Ngày Gió

Chương 43: Nơi này chỉ muốn có em




Bỗng nghe tiếng hét lên từ sau một cánh cửa, Phong đạp mạnh, cánh cửa mở ra một phòng ngủ khác bên trong.
Lam đang co rúm trong góc giường tóc tai quần áo lộn xộn. Tay cô cầm con dao gọt hoa quả đưa lên cổ. Phong nắm cổ áo ông Bảo lôi ngã dưới sàn, anh điên loạn đấm mạnh vào ông ta mấy quyền. Ông Bảo ngã lộn nhào, ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của anh đến run lẩy bẩy.
“Dám động vào người của tôi, ông chán sống rồi?”
“Cậu Phong, không phải tôi...”
Phong đưa mắt cho trợ lý Lâm. Trợ lý Lâm hiểu ý nắm cổ ông ta kéo ra ngoài.
Lam nhìn thấy anh buông con dao ra, nước mắt thi nhau rơi xuống. Cô nhào vào lòng anh khóc nức nở. Phong ôm cô gái nhỏ trong lòng xót cô đến đau lòng.
“Xin lỗi, anh xin lỗi. Anh đến muộn”
“Không sao rồi. Anh đây. Không ai có thể làm gì được em nữa. Anh sẽ không tha cho ông ta”
Bao nhiêu tủi hờn nhớ thương dâng trào thành nước mắt. Phong nhìn cô một lượt, thấy dấu máu dọc cánh tay cô khiến anh hoảng loạn.
“Cái gì đây? Ai làm em thế này. Đau lắm phải không”
Lam cười, đưa tay lau quệt nước mắt trên má “Em dùng bút ghi âm đâm ông Bảo, lúc vật lộn sướt da một tí thôi. Không đau gì hết”.
Phong đau lòng rút khăn trong túi lau tay cho cô, luôn miệng xin lỗi. Anh hôn những giọt nước mắt trên mặt cô.
“Anh để em chịu khổ. Sau này không thế nữa. Ngoan, đừng khóc anh đau lòng. Anh sai rồi, từ nay không thế nữa”
Khóc một lúc đến khi đã tỉnh táo đầu óc, bỗng nhiên Lam đẩy anh ra.
“Cảm ơn...tổng giám đốc. Tôi về trước”
Nghe lời nói khách sáo của Lam trái tim anh lạnh đi. Cô ấy vừa nói gì? “Tổng giám đốc, tôi?”
Phong nắm tay Lam kéo lại áp sát cô lên tường.
“Em nói cái gì? Nói lại anh xem”
“Tôi...tôi đi về”
“Cảm ơn? Tôi? Em có biết em đang nói gì không. Em có biết anh nhớ em phát điên không hả?”
Lam ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn Phong, bao nhiêu uất ức những ngày qua bộc phát.
“Nhớ sao? Anh đi mà nhớ nhung vợ sắp cưới của anh. Tôi không là gì của anh cả. Hai người đi với nhau tình chàng ý thiếp, sóng đôi bên nhau tại sự kiện, đưa nhau đi dạo phố còn mua đồ cho cô ta. Tôi đã làm gì? Tôi xen gì giữa hai người để vợ tương lai của anh bắt tôi đi làm cái việc này hả”
Phong thở dài ôm cô vào lòng siết chặt cơ thể nhỏ đang run run.
“Em hiểu lầm anh rồi”
Lam bực bội vùng vẫy khỏi vòng tay anh “Không có hiểu lầm gì hết, buông ra, buông tôi ra”
Phong nắm cằm cô dứt khoát áp môi vào môi cô. Lam giãy dụa cũng không lại, hai tay nhỏ chống trước ngực anh cuối cùng lí trí cũng tan rã. Tiếp xúc gần gũi với người mình yêu cô vĩnh viễn không thể làm chủ được mình. Kỹ năng hôn của Phong khiến cả người cô mềm nhũn, trái tim mềm đi, hai tay phải bám vào lưng anh mới đứng vững.
Phong nới lỏng vòng tay, hôn lên đôi mắt ướt mơ màng của cô.
“Anh không đưa Diệp Anh đi dạo phố, anh không tình ý gì với ai ngoài em, càng không mua đồ cho ai ngoài em, không có ở chung với ai, cô ta có quyến rũ anh...nhưng anh quen mùi hương của em mất rồi, không ai có thể gần anh được ngoài em”
Lam cong cong khoé môi, trái tim như có kẹo ngọt thấm vào. Không biết tại sao cô lại tin lời anh nói. Nhưng cô vẫn lấn cấn trong lòng không được thoải mái, như thế này thì cô là người thứ ba sao?!
“Anh nói dối, chị ta là vợ tương lai của anh. Anh về đi”
Cô nghiêng người sang bên cạnh định thoát khỏi vòng tay Phong, nhưng bị anh kéo lại.
“Ngày mai anh hủy hôn”
Lam giật mình “Anh nói gì vậy. Anh đừng đùa như thế”
Phong cầm bàn tay Lam đặt lên ngực “Anh không đùa. Anh sẽ làm. Nơi này chỉ muốn có một mình em”
Nói rồi không để Lam có cơ hội chất vấn, anh cúi xuống nhanh chóng quấn lấy đôi môi mềm. Lam thả lỏng cơ thể vòng tay lên cổ anh đáp lại. Nụ hôn thương nhớ và khát khao cả tuần không được nhìn thấy nhau kéo dài bất tận. Mùi rượu và vị ngọt trong khoang miệng của cô khiến Phong trầm luân mê đắm.
Phong hôn lên cổ cô cắn nhẹ vào xương quai xanh, lên bờ vai mềm. Cả người Lam run rẩy theo từng chiếc hôn của Phong. Môi anh di chuyển đến đâu cả người cô tê dại đến đó.
Phong vùi mặt vào cổ cô, tham luyến hương thơm dịu nhẹ ngày đêm mong nhớ. Da thịt cô rất mịn chạm vào như có nam châm không thể nào dứt. Tay anh nhanh chóng phủ lên vùng ngực, một bên váy bị kéo xuống. Bên ngực tròn trịa trắng hồng hào như trái đào tiên nằm gọn trong bàn tay anh. Cổ họng Phong khô rát, khao khát trong lòng đang lên mãnh liệt như muốn đốt cháy cơ thể. Anh cúi xuống ngậm nụ hoa hồng trước ngực cô đang nhẹ run.
Lam không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ cảm thấy một cảm giác thoải mái khát khao lan tràn khắp cơ thể. Cô nhắm mắt mơ màng cong người đón nhận cảm giác xâm lấn lạ kỳ. Nhưng khi mở mắt ra, thấy cảnh tượng lộn xộn của chiếc giường, cô hốt hoảng đẩy Phong ra, ánh mắt ánh lên tia sợ hãi hơi rụt người lại.
“Anh đừng...”
Phong nhìn biểu hiện của cô vô cùng đau lòng.
“Anh xin lỗi. Tự dưng lại muốn em ở đây. Mình về nhà nhé?”
Lam gật đầu giấu gương mặt đỏ ửng vào ngực anh. Phong mỉm cười, nắm tay Lam đi ra khỏi phòng. Ra khỏi cửa anh dừng lại nhìn cô rồi cởi áo bọc lại ôm vào lòng.
“Chết tiệt, ai cho em mặc thế này hả. Thằng già kia, anh sẽ cho nó chết”
Lam cười khúc khích trong lòng Phong “Vợ tương lai của anh chọn đồ cho em đấy”
Phong nhăn mặt “Không nói đến từ đó nữa. Anh sẽ không nhịn được mà chứng minh cho em thấy ai mới là vợ tương lai ngay ở giữa quán luôn bây giờ”
“Thôi được rồi, em không nói”
Cả bầu trời hạnh phúc bao trùm lấy hai người. Chỉ có một người vẫn yên lặng đứng dựa bức tường nhìn cảnh hạnh phúc mà lòng đau nhói. Minh thở dài, tại sao anh luôn chậm một bước?
Phong phóng như bay về biệt thự, mắt anh đỏ rực, đôi tay ghì chặt vô lăng. Lam ngồi bên ghế phụ thi thoảng nhìn anh cười một cái. Rượu bắt đầu có tác dụng khiến mặt cô đỏ lên, da dẻ hồng hào trông vô cùng xinh đẹp. Phong không dám nhìn sang cô một chút nào, sợ mình không thể kiềm chế mà muốn cô ngay trên đường.
Xe vào cổng biệt thự, Phong nhanh chóng ôm cô xuống, bấm chìa khóa cửa bước dài thật nhanh vào nhà. Trên đường anh đã hận không có cánh để ôm cô bay về nhà thật nhanh.
Vừa mở cửa phòng ngủ anh ghì sát cô lên tường. Lam như con mèo nhỏ dính lấy anh. Rượu khiến cô không còn tỉnh táo, nắm chặt vạt áo sơ mi của anh giận dỗi.
“Từ lúc nãy không thèm nhìn em một cái. Anh không cần em nữa sao?”
Phong mỉm cười mân mê đôi môi mọng “Anh sợ không kiềm chế được”
“Nhưng mà...”
Câu chưa ra ý đã bị Phong nuốt trọn. Anh tách miệng xinh của cô ra chui vào điên cuồng cắn mút. Bàn tay đồng thời đưa ra sau kéo khoá chiếc váy. Cả cơ thể mềm mại không còn chướng ngại vật dưới thân khiến trái tim Phong run lên, cơ thể bốc hoả dục phát điên. Anh cúi xuống hôn lên cổ, lên xương quai xanh mảnh khảnh quyến rũ, bàn tay đồng thời phủ lên núi đồi no đủ đang nóng rực. Mỗi cái chạm của anh khiến cảm xúc lan khắp người Lam, cô cong người đón nhận khoái cảm, phát ra những tiếng kêu xấu hổ quyến luyến càng làm dục vọng anh tăng cao.
Phong vẫn đang cố kiềm chế. Anh muốn cô hoàn toàn tự nguyện, nâng cằm cô lên cất giọng khàn đục.
“Lam, em yêu ai?”
“Yêu anh, chỉ yêu anh”
Cả người cô run nhẹ dưới ánh mắt say tình của Phong.
“Thuộc về anh được không?”
Cánh môi đỏ rực mấp máy rồi gật đầu.
Chỉ chờ có vậy Phong cúi xuống ngậm nụ hoa đang run rẩy điên cuồng cắn mút. Bàn tay không an phận vuốt dọc lưng cong mềm mại rồi đưa xuống dưới.
Cảm xúc yêu thương và hoà hợp của hai trái tim và cơ thể hoà hợp làm một khiến cả hai muốn nổ tung. Lam chưa bao giờ trải qua cảm giác này, chưa bao giờ được ai yêu thương trân trọng như vậy.
Anh thỏa mãn ôm cô đặt lên chiếc giường lớn, đôi môi tiếp tục những chiếc hôn rải dọc phủ khắp cơ thể Lam. Phong cảm nhận vùng cơ thể cô nóng bừng, vùng cấm địa của cô đã rất ẩm ướt. Nơi ấy của cô quả thật thật sự quá hẹp. Đột ngột bị xâm nhập, cô “A” lên một tiếng kinh ngạc, hai chân khép chặt.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn vào mắt Lam, cất giọng khàn đục khó kiềm chế.
“Anh vào được không?”
Lam gật đầu nhẹ. Nhưng không biết làm thế nào.
“Ngoan nào, em dang chân ra...”
Phong kiên nhẫn dỗ dành. Trán anh đã thấm mồ hôi vì phải giày vò kiềm chế.
“Em thả lỏng người một chút. Anh muốn để em biết chuyện ân ái là điều tuyệt vời như thế nào. Em sẽ rất thích”
Mặt Lam đỏ bừng, thích? Thật sao? Cô xấu hổ vì mình 25 tuổi vẫn chưa biết chuyện này phải làm thế nào. Nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh, nhẹ buông lỏng người.
Nơi nhạy cảm nhất bị anh kích thích, cơ thể mềm ra khiến cô căng cứng, đôi chân như bị tê liệt. Phong tiến nhanh vào vùng cấm địa, phá tan màng mỏng ranh giới, phần dưới cô như bị xé tan thành hai mảnh, một dòng máu chảy xuống thấm loang vùng ga trải giường trắng tinh như bông hoa hồng nở rộ đẹp đẽ.
Cơn đau nhức vùng dưới thân ập đến khiến Lam đổ mồ hôi, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Phong xót người con gái dưới thân, đưa tay lau giọt nước mắt của cô ôm vào lòng vỗ nhẹ.
“Ngoan, em thả lỏng người, một lát nữa sẽ hết đau sẽ thoải mái ngay”
Phong cố gắng thật nhẹ nhàng, dịu dàng hết mức có thể. Đây là lần đầu tiên của cô, anh sẽ mang lại cho Lam trải nghiệm đáng nhớ nhất trong đời.
Lam được anh vỗ về khích lệ, nhẹ thả lỏng người, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ càng kiều diễm, vậy là mình đã thuộc về anh rồi.
Chỉ một lúc sau, đúng như lời Phong nói, mỗi lần nhấp chạm của anh khiến cô có cảm giác khoái cảm thấm vào từng thớ thịt, từng lỗ chân lông của cơ thể. Ẩm ướt nóng bỏng, từng cái khít chặt đến điếng người, chỉ nhẹ nhàng đơn giản như vậy thôi nhưng cũng hạ gục hoàn toàn Phong. Cô gái của anh, Lam của anh, rất đẹp.
Lam cong người đón nhận anh, đón nhận từng đợt từng đợt sóng trào anh truyền vào cơ thể. Cảm giác khoái lạc dưới những nhịp ra vào cuồng nhiệt của anh, cảm giác thân dưới có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Cả một đêm dài, hoan ái mê cuồng quấn quýt của cả hai vang động căn phòng lớn.
***
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu đến giường. Cô gái trên giường đang ngủ say. Đôi mi rậm và dài nổi bật trên má phấn hồng trắng nõn.
Cảm giác thỏa mãn tinh lực dồi dào khiến miệng Phong không thể khép lại được, anh đã dậy lâu rồi nhưng vẫn say sưa ngắm nhìn cô. Cánh mi chớp động vài cái, đôi mắt đẹp mở ra. Nhận thấy gương mặt trước mắt mình cô nhoẻn miệng cười trong vô thức. Phong cầm bàn tay mềm như không có xương đưa lên môi.
“Chào buổi sáng con mèo lười của anh”
Lam giờ mới mở to mắt. Nhớ lại chuyện tối qua cô đỏ bừng mặt lên, rút tay ra định kéo chăn lên. Nhưng Phong đã trước một bước kéo mạnh chăn ra đè lên người cô.
“Ôi, anh, đừng!”
Phong luồn tay dưới đệm ôm trọn cơ thể mềm mại trong lòng.
“Đừng dừng lại đúng không” anh cười gian xảo.
Nói rồi anh cúi xuống hôn lên môi mềm, bàn tay lại không yên phận mà khám phá.
Lại một trận kích tình sáng sớm...
Lam không cử động được nữa, toàn thân mỏi nhừ, để mặc Phong ôm vào nhà tắm tắm rửa cho cô, sấy tóc, mặc quần áo rồi ôm xuống phòng ăn.
Anh đặt cô ngồi trong bàn ăn, múc một thìa cháo thổi thổi đưa đến bên miệng.
“Nào, em há miệng ra”
Lam lười biếng há miệng ăn rồi lại nằm rạp lên bàn.
Phong bật cười nhìn những dấu vết đỏ rực trên cổ mà anh để lại.
“Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng”
Lam trợn mắt lườm anh. Không hiểu cái tên này sức lực dư thừa hay sao cả một đêm và buổi sáng quay cuồng cô khắp nơi không mảy may mệt mỏi chút nào.
“Sao nhìn anh như vậy? Hay là em lại muốn?” Phong cong môi nhìn cô lại đưa tay cởi cúc áo trên cùng.
Lam hốt hoảng giật lấy cái thìa, tai đã hồng lên.
“Không phải, anh đừng nghĩ bậy. Để em tự ăn”
Phong cười nhìn cô gái trước mặt tay cầm thìa cháo vẫn còn hơi run rẩy. Đúng là con mèo nhỏ của anh mất sức thật rồi.
Anh giành thìa cháo “Để anh, coi bộ không còn sức cầm thìa rồi”
Không khí nhà ăn ngập tràn hạnh phúc. Cô gái lười biếng nằm rạp trên bàn, người đàn ông kiên nhẫn thổi từng thìa cháo bón cho cô, cẩn thận xé thịt gà đưa bên miệng. Chốc chốc anh lại cúi xuống hôn lên má cô một cái, cô gái giận giữ quắc mắt lên nhưng rồi lại cười xấu hổ vô cùng hạnh phúc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.