Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 92:




Hôm nay là một ngày âm u, mặt trời lúc này vốn nên có chút nhú đầu lên cũng không thấy xuất hiện, trên đường vài cái bóng đèn không tốt mấy vẫn còn đang sáng. 
Khi Cố Phi ngồi trên mô tô phóng qua nhà Tưởng Thừa còn thấy gió thổi lên người có hơi lạnh.
Nhưng vẫn rất đã, cảm giác toàn thân được bao phủ bởi những cơn gió mát lạnh.
Cậu đã rất lâu không chạy xe, bình thường lúc ra ngoài lượn với bọn Lý Viêm, Lưu Phàm mới chạy mô tô, nhưng từ lúc ở cùng với Tưởng Thừa, số lần cậu cùng đám bọn họ ra ngoài chơi đã giảm mạnh, hôm kia Lưu Phàm còn gọi điện tới nói muốn viết một bài thơ tưởng niệm “Bạn chí cốt bỏ tôi mà đi”.
Khoảng cách từ nhà tới chỗ Tưởng Thừa không xa, lái mô tô vả lại còn phóng đi như vậy cũng không vượt hơn năm phút.
Cậu có chút lo lắng Tưởng Thừa nhịn không nổi sẽ xuống lầu xử lý Lý Huy.
Tưởng Thừa xử lý Lý Huy cũng sẽ không thua thiệt gì, cho dù Lý Huy có dắt theo người tới, với năng lực chiến đấu của Tưởng Thừa cũng không có khả năng bị đối phương chiếm thế thượng phong được.
Nhưng tình huống bây giờ lại không như vậy, Tưởng Thừa đang là một học sinh lớp 12 chuẩn bị cho kỳ thi đại học, đừng nói là đụng phải loại chuyện phiền phức này, chỉ cần ảnh hưởng tới tâm tình thôi cũng đã là chuyện lớn.
Vốn từ trung học trọng điểm tới loại trường học như Tứ Trung, bất luận là nói trên phương diện nào cũng đều sẽ bị ảnh hưởng, còn bị lôi vào đủ loại phiền phức…
Thời điểm này người ở trên đường không tính là quá nhiều, người đi học hay đi làm đều còn chưa ra khỏi cửa, trên phố chỉ có những ông cụ bà cụ dậy sớm tập thể dục, mua đồ ăn.
Cho nên Cố Phi vừa quẹo qua đường liền thấy ngay mấy người đang đứng ở bên đường trước mặt.
Cố Phi không đeo mắt kính, với khoảng cách này, cậu ngoại trừ có thể nhận ra người đang đứng một mình cách xa những người khác mấy bước kia là Lý Huy, những người còn lại ai cũng không nhận ra.
Nhưng cũng không quan trọng, những người Lý Huy có thể gọi tới toàn là “thanh niên lêu lổng”, khác biệt chỉ là thanh niên lêu lổng của xưởng thép hay là ngoài xưởng thép mà thôi.
Cố Phi không giảm tốc độ xe, xông tới chỗ đám người ở bên đường.
Phản ứng của các thanh niên lêu lổng cũng khá là linh hoạt, theo tiếng gầm của động cơ, mấy người đó đều quay đầu lại, hơn nữa còn có dấu hiệu di chuyển.
Cố Phi nhòm người xuống, vươn tay lấy ra một cây gậy cao su ở tấm chắn bùn đã được sửa ở bánh sau.
Khi mô tô xông đến bên người, có mấy người đều đã tránh ra được, có điều mục tiêu của Cố Phi cũng không phải bọn họ.
Phản ứng của Lý Huy rõ ràng không bằng đám lưu manh này, người ta đều đã né ra hết rồi, hắn ta mới quay đầu lại.
Cố Phi vừa giơ tay lên, cây gậy cao su liền quất vào mông hắn.
Lý Huy gào một tiếng, sức mạnh không phải mười phần, chắc chỉ bảy phần thôi nhỉ, nhìn mặt là biết đêm qua thức trắng đánh bài, cả mặt xám xịt.
Không hổ là con trai ruột của Lý Bảo Quốc đích thân nuôi lớn.
Khi đám người đã hoàn hồn lại thì mắng chửi vây tới, xe của Cố Phi đã chạy ra xa được mấy mét.
Cậu phanh gấp, chân hơi chống đất, đuôi xe mô tô móc qua, xe quẹo đầu lại.
Lúc này khoảng cách đã gần hơn một chút, cậu thấy rõ được mấy người Lý Huy kêu tới, bốn năm người có lẽ đều là của xưởng thép, nhưng chỉ có một tên cậu biết, gọi là Tam Cẩu, tên này thường hay tới tiệm cậu mua đồ.
Tam Cẩu nhận ra cậu, có chút kinh ngạc mà ngây người: “Đại Phi?”
“Tránh ra.” – Cố Phi nói.
Xe lại xông tới đám người lần nữa, Tam Cẩu chần chừ một chút rồi lui ra.
Lần này đối phương có chuẩn bị, có người trong tay cầm dao chờ xe tới, hung hăng vung tới mặt cậu.
Cố Phi nghiêng đầu xe tránh khỏi, tay cầm cây gậy quất lên tay người này, khi xe lại xông về phía trước, cậu nghe được tiếng dao rơi xuống đất.
Cậu không dùng nhiều lực, chỉ là muốn đánh cho rớt dao, cậu không muốn chọc vào những người này, không biết rõ lai lịch, lỡ như đụng phải một người như Hầu tử, muốn thoát khỏi không dễ dàng gì.
Mục tiêu của cậu là Lý Huy, Lý Huy là tên nhát gan, nếu không gọi người tới, hắn cũng không dám một mình tới tìm Tưởng Thừa, gọi người tới rồi hắn thậm chí còn không dám tới tụ ở trường học.
Học sinh Tứ Trung đánh nhau bình thường như cơm bữa, nếu Tưởng Thừa thật sự đem người tới đánh nhau với hắn, hắn căn bản không dám mò tới.
Lý Huy muốn tránh ra, nhưng tốc độ mô tô rất nhanh, vừa mới xoay người muốn chạy đi, cây gậy trong tay Cố Phi đã vung mạnh vào chân hắn.
“Đệt!” – Lý Huy la lên – “Tao mẹ nó đ!t ông nội mày! Tao mẹ nó có chọc mày sao!”
“Có chọc.” – Cố Phi lại quay đầu xe lại.
“Có tin tao lôi mày vào thanh toán chung luôn không!” – Lý Huy chỉ tay vào cậu, lúc nói câu này hắn liếc mắt sang bên cạnh, muốn kêu đám người này cùng nhau lên.
“Chuyện này không liên quan gì với các vị đại ca” – Cố Phi tắt máy, bước xuống xe, trong tay cầm cây gậy bằng cao su, đi tới trước mặt Lý Huy – “Gây sự với học sinh cấp 3, còn gọi nhiều người tới, truyền ra ngoài mất mặt mình thì thôi, còn để mấy người tới giúp mình mất mặt chung.”
“Mày bớt gây hấn đi!” – Lý Huy rống tới nước miếng đều văng ra – “Nó lấy sổ tiết kiệm của ba tao!”
“Ba anh có sổ tiết kiệm à?” – Cố Phi cười lạnh – “Hay là anh trước tiên tới ngân hàng tra thử, ngân hàng không cho tra thì anh báo cảnh sát, cảnh sát nhất định sẽ tra giúp anh.”
“Tao không cần tra! Tao biết là nó giữ!” – Lý Huy kêu to.
“Vậy được” – Cố Phi nhìn hắn – “Đồ lúc trước anh lấy chỗ tôi khi nào trả tiền?”
Lý Huy đơ người: “Tao mẹ nó lấy đồ mày khi nào?”
“Một thùng Trung Hoa đầy, với hai thùng Mao Thai” – Cố Phi nói – “Với lại…” (*đều là rượu đế)
“Thả rắm con mẹ mày!” – Lý Huy cắt lời cậu – “Tiệm nát của mày có nhiều Trung Hoa và Mao Thai tới vậy sao!”
“Vậy người cha đánh bài đều phải mượn nợ của anh có sổ tiết kiệm sao?” – Cố Phi hỏi.
“Mày…” – Lý Huy bị cậu nói tới đơ ra.
“Anh không cần quan tâm tiệm tôi có hay không” – Cố Phi nói – “Tôi nói anh lấy, thì tôi biết là anh lấy.”
“Mày mẹ nó…” – Tròng mắt Lý Huy đều sắp trừng lòi ra ngoài, cũng không biết nên tiếp tục nói thế nào, trực tiếp nâng tay lên, nắm đấm vung tới mặt Cố Phi.
Cố Phi không né, lộ trình cú đấm này của Lý Huy cũng không được dài lắm, lúc Cố Phi đấm vào mũi của Lý Huy, Lý Huy còn đang giơ tay ngoài không trung như muốn ôm nhau với cậu.
Lúc Tưởng Thừa nghe thấy tiếng mô tô còn do dự không biết có phải là Cố Phi hay không, vừa muốn ra cửa sổ xem thử, lại nghe thấy được tiếng động cơ thật to phát ra do đột ngột tăng tốc, tức khắc liền biết ngay là Cố Phi tới, hơn nữa là chạy tới đánh nhau.
Cậu cũng không thèm ra cửa sổ thăm dò tình hình chiến đấu trước mà xoay người lấy luôn cây ná ở trên bàn rồi nhào tới cửa sổ lấy ra mấy viên đá trong chậu bông, kéo căng dây ná, lúc ngắm xuống mới thấy được bên dưới đang xảy ra chuyện gì.
Lúc nhìn thấy Cố Phi để trần thân trên cầm theo cây gậy cao su màu đen đứng ở dưới lầu, cả người cậu đều sửng sốt.
Cậu trước giờ chưa từng thấy Cố Phi không mặc áo ra đường, đừng nói là ra đường, do ở nhà có Cố Miểu, lúc Cố Phi ở nhà căn bản cũng không để trần thân trên, mặc dù lúc Cố Phi ở chỗ cậu đôi lúc còn không mặc quần, nhưng cái đó là một chuyện khác. 
Tóm lại ngay lúc này, Cố Phi chỉ để trần thân trên, mặc một cái quần thể thao có sọc trắng, trong tay cầm một cây gậy cao su.
... Một hình ảnh thật hiếm gặp của tiểu bá vương xưởng thép.
Lý Huy mang theo bốn người, thêm Lý Huy nữa tổng cộng là năm, Tưởng Thừa căng chặt dây cao su, nhưng trong mấy người này ngoại trừ Lý Huy, cũng không có người có ý định ra tay.
Chắc người Lý Huy gọi đều là lăn lộn ở xưởng thép, cho dù lần trước Cố Phi “thua” cho Hầu tử, nhưng phương thức “quyết đấu” đó không thể hiện ra được năng lực thật sự, những người này có lẽ vẫn còn cố kị với Cố Phi.
Nghe không rõ đoạn hội thoại giữa Lý Huy và Cố Phi, chỉ thấy được Lý Huy tương đối kích động và phẫn nộ, tiếp đến là đấm về phía Cố Phi.
Viên đá trong tay Tưởng Thừa không có bắn ra, nắm đấm này của Lý Huy còn chưa quét hết đường cong dài ngoài không trung, nắm đấm của Cố Phi đã đặt ngay trên mũi hắn.
Lý Huy lảo đảo ra sau mấy bước, tiếp đến đưa tay ra sau lưng.
Chính là lúc này.
Lúc Lý Huy từ sau lưng lấy ra con dao chặt thịt, ná trong tay Tưởng Thừa “peng” một tiếng, viên đá bay đi, trúng ngay cổ tay đang cầm dao của Lý Huy.
Sức mạnh của ná Tưởng Thừa đã thử rất nhiều lần, bay đi như vậy, tay của Lý Huy nhất định sẽ sưng lên, nếu đổi lại là viên bi thép, hắn ta lúc này gãy xương cũng không phải vấn đề.
Dao chặt thịt trong tay Lý Huy rơi thẳng xuống đất, chưa đợi hắn quay đầu qua, Cố Phi đã lấy chân giẫm lên con dao, nện một gậy lên vai hắn.
Sau đó mới xoay đầu nhìn thoáng lên lầu.
Tưởng Thừa cấp tốc trở vào phòng, mở cửa chạy thật nhanh xuống lầu.
Cậu không thể cứ núp trên lầu chơi ám khí như vậy, lúc này đã khiến lửa giận của tất cả mọi người dồn lên người Cố Phi, cậu không mong Cố Phi lại chuốt thêm phiền phức gì, không muốn lại thấy thêm một trận quyết đấu não tàn nào kiểu xưởng thép nữa.
Lúc xông ra hành lang, Cố Phi đã đá con dao văng sang một bên, tay cầm gậy cao su màu đen cũng ném qua bên cạnh, tay không đứng đó mặt đối mặt với Lý Huy.
“Anh muốn kiếm chuyện thì tôi chiều.” – Cố Phi nói.
“Mày chiều không nổi đâu!” – Lý Huy vừa lau miệng, liền thấy Tưởng Thừa chạy ra, lập tức vươn tay ra chỉ - “Tao tìm chính là mày!”
Tưởng Thừa nhếch khóe miệng: “Để làm gì?”
“Bây giờ không phải chuyện của cậu ta nữa” – Cố Phi nói – “Bây giờ là chuyện của tôi với anh, nếu anh nghĩ tôi là do Tưởng Thừa kêu tới giúp, anh cũng có thể tìm người tới giúp mà, anh xem nên tìm ai?”
Mấy người Lý Huy gọi tới trên mặt lúc này đều có chút lúng túng, vẻ mặt rất khó coi, một người cau mày nói: “Lý Huy, có phải là hiểu lầm không? Chúng ta cứ tìm một đứa nhóc gây sự, nếu thật là hiểu lầm thì có chút khó coi đó.”
“Ba vạn đồng!” – Lý Huy ôm lấy vai vừa nãy bị Cố Phi đánh – “Tưởng Thừa, mày ói ra ba vạn đồng lấy từ chỗ ba tao, chuyện này tao không tính sổ với mày!” (khoảng 100 triệu)
“Nếu Lý Bảo Quốc có được ba vạn đồng” – Tưởng Thừa nén lại lửa giận và phiền táo trong lòng – “Cũng đã không bị anh ép tới nhảy lầu.”
“Thả rắm cái con mẹ mày, mày vừa lên lầu, ổng liền nhảy xuống...” – Lý Huy vừa đá chân vừa mắng, xông tới trước mặt cậu, nhưng không thể bước quá hai bước.
Lời cũng chưa nói hoàn chỉnh.
Cố Phi đã vượt tới đá lên bụng hắn, Lý Huy nhất thời cong lưng thành một vòng.
Cố Phi tới sau lưng hắn lại nện thêm một cùi chỏ, sau khi Lý Huy quỳ xuống đất, cậu lại nắm tóc Lý Huy, hất đầu gối lên.
Lúc Cố Phi thả tay, Lý Huy ngửa mặt ngã xuống đất, máu từ mũi chảy ra dính đầy miệng.
Tưởng Thừa nhìn những động tác liên hoàn của Cố Phi, trong lòng nói không ra là cảm giác gì, mỗi lần nhìn Cố Phi đánh nhau… hoặc nói là đánh người, cậu đều cảm thấy có chút kinh hãi.
Biểu tình lạnh lùng trên mặt Cố Phi, mỗi một động tác khi hạ thủ đều dứt khoát và chuẩn xác.
Bởi vì khí lực này, cậu mới đặt lên người Cố Phi cái tên tiểu bá vương xưởng thép, nhưng cũng không chuẩn xác lắm, tiểu bá vương có hơi non nớt, căn bản không thể hiện ra được trạng thái chân chính của cậu ta.
Nếu như Cố Phi không phải là Cố Phi, cậu ta tuyệt đối sẽ là ác bá xưởng thép không ai dám chọc đến.
Lão đại xưởng thép.
Xưởng thép Cố bá thiên.
Nhìn Lý Huy nằm ngửa nửa ngày cũng không bò dậy được, nhìn mấy tên được Lý Huy gọi tới ra mặt cho mình chỉ đứng đó trơ mắt nhìn, không tới đỡ Lý Huy, trong một khoảnh khắc Tưởng Thừa thế nhưng có chút không biết phải làm sao.
“Lý Huy” – Cố Phi mở miệng – “Đừng tưởng tôi không biết anh là người thế nào, người lớn lên ở đây ai cũng biết anh là hạng người gì, chuyện hôm nay coi như kết thúc, ba anh có sổ tiết kiệm hay không, sổ tiết kiệm đó rốt cuộc ở đâu, trong lòng anh tự rõ.”
Lý Huy bụm mũi mình, quẫy quẫy chân không lên tiếng.
Cố Phi nhìn mấy người ở bên cạnh: “Tôi vẫn là câu nói đó, tôi lớn lên ở đây, những ai biết tôi đều biết, tôi trước nay chưa từng chủ động tìm ai gây sự, nhưng ai không có chuyện gì lại muốn tìm đến tôi gây sự, tôi tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.”
Mấy người đều ngượng cười, Cố Phi nhìn một trong số họ: “Tam Cẩu.”
“Hầy, tôi biết tôi biết” – Người tên Tam Cẩu đi tới, vỗ vỗ vai Cố Phi – “Đây chắc chắn là hiểu lầm, hiểu lầm!”
“Cảm ơn các vị nể mặt mũi.” – Cố Phi cong lưng nhặt ống cây cao su lên, mắc lên bên tấm chắn bùn mô tô.
Tam Cẩu vẫy vẫy tay, mấy người chần chừ một chút rồi đều xoay người đi theo hắn, mấy tên gọi là tới giúp đỡ mà Lý Huy gọi theo, thậm chí không có một người lúc này tới đỡ hắn.
Tưởng Thừa có hơi kinh ngạc nhìn Lý Huy vẫn còn nằm dưới đất, bỗng nhiên thấy có chút tư vị nói không nên lời.
Nơi xưởng thép này, người ở xưởng thép này, đều khiến người khác khó mà hình dung.
“Đi thôi” – Cố Phi leo lên mô tô – “Cậu còn muốn đi lên lấy sách không?”
“Ừm, tôi… đi lên lấy” – Tưởng Thừa lại nhìn thoáng qua Lý Huy, đè thấp giọng – “Anh ta làm sao đây?”
“Lát nữa liền tự đi thôi” – Cố Phi nói – “Cũng không có làm gãy xương.”
“Vậy cậu đợi tôi một chút.” – Tưởng Thừa xoay người nhanh bước đi vào hành lang.
Chạy lên lầu xách theo cặp đã chuẩn bị sẵn, cất ná vào học tủ, cậu lại móc ra một chiếc T-shirt từ trong tủ quần áo, chạy xuống lầu.
Lúc đi ra, Lý Huy đã không còn nằm trên đất, Tưởng Thừa thuận mắt nhìn về phía trước, thấy được Lý Huy gù lưng tàn tàn đi qua đường.
“Mặc vô đi.” – Tưởng Thừa ném T-shirt cho Cố Phi.
“Hắn không tới gây sự với cậu nữa đâu” – Cố Phi vừa mặc áo vừa nhìn đường bên kia – “Chắc lại thiếu tiền ở đâu rồi.”
Tưởng Thừa thở dài.
“Nếu như còn tới nữa, cậu cứ nói với tôi, không cần xung đột trực tiếp với hắn” – Cố Phi lại nói – “Loại người này không nên đụng vào, đừng để ảnh hưởng tới việc ôn thi gì đó của bản thân.”
“Vậy còn cậu?” – Tưởng Thừa chau mày.
“Tôi biết làm sao đối phó với loại người này” – Cố Phi cười – “Yên tâm."
Tưởng Thừa không lên tiếng, leo lên yên sau, sau khi Cố Phi mở máy xe, cậu xoa xoa nhẹ trên eo Cố Phi: “Chuyện này, chỉ có thể giải quyết như vậy sao?”
“Ừm” – Cố Phi đáp – “Không thì sao, báo cảnh sát cậu cũng không có lý do, cảnh sát cũng không quản được, cậu nói lý với hắn sao, hắn nếu có thể nói lý đã không tới tìm cậu, loại người này chỉ có thể đánh cho phục thôi, đánh tới khi hắn không còn dám tới tìm cậu gây sự mới thôi.”
“Lúc trước cậu cũng như vậy giải quyết mọi chuyện đúng không?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Thừa ca” – Cố Phi cười cười, tắt máy xe, quay đầu lại nhìn cậu – “Tôi biết cậu đang nghĩ gì.”
“Thật sao?” – Tưởng Thừa cũng nhìn cậu ta.
“Nếu như là trước kia” – Cố Phi nói – “Mỗi một người lúc nãy ở đây tôi đều sẽ không bỏ qua, tới rồi liền tính vào, một người cũng đừng mong đi khỏi.”
“Sao hôm nay lại không như vậy?” – Tưởng Thừa cười cười.
“Học hỏi học bá” – Cố Phi nói – “Học hỏi bạn trai tôi, không để bạn trai tôi lo lắng.”
Tưởng Thừa không nói, chỉ là vỗ vỗ lên vai cậu ta.
“Đi ăn sáng?” – Cố Phi mở lại động cơ.
“Ừm” – Tưởng Thừa gật gật đầu – “Tôi mời.”
Khi sáng sớm Lý Huy gọi điện tới, Tưởng Thừa thật sự không hề nghĩ ra được cách giải quyết nào khác ngoài đánh hắn ta một trận.
Nếu như Cố Phi không động thủ, cậu tự mình xuống đối mặt với Lý Huy, cũng sẽ là cục diện tương tự.
Như lời Cố Phi nói, cậu ngay cả báo cảnh sát cũng không có lý do, cũng không có tinh lực, một học sinh lớp 12 mỗi ngày đều bận lên lớp ôn tập thi đại học, đối diện với tên vô lại như Lý Huy, dường như cũng không còn cách nào khác.
Nhưng mà, cậu nhìn sau đầu Cố Phi, cho dù Cố Phi đã không còn giống trước kia, cậu vẫn sẽ bất an.
Cho dù Cố Phi “học hỏi bạn trai” như thế, đều chỉ có một mình cậu ta, ngoài cậu ta ra, ở đây càng có nhiều người sẽ không học hỏi ai cả, bọn họ sẽ không thay đổi.
Bản thân có thể rời khỏi đây, bản thân cũng nhất định sẽ rời khỏi đây, nhưng Cố Phi thì sao?
Cố Phi vì cậu cản lại một số bất kham bên trong bùn đất, sau đó thì sao?
Tưởng Thừa cuối đầu, trán dán lên lưng Cố Phi.
Đúng vậy, bây giờ cậu vẫn không biết nên làm sao, Cố Phi từ tràn ngập hy vọng tới khi chôn vùi hy vọng yên lặng nhắm mắt, cũng không biết nên phải làm sao.
Nhưng cho dù là như vậy, cậu vẫn nhịn không được mà cắn răng.
Cố Phi nhất định phải rời khỏi đây.
Cho dù có khó khăn bao nhiêu, nhất định phải rời khỏi đây.
Cố Phi không phải không ôm hy vọng, cậu ta chỉ là vùi chôn hy vọng mà thôi.
Tưởng Thừa đang quyết tâm trong lòng, lúc tâm trạng đang dâng lên, Cố Phi dựa dựa ra sau, lưng cựa vào cậu một chút, cậu suýt chút liền ngẩng đầu cất cao giọng hát.
Cùng tôi đi đi! Trời sáng liền xuất phát!
“Ngồi đàng hoàng” – Cố Phi nghiêng đầu qua – “Phía trước có học sinh của Tứ Trung.”
“Ờ” – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua phía trước, xe đã quẹo tới con đường bình thường tới ăn sáng, các quầy điểm tâm đều có không ít người đứng người ngồi – “Cậu không đeo kính cũng thấy được sao?” 
“Tôi đoán đó.” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa cười lên.
“Mắt không bằng cậu được, đứng trên lầu cũng bách phát bách trúng” – Cố Phi nói – “Cậu mua ná mới khi nào vậy?”
“Lần trước Phan Trí tới tặng tôi đó” – Tưởng Thừa nói – “Cây này đúng thật là… tôi nghĩ lần sau cậu ta tặng nữa chắc sẽ là cây nỏ.”
“Sắp tới một tháng mười rồi, cậu ta tới nữa không?” – Cố Phi dừng xe. (*Ngày quốc khánh của Trung Quốc)
Quầy điểm tâm quả nhiên có mấy học sinh của Từ Trung, nam có nữ có, thật ra Tưởng Thừa không biết ai cả, chỉ là do cậu và Cố Phi cùng nhau xuống xe, mấy người này tức khắc liền chen tới xem.
“Tới không được, ông nội tứ của cậu ta vừa chết, trong thời gian ngắn không thể bịa thêm họ hàng gì chết nữa, với lại nói chết nhiều quá cũng không ai tin” – Tưởng Thừa nói – “Tứ Trung một tháng mười cũng không nghỉ, chủ yếu là tôi không để lỡ thời gian được nữa.” 
Quầy điểm tâm đã không còn ghế trống, hai cậu mua đồ ăn xong thì đi quanh một vòng, cuối cùng chỉ có thể chen chúc ngồi chung một bàn với hai học sinh Tứ Trung.
Hai người này chắc là tiểu tình lữ, hai cậu vừa ngồi xuống, tiểu tình lữ liền rất ăn ý nhìn vào mắt nhau, sau đó uống một hớp đậu nành, quét mắt nhìn trên mặt Cố Phi.
Tưởng Thừa chau mày, cảm thấy đã bắt đầu lĩnh hội được sức mạnh của bốn chữ “sáng tác Cố Phi” người dẫn chương trinh kia nói ra là bao lớn.
Cậu có chút lo lắng, cũng nhìn qua Cố Phi.
Cố Phi trái lại rất bình tĩnh, một tay bánh quẩy một tay đậu hủ não ăn tới rất thích thú.
Sau khi hai người kia khó khăn lắm mới ăn xong đứng dậy rời khỏi, Tưởng Thừa thở phào nhẹ nhõm: “Đệt.”
“Sao vậy.” – Cố Phi ăn xong đậu hủ não của mình, lại lấy của cậu qua ăn hai hớp.
“Không có” – Tưởng Thừa cầm cặp sách – “Chỉ thấy những người này thật phiền phức, cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, đi nhìn cái chân cong của mình đi.”
Cố Phi cười cười không nói.
Tới trường học, vẫn là những ánh nhìn như cũ, Tưởng Thừa có hơi hối hận không có cổ vũ Cố Phi đi trốn học.
Có điều vào lớp học rồi thì đã tốt hơn không ít, suy cho cùng thì người của lớp 8 chung lớp với Cố Phi lâu như vậy, cho dù kinh ngạc, cũng không có khoa trương như người của mấy lớp khác.
Hơn nữa còn có ngụy trùm lớp đội trưởng Vương Chín Ngày cưỡng ép đoạt danh tiếng.
“Thì đúng đó!” – Vương Húc ngồi trên ghế chém gió với mấy người bên cạnh – “Tại tôi lúc bình thường lười thể hiện thôi, lúc tôi chơi ghi ta các cậu còn đang là ca sỹ trong phòng tắm đó!”
“Trình độ này của tôi, cũng không phải quá ok” – Vương Húc nghiêng đầu qua thấy Tưởng Thừa, lập tức vẫy tay – “Tưởng Thừa! Cậu nói xem, trước đó tôi cho thêm ý nhạc dạo vào trình độ thế nào! Có phải thêm sắc không ít cho tiết mục của chúng ta hay không!”
“Đúng.” – Tưởng Thừa vô cùng thành thật gật gật đầu, lại giơ lên ngón cái cho cậu ta.
“Có phải định thi vào học viện âm nhạc gì đó không a?” – Có người hỏi.
“Nói ra thì, cũng không nhất định phải thi vào học viện âm nhạc mới học cái này mà” – Vương Húc vẻ mặt nghiêm túc – “Lỡ ngày nào đó tôi ra khỏi cái nơi rách này tới thành phố ngầu nào đó rồi, phải có chút kỹ năng an thân a!”
“Ồ…” – Mọi người gật đầu răm rắp.
Tưởng Thừa cười cười, sau khi ngồi xuống đột nhiên có chút buồn vô cớ.
Vương Húc còn dám dõng dạc nói ra lý tưởng rời khỏi nơi này của mình, hơn nữa còn dám lấy kỹ năng ghi ta của mình ra làm kỹ năng để kiếm tiền…
Cố Phi mới gọi là có kỹ năng để kiếm tiền, hơn nữa kỹ năng không chỉ có một.
Cho dù có thi vào trường đại học nát ở đây đi nữa, chỉ cần Cố Phi muốn, cậu ta ít nhất có thể thi vào trường không nát nhất trong các trường nát.
Tưởng Thừa thoáng nhìn qua Cố Phi, lời này cậu sẽ không nói với Cố Phi, bây giờ tất cả đều chỉ là ẩn số, Cố Phi không muốn bị gọi dậy, bản thân cũng không có khả năng đánh thức cậu ta.
Cậu thở ra một hơi, nằm dài lên bàn.
Rất buồn ngủ, đêm qua cũng không ngủ ngon gì, buổi sáng còn bị Lý Huy quậy như vậy, bây giờ sau khi định tĩnh lại chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trong chút thời gian tự học buổi sáng, cậu ít nhất đã ngáp tám trăm sáu mươi cái, nước mắt cũng đều sắp lờ mờ.
“Sao buồn ngủ vậy?” – Cố Phi để điện thoại đang chơi xuống – “Hôm qua có phải nguyên buổi tối đều không nghĩ chuyện đứng đắn không?”
“Cút.” – Tưởng Thừa cười lên, vừa cười xong lại ngáp một cái.
“Hay là… cậu ngủ một lát?” – Cố Phi hỏi.
“Không cần, còn muốn ghi chút trọng điểm nữa” – Tưởng Thừa dụi dụi mắt – “Xem ra phải đi mua cây bút ghi âm.”
“Tôi ghi giúp cậu?” – Cố Phi hỏi.
“Cái gì?” – Tưởng Thừa ngơ ngẩn.
“Cậu nói trọng điểm gì đó, còn có ghi chép gì đó” – Cố Phi nói – “Tôi ghi giúp cậu, cậu nghe là được, không nghe nổi nữa thì chợp mắt một chút?”
“Vậy cậu…” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi, lấy vở của mình đẩy tới trước mặt cậu ta – “Ghi giúp tôi?”
“Ừm” – Cố Phi mở vở ghi chép của cậu ra – “Tiết một Anh văn à?”
“…Cậu ngay cả tiết một là gì cũng không biết sao?” – Tưởng Thừa cười cười.
“Tôi tiết một nào cũng không biết, giáo viên vào rồi tôi mới biết” – Cố Phi nhìn qua lão Lỗ đang bước vô lớp – “Lúc cậu xem bài ghi chép thấy chữ tôi đẹp như vậy sẽ bị kích thích không còn tâm trí ôn tập không?”
“Giữ lại chút mặt mũi đi.” – Tưởng Thừa nói.
Lão Lỗ như thường lệ trước tiên ở trên bục giảng như king kong xuất chưởng, chấn động cho mấy người đang buồn ngủ thành nửa tỉnh, sau đó bắt đầu giảng bài.
Tưởng Thừa gối lên tay mình nửa nằm sấp trên bàn, tai nghe lão Lỗ giảng, mắt nhìn Cố Phi.
Cố Phi xoay xoay bút, có lẽ trước nay chưa từng ghi chép nên có chút căng thẳng, hơn nữa còn là ghi chép môn tiếng Anh.
Lúc lão Lỗ xoay người bắt đầu viết trọng điểm lên bảng đen, Cố Phi cũng cuối đầu bắt đầu viết.
Tưởng Thừa nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu ta tới có chút xuất thần.
Khi cậu mở mắt ra, tôi nhất định sẽ nghe thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.