Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 97:




Hai người ngửa đầu ""A"" hồi lâu, la to đến rất đã, chỉ là Tưởng Thừa cảm thấy tư thế la to này trong chốc lát liền có chút thiếu oxy.
Cậu tranh thủ thời gian cầm di động ra: ""Lại đây, giữ nguyên tư thế này, cấm động đậy.""
"Chụp ảnh hả?" - Cố Phi ngoảnh đầu hỏi.
"Ừa, đừng nhúc nhích, nhìn ống kính" - Tưởng Thừa cầm di động giơ qua đỉnh đầu, hai cậu cùng nhau ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt của mình trong màn hình - "La to, a —— "
Cố Phi nở nụ cười, lại "A" lên theo cậu, Tưởng Thừa nhấn nút chụp: "Rất tốt, cái cổ tôi cũng mỏi nhừ rồi."
"Đốt pháo hoa." - Cố Phi đá đá túi nhựa.
"Nhị Miểu dám đốt sao?" - Tưởng Thừa hỏi.
"Nó không biết" - Cố Phi nói - "Cậu cầm lấy tay nó mới có thể đốt."
"Được" - Tưởng Thừa móc hộp thuốc lá ra - "Tôi mang nó theo đốt."
"Này này này" - Cố Phi đem bật lửa trong tay đưa qua - "Cậu còn định để nó dùng thuốc lá đốt hả?"
"... Quên mất" - Tưởng Thừa nhận lấy bật lửa, đây là bật lửa ống dài Cố Phi lấy từ trong cửa hàng - "Đến đây Nhị Miểu, hai chúng ta đốt pháo hoa?"
Cố Miểu ôm ván trượt nấn ná tới bên cạnh cậu, Tưởng Thừa đem bật lửa đặt vào trong tay con bé: ""Bấm chỗ này.""
Cậu đè vào ngón tay của Cố Miểu đánh bật lửa, sau đó kéo lấy tay cô bé qua cái ngòi nổ của pháo hoa châm lửa.
"Được rồi, tốt rồi, tốt rồi!" - Tưởng Thừa đem cô bé kéo về phía sau vài bước.
Lần này là đốt một bó tám lỗ, mặc dù ban ngày xem ra không được quá chói mắt lắm, nhưng mà Cố Miểu vẫn vào trong nháy mắt pháo hoa bắn ra, hưng phấn huýt sáo một hơi vang lên.
Lúc này Cố Phi xách ra một túi pháo hoa coi như không nhiều lắm, nhưng mà Cố Miểu đốt pháo hoa với trẻ con khác không giống nhau lắm, trẻ con khác đều là muốn xem một cái lại tiếp một cái, cô bé thì đốt một cái liền sẽ hưng phấn mà giẫm lên ván trượt ra ngoài xoay hai vòng mới trở lại, nếu như gặp phải bên cạnh có người đốt dây pháo, cô bé còn muốn đi chui qua một lần.
Vì vậy chỉ chút pháo hoa này đốt gần một tiếng đồng hồ mới cơ bản đốt xong.
"Xong rồi, không còn" - Cố Phi nói - "Còn có những cái khác ban đêm trời tối rồi đốt, nhìn đẹp."
Tưởng Thừa vừa muốn nói chuyện, từ con đường bên cạnh bao phủ trong một đám khói thuốc pháo, xa xa truyền tới một âm thanh kêu gọi giống như từ nơi chân trời vọng về.
Cao vút lảnh lót.
"Phi Phi, Miểu Miểu còn có bạn học —— ăn cơm —— "
"Tôi đệt?" - Tưởng Thừa có chút khiếp sợ quay đầu nhìn Cố Phi - "Đây là ai đang kêu?"
"Còn có thể là ai chứ." - Cố Phi cả mặt một lời khó nói hết.
"Đuôi ngựa giấy xanh?" - Tưởng Thừa hỏi.
"... Tốc độ đặt biệt danh này của cậu có hơi kinh người đấy?" - Cố Phi thở dài - "Đi thôi, đi về thưởng thức tay nghề của cái rổ ấy.
"Là giấy xanh, không phải cái rổ." - Tường Thừa sửa lại phát âm của cậu ta.
(蓝[lán] - xanh lam
篮[lán] - giỏ, rổ, túi, làn
Hai từ phát âm giống nhau nên Cố Phi hiểu nhầm ý của Tưởng Thừa nói)
"Giấy xanh." - Cố Phi vừa đi về phía trước vừa nói lại một lần.
"Anh ta là màu xanh ấy mà, làm sao mà vừa mới hả họng kêu một cái giống như là giọng nữ có âm vực cao soprano" - Tưởng Thừa vẫn có chút chưa hoàn hồn lại - "Tôi tưởng là mẹ cậu gọi cậu đấy, Phi Phi."
"Có tin tôi đánh cậu hay không." - Cố Phi liếc mắt nhìn cậu.
"Ngon đến, không đánh không phải người Trung Quốc." - Tưởng Thừa bỗng nhiên tâm tình rất tốt, trong không khí tràn đầy mùi thuốc pháo này, mặc dù nhìn không rõ phía trước có cái gì, nhưng mà bên cạnh có người mình để ý nhất ở cùng nhau, cùng nhau tản bộ mua đồ, cùng nhau đốt pháo hoa, cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, cậu chỉ là kiềm chế không được mà cảm thấy tâm tình tốt.
Cậu nhảy lên một cái, chân phải bước tới phía trước một bước khuỵu cong gối, sau đó tay chống nạnh bắt đầu rung vai, nói rất có nhịp điệu: ""Không, đánh, không phải, người, Trung Quốc.""
Trên mặt Cố Phi không có bất kỳ biểu cảm nào mà nhìn cậu, mấy giây sau quay đầu rồi chạy đi: ""Nhị Miểu chạy mau! Có yêu quái!""
Tiếp đó lại huýt sáo một tiếng, Cố Miểu vừa nghe lập tức liền đạp ván trượt một cái, xông ra đường phía trước.
Anh chàng đuôi ngựa làm cơm cũng rất nhanh, lúc bọn họ trở về trong cửa hàng, trên bàn đã bày ra sáu món một canh, đều là món chính.
Không hổ là đầu bếp.
Xem đẳng cấp món ăn, đầu bếp này chắc không phải làm việc thuộc chỗ quá cao cấp, nhưng mà một bàn thức ăn ngửi thấy vẫn rất thơm, khiến người ta thèm.
"Vất vả rồi." - Lúc Tưởng Thừa ngồi xuống nói một câu.
"Không vất vả, đây là sở trường của tôi" - Đuôi ngựa huơ tay một cái - "Một bàn này là việc nhỏ."
"Mẹ đi lấy chút rượu" - Mẹ Cố Phi chạy đến trước tủ để rượu nhìn một chút, chọn bình Kim Lục Phúc - "Cái này ăn mừng, uống cái này đi."
"Nhị Miểu tự mình đi lấy thức uống." - Cố Phi nói với Cố Miểu.
Cố Miểu chạy đến lấy trong tủ lạnh một bia lon, quay đầu nhìn Cố Phi.
"... Uống đi." - Cố Phi nói.
"Miểu Miểu, lại đây" - Đuôi ngựa từ trong túi móc ra một cái bì đỏ lì xì - "Cầm lấy."
Cố Miểu không nhìn anh ta, tự nhìn tự cúi đầu móc lấy vòng nắp bia kéo.
"Nhị Miểu?" - Mẹ Cố Phi kêu cô bé một tiếng - "Chú cho con tiền mừng tuổi đấy."
Cố Miểu vẫn không ngẩng đầu, sau khi tiếp tục móc mở vòng, ngửa đầu rót mấy ngụm bia, sau đó chùi miệng một cái, ngồi xuống, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn.
"Nhị Miểu." - Cố Phi mở miệng.
Cố Miểu ngẩng đầu.
"Chú cho em tiền mừng tuổi, cầm lấy cẩn thận, cảm ơn chú." - Cố Phi nhìn cô bé.
Cố Miểu cuối cùng quay đầu nhìn nhìn Đuôi ngựa, đứng lên trước tiên cúi mình vái chào, sau đó cầm lấy bì lì xì, bỏ vào trong túi của mình.
"Đến" - Đuôi ngựa tiếp tục lục túi - "Phi Phi..."
"Không cần" - Cố Phi ngẩn người, hết sức lúng túng ngượng ngùng xua xua tay - "Thật sự không cần."
"Nó thì không cần cho" - Mẹ Cố Phi ngăn cản Đuôi ngựa - "Cũng trưởng thành rồi, không phải trẻ con."
Sau khi vô cùng lúng túng khó xử mà đùn đẩy vài lần, Đuôi ngựa đem bì lì xì thu lại, mẹ Cố Phi cầm ly lên: ""Tới tới tới, trước tiên chúc con trai tôi phát tài, con gái tôi khỏe mạnh, Tưởng Thừa thi được trường đại học nổi tiếng...""
"Anh đâu?" - Đuôi ngựa hỏi.
Tưởng Thừa hết hồn nghe thấy giọng điệu làm nũng của Đuôi ngựa, liếc nhìn Cố Phi bên kia một cái. 
Cố Phi bưng ly, biểu cảm trên mặt biến hoá đủ màu.
"Anh đó" - Mẹ Cố Phi cười dựa vào trên người Đuôi ngựa một cái - "Chúc anh vạn sự như ý nha."
Trong giọng điệu này ấy mà đều là tràn đầy ngây thơ, Tưởng Thừa cầm ly, mồ hôi cũng sắp rơi xuống rồi, lại nhìn qua Cố Phi, cậu ta đã gượng gạo mà nghiêng đầu ra ngoài.
Chỉ có Cố Miểu vẫn bình tĩnh tự nhiên, đối diện một bàn đồ ăn ngẩn ra.
Và sau hai câu này, mẹ Cố Phi và Đuôi ngựa bỗng nhiên cứ bắt đầu trạng thái yêu đương thẹn thùng như chỗ không người, giơ ly lên quên mất bản thân mà bắt đầu liếc mắt đưa tình.
Cố Phi đem ly tới đụng một cái trên ly của Tưởng Thừa: ""Thừa ca năm nay không có gì cản nổi, đánh đâu thắng đó.""
"Vạn sự suôn sẻ" - Trong khóe mắt Tưởng Thừa nhìn thấy hai người kia còn chìm đắm, khẽ nói - "Bạn trai."
Cố Phi cười lên, uống một ngụm rượu, sau đó lại duỗi tay qua cụng lon bia của Cố Miếu một cái: ""Nhị Miểu ăn no chóng lớn.""
"Nhị Miểu mỗi ngày tiến lên." - Tưởng Thừa cũng cụng lon bia của cô bé.
Lúc bọn họ bắt đầu ăn, mẹ Cố Phi cùng Đuôi ngựa mới coi như tỉnh táo lại, nhưng cũng đã quên chuyện nâng cốc chúc mừng, cùng nhau theo đó bắt đầu ăn.
Một bữa cơm, Cố Phi và Tưởng thừa không nói lời nào, nhưng lại chẳng hề tẻ nhạt, bởi vì có một đôi tình nhân ngọt ngào vừa ăn vừa liếc mắt đưa tình.
Ngoại trừ bên ngoài liếc mắt đưa tình ra, thì đều là mẹ Cố Phi chống cằm, nghe Đuôi ngựa ba hoa.
Có điều là ba hoa của anh ta có thể coi như không quá lớn, chủ đề chính vẫn là cửa tiệm mà anh ta hôm nay muốn nhượng lại của ông chủ bọn họ, Tưởng Thừa vẫn luôn muốn nhắc nhở anh ta, anh có hỏi qua ông chủ rằng ông ta muốn bán hay không chưa... Chỉ có điều bầu không khí cực đại của hai bọn họ, người ngoài cơ bản không chen miệng vào được.
Món ăn của Đuôi ngựa làm vẫn chấp nhận được, ngửi mùi thơm, ăn vào cũng không tệ, Cố Miểu ăn rất vui vẻ, cứ gắp liên tục liên tục, một miếng thịt một ngụm rượu, tương đối thỏa thuê. 
Đôi tình nhân đối diện đoán chừng không ăn no, Tưởng Thừa thậm chí không sao nhìn thấy bọn họ đụng đũa.
"Bọn mẹ ra ngoài đi loanh quanh" - Ăn được xêm xêm, mẹ Cố Phi đứng lên - "Cảm nhận một chút mùi vị năm mới."
"Vâng." - Cố Phi đáp một tiếng.
"Đi chơi vui vẻ." - Tưởng Thừa nói.
"Cảm ơn." - Mẹ Cố Phi kéo Đuôi ngựa đi ra ngoài, rất nhanh đã nghe thấy tiếng xe mô-tô khởi động xa xa.
Tưởng Thừa dựa vào trên ghế duỗi dài chân, nhìn Cố Miểu còn đang vùi đầu tận lực ăn.
Cố Phi ở bên cạnh đốt điếu thuốc: "Muốn không?"
"Lát nữa đi" - Tưởng Thừa nói - "Tôi ăn hai miếng nữa."
"Đồ ăn này làm cũng được." - Cố Phi nói.
"Ừm" - Tưởng Thừa múc chén canh - "Người này... so với những người trước kia thế nào?"
"Không biết" - Cố Phi nhíu nhíu mày - "Trước đây có người so với người này nhìn ra đáng tin bài bản hơn, cuối cùng cũng thế."
"Vậy..." - Tưởng Thừa nhìn cậu.
"Chỉ cần đừng động tiền trong cửa hàng" - Cố Phi lùi ra sau dựa nhẹ - "Tôi cũng lười quản, người trưởng thành rồi."
"Ừm" - Tưởng Thừa cầm bình rượu lên lắc lắc, vừa rót rượu cho Cố Phi vừa ngẫm nghĩ - "Mới vừa rồi, người kia say rượu lái xe thì phải?"
"Nè" - Cố Phi cười - "Thừa ca, cậu thật là… anh ta chỉ uống hai phần thôi."
"Buổi chiều Lý Viêm bọn họ qua đây, nếu các cậu uống, cưỡi xe đạp ra ngoài là được rồi" - Tưởng Thừa nói - "Cậu uống cũng khoảng hơn hai phần."
"Chúng tôi không ra ngoài, không chỗ nào để đi" - Cố Phi nói - "Chúng tôi chỉ làm ổ chỗ này xem ti-vi tán gẫu, có lúc chơi đánh bài."
"Sinh hoạt của người già cả." - Tưởng Thừa nói.
"Ừm" - Cố Phi gật gật đầu - "Sinh hoạt của người trẻ tuổi đều đã cùng cậu ở trên giường rồi."
Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta: "Nói chuyện chú ý chút."
"Trên giường, trên giường, trên giường, trên giường" - Cố Phi nói - "Lên giường, lên giường, lên giường, lên giường."
"Ngủ đi." Tưởng Thừa nói.
Sau khi Cố Miểu cầm một miếng xương sườn cuối cùng gặm sạch sẽ, hai cậu đem cái bàn thu dọn.
Chuyện rửa chén quả là vô cùng chán, Tưởng Thừa hôm nay, lần đầu tiên lúc rửa chén cảm thấy tâm trạng không tệ, Cố Phi cầm di động để bên cạnh mở nhạc cho cậu, cậu theo nhịp điệu ‘loong coong" đã đem chén rửa xong.
Lúc này từng nhà đều đang ăn cơm, tiếng pháo bên ngoài hơi nhỏ một chút, cậu từ phòng bếp đi ra, đứng ở trong sân sau, nghe tiếng pháo xa xa.
Trước đây lúc ăn tết cảm thấy bình thường, nghe thấy tiếng pháo ầm ĩ kiểu này, cậu sẽ cảm thấy rất phiền, vô cùng hoảng loạn, bây giờ vẫn là lần đầu tiên có thể tâm bình khí hòa mà nghe tiếng động như thế, thậm chí có thể cảm thấy dưới quang cảnh đổ nát của xưởng thép, bởi vì ăn Tết mà sức sống hừng hực hiện ra.
"Tuyết rơi rồi! May mắn chúng tôi tới sớm!" - Trong cửa hàng truyền đến giọng của Lưu Phàm.
Tưởng Thừa ngẩng đầu lên, hoa tuyết trên trời bay lất phất xuống vẫn rất nhỏ, xoay tròn trong gió, lúc đáp xuống mặt đất vốn là một hạt băng đá nhỏ bé, tiếp đó liền nhanh chóng tan biến.
Cậu quay người vào trong cửa hàng, Lưu Phàm cùng Lý Viêm còn có La Vũ mới vừa vào cửa, đang cởi áo khoác.
"Tưởng Thừa! Năm mới tốt lành nha!" - La Vũ chào hỏi.
"Năm mới tốt lành." - Tưởng Thừa cười cười.
"Tưởng cậu hôm nay cũng ôn tập chứ" - Lý Viêm nói - "Đại Phi nói cậu mỗi ngày từ sáng đến tối đều đang ôn tập."
"Lát nữa trở về liền tiếp tục ôn tập." - Tưởng Thừa nói.
"... Chơi một lát lại về chứ" - Lý Viêm nói - "Tụi tôi còn mang một đống đồ tết qua đây đấy, nếm thử một chút?"
"Bây giờ thật sự nếm thử không nổi rồi" - Tưởng Thừa xoa xoa bụng - "Mới vừa nhét đầy một bụng."
"Tưởng Thừa, anh trai có đồ tặng cậu" - Lưu Phàm từ bên cạnh xách lên một cái túi nhựa lớn qua - "Đây là chúng tôi bảo Trần Kiệt làm, Trần Kiệt có người bạn thực tập ở Nhất Trung, làm tài liệu ôn tập cho lớp 12 của bọn họ."
"Khỉ gió" - Cố Phi cười - "Các cậu đến mức này sao."
"Một đám người đại học cũng không lên được, nhìn thấy lớp đàn em hâm mộ đấy"" - Lý Viêm cười cười ngồi xuống, móc ra bao lì xì rất giống cái trống nhét vào trong túi của Cố Miểu - ""Tụi anh cho em tiền lì xì, tự mình cất vào, đừng đưa cho anh trai em.""
Lúc Tưởng Thừa nhận lấy cái túi nhựa lớn nặng trĩu này có chút cảm thụ không nói nên lời, cả buổi cũng chỉ nói ra được một câu: ""Cảm ơn.""
"Không cần khách sáo." - Lưu Phàm đáp lời.
Nói xong mấy người đều cười, La Vũ thở dài: ""Không cần nghiêm túc như thế, nói cũng nói không xong.""
Một đám người chia nhau ngồi trên ghế trong cửa hàng, bắt đầu tán dóc.
Tưởng Thừa lấy ra mấy tờ tài liệu nhìn xem, đều là bài thi của Nhất Trung phát ra khoảng thời gian này, còn có một ít tài liệu của thầy cô tìm được, có một số hơi trùng lặp với Tứ Trung, còn có đa phần là chưa từng thấy.
Lý Viêm bọn họ có thể tìm tài liệu ôn tập cho cậu, việc này trước đây Tưởng Thừa hoàn toàn không nghĩ tới, bản thân chuẩn bị thi, ngay cả đám người suốt ngày sống không lý tưởng cũng bị kinh động, cũng đúng là thần kỳ.
Nhưng mà cũng chính là thế này, cậu bỗng nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
Liếc mắt nhìn Cố Phi ở trước mặt đang ngồi nghe mấy người chém gió, Cố Phi đối với mình, có bao nhiêu kỳ vọng?
Lúc Lý Viêm đề nghị đánh bài, Tưởng Thừa quyết định trở lại đọc sách.
"Luộc sủi cảo xong gọi cậu qua ăn" - Cố Phi cùng với cậu đi ra cửa hàng - "Muốn tôi tiễn cậu trở về không? Buổi tối muốn tôi đón cậu à?"
"Cố Miểu cũng không cần cậu đưa đón chứ." - Tưởng Thừa cười.
"Đưa đón chỉ là cái cớ" - Cố Phi lười biếng duỗi lưng - "Không phải là muốn nhìn cậu nhiều hơn mấy cái sao."
Lời này khiến cậu rất muốn trên đường phố liền đi qua ôm lấy Cố Phi mạnh mẽ hôn mấy cái.
Muốn nhìn cậu nhiều hơn mấy cái.
Cậu cũng như vậy, lúc ôn tập, trong khóe mắt của cậu trước sau đều có bóng dáng của Cố Phi, cho dù đi vào trạng thái thiên địa vô ngã, Cố Phi nói một câu liền có thể đem cậu kéo trở về.
Muốn nhìn cậu ấy, muốn nghe cậu ấy nói chuyện.
Mà càng không thể chịu được là những lúc sớm chiều bên nhau, cứ ở cùng nhau theo thời gian đếm ngược thi đại học, từng chút một mà giảm đi, loại suy nghĩ này nghĩ tới liền cảm thấy một hồi lo lắng, thậm chí vượt hơn cả kỳ thi đại học sắp tới.
Tưởng Thừa một mình một người đi bộ trở về phòng thuê, cậu không bảo Cố Phi tiễn cậu, kiểu quấn quýt dây dưa này á, nếu không thể kịp thời dừng lại, hai cậu không chắc sẽ ở giữa phòng thuê với cửa hàng nhà Cố Phi, cậu tiễn tôi, tôi tiễn cậu mà đi tới đi lui tiễn mười lần, tám lần.
Phòng thuê bên này cũng toàn là mảnh vụn đỏ đầy đất, trong hành lang thậm chí giống như trải thảm đỏ, Tưởng Thừa dọc đường ngửi thấy mùi khói pháo đến trên lầu.
Đây mặc dù là tòa lầu cũ kỹ, nhưng hệ thống sưởi ấm vẫn đốt sung túc một cách kỳ diệu, vào phòng một cái đều có thể cảm thấy được làn khí ấm áp.
Cậu thay bộ quần áo thoải mái, ngồi vào trước bàn bắt đầu ôn tập.
Trước tiên làm bài thi của Tứ Trung, sau đó là đủ loại nội dung cùng tài liệu của Nhất Trung mà Phan Trí gửi qua.
Trong mắt người khác, cậu có lẽ giống như cỗ máy không biết mệt mỏi, học bá mà, tự giác mạnh mẽ, năng lực học tập và khả năng ghi nhớ cũng mạnh, học tập còn có kế hoạch. 
Nhưng vẫn rất mệt, bút đang viết sẽ dừng lại, đầu óc đang tập trung cũng sẽ mắc kẹt.
Từ nhỏ cậu cứ toàn là một mực kìm nén, nhất định phải làm được, nhất định phải làm tốt, một cách đơn thuần nghĩ muốn được một phần thừa nhận, mà bây giờ, nguyên nhân cậu ra sức duy trì như vậy, trở nên phức tạp hơn.
Cậu đã không có đường lui.
Cố Phi cũng không có.
Buổi tối Cố Phi gọi điện thoại tới gọi cậu đi ăn sủi cảo, nếu không phải tiếng chuông riêng của Cố Phi đối với cậu là một loại kích thích, đoán chừng cậu cũng không phản ứng nhiều.
Sủi cảo là Lý Viêm bọn họ gói, nói là có mười cái sủi cảo, bên trong bọc tiền, ai ăn được, người đó liền cầu được ước thấy.
Trong đĩa xếp không hết, Cố Phi trực tiếp chia tới trong chén bọn họ, mỗi người mấy cái, kết quả mỗi người đều ăn được một đồng tiền, Cố Miểu còn vì cắn trúng tiền mà sững ra đến cả buổi, mà trong chén này của Tưởng Thừa, năm cái sủi cảo đều có tiền.
"Ôi!" - Lúc Tưởng Thừa lần thứ năm cắn được tiền, liếc mắt nhìn Cố Phi.
"Đại Phi" - Lý Viêm cười không chịu nổi - "Cậu có phải là ‘hắc hòm’ hay không."
"Chắc chắn hắc hòm đấy" - Lưu Phàm tung tung tiền trong tay, cười nói - "Cậu ta không đem mười cái đều bỏ vào chỗ của Tưởng thừa cũng có thể coi như là nhớ đến tình cảm anh em rồi."
"Các cậu cũng không thi đại học." - Cố Phi nói.
"Dù sao cũng chia cho chính mình hai cái nữa chứ"" - La Vũ nói - ""Tụi tôi không thi đại học, cậu thi đại học đấy.""
Cố Phi cười cười không nói gì.
Ăn tết đối với Tưởng Thừa mà nói, hoạt động chủ yếu chính là ăn xong sủi cảo chỗ này là đủ rồi, tiếp đó mấy ngày nghỉ tiếp theo chỉ trốn ở trong phòng không làm sao ra ngoài nữa.
Cố Phi cách hai ngày kéo cậu ra ngoài đi dạo, hít thở không khí, trên đường lại sẽ trích ra vài câu hỏi kiến thức lựa chọn bất ngờ hỏi cậu.
Tưởng Thừa có chút phát hiện không ngờ, Cố Phi không có đặc biệt thuộc lòng qua nội dung gì đó, nhưng mấy lần trích ra vấn đề, cậu ta không cần phải nhìn đáp án đã biết câu trả lời của Tưởng Thừa là đúng hay sai.
"Cậu giỏi nha" - Tưởng Thừa nói - "Đều nhớ hết?"
"Không" - Cố Phi cười - "Làm sao có thể, tôi chỉ là nhớ sơ sơ, bảo tôi nói là nói không ra được, nhưng cậu nói đúng hay không đúng, tôi đều biết."
"Ha." - Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta.
Tuy rằng không biết có thể có tác dụng nhiều bao nhiêu, nhưng cậu vẫn từ từ gia tăng thời gian để Cố Phi trích ra thuộc lòng cho cậu, một là thời điểm càng gần, càng cần phải thuộc lòng nhiều, trí nhớ càng mới càng tốt, hai là cậu vẫn có chút âm ỉ không cam lòng.
Cậu sẽ không nói thẳng ra, nhưng mà phương thức hai người chiếu cố rất tốt, Cố Phi cũng sẽ không phát hiện.
Kỳ nghỉ cứ chạy theo tiết tấu có quy luật như thế kết thúc, học kỳ mới và khai giảng trước giờ nối liền cùng nhau, so với vận mệnh bi thảm của Phan Trí bên kia, mồng bốn đã lên lớp, Tứ Trung còn cho nghỉ một tuần.
"Các trò! Tháng hai rồi! Tháng hai không nỗ lực, tháng ba không cố gắng, tháng bốn không gắng sức, tháng năm..." - Lão Từ đứng ở trên bục giảng nói, có lẽ là trước khi mở miệng nói, thầy ấy không nghĩ tới còn có nhiều tháng như vậy, liệt kê xuống một hồi, miệng cũng xém tí như cái gáo, ho hai tiếng mới tiếp tục nói thêm - ""Không nỗ lực, tháng sáu liền không có gì, bi thương a! Từ bây giờ, các em bắt đầu đã không có thời gian nghỉ rồi, cũng không thể xả hơi nữa...""
Ngày mốt chính là Valentine, sáng sớm lúc Vương Húc tới hỏi Valentine nên tặng cái gì cho Dịch Tĩnh, Tưởng Thừa mới giật mình nghĩ ra, ủa sắp tới là Valentine rồi hả.
Cậu quả là ôn tập đến mức có phần đem đầu óc quăng sạch, không có thời gian làm quà tặng cho Cố Phi nữa rồi, nhưng vẫn muốn tặng Cố Phi chút gì đó, tặng cái gì nhỉ?
"Đừng nghĩ tới Valentine nữa!" - Lão Từ cất cao giọng - "Đừng tưởng là thầy không biết đầy trong đầu các em đều là nghĩ cái gì!"
Trong lòng Tưởng Thừa thoáng cái giật mình, nhướng lông mày một chút, vô thức ngẩng đầu liếc lão Từ một cái.
Cố Phi ở bên cạnh cười: "Cậu có phải là bị lão Từ nói trúng rồi hay không?"
Tưởng Thừa cười cười không lên tiếng.
"Lúc chúng ta đi dạo cứ đốt hai cây pháo hoa là được"" - Cố Phi nhỏ giọng nói - ""Thời kỳ đặc biệt, thì đừng suy nghĩ.""
"Còn có pháo hoa hả? Không phải bị Nhị Miểu chơi hết rồi à?" - Tưởng Thừa hỏi.
"Cậu ngốc à" - Cố Phi nói - "Hiện ở trên đường cũng còn có thể mua đấy chứ, tôi mua."
"Ha" - Tưởng Thừa cười thở dài - "Vậy được, dẫu sao cũng không khác nhau mấy, sang năm lại ăn mừng cho tốt."
"Ừm." - Cố Phi gật gật đầu.
"Tháng sau y như vậy" - Lão Từ vẫn ở trên bục giảng tận tình khuyên nhủ mà nói - "Các em hăng hái tinh thần lên một chút, cho thầy nhìn thấy thực lực của các em!"
Trong phòng học trái lại là không có tiếng rù rì của ngày thường, có lẽ là ăn Tết chơi đến hết hơi hết sức, từng người từng người nằm sấp trên bàn ngủ bù.
Tháng sau liền y như vậy a...
"Nhìn xem! Thời gian đếm ngược! Nhìn thấy chưa!" - Lão Từ tiếp tục cất cao giọng, chỉ vào tờ giấy đếm ngược thời gian trên bảng đen - "Cố gắng đó các em!"
Tưởng Thừa dựa vào trên ghế, khoảng cách thi đại học còn có 11 4 ngày.
Cậu biết không còn bao nhiêu thời gian, nhưng mà ba tháng nghe ra còn dài hơn so với 114 ngày, lúc thình lình đụng phải ba con số nhìn thấy ít ỏi này, tâm lý cậu vẫn khẩn trương.
11 4 ngày.
Thời gian cậu và Cố Phi dính lấy nhau ở một chỗ từ sớm đến tối, cũng chỉ còn thêm 114 ngày nữa... Đầu óc cậu đột nhiên có chút rối loạn, lại có thể tính không ra đáp án đơn giản như vậy.
Nhưng bất luận là con số gì, so với ∞, đều tỏ ra quá ít ỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.