Ngạo Kiều Dữ Thiên Kiến

Chương 3:




Lôi Kính cùng Doãn Thiên Kỳ đồng thời nhảy dựng lên! Một con gấu ngốc nào đó quên rằng hạ thể mình đang bị trói, cứ thế mà nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đã thành thái giám! Huhu —! Đau chết bố!
“Có vấn đề gì sao?” Mạnh Niệm Kỳ nhíu mày.
Lôi Kính biết lão Đại không thích người khác khiêu chiến với quyết định của anh, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống “Không… không thành vấn đề.”
Phí Tử Ngang dùng đến nụ cười độc chiêu của mình, “Thế Doãn bộ trưởng có chuyện gì hả?”
“… Không có gì.” Doãn Thiên Kỳ sợ nhất là lực sát thương của nụ cười kia, đành phải sờ sờ cái mũi rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Ok, quyết định vậy đi. Còn bạn Tống Tiệp, chức cán sự trưởng thể thao thì không ai ngoài cậu có thể đảm nhận, còn cán sự phó thì mình tin rằng bạn Cổ Vân Phong sẽ đảm nhiệm được. Hai người có ý kiến gì không?”
“Không thành vấn đề.”
“Bạn Vương Vũ Kiệt, bạn sẽ tiếp tục đảm nhiệm chức cán sự trưởng giải trí, còn cán sự phó, bạn có muốn đề cử ai không?”
“Mọi người cũng biết đó, tôi với thầy Lục cùng phòng thì giao tình cũng không phải là ít…” Vương Vũ Kiệt nghịch tóc, nở nụ cười “Cho nên thầy Lục có đặc biệt dặn rằng, thầy ấy hi vọng có thể giúp tôi xử lý công tác giải trí, cán sự phó cũng không cần tìm người nữa đâu.”
Mạnh Niệm Kỳ đã sớm biết từ miệng người yêu rằng Vương Vũ Kiệt với thầy Lục yêu nhau đến nỗi muốn chết đi sống lại, cho nên mới không tách hai người bọn họ ra, bởi vậy nên anh cực kỳ biết điều liền gật đầu, có thiên tài như thầy Lục hỗ trợ, thật sự không phải quá tốt sao?
“Được rồi, nếu mọi người đã biết rõ chức vụ của mình, mong mọi cán bộ đồng tâm hiệp lực giúp đỡ lẫn nhau. Hiệu trưởng có quyết định rằng ngày năm tháng sau sẽ cử hành lễ hội chiêu đãi ở vườn đầu tiên sau khi hai trường Thượng Nhạc Hữu Thượng đã sáp nhập lại với nhau, hội quán mời phụ huynh học sinh với một số khách quý tới tham gia. Hi vọng mỗi cán sự trưởng sau khi về lập tức lên kế hoạch, bày ra những tiết mục đặc sắc, khiến lễ hội lần này được thành công suôn sẻ. Buổi họp đến đây là kết thúc, tan họp.” Khi mọi người đều đứng dậy để chuẩn bị rời đi, chỉ có một mình gấu đen đang bị tró chặt vô cùng bi thảm, không thể động đậy.
“A Kính, ngồi ngây ra đó làm gì? Đi chung với anh nào.” Mạnh Niệm Kỳ thấy biểu tình của Lôi Kính hơi lạ, nhịn không được liền hỏi hắn.
“Không… không cần! Lão đại, anh với anh Ngang đi trước đi. Em có chuyện muốn nói cùng cán sự trưởng Doãn.” Lôi Kính nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được rồi, tụi anh đi trước.” Đợi tất cả mọi người đi hết, Lôi Kính giận dữ gầm lên “Thằng nhãi chết bầm này đi qua đây!”
Doãn Thiên Kỳ vẻ mặt vô tội “Anh tìm tôi hả? Có chuyện gì? Bổn thiếu gia bộn bề nhiều việc lắm…”
Lôi Kính nghiến răng đến nỗi muốn nát hết cả răng “Cho cậu ba giây để cởi cái cravat chết tiệt này! Nếu không tôi liền…”
“Nếu không thì đem hình đi phân tán hả? Chậc, những người não teo đều như thế này cả. Nói đi nói lại toàn mấy câu này, có thể đổi câu khác được không?” Doãn Thiên Kỳ làm bộ dáng bất đắc dĩ.
“Cậu… cậu…” Lôi Kính bắt đầu run rẩy, chỉ vào cậu, đau đến nỗi không nói ra lời.
Doãn Thiên Kỳ hai tay chống nạnh, y chang như đám đàn bà chanh chua, hùng hổ nói “Tôi? Tôi thế nào? Cái đồ gấu chết! Nhanh chóng xin lỗi bổn thiếu gia mau!”
“Dóc tổ! Bố mày làm sai gì mà phải xin lỗi mi?”
“Còn dám nói không có!” Doãn Thiên Kỳ tức giận đến muốn phát nổ!
“Rõ ràng gấu chết anh ‘làm’ tôi!”
Lôi Kính mặt đen mặt đỏ một hồi, việc này đúng là nỗi thống khổ mãi mãi trong lòng hắn.
Nghĩ lại thì Lôi Kình hắn chính là một món hàng nóng bỏng cuốn hút trong cái trấn này, có phụ nữ nào mà không muốn chứ?
Ai ngờ đâu tự dưng chẳng hiểu tại sao lại làm con trai ở ngay phòng thí nghiệm của môn hóa. Hơn nữa lại còn là người mà hắn ghét nhất! Muốn ho ra máu luôn!
Cho dù có hối hận một triệu lần đi chăng nữa, ngoài miệng vẫn cứ không buông tha cho cậu!
“Vụ đó sao trách tôi được? Ai mà biết bố mẫn cảm với cái nước trong phòng thí nghiệm cơ chứ?! Hơn nữa, thân là đàn ông con trai, nếu cậu không muốn, sao lúc đó không phản kháng đi!”
“Anh nói nhảm cái gì vậy? Lúc đó anh y như cầm thú, giống con gấu, tôi sao phản kháng được? Tôi la muốn khản cổ luôn mà anh cứ làm, vẫn làm! Căn bản chính là cầm thú! Cầm thú!” Doãn Thiên Kỳ nhớ lại thảm trạng bạo cúc hôm đó, không khỏi đau buồn.
Huhu… Phía trước của cậu còn chưa có chạm vô, vậy mà chẳng hiểu sao lại mất đi lần đầu tiên của phía sau! Rõ ràng là cậu muốn giữ trinh tiết của mình cho đêm tân hôn mà!!!
“Huhu… đều là tại anh!” Doãn Thiên Kỳ đánh tới tấp, cho hắn vài quyền mạnh bạo!
“Ái  ái— đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, xúc xích lớn đứt bây giờ!!” Nhìn thấy Lôi Kính đau đến nhe răng nhếch mép, Doãn Thiên Kỳ không có một chút mềm lòng, cười lạnh nói “Muốn tôi cởi cravat thì xóa hết mấy tấm hình đi.”
“Được…” Xem như cậu lợi hại! Lôi Kính cũng không dong dài, trực tiếp ném di động cho cậu. Doãn Thiên Kỳ nhanh chóng đem tất cả hình ảnh không-giống-người này xóa hết.
“Anh có copy qua đâu nữa không?!”
“Cậu nghĩ tôi sẽ làm mấy chuyện này ư?” Lôi Kính tức giận, trợn mắt nhìn cậu.
“Nói cũng đúng. Dung lượng não anh bé đến đáng thương, đại khái cách copy như nào cũng chẳng biết.” Lúc này Doãn Thiên Kỳ mới yên tâm mà nở nụ cười.
“Tháo cái cravat chết tiết này ra coi!”
“Ok, quân tử nhất ngôn.” Doãn Thiên Kỳ đúng là học sinh xuất sắc được gia giáo đàng hoàng, dựa theo lời hứa liền tháo bỏ nút hướng đạo vô cùng phức tạp kia.
“Được rồi, anh có có thể đi. Hô hô…” Đem Lôi Kính bỏ ra, Doãn đại thiếu cười đắc ý, ai ngờ đột nhiên bị con gấu đen phát cuồng đè ngã sấp xuống bàn —
“AAA! Lôi Kính chết tiệt! Anh muốn làm gì? Trên tay anh không còn hình nữa, còn muốn uy hiếp bổn thiếu gia sao??”
“Chậc chậc, quá nhọ cho cái tư chất thiên tài – học sinh nổi trội kia của cậu, sao mà ngốc vậy trời? Không có hình cũ thì tôi đành phải chụp hình mới thôi.”
“Hình mới?! AAA — không được — đồ cầm thú!”
“Mẹ nó… tấm này thì cái miệng dâm đãng phía dưới của cậu cắn xúc xích lớn của tôi thật là đẹp… Ái chà…  Chảy nước miếng luôn rồi kìa…” Lôi Kính lúc này đang cầm điện thoại chụp lia lịa.
“Ư… ư… Gấu chết… Ai… chảy nước miếng chứ… Nhanh… mau rút cái lạp xưởng ôi thiu của anh ra!” Doãn Thiên Kỳ cắn môi dưới, đau đớn một cách yêu kiều.
“Muốn bố rút ra thì cũng đừng có cắn chặt như vậy chứ… Đồ dâm đãng… Cậu xem đi, tôi muốn rút ra mà cái miệng này cứ liều mạng hút tôi vô trở lại, nó đói như vậy sao?” Lôi Kình tà ác nâng vòng eo mềm mại của thiếu niên, khiến cho đại nhục bổng đen thui của hắn cắm sâu vào cái mông trắng nõn thành hình ảnh dâm mị, không chút che giấu bày ra trước mắt Doãn Thiên Kỳ —
“—- Aa —- Không muốn! Tôi không muốn nhìn!” Doãn Thiên Kỳ xấu hổ đến mức mặt muốn thiêu cháy!
“Thật sự không muốn xem?” Lôi Kính đong đưa eo gấu cường tráng của mình, để cho đại nhục bổng đi vào như đóng cọc gỗ, một lần ‘đóng’ liền như ‘đóng’ đến chỗ sâu nhất —
“Ô a a… Đừng đâm sau như vậy —- Ruột sẽ bị phá mất —“ Não tủy tê dại đã vứt đi ý thức của Doãn Thiên Kỳ ra sau đầu, hoảng sợ hét chói tai!
“Ư ư… yên tâm, phá không được đâu, lần đầu tiên cậu bị tôi ‘phá thân’ cũng đâu có chuyện gì, còn cái động dâm tà này không biết đã bị tôi làm bao nhiêu lần, giờ đã sớm ‘ăn nhiều biết vị’ rồi.” Cự bổng vừa thô vừa đen như dã thú cứ điên cuồng đâm vào, nước mắt của thiếu gia nhà giàu đã được nuông chiều từ bé chảy ròng rã, khóc mắng không ngớt…
“Huhu… thằng khốn… đồ gấu chết… đừng… đừng đâm nữa… Đồ vô lại! Ba tôi sẽ giết anh.”
“Ba cậu á? Hừ, chỉ là một ông già có tiền dơ bẩn, có gì đặc biệt chứ?” Tính cách lỗ mãng, thiếu niên từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất, chẳng hề để ý đến mình càng cắm càng sâu, quá sâu!
“Aa— cầm thú! Anh đi chết đi! Ba tôi là cao thủ vật lộn, một quyền của ông có thể làm thịt gấu đen nhà anh! Ưm … a a — nơi đó không được —-“
đầu v* Doãn Thiên Kỳ đột nhiên bị cắn hết sức hung hăng, kích thích bất ngờ khiến cầu ưỡn căn người, la hét thất thanh!
Lôi Kính đã quá rõ ràng tử huyệt của cậu, chỉ cần vừa hung ác cắn ‘đầu v* dâm đãng’ kia, vừa đâm mạnh vào hoa tâm non mềm của cậu, chắc chắn cậu sẽ lập tức xuất tinh!
Quả nhiên, khi gấu đen tà ác tiến hành đồng bộ, thiếu niên ngạo kiều toàn thân một trận co rút, tinh dịch màu trắng theo côn th*t run run mà bắn loạn xạ, bắn tung tóe trên khuôn mặt ưu tú của cậu, còn có vài giọt dính trên đôi mắt kính gọng vàng —–
Nhìn thấy biểu tình yêu mị của thiếu niên khi đạt đến cao trào, trái tim Lôi Kính bỗng dưng bồn chồn, bàn tay to đen bóp mạnh cái mông trắng như tuyết, kích động như điên liền đâm điên cuồng.
“Hừ  —- giết chết cậu! Bố chưa bao giờ gặp cái ‘dâm động’ nào như thế này! Sướng muốn chết —- a a a… —- bắn — bố muốn bắn —-“
Doãn Thiên Kỳ nghe vậy liền kinh hãi, vùng vẫy dữ dội “Không được! Gấu chết! Không được bắn ở bên trong, mau rút ra —-“
“Ưm ưm… ngu mới rút! ‘Làm’ con trai hay nhất ở chỗ là không mang thai, bố đương nhiên muốn bắn hết vào trong ‘dâm động’ của cậu!” Lôi Kính liều mạng bóp chặt mông rồi đâm mạnh một cái, hét lớn một tiếng, cự bổng đâm thật sâu, ở trong mông thiếu niên bắn loạn xạ ——-
“Aaa — không được —-“ Tinh dịch của Lôi Kính cứ như dã thú, vừa nóng lại vừa nhiều, nhiều đến nỗi bao tử của Doãn Thiên Kỳ vừa nóng vừa căng lên, giữa lúc hoảng hốt, dường như đã sinh ra ảo giác mình đang thụ tinh…
Không muốn! Mình không muốn gấu con!
Thật tội nghiệp cho đại thiếu gia Doãn gia, toàn bộ danh hiệu đệ nhất tư chất thiên tài – học sinh nổi trội, đã bị đại nhục bổng làm điên cuồng đến nỗi đầu óc mơ hồ, cứ như vậy mà bị ‘hùng tiên’ của gấu đen chà đạp, cảm thấy thẹn đến ngất đi…
Khuôn mặt ưu tú trắng nõn bị tinh dịch bắn tung tóe lên trên… Cự bổng màu đen từ cúc huyệt màu hồng nhạt chậm rãi rút ra, mang ra một đống dâm dịch màu trắng… Hình ảnh này làm cho người ta muốn máu mũi phun trào, Lôi Kính như thê nào bỏ qua?
Tất nhiên là chụp thêm ảnh rồi, còn gì vui hơn!
Không dễ dàng gì để thỏa mãn dục vọng tà ác của đàn ông, Lôi Kính rốt cục cảm thấy mỹ mãn cất điện thoại đi rồi lấy khăn tay lau sơ cho Doãn Thiên Kỳ.
Vật nhỏ mẫn cảm quá, chả hiểu sao mỗi lần ‘sướng’ đều ngất đi?
Lôi Kính tinh ranh nhéo cái mũi dọc dừa “Được rồi, bố sẽ đưa Phật lên trời, miễn phí khiêng cậu về kỳ túc xá, coi tôi thương bạn không này.”
Thiếu niên đang tự biên tự diễn thì đột nhiên nhìn thấy trên sàn có mấy miếng vải rách “Ặc, đồng phục bị mình xé nát hết rồi, sao đi ra đây?”
Thiếu niên gãi đầu, lần đầu tiên vì hành vi của mình mà cảm thấy xấu hổ.
“Hô hô, có rồi! Cứ làm vậy đi! Lôi Kính mình đúng là thiên tài!” Các học sinh nhìn thấy Lôi Kính dùng một cái khăn trải bàn bao lấy một người đi ở giữa trường liền tò mò nhao nhao chạy tới xem.
“Anh Lôi, anh bế ai vậy?”
“Hề hề, nhất định là áp trại phu nhân của ảnh! Quần áo của chị dâu nhất định đều bị xé nát, nếu không thì tại sao quấn khăn trải bàn đi ra đường làm gì?”
“Năng lực của anh Lôi đúng là danh bất hư truyền!” Anh Lôi này, anh cho tụi em mở rộng tầm mắt, nhìn thấy chân dung của chị dâu đi.”
“Hì hì, để em đoán, chắc là em Kha San San ngực to mặt baby rồi! Ảnh thích nhất hình tượng đó mà.”
“Không không, hẳn là cô em chân dài Kim Bảo Nhi rồi! Mày không thấy cô ta luôn liếc mắt đưa tình với anh Lôi sao?”
Vài người chém gió đến độ nước miếng tung bay, còn Lôi Kính thì càng nghe càng thấy thích.
Nếu như bị mọi người biết người trong khăn trải bàn là kẻ thù số một của Thượng Nhạc – Doãn Thiên Kỳ thì chỉ sợ làm cho toàn dân căm phẫn.
“Rồi rồi, đừng cản đường! Bố muốn dẫn người về tắm rửa.”
“Oa ~ anh Lôi đúng là dũng cảm! Dám đem gái về ký túc xá luôn! Chẳng lẽ không sợ Doãn đại thiếu đi kiện với hiệu trưởng sao?”
“Hừ, anh Lôi chúng tôi không sợ! Vừa lúc để cho cái thằng nhóc đó mở rộng tầm mắt mà xem công phu trên giường của anh Lôi tụi tôi! Chắc chắn nó sẽ ghen tị muốn chết! Haha…”
Toàn bộ thầy giáo học sinh không ai không biết, người cổ đại Doãn Thiên Kỳ thủ thân như ngọc, đối với loại hành vi làm tình trước hôn nhân cực kỳ phản đối, vậy nên cho đến bây giờ chưa từng quen bạn gái, chắc chắn cậu vẫn còn là một ‘trai trinh’.
“Tụi bây cứ ảo tưởng tiếp đi, bố đi đây!”
Lôi Kính sợ nếu ở đây nữa, ngộ nhỡ Doãn Thiên Kỳ tỉnh lại, sự tình này liền khó giải quyết được, liền vội vàng ẵm người đi, căng chân chạy như điên!
Thở hổn hển quay lại ký túc xá, để người kia lên ghế sofa, cởi bỏ khăn trải bàn như bóc vỏ bánh chưng, lập tức thân thể trắng nõn của thiếu niên lập tức hiện ra trước mắt. Hô hấp của Lôi Kính liền nghẹn lại “Bỏ mẹ rồi! Mới làm hồi nãy xong, làm gì mà tiểu huynh đệ lại không biết kiềm chế vậy? Gục xuống mau!”
Mắng chửi ‘em trai’ của mình một phen, Lôi Kính ôm thiếu niên trần truồng đi tới phòng tắm.
Tắm rửa, kì cọ.
Lôi Kính lấy cục xà phòng thảo dược của hắn chà xát thiếu niên còn đang mê man từ đầu đến đuôi, đương nhiên là chỗ trọng yếu cũng không có quên…
Lôi Kính ngồi trên ghế nhỏ, ôm Doãn Thiên Kỳ như đứa bé sơ sinh ngồi tiểu ở trên đùi mình, vươn ra hai ngón tay sáp nhập vào cúc huyệt vừa bị hắn ‘sỗ sàng’, dùng lực móc— tinh dịch vừa nhiều vừa nồng lập tức chảy ra, không ngừng tích tụ trên sàn phòng tắm…
“Má, mình bắn nhiều thế…”
Lôi Kính cũng chẳng hiểu tại sao mỗi lần thông ass đại thiếu gia mà hắn ghét nhất này lại đặc biệt hưng phấn, bắn ra rất nhiều!
Rõ ràng cái thằng nhóc này là phẳng lì như đường sân bay, không phải loại vếu to mà Lôi Kính thường thích, thế éo nào lại nhiệt tình như vậy? Bất quá đầu v* của cậu ta rất là mẫn cảm, mỗi lần bị hắn cắn liền hưng phấn muốn điên… Đúng là đồ dâm đãng mẫn cảm.
Lôi Kính vừa nghĩ, vừa không phát giác rằng mình đang xoa xoa đầu v* của Doãn Thiên Kỳ.
“Hư ưm…” Doãn Thiên Kỳ thoải mái rên một tiếng.
Gấu đen nghe thiếu niên rên lên dâm đãng như vậy, thân thể liền một trận tê dại “Đáng chết, có cần rên dâm đãng như vậy không!?” Lôi Kính sợ mình không nhịn được, lại ooxx cậu, nên lập tức quấn cậu vào khăn lông, vứt lên giường!
“Ai ôi!” Mông Doãn Thiên Kỳ tê rần, lập tức tỉnh lại.
“Hả? Sao tôi lại ở trong phòng? Là còn nude nữa? Kinh, trên người sao lại có mùi thảo dược? AAA! Gấu chết! Bổn thiếu gia giết ngươi!”
Nhìn Doãn Thiên Kỳ vừa mới mở mắt liền hét ầm lên, Lôi Kính hận không thể giết chết cậu!
“Bị bệnh hả? Chưa dập đầu cảm tạ bổn đại gia lại còn dám mắng tôi?”
“Cảm ơn á? Anh có từng nghe ai bị một thằng hấp diêm xong rồi nói cảm ơn chưa?”
Lôi Kính ghét nhất là ba chữ ‘thằng hấp diêm’ này!
“Hấp diêm cái gì? Lúc cuối không phải cậu sướng đến oằn mình, rồi còn bắn tinh tùm lum tùm la!”
Khuôn mặt tuấn tú của Doãn Thiên Kỳ đỏ lên “Ai sướng đến oằn mình? Đó là hiện tượng sinh lý tự nhiên của đàn ông!”
“Hừ, chết đến nơi còn cứng đầu. Được, vậy còn chuyện bố cực khổ ẵm cậu về, còn giúp cậu tắm rửa, chẳng lẽ cậu cũng không cảm ơn sao?”
“Ẵm về?” Doãn Thiên Kỳ suy nghĩ một chút, sắc mặt đột nhiên trắng bệch…
“Anh… anh làm thế nào để ẵm tôi trở về?”
Lôi Kính cười hắc hắc “Dùng cái kia.”
Nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, Doãn Thiên Kỳ tức khắc kêu thảm thiết “AAAA!!! Anh… anh dùng cái khăn trải bàn đem bổn thiếu gia ẵm về?”
“Đúng vậy, bố mày thông minh quá đi chứ hả!”
“Thông minh cái quái gì chứ!” Doãn Thiên Kỳ vô cùng thích sạch sẽ quả thực đang ghê tởm muốn chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.