Hai ngày sau, tập đoàn Kỳ thị thông báo kết quả cuối cùng về việc thu mua công ty sản xuất robot, Kỳ Khiêm dùng 665 triệu tệ để thu mua 97% cổ phần của công ty đó, mà sau khi vụ thu mua này thông qua kiểm định của chính phủ, tập đoàn Kỳ thị đã trở thành doanh nghiệp đứng đầu trong ngành người máy gia dụng.
Người ngoài bàn tán về vụ thu mua này rất là sôi nổi, cảm thấy đây là dấu hiệu một tập đoàn uy tín lâu năm muốn tuyên bố với cả thế giới rằng mình sắp lên một tầm cao mới.
Tin tức này đối với giới tài chính và kinh tế thì được nhắc đến suốt một thời gian dài, nhưng đối với vòng giải trí mà nói chỉ là chuyện một tên nhà giàu lại phô trương tài lực của mình mà thôi, đại đa số nghe được đều không quan tâm, phần nhỏ còn lại thì nghĩ làm cách để bấu víu quan hệ.
Thịnh Kiến Trạch giận dỗi một ngày, hôm sau lúc xế chiều mới đến đoàn làm phim.
Một lần trở về này trên người anh có rất nhiều sự thay đổi, trong đó sự thay đổi lớn nhất là anh đã mang kịch bản đi cùng.
Lúc trước Thịnh Kiến Trạch vẫn coi đóng phim như trò chơi vậy, mình muốn diễn thế nào thì diễn thế ấy, lời thoại đã có dụng cụ nhắc lời, âm thanh đã có diễn viên lồng tiếng. Cho nên từ khi anh nhận được kịch bản đến giờ, cũng chẳng mở ra mấy lần, khi nào không muốn nhìn vào dụng cụ nhắc lời thì cứ thế mà nói lung tung.
Hôm qua sau khi bị Hải Đồ nói một trận, mới đầu Thịnh Kiến Trạch không thể tiếp thu được, thậm chí đi về nhà luôn không quay phim nữa.
Có điều sau đó ra ngoài gió thổi làm đầu óc anh tỉnh táo ra chút, quyết tâm không chịu thua lại nổi lên. Thịnh Kiến Trạch mò ra cái kịch bản bị bỏ xó bấy lâu, sau khi kiên nhẫn đọc một lượt, không thông thể không thừa nhận Hải Đồ nói có lý.
Anh và nhân vật này thực sự có khoảng cách chênh lệch.
Một buổi tối cũng không thể nào giúp Thịnh Kiến Trạch cảm ngộ được quá nhiều, chỉ nhớ xong cái bối cảnh nhân vật.
Hôm sau nhân lúc rảnh rỗi giữa các cảnh, Thịnh Kiến Trạch chủ động cầm kịch bản của mình đến chỗ Hải Đồ để thảo luận một phần nội dung.
Thợ chụp ảnh chính còn phụ trách chụp ảnh hậu trường, thấy hai người bọn họ như vậy thì chụp ngay một tấm. Sau này khi kĩ năng diễn xuất của Thịnh Kiến Trạch tiến bộ, tấm hình ngoài lề này cũng được tung ra, anh đã nhận được rất nhiều lời khen, nói anh nghiêm túc chịu khó, là một diễn viên trẻ tuổi điển hình.
Hôm Kỳ thị tuyên bố thu mua công ty robot, cũng là ngày "Ẩn hình" chiếu tập 3,4 vào đúng 8 giờ tối.
Lần này Hải Đồ xem một mình, Kỳ Khiêm phải tham gia hoạt động chúc mừng của công ty nên không về kịp.
Nhớ có danh tiếng trước đó, tập mới nhất của "Ẩn hình" mới chiếu được 2,3 tiếng đồng hồ đã có hơn 1 triệu lượt xem.
Trong tập phim mới nhất này, vì Cảnh Vĩ tìm mãi cũng không thấy máy ghi hình mini nên nghi ngờ thần kinh mình có vấn đề, sau khi gặp lại ma nữ và trò chuyện lần nữa, Cảnh Vĩ xin nghỉ hai ngày, lén đi bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tỏ vẻ cậu bị áp lực lớn quá mà sinh ra ảo giác, khuyên cậu nên giữ tinh thần thả lỏng, chuyển sự chú ý của chuyện này sang việc khác.
Cảnh Vĩ chấp nhận giả thuyết này, quyết định đến phòng thuê của người chết nhìn lần cuối, đến nơi lại phát hiện ra một nữ đồng nghiệp tên là Thiệu Đường cũng đang lặng lẽ điều tra vụ án này.
Sau khi biết rằng mình không phải người duy nhất thấy vụ án này có vấn đề, Cảnh Vĩ không thể thuyết phục mình từ bỏ lần nữa.
Sau khi đồng nghiệp về hết, cậu lại đến căn phòng của người trên xem xét một lượt, đụng phải một người đàn ông lén lút, sau khi bắt được thì phát hiện ra là tên trộm, vừa khéo kéo hắn lại.
Hôm sau Cảnh Vĩ đến cục cảnh sát chặn ngang Thiệu Đường, bỏ qua chi tiết ma nữ kia, cậu nói mọi nghi ngờ của mình cho đồng nghiệp nghe.
Phần sau chính là quá trình Cảnh Vĩ và Thiệu Đường cùng nhau tra án, đồng thời dưới sự giúp đỡ của ma nữ, đã tìm được người cài máy ghi hình mini kia.
Gã đàn ông giả làm quản lý là một kẻ háo sắc, vô tình biết được máy ghi hình mini có thể quay lén được, liền vui mừng mua một cái, thế nhưng mua xong mới biết mình không có cơ hội cài vào nhà người khác, cuối cùng chỉ có thể cài ở bên ngoài, ở cửa của phòng trọ đối diện. Ở phòng đối diện có vài cô gái thuê chung với nhau, người đàn ông dùng thiết bị này để thỏa mãn dục vọng nhìn trộm của mình.
Sau khi người chết bỏ mình gã đã từng cân nhắc qua có nên trở thành nhân chứng hay không, cũng coi như là làm chuyện tốt.
Nhưng lúc gã chuẩn bị xong xuôi để đi đến đồn cảnh sát, thì lại bị người ta phang một nhát từ phía sau, lúc tỉnh lại đã thấy ở trong nhà mình, tay chân bị trói chặt.
Trong nhà ngoài gã còn có một người đàn ông bịt mặt, kẻ bịt mặt này thấy hắn tỉnh thì uy hiếp một trận, sau đó yêu cầu gã xóa bỏ hết những gì ghi được, máy tính cất giữ video theo dõi cũng bị tiêu hủy.
Kẻ bịt mặt nhìn gã xóa video đi, trước khi đi còn rút ra đĩa cứng, để cho hắn 400 đồng nói là tiền bồi thường tổn thất.
Nhưng người đàn ông có một sở thích kì lạ, những gì hắn yêu thích thì sẽ giữ lại một phần, trong việc này cũng vậy.
Cho nên dù video bị thủ tiêu thì cũng không sao, trên tay hắn còn một bản khác. Có điều gã bị dọa sợ vỡ mật, không chỉ không dám đi tố giác, mà còn gắng sức trốn khỏi tầm mắt cảnh sát.
Bởi kẻ bịt mặt kia đã uy hiếp rằng có thể giết gã trước khi gã kịp đi báo cảnh sát.
Cảnh Vĩ và đồng nghiệp rất thuận lợi lấy được video, đồng thời mang nhân chứng đến đồn cảnh sát.
Sau khi có video làm chứng, vụ án này được điều tra lại lần nữa, cuối cùng thành công bắt được hung thủ - đó là bạn trai mới quen được một tháng của người chết.
Cảnh cuối cùng của tập 4 chính là Cảnh Vĩ và nữ đồng nghiệp kia trở về từ phòng của người chết, ánh chiều tà chiếu sau lưng họ, tỏa ra ánh sáng thẫm màu.
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, khăng khít thân thiết, cái bóng kéo dài trên mặt đất như có như không quấn lấy nhau.
Hải Đồ xem phim một mình thấy rất nhạt nhẽo. Khi nữ cảnh sát xuất hiện, dưới khu bình luận đã có suy đoán liệu đây có phải nữ chính không.
Đợi đến cuối khi hai người đứng đối diện nhau cười, suy đoán này đạt đến số lượng đỉnh điểm, các dòng comment lít nha lít nhít liên tiếp xuất hiện trên màn hình, làm Hải Đồ nhìn hoa cả mắt.
Nói thật thì trong cả đoàn làm phim, kĩ năng diễn xuất của nữ chính là tốt nhất.
Cô đi ra từ trường đào tạo chính quy, đầu óc cũng thông minh, biết áp dụng linh hoạt những kĩ năng được dạy ở trường học, hơn nữa khi diễn cũng rất để tâm, tính cách trong phim của nữ cảnh sát lại độc đáo, nên vừa mới xuất hiện không bao lâu, đã chiếm được sự yêu thích của rất nhiều người.
Lượt theo dõi trên weibo của Hải Đồ từ 4 chữ số đã thành 6 chữ số, mỗi lần đăng ảnh tự sướng là có mấy trăm bình luận và cả nghìn lượt thích.
Vậy nên cậu đã tu dưỡng một thói quen tốt ấy là ngày nào cũng up weibo, up xong lúc nào rảnh rỗi thì ôm điện thoại di động đọc bình luận, thấy phía dưới mọi người ôm nhẹ hôn nhẹ thì cực kì sung sướng, vui mừng như kẻ ngu si.
Ngoài việc fan trên weibo nhiều hơn, từ khi tập thứ 3 được chiếu thì nhóm fan của cp cũng xuất hiện và mở rộng.
Trong phim, nữ chính là thủ khoa của khóa tốt nghiệp năm đó, khi Cảnh Vĩ bị quỷ dọa muốn chết sẽ ôm cậu an ủi.
Bởi do thiết lập tính cách nhân vật trong phim, fan của cp này cũng rất kì lạ, họ gọi nữ chính là "Đại ca", gọi Hải Đồ là "tiểu công chúa".
Mỗi lần có anti-fan xuất hiện ở dưới weibo của Hải Đồ, những người kia liền hò nhau đi mách lẻo dưới weibo của nữ chính, nói công chúa nhà người ta bị kẻ khác bắt nạt kìa
Nữ chính tính tình cũng thoáng, rất tự nguyện phối hợp với fan, tuyên bố sẽ tìm lại công bằng cho Hải Đồ.
Cứ như vậy, hai người ngày càng được nhắc đến nhiều hơn, đồng thời cũng có chương trình nhìn trúng tiềm năng từ hai người họ, muốn hai người tham gia hoạt động cùng nhau, giá cả đưa ra khá là cao so với người mới.
Tối hôm đó Bảo An nhận được lời mời, vừa nhận được anh đã ngay lập tức gọi cho Hải Đồ, bảo rằng có chuyện nói qua điện thoại không được, phải gặp mặt nói rõ ràng.
Lúc đó Hải Đồ đang xem TV cùng Kỳ Khiêm, chính là xem phim của cậu.
Quãng thời gian trước Kỳ Khiêm lúc nào cũng bận rộn, ngày hôm nay hiếm thấy rảnh rỗi nên muốn xem bù mấy tập phim trước, Hải Đồ liền xem cùng hắn.
Nghe Bảo An nói là có chuyện quan trọng, cậu cũng không suy nghĩ gì nhiều, nói luôn địa chỉ nhà mình cho anh.
Những lúc không nhiệt tình thì Hải Đồ rất là lười, ví dụ như cậu quen thấy mình trên màn hình điện thoại, nên chẳng có hứng thú xem TV nữa, tuần này có gì mới cậu cũng chẳng xem tí gì.
Cho nên ngồi xem với Kỳ Khiêm chưa được bao lâu thì cậu bắt đầu ngọ nguậy, thế nhưng người bên cạnh ngồi xem đến là nghiêm túc, làm cậu không dám xằng bậy.
Cuộc điện thoại của Bảo An như bật cái công tắc của cậu lên vậy, cho phép Hải Đồ không phải gò bó bản thân nữa, ở trên salon vặn vẹo đủ các kiểu tư thế.
Kỳ Khiêm một tay bắt được cái chân sắp chổng vó lên của cậu, lôi xuống nhét vào dép: "Cậu tạo cái dáng gì đây? Ngồi cho tử tế!"
Hải Đồ bị hắn nhíu mày nhìn một cái liền ủ rũ, ngoan như cún làm theo lệnh hắn, mắt nhìn thẳng về phía trước giả bộ nghiêm túc xem TV.
Thấy cậu như vậy Kỳ Khiêm lại nhíu mày càng sâu, nhìn cậu chăm chú một lát mới đem tầm mắt chuyển lại về màn hình.
Cảnh đang chiếu trên TV là đoạn có người đến báo án thấy một bộ phận của thi thể trong thùng rác. Nam nữ nhân vật chính được phân cùng tổ đi tìm những bộ phận còn lại của thi thể, trong lúc tìm kiếm hai người phát hiện có chỗ khác thường, nên họp lại với nhau xem nên xử lý thế nào.
Kỳ Khiêm càng xem càng thấy nội dung phim này chương mắt, cái đoàn làm phim này đầu óc có vấn đề gì không vậy? Không cố phá án đi còn thả thính cái gì? Đầu hai người gần đến sắp đụng vào nhau rồi kìa!
Kỳ Khiêm cảm thấy mình nhất định phải nói chuyện với Hải Đồ một chút.
Hắn nhẫn nhịn cảm giác khó chịu xem hết 1 tập phim, sau đó nhanh chóng tắt TV đi, lôi Hải Đồ xuống, chuẩn bị đến thư phòng nói rõ ràng với người này một lần.
Hải Đồ một tay cầm điện thoại, tay kia bị người kia kéo đi, đôi mắt không nâng lên lần nào.
Hai tiếng trước cậu up weibo đã có những hơn 1 ngàn bình luận, đúng là phá kỉ lục!
Người nào đó đang sung sướng trong lòng nên hành động không khỏi trở nên hứng khởi, bị người ta nắm không tiện đi đường, nên nhấc chân rất cao đi xuống cầu thang.
Thành ra bước chân quá lớn, bước một cái hết 3 bậc cầu thang, lúc đặt chân xuống lại không vững, trẹo chân đổ sấp người về phía trước.
Kỳ Khiêm vội vã bước xuống hai bước kéo lại người nào đó tí thì ngã ngửa, cấp tốc thu tay lại kéo cậu vào lồng ngực, tay còn lại đặt trên mông cậu, ngoài miệng lớn tiếng trách cứ: "Cậu đang làm cái gì thế hả?"
Hắn sắp sửa bị tên nhóc này hù chết rồi, lúc nãy mình mà không nhìn thấy, cậu ấy kiểu gì cũng ngã!
Tuy rằng trên mặt đất được trải thảm, nhưng ai có thể đảm bảo là cậu sẽ bình an vô sự chứ.
Trái tim Kỳ Khiêm đập mạnh trong lồng ngực, nói xong không dám để cậu tự mình xuống lầu nữa, hắn dễ dàng dùng một tay nhấc người khiêng lên vai, đi tiếp hai ba bước, mở cửa tiến vào phòng sách.
Cửa thư phòng bị dùng sức đóng lại, kêu cái "rầm" thật lớn.
Hải Đồ bị ném lên cái sopha mềm mại ở góc tường, ngồi xuông rồi lại còn ngốc ngốc cười với Kỳ Khiêm: " Bộ dạng anh ban nãy giống khiêng bao tải thật đấy."
Kỳ Khiêm nắm chặt tay, cố nhịn xuống nỗi kích động muốn tụt quần cậu xuống đánh cho một trận.
Sắc mặt hắn vẫn khó coi như trước, rút ra cái điện thoại trên tay Hải Đồ: "Lần sau tôi còn thấy cậu vừa đi vừa dùng điện thoại thì từ giờ trở đi cậu đừng mong động vào cái đồ chơi này nữa."
Hải Đồ cảm thấy Kỳ Khiêm cực kì giống đại gia trưởng trong cái tiểu thuyết cổ trang mà cậu mới xem hai hôm trước, nói một là không có hai. Mà cậu chính là đứa nhỏ không được sủng ái, chỉ cần hơi ngỗ nghịch một tí là sẽ bị gia pháp trừng phạt.
Trong lòng mặc niệm cho bản thân một lúc, Hải Đồ mới lưu luyến liếc nhìn điện thoại di động, sau đó tội nghiệp mà gật đầu.
Nhìn cậu chịu thua làm Kỳ Khiêm cũng không cách nào hung dữ được nữa, hắn ngồi xuống bên cạnh Hải Đồ, nhẹ giọng kiên trì giảng giải cho cậu: "Cậu tự nghĩ một chút mà xem, trong tình huống lúc nãy nếu tôi không kéo cậu lại, vậy hậu quả sẽ như thế nào?"
"Nhưng chắc chắn anh sẽ kéo tôi lại mà." Hải Đồ một giây cũng không do dự, lập tức nói: "Mới cả lúc đó tôi đã cố tình ngã về phía anh, sao anh lại không đỡ được cơ chứ?"
Nói xong cậu tự động thêm vào một suy đoán: "Trừ khi anh cố tình không muốn đỡ."
Kỳ Khiêm bị trả đũa tức giận mà không làm gì được, nhưng đối với chuyện thường nhật này, hắn cũng chẳng thấy có gì khó chịu.
Nếu cứ xoắn xuýt ở cái đề tài này thì chắc chắn là nói không lại được Hải Đồ, cho nên hắn đổi hướng: "Vậy nếu như hôm nay không phải tôi đi cùng cậu thì sao?"
Hải Đồ lập tức tiếp lời: "Ở ngoài tôi sẽ không vừa đi vừa nghịch điện thoại di động."
Kỳ Khiêm bị nghẹn lời, trong lòng thấy như giữa mùa đông mà uống một bình rượu mạnh vậy, có cảm giác ấm áp lạ thường, cứ dễ như ăn cháo mà bị người ta vuốt đuôi.
Đã nói đến mức này thì Kỳ Khiêm cũng chẳng có gì phải tức giận nữa, hắn đưa tay nhéo mạnh gương mặt Hải Đồ, xem như đặt dấu chấm hết cho cuộc tranh cãi lần này.
Nguy hiểm được giải trừ, Hải Đồ thở phào nhẹ nhõm, tư thế ngồi lại xuề xòa như trước.
"Đừng có ngả ngớn, còn có chuyện muốn hỏi cậu đây." Kỳ Khiêm cau mày: "Cậu với nữ diễn viên kia là thế nào?"
Hải Đồ không hiểu, giơ tay lên đỉnh đầu làm cái dấu hỏi: "Nữ diễn viên nào?"
Kỳ Khiêm kéo xuống cái bàn tay bán manh xấu xa của cậu, nghiêm túc nói: "Là nữ diễn viên đóng cùng cậu ấy."
"Ồ, cô ấy hả, tôi với cô ấy có chuyện gì đâu." Hải Đồ cho là Kỳ Khiêm nghĩ cậu bị bắt nạt, cậu lắc đầu một cái, ưỡn ngực kiêu ngạo nói: "Yên tâm đi, chúng tôi không hề cãi nhau, nhân duyên của tôi ở đoàn làm phim là siêu tốt luôn đó."
Kỳ Khiêm cảm thấy bất lực trước kiểu ông nói gà bà nói vịt này: "Ý tôi là sao cô ta với cậu lại cứ dựa sát vào nhau như vậy, đoàn làm phim muốn gì hả?"
"Đạo diễn bảo là phải xích lại gần nhau một chút." Hải Đồ hoàn toàn không hiểu ý Kỳ Khiêm, vẫn còn thêm dầu vào lửa: "Đạo diễn nói, quan hệ của hai người đó rất tốt, hơn nữa sẽ ngày càng tốt, nên lúc quay phim phải thân mật với nhau một chút, nói đơn giản là phải dựa vào nhau gần hơn."
Cậu vừa nói vừa gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Ý đạo diễn là cái cảm giác không kiềm chế được mà muốn thân cận với nhau ấy, có phải tôi thể hiện rất tốt không?"
Hết chương 29.