Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 276: Thu Hoạch




Xoạt Xoạt... Oành oành oành...
Thác nước nghìn trượng từ đỉnh núi chảy bay thẳng xuống, đơn thuần là khí thế cũng so với hồ nhỏ ở đỉnh núi cường đại hơn không biết bao nhiêu lần. Thiên ngoại phi bộc của Trích Tinh Môn càng là không cách nào cùng nơi này đánh đồng. Từng lốc xoáy khủng bố tràn ngập lực lượng vô cùng vô tận như có thể cắn nuốt tất cả. Chỉ liếc một cái, Trần Hạo liền phát hiện một tầng này vô luận là cảnh giới chân lý không gian thuộc tính hay phương thức vận chuyển đều so với tầng thứ nhất đỉnh núi cường đại hơn rất nhiều.
Phốc!
Hít một hơi thật sâu, Trần Hạo người trần truồng chui vào trong hồ nước.
“Chân lý không gian thuộc tính tiểu thành đỉnh phong...”
Nháy mắt như bèo không rễ theo lốc xoáy phiêu đãng, Trần Hạo liền xác định trong hồ nước này ẩn chứa cảnh giới không gian thuộc tính so với tầng thứ nhất cường đại hơn rất nhiều. Trong lốc xoáy ẩn chứa lực lượng cùng ảo diệu càng thêm khủng bố. Nhưng có kinh nghiệm tầng thứ nhất, áp lực tạo thành đối với Trần Hạo ngược lại không khủng bố như Trần Hạo tưởng tượng.
“Xem ra động thiên tu luyện này có thời gian hạn định, vẫn là rất có đạo lý. Vạn sự khởi đầu nan, cũng chỉ có tầng thứ nhất cần thời gian nhiều nhất mà thôi, muốn thông qua chín tầng cũng không phải việc gì khó. Hơn nữa, ẩn chứa không gian thuộc tính ảo diệu, giữa tầng với tầng tăng trưởng hẳn là rất có hạn... Nếu không, thiên tài nữa, sợ cũng khó có thể hoàn toàn thông qua chín tầng...”
Tâm thần đắm chìm đến trong cảm ngộ cùng vận chuyển lốc xoáy, Trần Hạo bắt đầu lĩnh ngộ lần nữa.
...
“Vu huynh, đại công cáo thành!” Ở ngày thứ hai mươi bảy Trần Hạo cùng Trần Tuyết bước vào động thiên loại nhỏ, năm bóng người hội tụ cùng một chỗ, rõ ràng chính là năm người bọn Vu Thừa Phong cùng Hàn Trí quần đảo Nam Hải. Giờ phút này trên mặt Hàn Trí mang theo một cái mỉm cười tự tin, nói: “Phạm vi nghìn trượng đều ở dưới trận pháp của ta, chỉ cần nữ tử kia đi ra tất nhiên lâm vào trong trận pháp của ta, ba người bọn Kiếm Vũ Phỉ nếu tới cũng không ngoại lệ... Vu huynh, các ngươi có thể cảm ứng...”
Nghe được Hàn Trí nói, Vu Thừa Phong cùng ba người khác nhất thời phóng ra cảm giác lực của mình, sau một lát, trên mặt Vu Thừa Phong lộ ra một cỗ tán thưởng, nói: “Không tồi, lấy cảm giác của ta, thế mà không thể bắt được chút khí tức, Hàn huynh đệ không hổ là Tiểu Thần Cơ...”
“Vu huynh quá khen. Thiên phú trận pháp này đối với thiên phú của Vu huynh chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc đến...” Hàn Trí không chút do dự nói. Cũng không phải khiêm tốn, mà là sự thật.
Ngắn ngủn không đến một tháng thời gian, ở trong Thiên Không thành, tuy chưa tiến vào động thiên tu luyện loại nhỏ, nhưng thực lực năm người đều tăng lên không nhỏ, Hàn Trí vốn cho rằng mình tiến bộ đã tính là lớn, nhưng cảm ứng được khí tức của Vu Thừa Phong, lại phát hiện mình cái gì cũng không phải.
Cảnh giới nửa bước Nguyên Anh của Vu Thừa Phong tuy chưa có bất cứ tiến triển gì, nhưng khí tức cả người trở nên càng hung hiểm hơn, trong lơ đãng biểu lộ sát khí cũng làm bốn người bọn Hàn Trí kinh hồn táng đảm. Phải biết rằng bọn họ đều là thiên tài hạng nhất, cảnh giới so với Vu Thừa Phong cao hơn một tầng. Cái này ý nghĩa Vu Thừa Phong nửa bước Nguyên Anh cũng có thể thoải mái chém giết Nguyên Anh sơ kỳ bọn họ, loại vượt cấp chém giết này cũng không phải vượt cấp chém giết đối với người tu luyện bình thường.
...
Tê!
Oành!
Ngày hai mươi bảy, cách đám người Vu Thừa Phong ở ngoài mấy trăm dặm, một ngọn núi đường kính to trăm trượng bỗng nhiên bị một kiếm quang rực rỡ chặt đứt ngang, nháy mắt chặt đứt chỉ phát ra tiếng xé gió rất nhỏ, nửa đoạn trên của toàn bộ ngọn núi chỉ là hướng phía dưới hạ xuống mấy li. Nhưng chợt nửa đoạn trên của ngọn núi lại oành một tiếng nổ tung, đầy trời đá vụn như châu chấu mang theo năng lượng khủng bố, ẩn chứa năng lượng hủy thiên diệt địa, bắn về phía hư không.
“Lợi hại...”
Một bóng người vừa mới tới, ánh mắt mang theo cực độ kinh ngạc, chăm chú nhìn Kiếm Vũ Phỉ ngoài mấy trăm trượng, trong lòng kinh hãi vô cùng. Bóng người này chính là Liêu Quang Nghiệp.
Tê!
Liêu Quang Nghiệp nháy mắt phi hành đến bên cạnh Kiếm Vũ Phỉ, nhìn chằm chằm mặt cắt trên ngọn núi bị chặt đứt ngang trơn nhẵn đến cực điểm, thanh âm mang theo một tia kinh hãi nói: “Vũ Phỉ, ngươi...đã luyện thành Giang Sơn Kiếm Quyết tầng thứ tư?”
“Tầng bốn đỉnh phong!” Kiếm Vũ Phỉ chậm rãi thu kiếm, thanh âm lạnh nhạt lạnh lùng nói, khuôn mặt xinh đẹp lóng lánh một cỗ kiêu ngạo.
“Thiên Không thành này thật là thánh địa tu luyện, vượt qua ta tưởng tượng... Không những đã đem Giang Sơn Kiếm Quyết tu luyện đến tầng bốn đỉnh phong, giang sơn kiếm đạo của ta cũng đã đến đại thành sơ kỳ đỉnh phong. Bây giờ có hai người bọn Liêu Quang Nghiệp hay không cũng không quan trọng. Bằng một mình ta là đủ... Chẳng qua, vì dự phòng vạn nhất vẫn là mang theo bọn hắn đi...” Kiếm Vũ Phỉ thầm nghĩ. Nghĩ đến công kích khủng bố của Vu Thừa Phong, nàng cũng khó khẳng định Vu Thừa Phong một tháng thời gian qua tiến bộ lớn bao nhiêu.
Chỉ chốc lát sau, một người tu luyện khác cũng chạy tới.
“Đi thôi.” Kiếm Vũ Phỉ nói xong, liền dẫn đầu bay lên: “Thu liễm tốt khí tức của mình, một lần này chúng ta phải làm được không chút sai sót. Có thể đem đám người Vu Thừa Phong chém giết trước càng tốt. Đến lúc đó chỉ cần đối phó nữ tử Đông đại lục kia là được... Hơn nữa, bọn họ khẳng định biết chúng ta sẽ không từ bỏ, nói không chừng đã sớm đang đợi chúng ta...”
“Ừm”
...
“Đợi chút!”
Ở thời điểm ba người phi hành đến cách cánh cửa động thiên xuất hiện mấy chục dặm, xa xa, ba người đã thấy năm người bọn Vu Thừa Phong. Điều này làm Kiếm Vũ Phỉ nhất thời ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Hai người bợn Liêu Quang Nghiệp khó hiểu hỏi.
“Có chút quái dị, Vu Thừa Phong và ta chiến lực không chênh lệch mấy, lẽ ra không nên to gan lớn mật như thế... Nếu không rất có khả năng xuất hiện tình cảnh lần trước, để cho nữ nhân đó chạy trốn... Nếu ta là hắn, tất nhiên sẽ ẩn nấp bộ dạng, có thể nhất cử đem ta chém giết mới bảo hiểm nhất...” Kiếm Vũ Phỉ nhíu mày nói. Nàng xuất thân rất bình thường, có thể nói là một tiểu nhân vật tầng dưới chót, có thể từng bước đi đến địa vị giờ này ngày này, đã trải qua không biết bao nhiêu lần sinh tử lịch luyện, có lịch duyệt cùng kinh nghiệm đệ tử tông môn khác không có, năng lực sinh tồn tuyệt đối không phải người bình thường có thể bằng.
“Vũ Phỉ, ý tứ ngươi là... Có trá?” Liêu Quang Nghiệp nhíu mày nói.
Kiếm Vũ Phỉ khẽ nhíu mày ngài, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: “Chút kỹ xảo ấy lại há có thể giấu được ta... Các ngươi cứ ở phụ cận nơi này chờ, ta đi xem xét một phen, làm định đoạt sau!”
Tê!
Thanh âm Kiếm Vũ Phỉ chưa dứt, khí tức cả người bỗng nhiên hoàn toàn triệt để biến mất ở trước mặt hai người, cả người như hóa thành núi sông, hiển nhiên thi triển ra tác dụng đặc thù của giang sơn kiếm đạo. Nàng cũng là giang sơn, giang sơn cũng là nàng. Tuy có thể nhìn thấy bóng dáng nàng, nhưng cũng đừng mơ cảm ứng được khí tức của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.