Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 662: Cơ Hội




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Cái này... Chẳng lẽ hắn tiếc tiêu phí? Không có khả năng...” Long Ðình nhíu mày nói. Các nàng có được không gian độc lập hơn nữa có thể tùy thời vào thế giới thứ hai, nhưng các nàng cũng nghe nói, toàn bộ Ðông Lưu thành chỉ có các nàng người tu luyện cấp bậc đại đội trưởng trở lên mới có loại đãi ngộ này. Phi hành khí khác đều cần tự trả tiền. Nhưng lấy hiểu biết của Long Đình đối với Trần Hạo, quả quyết không có lý do gì không tiêu phí, tiên nguyên tinh với hắn chỉ là một đống con số nát bét, chỉ cần hắn muốn, miểu sát gia tộc đứng đầu cũng có thể làm được.
“Cảm ngộ đi... Trừ cái này ta nghĩ không ra nguyên nhân gì...”
“Cũng năm tháng rồi... Lập tức sẽ đến cửa vào nguyên thủy bí cảnh... Quên đi. Ðến lúc đó không vào thế giới thứ hai, chúng ta cũng có thể tìm hắn!”
“Ừm...”
...
“Long Đình xếp hạng một trăm năm mươi tư, Bách Lý Ngưng Băng xếp hạng một trăm sáu mươi mốt, Long Dực xếp hạng ba trăm tám mươi chín, Long gia thật đúng là lợi hại, còn là Ðịa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong. Chỉ nhìn một cách đơn thuần chiến lực này, Long Dực vững vàng trở thành đệ tử thánh điện... Bách Lý Ngưng Băng cũng lợi hại, Vô Cực tinh nho nhỏ xem như hoàn toàn lật mình rồi...”
“Phải phải. Vô Cực tinh Trần Hạo còn chửa xem xét giá trị chiến lực của mình... Chẳng qua hắn có thể thông qua khảo thí đạt được tư cách tiến vào, tất nhiên cũng rất cường đại...”
“Cái đó khẳng định, không nói cái khác, ngắn ngủn ba bốn năm thời gian, hắn đã tấn thăng đến Ðịa Tiên cảnh, hơn nữa chưa gia nhập bất cứ thế lực nào, khẳng định tương đối trâu bò. Chỉ là so với Bách Lý Ngưng Băng khẳng định kém hơn một đoạn, thành tích sơ thí cùng tình huống chân thật, quả thật sẽ có chênh lệch, cơ duyên số mệnh loại này, căn bản không thể thông qua khảo thí nhìn ra được, Bách Lý Ngưng Băng mới tiến vào Vĩnh Sinh Môn, lại trở thành đệ tử thánh điện, thật sự là số mệnh vô song... Cũng chỉ là so với Long Đình xuất thân kém một chút mà thôi... Nếu không thì không hẳn yếu hơn Long Đình...”
“Thảo luận hắn có ý nghĩa gì? Hắn bây giờ dù là mạnh hơn nữa, vài năm sau cũng là chết. Ðây là không có gì trì hoãn...”
Thế giới thứ hai, thành Á Dĩnh, trung tâm liên minh, toàn bộ quảng trường xuất hiện một bia tháp thật lớn rộng nghìn trượng, cao mười vạn trượng, trên bia tháp, từng người tên màu vàng lóng lánh, từ cao xuống thấp. Chỉ có khoảng ngàn người dưới đáy tên biểu hiện là màu xám. Mà bên trên toàn bộ tên đều là màu vàng. Sau tên là giá trị chiến lực, cảnh giới, thế lực tương ứng, xuất thân bắt mắt.
Xuất thân của mọi người, hầu như toàn bộ thuộc về tinh cầu trong phạm vi Á Dĩnh tinh, chỉ có số rất ít xuất thân không phải là Á Dĩnh tinh, nhưng từ Á Dĩnh tinh xuất phát tham gia nguyên thủy bí cảnh.
Thế lực tương ứng, 99% đều trong phạm vi thế lực Á Dĩnh tinh thống trị.
Chỉ là tên của Trần Hạo ở dưới cùng của bia tháp. Nguyên nhân là hắn chưa ở trong thế giới thứ hai xem xét giá trị chiến lực của mình, tạm thời chưa xếp hạng.
Có thể nói, tên xuất hiện trên bia tháp, đó là toàn bộ người tu luyện xuất thân Á Dĩnh tinh, hơn nữa tham dự nguyên thủy bí cảnh lần này, cùng với toàn bộ người từ bên ngoài tham gia vào quân đoàn Á Dĩnh tinh tham dự nguyên thủy bí cảnh.
Đối với Trần Hạo cũng vậy, tên hắn sẽ xuất hiện ở thế giới thứ hai thành Á Dĩnh, tương tự sẽ xuất hiện ở chỗ sư đoàn của hắn là Ðông Lưu thành, cùng với quân đoàn tương ứng Đông Lưu thành, Kim Cảng thành. Bia tháp ba địa phương, hắn đều được sắp xếp vào.
Người tu luyện giống Trần Hạo, Long Ðình, Long Dực, Bách Lý Ngưng Băng tuy không từ Á Dĩnh tinh xuất phát, nhưng chỉ cần xuất thân trong phạm vi Á Dĩnh thống trị, đều bao dung ở bên trong.
Người như vậy, trong đại quân của một quân đoàn ngàn vạn tạo thành ở Á Dĩnh tinh, chỉ có khoảng 1%, là khoảng mười vạn người.
Khiến người ta chú ý nhất, chính là 1% người này. Bởi vì thế lực tương ứng của bọn họ đều là thế lực đứng đầu Hạo Vũ tinh hệ. Khiến người ta chú ý nhất, không thể nghi ngờ là cao thủ thánh điện phái tới cấp đoàn trưởng trở lên.
Thánh điện phái tới đệ tử cấp đoàn trưởng trở lên tổng cộng 222 người, Long Đình cùng Bách Lý Ngưng Băng là hai đệ tử thánh điện không thuộc về quân đoàn Á Dĩnh tinh, Long Dực là đệ tử Vô Sinh Môn, cũng không thuộc về quân đoàn Á Dĩnh tinh, nhưng tên của ba người lại tồn tại trong đám người tần suất xuất hiện rất cao, đương nhiên, nói tới ba người thì sẽ nói tới Trần Hạo.
Nhưng chuyện có liên quan Trần Hạo, ở Vô Cực tinh đã không phải bí mật, đến bây giờ cũng chưa ai cho rằng Trần Hạo ở thời điểm ước chiến mười năm là có thể sống sót.
...
Cùng thời gian, thế giới thứ hai, mỗi thành trì đều náo nhiệt vô cùng, hơn nữa, vô số người tu luyện dù là Nhân Tiên, Địa Tiên hay Thiên Tiên, đều rậm rạp tụ tập ở từng quảng trường thật lớn trong trung tâm liên minh.
Chẳng qua, náo nhiệt lúc này chỉ có thể xem như đánh nhỏ nháo nhỏ, một khi nguyên thủy bí cảnh thật sự mở ra, sẽ náo nhiệt chưa từng có hẳn lên.
Đến lúc đó, sẽ xuất hiện một cái bia tháp thật lớn cao ngàn dặm, dài vạn dặm, tổng xếp hạng đại quân cả Nhân tộc năm ức người tu luyện. Khi đó xếp hạng không phải xếp hạng chiến lực, mà là xếp hạng mỗi người tu luyện đạt được giá trị cống hiến Nhân tộc, hơn nữa sẽ biểu hiện ra sự tích chủ yếu, thu hoạch, dị tộc chém giết của người đó ở nguyên thủy bí cảnh.
Trừ cái đó ra, còn có thể đem tin tức trọng đại lúc nào cũng thông qua tin tức truyền đạt đến từng người tu luyện của thế giới thứ hai.
Đây là việc trọng đại không phân biệt cảnh giới, chấn động toàn bộ tu luyện giới.
Càng là việc trọng đại giành lấy số mệnh.
Hơn nữa không chỉ có Nhân tộc, chín tộc khác cũng lấy phương thức truyền tin tức của họ, thông báo tất cả tin tức nguyên thủy bí cảnh cụ thể đến mỗi người, mỗi sự kiện.
...
Thành Á Dĩnh, trong đám người ở một quảng trường, hai người trung niên đứng ngạo nghễ, một người trong đó tuy thu liễm khí tức nhưng cho người tu luyện chung quanh, kể cả cao thủ Thiên Tiên cảnh, đều cảm giác sâu không lường được, khí tức một người trung niên khác kém một chút, nhưng cũng là cao thủ trong Thiên Tiên cảnh.
“Tên của sư đệ vẫn là màu xám... Sư huynh, chẳng lẽ sư đệ không tính xem xét giá trị chiến lực của mình? Hoặc là hắn còn đang cố kỵ cái gì?”
“Ta cũng không biết nguyên nhân. Chẳng qua, lần trước thông tin, ta có thể cảm giác ra hắn tuyệt đối không cố kỵ cái gì... Giá trị chiến lực của hắn, chỉ bằng vào hình ảnh cảm ứng của thế giới thứ hai, ta có thể xác định hắn có thể tới khoảng bốn trăm vạn!”
“Địa Tiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong... Khoảng bốn trăm vạn... Vậy chẳng phải so với đại đa số người tu luyện cấp bậc đoàn trưởng còn mạnh hơn?”
“Sư thật chính là như thế. Nhị sư đệ, sư đệ này của chúng ta... Ta có cảm giác, không cần đến mười năm sau, một lần này nguyên thủy bí cảnh Địa Tiên cảnh, tên hắn sẽ vang vọng toàn bộ tu luyện giới mười tinh hệ!"
“Ặc... Nếu là như vậy, chẳng phải là dẫn tới Hoan Nhạc Cốc cảnh giác? Đến lúc đó, bọn chúng sẽ tiêu phí số tiền lớn để có Vô địch Thiên Tiên...”
“Ha ha... Nhị sư đệ, nếu tiểu sư đệ có thể chấn động tu luyện giới mười đại tinh hệ, ngươi cho rằng thánh điện còn có thể mặc kệ để hắn chết ở trên tay Vô địch Thiên Tiên? Ðến lúc đó xem đi, đi thôi, chờ thời điểm nguyên thủy bí cảnh mở ra, lại đến đi...”
“Ừm”
Hai người này là đại đệ tử, nhị đệ tử của Vô Cực lão tổ, là đại sư huynh Cố Thần cùng với nhị sư huynh chưa từng gặp mặt hơn nữa chưa từng liên lạc của Trần Hạo.
Tương tự, trước khi hai người bọn Cố Thần đến, Hoàn Nam Triều và Liễu Thanh Dương hai đại lão trước mắt của Vô Cực tinh, cũng đến xem bia tháp. Nhìn thấy Bách Lý Ngưng Băng cao cao tại thượng, Hoàn Nam Triều tất nhiên vui sướng, hơn nữa cảm nhận được vô thượng vinh quang. Nhìn thấy Trần Hạo như trước chưa biểu hiện chiến lực, hai người nghi hoặc. Chẳng qua, bọn họ cũng biết là Trần Hạo một khi xem xét chiến lực, biểu hiện ra so với Bách Lý Ngưng Băng càng thêm chói mắt.
Đây là sự thật Hoàn Nam Triều không thể không thừa nhận.
Mà bọn Hoan Nhạc Cốc chẳng hay biết gì, chỉ biết Trần Hạo mai danh ẩn tích vài năm tiến bộ kinh người, thông qua khảo thí, tự mình khảo hạch đạt được tư cách tiến vào nguyên thủy bí cảnh. Nhìn thấy tên Trần Hạo chưa biểu hiện chiến lực, trong lòng bọn họ chỉ khinh thường, cho rằng Trần Hạo còn đang cố kỵ bọn họ. Chẳng qua, bây giờ bọn họ duy nhất lo lắng chính là, Trần Hạo ở trong nguyên thủy bí cảnh đạt được đại cơ duyên, đến lúc đó khiến cho thánh điện thật sự chú ý, nhúng tay vào việc này, như vậy không ổn. Chẳng qua, cái này chỉ là một tia lo lắng, dù sao, Trần Hạo tuy tiến bộ kinh người, hơn nữa ở Địa Tiên cảnh sơ kì có thể thông qua khảo thí đạt được tư cách, tuyệt đối là nhân vật thiên tài của Hạo Vũ tinh hệ, nhưng ở trong đám người tu luyện đều là cao thủ Ðịa Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong này, thực lực không có khả năng cao tới đâu, ít nhất xa xa không bằng Long Ðình cùng Bách Lý Ngưng Băng tiến vào thánh điện là điều mà bọn hắn có thể khẳng định.
Ðáng tiếc, nếu bọn họ biết Bách Lý Ngưng Băng sau khi tiến vào thánh điện bị Trần Hạo chà đạp một trận, thì sẽ không nghĩ như vậy.
...
“Cơ hội! Trần Tiểu Thanh, đây là cơ hội của chúng ta, cơ hội làm cho hắn đánh vỡ ma chướng!”
“A?”
“Nhớ kỹ, bắt đầu phối hợp ảo cảnh, vô luận như thế nào kiên trì đến thời điểm cùng ảo cảnh giống nhau linh nhục giao hòa. Một khi linh nhục giao hòa, đến lúc đó vẫn dựa theo ảo cảnh phối hợp với hắn, nhưng cuối cùng ngươi phải làm trái ảo cảnh, lấy bản tâm của ngươi đối đãi hắn! Mà không phải ngươi trong ảo cảnh đối với hắn như vậy... Hiểu ý tứ ta không?”
Lúc nhìn thấy Trần Tiểu Thanh lần đầu tiên xuất hiện ở trong ma chướng của Trần Hạo, lão Thần liền hưng phấn, nháy mắt bắt được cơ hội tốt nhất giúp Trần Hạo nhìn thấu ma chướng.
Nhân cùng quả, hệ linh giải linh.
Vốn Trần Tiểu Thanh không quan trọng gì, nghiêm khắc nói đến, ngay cả ngòi nổ cũng không tính. Dù sao Trần Hạo chỉ có chút rối rắm an trí nàng như thế nào, ngòi nổ thật sự hoàn toàn là lời đánh động của lão Thần, lời nói châm ra máu.
Tương tự, khống chế tất cả cái này cũng là lão Thần.
Nhưng bắt đầu làm cho Trần Hạo khó xử, làm cho lão Thần nổi bão, Trần Tiểu Thanh cam tâm tình nguyện trả giá toàn bộ, đó là ở khoảnh khắc cuối cùng lại phá kén thành bướm, nở rộ ra hào quang rực rỡ, dẫn động linh trí chi kiếm của Trần Hạo.
Oành... oành đùng đùng...
Linh nhục giao hòa một khắc cuối cùng, Trần Tiểu Thanh dựa theo lão Thần dặn dò, một khắc nghịch huyễn mà làm, trong cơ thể Trần Hạo còn sót lại một tia linh hồn khí tức hoàn toàn không có ý thức, ở một khắc này bị Trần Tiểu Thanh đánh vỡ giam cầm phản ảo, khơi dậy một gợn sóng bé nhỏ không đáng kể, nhưng gợn sóng này nhanh chóng lan tràn, rót vào đến sâu trong linh hồn Trần Hạo đang trong ma chướng. Tiếp đó, Trần Hạo đắm chìm ở trong ma chướng bắt được một tia khác thường, linh trí hào quang bắt đầu nở rộ, gợn sóng bé nhỏ kia bắt đầu mãnh liệt khỏe mạnh, cuối cùng diễn biến thành sóng gió động trời, rốt cuộc “Oành đùng đùng” nổ, bắt đầu ở trong đầu Trần Hạo bùng nổ.
Gông xiềng tiêu tan.
“Chân thật, đây mới là chân thật...”
“Tâm ma... Ma chướng...”
“Phá vỡ rồi sao?”
Ý thức của Trần Hạo hoàn toàn trở về bản thể, hắn rõ ràng cảm nhận được thân hình nhỏ nhắn gắt gao ôm lấy mình, kẹp chặt mình, hơn nữa điên cuồng hôn môi mình. Nàng là muốn thông qua cái lửa nóng này, không hề giữ lại, hành động mãnh liệt, để nói cho mình, nàng không phải nàng trong ảo cảnh, bây giờ không phải, tương lai cũng không phải.
Trần Hạo chưa mở mắt, vẫn đang lẳng lặng cảm thụ.
Tuy Trần Hạo rõ ràng cảm giác được tâm cảnh, linh hồn của mình có lột xác về bản chất, nhưng hắn chung quy vẫn không thể xác định. Bởi vì người trong lòng là Trần Tiểu Thanh. Một thiếu nữ bèo nước gặp gỡ, bởi vì giải cứu hắn mà cam tâm tình nguyện trả giá toàn bộ, tuy đánh vỡ ảo cảnh, nhưng địa vị, thân phận nhận chủ của bản thân nàng thì quá mức vô lực. Nói chính xác, không thể cùng đám người Trần Tuyết so sánh.
Hình dung giống như là con đê ngàn dặm bị hủy bởi lỗ con kiến, hiện tại, Trần Tiểu Thanh đến phá, chỉ là con kiến bắt đầu sinh ra, còn xa xa không đến trình độ phá hủy.
“Hô... Tóm lại là bắt đầu rồi!”
Trần Hạo đột nhiên mở mắt, lật tay đem Trần Tiểu Thanh ôm lấy.
“... Chủ nhân... Ngươi, ngươi tỉnh rồi...” Khuôn mặt Trần Tiểu Thanh vốn bởi vì vận động kịch liệt che kín ửng đỏ, giờ phút này liền biến thành đỏ bừng. Cả người càng cứng đờ, không dám nhúc nhích mảy may, cũng không còn khí lực nhúc nhích.
“Ừm, không có việc gì, vất vả ngươi rồi...” Trần Hạo chỉ nhìn thoáng qua cảnh tượng chung quanh, lại liên tưởng đến trong ảo cảnh thoáng như trải qua chân thật, liền đã hiểu trôi qua bao lâu thời gian, đã trải qua cái gì và Trần Tiểu Thanh đại khái làm gì, nếu không, khí tức sinh mệnh cùng tinh khí thần của hắn không có khả năng đều ở trạng thái đỉnh phong.
“Không vất vả... Có thể phục vụ cho chủ nhân... Là Tiểu Thanh có phúc...” Trần Tiểu Thanh một câu vừa nói xong, liền nhắm hai mắt lại, mềm nhũn mang theo mỉm cười, liền tiến vào trạng thái ngủ say, nàng đã quá mệt. Vô luận là trong lòng hay thân thể đều đã đến cực hạn của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.