Ngày Gió

Chương 35: Cô ấy thế nào




“Cô Hân vào phòng tổng giám đốc gặp”
Tú Hân ngơ ngác, quay sang Lam “Có nhầm không cậu nhỉ, hay là gọi cậu”
“Nghe đến tổng giám đốc, trái tim Lam đập rộn lên. Cô cố hết sức bình thản.
“Chắc không đâu, mình và anh ấy không còn quan hệ gì nữa. Chắc là gọi cậu hỏi đề án 6 tháng cuối năm thôi”
Hân cầm tập đề án gõ cửa phòng tổng giám đốc.
“Chào... tổng giám đốc gọi tôi”
Ánh mắt cô hốt hoảng khi thấy người ngồi trong, định chạy ra ngoài nhưng bị người kia kéo vào đóng sập cửa lại.
“Xin anh tự trọng, đây là văn phòng...”
Triết cười khẩy “Em được lắm, không có tôi nom sống tốt quá phải không?”
“Xin hỏi tổng giám đốc gọi tôi vào đây làm gì?” Hân bình tĩnh nhìn Phong.
Phong nhìn sang Triết “Cậu để tôi nói chuyện với nhân viên một chút”
Triết bực bội đi đến cửa sổ châm lửa hút thuốc. Hân thở dài nhìn bóng dáng bực bội kia. Anh ấy lại hút thuốc sao!
“Tổng giám đốc có gì muốn hỏi. Có vẻ không giống như việc công”
Hai cô gái này không hổ là bạn thân, cách nói chuyện ương bướng không khác gì nhau.
“Uh. Tôi...muốn biết, cuộc sống của Lam dạo này thế nào?”
“Sao anh không hỏi trực tiếp mà phải thông qua tôi?”
“Cô nói đi. Tôi...không tiện”
“Sống rất tốt, không có đàn ông các anh bọn tôi không chết được. Chỉ không có tiền mới không sống được thôi”
Nghe đến đó, Triết dập tắt điếu thuốc đi đến chỗ Hân kéo tay cô đi.
“Em thích tiền lắm phải không, đi, đi tôi cho em”
Hân giật mạnh tay ra gằn giọng “Xin lỗi bác sĩ Triết, tôi nhận của ai cũng được nhưng anh...thì không”
Phong đưa mắt nhìn Triết “Cậu bình tĩnh một chút, để mình nói chuyện với cô ấy xong, cậu thích làm gì cũng được”
Cổ họng Triết lăn lộn, anh cắn răng ngồi lại bàn uống nước, với quyển sách bên cạnh lật mạnh vài trang.
“Lam... giờ... cô ấy có yêu Minh không?”
“Xin lỗi nhưng vấn đề này tôi không trả lời được, đó là chuyện của cô ấy”
Hân nhớ đến Lam đau khổ như thế nào, phải lấy công việc để quên đi nỗi buồn cô lại thương xót cho bạn và đồng thời cũng mất cảm tình với Phong. Dù sao anh ta cũng không phải là dạng đàn ông nghĩa trượng, tình yêu của mình không dám đứng ra đảm bảo, không dám vượt qua khó khăn thì cô cũng chẳng tác thành cho bọn họ làm gì. Kể ra nếu như Lam có tình cảm với Minh thì tốt hơn. Anh ta có đủ điều kiện và tình cảm để có thể che chở cho cô ấy.
“Với lại bây giờ tổng giám đốc và Lam đã không còn quan hệ gì. À mà không, chưa từng một ngày yêu đương trên danh nghĩa thì tôi nghĩ, anh không cần quan tâm cô ấy đâu. Đời này, Lam không thiếu người quan tâm muốn chăm sóc cô ấy. Cô ấy cũng không muốn là kẻ thay thế người khác”
Nói đến câu cuối, ánh mắt cô nhẹ quét sang người ngồi ở kia khẽ nhếch môi lên một cái thách thức.
Triết như phát điên với ánh mắt của Hân. Anh nhanh đứng dậy.
“Đủ rồi, cậu muốn xong hay không mặc cậu. Tôi muốn người của tôi”
Nói rồi trước ánh mắt trợn tròn tức giận lẫn kinh ngạc của Hân, anh nắm cổ tay cô kéo mạnh ra cửa.
“Đi, không nói nhiều nữa”
“Xin anh tự trọng, tôi không là gì của anh, đừng có hành động theo ý mình”
Bao nhẫn nhịn của Triết đã không còn có thể chịu nổi. Anh hét lên.
“Tự trọng hả, tự trọng là cái gì?” Triết càng kéo mạnh tay cô.
Hân lo lắng nhìn ra ngoài cửa, một số nhân viên đã nhìn lại, cô đành im lặng để Triết kéo vào thang máy, ánh mắt oán hận nhìn anh ta.
Phong thở dài nhìn đôi kia kéo nhau đi. Anh không còn tâm trạng nào để quan tâm đến chuyện của bạn. Chỉ cần nghĩ đến Lam quên mình là anh phát điên, cảm giác thiếu khí khó thở.
(Đọc tại Facebook Lam Lam)
***
Hân đã đi vào phòng tổng giám đốc từ sáng đến trưa vẫn chưa ra. Đến giờ ăn trưa Lam gọi thì lần đầu tiên đổ chuông, lần thứ 2 tắt luôn máy. Lam thấy có điểm rất lạ. Chờ mãi đến khi cô làm trích lục báo chí 1 giờ chiều vẫn chưa thấy đâu. Gọi điện thoại lại “thuê bao...”
Lam nóng ruột như lửa đốt. Hân chưa bao giờ đi đâu mà không nói với cô, khả năng ở trong phòng Phong là rất thấp bởi vì không thể nào lại tắt máy giữa chừng như thế được. Trong thời gian này, cậu ấy còn đang rất buồn vì cái bác sĩ tên Triết kia. Lam sợ chẳng may bạn mình nghĩ quẩn.
Đến nửa buổi chiều, Lam đành cắn răng gõ cửa phòng tổng giám đốc.
“Vào đi”
“Tổng giám đốc, anh có cử Hân đi đâu không? Tôi không liên lạc được với cậu ấy”
“Em vào đây chỉ để hỏi cái này sao?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lam, Phong hơi hụt hẫng, hình như cô không hề quan tâm đến anh.
“Anh nhanh nói đi, cậu ấy giờ đi đâu tôi gọi cả ngày nay không liên lạc được”
“Em pha cho tôi ấm trà đi đã”
“Tôi không có tâm trạng uống trà. Chào anh” Cô quay ra cửa.
“Khoan đã, tôi biết bạn em ở đâu”
Tay đặt trên nắm cửa hạ xuống. Lam quay lại “Anh nói thật?”
“Em pha trà đi. Tôi muốn uống trà”
Lam nén bực bội trong lòng ngồi xuống bàn trà lấy trà cho vào ấm.
Phong yên lặng nhìn cô thành thục lấy trà, tráng nước, đổ nước. Ánh nắng chiếu vào nhẹ nhảy nhót trên mái tóc cô nhuộm ánh vàng rộm rực rỡ, gò má hồng hồng được ánh nắng chiếu qua càng mịn màng. Cổ họng Phong bỗng chốc lăn lộn khát khô.
Đến lúc Lam lên tiếng thì anh mới giật mình đi lại bàn trà ngồi bên cạnh cô.
Lam hơi co người, nhích ra xa một chút, đẩy chén trà đến trước mặt Phong.
“Tổng giám đốc, anh uống đi”
Phong nhìn vẻ mặt nôn nóng của cô đến bật cười đưa chén trà lên nhấp một ngụm, đoạn còn nhắm mắt thưởng thức. Trà hôm nay đặc biệt ngon.
“Tổng giám đốc, thế còn...”
“Trà ngon quá, cho tôi thêm một chén”
Lam chờ anh uống thêm 2 chén nữa không nhịn được.
“Có gì anh nói đi. Tôi không có thời gian ngồi đây chờ anh bày trò”
Phong vẫn nhàn nhã bắt chéo chân dựa lưng vào sofa.
“Nếu em muốn biết bạn em ở đâu, có an toàn hay không thì đồng ý với tôi một điều kiện”
Lam vo tròn nắm tay lại, hoá ra anh ta gài bẫy mình. Nhưng, có cái gì đó không đúng. Hân không thể phối hợp với Phong để gài bẫy mình. Cậu ấy vốn không ưa gì Phong cả.
Lam nuốt nước bọt “Điều kiện gì?”
“Làm người yêu thực sự của tôi 1 ngày”
Lam quắc mắt nhìn Phong, “Tổng giám đốc, anh thật bỉ ổi. Anh quên mình có vợ sắp cưới rồi sao?”
Ánh mắt Phong tối lại, anh cắn môi “Em chỉ cần trả lời có hay không”
Lam đứng dậy “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi không phải một món hàng để trao đổi” Nói rồi cô đi thẳng ra cửa.
Phong thừ người thở dài. Anh không biết phải làm sao, chỉ cần nhìn thấy Lam là anh lại có ham muốn mãnh liệt giam cầm cô bên cạnh mình. Dù biết mình làm vậy sẽ khiến cô ấy chán ghét, khinh thường và nguy hiểm với cô nhưng anh không điều khiển được cảm xúc.
Lam về bàn làm việc, tức giận không thể phát tiết ra chỗ nào. Cô đành vào nhà vệ sinh, vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo.
Ngồi vào bàn làm việc nhìn sang chỗ Hân thấy túi xách của bạn, Lam lại không thể yên lòng nổi. Cô nhắn tin gọi điện thoại Hân đều không trả lời. Sự lo lắng lan khắp cơ thể khiến mặt Lam xanh xao.
Thanh Nhàn bên cạnh nhìn sang “Hân đi đâu nhỉ, bà Diệp Anh lúc nãy mới vừa hỏi hai cậu đi đâu mà không thấy đó”
Nhìn Lam một hồi, Nhàn hốt hoảng “Lam, cậu làm sao vậy, sao xanh xao thế kia? Hay ốm không tôi đưa về...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.