Sau khi qua một đêm này, Tưởng Thừa liền cảm thấy tâm mình bỗng nhiên tĩnh như nước.
Tình hình của Lý Huy, cậu chưa từng hỏi thăm qua, nhưng một chỗ như xưởng thép, truyền bá bất luận việc gì đều là hiệu suất cao bốn phương tám hướng.
Cửa hàng nhỏ của nhà Cố Phi, khu bệnh viện xã ở bên cạnh, đều là trạm trung chuyển thông tin.
Tin tức vừa bắt đầu là cả nhà con trai lớn của nhà họ Lý bị người ta đánh chết, đến sau có người bác bỏ tin đồn, nói không hề, trẻ con không chết, sau đó lại có người sửa lại, nói là Lý Huy chết rồi.
Nguyên nhân cái chết mỗi người nói một kiểu, thiếu nợ lãi suất cao bị thu nợ đánh chết, bị gian phu của vợ đánh chết, kiểu thứ hai là lưu truyền chủ yếu.
Mà chưa tới một tuần lễ, lại có sự thật nổi lên mặt nước.
Không chết, Lý Huy bị đánh thành thực vật, hiện tại kẻ đánh cũng chưa bắt được.
Những lời đồn này, Tưởng Thừa biết được cũng không phải toàn bộ, Cố Phi sẽ không nói cho cậu, cậu cũng chỉ là lúc ở lại trong cửa hàng mới nghe loáng thoáng qua tai mấy cái, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy cậu, những nguồn tin tức đều sẽ chú ý né tránh.
Đối với Tưởng Thừa mà nói, bất luận là dạng tin tức gì, đều đã không quan trọng nữa, cái người trên huyết thống thân cận với cậu này, trong thời gian về sau, đều sẽ không đồng thời xuất hiện với cậu bất luận ra sao nữa.
Cậu đã đổi số điện thoại dùng lâu nay, và theo cái số này, người biến mất ở trong cuộc sống của cậu, không chỉ là một mình Lý Huy.
Theo nhiệt độ không khí thấp đi từng ngày, lá trên cây từng ngày trở nên ít đi, không khí đang lạnh buốt khô hanh khiến mũi người ngứa ngáy, đồng thời khó mà khống chế những ngày luôn luôn mệt mỏi chỉ muốn ngủ, lớp 12 của Tứ Trung cuối cùng có bầu không khí nên có trước kỳ thi đại học.
Trong hành lang, trong phòng học, tất cả đều là các loại biểu ngữ khẩu hiệu chăm chỉ, nền đỏ chữ màu đen, nền trắng chữ màu đen, phối với dấu chấm than cực lớn, mỗi lần Tưởng Thừa nhìn thấy đều nhịn không được ở trong đầu đi theo gào thét vùng lên, ngoại trừ cái này, bên ngoài còn có đủ loại nhắc nhở về thời gian đã không còn nhiều.
Không có thời gian rồi các bạn học!
Thi đại học đã sắp tới rồi!
A! Nó đã ở phía trước rồi!
... Cực kỳ dọa người.
Phần nhiều thời gian trong thời gian đều trôi qua rất chậm, chỉ có lúc quay đầu lại nhìn, mới có thể kinh ngạc ""Thì ra đã lâu như vậy"".
Tưởng Thừa nửa nằm xuống bàn, xoay bút trong tay, từ bên lỗ tai của Chu Kính, ngày hôm nay không biết vì sao ngồi đến thẳng thớm, nhìn thầy dạy toán.
Đối với những người trong lớp học này mà nói, khoảng thời gian lúc này trôi qua vô cùng chậm, e rằng thời gian này sang năm, lúc bọn họ quay đầu lại mới có thế phát giác, một năm lớp 12 này, trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức rõ ràng chẳng lưu lại ký ức gì.
Tưởng Thừa lúc này chẳng hề cảm thấy thời gian chậm, cậu cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, hoàn toàn không đủ dùng.
Không đủ thời gian học thuộc lòng.
Không đủ thời gian làm đề.
Không đủ thời gian nghe giảng.
Không đủ thời gian ra ngoài tản bộ cùng bạn trai.
Không đủ thời gian nhìn xem hình ảnh của bạn trai mới chụp.
Không đủ thời gian nhìn xem... kiểu tóc mới của cô em chồng.
...
Chờ thời gian này sang năm, cậu quay đầu lại, không, bất luận là thời gian nào, sang năm, năm sau nữa, năm năm sau, mười năm sau, lúc cậu quay đầu lại, ký ức của một năm này đều vĩnh viễn căng tràn lấp kín.
"Cậu đem cái hình đại diện con thỏ lông xanh lá thay đổi rồi, Cố Miểu không cáu với cậu sao?" - Lúc hết giờ học, Tưởng Thừa vừa chỉnh lý ghi chép trên tiết học vừa hỏi một câu.
Hình đại diện của Cố Phi từ con thỏ xanh lá đổi thành hình của Cố Miểu.
Kiểu tóc mới của con bé, tóc hơi dài phía sau, Lý Viêm sửa sang cho cô bé thành kiểu tóc ngắn BOBO, Lưu Hải* cách xa lông mày hơn ba nghìn dặm, trên tấm hình, tâm trạng cô bé không tồi mà nhướng một bên lông mày, nhìn thấy được tương đối kiêu ngạo có cá tính.
*Lưu Hải-刘海: kiểu tóc mà tóc mái được cắt bằng rất cao, rất ngố.
"Không sao cả, đây là con bé thay tôi đổi" - Cố Phi nói - "Đi tiểu chút chứ?"
"À, tôi..." - Tưởng Thừa dừng một chút.
"Cậu không biết phải không?" - Cố Phi thở dài đứng lên - "Mắc tiểu và đi tiểu."
"Tôi là muốn nói dường như không có nhu cầu này" - Tưởng Thừa chậc một tiếng, cùng đứng lên theo - "Cậu cứ nói thẳng bảo tôi cùng cậu đi nhà vệ sinh không được sao."
"Không cần cậu đi cùng" - Cố Phi lập tức nói - "Thật, không cần đi cùng, cậu trở về phòng học đi."
Tưởng Thừa híp đôi mắt lại một chút.
"Trở về đi, xin cậu đấy" - Cố Phi nói - "Để tôi một mình đi nhà vệ sinh đi, để tôi một mình cô đơn mà dũng cảm bước về hướng nhà vệ sinh kia đi."
"Thần kinh" - Tưởng Thừa cùng nhau với cậu ta đi xuống lầu dưới - "Tôi có chút đói bụng, lát nữa đi căn tin mua chút đồ ăn nhỉ? Chu Kính nói hiện tại bắt đầu bán món luộc Quan Đông."
"Được." - Cố Phi gật đầu.
"Tôi cảm thấy điểm này của Tứ Trung đặc biệt tốt" - Tưởng Thừa nuốt một ngụm nước bọt - "Căn tin của trường học bọn tôi trước đây mở bán trong học kỳ ít lâu liền bị hủy bỏ, nhà ăn không được bán một chút đồ ăn, cậu nếu không tự mình mang một chút đồ ăn, thì có thể y như chết đói trước bữa ăn."
"Căn tin này của Tứ Trung mỗi tháng lợi nhuận không ít đâu" - Cố Phi cười nói - "So với cửa hàng nhà tôi lời được biết bao nhiêu."
"Cái cửa hàng kia của nhà cậu chính là không ai có thời gian trông coi, nếu không cũng không đến nỗi" - Tưởng Thừa thở dài - "Lúc tôi lần thứ nhất đến cũng là bởi vì nhìn sạch sẽ hơn so với cửa hàng khác."
"Nếu cậu không đi chỗ ấy của tôi, hôm đó cậu ít nhất phải nằm sấp trên mặt đất hơn một tiếng đồng hồ." - Cố Phi nói.
"Cái rắm." - Tưởng Thừa ngắn gọn trả lời.
"Thật, thì tôi muốn mang cậu xách vào trong phòng, Lưu Phàm bọn họ còn phản đối đấy" - Cố Phi cười cười - "Vùng này loạn, rất nhiều người đều sợ gặp phiền toái."
"Vậy tại sao cậu muốn xách tôi vào phòng?" - Tưởng Thừa hỏi.
"Cậu đã giúp Cố Miểu" - Cố Phi nói - "Hơn nữa trước mặt Cố Miểu, tôi dù sao vẫn không thể để con bé nhìn thấy anh trai mình thấy chết không cứu."
"Tôi chỉ bất tỉnh một chút, còn chưa sắp chết đâu!" - Tưởng Thừa sửa lời cậu ta.
"Thực ra nguyên nhân chính vẫn là cậu đẹp trai"" - Cố Phi dựng thẳng ngón tay cái với cậu - ""Rất đẹp trai.""
Tưởng Thừa chậc một tiếng.
Mùi vị món luộc Quan Đông của căn tin trường học không tồi, chỉ tiếc là từ căn tin bưng tới phòng học thì gần nguội rồi.
Tưởng Thừa bây giờ đã có thể đủ sức nhập gia tùy tục mà vừa nghe giảng vừa cúi đầu ăn, còn có chút hâm mộ lớp 12/7 sát vách có người mang cái bình nước điện đến phòng học luộc đồ ăn... Dĩ nhiên, người anh em cầm cái bình này tới đã làm kiểm điểm toàn trường một lần, nghe nói là bị bạn học ăn thức ăn không nóng lúc lên lớp tố cáo.
"Tưởng Thừa!" - Lão Lỗ ở trên bục giảng rống lên một tiếng.
Tưởng Thừa đang cúi đầu đâm một viên cá cuối cùng sắp đưa vào trong miệng, một tiếng rống này của lão Lỗ, tay cậu run một cái, cả viên cá kèm cây tăm tre đều rớt xuống đất. KHÔ𝖭G Q𝑼Ả𝖭G CÁO, đọc tr𝒖𝒚ệ𝗻 tại ﹟ T𝖱𝒖MT𝖱𝑼YE 𝖭.V𝖭 ﹟
"Ui..." - Cậu đau khổ nhỏ giọng kêu một tiếng, rõ ràng còn chưa ăn no, cảm giác còn chưa ăn đã ghiền mà chỉ còn thừa lại một viên cá vốn là đã vô cùng sầu não, kết quả vẻn vẹn một viên cuối cùng này còn chưa đút vào trong miệng.
Cậu tưởng chừng như muốn nhân lúc không có ai, nhặt lên bỏ vào trong nước nóng rửa một chút rồi ăn hết.
"Không phải thầy muốn nói em! Các em hiện tại ôn tập là rất mệt, lên lớp muốn tranh thủ ăn chút đồ ăn, thầy cũng sẽ không nói!" - Lão Lỗ chỉ vào cậu - "Thế nhưng em ăn có phải là có chút chậm quá hay không! Em tưởng đây là tiết mỹ thực nhỉ? Không biết còn tưởng là em mua bàn Mãn Hán toàn tịch đấy! Em lên đây! Dịch đoạn này!""
Tưởng Thừa cẩn thận đem chén giấy đặt tới trên bàn, bên trong còn có chút nước sốt, lát nữa còn có thể hớp miếng đỡ thèm.
Đi lên bục giảng, cậu vừa mới cầm lên một viên phấn viết, lão Lỗ đã đem nửa viên trong tay đưa qua: ""Dùng viên này! Khỏi cần ngài tốn sức đè gãy! Tôi cũng mài xong cho em rồi!""
"... Ha." - Tưởng Thừa nhận lấy viên phấn, ở trên bảng đen loạch xoạch bắt đầu viết.
Thông thường tới loại thời gian này, thầy cô môn khác cũng sẽ không gọi người lên để làm đề gì nữa, thậm chí nắm chắc mỗi một phút đồng hồ không ngừng giảng, nếu không thì chính là làm đề thi, sau đó giải đề thi, mỗi một lần nhấn mạnh trọng điểm.
Ở đây là trọng điểm, chỗ đó là trọng điểm, những cái này đều là trọng điểm, những cái đó đều đã từng thi! Nghe xong một vòng liền cảm thấy trên sách giáo khoa không có thứ gì không phải trọng điểm.
Chỉ có lão Lỗ, vẫn kiên trì không buông lỏng mà mỗi tiết học đều điểm danh, cảm giác đây là nguyên nhân lúc thầy ấy lên lớp, lực chú ý của học sinh tương đối tập trung, không chắc lúc nào thì sẽ bị tóm lên, trả lời không được, thuộc lòng không được chính là bị chửi một trận.
"Chữ có tiến bộ" - Lão Lỗ nhìn nhìn đề dịch của Tưởng Thừa viết ở trên bảng đen - ""Có tiến bộ rồi, không tệ không tệ, nếu như thầy chấm bài thi, cái chữ này thầy có thể không trừ điểm bài thi của em.""
"Cảm ơn thầy Lỗ." - Tưởng Thừa nói.
Chữ có tiến bộ là thật, cậu trong lòng mình hiểu rõ, cậu mỗi ngày lúc học thuộc lòng cũng sẽ ở trên giấy nháp viết ra trọng điểm, để nhớ kỹ hơn, cũng thuận tiện luyện chữ.
Theo cách nói của Cố Phi chính là, rốt cuộc có thể xem hiểu.
"Đại Phi!" - Lúc tan học, Vương Húc chen đẩy Chu Kính tới phía trước bàn ngồi xuống - "Tưởng Thừa!"
"Hả?" - Tưởng Thừa đáp một tiếng, cúi đầu tiếp tục viết bài thi cuối cùng cả tiết học chưa viết xong,
"Lát nữa không có việc gì chứ" - Vương Húc nói - "Đi ăn bánh nhân thịt đi, cha tôi làm mùi vị mới, đi nếm thử một chút?"
"Mùi vị mới gì?" - Cố Phi hỏi.
"Nhân bắp ngô" - Vương Húc nói - "Nói thực ra cũng không có đặc biệt bao nhiêu nhỉ, nhưng mà mùi vị không tệ, thật đấy, đi ăn không?"
Cố Phi liếc nhìn Tưởng Thừa một cái.
"Ui chao! Tôi nể rồi" - Vương Húc vung tay một cái - "Vừa bắt đầu thì không nên hỏi cậu... Tưởng Thừa?"
"Được." - Tưởng Thừa gật đầu cười.
Sớm muộn cũng có một ngày phải đem Vương Húc và Chu Kính đều diệt khẩu, Vương Húc có thể giữ lại thêm mấy ngày, dù sao có thể cung cấp bánh nhân thịt ngon.
"Gọi Nhị Miểu đi chứ?" - Vương Húc nói.
"Không gọi" - Cố Phi nói - "Hôm nay mẹ tôi cho nó gói mì vằn thắn."
"Vậy được" - Vương Húc đứng lên - "Đi thôi đi thôi."
Thời gian của Tưởng Thừa mỗi ngày đều sắp xếp rất chặt chẽ, tan học liền trở về phòng thuê, cũng không tới cửa hàng, bởi vì trong thời gian chờ ăn cơm, hiệu suất không được cao lắm, hơi có phần phân tâm, thế là bị Cố Phi yêu cầu trở về thẳng phòng thuê, cậu ta làm xong đồ ăn rồi đưa qua.
Ăn cơm xong, một buổi tối này căn bản đã không có hoạt động gì khác, đọc sách, học thuộc lòng, làm đề.
Đương nhiên thời gian thả lỏng giải trí vẫn có, hoạt động trên giường tuy rằng tốn sức, nhưng mà rất bổ tinh thần...
Hôm nay đến nhà Vương Húc ăn bánh nhân thịt, xem như là nghỉ ngơi giải trí phù hợp với quần chúng lần đầu tiên trong vòng hai tháng qua.
"Tôi trước đây cảm thấy Dịch Tĩnh đã đủ học bá rồi"" - Vương Húc vừa cưỡi xe vừa cảm khái - ""Nhìn thấy Tưởng Thừa, tôi mới biết là mình thiếu kiến thức.""
"Dịch Tĩnh không phải rất liều mạng sao." - Cố Phi nói.
"Cảm giác vẫn không giống nhau" - Vương Húc liếc nhìn Tưởng Thừa một cái - "Khoảng thời gian này tôi chú ý, Tưởng Thừa gầy hơn so với Dịch Tĩnh nhiều."
"... Ngậm miệng." - Tưởng Thừa nói.
Mà không thể nói gầy nữa, Cố Phi cơm nước từng ngày bất kể là trên nguyên liệu món ăn hay là số lượng, đều là nhắm đến chất lượng tốt để nuôi heo, một câu nói "gầy" này của Vương Húc, đoán chừng Cố Phi có thể cạy miệng cậu ta ra nhét đồ ăn vào.
"Này" - Vương Húc cưỡi đến bên cạnh Tưởng Thừa - "Cậu nghĩ xong thi trường nào chưa? Nghĩ xong chuyên ngành chưa?"
"Chưa." - Tưởng Thừa nói.
"Tôi đệt?" - Vương Húc ngẩn người - "Người ta không phải đều nói học bá đều là lập chí từ nhỏ không phải đại học nào đó không được, cuối cùng đi thi, đặc biệt chuyên tâm, cậu thế nào tới bây giờ cũng chưa nghĩ xong hả?"
"Tôi" - Tưởng Thừa quay đầu nhìn cậu ta - "Muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó, không cần lập chí từ nhỏ."
"... Đi ông nội cậu" - Vương Húc trợn mắt nhìn cậu - "Tôi vẫn không thể nhìn nổi cậu, cái loại học bá vô cùng khoe khoang!"
"Tôi không phải vô cùng khoe khoang" - Tưởng Thừa nở nụ cười - "Tôi chỉ là khoe khoang."
"Tức chết cậu." - Cố Phi ở bên cạnh nói một câu.
"Mịa nó!" - Vương Húc hắng giọng một tiếng - "Hai cậu có thể chỉnh đốn lại thái độ hay không, bây giờ là đi nhà tôi ăn chùa đấy! Có thể dành cho người cung cấp bữa ăn này một chút hòa nhã hay không?"
Vương Húc, cha cậu ta, Vương Nhị... hình như không gọi là Vương Nhị, nhưng mà Tưởng Thừa cũng chưa từng hỏi qua rốt cuộc gọi là gì, tóm lại bánh nhân thịt của Vương ba ba, quả thực là bánh nhân thịt ăn ngon nhất mà cậu lớn như vậy từng ăn.
Đây là loại bánh nhân bắp không bỏ vào vài viên thịt, lại vẫn có thể ăn rất ngon.
Dĩ nhiên, sau khi ăn hết một chồng bánh nhân bắp, cậu lại thêm ba cái bánh nhân thịt ba chỉ.
"Trời ạ" - Lúc mẹ Vương Húc đi vào đưa tráng miệng cho bọn họ nhìn thấy rổ trống không trên bàn - ""Các con làm sao ăn nhanh như thế?""
"Cậu ta giúp thu mỡ đấy" - Vương Húc chỉ chỉ Tưởng Thừa - "Học bá không giống với chúng con, học bá cứ ăn thế này, vẫn gầy đi từng ngày cơ."
"Con còn không biết xấu hổ mà nói" - Mẹ Vương Húc nhắm vào sau gáy cậu ta đập qua một cái - ""Con ăn toàn bộ thêm vào trên người, không dùng một chút lên não!""
"Ui!" - Vương Húc rất mất mặt mà liếc nhìn mẹ cậu ta - "Đừng động tay động chân trước mặt bạn học của con!"
"Đụng con thì sao! Đụng con thì sao!" - Mẹ Vương Húc lại tát hai cái vào đầu cậu ta.
"Sẽ ngốc." - Cố Phi nói.
"Ô, vậy thật muộn rồi, từ nhỏ đã đánh như vậy, khả năng đã ngốc rồi"" - Mẹ Vương Húc đem hai đĩa thịt bò khô đặt tới trên bàn - ""Nếm thử, vừa thơm vừa cay, còn không cứng.""
Tưởng Thừa cầm một mẫu nhét vào trong miệng.
"Tưởng Thừa có phải là rất thích ăn bánh nhân thịt nhà cô chú hay không hả?" - Mẹ Vương Húc cười hỏi.
"Đúng ạ" - Tưởng Thừa gật gật đầu - "Ăn rất ngon."
"Cô chú đến Tết có loại mới đưa ra thị trường đó"" - Bà nói - ""Con nếu như ăn Tết cảm thấy trong nhà ăn quá nhiều dầu mỡ, thì đến đây ăn bánh nhân thịt!""
Tưởng Thừa ngẩn người mới gật gật đầu: "Được ạ."
"Mẹ cứ nói nhiều" - Vương Húc đẩy mẹ của cậu ta một cái - "Bận bịu thì đi đi, tự chúng con tán gẫu một lát."
Sau khi mẹ Vương Húc đi ra ngoài, Vương Húc đi qua cầm cửa phòng riêng đóng lại: "Tưởng Thừa, thật ngại quá, mẹ tôi không biết..."
"Không có gì" - Tưởng Thừa cười cười - "Thật sự không có gì."
Sắp hết năm.
Mẹ Vương Húc không nói lời này, cậu cũng không chú ý tới sắp hết năm rồi.
Chỉ biết sắp nghỉ đông rồi, nhưng mà nghỉ đông sẽ học bù, mọi người trên lớp nhốn nháo bày tỏ không có cách nào chấp nhận hiện thực tàn nhẫn này.
Mà Tưởng Thừa từ đầu đến cuối chưa từng đem nghỉ đông cùng Tết gắn liền cùng một chỗ.
E rằng là vốn chỉ không dám nghĩ tới.
Lòng tĩnh như nước không chứng tỏ Tết cũng có thể cứ thế tĩnh theo.
Suy cho cùng là dịp mọi nhà đoàn viên, thời gian của hồng hồng đỏ đỏ, hốt hoảng mờ mịt, ha ha hi hi...
Nỗi buồn của người Trung Quốc đối với việc cố chấp ăn Tết và việc không thể về nhà ăn tết không có cách nào giải trừ cứ giống như khắc vào trong lòng, bất luận để ý hay không để ý, khoảng thời gian này, tâm tình lúc nào cũng sẽ theo khung cảnh bên người ngày càng đỏ mà có biến đổi.
Trẻ con mặc áo bông đỏ chạy đi đốt pháo, mùi khói thuốc pháo trong không khí lạnh buốt, người ta vội vội vàng vàng, bận bận bịu bịu trở về nhà, người trong chợ chen nhau mua đồ Tết, đủ loại bản tin trên ti-vi về xuân vận*, hết thảy toàn bộ mấy bài ""Bài hát chuyên dùng cho mùa Tết""... đều như đồng thời vang to lên trong phố lớn ngõ nhỏ mãi mãi không thay đổi, đến Tết rồi!
*xuân vận-春运: vận tải mùa Xuân, giống như ở Việt Nam, cứ đến Tết là những người đi làm xa lại lo mua vé các loại phương tiện để về nhà ăn Tết.
Cũng vẫn tới bây giờ, Tưởng Thừa mới bỗng nhiên tỉnh táo lại, sắp đến Tết rồi à.
Ngày trước ăn Tết cảm thấy cũng bình thường, vui chơi giải trí, thăm bà con, mỗi ngày cùng bạn học ra ngoài chơi, nhận thức duy nhất chính là còn chưa chơi đủ đã nhập học rồi, nghỉ đông vì sao không thể chia đều với nghỉ hè.
Nhưng bây giờ cậu có phần mờ mịt.
Ăn Tết.
Làm sao mà ăn hả?
Đi đâu ăn hả?
... Có muốn ăn hay không?
""Thông thường ăn Tết, chúng tôi đều ăn ở trong cửa hàng"" - Ăn xong xuôi bánh nhân thịt, lúc trở về, Cố Phi nói một câu - ""Nhị Miểu thích ở trong cửa hàng ăn Tết, nó ra ra vào vào thuận tiện đốt pháo.""
"Nó không sợ tiếng ồn đốt pháo sao?" - Tưởng Thừa hỏi.
"Không sợ, còn rất thích, nhà ai đốt pháo, con bé liền đạp lên ván trượt tới bay qua phía dưới"" - Cố Phi cười cười - ""Năm ngoái làm cho tóc đều nổ khét một nhúm.""
Tưởng Thừa cười cả buổi.
"Năm nay cùng nhau ăn Tết với tôi đi" - Cố Phi nói - "Làm cơm xong, cậu tới ăn, sau đó chúng ta cùng nhau đi đốt pháo, đốt xong rồi cậu trở về ôn tập."
"Ừm." - Tưởng Thừa gật gật đầu.
"Cậu nếu như cảm thấy không đủ náo nhiệt, liền gọi Lý Viêm Lưu Phàm bọn họ qua đây" - Cố Phi nói - "Dù sao đã ăn xong cơm ở nhà rồi thì chờ không được."
"Cậu thích náo nhiệt chút sao?" - Tưởng Thừa hỏi.
"Tôi không có vấn đề gì cả" - Cố Phi nói - "Trước đây nhà tôi ăn Tết... cũng chỉ tôi và Nhị Miểu, mẹ tôi thông thường cơm nước xong liền đi ra ngoài."
"Ha" - Tưởng Thừa suy nghĩ một chút - "Vậy gọi bọn họ chạy tới đi, cùng nhau quẩy, Nhị Miểu chắc sẽ cao hứng?"
"Vậy phải nói trước" - Cố Phi cười nhìn cậu - "Nói bọn họ qua đây rồi, buổi tối cậu liền tự mình trở lại ôn tập, tôi nhất định sẽ bị lôi kéo chơi suốt đêm."
"Không thành vấn đề." - Tưởng Thừa cưỡi xe tới gần cậu ta, ở trên bả vai cậu ta vỗ một cái.
Học kỳ này, Cô Phi căn bản chưa từng cùng Lý Viêm bọn họ ra ngoài, mỗi ngày hạ cố xoay quanh cậu, Tưởng Thừa cảm thấy nếu ngày nào đó Phan Trí có bạn gái liền tìm không thấy người, cậu nhất định sẽ khó chịu.
Về việc ăn Tết, Tưởng Thừa đã suy nghĩ một đêm này, sau đó thì quay trở lại trong quỹ đạo ôn tập bình thường, không có cảm giác gì là kỳ nghỉ đông đã tới, không có cảm giác gì nghỉ đông học bù liền tiếp đến với cuối học kỳ, cậu đều bội phục chính mình là một thiếu niên tốt có ý chí kiên định.
Cố Phi trong một tuần gần như có bốn, năm ngày ở lại chỗ của cậu, cùng cậu học thuộc lòng hết sách, ăn xong bữa đêm, sau đó thì đi ngủ trước, nhưng hai ngày nay, cậu ta vẫn luôn dựa vào đầu giường chơi di động.
"Chơi ‘Nhược trí’ sao?" - Tưởng Thừa hỏi.
"Không, nào có thời gian chơi, Lý Viêm cũng đã sắp vượt tôi hơn hai mươi màn rồi, mỗi một ngày chơi thật ngầu, không việc gì liền gửi cho tôi hình chụp màn hình." - Cố Phi nói.
"Cậu rất bận nha?" - Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta.
"Đúng đấy" - Cố Phi cả mặt nghiêm túc gật gật đầu - "Mỗi ngày giúp bạn trai của tôi ôn tập, thứ hạng thi cuối kỳ này thậm chí vượt lên hơn năm mươi người, lão Từ ngày đó còn kéo tôi "lệ nóng tràn mi" đấy."
"Thực ra cậu..." - Tưởng Thừa chưa nói xong câu lại tiếp tục cúi đầu làm bài thi.
Thực ra cậu dùng chút công sức, thành tích sẽ không kém, nhưng mà lời này nói ra, có thể sẽ khiến Cố Phi có chút suy nghĩ gì đó, cậu cưỡng ép nuốt xuống.
""Thực ra cậu có thể ngủ trước, không cần đợi tôi."" - Tưởng Thừa nói.
""Không chờ cậu"" - Cố Phi đem di động đưa tới trước mặt cậu - ""Tôi tra thực đơn cơ.""
""Bữa cơm Tất niên sao?"" - Tưởng Thừa nhìn xem.
"Ừa" - Cố Phi tiếp tục xem điện thoại di động - "Trước đây ăn Tết, thì mẹ tôi tùy tiện làm một nồi luộc, sau đó gói chút sủi cảo, có lúc lười gói, liền trực tiếp từ trong cửa hàng cầm chút sủi cảo đông lạnh, năm nay chính thức chút đi, năm đầu tiên hai chúng ta ăn Tết cùng nhau đấy."
Tưởng Thừa nở nụ cười: "Cậu đầu bếp sao?"
"Không tin tưởng tôi à?" - Cố Phi hỏi.
""À"" - Tưởng Thừa liếc nhìn cái chén thức ăn khuya còn để ở trên bàn, bữa khuya hôm nay là "Tứ hỉ hoàn tử"*, năm viên cỡ nắm tay - ""Cũng được, chỉ là... có thử chút thực đơn chay không?""
*四喜丸子-Tứ hỉ hoàn tử: Thị viên là một trong những món ăn truyền thống cổ điển của Trung Quốc. Nó bao gồm bốn viên thịt với màu sắc, mùi thơm và hương vị tốt. Đó là một sự kiện hạnh phúc của cuộc sống, hạnh phúc, tuổi thọ. Nó thường được sử dụng trong các bữa tiệc của tiệc cưới, tiệc sinh nhật, vv, để có ý nghĩa tốt lành của nó.
"Thức ăn chay có gì ngon, cậu không phải thích ăn thịt sao?" - Cố Phi nói.
"Bạn học tiểu Cố" - Tưởng Thừa thở dài - "Tôi gần đây có chút thích ăn rau, món ăn lá xanh, không xanh cũng được, rau cải trắng cũng được."
"Được" - Cố Phi nói - "Ngày mai ăn khuya hầm rau cải trắng đi."
"...Sẵn tiện bỏ vào chút thịt, tôi sẽ không ghét bỏ." - Tưởng Thừa thở dài.
"Cậu không phải nói muốn ăn thức ăn chay sao?" Cố Phi nói.
"Cậu chỉ có toàn thịt và chay, hai lựa chọn thôi sao?" - Tưởng Thừa cạn lời - "Ngoan đi, tôi muốn ăn món thịt rau phối hợp!"
"Đó gọi là mặn chay phối hợp." - Cố Phi sửa lời cậu.
Tưởng Thừa chỉ chỉ cậu ta, không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục học thuộc lòng.
Nghỉ đông học bù thẳng tới hai mươi tám Tết, lưu lại cho mọi người một ngày nghỉ, theo lời của lão Từ, đây là giữ thời gian cho mọi người về nhà thu dọn nhà cửa, giúp cha mẹ mua đồ Tết.
Vừa mới sáng sớm Tưởng Thừa đã bị Cố Phi gọi dậy.
"Làm gì đó?" - Tưởng Thừa mơ màng mở to mắt hỏi.
"Mua thức ăn." - Cố Phi vừa mặc quần áo vừa tung rớt chăn mền của cậu.
"Không phải chứ" - Tưởng Thừa đem chăn lại kéo trở về đắp kín - "Ngài mấy ngày trước không phải vừa có thời gian liền chạy tới siêu thị à, tôi thậm chí lo rằng cậu muốn dọn sạch siêu thị, còn chưa mua đủ hả?"
"Vậy không giống nhau" - Cố Phi chống vào đầu giường cười cười - "Cậu không muốn lĩnh hội một chút, quá trình vui vẻ cùng bạn trai mua sắm đồ Tết à?"
"... Bệnh thần kinh" - Tưởng Thừa cười lên - "Được thôi, dậy đây."
Mùi vị Tết của ngày hai mươi tám đã rất nồng, lúc Tưởng Thừa thức dậy đánh răng rửa mặt cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng cười bên ngoài, còn có... tiếng cãi nhau, có lẽ lớn hơn so với bình thường, cũng náo nhiệt hơn.
Cậu vừa đánh răng vừa đi đến trước cửa sổ nhìn xuống.
Người tuyết với cái cái đầu tuyết trên mặt đất úp mấy cái thùng thủng xấu vô cùng, một đám trẻ con loắt choắt đang điên cuồng chạy băng băng, trêu chọc nhau, một thằng nhóc đang căng cổ họng vừa khóc vừa không biết đang chửi ai, còn có hai người đang ở bên đường chống nạnh rống vào nhau, một bà cụ.
Một năm rồi nhỉ.
Tưởng Thừa đột nhiên hơi xúc động, nhìn những cảnh lộn xộn này dưới lầu, lần đầu tiên không vì những hỗn loạn này mà bực dọc.
Cũng lần đầu tiên cảm thấy ăn Tết có cảm nhận hoàn toàn không giống nhau, cậu lại có thể vô cùng mong đợi hoạt động đáng ghét trong siêu thị, người chen lấn, người tranh đoạt đồ Tết rồi lại người người xếp hàng sát rạt tính tiền.