Kỳ Khiêm còn phải trở lại cuộc họp, trước khi đi Hải Đồ nói với hắn là có người rủ cậu đi chơi, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ căn dặn cậu phải chú ý an toàn.
Hải Đồ cất điện thoại di động đi, liếc nhìn Tần Thiên vẫn đang líu lo không ngừng nghỉ trước mặt cậu: "Được rồi, đi thôi."
"Em nói xem em hà tất phải tuyệt tình như vậy chứ có phải là... Ồ, em đồng ý hả?" Tần Thiên liến thoắng không kịp phanh lại, nói được một nửa mới kịp phản ứng, anh sung sướng vỗ vỗ vai Hải Đồ hai cái, kéo cậu đi ra ngoài: "Anh biết là em không nhẫn tâm đến mức đó mà, đi, để anh trai dẫn em đi va chạm xã hội.
Hải Đồ:... Mị không cần một ông anh trai bốn ngàn tuổi.
Tần Thiên lôi Hải Đồ đi tìm Thang Hàm, con gái mà, sửa soạn kiểu gì cũng mất thời gian, khi hai người đến nơi, cô còn đang trang điểm.
Hai người đợi cũng không lâu, Thang Hàm đã xong xuôi. Cô xách cái túi nhỏ trên tay, lùi ra phía sau một bước không cho Tần Thiên cầm tay, gật gật đầu với Hải Đồ: "Chúng ta đi thôi."
Đối với phụ nữ, Tần Thiên phải gọi là cực kỳ ga lăng lịch lãm, trên đường đi anh thể hiện rất nhiều hành động, Hải Đồ thấy vậy thì cực kỳ bội phục.
Nhưng Thang Hàm chẳng thèm để ý đến anh, ngược lại nói cười vui vẻ với Hải Đồ, cô nói cô đã xem phim của Hải Đồ rồi, cảm thấy cậu diễn rất tốt, còn hỏi khi nào "Đông cung" khởi chiếu có cần cô hỗ trợ tuyên truyền cho không.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc ba người đã đến quán bar Tần Thiên giới thiệu.
Giống như những quán bar khác, đèn đóm nơi này tối om, người ta ngồi ngay đối diện mình có khi cũng không thấy rõ mặt.
Ba người thành thạo mà ngụy trang rồi đi vào, được Tần Thiên dẫn vào chỗ ngồi.
Trong quán bar không có ghế lô riêng, chỉ có ghế dài, mỗi cái ghế dài được ngăn cách nhau một cách khá thú vị, như là tạo thành một thế giới riêng, nhưng không cản trở tầm nhìn của mỗi người.
Ba người ngồi xuống, Tần Thiên muốn ngồi giữa, bên trái là Hải Đồ bên phải là Thang Hàm, không thể tuyệt vời hơn được nữa.
Ai ngờ Thang Hàm thấy anh lại gần thì dịch lập tức dịch mông sang bên cạnh, ngồi sát cạnh Hải Đồ: "Thông cảm, bên này hết chỗ rồi."
"Ừ, để anh ngồi chỗ khác." Tần Thiên bị người ta xua đuổi nhưng thái độ vẫn rất hòa nhã. Anh nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cuối cùng vẫn chọn ngồi bên cạnh Hải Đồ.
Sau khi ngồi xuống, Tần Thiên ân cần rót rượu cho hai người, vừa rót vừa giới thiệu: "Anh nghe nói, những màn trình diễn vũ đạo ở quán bar này hay lắm, mỗi tối có một màn khác nhau luôn, lát nữa hai đứa nhất định phải thưởng thức đấy."
Hải Đồ gật đầu: "Được."
Tần Thiên làm bộ không thấy cậu gật đầu, ghé lại gần muốn Hải Đồ nhắc lại lần nữa.
Anh đã ủ mưu rồi, chờ khi Hải Đồ mở miệng, anh sẽ quay mặt sang một cách bất ngờ, lúc đó chắc chắn Hải Đồ sẽ không kịp phản ứng, vậy là hôn nhau một cái không phải sao?
Nhưng hiện thực đã tát cho anh không trượt phát nào, anh vừa dí cái mặt lại thì hai người kia lại lùi ra đằng sau, Thang Hàm còn lấy điện thoại ra, ý bảo ba người trò chuyện bằng phần mềm chat.
Chuyện nhỏ này không khiến Tần Thiên nản lòng, thua keo này ta bày keo khác.
Anh cầm cốc rượu được rót đầy lên, ra hiệu hai người kia cụng ly với mình. Tửu lượng của anh được rèn luyện suốt hơn 100 năm đấy, phẩy tay một cái là có thể chuốc cho hai người kia say khướt cho xem.
Nhưng tiếc thay, đối với động tác của anh, hai người kia làm như không thấy gì, Hải Đồ không thích mùi rượu, còn Thang Hàm thì đã có kinh nghiệm xương máu rồi.
Tần Thiên bất đắc dĩ, cũng không thể cưỡng ép người ta được, anh lắc đầu thở dài một cái: "Hầy, hai người nhạt nhẽo quá rồi, đến quán bar mà rượu cũng chẳng uống."
Hai người kia chỉ cười một cái có lệ với anh, cũng không ai tiếp lời.
Thang Hàm vẫy tay gọi phục vụ mang tới hai ly nước trái cây.
Ba người đến không tính là sớm, lúc ngồi xuống vừa hay là thời gian tạm nghỉ của màn biểu diễn, lúc nước trái cây được mang ra, màn biểu diễn tiếp theo lại bắt đầu.
Đúng như lời Tần Thiên nói, màn nhảy ở đây thực sự rất hay.
Các vũ công ăn mặc gợi cảm, động tác khá là táo bạo, nhưng những chỗ cần che vẫn không hề lộ ra chút nào.
Hải Đồ uống không ít nước, nên đang ngồi thì phải đến phòng rửa tay, lúc cậu quay lại thì thấy trên cái ghế dài vốn chỉ có ba người lúc này đã có thêm mấy cô gái trẻ, mà Thang Hàm, lúc này đã ngồi ở chỗ xa Tần Thiên nhất.
Hải Đồ chần chừ một lát, đoán chừng nếu cảnh này của bọn họ mà bị người ta chụp được, thì tin tức ngày mai đưa lên sẽ là cái gì, nếu quá mức gây sốc thì cậu rời đi vẫn kịp.
Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy đến quán bar cũng chẳng phải chuyện gì to tát, bèn tiếp tục cất bước về phía trước.
Và đương nhiên là đi đến chỗ Thang Hàm.
Thang Hàm cười cười với cậu, dùng ngón tay chỉ chỉ Tần Thiên, sau đó nhún vai với Hải Đồ, tỏ ra rất là bất đắc dĩ.
Hai người trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ chân tay một hồi, sau đó đạt được quan điểm chung, ấy là đều khinh bỉ hành vi của Tần Thiên. Hải Đồ ngồi cạnh Thang Hàm, hai người cách nhau một khoảng đủ để một người khác ngồi vào giữa, sau đó bắt đầu lấy điện thoại ra tán gẫu.
Thở hổn hển thở hổn hển: Tình hình này... là thế nào đây?
Nước đun miếng thịt không thêm cay: Bị mời rượu, mấy người đó nhìn cũng đẹp nên là... cậu hiểu đó.
Được rồi... Hải Đồ đã hiểu.
Phần còn lại của buổi đi chơi hai người duy trì trạng thái của quần chúng ăn dưa, lúc có biểu diễn thì xem biểu diễn, lúc không có biểu diễn thì xem Tần Thiên.
Thanh niên ngồi giữa vẫn đang trái ôm phải ấp, gọi không biết bao nhiêu rượu, khiến cho mấy phục vụ mời rượu vui vẻ ra mặt.
Màn biểu diễn vũ đạo kết thúc lúc 12 giờ, Hải Đồ và Thang Hàm không có ý định ở lại thêm nữa, trao đổi một tiếng rồi đi luôn, đương nhiên, là không báo cho Tần Thiên.
Sáng hôm sau khi Hải Đồ vẫn còn đang ngủ thì nhận được điện thoại của Tần Thiên.
Giọng nói trong điện thoại nghe có vẻ cà lơ phất phơ: "Anh nói này cậu đồng hương, sau hôm qua chẳng chờ anh gì cả, hơi bị vô tình đấy."
Hải Đồ còn chưa tỉnh ngủ, anh nói cái gì cậu chẳng nghe rõ, chỉ thấy ồn ồn ào ào.
Cậu mơ mơ màng màng ừ một tiếng, rồi tiện tay ném điện thoại di động qua một bên, trùm chăn lên xoay người sang hướng khác, tiếp tục ngủ say như chết.
"Này lời anh nói em có nghe thấy không hả?" Tần Thiên nói liến thoắng trong điện thoại, nhưng đầu dây bên kia im re, anh gõ gõ vào micro hai cái: "Lạ thật, điện thoại hỏng rồi à?"
"Thôi kệ đi." Anh cúp điện thoại, quay người ôm cô nàng bên cạnh rồi đè lên, chuẩn bị vận động buổi sáng thêm lần nữa.
Thành phố S, nhà cũ Kỳ gia.
Ở đây đang diễn ra một trò lố được phơi bày ra ánh sáng.
Đã có kết quả giám định ADN, bên trên viết mấy chữ lớn "Xác nhận quan hệ cha con", Kỳ Quốc Xương cười không ngậm được mồm, vội vã gọi tất cả mọi người trong gia đình đến.
Đại gia đình ngồi trên chiếc ghế sô pha cực dài, mọi người ngồi cách nhau một khoảng vừa phải, sau khi Kỳ Quốc Xương tuyên bố muốn kết hôn, không khí trong nhà ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Người ngồi gần lão nhất là hai mẹ con Kỳ Hưng, lúc này không kiềm được sự sung sướng tột cùng trên gương mặt, sau đó Trương Bích Thạch, lúc này tự cho là phần thắng đã thuộc về mình, mở miệng: "Cả nhà chúng ta còn không phải đều nghe theo anh sao, anh muốn thế nào thì là thế đó."
Nói xong bà ta ngồi xuống, dựa vào bên cạnh ông Kỳ, ôm cánh tay lão, quét mắt về phía hai mẹ con Kỳ Ninh ngồi bên kia, nở nụ cười đắc thắng với bọn họ.
Hai người bị trào phúng làm như không thấy, vẫn rất vô tư mà nghiên cứu kiểu dáng mấy món đồ trang sức.
Gương mặt Trương Bích Thạch méo mó trong giây lát, nhưng lập tức lại cười duyên: "Quốc Xương, anh thấy nên đi đăng ký kết hôn trước, hay là tổ chức hôn lễ trước bây giờ? Tổ chức hôn lễ khá là phức tạp, những chuyện quan trọng phải chuẩn bị trước."
"Đúng, đúng, đúng, chỉ có em là nghĩ chu đáo." Thấy tình nhân săn sóc cho mình như vậy, Kỳ Quốc Xương rất là vui mừng, lão vỗ vỗ lên bàn tay bà: "Vậy hôn lễ của anh và Tâm Vũ giao cho em đi, việc em làm lúc nào anh cũng yên tâm."
Biểu cảm trên gương mặt Trương Bích Thạch cứng đờ, bà ta sửng sốt một lát, kéo áo của người kia, hỏi: "Anh nói là kết hôn với ai cơ?"
"Cùng Tâm Vũ, à, quên chưa nói." Kỳ Quốc Xương rút một tờ giấy ra, đặt lên mặt bàn: "Tâm Vũ sinh cho anh một đứa con trai, đây chính là báo cáo xét nghiệm ADN, cho thấy đúng là cha con ruột rồi. Ai, anh thấy Tâm Vũ cũng thật khó khăn, con gái nhà người ta, chịu biết bao nhiêu khổ cực sinh con cho anh, anh không thể làm chuyện có lỗi với người ta được."
Kỳ Quốc Xương chỉ muốn khoe khoang với mọi người là bảo đao của lão vẫn chưa hề cũ, nhưng Trương Bích Thạch nào có để ý đến chuyện đó, bà ta vung cánh tay lên một cái: "Kỳ Quốc Xương, ông có ý gì đây? Tôi sinh con dưỡng cái cho ông, giúp ông chăm lo cho cái gia đình này hơn bốn mươi năm."
Bà ta trợn ngược mắt, bên trong nổi lên tơ máu: "Vậy mà chỉ cần con tiện nhân kia không biết ở đâu chui ra, sinh cho ông thằng con trai, mà ông đã muốn cưới nó?"
"Kỳ Quốc Xương, ông có lương tâm không hả?"
Lúc trẻ Trương Bích Thạch cũng rất đẹp, chỉ cần dùng gương mặt của bà ta là có thể khiến cho người khác làm rất nhiều chuyện vì bà.
Nhưng giờ bà ta già rồi.
Phụ nữ ngoài 60, cho dù có bảo dưỡng thế nào thì da dẻ trên mặt cũng trở nên lỏng lẻo.
Để không xuất hiện nếp nhăn, đã hơn hai mươi năm bà không dám cười.
Nhưng bây giờ thì bà ta cũng không thể nào kìm chế được nét vặn vẹo trên gương mặt mình.
Sao có thể kìm chế cơ chứ? Từ ngày đầu tiên bà ta quen biết Kỳ Quốc Xương, đã không có ý định chỉ làm tình nhân của lão.
Bà ta đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, nhận hết sự châm chọc của người đời mà cứng rắn gia nhập vào tầng lớp thượng lưu, ngay tại lúc mọi người bắt đầu công nhận bà là nữ chủ nhân của nhà họ Kỳ.
Lão già kia, lại muốn tự tay đuổi bà ta đi sao?
Sao có thể thế được?!
Lúc đầu trong lòng Kỳ Quốc Xương mở miệng còn thấy áy náy trong lòng, dù sao hai tình nhân kia cũng đi theo lão nhiều năm như vậy.
Nhưng sau đó Trương Bích Thạch bắt đầu khóc lóc om sòm, chút áy náy kia của lão không biết bị quẳng đi đâu rồi.
"Tôi không cưới cô ấy chẳng nhẽ cưới bà sao?" Kỳ Quốc Xương cau mày nói, đẩy bà ta ra: "Bà cũng không nhìn xem bây giờ trông bà như thế nào? Khác gì mụ đàn bà chua ngoa đánh đá không?"
"Chưa kể đến những cái khác, Tâm Vũ trẻ hơn bà, dịu dàng hơn bà nhiều, lại còn tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, bà làm sao mà so được với người ta?"
Ở dưới nhà đang ầm ĩ thì một người phụ nữ trẻ tuổi nắm tay một đứa bé trai xuống, đứng ở chân cầu thang, nhưng chỉ đứng đó không nhúc nhích.
Bé trai bị cảnh cãi nhau ở dưới nhà dọa sợ, trốn ra phía sau người phụ nữ khóc òa lên.
Thấy con trai bé bỏng của mình, Kỳ Quốc Xương lập tức phớt lờ Trương Thạch Bích, đi tới: "Ây dà, sao em lại đưa Nặc Nặc xuống đây."
Lão lại gần ôm bé trai vào trong ngực, nhẹ nhàng dỗ dành, trông dáng vẻ này, cho dù ai nhìn thấy cũng phải khen hắn là một người cha tốt.
Đương nhiên Trương Bích Thạch cũng nhìn thấy hai người kia, nhìn hành động của Kỳ Quốc Xương là có thể nhận ra thân phận của họ, bà ta vọt tới như phát rồ, túm lấy tóc người phụ nữ bắt đầu đánh nhau, miệng thì không ngừng mắng hồ ly tinh, tiện nhân gì đó.
Bà ta vừa ra tay, lập tức trở thành mồi dẫn lửa.
Không chỉ có Kỳ Quốc Xương và Kỳ Hưng xông vào cản, ngay cả mẹ con Kỳ Ninh vốn đang xem trò hay cũng xông lên, chỉ trong chốc lát cảnh tượng trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Kỳ Khiêm chỉ đến để xem tấu hài, nhưng đến khi xem được rồi hắn lại thấy chắc ngắt chẳng có gì thú vị.
Rõ ràng là bận muốn chết, có thời gian đi làm còn hơn, vậy thì sẽ có thời gian rảnh để đi gặp bé thỏ của hắn.
Hắn dặn dò quản gia hai ba câu, sau đó không thèm liếc mắt tới trò hề phía sau nữa, quay người đi ra ngoài.
...
Tần Thiên có tốc độ bàn thờ, ngày hôm sau khi gặp lại, đầu tiên là trách móc Hải Đồ sao hôm trước không chờ anh, sau đó tuyên bố là mình đang hẹn hò.
Đối với Hải Đồ thì đây đúng là tin mừng, bởi vì người kia bảo là bây giờ là hoa đã có chậu rồi, phải giữ mình trong sạch, nên sẽ không quấn lấy cậu nữa.
Tạo hình của Hải Đồ phải thử đến bốn, năm ngày mới có thể chốt hết được.
Ngày nào chụp ảnh cậu cũng gửi cho Kỳ Khiêm, bắt hắn phải bình luận một lượt.
Cái nào Kỳ Khiêm thấy đẹp nhất, Hải Đồ sẽ thương lượng với đoàn làm phim để mua lại, đạo diễn thấy vậy còn tưởng cậu thuộc hội những người u mê hán phục.
Mối quan hệ của Tần Thiên và bạn gái phát triển ở mức thần tốc, gần như ngày nào gặp nhau anh cũng khoe với đám Hải Đồ là bạn gái mới của mình tốt đẹp thế nào.
Cũng không có gì ngoài kỹ thuật cao siêu, người thì xinh đẹp, tính cách thì mềm mại đáng yêu vân vân.
Thậm chí còn bảo là lúc nào cũng muốn dắt em ấy đi bên cạnh mình mới được.
Lúc anh mới bắt đầu khoác lác Hải Đồ còn chúc mừng vài tiếng cho có lệ, nhưng ai mà chịu được cảnh ngày anh cũng chém gió căng đứt dây đàn thế này được.
Hôm nay cũng vậy, Hải Đồ nghe đi nghe lại mấy câu sắp mòn cả tai, bèn không nhịn được mà cằn nhằn: "Xin lỗi phải nhắc anh một câu, cô ấy chỉ là nhân loại thôi, sống được mấy chục năm là cùng, nếu anh muốn ở bên cô ấy cả đời thì chỉ có nước chết cùng người ta thôi."
Tần Thiên bật cười một tiếng, nhìn cậu với anh mắt nhìn tên ngốc: "Thế là tại em chưa đủ kiến thức rồi, không biết có thứ gọi là ký khế ước sao?"
Hết chương 52.