Hải Đồ bị hơi thở của hắn thổi vào lỗ tai thấy hơi ngứa ngứa, cậu vội lui về phía sau dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn Kỳ Khiêm, nghĩ một hồi nói: "Hình như nghe rồi, vậy thì sao?"
Ahihi cảm giác như mình đang được tỏ tình ý!
Trong lòng Hải Đồ mừng như điên, ngoài mặt lại tỏ ra không hiểu gì hết, nên không có vẻ gì là mong chờ.
Kỹ năng diễn xuất của cậu khá tốt, đợi Kỳ Khiêm tỏ tình xong nhất định sẽ từ chối thẳng thừng, hù chết hắn!
Trong lòng có mưu đồ xấu xa, Hải Đồ ngước mắt liếc trộm Kỳ Khiêm, không khéo bị người kia túm được.
Khóe môi Kỳ Khiêm hơi nhếch lên, lại xán lại gần hơn chút, đến múc chóp mũi cũng chạm vào mặt cậu: "Vậy thì tôi, sau này trở đi sẽ là của em, thế nào?"
Hắn áp sát quá gần, nhiệt độ trên mặt hắn truyền sang Hải Đồ, làm tim cậu đập có chút hỗn loạn.
Hải Đồ nuốt nước bọt, nuốt xuống chữ "Được" đã treo ngay bên miệng, một tay nhấc lên vỗ vào mặt Kỳ Khiêm, đem hắn đẩy ra một đoạn, cực kỳ lạnh lùng nói: "Không được."
Chỉ nhìn mấy chữ này thì có thể thấy đây là câu trả lời vô cùng lạnh nhạt, thế nhưng lúc nói cậu không điều chỉnh được ngữ điệu, làm cho âm cuối cao lên, cuối cùng lại thành ra như đang ve vãn vậy.
"Có đúng không?" Kỳ Khiêm nắm lấy tay cậu nặn nặn: "Đứa nhỏ nói dối phải bị phạt đó."
"Bị, bị phạt thế nào?" Hải Đồ đỏ mặt lắp bắp nói.
Cậu đã quá quen Kỳ Khiêm rồi, giọng điệu này nghe là biết không phải muốn phạt cậu thật. Dựa theo tiến triển trong phim và truyện thì câu sau của hắn hẳn là "Phạt em để cho anh một cái."
Hải Đồ trong lòng cười hì hì, trên mặt cũng cười hì hì, ánh mắt càn quên dưới nhân trung của người kia, càng nhìn càng thấy môi của Kỳ Khiêm trông thật đẹp.
Đúng, chính là đôi môi thích hợp để hôn trong truyền thuyết!
Kỳ Khiêm nắm tay Hải Đồ thưởng thức, không hiểu đứa nhỏ này phát triển thế nào, trên tay nhìn chẳng có mấy thịt, sờ vào mới thấy mềm mại như không xương vậy.
Ánh mắt của Hải Đồ không chút nào giấu diếm, Kỳ Khiêm không cần nhìn cũng có thể rõ ràng.
"Phạt em để cho tôi hôn một cái." Đối với kỳ vọng của Hải Đồ, đương nhiên Kỳ Khiêm sẽ thỏa mãn, vừa nói vừa cúi người xuống, cắn lên đôi môi căng đầy của đứa nhỏ xấu xa này.
Ấn tượng về hôn môi của Hải Đồ đều là từ trong sách mà ra, trong sách luôn nói động tác môi lưỡi quấn quýt này ngọt đến làm người ta run rẩy, thời gian lâu dài còn làm người ta nhũn cả chân ra đứng không nổi.
Hải Đồ luôn tưởng tượng không biết cảm giác đó là thế nào, trước cậu từng thử qua, dùng đầu lưỡi liếm hàm trên trên, thật thất vọng, cảm thấy trong sách hẳn là viết bậy rồi.
Đến tận lúc này, khi Kỳ Khiêm đưa đầu lưỡi vào thăm dò khoang miệng cậu, Hải Đồ mới hiểu ý nghĩa chân chính của câu nói nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.
Cậu chưa từng thử với người khác, cũng không biết đến cùng kỹ thuật của Kỳ Khiêm thế nào, chỉ biết đầu mình ngây ngây ngất ngất, cứ như được ngâm mình trong hải lưu ấm áo vậy, bồng bềnh khắp nơi theo sóng nước.
Cậu cứ như bị ai phù phép vậy, sức lực trên người dần dần bị rút đi, cả người xụi lơ trên ghế, dựa vào cánh tay Kỳ Khiêm chống đỡ mới không tuột xuống.
Hồi lâu sau, Kỳ Khiêm rốt cuộc buông cậu ra, vừa rời ra Hải Đồ liền hít sâu một cái, cảm giác mình cuối cùng cũng sống lại.
Hôn môi quá lâu, đôi môi cậu hơi sưng, đỏ au lại có ánh nước.
Kỳ Khiêm dùng ngón tay ma sát đôi môi cậu, thần sắc hơi tối lại.
Dựa trên ghế một hồi lâu, đầu óc hỗn độn của Hải Đồ mới coi như khôi phục chút ý thức.
Cậu hồi tưởng lại dư vị hôn môi ban nãy, ấn ấn môi, đôi mắt long lanh nhìn Kỳ Khiêm: "Làm lại lần nữa đi!"
Cảm giác hôn môi quá là sung sướng!
Kỳ Khiêm không kiểm soát được lực tay, nghe được câu này ngón tay dùng sức một chút, lưu lại một vệt hồng trên đôi môi của tiểu hỗn đản. Hắn có chút đau lòng buông tay ra, lại gần ngậm lấy môi dưới của cậu liếm láp, câu "Như em mong muốn" tiêu tán giữa một lần môi lưỡi quấn quýt nữa.
Hải Đồ mới học được trò hôn môn, đang rất cao hứng, quấn lấy Kỳ Khiêm đòi hôn hôn.
Bởi vì cậu không chút tiền đồ mà chân run eo nhũn, cho nên sau đó hai người đổi vị trí, biến thành Kỳ Khiêm ngồi trên ghế, Hải Đồ khóa ngồi trên đùi hắn.
"Thêm lần nữa!"
Kỳ Khiêm đẩy cái đầu đang xán lại gần của cậu: "Đừng tới."
"Tại sao, đến đi mà đến đi mà." Hải Đồ như đứa nhỏ không giành được kẹo mà vặn vẹo trên người hắn, âm thanh mềm nhũn yêu kiều, hai tay khoát sau gáy Kỳ Khiêm, muốn tự lực cách sinh tới gần.
Đúng lúc sắp hôn được Kỳ Khiêm lại bế cậu lên, thả lên ghế sô pha sát tường, bản thân lại lùi lại mấy bước: "Chuyện thân mật thế này chỉ có tình nhân mới làm với nhau, chúng ta lại không phải tình nhân."
Hải Đồ ngồi trên ghế sa lông sửng sốt hai giây, liền bò lên dính chặt lấy người kia, ôm người sống chết không buông: "Ai nói chúng ta không phải!"
"Em nói đó." Kỳ Khiêm cúi đầu lại gần cậu, nhưng lúc Hải Đồ muốn dí sát thì lại lui về phía sau một chút, trong giọng nói mang theo ý cười: "Nói, có muốn tôi hay không? Nếu muốn thì tự mang sính lễ đến, sau đó em muốn ăn cái gì cũng được, muốn đi đâu tôi đi cùng em, em muốn thứ gì có thứ đó. Có muốn nếu em nói không..." Kỳ Khiêm dừng lại, thấp giọng uy hiếp: "Tôi sẽ nhốt em lại, đến khi nào đồng ý mới thả ra ngoài."
Hải Đồ không sợ chút nào, ngược lại còn cà cà trên vai Kỳ Khiêm: "Đây chính là cường thủ hào đoạt trong truyền thuyết sao?"
"Ừm, có thể coi là như thế."
"Vậy thì... em đành cố hết sức chấp nhận anh vậy!" Hải Đồ đàng hoàng trịnh trọng nói, nói xong đôi mắt đã cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm luôn rồi, không thể chờ được nữa bèn hỏi: "Bây giờ có thể hôn nhẹ không?"
Kỳ Khiêm kề sát vào cậu, giọng nói dịu dàng: "Đương nhiên có thể..."
Mới buổi tối hôm trước xác định quan hệ với Kỳ Khiêm, Hải Đồ đã vô sự tự thông cái skill tú ân tú ái này.
"Em bí mật nói cho anh một chuyện." Sáng sớm, Hải Đồ đến đoàn làm phim còn chưa kịp trang điểm, đã thần thần bí bí kéo Bảo An qua một bên nói chuyện: "Em với Kỳ Khiêm đang yêu nhau đó!"
Bảo An nghe Hải Đồ nói vậy, liều mạng nhịn xuống cảm giác muốn trợn tròn mắt kích động, cực kì dối trá mà nói: "Ồ, chúc mừng nha."
"Cùng vui cùng vui nào." Hải Đồ móc từ trong túi ra một cái kẹo đưa cho anh: "Đây, đây là kẹo cưới của bọn em."
Bảo An tâm tình phức tạp nhận lấy cái kẹo, bóc vỏ ra nhét kẹo vào miệng, nhóp nhép nhai vài cái: "Tốc độ của hai người cũng nhanh đó chứ."
Hải Đồ phất tay: "Đâu có, em còn thấy hơi bị chậm ấy, đúng rồi Bảo ca, em còn muốn đi phát kẹo cho những người khác nữa, anh có muốn đi cùng không?"
"Nhưng hôm nay em không mang nhiều kẹo lắm, anh nói có thể người phát người không phát được không?" Nói là muốn chia kẹo cho mọi người, nhưng lúc chuẩn bị hành động Hải Đồ lại buồn rầu: "Có nhiều người em cũng không thân lắm, nhưng không phát kẹo người ta lại không nhận được hỉ khí (như kiểu vận may)."
"Ừ" Bảo An chầm chậm đáp một tiếng, liếc nhìn Hải Đồ một cái.
Đại khái là để mang kẹo cho tiện lợi, hôm nay Hải Đồ mặc một bộ đồ thể thao, bên quần có hai cái túi.
"Anh thấy bây giờ cậu chưa cần phải phát đâu." Bảo An mở trang web mua sắm trên di động ra, cho Hải Đồ xem cái hình trên máy: "Thấy không, bánh kẹo cưới phải để trong cái hộp thế này mới đem đi phát cho người ta, kẹo này của cậu không có chức năng mang lại may mắn đâu."
"Hơn nữa cậu phải biết, những người như Kỳ Khiêm, rất nổi tiếng trong giới giải trí, cậu mà đi rêu rao cho người khác biết, người ta sẽ muốn cướp của cậu đấy." Bảo An tin là nếu anh không hù dọa Hải Đồ một chút, thì cái chuyện cậu vừa "bí mật" nói cho anh lúc nãy, chỉ sau một ngày là cả đoàn làm phim này biết hết.
Thế thì cuộc đời nghệ sĩ của Hải Đồ xin tuyên bố chấm dứt tại đây.
"Tại sao?" Hải Đồ kinh ngạc: "Kỳ Khiêm anh ấy còn không đẹp trai bằng em."
Muốn cướp thì cũng phải cướp cậu mới đúng!
Bảo An nói hắn có tiền: "Có tiền, dù có xấu thế nào cũng được, hơn nữa người ta như vậy là đẹp trai kiểu thành thục, không giống kiểu của cậu."
Hải Đồ bất mãn: "Em cũng có tiền mà!"
Một tập cậu được 10 ngàn, trừ đi tiền chia cho công ty còn 6 ngàn, cậu còn không dùng đến tiền tiết kiệm đâu.
"Ồ, thế hả?" Bảo An từ trong túi cậu lấy ra một cái kẹo, bóc ra nhét vào miệng: "Khả năng là bởi vì tiền của cậu không bằng cái số lẻ của hắn rồi."
Hải Đồ bị đả kích rất mạnh mẽ, cậu lôi hết kẹo trong túi ra đưa cho Bảo An: "Vậy em không cho người khác ăn nữa."
"Chờ đã." Bảo An gọi cậu lại: "Túi bên kia cũng cho anh luôn đi."
Hải Đồ hoảng sợ che miệng túi: "Không được, túi này để em ăn."
"Cậu là diễn viễn ăn đồ ngọt cái gì mà ăn, muốn béo đến mức không quay phim được nữa hả?" Cho dù bình thường mềm mỏng thế nào thì ở phương diện khống chế cân nặng này, trước giờ Bảo An chưa từng buông lỏng bao giờ.
Hải Đồ không cho, nói là cậu căn bản ăn vào cũng không mập.
Kẹo này là Kỳ Khiêm cho cậu, Hải Đồ không biết là mua ở đâu, bình thường Kỳ Khiêm đều nói là ăn nhiều sẽ hỏng răng, mỗi ngày chỉ cho cậu 2 cái!
Hai túi này là cậu ỷ vào mới lên cấp bạn trai lăn lộn chơi xấu mới trộm được.
Trên đường đến đây Bảo An nhận được một nhiệm vụ, kiểu gì cũng phải hoàn thành, anh mở ra bàn tay cầm túi kẹo của Hải Đồ, ngoài miệng nói: "Chúc cậu và Kỳ Khiêm hoàn thuận hạnh phúc, tương thân tương ái nhé."
Sau đó nhân lúc cậu nghệ sĩ nhỏ còn đang lâng lâng, thuận lợi lột luôn túi kẹo còn lại.
Đồng chí quản lý mới tịch thu hết gia sản của Hải Đồ vỗ vỗ sau gáy cậu: "Đi trang điểm đi, nếu không đến muộn bây giờ."
"Được rồi." Hải Đồ cũng không biết mình nên vui mừng hay tức giận, u oán nhìn anh quản lý một cái, tâm trạng cực kì xoắn xuýt mà đi vào phòng hóa trang.
Đợi cậu đi rồi, đồng chí quản lý vẫn đứng tại chỗ cũ, tìm trong wechat liên lạc của người kia, đang tán gẫu lại gửi đến một câu không liên quan: "Lấy được hết rồi."
Sau đó bấm gửi đi.
Nick Wechat của người kia chỉ có 2 từ "Hào vô tân ý", avatar là ảnh một người ngồi trên ghế sopha hơi ngẩng đầu.
Cái người kia Bảo An cực kì quen thuộc, ngày nào cũng nhìn thấy.
Bảo An nhắn tin xong, nhịn không được lại phóng to ava của người kia ra nhìn, nhìn xong lại lập tức đóng lại, trong lòng thở dài, hoài nghi thẩm mỹ của vị đại nhân vật này có vấn đề.
Biểu hiện của Hải Đồ hôm nay không được tốt cho lắm, bị mắng.
Nghĩ cũng đúng thôi, vốn là tối qua cậu định để ra 3 tiếng đọc kịch bản, kết quả cái tên Kỳ Khiêm lam nhan họa thủy kia quyến rũ cậu, làm cho cậu chẳng còn hứng làm việc, chỉ muốn chơi đùa.
Đạo diễn mắng cho cậu một trận, lại sợ nam chính đi mách lẻo với nhà đầu tư ba ba, nên ngữ khí cũng không gắt lắm, nói xong còn hỏi cậu có muốn đi đâu điều chỉnh trạng thái một chút không.
Hải Đồ vội vã đồng ý, cầm kịch bản chạy đi trối chết.
Đạo diễn thay đổi những cảnh phim có mặt Hải Đồ, để lại đến chiều muộn quay tiếp.
Buổi sáng Hải Đồ làm mất khá nhiều thời gian, lại đem không ít cảnh quay buổi chiều chuyển lên, nên khi Hải Đồ quay phim lúc chiều thời gian còn rất ít.
Đến giờ tan tầm hàng ngày của Hải Đồ, cậu vẫn còn non nửa số cảnh chưa được quay.
Đạo diễn vốn quay đến quên mất cả giờ giấc, lúc nhận ra đã thời gian muộn quá rồi, nhưng nhìn Hải Đồ không có phản ứng gì, anh bèn nghĩ một chút, hỏi Hải Đồ có thể ở lại quay tiếp hay không.
Hải Đồ đã nghe Bảo An nói qua về chi phí trong một ngày của đoàn làm phim, có thể bằng cả tháng lương của cậu. Tuy không phải tiền của mình, nhưng lãng phí là không tốt, nên cậu đương nhiên đồng ý.
Cậu tranh thủ lấy điện thoại nhắn tin với Kỳ Khiêm, rồi lại vùi đầu vào quay chụp.
Mới đầu dự tính chỉ quay khoảng 3 tiếng thôi.
Nhưng đang quay giữa chừng thì máy quay gặp trục trặc, sửa chữa cũng mất cả tiếng đồng hồ. Đến khi Hải Đồ quay xong cảnh cuối cùng, đã gần 11 giờ.
"Được, qua." Cảnh cuối cùng quay xong, đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ quay chụp hôm nay đã hoàn thành.
Trợ lý Tiểu Dư đứng chờ một bên lập tức mang thức ăn khuya cho tất cả nhân viên, nói là làm phiền cả nhà rồi vân vân.
Bình thường không có Hải Đồ thì công việc của họ cũng kết thúc chẳng sớm hơn là bao, hơn nữa Kỳ Khiêm hay dùng danh nghĩa của Hải Đồ chiêu đãi đồ ăn cho cả đoàn làm phim, cho nên đa số mọi người đều không mấy bận tâm chuyện này, liêp tục nói không vấn đề gì cả, không phiền không phiền.
Thời gian làm việc quá lâu, Hải Đồ thấy hơi mệt chút, cậu cố gắng tẩy trang xong, trang phục diễn cũng không đổi, mặc vậy đi ra ngoài luôn
"Chắc anh đợi lâu lắm." Lúc đạo diễn thông báo ở lại thì tài xế của Hải Đồ đã đến, không về mà ở đó chờ luôn. Hải Đồ đưa cái túi trên tay cho người đó: "Cho anh đó, ăn đi."
Tài xế nhận lấy đồ ăn, mở cửa sau xe ra cho cậu.
Hải Đồ khom lưng chui vào bên trong, lại kinh ngạc phát hiện trong đó có một người không nên xuất hiện.
"Sao anh lại tới vậy?"
Người đàn ông trong xe vẫy vẫy tay với cậu: "Tới để bắt cậu bạn trai cả đêm không về của tôi."
Hết chương 32.