Tưởng Thừa nói, hắng hắng giọng xong nhẹ nhàng ngâm nga – “Tôi muốn, vai trái có cậu, vai phải mỉm cười…”
Cố Phi nhìn cậu, một lúc lâu cũng không nói gì.
“Tôi hát đúng phải không?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Tôi phát hiện cậu rất ngầu đó” – Cố Phi nói – “Có phải cậu thuộc bài hát này luôn rồi không?”
“Không có” – Tưởng Thừa nói – “Chỉ nhớ mỗi câu này, những câu khác quên mất rồi.”
“Bản nhạc đó làm sao cậu nhớ được? Tôi hát một người cho cậu nghe, cậu lại không nhớ được?” – Cố Phi híp híp mắt.
“Phí lời, tôi tới giờ còn choáng đó” – Tưởng Thừa nói – “Nếu không phải biểu diễn kỹ thuật khúc cuối, tôi còn có thể nhớ thêm được mấy câu, cậu đắc chí xong tôi chỉ có thể nhớ mỗi câu đó thôi, bởi vì cậu biểu diễn kỹ thuật là câu này, heo cũng nhớ được.”
“A” – Cố Phi nhịn cười gật gật đầu – “Cũng phải.”
Tưởng Thừa thở dài, không nói.
Cố Phi cũng không nói, chỉ đứng yên lặng dán mặt vào nhau như vậy.
“Cố Phi…” – Sau lưng truyền tới tiếng của Lý Viêm – “Thật ngại quá, các cậu tiếp tục.”
Lúc Tưởng Thừa quay đầu lại đã không còn thấy ai, Lý Viêm có lẽ là dùng tốc độ ánh sáng trở lại trong tiệm.
“Không sao” – Cố Phi thêm nước vào thao bột, lại nghiêng đầu hô ra ngoài cửa – “Lý Viêm!”
Lý Viêm lại lần nữa xuất hiện ở cửa sau, ló ra một cái đầu nhìn vào: “Cố Miểu làm tay bị thương rồi, tôi nói muốn giúp nó sát trùng, tiểu nha đầu không thèm để ý tôi.”
Cố Miểu bị thương? Tưởng Thừa có chút kinh ngạc, nhưng Lý Viêm nhìn qua không nôn nóng gì cả.
“Thừa ca đi giúp nó đi” – Cố Phi lúc nói cũng rất bình tĩnh – “Nó chắc cũng không thèm để ý tôi.”
“Tại sao?” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi, có lẽ Cố Miểu va chạm, bọn họ đã thấy nhiều thành quen.
“Hôm nay tôi nói, lúc ra ngoài chơi trượt ván phải nhắn tin cho tôi” – Cố Phi nói – “Nó nhắn cho tôi, chắc tôi không nghe thấy, bây giờ cũng chưa nhắn lại, chắc chắn sẽ nổi giận.”
“… Tôi cũng không nghe điện thoại cậu có động tĩnh gì.” – Tưởng Thừa ngẩn ra, có lẽ là tin nhắn gửi trong lúc hai người còn đang trầm mê lãng mạn trên sân khấu nát chưa thoát ra được.
“Cậu đi thử đi” – Cố Phi cười cười với cậu – “Nói không chừng nó sẽ để ý cậu.”
Vết thương của Cố Miểu không nặng, nhưng cũng ra máu, Lý Viêm muốn lấy nước muối sinh lý đổ cho em ấy, nhưng em ấy một mực đứng trước quầy thu ngân, ôm ván trượt không động đậy.
“Nhị Miểu?” – Tưởng Thừa đi tới ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay với em ấy.
Cố Miểu mở mắt nhìn cậu, không có biểu tình cũng không để ý cậu.
Tưởng Thừa lại cười với em ấy, khi Cố Miểu mở mắt to như vậy nhìn cậu, có thể thấy rất rõ lông mi của em ấy, y hệt với lông mi của Cố Phi.
“Nhị Miểu” – Tưởng Thừa nghĩ nên làm sao để Cố Miểu nghe hiểu lời mình, nghĩ một lúc, cậu cuối đầu thổi vào trong tay mình – “Nhị Miểu, tay anh đau, em biết phải làm sao không?”
Tầm mắt Cố Miểu hạ xuống trên mặt cậu.
“Nhị Miểu?” – Trong lòng Tưởng Thừa một trận vui mừng, tiếp tục nhỏ giọng nói với Cố Miểu – “Em…”
Lời còn chưa nói hết, Cố Miểu đã nhấc tay đem chai nước muối sinh lý ở bàn nhỏ kế bên của Lý Viêm lật ngã xuống đất.
Không đợi Tưởng Thừa lại lên tiếng, Cố Miểu đã lật ngược bàn nhỏ.
“Cố Phi!” – Lý Viêm la to vào trong bếp – “Em cậu muốn tạo phản rồi!”
“Cứ để nó đứng đó đi.” – Cố Phi trong nhà bếp nói.
Tưởng Thừa đứng dậy, xoay người đi vào nhà bếp.
“Chuyện này theo như cậu nói là cậu không đúng, nếu nó giận” – Tưởng Thừa chau mày – “Cậu có phải nên xin lỗi nó không?”
“Ừm” – Cố Phi vừa nhào bột vừa gật đầu – “Lát nữa đi.”
“Để tôi làm cho” – Tưởng Thừa nói – “Nó đã như vậy rồi, cậu đi dỗ dành trước đi?”
Cố Phi dừng lại, thở dài, xoay người ôm lấy vai cậu, dựa lên người cậu không động đậy.
Tưởng Thừa không nói gì, xoa xoa trên lưng Cố Phi.
Đột nhiên có chút bất an, dáng vẻ này của Cố Phi… có phải bởi vì mình… thức tỉnh cậu ta rồi không?
“Một lát nữa tôi sẽ đi” – Cố Phi tựa trên vai cậu – “Qua một lát nó đỡ hơn một chút rồi, tôi dỗ hiệu quả mới tốt được.”
“… Ừm.” – Tưởng Thừa ôm chặt lấy cậu ta.
“Tiểu nha đầu quá cứng đầu rồi” – Cố Phi thở dài – “Có chút chuyện liền tức giận, có lúc tôi phiền lên cũng muốn đánh nó.”
“Đánh lại không?”- Tưởng Thừa cười cười.
“Không, hét cũng không lại” – Cố Phi thả lỏng cậu ra, xoay người tiếp tục nhào bột – “Có lúc tôi muốn phơi khô nó, nó tức giận, tôi cũng biết tức giận a.”
Có điều “tức giận” của Cố Phi rõ ràng không giống tức giận của Cố Miểu, nhào bột xong cậu ta đi vào trong tiệm dỗ Cố Miểu.
Cho tới khi Tưởng Thừa và Lý Viêm làm nhân bánh xong xuôi, cùng nhau ở trong tiệm gói sủi cảo, Cố Miểu cuối cùng mới khôi phục lại trạng thái bình thường, ngồi xuống trước bàn nhìn bọn họ gói sủi cảo.
Tưởng Thừa nhìn Cố Phi cũng đi tới cùng gói sủi cảo, nhìn không ra mệt mỏi, tâm trạng vẫn rất bình thường, nhưng có lẽ là tâm thái không giống nhau, lúc cậu nhìn Cố Phi nhẫn nại giao tiếp với Cố Miêu, có một loại cảm giác vô lực từ trước tới nay chưa từng có.
Trước đây chỉ là đơn thuần cảm thấy Cố Phi như vậy rất mệt mỏi, bây giờ lại đột nhiên cảm nhận được sự vô lực trong lời nói của Cố Phi ở bên hồ.
Cố Miểu cũng không phải toàn như vậy, lúc tốt lúc xấu, khi lần đầu thấy em ấy ở trạm xe lửa, ngoài không nói chuyện, cậu thậm chí không phát hiện Cố Miểu có gì khác biệt so với những đứa trẻ khác, sau này còn có thể cùng Cố Miểu chơi trượt ván, cùng nhau ăn cơm, chơi trò chơi, còn sẽ cười với cậu, khi nghĩ tới những điều này, tâm tình cậu sẽ chợt tốt lên, Cố Miểu như vậy, sẽ khiến người khác cảm thấy có hy vọng, như là không có tồi tệ mấy.
Nhưng khi nghe tiếng thét của Cố Miểu, nhìn em ấy từ chối giao tiếp với người khác, nhìn biểu tình lạnh lùng của em ấy đối với thế giới, nhìn em ấy vẽ hết trang này tới trang khác đầy những con thỏ, nghĩ đến ban nãy bản thân nghĩ Cố Miểu sẽ phản ứng lại với mình thế nhưng lại lật úp bàn nhỏ, thì chợt trầm xuồng, như là trong hoang tưởng bị lôi ra hiện thực.
Lúc lên lúc xuống như thế, chính là loại cảm giác vô lực sâu đậm.
Cố Phi có lẽ đã trải qua vô số lần lên xuống, cuối cùng mới quyết định từ bỏ niềm hy vọng hư vô.
Ăn xong sủi cảo Lý Viêm liền đi, Tưởng Thừa ngồi trong tiệm, nhìn Cố Miểu đạp ván trượt qua lại trong những giá hàng.
Cố Phi ngồi sau quầy thu ngân tính tiền, không biết tháng này mẹ cậu ta đã lấy đi bao nhiêu trong tiệm, còn có thể để lại bao nhiêu, lúc Cố Phi tính tiền sắc mặt không làm sao tốt cả.
Tiền, có lẽ là ngọn núi đè nặng nhất trên người cậu ta ngoại trừ Cố Miểu.
Cố Phi thậm chí không cách nào khiến Cố Miểu luôn tiếp nhận điều trị, chẳng qua là trị liệu trong thành phố nát này trình độ cũng chưa chắc tốt, cũng không có cách nào tiến hành lâu dài được.
Tưởng Thừa chau mày.
“Có hai lần tiền cậu chụp hình người ta đưa cho tôi” – Cố Phi vừa nhấn máy tính tiền vừa nói – “Ngày mai tôi chuyển cho cậu nhé?
“Tôi tưởng đều xong hết rồi chứ, chưa à?” – Tưởng Thừa đơ ra.
“Tôi bán cậu đi chắc cậu cũng vui vẻ muốn lên giường với tôi quá” – Cố Phi nhìn thoáng qua cậu – “Cậu không ghi sổ lại chút gì hết à?”
“Biến đi” – Tưởng Thừa nói – “Tôi dù sao cũng không tiêu tiền bừa bãi, không tiêu bừa bãi, thì không mất tiền, nên không cần ghi sổ.”
“Tốt, có lý đó học bá.” – Cố Phi nói.
“Đúng đó học sinh cá biệt.” – Tưởng Thừa nói.
Nói xong câu này đột nhiên tim cậu có chút rung động, nhìn chăm chú Cố Phi do dự tới năm phút sau mới mở miệng: “Cố Phi.”
“Hửm?” – Cố Phi ngậm bút nhìn cậu.
“Hay là, đừng đưa tiền cho tôi” – Tưởng Thừa nói – “Cứ… để chỗ cậu đi, cậu giữ hộ tôi.”
Cố Phi không nói, cây bút trong miệng lắc lư qua lại.
Qua một hồi, Tưởng Thừa nhìn thấy khóe miệng Cố Phi nâng lên, nở ra một nụ cười thật rõ ràng.
“Có được không a?” – Tưởng Thừa trưng mắt nhìn Cố Phi.
“Thừa ca” – Cố Phi lấy bút ra xoay xoay – “Kiếp trước chắc tôi đã làm chuyện gì lớn lao lắm, kiếp này mới có thể gặp được cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.