Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu

Chương 14:




t
Kỳ Khiêm cũng đang có ý đó nên rất thoải mái mà đồng ý.
Một đám người lập tức tỏ vẻ hết sức vui mừng.
Bác sĩ chuẩn bị rất nhanh, khoảng 5 phút đã đến biệt thự, có lẽ trước khi đến đây bọn họ đã thông báo địa chỉ chính xác rồi.
Khu vực kiểm tra sức khỏe cách đó không xa, là một gian nhà phía sau biệt thự bị cây cối che lấp mất, đây là bệnh viện tư nhân được xây riêng cho Kỳ Khiêm, tốn không ít tiền, nhưng số lần được sử dụng lại chẳng được bao nhiêu.
Kỳ Khiêm ngồi trên xe lăn bị đẩy vào phòng khám, những người đi theo phía sau đều đứng chờ ngoài cửa.
Người thanh niên đứng đầu liếc mắt nhìn Hải Đồ một cái, quay sang một bên hỏi Lý Càn: “Cậu này do anh tìm hả?”
Lý Càn trả lời: “Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
Ánh mắt người kia nhìn về phía Lý Càn mang theo sự xem thường: “Anh cũng chỉ có chút tác dụng này thôi nhỉ.”
Lý Càn tức giận, nắm chặt tay tiến lên một bước, cắn răng nói: “Tôi chỉ muốn tốt cho tiên sinh.”
“Ồ.”
Không khí giữa hai người có vẻ khá căng thẳng, những người khác chỉ đứng một bên xem trò vui, không hề có ý định can ngăn, vì kiêng dè hoàn cảnh, hai người như sắp sửa đánh nhau đến nơi cũng chỉ trừng nhau một lúc, cuối cùng vẫn phải lặng lẽ nhịn xuống.
Thời gian kiểm tra không lâu chút nào, không bao lâu sau bác sĩ đẩy cửa đi ra, đẩy Kỳ Khiêm ra cùng.
Những người đứng hai bên cửa trong nháy mắt tấp nập vây quanh, nhưng cũng không dám đứng quá gần, ai ai cũng rướn cổ lên, hi vọng được người đàn ông nhìn nhiều một chút.
Từ giờ đến lúc có kết quả kiểm tra còn khá lâu nữa, Kỳ Khiêm cũng không định rời đi sớm như vậy, tình trạng của hắn lúc này còn còn khá ổn, khi bị đẩy vào phòng bệnh duy nhất ở đó, hắn mở miệng bảo mọi người ở lại.
Hải Đồ cũng đi theo sau những người kia, lúc vào có người cật lực chặn cậu ở ngoài cửa. May mà cậu to khỏe, cuối cùng cũng chen vào được.
Trong phòng bệnh có một cái bàn siêu to cực kì không hợp phong cảnh, Kỳ Khiêm điều khiển xe lăn ra sau cái bàn, những người khác rất là biết điều, từng người nối đuôi nhau tiến hành báo cáo.
Từ thứ tự báo cáo của họ có thể thấy được địa vị của mỗi người, người thanh niên vẫn luôn đi đầu kia rõ ràng rất được Kỳ Khiêm vừa ý, bước ra đầu tiên.
Mà gã đeo kính kí hợp đồng với Hải Đồ, thì bị người ta xa lánh đẩy xuống tận cuối hàng.
“Phòng nghiên cứu có đột phá mới trong nghiên cứu về tiếp cận thần kinh, trong vòng hai năm tới có thể thuận lợi thu được thành quả…” Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói của thanh niên kia, mỗi lần anh ta báo cáo xong một hạng mục, Kỳ Khiêm lại cho ra một chỉ thị ngắn gọn.
Sau khi báo cáo xong những việc trọng yếu, lúc người thanh niên kia tránh ra, chuẩn bị để người tiếp theo lên báo cáo, Kỳ Khiêm mở miệng hỏi: “Bên Kỳ Hưng có động tĩnh gì không?”
Kỳ Hưng là anh cả hắn, anh cùng cha khác mẹ.
Người bị hỏi quay đầu trả lời: “Gần đây bên kia đang có kế hoạch mua một mảnh đất ở cửa đông để xây nhà hàng, về phía hắn này thì dạo này mới quen một người bạn gái, nghe nói có dự định kết hôn.”
Tới chỗ này người thanh niên dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa trong hai ngày qua hắn có gặp gỡ Kỳ Ninh ở khách sạn bên bờ sông một lần, ở đó hơn 3 tiếng đồng hồ mới đi.”
Kỳ Khiêm mặt không cảm xúc nghe người thanh niên kia nói, ngón tay thi thoảng gõ nhịp trên mặt bàn, lúc nghe tin hai người kia gặp mặt, hắn không nhịn được mà cười một cái: “Vẫn còn chưa biết điều.”
Người thanh niên đứng ở một bên, chờ người đàn ông chỉ đạo bước tiếp theo.
“Được rồi, cậu về trước đi.” Kỳ Khiêm nói: “Về sau nếu không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền tôi.”
Người thanh niên đỏ mặt cúi đầu, không nghe lời mà rời đi ngay: “Chúng tôi đã lấy về báo cáo của bác sĩ rồi, hơn nữa…”
“Gần đây tôi đã liên lạc với tiến sĩ Fergus của nước A, nhóm của ông ta mới đây vừa nghiên cứu ra một loại thuốc kháng ung thư mới. Tiên sinh, ngài xem khi nào có thời gian, tôi đưa ông ta đến gặp ngài?”
“Không cần.” Kỳ Khiêm từ chối: “Cơ thể tôi tôi biết rõ nhất.”
“Biết đâu…” Người thanh niên muốn nói lại thôi, mà nhìn thấy vẻ mặt của Kỳ Khiêm, anh lại không nói được lời của mình: “Tôi biết rồi.”
Anh ta hơi thất vọng mà đứng sang một bên, nhìn người tiếp theo đi lên.
Những thanh niên trong phòng đều là những người xuất sắc, đại đa số đều có thể tự mình đưa ra quyết sách, những việc cần Kỳ Khiêm quyết định không nhiều lắm, không bao lâu sau đã đến lượt Lý Càn.
Những việc Lý Càn được quản lý không nhiều, gã nói được hai ba câu thì đã hết chuyện để nói, lúc xoay người chuẩn bị rời đi, Kỳ Khiêm đột nhiên gọi gã lại.
“Chuyện hôm qua đã phiền cậu rồi”
Trong lòng Hải Đồ thấy hồi hộp một chút, căng thẳng nhìn Lý Càn, chỉ sợ gã nói ra cái gì.
Lý Càn ngơ ngác “Hở” một tiếng, không biết Kỳ Khiêm đang nói đến cái gì, có điều năng lực phản ứng của hắn là không chê vào đâu được, đương nhiên biệt được đây là một lần để lại ấn tượng tốt cho Kỳ Khiêm: “Không phiền chút nào, đó đều là chuyện tôi phải làm.”
Sao Kỳ Khiêm lại có thể không nhìn thấu phản ứng của gã cơ chứ? Không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt của hắn quét qua một lượt, dừng trên người Hải Đồ hai giây, nhếch miệng một cái vô cùng là thâm sâu với cậu.
Hải Đồ: Này là có ý gì? Đến cùng là có phát hiện hay không đây?
Trong lúc tất cả mọi người đang báo cáo, bác sĩ cũng làm xong phần chẩn đoán.
“Bệnh tình của Kỳ tiên sinh vẫn không hề lạc quan, tế bào ung thư đã di căn, tin tốt là trong phim chụp lần này so với lần trước, có thể thấy tế bào ung thư không lan rộng hơn chút nào, lá phổi cũng không có dấu hiệu hoại tử triệt để.”
Sau khi bác sĩ báo cáo tình trạng xong, muốn khuyên Kỳ Khiêm một lần nữa hãy điều trị bằng hóa chất, lại bị hắn một lời từ chối.
Sau khi biết được tình trạng sức khỏe của mình, Ký Khiêm cũng không định ở đây chờ đợi thêm nữa, bảo Hải Đồ đi về cùng mình.
Từ biệt thự đến bệnh viện tư nhân chỉ cách một con đường nhỏ, dùng gạch đỏ lát nên, hai bên đường nở đầy những bông hoa vàng nhạt đón xuân.
Kỳ Khiêm tự điều khiển xe lăn đi về phía trước, Hải Đồ đi bên cạnh, cầm trên tay một cành cây nở đầy hoa, chơi chán rồi lại tiện tay ném sang một bên, tiếp tục ngắt một cành khác.
“Sự việc ngày hôm qua, không có gì để giải thích sao?”
Âm thanh đột nhiên vang lên, Hải Đồ đang không cầm chắc cành cây, bị cành cây vừa mới ngắt xuống chọc vào tay, để lại trên tay một vệt hồng.
Cậu rất biêt cách giả ngu, nên dùng một giọng điệu cực kì ngây thơ đáng yêu hỏi lại: “Anh đang nói cái gì cơ?”
Kỳ Khiêm dừng xe lăn lại, quay đầu nhìn cậu, nhìn đến lúc Hải Đồ trong lòng run như cầy sấy mới mở miệng nói: “Đi nhanh lên, đừng làm tội mấy cành cây nữa.”
“Vâng”, nhìn người kia quay đầu, Hải Đồ lặng lẽ vỗ ngực, nhanh chóng đuổi theo.
Đoạn đường sau đó, người trước mặt không hề nói chuyện với cậu nữa, một đường yên ổn mà về đến biệt thự.
Sau khi về đến nhà, Kỳ Khiêm đứng dậy từ trên xe lăn, từ chối để người khác đỡ, tự mình đi lên lầu.
Sâu trong cơ thể hắn như có một ngọn lửa, cuồn cuộn không ngừng cung cấp năng lượng cho hắn, Kỳ Khiêm có một cảm giác, nếu ngọn lửa này hưng thịnh hơn một chút, vậy thì hắn sẽ không bao giờ phải chịu những đau đớn dày vò của bệnh tật nữa.
Mà bây giờ, hắn đã biết được cách để có được ngọn lửa ấy.
Kỳ Khiêm cúi đầu, bí mật treo trên khóe miệng một nụ cười.
Hải Đồ đi theo phía sau như cô vợ nhỏ, nhìn Kỳ Khiêm đi vào phòng xong, cậu theo bản năng muốn chạy bay chạy biến.
Nhưng mà cái người kia như là nhìn thấu tất cả, hắn xoay người chống tay trên cửa, nói: “Đi vào.”
“Vâng.”
Kỳ Khiêm ngồi trên cái ghế trước bàn làm việc, chỉ xuống chỗ bên cạnh, bảo Hải Đồ ngồi xuống.
Hải Đồ lề mà lề mề ngồi xuống, hai chân khép lại, ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn có vẻ hết sức ngoan ngoãn dễ bảo.
Có điều đó chỉ là bề nổi thôi, trên thực tế đầu óc cậu đang quay cuồng như vũ bão, nghĩ xem làm thế nào để loại mình ra khỏi diện tình nghi.
Hay là cứ sống chết đổ cho Lý Càn làm?
Không được không được, Hải Đồ ngay lập tức bỏ đi suy nghĩ đó, rõ ràng là Kỳ Khiêm đã nghi ngờ rồi, giờ mình nói như vậy hắn lại gọi người ta đến hỏi là biết liền.
Hay là nói dì Đặng cho? Nhưng mà cũng không được, dì Đặng còn lâu mới giúp cậu.
Haizzz, mình đúng là không nên làm việc tốt mà, sao lại phải đối mặt với hoàn cảnh như thế này cơ chứ?
Hải Đồ càng nghĩ càng thấy khổ, đầu cũng cúi eo cũng cong, rất có xu hướng co mình lại thành hình cái cầu.
Kỳ Khiêm nhìn dáng vẻ này của cậu, quyết định không lại dọa cậu nữa, hắn nhẹ nhàng nói: “Thứ ngày hôm qua cậu còn không?”
“Hở?” Còn đang nghĩ làm thế nào để ngụy biện, Hải Đồ không nghĩ tới là bị hỏi vấn đề này, cậu lập tức ngồi dậy, tròn mắt hỏi: “Thứ đó có hữu dụng không?”
Kỳ Khiêm chậm rãi gật đầu, nói là rất hữu dụng.
Hải Đồ không khỏi mừng vui khôn xiết, cậu lải nhải cằn nhằn: “Tôi biết ngay là vật kia có tác dụng mà, trước anh còn không chịu tin cơ, lần này là biết ai tốt với anh rồi nha.”
Sau khi nói xong cậu lại hào hứng mà đứng lên: “Anh chờ đó, tôi lại đi làm cho anh một bát.”
Nếu chính Kỳ Khiêm cũng nói có hiệu quả, vậy chắc chắn là thật rồi, cậu có thể cân nhắc mỗi ngày luộc một bát, cái thứ này mọc lại với tốc độ khá nhanh, cũng chỉ như cắt rau hẹ thôi mà.
Hải Đồ hứng thú bừng bừng chạy xuống nhà, xuống đến nơi lại ỉu xìu, trước kia trong nhà chỉ có mình dì Đặng, cậu còn nghĩ được cách đuổi ra ngoài. Thế nhưng hôm nay trong bếp lại có thêm một người nữa, vậy thì…
Cậu ở ngoài lén lút nhìn vào trong bếp, thấy đầu bếp thân hình cường tráng ở trong, rơi vào suy tư.
Làm sao mới lén vào nhà bếp gây án được bây giờ?
Suy nghĩ một lúc lâu vẫn không có kết quả, cậu đành bất đắc dĩ cầu cứu viện trợ bên ngoài.
Cậu ngồi xổm ở chân cầu thang, nhắn tin cho Bảo An.
Bảo An kinh hãi: “Cậu còn muốn làm cơm để lấy lòng người ta?”
Thở hổn hển thở hổn hển: “Không phải lấy lòng mà, chỉ định nấu bát canh thôi, thế nhưng trong bếp lại có người.”
Lời của hắn vào tai Bảo An lại có một tầng ý nghĩa khác, nghệ sĩ của mình không những phải đi nấu canh để lấy lòng người kia, lại còn không dám cho người khác nhìn thấy.
Bảo An bị cái cảnh tượng mình mới não bổ ra làm cho cay cả mũi, ngón tay anh nhanh chóng gõ xuống bàn phím một hàng chữ: “Cậu yên tâm đi, Bảo ca chắc chắn sẽ tìm cho cậu nguồn tài trợ mới.”
Hải Đồ:... Có ý gì?
Vì không cùng một tần số với người đại diện của mình, Hải Đồ chỉ có thể từ bỏ đường dây viện trợ này, cậu nắm túi gấm trên cổ, nghĩ xem rốt cuộc còn cách nào khác mà thể giúp cậu thần không biết quỷ không hay cắt rau hẹ xuống.
Cái túi gấm này thế mà có tác dụng, cậu thực sự nghĩ ra một cách rồi!
Năm ấy lúc còn dưới đáy biển, tu sĩ kia phần lớn dành thời gian giảng đạo cho cậu, còn phần nhỏ là giảng pháp thuật.
Nội dung giảng đạo là cái gì cậu đã quên sạch không còn một mống, nhưng đối với pháp thuật thì cậu lại có chút ấn tượng.
Cậu còn nhớ có một phép thuật có thể tạo được đao gió, tu sĩ kia nói độ sắc bén của cái này cực kì cao.
Nói là làm, Hải Đồ nhìn quanh căn phòng một lượt, mở cửa nhìn ra hoa viên phía sau, quay mắt nhìn đến cây hoa quế, đọc thầm pháp quyết mà tu sĩ dạy cho cậu.
Trong không khí thổi tới một làn gió nhẹ, xen lẫn hơi nước, lạnh đến mức Hải Đồ chảy cả nước mắt.
Gió nhẹ thổi qua cây hoa quế nọ, phiến lá gần Hải Đồ nhất quơ qua quơ lại, dường như đang chào hỏi với cậu.
….
Hết chương 14.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.