Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 1:




Edit: Pudding
Beta: Maria

“Ngày đó cậu khóc rất thảm thiết, nước mắt ngập cả phòng, với lại ai nói gì cũng không nghe, cứ khóc mãi thôi, dì phải ngồi máy bay suốt đêm bay sang Thụy Sĩ đón cậu về…”
Châu Nguyệt bưng ly trà sữa trước mặt lên, sau khi tính toán ở trong lòng lượng calo sẽ hấp thụ, cô ấy kiềm chế uống một ngụm rồi đẩy ly trà sữa ra, lấy khăn giấy lau khóe miệng.
Hứa Nhân Nhân ngước mắt nhìn cô ấy: “Lớp 11 cơ thể vẫn còn phát triển đấy, cậu không cần nghiêm khắc đến vậy chứ.”
“Cậu thì biết gì chứ.” Châu Nguyệt vuốt tóc: “Cấp ba là thời điểm thích hợp để yêu sớm, tớ không hy vọng mình sẽ béo như một con lợn.”
Châu Nguyệt là con lai Trung Anh, cô ấy có một đôi mắt kiểu Âu to tròn, mũi cao thẳng, mái tóc xoăn dày màu nâu khiến người khác hâm mộ. Cô ấy mặc váy ngắn màu vàng nhạt được thiết kế riêng, ngồi ở tiệm bánh ngọt nhỏ này trông như búp bê sứ xinh đẹp làm mọi người chú ý.
Đối diện cô ấy là Hứa Nhân Nhân, người đẹp truyền thống Trung Hoa điển hình. Gương mặt cô to bằng bàn tay, lông mi vừa dài vừa cong, mái tóc đen nhánh hơi rũ xuống được cô vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Bởi vì thân thể không tốt lại ít vận động nên mặt cô hơi trắng quá mức, cổ thon dài với tay mảnh khảnh khiến cả người Hứa Nhân Nhân lộ ra một loại cảm giác mong manh dễ vỡ, giống như bẻ một cái là có thể gãy, khiến người nói chuyện với cô đều không khỏi cẩn thận.
Tất nhiên đây là một tuần trước thôi, lúc Châu Nguyệt và cô đã vô cùng thân quen rồi thì cẩn thận, yêu thương che chở gì đó đều vứt cho chó ăn.
“Thiên kim khách sạn JE muốn yêu sớm, dù cậu béo thì cũng có người trước ngã xuống, người sau tiến lên.”
“Không nhìn vẻ ngoài thì tình yêu không có linh hồn.” Châu Nguyệt nói: “Tớ không hy vọng sau này lúc tớ nhớ lại mối tình đầu, câu đầu tiên chính là năm ấy hoa đào phủ sương, tớ nặng 100kg, mối tình đầu thích tiền của tớ, điều này thật sự không trong sáng gì cả.”
“Ừm.” Hứa Nhân Nhân trầm ngâm: “Năm ấy hoa đào phủ sương, cậu nặng 45kg, tình đầu của cậu thích gương mặt và dáng người của cậu, điều này chẳng lẽ rất trong sáng hả?”
“Haha…” Châu Nguyệt cười to.
Vì thế Châu Nguyệt lấy trà sữa về uống thêm hai ngụm nữa, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cười tinh nghịch: “Tớ nghe nói ngày kia Thẩm Triết về, đến lúc đó chắc chắn phải đến nhà cậu thăm hỏi, hôm đó tớ đi tìm cậu nha.”
“Ai cơ?”
“Thẩm Triết ấy, vị hôn phu mà bố mẹ cậu chọn cho cậu, cậu không quên đấy chứ.” Châu Nguyệt nháy mắt, trên mặt lóe lên tia hóng chuyện rất chói mắt.
Thẩm Triết ra nước ngoài tham gia một dự án trao đổi robot trong kì nghỉ hè, ngày kia về nước, cô ấy nhìn thấy ở vòng bạn bè của người khác.
Hứa Nhân Nhân vỗ trán cô ấy: “Có thể thu hồi ánh mắt đáng khinh kia của cậu lại không, mất thân phận thục nữ của cậu quá đấy.”
Châu Nguyệt kêu đau, chỉnh lại tóc rồi nói: “Ngày kia tớ không đi cũng được, vậy tớ chỉ có thể nghe tin đồn từ người khác thôi.” Châu Nguyệt thè lưỡi, lên tiếng tổng kết: “Tớ không sản xuất tin đồn, tớ chỉ là người vận chuyển tin đồn mà thôi.”
Hứa Nhân Nhân: “…”
Hứa Nhân Nhân khuấy ly trà sữa trước mặt, ý thức của cô dần trôi đến là phải vụng trộm úp sọt Thẩm Triết hay là trực diện chửi chết anh, nếu chửi anh thì nên mặc quần áo gì mới có khí thế nhất.
Một tuần trước, Hứa Nhân Nhân đi vào thế giới này.
Cô nhớ mình đang trên đường đến sân bay thì bị va chạm với một chiếc xe tải. Lúc tỉnh lại thì cô đang nằm trên một cái giường xa lạ, bị một đống người vây quanh. Hứa Nhân Nhân cảm thấy cơ thể mình rất nặng nề, không thể cử động, đầu óc mơ hồ, một luồng ký ức không thuộc về cô bị ép nhét vào đầu, Hứa Nhân Nhân vẫn còn đang lơ ngơ thì đã ngất đi.
Ký ức hôm đó của cô không rõ ràng lắm, cô nghe Châu Nguyệt kể lại, Châu Nguyệt vốn đi Thụy Sĩ du lịch, vì hai nhà Chu Hứa có quan hệ thân thiết nên Châu Nguyệt chỉ lịch sự đến thăm Hứa Nhân Nhân thôi, kết quả thấy Hứa Nhân Nhân tái phát bệnh. Sau khi tỉnh lại Hứa Nhân Nhân cứ khóc mãi, khóc rất thảm thiết. Mẹ Hứa từ những giọt nước mắt của con gái tự suy diễn là cô một mình ở Thụy Sĩ chữa bệnh nên cô đơn, tủi thân, nhớ nhung bố mẹ với một loạt cảm xúc, cùng khóc với cô, đồng thời ngay đêm đó đưa cô từ Thụy Sĩ về, quyết định chăm sóc cô ở bên mình.
Hứa Nhân Nhân nằm trên giường ba ngày, cuối cùng chấp nhận số phận, cô phát hiện cô xuyên sách nhưng không may xuyên vào nữ phụ bia đỡ đạn cùng tên trong một quyển tiểu thuyết máu chó, là loại mà xuất hiện được mấy tập đã hết vai diễn ấy.
Trước khi xuyên sách, Hứa Nhân Nhân là một mỹ nữ xinh đẹp giàu có, bố mẹ bận rộn chuyện công ty nên không có thời gian quan tâm cô. Ban ngày Hứa Nhân Nhân nỗ lực làm một tiểu thư quý tộc tài năng không ai có thể chỉ trích, buổi tối tẩy trang rồi thích nằm trên giường đọc tiểu thuyết, đắp mặt nạ đắt nhất, thức khuya, thích đọc tiểu thuyết máu chó nhất, thuận tiện cảm thán cuộc sống của kẻ có tiền đơn giản như vậy đó, buồn tẻ mà lại nhàm chán.
Hứa Nhân Nhân xuyên vào quyển tiểu thuyết có tên “Cô vợ mới cưới chục tỷ của tổng giám đốc lạnh lùng”, tổng cộng có hai bản. Một bản là nguyên tác, là một quyển tiểu thuyết ngọt sủng, kể về cuộc đời của nữ chính Hứa Nhân Nhân và nam chính Thẩm Triết từ thanh mai trúc mã đến tu thành chính quả rồi thể hiện tình cảm.
Có lẽ thiết lập của nữ chính quyển tiểu thuyết này không đủ bình dân, vì thế có người nâng nữ phụ Thần Lộ trong tiểu thuyết này tuy xuất thân không tốt nhưng thủ đoạn mạnh mẽ, tâm cơ sâu thành nữ chính, sáng tác thành một quyển fanfic mới.
Đối với một bộ phận người đọc, so với Hứa Nhân Nhân không dính khói lửa nhân gian, những việc mà Thần Lộ đã trải qua mới có thể khiến họ đồng cảm hơn. Quyển fanfic này rất nổi tiếng, mà nguyên nữ chính Hứa Nhân Nhân bởi vì thân thể không tốt đã biến thành nữ phụ bia đỡ đạn xuất hiện được mấy chương thì hết vai diễn.
Sau khi biết tình huống thân thể của mình và kế thừa ký ức từ nguyên chủ, Hứa Nhân Nhân phát hiện mình xui xẻo không xuyên vào tiểu thuyết nguyên tác mà lại xuyên vào quyển fanfic lấy Thần Lộ làm nhân vật chính.
Trong quyển fanfic này, nữ phụ Hứa Nhân Nhân giống như nguyên tác, có hôn ước với nam chính Thẩm Triết, bởi vì khi còn bé có một đoạn thời gian ở cùng nhau nên Hứa Nhân Nhân đã yêu thầm nam chính từ bé.
Nhưng cơ thể Hứa Nhân Nhân không tốt, năm chín tuổi, Hứa Nhân Nhân bị bệnh nặng, lúc ấy trình độ chữa bệnh trong nước không phát triển bằng nước ngoài, cộng thêm chất lượng không khí trong nước không tốt, bố mẹ cô đưa cô đến Thụy Sĩ để chữa bệnh, ngoài ra còn tìm một nơi non xanh nước biếc để cô dưỡng bệnh ở đó.
Cho đến năm 17 tuổi, Hứa Nhân Nhân vô tình nghe thấy bố mẹ nói chuyện với bác sĩ, biết mình chỉ còn sống được một năm nữa, cô quyết định buông thả bản thân, đi học, kết bạn giống như một cô gái 17 tuổi bình thường, đón nhận tương lai đã được định sẵn.
Bố mẹ Hứa sắp xếp cô tới học ở trường cấp ba tư thục Hoành Âm mà nhà họ Hứa có tham gia đầu tư.
Trường cấp ba tư thục Hoành Âm là trường học tốt nhất Lâm Thành, liên doanh với nước ngoài, dù là năng lực của giáo viên hay là quan niệm dạy học đều tiên tiến nhất Lâm Thành, hơn nữa Hoành Âm còn có các hoạt động trao đổi với các trường đại học nổi tiếng trong và ngoài nước. Lâm Thành có câu truyền miệng, vào được Hoành Âm thì ít nhất bạn đã bước nửa chân vào ngôi trường danh tiếng.
Tất cả cậu ấm cô chiêu nhà giàu ở Lâm Thành ngoại trừ những người đã ra nước ngoài từ bé thì đa số những người còn lại đều học ở Hoành Âm, Thẩm Triết với Thần Lộ cũng là học sinh của Hoành Âm.
Lúc Hứa Nhân Nhân nhập học thì Thẩm Triết đã tốt nghiệp, Thần Lộ là học sinh lớp 12 của Hoành Âm, tin đồn về Thẩm Triết với Thần Lộ bay đầy Hoành Âm. Bây giờ vị hôn thê chính thức của Thẩm Triết nhập học, một đống người chờ xem kịch vui đồng thời cũng yên lặng đổ thêm dầu vào lửa.
Trong một lần giằng co với Thần Lộ, Hứa Nhân Nhân bị lời nói không biết xấu hổ của Thần Lộ làm cho tức giận, phát bệnh tại chỗ. Thần Lộ nhìn thấy sắc mặt Hứa Nhân Nhân trắng bệch, không gọi xe cứu thương giúp cô cũng không nói cho những người khác biết cô ở đây, chột dạ chạy đi.
Đợi đến lúc người ta phát hiện Hứa Nhân Nhân đưa vào bệnh viện thì đã không kịp nữa, cô cứ như vậy rời khỏi thế giới này.
Lúc đọc sách thì Hứa Nhân Nhân chỉ đọc lướt qua, cũng không đọc chi tiết này, cô tìm được đoạn tình tiết này trong trí nhớ của nguyên chủ. Sau khi nguyên chủ chết, cô xuyên lại đây, thời gian quay về năm Hứa Nhân Nhân 16 tuổi.
Nghe nói bởi vì lúc cô tỉnh lại khóc rất thảm thiết, vốn là một năm sau mới có thể về nước thì cô lại về sớm một năm.
Tính sơ qua, cô còn sống được hai năm nữa.
Hứa Nhân Nhân sống không còn gì luyến tiếc.
Có lẽ là kế thừa ký ức của nguyên chủ, Hứa Nhân Nhân đồng cảm với chuyện nguyên chủ trải qua như bản thân mình đã trải qua, đồng thời quyết định trước khi chết cô phải hoàn thành nghĩa vụ của nữ phụ thật tốt, cố gắng kiếm chuyện với nam nữ chính, tức chết một người không lỗ, tức chết hai người thì kiếm lời.
Buộc chặt bốn chữ “nữ phụ ác độc” ở trên người, Hứa Nhân Nhân bắt đầu suy nghĩ, sau khi gặp Thẩm Triết thì cô nên làm gì để một chiêu thắng luôn.

Lời tác giả:
Viết truyện mới, dẫn con trai con gái mới đến chào hỏi mọi người, Nhân Nhân, mau ra đây.
Hứa Nhân Nhân: Chào mọi người, tôi là Hứa Nhân Nhân xinh đẹp, giọng hay, nếu mọi người có ý kiến gì với tôi chắc chắn là sức tưởng tượng của mọi người không đủ, không thể hiện được một phần vạn sắc đẹp của tôi…
Đầu Gỗ: Im miệng.
Đầu Gỗ: Buổi gặp mặt hôm nay kết thúc ở đây, mọi người đọc truyện vui vẻ ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.