Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 493: Gặp Lại




Biệt viện diện tích rất nhỏ, chỉ có bốn gian phòng, cũng là bốn căn phòng tu luyện, dù vậy, lúc trước mua cũng đem tài phú của Hàn Mai tiên tôn, Vân Vi tiên tôn tiêu xài không còn. Chẳng qua cũng đủ đám người Trần Tuyết sử dụng.
“Đợi lát nữa các ngươi đến phòng tu luyện, Tiểu Vũ cùng U U đều đang chấp hành nhiệm vụ, trong khoảng thời gian ngắn không thể phân tâm lại đây...”
“Ừm. Tuyết tỷ, Tiểu Liên còn chưa có tin tức sao?”
“Chưa...” Trần Tuyết lắc lắc đầu, nói: “Thật không biết nàng bây giờ ra sao nữa... Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy cũng muốn đi làm... Các ngươi nếu sau khi đến Á Dĩnh tinh cũng không nên học nàng...”
Trần Tuyết cũng bất đắc dĩ, Đạm Đài Liên ở trong mấy người các nàng, tư chất, thiên phú là kém nhất, nhưng ở trên cảnh giới cùng chiến lực lại đuổi sát các nàng, không tụt lại chút nào. Nguyên nhân rất đơn giản, Đạm Đài Liên so với các nàng bất cứ một người nào cũng điên cuồng, liều mạng hơn. Loại tính cách không chịu thua này, Trần Tuyết cùng đám người Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U đã bội phục, lại lo lắng.
“Ồ”
“Hắn bây giờ tình huống ra sao?”
“Nguyên Như thiên tôn nói Hạo ca gần đây hẳn có thể xuất quan... Hơn nữa, Hạo ca đã đem Đông Phương Hàn luyện hóa, không có bất cứ vấn đề gì nữa. Tuyết tỷ, Nguyên Như thiên tôn còn nói Hạo ca khẳng định sẽ trở thành quan môn đệ tử của lão tổ... Bây giờ toàn bộ Vô Cực tinh đều truyền ra rồi. Hàn Mai điện, Vân Vi điện chúng ta đã xác nhập, cung chủ Vô Cực tiên cung ban thưởng rất lớn, đãi ngộ của mọi người chúng ta đều tăng lên vài lần... Nguyên Như thiên tôn còn nói Hạo ca xuất quan, có thể đạt được Linh Cảnh Đầu Khôi, hì hì. Tuyết tỷ, không cần chờ Hạo ca đột phá đến Nhân Tiên cảnh, các ngươi có thể gặp được Hạo ca rồi!”
“Vậy thì tốt. Rất nhiều năm rồi...” Trong ánh mắt Trần Tuyết lóng lánh ra một chút kích động, thanh âm vô hình trung mang theo một tia run rẩy, nói. Tuy Hàn Mai tiên tôn, Vân Vi tiên tôn cùng hoa tỷ muội cách đoạn thời gian sẽ nói cho các nàng tình huống của Trần Hạo, nhưng giờ phút này nghe được tin tức Trần Hạo sắp xuất quan, làm nàng khó giữ được bình tĩnh, cũng giống như hơn một năm trước nhận được Trần Hạo tỉnh lại hơn nữa có được linh hồn lực Địa Tiên cảnh.
“Tuyết tỷ, vừa rồi Tây Môn Phong kia có thể hay không tìm chúng ta làm phiền? Bộ dáng giống như gia tộc bọn họ ở thành Á Dĩnh rất mạnh...”
“Gia tộc bọn chúng quả thật rất mạnh. Chẳng qua, chúng ta cũng không cần lo lắng. Ở thế giới thứ hai, bọn chúng có thể kiêu ngạo, nhưng ở Á Dĩnh tinh, bọn chúng tuyệt đối không dám xằng bậy rõ ràng... Lão tổ chúng ta nói như thế nào cũng là một Đại La Kim Tiên rất mạnh, chỉ cần lão tổ còn, liền không có thế lực nào dám ngang nhiên ức hiếp chúng ta...”
Nói đến Vô Cực lão tổ, trên mặt Trần Tuyết dào dạt ra một sự cung kính phát ra từ trong lòng.
Thùng! Thùng! Thùng!.
“Hả?”
Đúng lúc này, ba người bọn Trần Tuyết kinh ngạc vì ở ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Chẳng lẽ là Tây Môn Phong đám gia hỏa đó?” Trần Tuyết thầm nghĩ. Lúc này, Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U cùng Đạm Đài Liên cũng không có khả năng tới, Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn khoảng mỗi nửa năm mới tới một lần, dù sao, ở Vô Cực tinh muốn tiến vào thế giới thứ hai chỉ có ở Tiên Cảnh thành cùng Tinh Anh học viện mới được. Hơn nữa, các nàng tới cũng không cần gõ cửa, chỉ cần lệnh bài tin tức liền có thể mở được cửa.
“Ai?” Trần Tuyết hỏi.
“Ta”
Một thanh âm nặng nề vang lên.
“Ngươi là ai? Có chuyện gì?” Trần Tuyết lại hỏi, thanh âm ngoài cửa truyền đến, ba người đều rất xa lạ, rõ ràng là người không quen. Chẳng qua, vô luận là ai, ba người cũng không cần lo lắng, pháp tắc của thế giới thứ hai, bất cứ nơi tư nhân nào đều tuyệt đối an toàn, ai dám xông vào sẽ thừa nhận hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
“Không cần hỏi ta là ai, ngươi là Trần Tuyết hả? Ta có tin tức quan trọng chuyển cáo, mở cửa đi...”
“Hừ, ngươi là Tây Môn Phong phái tới? Có bao xa lăn bấy xa!” Trần Tuyết cả giận nói, kết luận là vừa rồi ba người bị đám người Tây Môn Phong theo dõi, nếu không, không có khả năng tìm tới nơi này.
“Khụ khụ... Tây Môn Phong là thứ gì? Bản nhân cùng hắn không có bất cứ quan hệ gì. Tin tức của ta... Là Nguyên Như thiên tôn bảo ta mang đến! Như thế nào, chẳng lẽ còn sợ ta đem các ngươi như thế nào hay sao? Nếu không mở cửa thì tốt... Bỏ lỡ chính là tổn thất của các ngươi...” Thanh âm nặng nề lại ồm ồm nói.
Trần Tuyết cùng hoa tỷ muội ba người nhìn lẫn nhau một cái, đều cảm thấy khó hiểu, tin tức gì Nguyên Như thiên tôn không thể tự mình nói cho các nàng, còn muốn chuyển đạt. Số thông tin của các nàng, Nguyên Như thiên tôn là biết...
“Người này lén lút, không những thu liễm khí tức, thanh âm rõ ràng cũng là giả...” Linh hồn cảm giác cường hãn của Trần Tuyết sớm bắt đầu tra xét, nhưng không bắt được bất cứ khí tức gì của đối phương. Rất rõ ràng tu vi đối phương ở trên nàng.
“Tuyết tỷ, có thể hay không là Hạo ca đã tỉnh lại? Nguyên Như thiên tôn là ở trên Vô Cực tinh, nếu có chuyện thì không thể đến thế giới thứ hai...” Lãnh Ngưng Hoan truyền âm nói.
“Trần Hạo tỉnh lại?” Người nói vô tâm, người nghe cố ý, vốn là trí tuệ hơn người, Trần Tuyết thật sự không nghĩ ra người tới hành vi cùng với lý do quái dị này, nhưng Lãnh Ngưng Hoan lơ đãng nói lại làm trong đầu Trần Tuyết linh quang chợt lóe, nghĩ tới một cái khả năng “Trừ hắn ra còn có ai tới? Tuy hắn vẫn là Tạo Vật cảnh, nhưng linh hồn cảnh giới đã là Ðịa Tiên đỉnh phong, thu liễm khí tức, mình lại có thể nào bắt được?”
“Oành oành oành...”
Trong nháy mắt, Trần Tuyết khẩn trương kích động khó có thể giữ bình tĩnh, tim đập cũng tăng tốc mấy lần.
“Còn không mở cửa, ta chính là phải đi...” Trần Hạo đem khí tức của mình thu liễm đến mức tận cùng, dung nhập ở trong thiên địa vạn vật, biểu cảm trên mặt rất đắc ý, hưng phấn mãnh liệt. Nhất là sau khi nghe được thanh âm quen thuộc của Trần Tuyết, càng hận không thể bại lộ chính mình.
“Bang!”
Đột nhiên, một cỗ đại lực mở cửa ra. Dọa ba người...
Lãnh gia hoa tỷ muội không rõ Trần Tuyết bỗng nhiên rất khẩn trương, rất kích động, rất sốt ruột không đợi được liền mở cửa, mà Trần Hạo vốn tưởng rằng còn phải cò kè trong chốc lát mới có thể được mở cửa, không ngờ cửa đã mở ra.
“Người đâu?”
“Sao không có ai?”
Lãnh gia hoa tỷ muội nhìn trước cửa trống trơn, khó hiểu hỏi.
Mà một bộ váy lam Trần Tuyết như chưa nghe thấy hai người hỏi, chỉ yên lặng nhìn trước mắt, khuôn mặt tuyệt đẹp lành lạnh giờ phút này tỏ ra cực kỳ kích động, ngay cả thân thể mềm mại uyển chuyển cũng mang theo một tia run rẩy.
“Trần Hạo! Ngươi tên khốn này... Còn không ra?”
“A?” Hoa tỷ muội ngơ ngác nhìn về phía Trần Tuyết.
“Khụ khụ...” Dung nhập đến trong thiên địa vạn vật, Trần Hạo cũng có chút há hốc miệng, kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần Tuyết ước chừng mấy giây, rốt cuộc...
Tê!
Một cơn gió mát không thể phát hiện chợt phiêu đãng đến phía sau Trần Tuyết.
“A...”
“Tiểu Tuyết, nhớ chết ta rồì...”
“Hạo ca...”
Cùng với tiếng thét chói tai đột ngột của Trần Tuyết, Lãnh gia hoa tỷ muội thấy được Trần Hạo hiện thân, đồng thời nới rộng ra cái miệng nhỏ nhắn, kêu lên tiếng.
Trần Tuyết giãy giụa hai cái, nhưng không phải giãy giụa thoát Trần Hạo ôm ấp, mà là giãy giụa quay người lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần Hạo so với nàng cao hơn nửa cái đầu, chợt gắt gao bổ nhào vào bờ ngực kiên cố của hắn.
...
Muời một năm trước, Trần Hạo lâm vào mê man, sau đó vài năm, Trần Tuyết cùng Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U, Đạm Ðài Liên trước sau đột phá đến Nhân Tiên cảnh, rời khỏi Vô Cực tinh. Từ đó về sau chưa gặp lại Trần Hạo. Mà Trần Hạo quả thật hơn mười một năm chưa gặp đám người Trần Tuyết...
Gặp lại tuy chỉ là ở thế giới thứ hai, nhưng cũng làm cho hai người khó kìm lòng nổi.
Ôm thân thể mềm mại uyển chuyển đó, nghe mùi thơm cơ thể thoang thoảng quen thuộc đó, cảm giác như chân thật không có chút khác biệt.
“Hạo ca, Tuyết tỷ... Chúng ta vào đi thôi...”
Thời điểm đám người qua lại chung quanh ầm ầm nghỉ chân, vây xem, Trần Hạo và Trần Tuyết vẫn như cũ không coi ai ra gì cứ ôm, ôm thật chặt, ai cũng không nói gì, cảm giác tim của nhau đập, hít thở hương vị quen thuộc, tựa như hoàn toàn quên mình đang ở nơi nào, thẳng đến hoa tỷ muội nhịn không được cất tiếng nhắc nhở.
...
Sau khi tiến vào biệt viện, hoa tỷ muội nhu thuận lấy cớ đi tu luyện, để lại cho Trần Hạo cùng Trần Tuyết riêng một không gian.
Trần Hạo và Trần Tuyết cũng cùng nhau tiến vào một căn phòng.
“Ngươi...”
“Ngươi nói trước!”
Sau khi đem cửa phòng đóng lại, hai người đồng thời mở miệng, cùng cất tiếng cùng lúc hai lần.
“Ha ha... Tiểu Tuyết, chúng ta vẫn là ăn ý như vậy. Hơn mười năm chưa nhìn thấy ngươi, ngươi hấp dẫn bao nhiêu...” Trần Hạo một bàn tay khẽ ôm vòng eo nhỏ nhắn của Trần Tuyết, tay kia thì dán ở trên khuôn mặt xinh đẹp trong suốt như ngọc được che kín rặng mây đỏ của Trần Tuyết.
“Ngươi chỉ biết làm người ta lo lắng!”
“Khụ khụ... Ta cũng không muốn như vậy, nhưng mỗi lần ta là không có lựa chọn...” Trần Hạo nói, vốn là mặt đối mặt, cách nhau nửa thước, nhưng gia hỏa này cùng lúc nói, còn đang không ngừng tiếp cận.
Bốn mắt nhìn nhau, Trần Tuyết lần đầu tiên không trốn tránh, mà là e lệ nhắm hai mắt lại, thời điểm Trần Hạo nói xong một câu, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi hồng mềm mại đó.
Từ mềm nhẹ đến cuồng dã...
Hai người gắt gao ôm nhau, tham lam nhấm nháp cảm giác vui sướng, kích động cùng tim đập, cảm giác gặp lại sau mười một năm.
Tuy có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng tại một khắc này, tất cả đều bị gạt sang một bên!
Nụ hôn dài nóng như lửa, kích tình, hận không thể đem đối phương tan vào thân thể.
Loại cảm giác tuyệt vời đó không thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Cái này không chỉ là nhu cầu trên thể xác, còn là khát vọng sâu trong linh hồn.
“Hạo... Chúng ta... Muốn ở... Nơi này sao?”
Không biết khi nào mà quần áo trên thân hai người đã cởi đi hơn phân nửa, Trần Hạo kìm lòng không được muốn đem trói buộc cuối cùng trên người Trần Tuyết cởi bỏ, Trần Tuyết lúc này còn duy trì một tia lý trí, gần như nỉ non nói.
Mười một năm chờ đợi, ngóng trông, nhất là sau khi bước ra khỏi Vô Cực tinh vài năm, Trần Tuyết sớm đem toàn bộ rụt rè, yêu thương trong lòng thẳng thắn bày ra, thoải mái yêu, yêu không có bất cứ điều kiện gì, đã cần nhau thì không cần phải áp chế dục vọng của mình. Lần này Trần Hạo vượt qua nguy hiểm, đã tỉnh lại. Nếu tương lai lại có cái gì ngoài ý muốn thì... Nàng không muốn lưu lại cái gì tiếc nuối, nhất là ở thế giới này so với Vô Cực tinh càng thêm nguy hiểm gấp trăm lần, ngàn lần, tràn ngập tàn khốc cạnh tranh, tùy thời đều có khả năng ngã xuống...
Nàng đã nghĩ thoáng ra.
Đem bản thân hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao cho Trần Hạo của mình, làm đạo lữ thật sự, càng sớm càng tốt.
Như vậy, dù là chết cũng không có bao nhiêu tiếc nuối.
Huống chi, vẫn duy trì thân thể nguyên âm, thật sự là trêu hoa ghẹo nguyệt, không chịu được phiền, nàng đã chịu đủ.
Chỉ là...
Đây chính là lần đầu tiên của nàng, mà nơi này lại là thế giới thứ hai. Tuy cảm nhận ở trong thế giới thứ hai cùng hiện thực không có gì khác nhau, nhưng chung quy là thế giới thứ hai, chỉ là một tia ý niệm đúc lại bản thân, cũng không ảnh hưởng đến thân thể trong hiện thực. Đương nhiên, ngữ khí Trần Tuyết cũng không kiên định, nếu Trần Hạo kiên trì, nàng sẽ thuận theo... Chỉ là sẽ có một chút tiếc nuối.
“Hô... Xin lỗi, Tiểu Tuyết, ta quá kích động...” Nghe được Trần Tuyết nói, Trần Hạo đột nhiên dừng động tác trên tay, đem dục vọng đang sôi trào mạnh mẽ áp chế, nói: “May có nàng nhắc nhở... Đây chính là lần đầu tiên của nàng, có thể nào ở trong này? Chúng ta chỉ ôm như vậy trò chuyện là tốt rồi...”
“Ừm... Hô...”
Vô Cực tinh, Tinh Anh học viện, trong cung điện của Nguyên Như thiên tôn, Trần Hạo thở ra một hơi thật dài, tháo Linh Cảnh Ðầu Khôi.
“Ðược rồi?”
Ngồi xếp bằng ở bên cạnh Trần Hạo, Nguyên Như thiên tôn lúc này cũng mở mắt, chẳng qua hắn chưa tháo mũ giáp xuống. Thật không dễ đạt được ban thưởng lớn, Nguyên Như thiên tôn không muốn lãng phí. Nếu không phải cần dặn dò Trần Hạo một số việc, hắn khẳng định sẽ đem toàn bộ tâm thần dung nhập ở trong thế giới thứ hai.
“Xong rồì...” Trần Hạo đáp.
“Sư phụ ban thưởng ta cái cơ hội này rất khó có được, sư huynh ta sẽ không đi ra nữa, thế nào? Sư phụ nói với đệ những gì?”
“Cũng không nói gì, chỉ là cho ta một tấm thẻ tài phú. Nói một chút về sau ta cần làm như thế nào... Chẳng qua, sư huynh, sư phụ hắn thần thần bí bí, cũng chưa để cho ta thấy rõ bộ dáng hắn thế nào...”
“Không phải chứ? Sư phụ chẳng lẽ không ra mặt?”
“Ra mặt rồi. Nhưng quanh thân ông ấy pháp tắc vờn quanh. Lấy tu vi của ta, căn bản không nhìn thấy hình dáng ông ấy... Ngay từ đầu còn để một tiểu nha đầu thử ta...”
“Tiểu nha đầu thử đệ?” Nguyên Như thiên tôn tựa như có chút kinh ngạc, nhưng thời điểm vừa muốn nói gì lại bỗng dưng câm miệng, như là trầm tư. Sau đó rất tự nhiên nhìn Trần Hạo nói: “Sư phụ hẳn có tính toán gì... Được rồi, ta đưa đệ ra ngoài, còn có chuyện gì muốn làm, nắm chặt làm tốt, mau chóng tấn thăng đến Nhân Tiên đi...”
“Ừm, đại khái cần hai tháng thời gian, đến lúc đó đệ tới tìm huynh...”
“Được.”
Nguyên Như thiên tôn phất tay phát ra một đạo năng lượng, Trần Hạo liền biến mất ở trong cung điện. Trần Hạo cũng không biết sau khi tiễn hắn rời khỏi, Nguyên Như thiên tôn lại lâm vào trầm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.