Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu

Chương 6:




Sau khi biết được "giao dịch nội bộ" đó, Bảo An bèn thử thăm dò phản ứng của công ty.
Theo lẽ thường, nếu nghệ sĩ của công ty phải nhận sự đối xử bất công như vậy, công ty sẽ ra mặt giải quyết.
Thế nhưng lần này lại không phải thế, Bảo An ở công ty chạy đôn chạy đáo mấy ngày, công ty một chút phản ứng cũng không có.
Mà nhìn tình hình bên đoàn làm phim, kịch bản mới cũng sắp hoàn thành rồi, hơn nữa trong đó vai Thất hoàng tử của Hải Đồ, ban đầu xuất hiện 20 tập giờ bị rút xuống còn khoảng 8 tập mà thôi.
Càng nghe nhiều tin phong thanh từ đoàn làm phim, Bảo An lại càng lo lắng, anh như con ruồi mất đầu chạy loạn xì ngầu khắp nơi, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào.
Công việc không thuận lợi khiến Bảo An hút ngày càng nhiều thuốc lá hơn, mấy ngày nay mỗi khi Hải Đồ nhìn thấy anh, trên người anh lúc nào cũng có mùi thuốc lá.
Dù đồn đại là phần diễn của mình bị cắt, nhưng cảnh nào cần thì Hải Đồ vẫn phải quay cho xong.
Đó là vào một đêm trăng sáng, ngoài cửa sổ tiếng gió xào xạc, trong phòng đèn đuốc chập chờn.
Thất hoàng tử đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng hai người nhỏ giọng nói chuyện, xen lẫn tiếng rên rỉ động tình.
Lúc lâu sau, cậu xiết chặt khan gấm trên tay, xoay người rời đi.
Máy quay quay cận cảnh gương mặt cậu, Hải Đồ cố gắng để lộ ra vết thương đang chảy máu trên cổ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại mang nét bi ai khó phát hiện.
Ở đoàn làm phim lâu như vậy, mưa dầm thấm lâu, Hải Đồ đã học được không ít cách biểu đạt cảm xúc, bây giờ ở những phân đoạn đơn giản thế này, số lần NG đã giảm đi rất nhiều.
"Được rồi, qua!" Phó đạo diễn cầm loa hô, thể hiện rằng công việc của Hải Đồ ngày hôm nay đã hoàn thành.
Đây là phân đoạn cá nhân cuối cùng của Hải Đồ.
Phó đạo diễn rất hài lòng với cậu diễn viên mới này, nhưng tiếc là trong đoàn làm phim ông lại không có tiếng nói, cho nên lúc Hải Đồ thu dọn đồ đạc, ông cũng chỉ lại gần vỗ vai, nói vài câu an ủi.
Hải Đồ tháo xuống ngọc quan, cong mắt nở nụ cười với phó đạo diễn, gương mặt non mềm đến có thể bấm ra nước.
"Add Wechat đi, biết đâu sau này chúng ta còn hợp tác." Ông lấy điện thoại di động ra, nói với Hải Đồ.
Hải Đồ nhấc vạt áo chạy qua một bên, nhận điện thoại từ trong tay nhân viên công tác, thêm Wechat của phó đạo diễn vào.
Phó đạo diễn ngẩng đầu hỏi cậu: ""Thở hồng hộc hồng hộc", đó là tên của cậu sao?"
Sao lại có người đặt tên nghe như heo vậy?
Hải Đồ cho người ta vào nhóm xong, cười hì hì nói đúng vậy.
Phó đạo diễn chỉ thấy cái tên này cũng khá hay, cũng không quá để ý, bảo cậu sau này thường xuyên liên lạc rồi cũng thu dọn đồ đạc rời đi.
Hải Đồ ngồi không ở khách sạn 2 ngày thì được thông báo đến nhận kịch bản mới.
Lúc cầm kịch bản về, Bảo An cũng có trong phòng, anh không hút thuốc, thế nhưng lúc ngẩng đầu nhìn Hải Đồ trong đôi mắt anh hiện ra tơ máu.
"Lấy về rồi?"
Hải Đồ gật đầu: "Lấy rồi."
Bảo An đưa tay bóp trán: "Cậu xem chưa?"
"Em chưa." Hải Đồ hỏi: "Bảo ca anh có muốn xem cùng không?"
Bảo An hít sâu một hơi: "Thôi, anh ra ngoài hút điếu thuốc, cậu cứ xem trước đi."
Kịch bản lần này cậu mang về là phần có mặt cậu, chỉ có vài ba tờ giấy mỏng tèo, xem nhoáng một cái là xong.
Theo như kịch bản ban đầu, sau khi Thất hoàng tử giúp đỡ nữ chính vượt tường lần ấy, bị Thái tử nghi kị, đến lúc thành niên thì bị phân đất phong hầu đến một nước thuộc địa, mãi đến khi đương kim Hoàng đế ngự long tân thiên (băng hà), mới được người kế nhiệm là Thái tử triệu về, giam lỏng tại Tử cấm thành, cuối cùng cưới muội muội cùng cha khác mẹ của nữ chính.
Thế nhưng ở kịch bản mới, cũng là giúp đỡ nữ chính rồi bị Thái tử nghi kị, nhưng lại chết trên đường đến nước thuộc địa, tức là phần nội dung sau đó hoàn toàn bị cắt đứt.
Nói cách khác, nếu không có gì thay đổi, Hải Đồ sẽ chỉ sống một tập nữa.
Kịch bản lần này được thực hiện rất nhanh, chỉ ngày thứ hai sau khi Hải Đồ nhận nó về, người ta đã gọi cậu đến ghi hình.
Phân đoạn lần này được diễn cùng nam chính, người chỉ đạo vẫn là tổng đạo diễn, lúc Hải Đồ hóa trang xong đi đến trường quay thì thấy bóng lưng một người rất giống Giai Giai đang tán gẫu với Trịnh Thạc, đến khi đi vào mới biết cô là diễn viễn đóng thế.
Phân cảnh này đúng ra là cảnh nam chính, nữ chính và nam phụ số ba diễn cùng nhau (đương nhiên là chiếu theo phần diễn của Hải Đồ thì có nam phụ thứ ba không còn cần nghiên cứu chứng minh), nữ chính lúc đó bị người ta áp quỳ một bên, toàn bộ quá trình không có lời thoại của cô.
Thấy diễn viên đóng thế ở đây, Hải Đồ thở phào nhẹ nhõm, biết là Trịnh Giai Giai không thích mình, Hải Đồ hơi sợ phải gặp cô.
Nếu gặp mặt người ta lại tìm cách bắt nạt mình thì biết làm sao giờ?
Ai~, làm một tiểu trong suốt thật là khổ sở mà.
Diễn cùng Trịnh Thạc rất là suôn sẻ, người kia như có ma lực giúp người khác nhập tâm vậy.
Hải Đồ chưa bai giờ cảm thấy diễn nhuần nhuyễn thế này, sau hai cảnh cậu nghĩ mình phải trở thành fan ruột liều chết cũng trung thành của anh thôi. Đạo diễn hô xong cậu liền cầm sổ tìm anh để xin chữ kí.
Trịnh Thạc cầm quyển sổ hơi ngạc nhiên mà nhìn cậu, cười cười rồi kí tên lên.
Chữ Trịnh Thạc rất dễ nhìn, chỉ một nét chữ đã thể hiện được khí khái con người anh, anh viết xong vài lời chúc thì trả lại quyển sổ cho Hải Đồ.
Hải Đồ ở đối diện một tay nhận quyển sổ một tay lấy điện thoại ra: "Trịnh ca, chúng ta trao đổi Wechat chứ?"
Trịnh Thạc cười: "Được thôi."
Sau khi trao đổi Wechat thì còn một cảnh cuối cùng: Thái tử làm bộ tin tưởng Thất hoàng tử, cho cậu lui ra.
Máy quay thu lại bóng lưng càng lúc càng xa của Thất hoàng tử, hòa lẫn với ánh nắng trời chiều, ám chỉ cho người xem nhiều điều.
Lúc đó là một giờ chiều, mặt trời đang treo trên đỉnh, muốn quay cảnh trời chiều là không thể, đạo diễn liền để Hải Đồ chờ ở một bên, còn mình thì đi quay cảnh chia ly.
Bây giờ mới là đầu xuân, gió bên ngoài còn mang theo hơi nước lạnh lẽo, thi thoảng lại có vài cơn gió len qua cửa thổi vào.
Hải Đồ đứng rất gần cửa, cứ như vậy thổi nửa ngày, mãi đến khi cảm giác phần da dưới lưng bị thổi cứng rồi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc mặt trời ngả về tây.
Có lẽ là phúc lợi của fan hâm mộ, trước khi quay Trịnh Thạc còn kéo người qua một bên chỉ dạy một những điểm quan trọng cần chú ý:
"Chủ yếu là phải thể hiện được bầu không khí bi thương, cho nên bước chân của cậu không thể nhanh quá, cũng không được nhẹ quá, cần nặng nề một chút, lưng cũng phải thẳng tắp."
Hải Đồ ghi nhớ từng thứ một: "Em biết rồi Trịnh ca."
Ở cảnh quay cuối cùng này, Hải Đồ làm rất tốt, một phần là nhờ sự giảng giải của Trịnh Thạc, phần khác là nhờ bị đông lạnh cả nửa ngày mà ra.
Đều lạnh thành như vậy, muốn không hiu quạnh cũng khó khăn.
Sau khi quay cảnh cuối cùng ở đoàn làm phim, Hải Đồ thực sự phải thu dọn đồ đạc về nhà rồi.
Trước khi đi Trịnh Thạc còn đưa cậu ra tận cửa, vỗ vỗ vai cậu: "Có chuyện gì thì lên Wechat tìm tôi cũng được."
"Vâng ạ." Hải Đồ ngước đầu nói với Trịnh Thạc đứng trên bậc thang: "Hẹn gặp lại Trịnh ca."
Hôm nay đi quay phim Bảo An không đến cùng cậu, lúc Hải Đồ trở về thì thấy anh đang nghe điện thoại.
"Tôi không thể làm như vậy! Bảo An tôi đây, dù có nghèo kiết xác, cũng không bao giờ làm cái chuyện buôn bán thiếu đạo đức như thế!"
Nói xong câu kia, Bảo An hung hăng cúp máy, nắm đấm đập vào vách tường, anh giữ tư thế đó một lúc lâu, mới quay người chuẩn bị lên lầu.
Hải Đồ có thể nhìn thấy, lồng ngực của anh đang phập phồng kịch liệt.
Bảo An không ngờ rằng lại gặp Hải Đồ trên hành lang này, không biết cậu có nghe được nhiều không, thấy hơi chút lúng túng.
Hải Đồ chỉ chỉ phía dưới: "Thang máy đông quá, em đành đi thang bộ."
"Ừ." Bảo An cất điện thoại đi: "Ngày hôm nay thế nào?"
Hải Đồ vừa đi vừa nói: "Rất thuận lợi, cảm giác diễn với anh Trịnh cực kì thoải mái."
Sau đó hai người một đường không nói câu nào, Hải Đồ dùng thẻ mở cửa phòng rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hôm nay cậu diễn xong phần của mình, ngày mai sẽ có người phụ trách đến thu lại phòng, cho nên hôm nay phải cố thu dọn cho xong, đỡ cho ngày mai phải luống cuống.
Lúc Hải Đồ thu dọn, Bảo An đứng bên cạnh, miệng ngậm một điếu thuốc lá.
Một lúc sau anh mở miệng gọi: "Hải Đồ."
"Sao vậy Bảo ca?" Hải Đồ vẫn tiếp tục động tác trên tay, không ngẩng đầu hỏi.
Bảo An thở ra một hơi: "Anh... anh vừa đi hỏi, công ty nói, thời gian tới không sắp xếp cho cậu làm gì."
Hải Đồ một giây liền hiểu: "Vậy em sẽ không có thu nhập đúng không?"
Bảo An có chút khó khăn gật đầu, anh thực sự là vô dụng, đã nhiều năm như vậy, một chút tài nguyên cũng không thể mang đến cho nghệ sĩ của mình.
"Không sao đâu Bảo ca, thù lao của em được những mấy vạn, có thể dùng được thật lâu." Hải Đồ biết lương của người đại diện liên quan trực tiếp đến thu nhập của nghệ sĩ, liền an ủi Bảo An: "Bảo An anh đừng sợ, nếu không thuê nổi phòng thì có thể chuyển đến ở chỗ em, chỗ em hoàn toàn có thể ở được mà!"
Một câu này làm tâm tình Bảo An dễ chịu hơn rất nhiều, anh bật cười: "Cậu nói như vậy, làm anh thấy như ký túc xá của công ty cũng bị cậu mua rồi."
Hải Đồ bảo: "Ài, dù sao cũng là miễn phí, Bảo ca anh đừng xoắn xuýt, nếu em mãi vẫn không có việc, vậy chúng ta phải kiếm một công việc khác, không thể chết đói."
"Em sẽ đi đánh cá, nghe nói thu nhập của ngư dân cũng rất cao, đến lúc đó chúng ta cùng lưu lạc trên biển a!" Hải Đồ nói rồi mặc sức tưởng tượng đến tương lai, cậu nghĩ mình ở trên thuyền biến thành người, không biết liệu có ở trên biển mà trở về hình dạng cũ không.
Bảo An nghe cậu nói vậy thì cực kì cảm động, anh ngồi xổm xuống giúp Hải Đồ thu dọn đồ đạc: "Anh vẫn luôn muốn một em gái a, nhưng tình hình thế này thì phải lấy thân báo đáp cho cậu rồi."
Nói xong câu này, Bảo An như hạ xuống một quyết tâm cực lớn, có chút khó khăn mở miệng: "Hải Đồ, bây giờ anh có một cơ hội..."
"Dạ?"
Bảo An dừng lại, khẽ cắn răng nói tiếp: "Người ta muốn cho cậu đi chăm sóc một ông chủ một thời gian, sau khi hoàn thành người đó đáp ứng sẽ nâng đỡ cậu ba năm."
Hải Đồ dừng lại động tác trên tay, chớp mắt liên hồi hỏi: "Tức là em vẫn có thể đóng phim kiếm tiền sao?"
Bảo An gật đầu: "Rất nhiều tiền, gấp mấy chục lần so với tiền cậu kiếm được hiện tại."
"Vậy thì đáp ứng chứ!" Hải Đồ kích động đến nhảy cẫng lên.
Hết chương 6.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.